Chương 7:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
11/04/2023
Hầu hết mọi lần Tang Ngâm đều phớt lờ, mặc kệ bọn họ, nhưng cô không thể chịu được bọn họ nữa nên mới lao vào chửi bọn họ.
Cô không muốn nhắc đến chuyện gia đình của Tôn Hàm Vi. Dù gì thì Tôn Hàm Vi cũng voi cha cô ta như trưởng bối của cô ta. Nhưng Tôn Hàm Vi lại đi tung tin đồn thất thiệt về cô, việc này làm cô không nhịn được.
Quả nhiên, vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt Tôn Hàm Vi trong chốc lát lập tức trở nên rất khó coi. Cô ta nhìn sang bên cạnh, thấy tất cả mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt về phía mình. Cô ta hung tợn trừng mắt liếc Tang Ngâm một cái, đứng dậy rời đi.
Cuộc tụ tập sẽ không vì một người bỏ đi mà nguội lạnh, hơn nữa mọi người đều hiểu lời tán tỉnh rẻ tiền lúc trước.
Tôn Hàm Vi bỏ đi rồi, những người khác tiếp tục chơi, nên làm gì thì làm cái đó.
Tưởng Tín Trạch đứng lên, nở nụ cười xán lạn chào hỏi: "Đã lâu chưa gặp Tang Tang."
"Này..." Tang Ngâm cầm túi xách ngăn giữa cô và cậu ta, ngăn cho cậu ta ôm cô: "Đã lâu không gặp là tốt rồi, đã lâu không gặp, không cần động tay."
Tưởng Tín Trạch cũng không lấy đó làm xấu hổ, buông tay xuống, làm vẻ mặt bất đắc dĩ: "Dù gì hai ta cũng từng bên nhau một thời gian, như vậy đúng là không nể mặt mũi."
Khoảng thời gian ở bên nhau của Tang Ngâm và Tưởng Tín Trạch thời trung học mà cậu ta nói thực sự rất ngắn, chỉ khoảng một hai tuần.
Lúc đó thì thích cũng như chơi, mơ hồ ở cạnh nhau rồi lại mơ hồ chia xa.
Tính cách của Tang Ngâm khá phân cực. Cô thuộc loại nếu hợp thì thích, mà không hợp thì ghét. Tưởng Tín Trạch với cô coi như cũng hợp nhau. Do đó sau khi chia tay hai người không xảy ra mâu thuẫn gì, sau khi làm bạn bè còn thân thiết hơn.
"Tôi đến đây đã là cho cậu mặt mũi rồi, làm người đừng tham quá." Tang Ngâm ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn lấy ra trong túi một hộp bằng nhung tơ đưa cho cậu ta: "Chào mừng trở về."
"Cái gì thế?" Tưởng Tín Trạch nhận lấy: "Hay là nhẫn cầu hôn."
"Cậu nằm mơ giữa ban ngày à?"
Tưởng Tín Trạch mở ra, là một chiếc đồng hồ nam Cartier.
"Cảm ơn."
Tưởng Tín Trạch tháo chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay để thay bằng chiếc mà Tang Ngâm đưa cho cậu ta, nhưng cậu ta vẫn còn cầm chiếc hộp trên tay, như vậy thật sự rất bất tiện.
Tang Ngâm không nhìn nổi cảnh cậu ta rên rỉ cầu cô cứu viện.
Trợ lý của Hoắc Nghiên Hành Nghiêm Minh vẫn nấp một góc để ý nhất cử nhất động của Tang Ngâm theo mệnh lệnh của Hoắc Nghiên Hành. Sau khi nhận được tin nhắn hỏi Tang Ngâm có uống nhiều rượu không, Nghiêm Minh do dự liếc nhìn đôi nam nữ cạnh bể bơi.
Anh ấy cúi đầu đánh chữ.
[Nghiêm Minh: Không có. Tang tiểu thư chưa uống bất cứ giọt rượu nào.]
Câu trở lời này nằm ngoài dự liệu của Hoắc Nghiên Hành. Anh tiếp tục hỏi xem Tang Ngâm đang làm gì.
[Nghiêm Minh: Tang tiểu thư đang đeo đồng hồ cho Tưởng tổng nhỏ của bách hoá Vạn Cẩm.]
-
Bữa tiệc kéo dài đến mười giờ tối mới kết thúc. Tang Bác Viễn ra ngoài nghe điện thoại vẫn chưa quay lại. Tang Ngâm và Sài Khinh Nguyệt tạm biệt nhau rồi, tìm một hồi vẫn chưa thấy Tang Bác Viễn. Cô lấy điện thoại ra muốn gọi cho ông mới nhìn thấy tin nhắn của ông từ một giờ trước, nói rằng ông có việc phải đi trước.
Lúc đó cô còn đang chơi vui vẻ ở trên tầng nên không để ý điện thoại.
Lái xe đã đi cùng với cha cô. Bây giờ tất cả những người cô có thể quá giang đều đã không thấy bóng dáng đâu, cô đành đứng trước cửa biệt thự trong làn gió lao xao.
Khi cô đang suy nghĩ có nên gọi Sài Khinh Nguyệt tới đón cô hay không thì một chiếc Rolls Royce đen đã dừng ở trước mặt cô.
Cửa sổ phía sau được hạ xuống, sườn mặt của Hoắc Nghiên Hành dần dần lộ ra.
Anh nhìn cô một cái: "Lên xe."
Tuy Tang Ngâm cãi nhau thì cãi nhau với anh, nhưng ngẫm lại đi nhờ xe cũng chả mất gì nên cô không chút do dự nhiều mà mở cửa xe ngồi vào trong.
Lái xe của Hoắc Nghiên Hành là ông cụ Hoắc gia, Tang Ngâm cũng biết ông ấy nên chào một tiếng "chú Lý".
Chú Lý cười, nhìn cô từ kính chiếu hậu: "Chào Tang tiểu thư."
Hoắc Nghiên Hành không thích nghe nhạc nhẽo lung tung, vì vậy nên trong xe không có bất cứ âm thanh dư thừa nào.
Ở cùng anh trong không gian hẹp, Tang Ngâm ngửi được mùi trầm hương trên người của anh, dày dặn mà vững vàng.
Mùi hương rất phù hợp với tính tình và phong cách của anh, một ông già lạc hậu.
Cô không muốn nhắc đến chuyện gia đình của Tôn Hàm Vi. Dù gì thì Tôn Hàm Vi cũng voi cha cô ta như trưởng bối của cô ta. Nhưng Tôn Hàm Vi lại đi tung tin đồn thất thiệt về cô, việc này làm cô không nhịn được.
Quả nhiên, vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt Tôn Hàm Vi trong chốc lát lập tức trở nên rất khó coi. Cô ta nhìn sang bên cạnh, thấy tất cả mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt về phía mình. Cô ta hung tợn trừng mắt liếc Tang Ngâm một cái, đứng dậy rời đi.
Cuộc tụ tập sẽ không vì một người bỏ đi mà nguội lạnh, hơn nữa mọi người đều hiểu lời tán tỉnh rẻ tiền lúc trước.
Tôn Hàm Vi bỏ đi rồi, những người khác tiếp tục chơi, nên làm gì thì làm cái đó.
Tưởng Tín Trạch đứng lên, nở nụ cười xán lạn chào hỏi: "Đã lâu chưa gặp Tang Tang."
"Này..." Tang Ngâm cầm túi xách ngăn giữa cô và cậu ta, ngăn cho cậu ta ôm cô: "Đã lâu không gặp là tốt rồi, đã lâu không gặp, không cần động tay."
Tưởng Tín Trạch cũng không lấy đó làm xấu hổ, buông tay xuống, làm vẻ mặt bất đắc dĩ: "Dù gì hai ta cũng từng bên nhau một thời gian, như vậy đúng là không nể mặt mũi."
Khoảng thời gian ở bên nhau của Tang Ngâm và Tưởng Tín Trạch thời trung học mà cậu ta nói thực sự rất ngắn, chỉ khoảng một hai tuần.
Lúc đó thì thích cũng như chơi, mơ hồ ở cạnh nhau rồi lại mơ hồ chia xa.
Tính cách của Tang Ngâm khá phân cực. Cô thuộc loại nếu hợp thì thích, mà không hợp thì ghét. Tưởng Tín Trạch với cô coi như cũng hợp nhau. Do đó sau khi chia tay hai người không xảy ra mâu thuẫn gì, sau khi làm bạn bè còn thân thiết hơn.
"Tôi đến đây đã là cho cậu mặt mũi rồi, làm người đừng tham quá." Tang Ngâm ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn lấy ra trong túi một hộp bằng nhung tơ đưa cho cậu ta: "Chào mừng trở về."
"Cái gì thế?" Tưởng Tín Trạch nhận lấy: "Hay là nhẫn cầu hôn."
"Cậu nằm mơ giữa ban ngày à?"
Tưởng Tín Trạch mở ra, là một chiếc đồng hồ nam Cartier.
"Cảm ơn."
Tưởng Tín Trạch tháo chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay để thay bằng chiếc mà Tang Ngâm đưa cho cậu ta, nhưng cậu ta vẫn còn cầm chiếc hộp trên tay, như vậy thật sự rất bất tiện.
Tang Ngâm không nhìn nổi cảnh cậu ta rên rỉ cầu cô cứu viện.
Trợ lý của Hoắc Nghiên Hành Nghiêm Minh vẫn nấp một góc để ý nhất cử nhất động của Tang Ngâm theo mệnh lệnh của Hoắc Nghiên Hành. Sau khi nhận được tin nhắn hỏi Tang Ngâm có uống nhiều rượu không, Nghiêm Minh do dự liếc nhìn đôi nam nữ cạnh bể bơi.
Anh ấy cúi đầu đánh chữ.
[Nghiêm Minh: Không có. Tang tiểu thư chưa uống bất cứ giọt rượu nào.]
Câu trở lời này nằm ngoài dự liệu của Hoắc Nghiên Hành. Anh tiếp tục hỏi xem Tang Ngâm đang làm gì.
[Nghiêm Minh: Tang tiểu thư đang đeo đồng hồ cho Tưởng tổng nhỏ của bách hoá Vạn Cẩm.]
-
Bữa tiệc kéo dài đến mười giờ tối mới kết thúc. Tang Bác Viễn ra ngoài nghe điện thoại vẫn chưa quay lại. Tang Ngâm và Sài Khinh Nguyệt tạm biệt nhau rồi, tìm một hồi vẫn chưa thấy Tang Bác Viễn. Cô lấy điện thoại ra muốn gọi cho ông mới nhìn thấy tin nhắn của ông từ một giờ trước, nói rằng ông có việc phải đi trước.
Lúc đó cô còn đang chơi vui vẻ ở trên tầng nên không để ý điện thoại.
Lái xe đã đi cùng với cha cô. Bây giờ tất cả những người cô có thể quá giang đều đã không thấy bóng dáng đâu, cô đành đứng trước cửa biệt thự trong làn gió lao xao.
Khi cô đang suy nghĩ có nên gọi Sài Khinh Nguyệt tới đón cô hay không thì một chiếc Rolls Royce đen đã dừng ở trước mặt cô.
Cửa sổ phía sau được hạ xuống, sườn mặt của Hoắc Nghiên Hành dần dần lộ ra.
Anh nhìn cô một cái: "Lên xe."
Tuy Tang Ngâm cãi nhau thì cãi nhau với anh, nhưng ngẫm lại đi nhờ xe cũng chả mất gì nên cô không chút do dự nhiều mà mở cửa xe ngồi vào trong.
Lái xe của Hoắc Nghiên Hành là ông cụ Hoắc gia, Tang Ngâm cũng biết ông ấy nên chào một tiếng "chú Lý".
Chú Lý cười, nhìn cô từ kính chiếu hậu: "Chào Tang tiểu thư."
Hoắc Nghiên Hành không thích nghe nhạc nhẽo lung tung, vì vậy nên trong xe không có bất cứ âm thanh dư thừa nào.
Ở cùng anh trong không gian hẹp, Tang Ngâm ngửi được mùi trầm hương trên người của anh, dày dặn mà vững vàng.
Mùi hương rất phù hợp với tính tình và phong cách của anh, một ông già lạc hậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.