Chương 139: Chương 96 (2)
Tô Lưu
07/10/2017
Doãn Ước nằm trên giường, để Kỷ Tùy Châu đắp mặt nạ cho mình.
Kỷ Tùy Châu học gì cũng rất nhanh, mới nói được hai câu anh đã mau chóng bắt đầu, chất lượng hoàn thành còn tốt hơn cả Doãn Ước.
Đắp mặt nạ xong anh xoay cổ tay, bắt đầu mát-xa bả vai cho Doãn Ước. Phụ nữ mang thai luôn vất vả. Kỷ Tùy Châu hiện tại kiêm nhiều chức, còn học mát-xa ở chỗ ông nội, đặc biệt dùng để phục vụ “bà xã đại nhân”.
Doãn Ước được anh xoa bóp đến khoan khoái, mơ màng gần như sắp ngủ thiếp đi. Lúc sắp ngủ, cô nhớ đến lúc chiều gặp Sandy, lại lần nữa mở to mắt.
– Hạ Tịch sao rồi?
– Không có tin tức.
– Thần kỳ thật, cô ta có thể chạy đi đâu chứ?
– Đất nước rộng lớn như vậy, ném một người như cô ta vào, chẳng qua là đem muối bỏ biển. Nghĩ lại Doãn Hàm, Trương Thiêm, còn có Ngải Băng kia, ai cũng là lẩn trốn nhiều năm không bị phát hiện. Sức người luôn có hạn, tìm người không phải chuyện dễ dàng.
– Họ không giống, sau lưng họ có người giúp đỡ.
– Sao em cho rằng sau lưng Hạ Tịch không có ai giúp đỡ?
Yếu trâu còn hơn khỏe bò, Hạ Tịch sống sung sướng an nhàn nhiều năm, làm gì không có quen biết ai. Chỉ là không biết người giúp đỡ cô ta có năng lực bao lớn, có năng lực bảo vệ cô ta được bao lâu.
– Hôm nay Sandy nói với em, chị ấy không muốn truy cứu trách nhiệm của Hạ Tịch. Nếu chị ấy không muốn truy cứu, viện kiểm sát có thể khởi tố Hạ Tịch không?
– Vậy phải xem khẩu cung của người khác. Hắn vì bảo vệ mình, chắc chắn sẽ lôi Hạ Tịch ra, hơn nữa chủ yếu đẩy trách nhiệm lên người cô ta. Dù sao hắn cũng là loại nhìn tiền không nhìn người, hắn không có bất cứ mâu thuẫn gì với Sandy, động cơ giết người không thành lập. Nếu không như em nói, hắn là tên biến thái, tâm trạng không tốt liền ra đường tùy tiện đâm người. Nhưng cho dù vậy họ Hạ có thể từ bỏ ý định không? Chuyện này rất phức tạp, không phải một câu không truy cứu của Sandy liền coi như không có được.
Doãn Ước cũng nghĩ vậy, pháp luật không phải trò đùa, người bị bắt quả thật đã khai do Hạ Tịch xúi giục, cho dù sửa lại khẩu cung, cũng rất khó cho qua. Cảnh sát không phải đồ ngốc, để mặc họ đảo lộn trắng đen.
Mấu chốt vẫn là xem thái độ của họ Hạ.
Lúc ấy cô cũng đã nói vậy với Sandy, Sandy nghe xong chỉ cười:
– Những người đó, cũng không phải thật sự quan tâm chị, chẳng qua chỉ đang lo lắng gia nghiệp rơi vào tay người ngoài thôi. Chị thấy Hạ Tịch có thể đã nghĩ đến tương lai của mình. Hiện tại họ cần chị, tốt với chị là muốn giữ chị, tâng bốc chị lên mây. Ngày nào đó nếu không cần chị, hoặc cần chị hy sinh gì đó, họ cũng sẽ không chút do dự. Đối với ông nội chị, Nhất Phẩm mới là con ruột của ông ấy, những người khác đều là đồ giả.
Lời này nói rất có lý. Doãn Ước thở dài, Sandy không hổ danh là người từng trải, nhìn việc thấu đáo như vậy. Người bình thường rất khó làm được như chị.
Dù sao trên trời đột nhiên rơi xuống một chiếc bánh lớn, người bình thường đều bị đập đến mơ màng, làm sao còn lo nghĩ đến nguyên nhân bên trong đó, e rằng hàng đêm chỉ biết ngồi tính toán số tài sản lớn như vậy, nên tiêu xài thế nào mới được đây.
– Chị nói cũng đúng, nhưng hôm chị ở trong phòng phẫu thật, em thấy biểu hiện của ông nội chị, chắc là ông ấy không nuốt nổi cơn giận này. Hay là chị nghĩ cách dỗ ông ấy. Chỉ là lần này chị tha cho Hạ Tịch, cô ta không sao, có thể dám chắc cô ta sẽ thu tay lại không?
Chỉ e càng thêm điên cuồng gây thêm rắc rối. Người này chính là lòng dạ hẹp hòi.
Sandy chậm rãi nhắm mắt lại, như là rất mệt mỏi. Doãn Ước đã nghĩ muốn kéo chăn giúp chị, kết quả vừa mới đưa tay, đã nghe đối phương nói:
– Chuyện này… Chị không quản được nhiều như vậy.
– Chị ấy nói vậy là sao?
Doãn Ước kể lại chuyện này cho Kỷ Tùy Châu nghe, trưng cầu ý kiến của anh. Sandy trải qua tai nạn lần này tinh thần đã sa sút rất nhiều, là thương tâm khổ sở, hay là lo lắng sợ hãi?
Hình như chẳng giống loại nào?
– Lần này qua đi, ông Hạ chắc chắn đã có phòng bị, về sau sẽ phái không ít vệ sĩ bảo vệ Sandy, có lẽ đi đâu cũng có người đi theo. Anh hiểu tính của chị ấy, chị ấy không thích bị gò bó, chắc sẽ cãi một trận to với ông Hạ.
– Đúng vậy, đây là cuộc đời, đâu đâu cũng tràn ngập phiền não. Người nghèo thấy phiền, người giàu càng thêm phiền. Kỷ Tùy Châu, anh nói xem chúng ta sinh con ra rốt cuộc là đúng hay sai, mang chúng đến thế giới này, sau đó phải chuốc lấy vô số phiền não. Chúng ta có phải đã làm sai rồi không?
Kỷ Tùy Châu muốn hôn Doãn Ước, nhìn thấy mặt nạ trên mặt cô, đổi lại nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn hai cái:
– Cuộc đời ngoại trừ phiền não, còn có rất nhiều niềm vui. Lúc em thoải mái cười to hay lúc tận hưởng món ngon, chắc chưa từng nghĩ tới có nên đến thế giới này hay không nhỉ?
Doãn Ước bị anh hôn có hơi nhột, định rút tay về, kết quả đối phương kéo tay cô đặt vào nơi nào đó ở thân dưới, vẻ mặt oán trách:
– Gần đây nó mới thật sự nhiều phiền não, em có muốn an ủi nó chút không?
– Không muốn.
– Vậy anh để nó an ủi em một chút.
– Không cần.
Doãn Ước làm sao là đối thủ của Kỷ Tùy Châu, tay cô bị anh nắm chặt. Cuối cùng toàn thân đều bị đè trên giường không thể nhúc nhích, cô kêu lên:
– Em còn chưa rửa mặt nạ, làm vậy sẽ dính lên người anh đó.
– Không sao, anh có tiền mà.
Người này đúng là không khoe khoang không được, Doãn Ước tức đến giơ chân đạp anh.
Một tuần sau, Sandy được ra khỏi phòng ICU, chuyển vào phòng bệnh thường. Doãn Ước cố tình mua lẳng hoa đến thăm, bước vào mới phát hiện, phòng bệnh cao cấp Sandy nằm, quả thật sắp bị gập trong hoa và quà.
– Đều là người chị không quen mang đến. Nhưng mà chỉ là nể mặt họ Hạ, tìm một lý do đến nịnh bợ chị thôi- Sandy bất đắc dĩ nhìn cô.
– Chị có thấy bên ngoài có biết bao nhiêu là thứ không? Chỉ thực phẩm bổ dưỡng là có thể mở được cửa hàng lấy tiền lãi rồi.
Doãn Ước cầm lấy bình hoa ở đầu giường, đi vào nhà vệ sinh hứng nước. Giọng Sandy từ từ truyền đến:
– Nhiêu đó có là gì đâu, còn có người tặng cả nhà và xe, còn trực tiếp mang hợp đồng sang nhượng đến, muốn chuyển hết cổ phần trong công ty cho chị, hy vọng chị có thể kết hôn với con trai họ. Con trai ông ấy chưa đến ba mươi tuổi, đúng là làm khó thằng nhóc. Không chừng trong lòng cậu ta còn mắng người vợ già như chị đó.
Doãn Ước tưởng tượng đến hình ảnh đó, cười đến không thẳng được thắt lưng. Của cải động lòng người, lời này từ xưa đến nay vẫn áp dụng được.
– Chị đúng là vừa bực mình vừa buồn cười, em nói xem chị sống lâu như vậy, đột nhiên vận số chuyển đời, đây gọi là gì?
– Đây là vận đen của chị đi rồi.
– Nhưng chị không hề muốn chút nào.
– Hài lòng đi, biết ngoài kia bao nhiêu người hâm mộ chị không?- Doãn Ước xỉa vào trán chị- Vừa rồi lúc em đi ngang qua khu y tá, còn nghe mọi người đang nói về chị. Cả căn phòng chất đầy quà cáp của chị trị giá bao nhiêu tiền có biết không, cho dù các cô ấy làm việc cật lực cả năm trời, cũng không thể mua hết toàn bộ chúng.
– Đã vậy, em giúp chị một chuyện, mang mấy thứ này ra chia cho người ta đi. Chị cần nhiều thứ như vậy làm gì?
Vậy cũng không phải chủ ý tốt, đương nhiên tặng người ta quà cáp không thể trực tiếp như vậy. Hiện tại bệnh viện quản lý nghiêm ngặt, một món hai món không sao, tặng nhiều như vậy sẽ gây sự chú ý, còn mang đến phiền phức cho họ.
Cuối cùng vẫn là Kỷ Tùy Châu có cách, bảo Sandy lấy danh nghĩa quyên tặng những thứ này cho bệnh viện. Lãnh đạo bệnh viện nhận được, lập tức mang hết mọi thứ phát cho nhân viên trong khoa, làm cho ai nấy đều vui mừng.
Sandy vốn là đối tượng được chăm sóc đặc biệt, cứ như vậy đã được chiếu cố nhiều hơn. Doãn Ước vẫn là cách ngày đến thăm chị, lấy danh nghĩa thăm bệnh, thực chất là tìm cớ chạy ra ngoài hít thở không khí.
Kỷ Tùy Châu thật sự quản lý cô rất chặt chẽ.
Trong thời gian này cô mấy lần đụng mặt Diệp Hải Thần. Lần đầu chính là lần cô muốn ép nước trái cây cho Sandy, đi ra phòng ngoài chọn trái cây. Vừa ngẩng đầu phát hiện có người đi vào, dọa cô sợ hết hồn.
Hệt như lời Sandy nói, Diệp Hải Thần đi vào không có tiếng động. Con người anh ta trước giờ xuất quỷ nhập thần, gần đây hình như lại càng nghiêm trọng.
Doãn Ước án ngực không nói nên lời, Diệp Hải Thần gật đầu với cô một cái xem như chào hỏi, lập tức đi vào trong phòng bệnh. Doãn Ước nhìn theo bóng lưng anh, có một loại cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả được.
Anh ta đến đây làm gì, hiện tại anh ta là gì của Sandy?
Tuy là trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, nhưng cũng không có cản đảm nghe lén, Doãn Ước chỉ có thể tiếp tục chọn trái cây. Mới vừa chọn xong Diệp Hải Thần lại đi ra, tự nhiên nhận lấy cái giỏ trong tay cô:
– Để tôi ép cho cô ấy, vất vả cho cô rồi, cứ để tôi.
Có ý muốn đuổi khách đây mà. Doãn Ước cũng là người thức thời, cũng không muốn ở lại làm kỳ đà cản mũi, liền đi vào trong chào Sandy ra về.
Từ đó về sau, cô thường xuyên chạm mắt Diệp Hải Thần ở trong này. Mỗi lần anh đến cũng không nói quá nhiều, nhưng việc thì làm rất nhiều. Nhìn ra được anh rất biết chăm sóc người khác, Sandy cũng rất hưởng thụ cảm giác được anh chăm sóc.
Nhưng lúc hai người họ nói chuyện với nhau, hình như không giống với những cặp tình nhân bình thường. Là bởi vì có cô ở đây nên không thể nói hết lời trong lòng sao?
Doãn Ước thật sự có hơi tò mò, hôm đó nhân lúc trong phòng bệnh chỉ có cô và Sandy, cô hiểu kỳ hỏi thăm vài câu.
– Em đừng hiểu lầm, anh ấy không có gì với chị đâu, chỉ là bạn, nên đến thăm chị chăm sóc chị thôi- Sandy cười khổ đáp.
– Bộ chỗ chị thiếu người chăm sóc à?
– Chị không thích người của họ Hạ, không muốn họ ở lại đây, dì giúp việc cũng không cần. Sau khi xuất viện chị không định quay về nhà họ Hạ, chị chỉ quay về nhà mình thôi. Nhưng chuyện này chị phải tìm một người để bàn bạc, cho nên đã tâm sự với Diệp Hải Thần. Người này không có ưu điểm gì khác, ra quyết định thì rất khá.
Thấy chị nói thật nhẹ nhàng, giống như đã từ bỏ được, nhưng Doãn Ước hiểu, Sandy vẫn ôm ảo tưởng trong lòng. Diệp Hải thần này rốt cuộc muốn chọn người nào, có thể đừng trêu chọc lòng chị bất ổn, rồi lại không cho chị một câu trả lời chính xác.
Cách điều tiết của người đàn ông này, Doãn Ước tự nhận không chịu nổi.
Lúc cô ra khỏi bệnh viện vẫn còn chưa đến ba giờ chiều, vì thế đã bớt chút thời gian về nhà một chuyến. Về đến nơi mới biết Doãn Hàm lại không có nhà.
Gần đây anh ta rất hiếm khi ở nhà, suốt ngày cứ ra ngoài.
Doãn Ước liền đi đến nhà của Từ Tri Hoa, nhấn chuông cửa một hồi dì giúp việc ra mở, nói Từ Tri Hoa đã đi làm, Ngải Băng cũng không có ở nhà.
– Ra ngoài rồi, người bà chủ phái đã đi theo họ, không sao đâu.
Doãn Ước lại cảm thấy lo lắng, cô gọi điện thoại cho Doãn Hàm. Điện thoại nhanh chóng được bắt, nghe môi trường xung quanh có vẻ hơi ồn ào, như đang ở trong trung tâm thương mại nào đó.
– Em đi đâu vậy, có đi chung với chị Ngải Băng không?
– Có, em với chị ấy đi ra ngoài một chút.
– Chỉ là đi một chút đơn giản vậy sao?
– Chị, chị đừng nghi ngờ quá, phụ nữ mang thai phải nghỉ ngơi nhiều, em và chị ấy có chừng mực mà.
Anh ta càng nói vậy, Doãn Ước càng bất an hơn. Cô lại gọi cho mấy người Kỷ Tùy Châu phái đi giám sát họ, hỏi hai người đó đang ở đâu.
– Quảng trường Thâm Lam. Sao vậy, lại để mất dấu à?
Giọng đối phương nghe có vẻ bất đắc dĩ:
– Hai người đó không đơn giản đâu, giống như từng nhận huấn luyện đặc biệt ở phương diện này, tuyệt đối không phải người tầm thường.
Doãn Ước không nói gì, lười nghe họ viện cớ, vội vàng cúp máy.
Cô đứng trước cửa nhà bà Từ, nhất thời không biết nên đi đâu. Đột nhiên cô nảy ra một ý, lại lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Đạc.
Cô muốn hẹn Trịnh Đạc đi ăn cơm, nhưng điện thoại reo rất lâu cũng không ai tiếp, cuối cùng tút tút tút.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Đạc không nhận điện thoại của cô. Doãn Ước cảm thấy những suy đoán lúc trước chắc không phải do bản thân nghĩ quá nhiều.
Trịnh Đạc và Ngải Băng thậm chí cả Doãn Hàm, giữa ba người họ nhất định có chuyện gì đó mà cô không biết.
Kỷ Tùy Châu học gì cũng rất nhanh, mới nói được hai câu anh đã mau chóng bắt đầu, chất lượng hoàn thành còn tốt hơn cả Doãn Ước.
Đắp mặt nạ xong anh xoay cổ tay, bắt đầu mát-xa bả vai cho Doãn Ước. Phụ nữ mang thai luôn vất vả. Kỷ Tùy Châu hiện tại kiêm nhiều chức, còn học mát-xa ở chỗ ông nội, đặc biệt dùng để phục vụ “bà xã đại nhân”.
Doãn Ước được anh xoa bóp đến khoan khoái, mơ màng gần như sắp ngủ thiếp đi. Lúc sắp ngủ, cô nhớ đến lúc chiều gặp Sandy, lại lần nữa mở to mắt.
– Hạ Tịch sao rồi?
– Không có tin tức.
– Thần kỳ thật, cô ta có thể chạy đi đâu chứ?
– Đất nước rộng lớn như vậy, ném một người như cô ta vào, chẳng qua là đem muối bỏ biển. Nghĩ lại Doãn Hàm, Trương Thiêm, còn có Ngải Băng kia, ai cũng là lẩn trốn nhiều năm không bị phát hiện. Sức người luôn có hạn, tìm người không phải chuyện dễ dàng.
– Họ không giống, sau lưng họ có người giúp đỡ.
– Sao em cho rằng sau lưng Hạ Tịch không có ai giúp đỡ?
Yếu trâu còn hơn khỏe bò, Hạ Tịch sống sung sướng an nhàn nhiều năm, làm gì không có quen biết ai. Chỉ là không biết người giúp đỡ cô ta có năng lực bao lớn, có năng lực bảo vệ cô ta được bao lâu.
– Hôm nay Sandy nói với em, chị ấy không muốn truy cứu trách nhiệm của Hạ Tịch. Nếu chị ấy không muốn truy cứu, viện kiểm sát có thể khởi tố Hạ Tịch không?
– Vậy phải xem khẩu cung của người khác. Hắn vì bảo vệ mình, chắc chắn sẽ lôi Hạ Tịch ra, hơn nữa chủ yếu đẩy trách nhiệm lên người cô ta. Dù sao hắn cũng là loại nhìn tiền không nhìn người, hắn không có bất cứ mâu thuẫn gì với Sandy, động cơ giết người không thành lập. Nếu không như em nói, hắn là tên biến thái, tâm trạng không tốt liền ra đường tùy tiện đâm người. Nhưng cho dù vậy họ Hạ có thể từ bỏ ý định không? Chuyện này rất phức tạp, không phải một câu không truy cứu của Sandy liền coi như không có được.
Doãn Ước cũng nghĩ vậy, pháp luật không phải trò đùa, người bị bắt quả thật đã khai do Hạ Tịch xúi giục, cho dù sửa lại khẩu cung, cũng rất khó cho qua. Cảnh sát không phải đồ ngốc, để mặc họ đảo lộn trắng đen.
Mấu chốt vẫn là xem thái độ của họ Hạ.
Lúc ấy cô cũng đã nói vậy với Sandy, Sandy nghe xong chỉ cười:
– Những người đó, cũng không phải thật sự quan tâm chị, chẳng qua chỉ đang lo lắng gia nghiệp rơi vào tay người ngoài thôi. Chị thấy Hạ Tịch có thể đã nghĩ đến tương lai của mình. Hiện tại họ cần chị, tốt với chị là muốn giữ chị, tâng bốc chị lên mây. Ngày nào đó nếu không cần chị, hoặc cần chị hy sinh gì đó, họ cũng sẽ không chút do dự. Đối với ông nội chị, Nhất Phẩm mới là con ruột của ông ấy, những người khác đều là đồ giả.
Lời này nói rất có lý. Doãn Ước thở dài, Sandy không hổ danh là người từng trải, nhìn việc thấu đáo như vậy. Người bình thường rất khó làm được như chị.
Dù sao trên trời đột nhiên rơi xuống một chiếc bánh lớn, người bình thường đều bị đập đến mơ màng, làm sao còn lo nghĩ đến nguyên nhân bên trong đó, e rằng hàng đêm chỉ biết ngồi tính toán số tài sản lớn như vậy, nên tiêu xài thế nào mới được đây.
– Chị nói cũng đúng, nhưng hôm chị ở trong phòng phẫu thật, em thấy biểu hiện của ông nội chị, chắc là ông ấy không nuốt nổi cơn giận này. Hay là chị nghĩ cách dỗ ông ấy. Chỉ là lần này chị tha cho Hạ Tịch, cô ta không sao, có thể dám chắc cô ta sẽ thu tay lại không?
Chỉ e càng thêm điên cuồng gây thêm rắc rối. Người này chính là lòng dạ hẹp hòi.
Sandy chậm rãi nhắm mắt lại, như là rất mệt mỏi. Doãn Ước đã nghĩ muốn kéo chăn giúp chị, kết quả vừa mới đưa tay, đã nghe đối phương nói:
– Chuyện này… Chị không quản được nhiều như vậy.
– Chị ấy nói vậy là sao?
Doãn Ước kể lại chuyện này cho Kỷ Tùy Châu nghe, trưng cầu ý kiến của anh. Sandy trải qua tai nạn lần này tinh thần đã sa sút rất nhiều, là thương tâm khổ sở, hay là lo lắng sợ hãi?
Hình như chẳng giống loại nào?
– Lần này qua đi, ông Hạ chắc chắn đã có phòng bị, về sau sẽ phái không ít vệ sĩ bảo vệ Sandy, có lẽ đi đâu cũng có người đi theo. Anh hiểu tính của chị ấy, chị ấy không thích bị gò bó, chắc sẽ cãi một trận to với ông Hạ.
– Đúng vậy, đây là cuộc đời, đâu đâu cũng tràn ngập phiền não. Người nghèo thấy phiền, người giàu càng thêm phiền. Kỷ Tùy Châu, anh nói xem chúng ta sinh con ra rốt cuộc là đúng hay sai, mang chúng đến thế giới này, sau đó phải chuốc lấy vô số phiền não. Chúng ta có phải đã làm sai rồi không?
Kỷ Tùy Châu muốn hôn Doãn Ước, nhìn thấy mặt nạ trên mặt cô, đổi lại nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn hai cái:
– Cuộc đời ngoại trừ phiền não, còn có rất nhiều niềm vui. Lúc em thoải mái cười to hay lúc tận hưởng món ngon, chắc chưa từng nghĩ tới có nên đến thế giới này hay không nhỉ?
Doãn Ước bị anh hôn có hơi nhột, định rút tay về, kết quả đối phương kéo tay cô đặt vào nơi nào đó ở thân dưới, vẻ mặt oán trách:
– Gần đây nó mới thật sự nhiều phiền não, em có muốn an ủi nó chút không?
– Không muốn.
– Vậy anh để nó an ủi em một chút.
– Không cần.
Doãn Ước làm sao là đối thủ của Kỷ Tùy Châu, tay cô bị anh nắm chặt. Cuối cùng toàn thân đều bị đè trên giường không thể nhúc nhích, cô kêu lên:
– Em còn chưa rửa mặt nạ, làm vậy sẽ dính lên người anh đó.
– Không sao, anh có tiền mà.
Người này đúng là không khoe khoang không được, Doãn Ước tức đến giơ chân đạp anh.
Một tuần sau, Sandy được ra khỏi phòng ICU, chuyển vào phòng bệnh thường. Doãn Ước cố tình mua lẳng hoa đến thăm, bước vào mới phát hiện, phòng bệnh cao cấp Sandy nằm, quả thật sắp bị gập trong hoa và quà.
– Đều là người chị không quen mang đến. Nhưng mà chỉ là nể mặt họ Hạ, tìm một lý do đến nịnh bợ chị thôi- Sandy bất đắc dĩ nhìn cô.
– Chị có thấy bên ngoài có biết bao nhiêu là thứ không? Chỉ thực phẩm bổ dưỡng là có thể mở được cửa hàng lấy tiền lãi rồi.
Doãn Ước cầm lấy bình hoa ở đầu giường, đi vào nhà vệ sinh hứng nước. Giọng Sandy từ từ truyền đến:
– Nhiêu đó có là gì đâu, còn có người tặng cả nhà và xe, còn trực tiếp mang hợp đồng sang nhượng đến, muốn chuyển hết cổ phần trong công ty cho chị, hy vọng chị có thể kết hôn với con trai họ. Con trai ông ấy chưa đến ba mươi tuổi, đúng là làm khó thằng nhóc. Không chừng trong lòng cậu ta còn mắng người vợ già như chị đó.
Doãn Ước tưởng tượng đến hình ảnh đó, cười đến không thẳng được thắt lưng. Của cải động lòng người, lời này từ xưa đến nay vẫn áp dụng được.
– Chị đúng là vừa bực mình vừa buồn cười, em nói xem chị sống lâu như vậy, đột nhiên vận số chuyển đời, đây gọi là gì?
– Đây là vận đen của chị đi rồi.
– Nhưng chị không hề muốn chút nào.
– Hài lòng đi, biết ngoài kia bao nhiêu người hâm mộ chị không?- Doãn Ước xỉa vào trán chị- Vừa rồi lúc em đi ngang qua khu y tá, còn nghe mọi người đang nói về chị. Cả căn phòng chất đầy quà cáp của chị trị giá bao nhiêu tiền có biết không, cho dù các cô ấy làm việc cật lực cả năm trời, cũng không thể mua hết toàn bộ chúng.
– Đã vậy, em giúp chị một chuyện, mang mấy thứ này ra chia cho người ta đi. Chị cần nhiều thứ như vậy làm gì?
Vậy cũng không phải chủ ý tốt, đương nhiên tặng người ta quà cáp không thể trực tiếp như vậy. Hiện tại bệnh viện quản lý nghiêm ngặt, một món hai món không sao, tặng nhiều như vậy sẽ gây sự chú ý, còn mang đến phiền phức cho họ.
Cuối cùng vẫn là Kỷ Tùy Châu có cách, bảo Sandy lấy danh nghĩa quyên tặng những thứ này cho bệnh viện. Lãnh đạo bệnh viện nhận được, lập tức mang hết mọi thứ phát cho nhân viên trong khoa, làm cho ai nấy đều vui mừng.
Sandy vốn là đối tượng được chăm sóc đặc biệt, cứ như vậy đã được chiếu cố nhiều hơn. Doãn Ước vẫn là cách ngày đến thăm chị, lấy danh nghĩa thăm bệnh, thực chất là tìm cớ chạy ra ngoài hít thở không khí.
Kỷ Tùy Châu thật sự quản lý cô rất chặt chẽ.
Trong thời gian này cô mấy lần đụng mặt Diệp Hải Thần. Lần đầu chính là lần cô muốn ép nước trái cây cho Sandy, đi ra phòng ngoài chọn trái cây. Vừa ngẩng đầu phát hiện có người đi vào, dọa cô sợ hết hồn.
Hệt như lời Sandy nói, Diệp Hải Thần đi vào không có tiếng động. Con người anh ta trước giờ xuất quỷ nhập thần, gần đây hình như lại càng nghiêm trọng.
Doãn Ước án ngực không nói nên lời, Diệp Hải Thần gật đầu với cô một cái xem như chào hỏi, lập tức đi vào trong phòng bệnh. Doãn Ước nhìn theo bóng lưng anh, có một loại cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả được.
Anh ta đến đây làm gì, hiện tại anh ta là gì của Sandy?
Tuy là trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, nhưng cũng không có cản đảm nghe lén, Doãn Ước chỉ có thể tiếp tục chọn trái cây. Mới vừa chọn xong Diệp Hải Thần lại đi ra, tự nhiên nhận lấy cái giỏ trong tay cô:
– Để tôi ép cho cô ấy, vất vả cho cô rồi, cứ để tôi.
Có ý muốn đuổi khách đây mà. Doãn Ước cũng là người thức thời, cũng không muốn ở lại làm kỳ đà cản mũi, liền đi vào trong chào Sandy ra về.
Từ đó về sau, cô thường xuyên chạm mắt Diệp Hải Thần ở trong này. Mỗi lần anh đến cũng không nói quá nhiều, nhưng việc thì làm rất nhiều. Nhìn ra được anh rất biết chăm sóc người khác, Sandy cũng rất hưởng thụ cảm giác được anh chăm sóc.
Nhưng lúc hai người họ nói chuyện với nhau, hình như không giống với những cặp tình nhân bình thường. Là bởi vì có cô ở đây nên không thể nói hết lời trong lòng sao?
Doãn Ước thật sự có hơi tò mò, hôm đó nhân lúc trong phòng bệnh chỉ có cô và Sandy, cô hiểu kỳ hỏi thăm vài câu.
– Em đừng hiểu lầm, anh ấy không có gì với chị đâu, chỉ là bạn, nên đến thăm chị chăm sóc chị thôi- Sandy cười khổ đáp.
– Bộ chỗ chị thiếu người chăm sóc à?
– Chị không thích người của họ Hạ, không muốn họ ở lại đây, dì giúp việc cũng không cần. Sau khi xuất viện chị không định quay về nhà họ Hạ, chị chỉ quay về nhà mình thôi. Nhưng chuyện này chị phải tìm một người để bàn bạc, cho nên đã tâm sự với Diệp Hải Thần. Người này không có ưu điểm gì khác, ra quyết định thì rất khá.
Thấy chị nói thật nhẹ nhàng, giống như đã từ bỏ được, nhưng Doãn Ước hiểu, Sandy vẫn ôm ảo tưởng trong lòng. Diệp Hải thần này rốt cuộc muốn chọn người nào, có thể đừng trêu chọc lòng chị bất ổn, rồi lại không cho chị một câu trả lời chính xác.
Cách điều tiết của người đàn ông này, Doãn Ước tự nhận không chịu nổi.
Lúc cô ra khỏi bệnh viện vẫn còn chưa đến ba giờ chiều, vì thế đã bớt chút thời gian về nhà một chuyến. Về đến nơi mới biết Doãn Hàm lại không có nhà.
Gần đây anh ta rất hiếm khi ở nhà, suốt ngày cứ ra ngoài.
Doãn Ước liền đi đến nhà của Từ Tri Hoa, nhấn chuông cửa một hồi dì giúp việc ra mở, nói Từ Tri Hoa đã đi làm, Ngải Băng cũng không có ở nhà.
– Ra ngoài rồi, người bà chủ phái đã đi theo họ, không sao đâu.
Doãn Ước lại cảm thấy lo lắng, cô gọi điện thoại cho Doãn Hàm. Điện thoại nhanh chóng được bắt, nghe môi trường xung quanh có vẻ hơi ồn ào, như đang ở trong trung tâm thương mại nào đó.
– Em đi đâu vậy, có đi chung với chị Ngải Băng không?
– Có, em với chị ấy đi ra ngoài một chút.
– Chỉ là đi một chút đơn giản vậy sao?
– Chị, chị đừng nghi ngờ quá, phụ nữ mang thai phải nghỉ ngơi nhiều, em và chị ấy có chừng mực mà.
Anh ta càng nói vậy, Doãn Ước càng bất an hơn. Cô lại gọi cho mấy người Kỷ Tùy Châu phái đi giám sát họ, hỏi hai người đó đang ở đâu.
– Quảng trường Thâm Lam. Sao vậy, lại để mất dấu à?
Giọng đối phương nghe có vẻ bất đắc dĩ:
– Hai người đó không đơn giản đâu, giống như từng nhận huấn luyện đặc biệt ở phương diện này, tuyệt đối không phải người tầm thường.
Doãn Ước không nói gì, lười nghe họ viện cớ, vội vàng cúp máy.
Cô đứng trước cửa nhà bà Từ, nhất thời không biết nên đi đâu. Đột nhiên cô nảy ra một ý, lại lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Đạc.
Cô muốn hẹn Trịnh Đạc đi ăn cơm, nhưng điện thoại reo rất lâu cũng không ai tiếp, cuối cùng tút tút tút.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Đạc không nhận điện thoại của cô. Doãn Ước cảm thấy những suy đoán lúc trước chắc không phải do bản thân nghĩ quá nhiều.
Trịnh Đạc và Ngải Băng thậm chí cả Doãn Hàm, giữa ba người họ nhất định có chuyện gì đó mà cô không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.