Chương 39: Nghiện (1)
Tô Lưu
23/05/2017
Tối hôm đó, Kỷ Tùy Châu ở lại phòng của Doãn Ước không về.
Hai người không phát sinh bất kỳ chuyện gì, nhưng Kỷ Tùy Châu chiếm lấy giường của Doãn Ước, hại cô cả đêm chỉ có thể ngủ trên sô pha.
Sô pha tất nhiên không thoải mái bằng giường, Doãn Ước trùm chăn kín mít lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu luôn xuất hiện câu hỏi mới nãy của Kỷ Tùy Châu.
Lúc ấy não bộ cô nóng lên, trực tiếp từ chối:
– Rất xin lỗi chủ tịch Kỷ, tôi không biết bơi.
Sau đó sắc mặt anh vẫn luôn khó coi, Doãn Ước nghĩ chắc là do bị cảm?
Sáng sớm hôm sau, Doãn Ước thức dậy, đau khổ phát hiện bản thân cũng bị cảm. Chăn quá mỏng, gần đó lại có người bệnh, muốn không bị lây cũng khó.
Cô oán giận Kỷ Tùy Châu bằng giọng ngạt mũi, nói xong lại cảm thấy hối hận. Giọng nói kia yếu ớt, sao nghe như là đang õng ẹo.
Kỷ Tùy Châu trái lại sức khỏe tốt, ngủ một đêm liền khỏi bệnh.
Anh từ bi cho Doãn Ước nghỉ phép một ngày, phê chuẩn cho cô ngủ một giấc thật ngon. Doãn Ước ăn sáng xong uống thuốc cảm, đắp chăn liền ngủ. Ngủ thẳng đến bốn giờ chiều, mới bị Kỷ Tùy Châu kéo ra khỏi chăn đi đến sân bay.
Trên đường ra sân bay nhận được tin nhắn hỏi thăm của Trịnh Đạc, Doãn Ước ngồi trên xe than thở chuyện mình bị bệnh, thuận tiện thỉnh giáo anh xem nên uống thuốc gì.
Không ngờ tới Trịnh Đạc rất là ‘vô tình’, chỉ trả lời cô đúng ba chữ: Uống nhiều nước.
Doãn Ước nhớ tới vài bài viết trên mạng, trong đó có vô số cô gái than thở về bạn trai mình, khi các cô bị bệnh cần được quan tâm chăm sóc nhất, tới lui chỉ biết nói có vài chữ: uống nhiều nước, uống nước ấm.
Cô lắc đầu cười cười, nói với đối phương mình phải làm thủ tục, rồi tắt nguồn điện thoại. Suốt hành trình, Doãn Ước đều ngủ, thỉnh thoảng ho vài tiếng. Lúc ngủ mơ màng cảm giác có thứ gì đó đắp lên người, cô chỉ ưm vài tiếng rồi trở mình, tiếp tục mơ lung tung.
Bởi vì ngủ cả ngày, trạng thái tinh thần của Doãn Ước khá uể oải, lúc xuống máy bay tóc có hơi bù xù. Cô vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại mất hồi lâu mới đi ra, phát hiện Kỷ Tùy Châu vẫn ở bên ngoài đợi cô.
– Anh vẫn chưa về à?
– Đưa em về, không lẽ em có người đến đón?
Nhớ đến trước lúc cô lên máy bay không ngừng ôm điện thoại nhắn tin, Kỷ Tùy Châu có chút khó chịu.
Hai người cùng đi lấy hành lý. Kỷ Tùy Châu không để Doãn Ước phải động tay, một mình kéo hai vali lớn đi ra ngoài. Doãn Ước theo sau đánh ngáp liền mấy cái, đi được một đoạn người đằng trước đột nhiên dừng bước, cô mau chóng dừng theo.
– Sao vậy?
– Quả thật có người đến đón, sao thư ký Doãn không chịu nói sớm- Kỷ Tùy Châu quay đầu nhìn cô.
Doãn Ước không kịp hiểu gì, nghiêng đầu phóng tầm ngang qua người anh nhìn ra đằng trước, liền thấy Trịnh Đạc đang đứng ở bên cạnh biển quảng cáo cách đó không xa. Trên biển quảng cáo là diễn viên nam nổi tiếng đẹp trai, nhưng Trịnh Đạc đứng bên cạnh anh ta một chút cũng không bị lép vế.
Anh mang theo nụ cười ấm áp chậm rãi đi về phía Doãn Ước, đến trước mặt liền đưa tay ra, đặt lên trán cô.
Ở nơi công cộng lại thân mật như vậy, Doãn Ước vô cùng không quen. Đang định lấy tay anh ra, đối phương đã thu về, còn nói:
– May mà không bị sốt, chỉ bị cảm thì vấn đề không lớn lắm.
– Sao anh lại đến đây?- Doãn Ước vuốt lại tóc mái trên trán, hỏi.
– Vội đến khám bệnh cho em mà.
Bầu không khí lúc này càng thêm kỳ quặc. Doãn Ước chỉ cảm thấy bên cạnh dường như sản sinh một luồng khí áp cực thấp. Cô liếc trộm Kỷ Tùy Châu, nhìn không ra vẻ khác thường gì. So với lòng nhiệt tình của Trịnh Đạc càng khiến cô không đỡ nổi.
Cô bắt đầu viện cớ:
– Em vẫn chưa hết giờ làm việc.
Trịnh Đạc giơ tay lên xem đồng hồ:
– Hơn chín giờ rồi, chủ tịch Kỷ sẽ không vô lý như vậy đâu. Vả lại em không nghỉ nhưng chủ tịch Kỷ cũng mệt chứ, đúng không.
Nói xong, mặt anh đầy ý cười nhìn sang Kỷ Tùy Châu, người nọ cũng như cười như không, kéo vali bước đi. Doãn Ước chuyên tâm xem hai người họ ngầm đấu nhau, cho đến khi Trịnh Đạc đi đến cầm lấy túi xách trong tay cô mới phát hiện, vali màu đỏ của mình đang đứng lẻ loi ở chỗ đó.
Hai người xuống bãi đỗ lấy xe, Doãn Ước ngồi vào ghế phụ lái, Trịnh Đạc lại đi mở cốp sau ra. Không bao lâu anh đi trở về, cầm trong tay một túi to.
– Gì vậy?- Doãn Ước hỏi.
– Em ở trên máy bay để bụng rỗng ngủ đúng không- Ngồi vào ghế lái thay cô mở túi, lấy bình giữ nhiệt bên trong ra- Cháo anh nấu, em nếm thử xem.
– Anh làm khi nào vậy?
– Lúc em ở trên máy bay. Phải nói trước, cháo này là lần đầu tiên anh nấu, mùi vị có thể không chính tông đâu, nếu khó ăn em đừng khách sáo, đừng miễn cưỡng ăn nhé.
Doãn Ước cầm bình giữ nhiệt còn ấm nóng trong tay, không thể diễn tả được cảm giác trong lòng. Đã lâu lắm rồi không có người đàn ông nào đối xử tốt với cô như vậy. Cô của giờ phút này mặc dù không có tình yêu gì với Trịnh Đạc, nhưng cảm động lại tràn đầy nơi lồng ngực.
So với tên nào đó ở lại phòng cô, còn lây bệnh cho cô, Trịnh Đạc đúng là thiên sứ giáng trần.
Trịnh Đạc vừa lái xe vừa giải thích nguyên do nấu cháo của anh:
– Vốn dĩ bị cảm mạo gì đó quả thực không cần uống thuốc, thuốc cảm cũng chỉ làm cho em dễ chịu một chút thôi, phải uống nhiều nước. Nhưng mà sau khi em lên máy bay, anh có lên mạng xem một chút, phát hiện có vài trang mạng, bên trông rất nhiều cô gái ‘phỉ nhổ’ bạn trai mình, lúc bị bệnh chỉ bảo các cô uống nhiều nước, là biểu hiện giả dối không quan tâm. Cho nên anh liền khắc phục tình trạng ngay, vẫn chưa muộn ha.
Trên đường về nhà, Trịnh Đạc kể rất nhiều truyện cười. Anh nói năng khôi hài, thái độ chân thành, nói chuyện với anh một hồi, bệnh cảm của Doãn Ước hình như cũng thuyên giảm không ít.
Trịnh Đạc đưa cô tới tận cửa nhà, không đề nghị vào nhà ngồi chơi, chỉ nói cô phải ăn hết cháo rồi đi nghỉ. Doãn Ước cám ơn anh rồi vào nhà, phát hiện trong phòng khách vẫn còn sáng đèn, ông nội ngồi đó xem ti vi, trong tay đang cầm tách trà.
– Khuya như vậy còn uống trà, ông không sợ mất ngủ à?
– Trễ vậy con, ai đưa con về?- Ông nội đi đến cầm vali cho cô.
– Một… người bạn.
– Là nam à?- Ông nội để ý đến bình giữ nhiệt cô cầm trong tay, nhất thời mắt sáng ngời.
Doãn Ước vừa né khỏi tay ông, kéo vali đi vào phòng, vào trong lại quay đầu khuyên ông:
– Ông mau ngủ đi, ngày mai ông còn phải đến hội quán, đừng quá quan tâm chuyện thế tục tầm thường.
Nói xong đóng cửa phòng lại, để ông nội một mình bên ngoài dở khóc dở cười.
Bảy giờ sáng hôm sau, Doãn Ước nhận được điện thoại của Diệp Hải Thần, bảo cô mau chóng đi làm.
– Chủ tịch đã đến rồi, không có người pha cà phê. Cô mau ngồi xe đến, tiền xe công ty chi trả.
Doãn Ước không biết tại sao Kỷ Tùy Châu lại đến công ty sớm vậy. Nhưng kẻ làm công như cô phải đi theo ông chủ, cô không nói nhiều liền xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất đến công ty.
Trong văn phòng, cô là người đến cuối cùng, vẻ mặt ai nấy đều căng thẳng nghiêm trọng, đi lại nhanh như một cơn gió. Diệp Hải Thần đang bố trí công việc cho mọi người, thấy Doãn Ước đi vào liền gật đầu chào hỏi, ý bảo cô lập tức đi pha cà phê.
Bệnh cảm Doãn Ước vẫn còn chưa khỏi hẳn, toàn thân nhức mỏi vô cùng. Lúc bưng cà phê cô cảm thấy cái khay kia nặng hơn thường ngày rất nhiều. Tiến vào phòng chủ tịch thấy Kỷ Tùy Châu đang nói chuyện với một người, cô đặt cà phê xuống trước mặt họ, rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Cả quá trình, Kỷ Tùy Châu không hề liếc nhìn cô lần nào, không khí trong phòng căng thẳng, lúc Doãn Ước đóng cửa nhìn thấy trên mặt Kỷ Tùy Châu hiện lên vẻ tàn nhẫn, hơi thở nhất thời ngưng trệ.
Cô đã rất lâu không nhìn thấy một Kỷ Tùy Châu như vậy. Lần đó là năm năm trước khi cô vừa mới biết anh là anh trai của Tùy Ý, hai người ở ngay văn phòng này đối chất, lúc ấy trên mặt Kỷ Tùy Châu cũng có biểu cảm này.
Cô mắng anh vô liêm sỉ, anh vui vẻ nhận, rồi trả lời lại một cách mỉa mai:
– Sao so được với họ Doãn các người. Tôi để cảnh sát bắt hắn, để tòa án phán quyết hắn, để nhà tù cải tạo hắn. Tôi không trói hắn, không bóp cổ hắn, không đập đầu hắn, càng không cắt ngón tay hắn. Doãn Ước, tôi không hề làm em thất vọng.
Từng câu từng lời còn văng vẳng bên tai, khuấy đảo cô đến tinh thần không yên. Cô đột nhiên ý thức được Kỷ Tùy Châu vẫn là con mãnh thú của trước kia, chẳng qua chỉ tạm thời xếp móng vuốt lại. Một ngày nào đó đột nhiên bộc phát, cô vẫn không thể chống đỡ nổi.
So với anh, Trịnh Đạc điềm đạm làm người ta an tâm hơn.
Doãn Ước cầm ly trà ngồi thừ trong phòng trà nước, Trịnh Đạc gọi điện đến, hỏi thăm cô tối qua có ăn cháo không.
– Mùi vị thế nào?
– Ngon mà, anh khiêm tốn quá, người giỏi phẫu thuật mà đi nấu ăn, thật phí nhân tài.
– Cho nên đã ăn hết rồi?
– Đúng rồi, nhưng ăn muộn quá, lúc ngủ không nhịn được cứ phải chạy vào nhà vệ sinh- Doãn Ước nói xong mỉm cười, giọng trong trẻo ngọt ngào.
Mỉm cười một hồi cô cảm giác có người đi ngang qua cửa, sợ bị ai đó nghe thấy liền nhanh chóng nhỏ giọng chào tạm biệt Trịnh Đạc. Đứng lên đi ra cửa lại không thấy ai, chỉ nhìn thấy cách đó không xa, Kỷ Tùy Châu đang đứng đó nói chuyện với Diệp Hải Thần.
Giọng anh có hơi nghiêm khắc, Diệp Hải Thần chăm chú lắng nghe, đợi anh nói xong liền thuật lại một lần, cuối cùng còn nói thêm một câu:
– Lần sau em sẽ chú ý.
Hiển nhiên là phạm sai lầm bị Kỷ Tùy Châu giáo huấn. Những người khác đều cúi đầu làm việc của mình, sợ khói lửa lây sang mình.
Doãn Ước vào công ty cũng lâu rồi, lần đầu tiên thấy Kỷ Tùy Châu mắng Diệp Hải Thần. Anh Diệp là tâm phúc của anh, thường ngày làm việc vô cùng tỉ mỉ, tính cách ôn hòa cẩn trọng, cùng với người cao ngạo như Kỷ Tùy Châu, hình thành thế bù trừ. Anh ấy rất ít sai phạm, Kỷ Tùy Châu cũng rất xem trọng anh. Hôm nay thấy cảnh tượng này, xem như là lần đầu tiên.
Doãn Ước sau lại nghe đồng nghiệp vào pha cà phê rù rì với nhau, phàn nàn chủ tịch hôm nay tính khí tệ quá.
– Rốt cuộc ai chọc chủ tịch mất hứng vậy, chủ tịch tức giận chúng ta phải mệt chết rồi.
– Vậy xin nghỉ đi- Người nọ liền nói đùa một câu.
– Xin nghỉ rồi tìm công việc nào đãi ngộ tốt như vậy. Công ty như Thịnh Thế cả nước không nhiều, có mệt cũng phải ráng.
Người nọ như nhớ tới gì đó, đột nhiên nói với Doãn Ước:
– Trợ lý Doãn này, cô đi khuyên chủ tịch kỷ xem, xin anh ta bớt giận đi.
Doãn Ước cảm thấy người này thật nhàm chán, ngoài cười nhưng lòng không cười, phản đối:
– Năng lực có hạn, quản lý Trần khách sáo rồi.
Người nọ là quản lý hành chính, bình thường nói hơi nhiều, đối với thân phận của Doãn Ước luôn vô cùng tò mò, mỗi khi có cơ hội liền dò la tin tức. Doãn Ước bình thường sẽ khéo đưa đẩy tránh né câu hỏi, hôm nay bị anh ta làm cho có hơi phiền, dứt khoát từ chối.
Quản lý Trần sau khi bị vướng phải trắc trở liền chuồn đi, cùng người còn lại đi ra ngoài.
Cả ngày hôm nay, Doãn Ước chưa tìm được cơ hội nào nghỉ ngơi. Cô phải dựa vào thuốc cảm để gắng gượng cả ngày. Giữa trưa, người trong văn phòng không có thời gian ăn cơm, lại là cô hỗ trợ đặt cơm. Phối hợp với sức khỏe ‘thiếu thốn’ của cô, cô hoàn toàn ăn không vô.
Gần đến năm giờ chiều, cuối cùng cô cũng có cơ hội ghé lên bàn trong phòng trà nước ngủ một chút, khi tỉnh lại mới phát hiện trên bàn có đặt một túi to, bên trong là cháo hoa thịt bò đặc chế của căn tin dưới lầu.
Mùi thơm lừng từ trong túi bay ra, khiến cho Doãn Ước thèm ăn. Cô muốn tìm người hỏi thăm một chút, đúng lúc Diệp Hải Thần đi vào.
– Ở đâu ra vậy?
– Thì mua.
– Ai mua?
Diệp Hải Thần ngừng một lát, nói:
– Của tôi mua.
Giao tình giữa Doãn Ước và anh không sâu, đáp án này thật gây bất ngờ. Còn muốn hỏi thêm, Diệp Hải Thần đột nhiên xoay người ra ngoài, nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
Doãn Ước thấy lạ, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy anh cầm ly bước vào muốn rót nước, sao nước còn chưa rót đã đi rồi. Là câu hỏi của cô làm khó anh à?
Doãn Ước nhìn hộp cháo có hơi do dự. Đúng lúc điện thoại reo, cô bắt máy.
Điện thoại được nối truyền đến tiếng của ba cô:
– Tiểu Ước, em gái con mất tích rồi.
Hai người không phát sinh bất kỳ chuyện gì, nhưng Kỷ Tùy Châu chiếm lấy giường của Doãn Ước, hại cô cả đêm chỉ có thể ngủ trên sô pha.
Sô pha tất nhiên không thoải mái bằng giường, Doãn Ước trùm chăn kín mít lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu luôn xuất hiện câu hỏi mới nãy của Kỷ Tùy Châu.
Lúc ấy não bộ cô nóng lên, trực tiếp từ chối:
– Rất xin lỗi chủ tịch Kỷ, tôi không biết bơi.
Sau đó sắc mặt anh vẫn luôn khó coi, Doãn Ước nghĩ chắc là do bị cảm?
Sáng sớm hôm sau, Doãn Ước thức dậy, đau khổ phát hiện bản thân cũng bị cảm. Chăn quá mỏng, gần đó lại có người bệnh, muốn không bị lây cũng khó.
Cô oán giận Kỷ Tùy Châu bằng giọng ngạt mũi, nói xong lại cảm thấy hối hận. Giọng nói kia yếu ớt, sao nghe như là đang õng ẹo.
Kỷ Tùy Châu trái lại sức khỏe tốt, ngủ một đêm liền khỏi bệnh.
Anh từ bi cho Doãn Ước nghỉ phép một ngày, phê chuẩn cho cô ngủ một giấc thật ngon. Doãn Ước ăn sáng xong uống thuốc cảm, đắp chăn liền ngủ. Ngủ thẳng đến bốn giờ chiều, mới bị Kỷ Tùy Châu kéo ra khỏi chăn đi đến sân bay.
Trên đường ra sân bay nhận được tin nhắn hỏi thăm của Trịnh Đạc, Doãn Ước ngồi trên xe than thở chuyện mình bị bệnh, thuận tiện thỉnh giáo anh xem nên uống thuốc gì.
Không ngờ tới Trịnh Đạc rất là ‘vô tình’, chỉ trả lời cô đúng ba chữ: Uống nhiều nước.
Doãn Ước nhớ tới vài bài viết trên mạng, trong đó có vô số cô gái than thở về bạn trai mình, khi các cô bị bệnh cần được quan tâm chăm sóc nhất, tới lui chỉ biết nói có vài chữ: uống nhiều nước, uống nước ấm.
Cô lắc đầu cười cười, nói với đối phương mình phải làm thủ tục, rồi tắt nguồn điện thoại. Suốt hành trình, Doãn Ước đều ngủ, thỉnh thoảng ho vài tiếng. Lúc ngủ mơ màng cảm giác có thứ gì đó đắp lên người, cô chỉ ưm vài tiếng rồi trở mình, tiếp tục mơ lung tung.
Bởi vì ngủ cả ngày, trạng thái tinh thần của Doãn Ước khá uể oải, lúc xuống máy bay tóc có hơi bù xù. Cô vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại mất hồi lâu mới đi ra, phát hiện Kỷ Tùy Châu vẫn ở bên ngoài đợi cô.
– Anh vẫn chưa về à?
– Đưa em về, không lẽ em có người đến đón?
Nhớ đến trước lúc cô lên máy bay không ngừng ôm điện thoại nhắn tin, Kỷ Tùy Châu có chút khó chịu.
Hai người cùng đi lấy hành lý. Kỷ Tùy Châu không để Doãn Ước phải động tay, một mình kéo hai vali lớn đi ra ngoài. Doãn Ước theo sau đánh ngáp liền mấy cái, đi được một đoạn người đằng trước đột nhiên dừng bước, cô mau chóng dừng theo.
– Sao vậy?
– Quả thật có người đến đón, sao thư ký Doãn không chịu nói sớm- Kỷ Tùy Châu quay đầu nhìn cô.
Doãn Ước không kịp hiểu gì, nghiêng đầu phóng tầm ngang qua người anh nhìn ra đằng trước, liền thấy Trịnh Đạc đang đứng ở bên cạnh biển quảng cáo cách đó không xa. Trên biển quảng cáo là diễn viên nam nổi tiếng đẹp trai, nhưng Trịnh Đạc đứng bên cạnh anh ta một chút cũng không bị lép vế.
Anh mang theo nụ cười ấm áp chậm rãi đi về phía Doãn Ước, đến trước mặt liền đưa tay ra, đặt lên trán cô.
Ở nơi công cộng lại thân mật như vậy, Doãn Ước vô cùng không quen. Đang định lấy tay anh ra, đối phương đã thu về, còn nói:
– May mà không bị sốt, chỉ bị cảm thì vấn đề không lớn lắm.
– Sao anh lại đến đây?- Doãn Ước vuốt lại tóc mái trên trán, hỏi.
– Vội đến khám bệnh cho em mà.
Bầu không khí lúc này càng thêm kỳ quặc. Doãn Ước chỉ cảm thấy bên cạnh dường như sản sinh một luồng khí áp cực thấp. Cô liếc trộm Kỷ Tùy Châu, nhìn không ra vẻ khác thường gì. So với lòng nhiệt tình của Trịnh Đạc càng khiến cô không đỡ nổi.
Cô bắt đầu viện cớ:
– Em vẫn chưa hết giờ làm việc.
Trịnh Đạc giơ tay lên xem đồng hồ:
– Hơn chín giờ rồi, chủ tịch Kỷ sẽ không vô lý như vậy đâu. Vả lại em không nghỉ nhưng chủ tịch Kỷ cũng mệt chứ, đúng không.
Nói xong, mặt anh đầy ý cười nhìn sang Kỷ Tùy Châu, người nọ cũng như cười như không, kéo vali bước đi. Doãn Ước chuyên tâm xem hai người họ ngầm đấu nhau, cho đến khi Trịnh Đạc đi đến cầm lấy túi xách trong tay cô mới phát hiện, vali màu đỏ của mình đang đứng lẻ loi ở chỗ đó.
Hai người xuống bãi đỗ lấy xe, Doãn Ước ngồi vào ghế phụ lái, Trịnh Đạc lại đi mở cốp sau ra. Không bao lâu anh đi trở về, cầm trong tay một túi to.
– Gì vậy?- Doãn Ước hỏi.
– Em ở trên máy bay để bụng rỗng ngủ đúng không- Ngồi vào ghế lái thay cô mở túi, lấy bình giữ nhiệt bên trong ra- Cháo anh nấu, em nếm thử xem.
– Anh làm khi nào vậy?
– Lúc em ở trên máy bay. Phải nói trước, cháo này là lần đầu tiên anh nấu, mùi vị có thể không chính tông đâu, nếu khó ăn em đừng khách sáo, đừng miễn cưỡng ăn nhé.
Doãn Ước cầm bình giữ nhiệt còn ấm nóng trong tay, không thể diễn tả được cảm giác trong lòng. Đã lâu lắm rồi không có người đàn ông nào đối xử tốt với cô như vậy. Cô của giờ phút này mặc dù không có tình yêu gì với Trịnh Đạc, nhưng cảm động lại tràn đầy nơi lồng ngực.
So với tên nào đó ở lại phòng cô, còn lây bệnh cho cô, Trịnh Đạc đúng là thiên sứ giáng trần.
Trịnh Đạc vừa lái xe vừa giải thích nguyên do nấu cháo của anh:
– Vốn dĩ bị cảm mạo gì đó quả thực không cần uống thuốc, thuốc cảm cũng chỉ làm cho em dễ chịu một chút thôi, phải uống nhiều nước. Nhưng mà sau khi em lên máy bay, anh có lên mạng xem một chút, phát hiện có vài trang mạng, bên trông rất nhiều cô gái ‘phỉ nhổ’ bạn trai mình, lúc bị bệnh chỉ bảo các cô uống nhiều nước, là biểu hiện giả dối không quan tâm. Cho nên anh liền khắc phục tình trạng ngay, vẫn chưa muộn ha.
Trên đường về nhà, Trịnh Đạc kể rất nhiều truyện cười. Anh nói năng khôi hài, thái độ chân thành, nói chuyện với anh một hồi, bệnh cảm của Doãn Ước hình như cũng thuyên giảm không ít.
Trịnh Đạc đưa cô tới tận cửa nhà, không đề nghị vào nhà ngồi chơi, chỉ nói cô phải ăn hết cháo rồi đi nghỉ. Doãn Ước cám ơn anh rồi vào nhà, phát hiện trong phòng khách vẫn còn sáng đèn, ông nội ngồi đó xem ti vi, trong tay đang cầm tách trà.
– Khuya như vậy còn uống trà, ông không sợ mất ngủ à?
– Trễ vậy con, ai đưa con về?- Ông nội đi đến cầm vali cho cô.
– Một… người bạn.
– Là nam à?- Ông nội để ý đến bình giữ nhiệt cô cầm trong tay, nhất thời mắt sáng ngời.
Doãn Ước vừa né khỏi tay ông, kéo vali đi vào phòng, vào trong lại quay đầu khuyên ông:
– Ông mau ngủ đi, ngày mai ông còn phải đến hội quán, đừng quá quan tâm chuyện thế tục tầm thường.
Nói xong đóng cửa phòng lại, để ông nội một mình bên ngoài dở khóc dở cười.
Bảy giờ sáng hôm sau, Doãn Ước nhận được điện thoại của Diệp Hải Thần, bảo cô mau chóng đi làm.
– Chủ tịch đã đến rồi, không có người pha cà phê. Cô mau ngồi xe đến, tiền xe công ty chi trả.
Doãn Ước không biết tại sao Kỷ Tùy Châu lại đến công ty sớm vậy. Nhưng kẻ làm công như cô phải đi theo ông chủ, cô không nói nhiều liền xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất đến công ty.
Trong văn phòng, cô là người đến cuối cùng, vẻ mặt ai nấy đều căng thẳng nghiêm trọng, đi lại nhanh như một cơn gió. Diệp Hải Thần đang bố trí công việc cho mọi người, thấy Doãn Ước đi vào liền gật đầu chào hỏi, ý bảo cô lập tức đi pha cà phê.
Bệnh cảm Doãn Ước vẫn còn chưa khỏi hẳn, toàn thân nhức mỏi vô cùng. Lúc bưng cà phê cô cảm thấy cái khay kia nặng hơn thường ngày rất nhiều. Tiến vào phòng chủ tịch thấy Kỷ Tùy Châu đang nói chuyện với một người, cô đặt cà phê xuống trước mặt họ, rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Cả quá trình, Kỷ Tùy Châu không hề liếc nhìn cô lần nào, không khí trong phòng căng thẳng, lúc Doãn Ước đóng cửa nhìn thấy trên mặt Kỷ Tùy Châu hiện lên vẻ tàn nhẫn, hơi thở nhất thời ngưng trệ.
Cô đã rất lâu không nhìn thấy một Kỷ Tùy Châu như vậy. Lần đó là năm năm trước khi cô vừa mới biết anh là anh trai của Tùy Ý, hai người ở ngay văn phòng này đối chất, lúc ấy trên mặt Kỷ Tùy Châu cũng có biểu cảm này.
Cô mắng anh vô liêm sỉ, anh vui vẻ nhận, rồi trả lời lại một cách mỉa mai:
– Sao so được với họ Doãn các người. Tôi để cảnh sát bắt hắn, để tòa án phán quyết hắn, để nhà tù cải tạo hắn. Tôi không trói hắn, không bóp cổ hắn, không đập đầu hắn, càng không cắt ngón tay hắn. Doãn Ước, tôi không hề làm em thất vọng.
Từng câu từng lời còn văng vẳng bên tai, khuấy đảo cô đến tinh thần không yên. Cô đột nhiên ý thức được Kỷ Tùy Châu vẫn là con mãnh thú của trước kia, chẳng qua chỉ tạm thời xếp móng vuốt lại. Một ngày nào đó đột nhiên bộc phát, cô vẫn không thể chống đỡ nổi.
So với anh, Trịnh Đạc điềm đạm làm người ta an tâm hơn.
Doãn Ước cầm ly trà ngồi thừ trong phòng trà nước, Trịnh Đạc gọi điện đến, hỏi thăm cô tối qua có ăn cháo không.
– Mùi vị thế nào?
– Ngon mà, anh khiêm tốn quá, người giỏi phẫu thuật mà đi nấu ăn, thật phí nhân tài.
– Cho nên đã ăn hết rồi?
– Đúng rồi, nhưng ăn muộn quá, lúc ngủ không nhịn được cứ phải chạy vào nhà vệ sinh- Doãn Ước nói xong mỉm cười, giọng trong trẻo ngọt ngào.
Mỉm cười một hồi cô cảm giác có người đi ngang qua cửa, sợ bị ai đó nghe thấy liền nhanh chóng nhỏ giọng chào tạm biệt Trịnh Đạc. Đứng lên đi ra cửa lại không thấy ai, chỉ nhìn thấy cách đó không xa, Kỷ Tùy Châu đang đứng đó nói chuyện với Diệp Hải Thần.
Giọng anh có hơi nghiêm khắc, Diệp Hải Thần chăm chú lắng nghe, đợi anh nói xong liền thuật lại một lần, cuối cùng còn nói thêm một câu:
– Lần sau em sẽ chú ý.
Hiển nhiên là phạm sai lầm bị Kỷ Tùy Châu giáo huấn. Những người khác đều cúi đầu làm việc của mình, sợ khói lửa lây sang mình.
Doãn Ước vào công ty cũng lâu rồi, lần đầu tiên thấy Kỷ Tùy Châu mắng Diệp Hải Thần. Anh Diệp là tâm phúc của anh, thường ngày làm việc vô cùng tỉ mỉ, tính cách ôn hòa cẩn trọng, cùng với người cao ngạo như Kỷ Tùy Châu, hình thành thế bù trừ. Anh ấy rất ít sai phạm, Kỷ Tùy Châu cũng rất xem trọng anh. Hôm nay thấy cảnh tượng này, xem như là lần đầu tiên.
Doãn Ước sau lại nghe đồng nghiệp vào pha cà phê rù rì với nhau, phàn nàn chủ tịch hôm nay tính khí tệ quá.
– Rốt cuộc ai chọc chủ tịch mất hứng vậy, chủ tịch tức giận chúng ta phải mệt chết rồi.
– Vậy xin nghỉ đi- Người nọ liền nói đùa một câu.
– Xin nghỉ rồi tìm công việc nào đãi ngộ tốt như vậy. Công ty như Thịnh Thế cả nước không nhiều, có mệt cũng phải ráng.
Người nọ như nhớ tới gì đó, đột nhiên nói với Doãn Ước:
– Trợ lý Doãn này, cô đi khuyên chủ tịch kỷ xem, xin anh ta bớt giận đi.
Doãn Ước cảm thấy người này thật nhàm chán, ngoài cười nhưng lòng không cười, phản đối:
– Năng lực có hạn, quản lý Trần khách sáo rồi.
Người nọ là quản lý hành chính, bình thường nói hơi nhiều, đối với thân phận của Doãn Ước luôn vô cùng tò mò, mỗi khi có cơ hội liền dò la tin tức. Doãn Ước bình thường sẽ khéo đưa đẩy tránh né câu hỏi, hôm nay bị anh ta làm cho có hơi phiền, dứt khoát từ chối.
Quản lý Trần sau khi bị vướng phải trắc trở liền chuồn đi, cùng người còn lại đi ra ngoài.
Cả ngày hôm nay, Doãn Ước chưa tìm được cơ hội nào nghỉ ngơi. Cô phải dựa vào thuốc cảm để gắng gượng cả ngày. Giữa trưa, người trong văn phòng không có thời gian ăn cơm, lại là cô hỗ trợ đặt cơm. Phối hợp với sức khỏe ‘thiếu thốn’ của cô, cô hoàn toàn ăn không vô.
Gần đến năm giờ chiều, cuối cùng cô cũng có cơ hội ghé lên bàn trong phòng trà nước ngủ một chút, khi tỉnh lại mới phát hiện trên bàn có đặt một túi to, bên trong là cháo hoa thịt bò đặc chế của căn tin dưới lầu.
Mùi thơm lừng từ trong túi bay ra, khiến cho Doãn Ước thèm ăn. Cô muốn tìm người hỏi thăm một chút, đúng lúc Diệp Hải Thần đi vào.
– Ở đâu ra vậy?
– Thì mua.
– Ai mua?
Diệp Hải Thần ngừng một lát, nói:
– Của tôi mua.
Giao tình giữa Doãn Ước và anh không sâu, đáp án này thật gây bất ngờ. Còn muốn hỏi thêm, Diệp Hải Thần đột nhiên xoay người ra ngoài, nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
Doãn Ước thấy lạ, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy anh cầm ly bước vào muốn rót nước, sao nước còn chưa rót đã đi rồi. Là câu hỏi của cô làm khó anh à?
Doãn Ước nhìn hộp cháo có hơi do dự. Đúng lúc điện thoại reo, cô bắt máy.
Điện thoại được nối truyền đến tiếng của ba cô:
– Tiểu Ước, em gái con mất tích rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.