Chương 9:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
11/04/2023
Một lúc sau, tiếng chuông vang lên yếu ớt.
Cô nghiêng người sang một bên, mò mẫm tìm điện thoại khắp giường, cuối cùng tìm thấy nó dưới gối.
Thiếu vật che đậy, tiếng chuông trong nháy mắt đã trở nên rõ ràng, tiếng rung cũng vang lên rõ ràng hơn.
Bảo sao lúc nãy có động đất trong cơn ác mộng của cô.
Vừa quay mặt qua nhìn thì thấy là điện thoại của Sở Nhân.
Cô nhớ tới giấc mơ vừa rồi, hai ớn lạnh run rẩy, nhìn chằm chằm vào hai chữ "Sở Nhân" nhấp nháy trên màn hình, một lời khó nói hết.
Do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng nhận cuộc gọi, tiếng "alo" được cất lên nghèn nghẹn.
Sở Nhân ở đầu dây bên kia dừng một chút, thật cẩn thận hỏi: Cục cưng, anh làm phiền em ngủ sao?"
"Không có gì, anh nói đi."
"Cục cưng, thực xin lỗi. Sáng nay anh mới thấy tài khoản tiếp thị đăng Weibo." Giọng điệu nặng nề, rầu rĩ không vui truyền tâm trạng ủ rũ của Sở Nhân qua ống nghe: "Đêm qua em không trả lời tin nhắn của anh là vì tức giận mấy chuyện trên Weibo đúng không?"
Nghe cậu ấy nhắc, Tang Ngâm mới bừng tỉnh nhớ tới chuyện bị cô ném ra sau đầu.
Tối hôm qua về đến nhà, cô gọi điện thoại cho Sài Khinh Nguyệt gần hai tiếng, say sưa phàn nàn về sự cố đáng xấu hổ ngày hôm nay. Cuối cùng cô mơ mơ màng màng màng ngủ lúc nào không hay, quên mất mình chưa trả lời tin nhắn của Sở Nhân.
Sở Nhân không đợi cô trả lời, có chút luống cuống: “Cục cưng, ngày hôm qua anh thật sự ở phim trường quay cả ngày. Việc này đạo diễn có thể làm chứng cho anh, em có thể gọi điện thoại hỏi anh ấy.”
Nhân vật chính trong tin đồn đó bịt kín đến nỗi mắt còn chả nhìn thấy, phong cách ăn mặc cũng không phải là phong cách ăn mặc thường ngày của Sở Nhân. Tang Ngâm là người trong giới giải trí, loại tin đồn kiểu như thế này cô đã thấy không ít, không đáng tin.
Huống hồ cô chắc chắn rằng Sở Nhân thực sự thích cô. Ngày nào cậu ấy cũng gọi video cho cô, báo cáo mọi thứ một cách chi tiết và ghi lại sở thích của cô trong bản ghi chú trên điện thoại. Cậu ấy có thể được gọi là người bạn trai hiếu thảo hai mươi tư tuổi trong kỷ nguyên mới. Tang Ngâm không nghĩ rằng cậu ấy sẽ phản bội mình.
Cô chải đầu rồi lại nằm xuống giường: "Không cần, em tin anh."
"Anh biết cục cưng sẽ không để những tin đồn này ảnh hưởng đến bản thân."
Sở Nhân hoạt bát trở lại, trò chuyện với Tang Ngâm một lúc. Cuối cùng miễn cưỡng cúp điện thoại trong tiếng la hét của nhân viên.
Tang Ngâm nằm trên giường một lát, cơ thể uốn éo như cây nho dại mọc ngoài sân biệt thự. Cô rút điện thoại ra kiểm tra tin nhắn chưa đọc thì thấy hộp thoại của Sài Khinh Nguyệt đã có một tràng dài "ha ha ha". Này là do cô nhẫn tâm tự giễu khi phàn nàn buổi tối hôm qua.
Tin nhắn của trợ lý Viên Nguyên ở phía dưới cùng. Những công việc quan trọng gần đây đã được sắp xếp thành văn bản gửi cho cô, đồng thời nhắc nhở cô đừng quên buổi thử vai diễn viên hôm nay.
Dường như bản chất của người sáng tạo là có sự đồng cảm mạnh mẽ và phân tích mọi thứ từ góc độ cảm quan, xong khi quay xong "Khói bếp", Tang Ngâm từng có một thời gian dài bị sa sút tinh thần.
Đường núi hiểm trở, những ngôi nhà xây bằng hoàng thổ, những khuôn mặt đỏ gay và đôi mắt trong veo là những ký ức về ngôi làng đổ nát đọng lại trong Tang Ngâm.
Những đỉnh núi cao ngút ngàn khiến người thành phố phải trầm trồ thán phục, ở miền núi giao thông đi lại không thuận tiện chính là trở ngại lớn nhất ngăn cản những đứa trẻ hướng tới tương lai.
Cô muốn làm một cái gì đó, nhưng dường như cô chẳng làm được gì ngoài quyên góp sách và tài liệu giảng dạy, bỏ tiền ra sửa một đoạn đường núi. Những điều này dường như không làm thay đổi cuộc sống của họ.
Có phú quý thì ắt có bần cùng, có tiên tiến thì ắt có lạc hậu, đây là thực tế do thời thế tạo thành. Cô chỉ là một giọt nước nhỏ trong dòng nước lũ cuồn cuộn, việc cô có thể làm rất nhỏ bé, mỏng manh.
Do đó cô đã ở nhà trong một khoảng thời gian rất dài trong trạng thái chán nản sau khi quay phim. Cô nóng lòng muốn thoát ra khỏi trạng thái buồn bực ấy. Việc này cũng giống như trong tình yêu, cách tốt nhất để quên đi tình yêu cũ đó chính là tìm kiếm cho mình một niềm vui mới. Cô đang ráo riết chuẩn bị cho một bộ phim mới, nhưng cô không có đầu mối. Cho đến khi cô vô tình bắt gặp một cuốn tiểu thuyết giả tưởng trên Internet. Cô đã đọc nó và cảm thấy nó khá thú vị, vì thế cô liên hệ với tác giả của tác phẩm gốc và mua bản quyền để làm lại.
Tang Ngâm là người thiên về phái hành động tuyệt đối, đã nói là làm. Điều này một phần cũng phải kể đến thực lực của Tang Bác Viễn. Vốn đã có, vẫn đề gốc rễ đã được giải quyết triệt để.
Cô có tổ chế tác riêng nên có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, nhưng cách đây không lâu cô được giáo viên nhờ đi Tây Bắc giúp đỡ quá trình quay phim nên việc tuyển chọn diễn viên tạm thời bị gác sang một bên.
"Khói bếp" có thể được xem như là một bộ phim văn học nghệ thuật, nhưng Tang Ngâm cũng không giới hạn bản thân chỉ là một đạo diễn ở mảng văn học nghệ thuật.
Cô nghiêng người sang một bên, mò mẫm tìm điện thoại khắp giường, cuối cùng tìm thấy nó dưới gối.
Thiếu vật che đậy, tiếng chuông trong nháy mắt đã trở nên rõ ràng, tiếng rung cũng vang lên rõ ràng hơn.
Bảo sao lúc nãy có động đất trong cơn ác mộng của cô.
Vừa quay mặt qua nhìn thì thấy là điện thoại của Sở Nhân.
Cô nhớ tới giấc mơ vừa rồi, hai ớn lạnh run rẩy, nhìn chằm chằm vào hai chữ "Sở Nhân" nhấp nháy trên màn hình, một lời khó nói hết.
Do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng nhận cuộc gọi, tiếng "alo" được cất lên nghèn nghẹn.
Sở Nhân ở đầu dây bên kia dừng một chút, thật cẩn thận hỏi: Cục cưng, anh làm phiền em ngủ sao?"
"Không có gì, anh nói đi."
"Cục cưng, thực xin lỗi. Sáng nay anh mới thấy tài khoản tiếp thị đăng Weibo." Giọng điệu nặng nề, rầu rĩ không vui truyền tâm trạng ủ rũ của Sở Nhân qua ống nghe: "Đêm qua em không trả lời tin nhắn của anh là vì tức giận mấy chuyện trên Weibo đúng không?"
Nghe cậu ấy nhắc, Tang Ngâm mới bừng tỉnh nhớ tới chuyện bị cô ném ra sau đầu.
Tối hôm qua về đến nhà, cô gọi điện thoại cho Sài Khinh Nguyệt gần hai tiếng, say sưa phàn nàn về sự cố đáng xấu hổ ngày hôm nay. Cuối cùng cô mơ mơ màng màng màng ngủ lúc nào không hay, quên mất mình chưa trả lời tin nhắn của Sở Nhân.
Sở Nhân không đợi cô trả lời, có chút luống cuống: “Cục cưng, ngày hôm qua anh thật sự ở phim trường quay cả ngày. Việc này đạo diễn có thể làm chứng cho anh, em có thể gọi điện thoại hỏi anh ấy.”
Nhân vật chính trong tin đồn đó bịt kín đến nỗi mắt còn chả nhìn thấy, phong cách ăn mặc cũng không phải là phong cách ăn mặc thường ngày của Sở Nhân. Tang Ngâm là người trong giới giải trí, loại tin đồn kiểu như thế này cô đã thấy không ít, không đáng tin.
Huống hồ cô chắc chắn rằng Sở Nhân thực sự thích cô. Ngày nào cậu ấy cũng gọi video cho cô, báo cáo mọi thứ một cách chi tiết và ghi lại sở thích của cô trong bản ghi chú trên điện thoại. Cậu ấy có thể được gọi là người bạn trai hiếu thảo hai mươi tư tuổi trong kỷ nguyên mới. Tang Ngâm không nghĩ rằng cậu ấy sẽ phản bội mình.
Cô chải đầu rồi lại nằm xuống giường: "Không cần, em tin anh."
"Anh biết cục cưng sẽ không để những tin đồn này ảnh hưởng đến bản thân."
Sở Nhân hoạt bát trở lại, trò chuyện với Tang Ngâm một lúc. Cuối cùng miễn cưỡng cúp điện thoại trong tiếng la hét của nhân viên.
Tang Ngâm nằm trên giường một lát, cơ thể uốn éo như cây nho dại mọc ngoài sân biệt thự. Cô rút điện thoại ra kiểm tra tin nhắn chưa đọc thì thấy hộp thoại của Sài Khinh Nguyệt đã có một tràng dài "ha ha ha". Này là do cô nhẫn tâm tự giễu khi phàn nàn buổi tối hôm qua.
Tin nhắn của trợ lý Viên Nguyên ở phía dưới cùng. Những công việc quan trọng gần đây đã được sắp xếp thành văn bản gửi cho cô, đồng thời nhắc nhở cô đừng quên buổi thử vai diễn viên hôm nay.
Dường như bản chất của người sáng tạo là có sự đồng cảm mạnh mẽ và phân tích mọi thứ từ góc độ cảm quan, xong khi quay xong "Khói bếp", Tang Ngâm từng có một thời gian dài bị sa sút tinh thần.
Đường núi hiểm trở, những ngôi nhà xây bằng hoàng thổ, những khuôn mặt đỏ gay và đôi mắt trong veo là những ký ức về ngôi làng đổ nát đọng lại trong Tang Ngâm.
Những đỉnh núi cao ngút ngàn khiến người thành phố phải trầm trồ thán phục, ở miền núi giao thông đi lại không thuận tiện chính là trở ngại lớn nhất ngăn cản những đứa trẻ hướng tới tương lai.
Cô muốn làm một cái gì đó, nhưng dường như cô chẳng làm được gì ngoài quyên góp sách và tài liệu giảng dạy, bỏ tiền ra sửa một đoạn đường núi. Những điều này dường như không làm thay đổi cuộc sống của họ.
Có phú quý thì ắt có bần cùng, có tiên tiến thì ắt có lạc hậu, đây là thực tế do thời thế tạo thành. Cô chỉ là một giọt nước nhỏ trong dòng nước lũ cuồn cuộn, việc cô có thể làm rất nhỏ bé, mỏng manh.
Do đó cô đã ở nhà trong một khoảng thời gian rất dài trong trạng thái chán nản sau khi quay phim. Cô nóng lòng muốn thoát ra khỏi trạng thái buồn bực ấy. Việc này cũng giống như trong tình yêu, cách tốt nhất để quên đi tình yêu cũ đó chính là tìm kiếm cho mình một niềm vui mới. Cô đang ráo riết chuẩn bị cho một bộ phim mới, nhưng cô không có đầu mối. Cho đến khi cô vô tình bắt gặp một cuốn tiểu thuyết giả tưởng trên Internet. Cô đã đọc nó và cảm thấy nó khá thú vị, vì thế cô liên hệ với tác giả của tác phẩm gốc và mua bản quyền để làm lại.
Tang Ngâm là người thiên về phái hành động tuyệt đối, đã nói là làm. Điều này một phần cũng phải kể đến thực lực của Tang Bác Viễn. Vốn đã có, vẫn đề gốc rễ đã được giải quyết triệt để.
Cô có tổ chế tác riêng nên có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, nhưng cách đây không lâu cô được giáo viên nhờ đi Tây Bắc giúp đỡ quá trình quay phim nên việc tuyển chọn diễn viên tạm thời bị gác sang một bên.
"Khói bếp" có thể được xem như là một bộ phim văn học nghệ thuật, nhưng Tang Ngâm cũng không giới hạn bản thân chỉ là một đạo diễn ở mảng văn học nghệ thuật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.