Chương 127: Chương 90 (1)
Tô Lưu
13/09/2017
Doãn Ước giờ mới phát hiện, Diệp Hải Thần đúng là một kho tàng thị phi.
Anh ta và Sandy… Doãn Ước cẩn thận đánh giá người phụ nữ trước mặt, lại nghĩ đến tính cách và diện mạo của Diệp Hải Thần, cảm thấy hai người này rất xứng đôi.
Đây mới chính là dạng phụ nữ mà một người như Diệp Hải Thần sẽ thích. Hạ Tịch gì đó, cùng anh ta quả thật chẳng hợp nhau gì cả.
Hạ Tịch là đóa mẫu đơn, nhưng Diệp Hải Thần lại thích hợp với thủy tiên hơn.
Sandy nhắc tới Diệp hải thần, cảm xúc rõ ràng tụt dốc không ít. Chị kéo khóa giúp Doãn Ước, từ phía sau nhón khỏi vai cô, kinh ngạc nhìn mình trong gương.
– Doãn Ước, em và Lão Kỷ đúng là hạnh phúc. Mối tình đầu có thể đi đến cuối cùng không nhiều đâu, bọn chị thì thua rồi.
– Em có thể hỏi tại sao lại chia tay không?
– Tuổi trẻ bồng bột, chị khi đó rất tự ti. Càng tự ti thì tính cách càng nóng nảy. Anh ấy lại là chàng trai trẻ trung ngông cuồng, không dễ dàng nhượng bộ. Hai người đều yêu đối phương, nhưng lại cảm thấy yêu quá vất vả. Sau đó hai người cãi nhau một trận lớn, chị lần nữa đề nghị chia tay, anh ấy lại không níu kéo, cứ như vậy hai người đường ai nấy đi, sau này cũng rất ít gặp mặt.
– Vậy chị có hận anh ta không?
– Không hận. Tại sao lại phải hận anh ấy, hai người đều có lỗi mà. Chị ban đầu rất thoải mái, cảm thấy không có anh ấy chị vẫn sống tốt. Chị bắt đầu đi du lịch khắp thế giới, đi đến nhiều nơi để tìm kiếm linh cảm. Được chiêm ngưỡng không ít thứ, cũng quen biết không ít đàn ông. Nhưng càng tiếp xúc với đàn ông nhiều, chị lại càng cảm thấy Diệp Hải Thần đáng quý. Nhưng thời gian không thể quay lại, hai người chỉ có thể nhìn về phía trước. Có một bài hát thế nào nhỉ, thời gian đã qua vĩnh viễn không quay lại, chuyện cũ chỉ có thể là hồi ức…
Âm sắc của Sandy rất đẹp, khí chất rất hợp với ca từ bài hát ấy. Nghe chị ấy hát êm tai, có một cảm giác rất khác dâng lên trong lòng.
Hai người ở trong phòng thay đồ hát hò một hồi, cuối cùng vẫn là Tùy Ý đột nhiên xông vào làm gián đoạn cảm xúc này.
Tối về nhà, Doãn Ước kể chuyện này với Kỷ Tùy Châu.
– Không ngờ Diệp Hải Thần trông đứng đắn lại là một người bụng dạ đen tối như vậy, lại từng yêu đương với Sandy.
Kỷ Tùy Châu cùng cô dựa vào đầu giường, trong tay đang xem bảng dự toán hạng mục, nghe vậy anh cười ảm đạm:
– Anh ta thì sao? Là cao hơn người khác một cái đầu hay nhiều hơn một bàn tay. Là người thì phải yêu đương chứ, anh ta và Sandy cũng rất xưng đôi. Ít ra xứng hơn với Hạ Tịch nhiều.
Quả thật là vậy, người trên thế giới có mắt đều nhìn ra được, Hạ Tịch và Diệp Hải Thần không phải người cùng đường.
Nhưng chuyện tình cảm ai nói chính xác được, bản thân Doãn Ước chính là ví dụ tốt nhất. Không chừng Diệp Hải Thần duy chỉ có tình cảm với con gái nhà họ Hạ thì sao?
– Sao đột nhiên lại có hứng thú với Diệp Hải Thần vậy?
Kỷ Tùy Châu ném bảng dự toán đi, ôm chầm lấy Doãn Ước định hôn. Cô đẩy anh ra, cười nói:
– Tại em nghe Sandy nhắc thôi mà. Em thấy bộ dạng rất thương cảm của chị ấy, dù sao cũng là mối tình đầu. Hơn nữa em nhìn ra được, chị ấy vẫn chưa quên được Diệp Hải Thần đâu.
Khó trách lần trước lúc uống cà phê nhìn thấy hai người kia, chị ấy lại có biểu cảm như vậy, hóa ra là nhìn thấy em gái mình đi cùng với bạn trai cũ, rất khó chấp nhận mà.
– Không cần lo lắng thay chị ấy đâu, chị ấy mạnh mẽ hơn em nghĩ nhiều. Nếu chị ấy không buông bỏ Diệp Hải Thần được, sẽ chủ động tấn công thôi. Em cho rằng ai cũng giống em, nhát như chuột à.
Doãn Ước bị anh hôn đến ngứa ngáy, vừa tránh né vừa nói:
– Đó là do đạo hạnh của anh cao, em sợ không khuất phục sẽ làm tổn thương chính mình, chỉ có thể nhắm mắt đưa chân thôi.
– Không sao, chẳng phải đã khuất phục rồi à.
Ai khuất phục ai thì khó nói lắm. Dù sao mỗi lần tối xuống, Doãn Ước liền cảm giác sâu sắc bản thân đúng là người chịu áp bức.
– Anh đừng vội mà, em hỏi anh, Diệp Hải Thần có phải thật sự muốn kết hôn với Hạ Tịch không?
– Quan tâm nhiều quá.
– Anh cảm thấy hai người họ xứng sao?
– Có gì không xứng, Hạ Tịch ngốc Diệp Hải Thần thông minh, đúng lúc bù trừ cho nhau.
Tuy rằng đang nói người khác, nhưng Doãn Ước nghe vào lại cảm thấy mất tự nhiên, giống như đang nói hai người họ vậy, Kỷ Tùy Châu này, mượn cớ mắng mỏ cô đấy à?
Kỷ Tùy Châu đè Doãn Ước xuống hôn lên cổ cô, còn đưa tay cố định cái tay không chịu nghe lời của cô:
– Đừng lộn xộn, tập trung chút đi.
– Tập trung không được, đang muốn nhiều chuyện nè.
– Chẳng liên quan gì em mà.
– Ai nói, em cũng có không ít cổ phần của Thịnh Thế nha. Nếu Diệp Hải Thần không phải nội gián, anh ta còn có thể quay về công ty mà.
– Ừ, em dạng chân ra chút đi.
– Vậy nội gián rốt cuộc là ai? Hôm đó hành tung chúng ta lên núi, là ai tiết lộ cho Giang Thái biết… Ui da anh nhẹ chút, đau quá.
– Sao em lại có nhiều câu hỏi như vậy?- Kỷ Tùy Châu vuốt lại mái tóc rối bù của cô.
– Trên núi có người nội ứng ngoại hợp với hắn à? Kỷ Tùy Châu!- Doãn Ước đột nhiên la lên- Anh chậm chút.
Không quản tiếng kêu, cô sợ đến mức chân phát run. Nhưng sự phản đối của cô nhanh chóng bị đè xuống, lấp đầy bằng nhiệt độ không ngừng lên cao trong phòng.
Màn thứ nhất kết thúc, Kỷ Tùy Châu vỗ cái bụng phẳng lì của Doãn Ước, trách cô:
– Cả ngày quản chuyện người khác, mà không quan tâm đến bản thân.
– Em có gì cần quan tâm đâu, hiện giờ em chỉ chờ thi thôi.
– Chuyện khác em không quan tâm luôn?
– Còn có chuyện gì cần phải quan tâm à?
Vẻ mặt cô ngây ngô vô tội, làm Kỷ Tùy Châu nổi nóng, tay đặt lên bụng cô tăng thêm chút lực:
– Quên nói với em, sau khi hôm qua xong xuôi, thứ nào đó đã vỡ kế hoạch rồi.
Doãn Ước nhất thời chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn anh.
– Nghe không hiểu hả?
– Thứ gì… vỡ?
Dứt lời, Doãn Ước đột nhiên trợn mắt. Cô hiểu ra, lập tức lo lắng:
– Làm sao đây làm sao đây, hai ngày này là kỳ nguy hiểm của em mà, phải uống thuốc không?
Thuốc đó nghe nói uống trong vòng 72 tiếng mới có hiệu quả, hơn nữa giờ đã một ngày trôi qua rồi, Doãn Ước vô cùng lo lắng, lập tức thúc giục Kỷ Tùy Châu mặc đồ đi mua thuốc.
Kỷ Tùy Châu chẳng buồn nhúc nhích:
– Nếu mang thai thật, cũng chẳng có gì ghê gớm. Hiện tại chúng ta là vợ chồng hợp pháp rồi.
– Nhưng tụi mình còn phải làm lễ cưới, chẳng lẽ anh muốn em bụng lớn mặc áo cưới?
– Anh không ngại, em sao cũng đẹp hết. Nếu em không thích, có thể dời sang lâu hơn.
– Nhưng em chưa muốn sinh con mà.
– Vậy em nên nghĩ đi là vừa, giờ đi mua thuốc vẫn còn kịp- Kỷ Tùy Châu tay khoanh trước ngực trầm tư chốc lát- Nếu đã mang thai rồi mà uống, thứ nhất sẽ không tốt cho sức khỏe của em, thứ hai tâm lý của em sẽ càng khó chịu. Em cảm thấy thế nào?
Doãn Ước có hơi rối, cô không có chút khái niệm nào với con cái hết, sinh ra rồi phải chăm sóc nó thế nào. Tuy rằng Kỷ Tùy Châu không thiếu tiền, cô có thể không cần động tay thay tã cho con luôn, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ hoàn toàn giao phó con mình cho người khác nuôi.
Nhưng nếu bản thân cô không chăm sóc nó tốt thì sao?
– Kỷ Tùy Châu, lần trước anh nói anh muốn có con trai đầu lòng?
– Ừ.
– Không lẽ anh là người trọng nam khinh nữ?
– Vậy em muốn sinh con gái, có phải xem thường con trai rồi không?- Kỷ Tùy Châu cười nhẹ- Anh hy vọng con gái chúng ta có được sự che chở của anh trai nó, để nó sống thoải mái hơn. Lỡ như con gái giống em, ngốc ngốc, một ngày nào đó bị tên sở khanh nào đó lừa, mà chúng ta đều già cả rồi, vậy thì phải làm sao?
– Tên sở khanh anh nói là chính anh đấy à?
Kỷ Tùy Châu chỉ cười không nói gì. Doãn Ước chống cằm suy tư:
– Nhưng con gái chưa hẳn sẽ giống em mà. Rất nhiều người đều nói con gái giống ba, nếu con bé khôn ngoan giống anh thì sao. Sau này nó mà cưới ai thì khổ người ta rồi, sẽ bị ức hiếp chết luôn í.
– Đàn ông không có đủ năng lực làm gì có tư cách lấy con gái anh. Người như thế không cần con gái chúng ta ức hiếp, không chừng bị nhà mình dọa chạy trước rồi. Con gái anh cũng chẳng thèm ngó tới hắn.
Doãn Ước cảm thấy mình nên thu hồi câu nói anh trọng nam khinh nữ vừa rồi. Kỷ Tùy Châu này, quả thật đúng là cưng con gái quá. Con còn chưa thấy đâu, mà tương lai thế nào cũng đã nghĩ xong hết rồi.
Cô đột nhiên cảm thấy, đường tình sau này của con gái mình không chừng sẽ trắc trở lắm đây, vì có ông ba vợ khó tính quá mà.
– Anh đừng quản lý con cái nghiêm khắc quá, tụi nó không thích đâu, anh cũng không muốn con gái ghét anh mà.
– Dám dẫn thằng nào không đàng hoàng về, sẽ được tỉnh ngộ.
– Không chừng tụi nó yêu nhau thật lòng thì sao?
– Thì nó tự đi mà ôm cái tình yêu đích thực của nó đi, đàn ông không có tương lai thì không xứng có được tình yêu.
– Anh quá ngang ngược rồi!
– Đúng, ngang ngược vậy đó, bộ là ngày đầu tiên em quen anh à?
Kỷ Tùy Châu tự thể nghiệm, rất nhanh làm cho Doãn Ước nếm được mùi vị ngang ngược của anh. Sau hai lần nữa, cô hoàn toàn kiệt sức, nhức chân muốn chết, ghé vào ngực Kỷ Tùy Châu, lấy chuyện nhổ lông ngực của anh để phát tiết oán hận trong lòng.
Qua vài ngày, Doãn Ước rốt cuộc cũng cạy được miệng của Kỷ Tùy Châu về nội gián công ty. Tuy rằng đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, dù sao cũng chỉ có vài nhân vật cấp cao trong công ty thôi. Nhưng khi chính tai nghe Kỷ Tùy Châu nói là Bùi Nam, trong lòng cô lại khó chấp nhận được.
Vì một phụ nữ, anh em trở mặt thành thù, trước kia chuyện thế này cô toàn được xem trong tiểu thuyết, không ngờ trong cuộc sống thực tế cũng có chuyện này.
Bùi Nam là một người thoải mái vui tươi như vậy, lại có một mặt không muốn người khác biết, thật khiến người ta cảm thán lòng người khó dò.
Cũng may anh ta không tạo thành tổn thất quá lớn cho công ty, dù sao công ty cũng có phần của anh ta, anh ta chỉ là muốn đào rỗng một phần của Kỷ Tùy Châu.
Bởi vì phát hiện kịp thời, sự việc nhanh chóng ổn định lại. Bùi Nam đề xuất từ chức, chuyển nhượng hết cổ phần của mình trong công ty. Kỷ Tùy Châu không giữ anh ta lại, mua lại một nửa số cổ phần anh ta bán ra, một nửa còn lại thì được Từ Tri Hoa mua vào.
Đó là sau khi Từ Tri Hoa gọi điện cho Doãn Ước đã nói một câu tiết lộ đường đi của số cổ phần này.
– Sau này cho em trai con, chờ đến khi nó kết hôn.
Nghe câu này khiến người ta có cảm giác vô cùng xa xôi. Doãn Hàm có thể tìm được một nửa thích hợp không, thật sự khó mà đoán được.
Chớp mắt đã đến Giáng Sinh, Doãn Ước không khỏi cảm thán một năm trôi qua thật nhanh. Trước lễ Giáng Sinh hẳn là lúc cô nghỉ lễ, nhưng bởi vì lần trước vỡ kế hoạch, cô không uống thuốc tránh thai, cho nên trước khi nghỉ lễ, cô đặc biệt cảm thấy lo lắng bất an.
Loại tâm trạng vừa chờ mong vừa lo lắng thế này, cứ giày vò cô mãi.
Kỷ Tùy Châu thấy bộ dạng đứng ngồi không yên của cô, không khỏi cười nhạo, bị Doãn Ước giận dỗi.
– Cũng không phải anh sinh, anh đương nhiên không lo rồi. Đàn ông các anh chỉ thích thú nhất thời, phụ nữ chúng tôi lại mệt đứt từng đoạn ruột, anh còn có mặt mũi cười em.
Kỷ Tùy Châu lập tức thu lại ý cười, nghiêm túc khen ngợi cô. Chỉ là anh càng như vậy, Doãn Ước lại càng cảm thấy anh đang chế nhạo mình, cô tức quá nhào đến nhéo anh mấy cái, nhưng lại nhanh chóng bị đàn áp.
Hai người ở trên giường mây mưa một hồi, trong lòng Doãn Ước nhủ thầm. Nếu dùng sức quá mạnh, làm mất đứa bé, vậy phải trách ai đây?
Sau đó cô nói suy nghĩ này với Kỷ Tùy Châu, đối phương nhíu mày trầm tư một lát rồi nói:
– Được, vậy sau này anh nhẹ chút.
Nhẩm tính, tối ngày hôm đó “bà dì” của Doãn Ước phải đến. Cho nên ngay từ buổi sáng thức dậy, cô liền trở nên vô cùng căng thẳng.
Là cuối tuần nên không cần đi học, cô ở lì trong nhà không đi đâu, cách nửa tiếng đồng hồ lại chạy vào WC. Mỗi lần đều là kích động đi vào, rồi lại thất vọng trở ra.
Buổi chiều, Từ Tri Hoa hẹn cô uống trà, Doãn Ước nhấp nhổm nửa ngày, buồn bã đi đến điểm hẹn.
Cô thế này khiến mẹ cô lắc đầu:
– Con bị sao vậy, Tiểu Kỷ ăn hiếp con à?
Doãn Ước chu môi lắc đầu, không muốn nói chuyện này với mẹ cô, vì luôn cảm thấy rất ngại ngùng.
– Không lẽ con có rồi?- Kết quả Từ Tri Hoa trực tiếp nói.
Anh ta và Sandy… Doãn Ước cẩn thận đánh giá người phụ nữ trước mặt, lại nghĩ đến tính cách và diện mạo của Diệp Hải Thần, cảm thấy hai người này rất xứng đôi.
Đây mới chính là dạng phụ nữ mà một người như Diệp Hải Thần sẽ thích. Hạ Tịch gì đó, cùng anh ta quả thật chẳng hợp nhau gì cả.
Hạ Tịch là đóa mẫu đơn, nhưng Diệp Hải Thần lại thích hợp với thủy tiên hơn.
Sandy nhắc tới Diệp hải thần, cảm xúc rõ ràng tụt dốc không ít. Chị kéo khóa giúp Doãn Ước, từ phía sau nhón khỏi vai cô, kinh ngạc nhìn mình trong gương.
– Doãn Ước, em và Lão Kỷ đúng là hạnh phúc. Mối tình đầu có thể đi đến cuối cùng không nhiều đâu, bọn chị thì thua rồi.
– Em có thể hỏi tại sao lại chia tay không?
– Tuổi trẻ bồng bột, chị khi đó rất tự ti. Càng tự ti thì tính cách càng nóng nảy. Anh ấy lại là chàng trai trẻ trung ngông cuồng, không dễ dàng nhượng bộ. Hai người đều yêu đối phương, nhưng lại cảm thấy yêu quá vất vả. Sau đó hai người cãi nhau một trận lớn, chị lần nữa đề nghị chia tay, anh ấy lại không níu kéo, cứ như vậy hai người đường ai nấy đi, sau này cũng rất ít gặp mặt.
– Vậy chị có hận anh ta không?
– Không hận. Tại sao lại phải hận anh ấy, hai người đều có lỗi mà. Chị ban đầu rất thoải mái, cảm thấy không có anh ấy chị vẫn sống tốt. Chị bắt đầu đi du lịch khắp thế giới, đi đến nhiều nơi để tìm kiếm linh cảm. Được chiêm ngưỡng không ít thứ, cũng quen biết không ít đàn ông. Nhưng càng tiếp xúc với đàn ông nhiều, chị lại càng cảm thấy Diệp Hải Thần đáng quý. Nhưng thời gian không thể quay lại, hai người chỉ có thể nhìn về phía trước. Có một bài hát thế nào nhỉ, thời gian đã qua vĩnh viễn không quay lại, chuyện cũ chỉ có thể là hồi ức…
Âm sắc của Sandy rất đẹp, khí chất rất hợp với ca từ bài hát ấy. Nghe chị ấy hát êm tai, có một cảm giác rất khác dâng lên trong lòng.
Hai người ở trong phòng thay đồ hát hò một hồi, cuối cùng vẫn là Tùy Ý đột nhiên xông vào làm gián đoạn cảm xúc này.
Tối về nhà, Doãn Ước kể chuyện này với Kỷ Tùy Châu.
– Không ngờ Diệp Hải Thần trông đứng đắn lại là một người bụng dạ đen tối như vậy, lại từng yêu đương với Sandy.
Kỷ Tùy Châu cùng cô dựa vào đầu giường, trong tay đang xem bảng dự toán hạng mục, nghe vậy anh cười ảm đạm:
– Anh ta thì sao? Là cao hơn người khác một cái đầu hay nhiều hơn một bàn tay. Là người thì phải yêu đương chứ, anh ta và Sandy cũng rất xưng đôi. Ít ra xứng hơn với Hạ Tịch nhiều.
Quả thật là vậy, người trên thế giới có mắt đều nhìn ra được, Hạ Tịch và Diệp Hải Thần không phải người cùng đường.
Nhưng chuyện tình cảm ai nói chính xác được, bản thân Doãn Ước chính là ví dụ tốt nhất. Không chừng Diệp Hải Thần duy chỉ có tình cảm với con gái nhà họ Hạ thì sao?
– Sao đột nhiên lại có hứng thú với Diệp Hải Thần vậy?
Kỷ Tùy Châu ném bảng dự toán đi, ôm chầm lấy Doãn Ước định hôn. Cô đẩy anh ra, cười nói:
– Tại em nghe Sandy nhắc thôi mà. Em thấy bộ dạng rất thương cảm của chị ấy, dù sao cũng là mối tình đầu. Hơn nữa em nhìn ra được, chị ấy vẫn chưa quên được Diệp Hải Thần đâu.
Khó trách lần trước lúc uống cà phê nhìn thấy hai người kia, chị ấy lại có biểu cảm như vậy, hóa ra là nhìn thấy em gái mình đi cùng với bạn trai cũ, rất khó chấp nhận mà.
– Không cần lo lắng thay chị ấy đâu, chị ấy mạnh mẽ hơn em nghĩ nhiều. Nếu chị ấy không buông bỏ Diệp Hải Thần được, sẽ chủ động tấn công thôi. Em cho rằng ai cũng giống em, nhát như chuột à.
Doãn Ước bị anh hôn đến ngứa ngáy, vừa tránh né vừa nói:
– Đó là do đạo hạnh của anh cao, em sợ không khuất phục sẽ làm tổn thương chính mình, chỉ có thể nhắm mắt đưa chân thôi.
– Không sao, chẳng phải đã khuất phục rồi à.
Ai khuất phục ai thì khó nói lắm. Dù sao mỗi lần tối xuống, Doãn Ước liền cảm giác sâu sắc bản thân đúng là người chịu áp bức.
– Anh đừng vội mà, em hỏi anh, Diệp Hải Thần có phải thật sự muốn kết hôn với Hạ Tịch không?
– Quan tâm nhiều quá.
– Anh cảm thấy hai người họ xứng sao?
– Có gì không xứng, Hạ Tịch ngốc Diệp Hải Thần thông minh, đúng lúc bù trừ cho nhau.
Tuy rằng đang nói người khác, nhưng Doãn Ước nghe vào lại cảm thấy mất tự nhiên, giống như đang nói hai người họ vậy, Kỷ Tùy Châu này, mượn cớ mắng mỏ cô đấy à?
Kỷ Tùy Châu đè Doãn Ước xuống hôn lên cổ cô, còn đưa tay cố định cái tay không chịu nghe lời của cô:
– Đừng lộn xộn, tập trung chút đi.
– Tập trung không được, đang muốn nhiều chuyện nè.
– Chẳng liên quan gì em mà.
– Ai nói, em cũng có không ít cổ phần của Thịnh Thế nha. Nếu Diệp Hải Thần không phải nội gián, anh ta còn có thể quay về công ty mà.
– Ừ, em dạng chân ra chút đi.
– Vậy nội gián rốt cuộc là ai? Hôm đó hành tung chúng ta lên núi, là ai tiết lộ cho Giang Thái biết… Ui da anh nhẹ chút, đau quá.
– Sao em lại có nhiều câu hỏi như vậy?- Kỷ Tùy Châu vuốt lại mái tóc rối bù của cô.
– Trên núi có người nội ứng ngoại hợp với hắn à? Kỷ Tùy Châu!- Doãn Ước đột nhiên la lên- Anh chậm chút.
Không quản tiếng kêu, cô sợ đến mức chân phát run. Nhưng sự phản đối của cô nhanh chóng bị đè xuống, lấp đầy bằng nhiệt độ không ngừng lên cao trong phòng.
Màn thứ nhất kết thúc, Kỷ Tùy Châu vỗ cái bụng phẳng lì của Doãn Ước, trách cô:
– Cả ngày quản chuyện người khác, mà không quan tâm đến bản thân.
– Em có gì cần quan tâm đâu, hiện giờ em chỉ chờ thi thôi.
– Chuyện khác em không quan tâm luôn?
– Còn có chuyện gì cần phải quan tâm à?
Vẻ mặt cô ngây ngô vô tội, làm Kỷ Tùy Châu nổi nóng, tay đặt lên bụng cô tăng thêm chút lực:
– Quên nói với em, sau khi hôm qua xong xuôi, thứ nào đó đã vỡ kế hoạch rồi.
Doãn Ước nhất thời chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn anh.
– Nghe không hiểu hả?
– Thứ gì… vỡ?
Dứt lời, Doãn Ước đột nhiên trợn mắt. Cô hiểu ra, lập tức lo lắng:
– Làm sao đây làm sao đây, hai ngày này là kỳ nguy hiểm của em mà, phải uống thuốc không?
Thuốc đó nghe nói uống trong vòng 72 tiếng mới có hiệu quả, hơn nữa giờ đã một ngày trôi qua rồi, Doãn Ước vô cùng lo lắng, lập tức thúc giục Kỷ Tùy Châu mặc đồ đi mua thuốc.
Kỷ Tùy Châu chẳng buồn nhúc nhích:
– Nếu mang thai thật, cũng chẳng có gì ghê gớm. Hiện tại chúng ta là vợ chồng hợp pháp rồi.
– Nhưng tụi mình còn phải làm lễ cưới, chẳng lẽ anh muốn em bụng lớn mặc áo cưới?
– Anh không ngại, em sao cũng đẹp hết. Nếu em không thích, có thể dời sang lâu hơn.
– Nhưng em chưa muốn sinh con mà.
– Vậy em nên nghĩ đi là vừa, giờ đi mua thuốc vẫn còn kịp- Kỷ Tùy Châu tay khoanh trước ngực trầm tư chốc lát- Nếu đã mang thai rồi mà uống, thứ nhất sẽ không tốt cho sức khỏe của em, thứ hai tâm lý của em sẽ càng khó chịu. Em cảm thấy thế nào?
Doãn Ước có hơi rối, cô không có chút khái niệm nào với con cái hết, sinh ra rồi phải chăm sóc nó thế nào. Tuy rằng Kỷ Tùy Châu không thiếu tiền, cô có thể không cần động tay thay tã cho con luôn, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ hoàn toàn giao phó con mình cho người khác nuôi.
Nhưng nếu bản thân cô không chăm sóc nó tốt thì sao?
– Kỷ Tùy Châu, lần trước anh nói anh muốn có con trai đầu lòng?
– Ừ.
– Không lẽ anh là người trọng nam khinh nữ?
– Vậy em muốn sinh con gái, có phải xem thường con trai rồi không?- Kỷ Tùy Châu cười nhẹ- Anh hy vọng con gái chúng ta có được sự che chở của anh trai nó, để nó sống thoải mái hơn. Lỡ như con gái giống em, ngốc ngốc, một ngày nào đó bị tên sở khanh nào đó lừa, mà chúng ta đều già cả rồi, vậy thì phải làm sao?
– Tên sở khanh anh nói là chính anh đấy à?
Kỷ Tùy Châu chỉ cười không nói gì. Doãn Ước chống cằm suy tư:
– Nhưng con gái chưa hẳn sẽ giống em mà. Rất nhiều người đều nói con gái giống ba, nếu con bé khôn ngoan giống anh thì sao. Sau này nó mà cưới ai thì khổ người ta rồi, sẽ bị ức hiếp chết luôn í.
– Đàn ông không có đủ năng lực làm gì có tư cách lấy con gái anh. Người như thế không cần con gái chúng ta ức hiếp, không chừng bị nhà mình dọa chạy trước rồi. Con gái anh cũng chẳng thèm ngó tới hắn.
Doãn Ước cảm thấy mình nên thu hồi câu nói anh trọng nam khinh nữ vừa rồi. Kỷ Tùy Châu này, quả thật đúng là cưng con gái quá. Con còn chưa thấy đâu, mà tương lai thế nào cũng đã nghĩ xong hết rồi.
Cô đột nhiên cảm thấy, đường tình sau này của con gái mình không chừng sẽ trắc trở lắm đây, vì có ông ba vợ khó tính quá mà.
– Anh đừng quản lý con cái nghiêm khắc quá, tụi nó không thích đâu, anh cũng không muốn con gái ghét anh mà.
– Dám dẫn thằng nào không đàng hoàng về, sẽ được tỉnh ngộ.
– Không chừng tụi nó yêu nhau thật lòng thì sao?
– Thì nó tự đi mà ôm cái tình yêu đích thực của nó đi, đàn ông không có tương lai thì không xứng có được tình yêu.
– Anh quá ngang ngược rồi!
– Đúng, ngang ngược vậy đó, bộ là ngày đầu tiên em quen anh à?
Kỷ Tùy Châu tự thể nghiệm, rất nhanh làm cho Doãn Ước nếm được mùi vị ngang ngược của anh. Sau hai lần nữa, cô hoàn toàn kiệt sức, nhức chân muốn chết, ghé vào ngực Kỷ Tùy Châu, lấy chuyện nhổ lông ngực của anh để phát tiết oán hận trong lòng.
Qua vài ngày, Doãn Ước rốt cuộc cũng cạy được miệng của Kỷ Tùy Châu về nội gián công ty. Tuy rằng đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, dù sao cũng chỉ có vài nhân vật cấp cao trong công ty thôi. Nhưng khi chính tai nghe Kỷ Tùy Châu nói là Bùi Nam, trong lòng cô lại khó chấp nhận được.
Vì một phụ nữ, anh em trở mặt thành thù, trước kia chuyện thế này cô toàn được xem trong tiểu thuyết, không ngờ trong cuộc sống thực tế cũng có chuyện này.
Bùi Nam là một người thoải mái vui tươi như vậy, lại có một mặt không muốn người khác biết, thật khiến người ta cảm thán lòng người khó dò.
Cũng may anh ta không tạo thành tổn thất quá lớn cho công ty, dù sao công ty cũng có phần của anh ta, anh ta chỉ là muốn đào rỗng một phần của Kỷ Tùy Châu.
Bởi vì phát hiện kịp thời, sự việc nhanh chóng ổn định lại. Bùi Nam đề xuất từ chức, chuyển nhượng hết cổ phần của mình trong công ty. Kỷ Tùy Châu không giữ anh ta lại, mua lại một nửa số cổ phần anh ta bán ra, một nửa còn lại thì được Từ Tri Hoa mua vào.
Đó là sau khi Từ Tri Hoa gọi điện cho Doãn Ước đã nói một câu tiết lộ đường đi của số cổ phần này.
– Sau này cho em trai con, chờ đến khi nó kết hôn.
Nghe câu này khiến người ta có cảm giác vô cùng xa xôi. Doãn Hàm có thể tìm được một nửa thích hợp không, thật sự khó mà đoán được.
Chớp mắt đã đến Giáng Sinh, Doãn Ước không khỏi cảm thán một năm trôi qua thật nhanh. Trước lễ Giáng Sinh hẳn là lúc cô nghỉ lễ, nhưng bởi vì lần trước vỡ kế hoạch, cô không uống thuốc tránh thai, cho nên trước khi nghỉ lễ, cô đặc biệt cảm thấy lo lắng bất an.
Loại tâm trạng vừa chờ mong vừa lo lắng thế này, cứ giày vò cô mãi.
Kỷ Tùy Châu thấy bộ dạng đứng ngồi không yên của cô, không khỏi cười nhạo, bị Doãn Ước giận dỗi.
– Cũng không phải anh sinh, anh đương nhiên không lo rồi. Đàn ông các anh chỉ thích thú nhất thời, phụ nữ chúng tôi lại mệt đứt từng đoạn ruột, anh còn có mặt mũi cười em.
Kỷ Tùy Châu lập tức thu lại ý cười, nghiêm túc khen ngợi cô. Chỉ là anh càng như vậy, Doãn Ước lại càng cảm thấy anh đang chế nhạo mình, cô tức quá nhào đến nhéo anh mấy cái, nhưng lại nhanh chóng bị đàn áp.
Hai người ở trên giường mây mưa một hồi, trong lòng Doãn Ước nhủ thầm. Nếu dùng sức quá mạnh, làm mất đứa bé, vậy phải trách ai đây?
Sau đó cô nói suy nghĩ này với Kỷ Tùy Châu, đối phương nhíu mày trầm tư một lát rồi nói:
– Được, vậy sau này anh nhẹ chút.
Nhẩm tính, tối ngày hôm đó “bà dì” của Doãn Ước phải đến. Cho nên ngay từ buổi sáng thức dậy, cô liền trở nên vô cùng căng thẳng.
Là cuối tuần nên không cần đi học, cô ở lì trong nhà không đi đâu, cách nửa tiếng đồng hồ lại chạy vào WC. Mỗi lần đều là kích động đi vào, rồi lại thất vọng trở ra.
Buổi chiều, Từ Tri Hoa hẹn cô uống trà, Doãn Ước nhấp nhổm nửa ngày, buồn bã đi đến điểm hẹn.
Cô thế này khiến mẹ cô lắc đầu:
– Con bị sao vậy, Tiểu Kỷ ăn hiếp con à?
Doãn Ước chu môi lắc đầu, không muốn nói chuyện này với mẹ cô, vì luôn cảm thấy rất ngại ngùng.
– Không lẽ con có rồi?- Kết quả Từ Tri Hoa trực tiếp nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.