Chương 121
Tô Lưu
07/09/2017
Buổi sinh nhật diễn ra rất muộn, trong lúc đó Doãn Ước uống không ít bia.
Cả ngày hôm đó cô đều ở trong trạng thái phấn khích, đến tối muộn cũng không hề giảm nhiệt. Ban đầu xem như cũng thu bớt lại, về sau không biết ai đề nghị uống bia, sau khi nốc hai ly, cô bắt đầu nói nhảm lung tung.
Đầu tiên là ôm mấy cô bạn cùng phòng khóc lóc, kể lể một hồi rồi cảm kích, chỉ hận không thể lấy thân báo đáp. Phụ nữ vô cùng cảm tính, cô vừa khóc ba cô bạn cũng không nhịn được, nhất thời trong phòng ngoại trừ Kỷ Tùy Châu, những người khác đều ôm nhau khóc lóc bù lu bù loa.
Kỷ Tùy Châu cũng rất thức thời, dứt khoát ra ngoài nhận điện thoại, ở trong gió lạnh bên ngoài hơn mười phút, nhường lại không gian và thời gian cho các cô.
Đợi sau khi mấy cô ấy khóc đủ rồi anh mới đẩy cửa đi vào, đúng lúc món tôm hùm vừa được dọn lên, ba người khác lập tức ăn ý bỏ lại Doãn Ước, bắt đầu ăn và ăn.
Doãn Ước đang ngồi đó lau nước mắt, quay đầu lại thấy mấy cô bạn đã thay đổi tâm tình, bắt đầu vui vẻ cụng ly, báo hại cô có chút không quen.
Kỷ Tùy Châu ngồi xuống bên cạnh giúp cô lau nước mắt, bộ dạng đúng chuẩn là người đàn ông tốt nhất trần đời, lại khiến ba cô bạn hâm mộ không thôi.
Không khí sau đó ngày càng náo nhiệt, bánh kem Kỷ Tùy Châu đặt được đưa vào, lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt của người trong phòng. Cô bạn cùng bàn lúc đó đã uống hơi nhiều, không khỏi đưa tay nhéo mặt Doãn Ước:
– Cậu nói xem phụ nữ như cậu, sao lại tốt số thế. Lần trước sinh nhật mình, bạn trai mình tặng bánh kem, còn không lớn bằng một phần mười của cái bánh này.
– Sống tốt như vậy mà không chủ động liên lạc với tụi mình, đúng là không có lương tâm. Phạt ba ly!- Bạn đối diện giường cũng phỉ nhổ cô.
Doãn Ước vô cùng khí phách, cầm lấy bia uống liền ba ly, còn đòi uống thêm rượu vang. Kỷ Tùy Châu ở bên cạnh không ngăn được, lần đầu phát hiện khi phụ nữ tụ họp với nhau, uy lực đúng là mạnh mẽ.
Đến cuối cùng trong phòng ngoại trừ một mình anh mọi người đều nghiêng ngã, Kỷ Tùy Châu một mình không xử lý được, phải gọi điện cho người khác, nhờ họ đến giúp đỡ.
Chờ bạn trai của ba người họ đến nhìn thấy bộ dạng ấy của bạn gái mình, cả đám không nói nhiều đỡ người về. Nhưng mấy cô gái tràn đầy sức chiến đấu, rõ ràng là say như lúc này lại tỉnh táo, níu kéo đối phương không chịu về.
Kỷ Tùy Châu khuyên nhủ cả buổi, mới khuyên được Doãn Ước và cô bạn cùng bàn tách ra, lập tức ngoắc bạn trai đối phương đến, để anh ta mau chóng đưa người về. Bạn trai của cô ấy nhìn anh vài lần với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng quay đi, mất rất nhiều sức để dìu người đến cửa thang máy.
Về sau nên để cô ấy cách xa tên đàn ông này một chút. Đẹp trai à? Anh thấy cũng bình thường thôi.
Kỷ Tùy Châu không ngờ dưới tình huống này còn có người xem anh là tình địch, chỉ ở đó dỗ dành Doãn Ước. Doãn Ước tựa hẳn vào người anh, ban đầu nói rất nhiều, sau đó càng lúc càng im lặng. Ngay lúc Kỷ Tùy Châu còn tưởng cô đã ngủ, Doãn Ước đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lại phát ra ánh sáng bình tĩnh.
Kỷ Tùy Châu ý thức được, cô thật sự không say.
– Đi, có chuyện gì về nhà rồi nói- Anh đưa tay vuốt tóc cô.
Doãn Ước kéo tay anh rời khỏi nhà hàng, lên xe chợp mắt một chút, đến khi vào nhà mới kéo anh ngồi xuống sô pha, lấy điện thoại ra cho anh xem tấm ảnh đó.
Vừa rồi cô mới nói trưởng phòng gửi tấm ảnh này cho cô, đương nhiên không nói thật với đối phương, chỉ nói muốn cho Kỷ Tùy Châu xem diện mạo của bạn trai trưởng phòng.
Kỷ Tùy Châu cầm điện thoại xem ảnh, ánh mắt sắc bén phát hiện ra bóng lưng hai người kia.
– Bên trái là Doãn Hàm, bên phải là người đã từng gặp qua, chính là cảnh ngục trong nhà tù Lạc Hồ, tên là gì nhỉ?
– Mạnh Bân.
Kỷ Tùy Châu nhớ lại. Người này có ý với Doãn Ước, anh đã sớm nhìn ra. Chỉ là vẫn không có hành động gì đặc biệt, nên anh không để ý nhiều. Nghe Doãn Ước đề cập, người nọ là bạn trung học của Doãn Hàm, hai người gặp nhau không có gì đáng ngạc nhiên cả.
– Ngày họ gặp mặt, chính là ngày Phương Thành Tựu tự sát. Em không dám nói chuyện này có gì trùng hợp, nhưng Kỷ Tùy Châu anh điều tra giúp em, xem hôm đó Mạnh Bân có từng đi gặp Phương Thành Tựu không.
Mạnh Bân là cảnh ngục ở thành phố T, tuy không làm việc ở thành phố B, nhưng là một nhân viên trong hệ thống, muốn làm chuyện gì chắc chắn dễ dàng hơn người ngoài. Nếu Phương Thành Tựu thật sự không chịu gặp ai, một cảnh ngục như vậy muốn gặp hắn, sẽ dễ dàng hơn người khác rất nhiều.
Kỷ Tùy Châu có hơi bất ngờ. Sau khi Phương Thành Tựu tự sát, anh có điều tra hôm đó thậm chí là mấy ngày trước đó có những ai đi thăm tù, cũng điều tra trong trại tạm giam hắn thường xuyên tiếp xúc với cảnh sát nào, nhưng lại bỏ sót là cảnh ngục rất ít khi xuất hiện.
Mạnh Bân tại sao lại đến thành phố B thì không biết, nhưng anh ta là bạn học của Doãn Hàm, nên anh ta cũng có thể là người thành phố B. Cha mẹ bạn bè phần lớn đều ở đây, thỉnh thoảng anh ta trở về cũng rất bình thường.
Kỷ Tùy Châu đặt điện thoại lên bàn, hỏi Doãn Ước:
– Muốn biết đáp án? Anh đón cậu ấy về đây hỏi một chút.
Doãn Ước bặm môi im lặng, cô đang do dự.
Kỷ Tùy Châu lại không cho cô thời gian để do dự:
– Vậy là tốt nhất, dứt khoát giáp mặt hỏi cho rõ ràng. Mạnh Bân này chắc là không có gì đâu, quan hệ giữa anh ta và em trai em cũng không tốt đến mức có thể vì cậu ấy mà làm ra chuyện lớn như vậy.
– Kỷ Tùy Châu, nếu thật sự điều tra ra được là em trai em làm, thì phải làm sao?
– Cái gì mà làm sao, Doãn Hàm cậu ấy đã làm gì?
– Xúi giục tự sát.
– Điều này rất khó định nghĩa, Phương Thành Tựu không tố cáo, cảnh sát rất khó tìm được chứng cứ xác thực.
– Nhưng hung khí của anh ta từ đâu mà có?
– Hung khí cũng không phải hôm đó hắn mới có. Trại tạm giam trông coi không đủ nghiêm ngặt, đồ vật này khi nào đến tay Phương Thành Tựu cũng khó nói lắm. Nhưng nếu giả thiết là cùng ngày đó đưa vào, tuyệt đối sẽ để lại dấu vết. Nếu không tra ra được, ít nhất chứng minh tạm thời không có liên quan đến em trai em. Doãn Ước, hiện tại rốt cuộc em muốn thế nào, em muốn biết chân tướng, hay không muốn biết, để chuyện này cứ trôi qua trong mơ hồ?
Đây là chỗ khó khăn nhất của Doãn Ước.
Cô đưa tay bụm mặt, trầm tư rất lâu, mới chậm rãi nói:
– Em muốn biết chân tướng. Chân tướng của sự việc năm đó.
– Nếu như vậy, em gọi Mạnh Bân ra nói chuyện là tốt nhất. Có lẽ em muốn đích thân nói chuyện với anh ta.
Đàn ông rất dễ nói thật với người mình thích, điểm ấy Kỷ Tùy Châu rất chắc chắn.
Doãn Ước cũng hiểu mình đi gặp Mạnh Bân là tốt nhất, đấu tranh một hồi, cô sử dụng weibo liên lạc với đối phương. Mạnh Bân nói hai ngày cuối tuần anh sẽ trở về thăm cha mẹ, Doãn Ước liền hẹn anh đi ăn cơm.
Mạnh Bân vẫn chưa biết chuyện Doãn Ước sắp kết hôn, nghe cô hẹn mình đi ăn thì rất phấn khởi, xác định chỗ hẹn với Doãn Ước. Doãn Ước đúng giờ có mặt, sau khi gặp nhau hai người ngồi xuống chào hỏi vài câu, rồi mau chóng đi thẳng vào vấn đề chính.
Mạnh Bân rất rõ tình hình của Doãn Hàm, Doãn Ước không vòng vo với anh, cô dùng phương pháp Kỷ Tùy Châu đã dạy cô, đánh tâm lý chiến với Mạnh Bân:
– Cậu cũng biết, bây giờ nó còn đang uống thuốc, lúc tỉnh táo lúc mơ hồ. Hôm đó là sơ suất của người nhà mình, để nó ra ngoài một mình. Sau đó ai cũng rất lo lắng, sợ nó gặp rắc rối bên ngoài. Nếu nó có nói gì với cậu, cậu tuyệt đối đừng cho là thật, cũng đừng nói lại cho người khác nghe mới đúng.
Sắc mặt Mạnh Bân khó coi, tay cầm ly cũng phát run. Mấy hôm nay anh cũng sống trong thấp thỏm lo âu. Doãn Hàm hẹn anh gặp mặt, chỉ nhờ anh truyền vài câu nói cho bạn trong nhà giam, anh cũng giúp đỡ truyền tin.
Nhưng sau đó nghe nói người họ Phương tự sát, anh cũng rất bất an, sợ do mình nói sai gì đó, hại người ta. Chuyện này vẫn luôn đè nặng trong lòng anh, bây giờ Doãn Ước nhắc đến, khiến anh không thở nổi.
– Mình cũng không nói gì, mình không ngờ chuyện lại ra nông nỗi đó.
– Sao vậy, em trai mình có phải thật sự đã nói gì với cậu không?
– Doãn Ước- Mạnh Bân ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt bứt rứt- Em trai cậu nhờ mình truyền đạt lại mấy câu, mình liền giúp truyền tin. Chuyện sau đó quả thật không liên quan gì đến mình.
– Cậu đừng căng thẳng, mình biết cậu không có ác ý. Em trai mình nhờ cậu truyền tin gì?
– Cũng không có gì quan trọng, chỉ nhờ mình nói với người đó, sự việc trước kia cậu ấy đều nhớ rõ, nhưng cậu ấy không để tâm nữa rồi, bảo anh ta đừng để trong lòng nữa. Cậu ấy nói đã tha thứ cho anh ta. Mình cảm thấy đây là chuyện tốt, cho dù họ có ân oán gì, có thể bỏ qua là tốt nhất. Cho nên mình mới dùng mối quan hệ của mình để gặp người đó một lần. Nhưng anh ta sao lại tự sát chứ, nghe nói hiện giờ còn đang điều tra nguồn gốc hung khí, cũng từng tới hỏi mình, mình thật sự không biết gì hết.
Nói đoạn, Mạnh Bân chán nản gục đầu, đã hoàn toàn quên đi mục đích thật sự khi đến đây. So với tương lai của bản thân, thì tình cảm với Doãn Ước có hay không có, cũng trở nên không đáng nhắc tới.
Doãn Ước thấy anh như vậy cũng khó chịu, an ủi anh vài câu, mới tạm biệt anh trước cửa tiệm ăn. Mạnh Bân vừa đi, xe của Kỷ Tùy Châu liền chạy từ đối diện sang, đón Doãn Ước lên xe.
Anh không hỏi nhiều, chạy thẳng đến nhà ông nội, mới hỏi cô:
– Muốn anh vào cùng em không?
– Không cần, em tự vào tốt hơn.
– Đừng nóng vội, cho dù hỏi không được gì cũng không sao. Cũng may Phương Thành Tựu tự sát không thành, chỉ cần còn sống, sự việc này sẽ có ngày tra ra manh mối.
Doãn Ước cười miễn cưỡng, xuống xe một mình đi vào nhà.
Lúc vào nhà đã là buổi chiều, trong nhà không có ai. Ông nội đi đến hội quán vật lý trị liệu, dì thì ra ngoài mua đồ. Doãn Hàm một mình trong phòng, Doãn Ước không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào, phát hiện anh đang lên mạng.
Cô đi qua phát hiện anh đang chơi game, là trò chơi mới nhất trên mạng. Gần đây em trai cô ngày càng giống người bình thường, tốc độ hòa nhập xã hội cũng ngày càng nhanh.
Nghĩ lại cũng bình thường, anh vốn dĩ không tách khỏi thế giới bao lâu mà.
Doãn Hàm đeo tai nghe, đang nói chuyện mới mấy người trong cùng tổ chức. Doãn Ước nghe ngóng một hồi, phát hiện em trai mình lại là đội trưởng của tổ chức này, phụ trách chỉ huy chiến thuật và điều khiển thành viên. Ngữ điệu anh ta nói chuyện rõ ràng logic còn chính xác nữa, không chút nhìn ra là người mỗi ngày cần uống thuốc.
Nghe một hồi, Doãn Ước cảm thấy giọng nói bình thản này có hơi quen thuộc, hình như hôm đó cô đứng trước cửa, đã nghe được tiếng nói như thế này từ trong phòng truyền ra.
Chỉ là giờ có thêm chút tình cảm hơn so với ngày đó.
Em trai cô chơi game thật nhập tâm, tốc độ tay cũng mau lẹ, như là sinh viên hạng ưu lúc trước, làm chuyện gì cũng có thể làm đến tốt nhất. Doãn Ước cũng không vội vã nhắc đến chuyện đó với anh, cứ như vậy ngồi bên cạnh nhìn anh thao tác.
Đây là trò chơi thuộc thể loại chiến tranh, mấy người hợp thành một tổ chức chiêu binh mãi mã công thành chiếm đất, trong đó có đủ mọi hình ảnh chém giết máu me văng tứ tung. Doãn Ước xem một hồi cảm thấy không thoải mái, nhìn sắc mặt hồng hào của em trai, không hề có vẻ mệt mỏi, ngược lại càng thêm hưng phấn.
Anh không im lặng ít lời, một lần có thể nói một đoạn rất dài, trong game anh là vương giả chân chính, các thành viên đều răm rắp nghe theo lệnh anh.
Doãn Ước cảm thấy anh thật hưởng thụ cảm giác này, mấy lần muốn lên tiếng đều nuốt trở vào. Cho đến khi anh đánh xong một boss, Doãn Ước mới vươn tay gỡ tai nghe của anh ra, đặt lên bàn phím.
Doãn Hàm đã sớm chú ý đến cô vào phòng, nhưng trò chơi đang tiến hành đến khâu mấu chốt, nên không dừng lại được. Lúc này nhìn sắc mặt chị gái không mấy vui vẻ, liền khóa máy tính, đứng dậy nói:
– Chị, có việc gì à?
– Trong nhà không có ai, em theo chị ra phòng khách ngồi đi.
Doãn Hàm không phản đối, hai chị em cùng nhau ra ngoài.
Sau khi ngồi xuống ai cũng im lặng, Doãn Ước cảm thấy được bầu không khí im lặng khiến cho người ta đặc biệt khó chịu, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề:
– Chị vừa mới đi gặp Mạnh Bân, cậu ấy nói một chuyện với chị.
Doãn Hàm im lặng, ánh mắt ra vẻ nghiêm túc.
– Em có gì muốn nói với chị không?
– Chị chắc đã biết hết rồi mà.
– Doãn Hàm, tại sao em lại làm như vậy?- Doãn Ước rối rắm nhìn anh ta.
Cả ngày hôm đó cô đều ở trong trạng thái phấn khích, đến tối muộn cũng không hề giảm nhiệt. Ban đầu xem như cũng thu bớt lại, về sau không biết ai đề nghị uống bia, sau khi nốc hai ly, cô bắt đầu nói nhảm lung tung.
Đầu tiên là ôm mấy cô bạn cùng phòng khóc lóc, kể lể một hồi rồi cảm kích, chỉ hận không thể lấy thân báo đáp. Phụ nữ vô cùng cảm tính, cô vừa khóc ba cô bạn cũng không nhịn được, nhất thời trong phòng ngoại trừ Kỷ Tùy Châu, những người khác đều ôm nhau khóc lóc bù lu bù loa.
Kỷ Tùy Châu cũng rất thức thời, dứt khoát ra ngoài nhận điện thoại, ở trong gió lạnh bên ngoài hơn mười phút, nhường lại không gian và thời gian cho các cô.
Đợi sau khi mấy cô ấy khóc đủ rồi anh mới đẩy cửa đi vào, đúng lúc món tôm hùm vừa được dọn lên, ba người khác lập tức ăn ý bỏ lại Doãn Ước, bắt đầu ăn và ăn.
Doãn Ước đang ngồi đó lau nước mắt, quay đầu lại thấy mấy cô bạn đã thay đổi tâm tình, bắt đầu vui vẻ cụng ly, báo hại cô có chút không quen.
Kỷ Tùy Châu ngồi xuống bên cạnh giúp cô lau nước mắt, bộ dạng đúng chuẩn là người đàn ông tốt nhất trần đời, lại khiến ba cô bạn hâm mộ không thôi.
Không khí sau đó ngày càng náo nhiệt, bánh kem Kỷ Tùy Châu đặt được đưa vào, lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt của người trong phòng. Cô bạn cùng bàn lúc đó đã uống hơi nhiều, không khỏi đưa tay nhéo mặt Doãn Ước:
– Cậu nói xem phụ nữ như cậu, sao lại tốt số thế. Lần trước sinh nhật mình, bạn trai mình tặng bánh kem, còn không lớn bằng một phần mười của cái bánh này.
– Sống tốt như vậy mà không chủ động liên lạc với tụi mình, đúng là không có lương tâm. Phạt ba ly!- Bạn đối diện giường cũng phỉ nhổ cô.
Doãn Ước vô cùng khí phách, cầm lấy bia uống liền ba ly, còn đòi uống thêm rượu vang. Kỷ Tùy Châu ở bên cạnh không ngăn được, lần đầu phát hiện khi phụ nữ tụ họp với nhau, uy lực đúng là mạnh mẽ.
Đến cuối cùng trong phòng ngoại trừ một mình anh mọi người đều nghiêng ngã, Kỷ Tùy Châu một mình không xử lý được, phải gọi điện cho người khác, nhờ họ đến giúp đỡ.
Chờ bạn trai của ba người họ đến nhìn thấy bộ dạng ấy của bạn gái mình, cả đám không nói nhiều đỡ người về. Nhưng mấy cô gái tràn đầy sức chiến đấu, rõ ràng là say như lúc này lại tỉnh táo, níu kéo đối phương không chịu về.
Kỷ Tùy Châu khuyên nhủ cả buổi, mới khuyên được Doãn Ước và cô bạn cùng bàn tách ra, lập tức ngoắc bạn trai đối phương đến, để anh ta mau chóng đưa người về. Bạn trai của cô ấy nhìn anh vài lần với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng quay đi, mất rất nhiều sức để dìu người đến cửa thang máy.
Về sau nên để cô ấy cách xa tên đàn ông này một chút. Đẹp trai à? Anh thấy cũng bình thường thôi.
Kỷ Tùy Châu không ngờ dưới tình huống này còn có người xem anh là tình địch, chỉ ở đó dỗ dành Doãn Ước. Doãn Ước tựa hẳn vào người anh, ban đầu nói rất nhiều, sau đó càng lúc càng im lặng. Ngay lúc Kỷ Tùy Châu còn tưởng cô đã ngủ, Doãn Ước đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lại phát ra ánh sáng bình tĩnh.
Kỷ Tùy Châu ý thức được, cô thật sự không say.
– Đi, có chuyện gì về nhà rồi nói- Anh đưa tay vuốt tóc cô.
Doãn Ước kéo tay anh rời khỏi nhà hàng, lên xe chợp mắt một chút, đến khi vào nhà mới kéo anh ngồi xuống sô pha, lấy điện thoại ra cho anh xem tấm ảnh đó.
Vừa rồi cô mới nói trưởng phòng gửi tấm ảnh này cho cô, đương nhiên không nói thật với đối phương, chỉ nói muốn cho Kỷ Tùy Châu xem diện mạo của bạn trai trưởng phòng.
Kỷ Tùy Châu cầm điện thoại xem ảnh, ánh mắt sắc bén phát hiện ra bóng lưng hai người kia.
– Bên trái là Doãn Hàm, bên phải là người đã từng gặp qua, chính là cảnh ngục trong nhà tù Lạc Hồ, tên là gì nhỉ?
– Mạnh Bân.
Kỷ Tùy Châu nhớ lại. Người này có ý với Doãn Ước, anh đã sớm nhìn ra. Chỉ là vẫn không có hành động gì đặc biệt, nên anh không để ý nhiều. Nghe Doãn Ước đề cập, người nọ là bạn trung học của Doãn Hàm, hai người gặp nhau không có gì đáng ngạc nhiên cả.
– Ngày họ gặp mặt, chính là ngày Phương Thành Tựu tự sát. Em không dám nói chuyện này có gì trùng hợp, nhưng Kỷ Tùy Châu anh điều tra giúp em, xem hôm đó Mạnh Bân có từng đi gặp Phương Thành Tựu không.
Mạnh Bân là cảnh ngục ở thành phố T, tuy không làm việc ở thành phố B, nhưng là một nhân viên trong hệ thống, muốn làm chuyện gì chắc chắn dễ dàng hơn người ngoài. Nếu Phương Thành Tựu thật sự không chịu gặp ai, một cảnh ngục như vậy muốn gặp hắn, sẽ dễ dàng hơn người khác rất nhiều.
Kỷ Tùy Châu có hơi bất ngờ. Sau khi Phương Thành Tựu tự sát, anh có điều tra hôm đó thậm chí là mấy ngày trước đó có những ai đi thăm tù, cũng điều tra trong trại tạm giam hắn thường xuyên tiếp xúc với cảnh sát nào, nhưng lại bỏ sót là cảnh ngục rất ít khi xuất hiện.
Mạnh Bân tại sao lại đến thành phố B thì không biết, nhưng anh ta là bạn học của Doãn Hàm, nên anh ta cũng có thể là người thành phố B. Cha mẹ bạn bè phần lớn đều ở đây, thỉnh thoảng anh ta trở về cũng rất bình thường.
Kỷ Tùy Châu đặt điện thoại lên bàn, hỏi Doãn Ước:
– Muốn biết đáp án? Anh đón cậu ấy về đây hỏi một chút.
Doãn Ước bặm môi im lặng, cô đang do dự.
Kỷ Tùy Châu lại không cho cô thời gian để do dự:
– Vậy là tốt nhất, dứt khoát giáp mặt hỏi cho rõ ràng. Mạnh Bân này chắc là không có gì đâu, quan hệ giữa anh ta và em trai em cũng không tốt đến mức có thể vì cậu ấy mà làm ra chuyện lớn như vậy.
– Kỷ Tùy Châu, nếu thật sự điều tra ra được là em trai em làm, thì phải làm sao?
– Cái gì mà làm sao, Doãn Hàm cậu ấy đã làm gì?
– Xúi giục tự sát.
– Điều này rất khó định nghĩa, Phương Thành Tựu không tố cáo, cảnh sát rất khó tìm được chứng cứ xác thực.
– Nhưng hung khí của anh ta từ đâu mà có?
– Hung khí cũng không phải hôm đó hắn mới có. Trại tạm giam trông coi không đủ nghiêm ngặt, đồ vật này khi nào đến tay Phương Thành Tựu cũng khó nói lắm. Nhưng nếu giả thiết là cùng ngày đó đưa vào, tuyệt đối sẽ để lại dấu vết. Nếu không tra ra được, ít nhất chứng minh tạm thời không có liên quan đến em trai em. Doãn Ước, hiện tại rốt cuộc em muốn thế nào, em muốn biết chân tướng, hay không muốn biết, để chuyện này cứ trôi qua trong mơ hồ?
Đây là chỗ khó khăn nhất của Doãn Ước.
Cô đưa tay bụm mặt, trầm tư rất lâu, mới chậm rãi nói:
– Em muốn biết chân tướng. Chân tướng của sự việc năm đó.
– Nếu như vậy, em gọi Mạnh Bân ra nói chuyện là tốt nhất. Có lẽ em muốn đích thân nói chuyện với anh ta.
Đàn ông rất dễ nói thật với người mình thích, điểm ấy Kỷ Tùy Châu rất chắc chắn.
Doãn Ước cũng hiểu mình đi gặp Mạnh Bân là tốt nhất, đấu tranh một hồi, cô sử dụng weibo liên lạc với đối phương. Mạnh Bân nói hai ngày cuối tuần anh sẽ trở về thăm cha mẹ, Doãn Ước liền hẹn anh đi ăn cơm.
Mạnh Bân vẫn chưa biết chuyện Doãn Ước sắp kết hôn, nghe cô hẹn mình đi ăn thì rất phấn khởi, xác định chỗ hẹn với Doãn Ước. Doãn Ước đúng giờ có mặt, sau khi gặp nhau hai người ngồi xuống chào hỏi vài câu, rồi mau chóng đi thẳng vào vấn đề chính.
Mạnh Bân rất rõ tình hình của Doãn Hàm, Doãn Ước không vòng vo với anh, cô dùng phương pháp Kỷ Tùy Châu đã dạy cô, đánh tâm lý chiến với Mạnh Bân:
– Cậu cũng biết, bây giờ nó còn đang uống thuốc, lúc tỉnh táo lúc mơ hồ. Hôm đó là sơ suất của người nhà mình, để nó ra ngoài một mình. Sau đó ai cũng rất lo lắng, sợ nó gặp rắc rối bên ngoài. Nếu nó có nói gì với cậu, cậu tuyệt đối đừng cho là thật, cũng đừng nói lại cho người khác nghe mới đúng.
Sắc mặt Mạnh Bân khó coi, tay cầm ly cũng phát run. Mấy hôm nay anh cũng sống trong thấp thỏm lo âu. Doãn Hàm hẹn anh gặp mặt, chỉ nhờ anh truyền vài câu nói cho bạn trong nhà giam, anh cũng giúp đỡ truyền tin.
Nhưng sau đó nghe nói người họ Phương tự sát, anh cũng rất bất an, sợ do mình nói sai gì đó, hại người ta. Chuyện này vẫn luôn đè nặng trong lòng anh, bây giờ Doãn Ước nhắc đến, khiến anh không thở nổi.
– Mình cũng không nói gì, mình không ngờ chuyện lại ra nông nỗi đó.
– Sao vậy, em trai mình có phải thật sự đã nói gì với cậu không?
– Doãn Ước- Mạnh Bân ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt bứt rứt- Em trai cậu nhờ mình truyền đạt lại mấy câu, mình liền giúp truyền tin. Chuyện sau đó quả thật không liên quan gì đến mình.
– Cậu đừng căng thẳng, mình biết cậu không có ác ý. Em trai mình nhờ cậu truyền tin gì?
– Cũng không có gì quan trọng, chỉ nhờ mình nói với người đó, sự việc trước kia cậu ấy đều nhớ rõ, nhưng cậu ấy không để tâm nữa rồi, bảo anh ta đừng để trong lòng nữa. Cậu ấy nói đã tha thứ cho anh ta. Mình cảm thấy đây là chuyện tốt, cho dù họ có ân oán gì, có thể bỏ qua là tốt nhất. Cho nên mình mới dùng mối quan hệ của mình để gặp người đó một lần. Nhưng anh ta sao lại tự sát chứ, nghe nói hiện giờ còn đang điều tra nguồn gốc hung khí, cũng từng tới hỏi mình, mình thật sự không biết gì hết.
Nói đoạn, Mạnh Bân chán nản gục đầu, đã hoàn toàn quên đi mục đích thật sự khi đến đây. So với tương lai của bản thân, thì tình cảm với Doãn Ước có hay không có, cũng trở nên không đáng nhắc tới.
Doãn Ước thấy anh như vậy cũng khó chịu, an ủi anh vài câu, mới tạm biệt anh trước cửa tiệm ăn. Mạnh Bân vừa đi, xe của Kỷ Tùy Châu liền chạy từ đối diện sang, đón Doãn Ước lên xe.
Anh không hỏi nhiều, chạy thẳng đến nhà ông nội, mới hỏi cô:
– Muốn anh vào cùng em không?
– Không cần, em tự vào tốt hơn.
– Đừng nóng vội, cho dù hỏi không được gì cũng không sao. Cũng may Phương Thành Tựu tự sát không thành, chỉ cần còn sống, sự việc này sẽ có ngày tra ra manh mối.
Doãn Ước cười miễn cưỡng, xuống xe một mình đi vào nhà.
Lúc vào nhà đã là buổi chiều, trong nhà không có ai. Ông nội đi đến hội quán vật lý trị liệu, dì thì ra ngoài mua đồ. Doãn Hàm một mình trong phòng, Doãn Ước không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào, phát hiện anh đang lên mạng.
Cô đi qua phát hiện anh đang chơi game, là trò chơi mới nhất trên mạng. Gần đây em trai cô ngày càng giống người bình thường, tốc độ hòa nhập xã hội cũng ngày càng nhanh.
Nghĩ lại cũng bình thường, anh vốn dĩ không tách khỏi thế giới bao lâu mà.
Doãn Hàm đeo tai nghe, đang nói chuyện mới mấy người trong cùng tổ chức. Doãn Ước nghe ngóng một hồi, phát hiện em trai mình lại là đội trưởng của tổ chức này, phụ trách chỉ huy chiến thuật và điều khiển thành viên. Ngữ điệu anh ta nói chuyện rõ ràng logic còn chính xác nữa, không chút nhìn ra là người mỗi ngày cần uống thuốc.
Nghe một hồi, Doãn Ước cảm thấy giọng nói bình thản này có hơi quen thuộc, hình như hôm đó cô đứng trước cửa, đã nghe được tiếng nói như thế này từ trong phòng truyền ra.
Chỉ là giờ có thêm chút tình cảm hơn so với ngày đó.
Em trai cô chơi game thật nhập tâm, tốc độ tay cũng mau lẹ, như là sinh viên hạng ưu lúc trước, làm chuyện gì cũng có thể làm đến tốt nhất. Doãn Ước cũng không vội vã nhắc đến chuyện đó với anh, cứ như vậy ngồi bên cạnh nhìn anh thao tác.
Đây là trò chơi thuộc thể loại chiến tranh, mấy người hợp thành một tổ chức chiêu binh mãi mã công thành chiếm đất, trong đó có đủ mọi hình ảnh chém giết máu me văng tứ tung. Doãn Ước xem một hồi cảm thấy không thoải mái, nhìn sắc mặt hồng hào của em trai, không hề có vẻ mệt mỏi, ngược lại càng thêm hưng phấn.
Anh không im lặng ít lời, một lần có thể nói một đoạn rất dài, trong game anh là vương giả chân chính, các thành viên đều răm rắp nghe theo lệnh anh.
Doãn Ước cảm thấy anh thật hưởng thụ cảm giác này, mấy lần muốn lên tiếng đều nuốt trở vào. Cho đến khi anh đánh xong một boss, Doãn Ước mới vươn tay gỡ tai nghe của anh ra, đặt lên bàn phím.
Doãn Hàm đã sớm chú ý đến cô vào phòng, nhưng trò chơi đang tiến hành đến khâu mấu chốt, nên không dừng lại được. Lúc này nhìn sắc mặt chị gái không mấy vui vẻ, liền khóa máy tính, đứng dậy nói:
– Chị, có việc gì à?
– Trong nhà không có ai, em theo chị ra phòng khách ngồi đi.
Doãn Hàm không phản đối, hai chị em cùng nhau ra ngoài.
Sau khi ngồi xuống ai cũng im lặng, Doãn Ước cảm thấy được bầu không khí im lặng khiến cho người ta đặc biệt khó chịu, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề:
– Chị vừa mới đi gặp Mạnh Bân, cậu ấy nói một chuyện với chị.
Doãn Hàm im lặng, ánh mắt ra vẻ nghiêm túc.
– Em có gì muốn nói với chị không?
– Chị chắc đã biết hết rồi mà.
– Doãn Hàm, tại sao em lại làm như vậy?- Doãn Ước rối rắm nhìn anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.