Chương 149: Ngoại truyện III
Tô Lưu
07/07/2018
Cách ăn mặc của Sandy hôm nay có phần trẻ trung.
Lúc chị còn đi học từng tham gia đội văn nghệ, con gái thời đó thịnh hành để tóc đen duỗi thẳng, mặc váy dài đơn giản, trang điểm nhạt, nhiều lúc lên sân khấu còn để mặt mộc không chút phấn son, lại đẹp rất thanh thuần.
Hôm nay phong cách của Sandy không khác lúc đó là bao. Chỉ là tuổi tác đã lớn, không thể “cưa sừng làm nghé”, chị búi tóc lên, chọn chiếc váy nhẹ, chân mang đôi giày đế bằng, trông rất khí chất.
Chị ngồi trong tiệm bánh ngọt ven đường Văn Lâm, lặng lẽ chờ đợi một người.
Nơi này trước kia cũng là tiệm bánh ngọt, nhưng cũng đã hơn hai mươi năm rồi, đã sớm đổi chủ mới, phong cách khác hẳn trước kia. Thứ duy nhất giống nhau chính là, khách hàng của tiệm đều là người trẻ chưa đầy hai mươi tuổi, những cặp tình nhân vô cùng ân ái.
Trước kia, Sandy thích nhất là kéo Diệp Hải Thần đi ăn đồ ngọt.
Diệp Hải Thần không thích đồ ngọt, mỗi lần đều gọi một ly nước rồi ngồi nhìn chị ăn. Vì thế chị dỗi, vờ tức giận không để ý đến anh, chỉ để ép anh phải gọi một cốc đậu đỏ nghiền để cùng ăn với mình.
Diệp Hải Thần lúc nào cũng tốt tính mỉm cười, hoặc nói mấy câu êm tai dỗ dành chị, nhưng vẫn cứ gọi một ly nước.
Chị hỏi anh tại sao không ăn đồ ngọt, Diệp Hải Thần đáp:
– Không có thứ gì ngọt ngào hơn nụ cười của em, anh nhìn em là đủ rồi.
Đó là một Diệp Hải Thần chỉ có chị được nhìn thấy. Anh sau này hờ hững xa cách, cho dù mỉm cười, đối nhân xử thế cũng vẫn duy trì khoảng cách khách sáo.
Sandy thật muốn tìm về anh của ban đầu.
Chị gọi một ly cà phê, chậm rãi bỏ đường, lúc thêm viên đường đầu tiên, chị nghĩ nếu lúc này Diệp Hải Thần xuất hiện, chị sẽ chạy ào đến ôm chầm lấy anh, để xem mặt anh có đỏ lên hay không.
Kết quả bỏ viên đường vào, khuấy đến tan hết, Diệp Hải Thần vẫn chưa thấy đâu. Sandy xem đồng hồ, cách lúc hẹn còn đến nửa tiếng, chị cười thầm mình sự nóng vội của mình.
Bên cạnh có đôi tình nhân đang yêu tha thiết, người nam đang đút bánh cho cô gái, xưng hô như cưng à anh yêu em yêu thi nhau thốt ra, Sandy nhìn mà phát ngán.
Người nam nói nhiều lời âu yếm như vậy, cô gái còn có thể ngồi ăn ngon lành, đúng là khiến người ta bội phục mà. Sandy thấy họ, mới phát hiện mình đúng là già rồi.
Bao nhiêu năm rồi chị chưa từng nói lời yêu thương với ai, cũng không có ai nói những lời đầy tình cảm mà rỗng tuếch như vậy với chị. Những người đàn ông chị từng gặp, ai cũng rất trực tiếp. Họ sẽ nói “anh yêu em”, sẽ nói “em gợi cảm quá”, sẽ trực tiếp bế chị vào phòng làm tình, nhưng lại không nói mấy lời buồn nôn. Mục đích của họ rất rõ ràng, thứ họ muốn là tình dục, là hưởng thụ bằng cảm quan, chứ không phải dốc hết tâm sức đi yêu một người.
Sandy cũng từng giống họ, chị dần biến thành một người không thích yêu. Cho đến khi gặp lại Diệp Hải Thần, tế bào tình yêu trong cơ thể chị mới sống lại lần nữa.
Chị thật sự rất muốn yêu điên cuồng một lần.
Người nam đang dỗ dành cô bạn gái, sau khi ăn hết bánh ngọt anh ta lại gọi một phần thịt bò, lần này đến lượt cô gái đút người nam ăn thịt. Phục vụ đi ngang qua dường như có cùng cảm giác với Sandy, lúc nhìn chị không khỏi cười cười, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Càng nhìn, vẫn không thể nào miễn dịch được.
Sandy cũng cười với cô, sau đó chị mới phát hiện ra, trong tiệm có rất nhiều người, hình như chị là người lớn tuổi nhất.
Tiệm bánh ngọt gần trường đại học, hiếm khi gặp được người lớn tuổi thế này. Nhưng Sandy không quan tâm, chị cũng hệt như mỗi một cô gái mơ mộng ở đây, tâm trạng lên xuống có chút kích động không tan được.
Chị bắt đầu bỏ viên đường thứ hai vào cà phê, chị cố ý bỏ thật chậm, lúc khuấy trong lòng không ngừng đếm số. Chị nói với mình tới số năm trăm sẽ ngẩng đầu, xem Diệp Hải Thần có vào hay không.
Nhưng đếm một hồi lại nhầm, nhất là bên cạnh có người cứ làm nũng, luôn cắt ngang suy nghĩ của chị. Cho nên cuối cùng đếm tới số năm trăm cũng mất hơn mười phút, Sandy lại nhìn đồng hồ, đã qua thời gian chị hẹn với Diệp Hải Thần rồi.
Đã qua mười phút, nhưng Diệp Hải Thần vẫn chưa đến. Sandy nghĩ chẳng lẽ người này thật sự muốn chị đợi một tiếng hay sao, vậy không khỏi quá nhỏ mọn rồi.
Nhưng vậy thì có làm sao, chị cam tâm tình nguyện chờ anh, một tiếng thôi mà.
Đường trong cà phê càng thêm càng nhiều, đến cuối cùng Sandy quên mất mình đã bỏ vào bao nhiêu viên đường. Chị bưng lên uống một chút, cà phê vừa đắng lại vừa ngọt khiến cổ họng khó chịu, suýt nữa không nhịn được nhổ ra ngoài.
Diệp Hải Thần vẫn chưa đến, cách thời gian đã hẹn đã qua mấy giờ, tâm trạng vốn bình lặng của Sandy bắt đầu trở nên kích động.
Chẳng lẽ anh ấy nhớ nhầm chỗ hẹn?
Sandy lấy điện thoại ra gọi cho đối phương, điện thoại có đổ chuông, nhưng không ai bắt máy. Reo một hồi chị cúp, đặt điện thoại lên bàn.
Chị đang đợi, đợi anh gọi lại. Nhưng màn hình không sáng, điện thoại cũng không reo.
Sandy thất vọng.
Cà phê khó uống quá, chị lại xem thực đơn muốn gọi món khác. Đột nhiên điện thoại reo, Sandy giật mình, đặt thực đơn xuống nhận máy. Nhận máy quá nhanh đến nỗi không kịp xem là ai gọi tới, nghe được tiếng Tiểu Kim, sự thất vọng trong lòng chị càng nhiều, ngay cả đáp cũng lười đáp, nói thẳng một câu “không rảnh” liền cúp máy!
Rốt cuộc Diệp Hải Thần có nhớ cuộc hẹn hôm nay không?
Chị lại gọi điện, nhưng vẫn không ai tiếp. Nghĩ mà nổi nóng, Sandy gửi tin nhắn cho anh. Viết rất dài, đều là mấy lời oán giận, cuối cùng lại không gửi đi, xóa hết, lại cẩn thận soạn một tin nhắn dò xét, do dự rất lâu mới gửi đi.
Dù sao họ cũng không giống trước kia, còn không tính là quan hệ bạn bè trai gái, chị không thể làm bậy.
Chị rất sợ dọa anh chạy mất.
Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, không có hồi đáp. Sandy đột nhiên cảm thấy, mình ngồi đây rất xấu hổ, giống như ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào người chị.
Một phụ nữ bốn mươi tuổi không ai đi cùng, đang ở chỗ này ngây ngô ảo tưởng tình yêu của mình.
***
Lúc Doãn Hàm đến sân bay, Diệp Hải Thần đã đổi xong thẻ đăng kí.
Trong tay anh cầm một chiếc vali tùy thân, đang điền phiếu xuất cảnh trước giờ khởi hành. Doãn Hàm đi tới lấy hộ chiếu của anh xem, trong mắt hiện lên ý cười ranh mãnh.
– Lần này anh lại đến nước nào?
– Tự mình không xem được à?
– Tiếng Anh không tốt, không biết. Đó là quốc gia thế nào, ở châu Âu à, có phải nhỏ đến độ chỉ có vài người không?
Diệp Hải Thần giật lại hộ chiếu, lật số hộ chiếu của mình ra điền vào đơn. Doãn Hàm liền cười anh:
– Nhiều hộ chiếu quá nên không nhớ được à, người như anh cũng có lúc quên chuyện thế này sao?
Hộ chiếu của Diệp Hải Thần ít nhất cũng đầy hai ngăn tủ, Doãn Hàm luôn cảm thấy mỗi lần anh chỉ tiện tay lấy đại một cuốn, thậm chí bản thân cũng không thèm nhìn kỹ. Sau đó mua vé máy bay đi đến nước nào đó.
– Lần này đi mấy ngày?
– Không biết.
– Đó không phải phong cách của anh nha- Doãn Hàm khá bất ngờ.
Trong ấn tượng, Diệp Hải Thần vô cùng coi trọng sự nghiệp, thỉnh thoảng nghỉ phép đi du lịch, nhiều nhất không quá năm ngày sẽ trở về. Trước khi xuất phát anh luôn mua vé khứ hồi, hơn nữa kiểm tra thời tiết, tránh để lỡ thời gian quay về công ty làm việc.
– Tôi nghỉ việc rồi.
Doãn Hàm ngẩn người.
– Tại… tại sao?
– Không muốn làm nữa, lớn tuổi rồi muốn nghỉ ngơi.
– Anh mới bao nhiêu tuổi đâu.
– Tuổi cơ thể tôi đã lớn lắm rồi.
Sắc mặt Doãn Hàm khó coi, giật lấy tờ đơn của đối phương:
– Thực sự phải đi à?
– Vé máy bay cũng mua rồi, không đi thiệt hại cậu bồi thường à?
Doãn Hàm nghèo rớt mồng tơi. Nhưng mặc dù anh ta có tiền, cũng không phải vấn đề tiền vé máy bay cỏn con này. Cuối cùng anh cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Diệp Hải Thần phải đi, hơn nữa sau này không định quay về. Anh đã bỏ mặc Thịnh Thế, bỏ mặc hết thảy, lẻ loi một mình rời khỏi thành phố này.
Nhưng sau này anh tính toán thế nào?
– Cái danh phiêu bạt chân trời này có hơi lạ. Hoặc giống như người ta thường nói, ngao du thế giới. Có lẽ ngày nào đó sẽ gặp được tên xấc xược nào đó giống cậu thì sao.
– Vậy anh sẽ cứu người đó chứ?
– Cứu hay không phải xem tâm trạng đã.
Diệp Hải Thần thấy mình cũng chẳng phải người tốt gì.
– Tại sao đột nhiên phải chạy trốn chứ. Chồng của chị tôi… Tôi nói là Kỷ Tùy Châu biết anh muốn đi không?
– Đương nhiên là biết.
– Anh ta không hỏi lý do à?
Kỷ Tùy Châu thực sự không hỏi. Đây đúng là nằm ngoài dự kiến của Diệp Hải Thần. Lúc anh bán cổ phần công ty xong đi gặp Kỷ Tùy Châu, anh trình bày mình muốn nghỉ việc, anh ta không hề bất ngờ cũng không hoang mang, sắc mặt rất bình tĩnh, chỉ nói với anh một chữ “OK”.
Là bởi vì tâm ý tương thông sau nhiều năm sóng vai tác chiến, hay anh ta đã sớm đoán được gì đó, cảm thấy may mắn vì khoai lang nóng phỏng tay như anh cuối cùng cũng đi rồi?
Diệp Hải Thần đến cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.
– Vậy bạn gái anh phải làm sao?
Diệp Hải Thần vừa quay đầu, ánh mắt không biết nhìn về nơi đâu. Trước mặt có cô gái tóc vàng xinh đẹp đi ngang qua, anh nhìn người ta từ trên xuống dưới một lần. Cô gái nọ nhận thấy ánh mắt của anh, trả về một nụ cười gợi cảm.
Lúc anh nói chuyện, giọng rất lạnh:
– Tôi không có bạn gái.
Không có. Bạn gái của anh đã chết rồi, hai mươi năm trước đã chết trên giường người đàn ông nào đó. Anh có thể thôi miên người khác, làm cho người khác nghĩ rằng bản thân nhìn thấy được hiện trường giết người phân xác kia. Nhưng anh không có biện pháp tự lừa đối mình, xem chuyện đó chưa từng xảy ra.
Có vài chuyện giống như đọc sách vậy, đã lật sang trang rồi sẽ không muốn đọc lại. Quá khứ thì chỉ nên ở lại quá khứ mà thôi, còn tương lai cuối cùng vẫn thuộc về tương lai.
– Vậy anh còn yêu chị ấy không?
Diệp Hải Thần mỉm cười không đáp, đưa tay vỗ vai Doãn Hàm.
– Bảo trọng.
Nói xong, anh xoay người bước đi. Doãn Hàm đuổi theo sau, giữ anh lại:
– Anh đợi đã, ít nhất cũng phải nói với tôi, tại sao phải đi? Tôi muốn lý do thực sự.
Diệp Hải Thần gỡ tay anh ra, như cười như không:
– Doãn Hàm, giờ cậu không sợ tôi nữa à?
Doãn Hàm không dám nhìn vào mắt anh, lặng lẽ quay mặt đi:
– Còn sợ.
– Vậy cậu còn dám đuổi theo tôi không buông?
– Tôi thực sự chỉ muốn biết nguyên nhân.
– Tôi đã sớm nói với cậu rồi, tôi không phải người tốt. Tôi cứu các người, tôi cũng thành tội phạm. Cậu không cần nhớ tôi, về sau coi như chưa từng gặp người như tôi mới tốt, biết chưa?
Doãn Hàm cái hiểu cái không, có lẽ trước nay anh chưa từng hiểu được con người Diệp Hải Thần.
Không chỉ có Doãn Hàm không hiểu, Sandy cũng không hiểu.
Ngày đó khi chị bước ra khỏi tiệm bánh ngọt, phát hiện bên ngoài trời đang mưa. Rõ ràng đã vào hạ, đêm đó lại đặc biệt lạnh.
Tựa như mùa đông đã đến.
Lúc chị còn đi học từng tham gia đội văn nghệ, con gái thời đó thịnh hành để tóc đen duỗi thẳng, mặc váy dài đơn giản, trang điểm nhạt, nhiều lúc lên sân khấu còn để mặt mộc không chút phấn son, lại đẹp rất thanh thuần.
Hôm nay phong cách của Sandy không khác lúc đó là bao. Chỉ là tuổi tác đã lớn, không thể “cưa sừng làm nghé”, chị búi tóc lên, chọn chiếc váy nhẹ, chân mang đôi giày đế bằng, trông rất khí chất.
Chị ngồi trong tiệm bánh ngọt ven đường Văn Lâm, lặng lẽ chờ đợi một người.
Nơi này trước kia cũng là tiệm bánh ngọt, nhưng cũng đã hơn hai mươi năm rồi, đã sớm đổi chủ mới, phong cách khác hẳn trước kia. Thứ duy nhất giống nhau chính là, khách hàng của tiệm đều là người trẻ chưa đầy hai mươi tuổi, những cặp tình nhân vô cùng ân ái.
Trước kia, Sandy thích nhất là kéo Diệp Hải Thần đi ăn đồ ngọt.
Diệp Hải Thần không thích đồ ngọt, mỗi lần đều gọi một ly nước rồi ngồi nhìn chị ăn. Vì thế chị dỗi, vờ tức giận không để ý đến anh, chỉ để ép anh phải gọi một cốc đậu đỏ nghiền để cùng ăn với mình.
Diệp Hải Thần lúc nào cũng tốt tính mỉm cười, hoặc nói mấy câu êm tai dỗ dành chị, nhưng vẫn cứ gọi một ly nước.
Chị hỏi anh tại sao không ăn đồ ngọt, Diệp Hải Thần đáp:
– Không có thứ gì ngọt ngào hơn nụ cười của em, anh nhìn em là đủ rồi.
Đó là một Diệp Hải Thần chỉ có chị được nhìn thấy. Anh sau này hờ hững xa cách, cho dù mỉm cười, đối nhân xử thế cũng vẫn duy trì khoảng cách khách sáo.
Sandy thật muốn tìm về anh của ban đầu.
Chị gọi một ly cà phê, chậm rãi bỏ đường, lúc thêm viên đường đầu tiên, chị nghĩ nếu lúc này Diệp Hải Thần xuất hiện, chị sẽ chạy ào đến ôm chầm lấy anh, để xem mặt anh có đỏ lên hay không.
Kết quả bỏ viên đường vào, khuấy đến tan hết, Diệp Hải Thần vẫn chưa thấy đâu. Sandy xem đồng hồ, cách lúc hẹn còn đến nửa tiếng, chị cười thầm mình sự nóng vội của mình.
Bên cạnh có đôi tình nhân đang yêu tha thiết, người nam đang đút bánh cho cô gái, xưng hô như cưng à anh yêu em yêu thi nhau thốt ra, Sandy nhìn mà phát ngán.
Người nam nói nhiều lời âu yếm như vậy, cô gái còn có thể ngồi ăn ngon lành, đúng là khiến người ta bội phục mà. Sandy thấy họ, mới phát hiện mình đúng là già rồi.
Bao nhiêu năm rồi chị chưa từng nói lời yêu thương với ai, cũng không có ai nói những lời đầy tình cảm mà rỗng tuếch như vậy với chị. Những người đàn ông chị từng gặp, ai cũng rất trực tiếp. Họ sẽ nói “anh yêu em”, sẽ nói “em gợi cảm quá”, sẽ trực tiếp bế chị vào phòng làm tình, nhưng lại không nói mấy lời buồn nôn. Mục đích của họ rất rõ ràng, thứ họ muốn là tình dục, là hưởng thụ bằng cảm quan, chứ không phải dốc hết tâm sức đi yêu một người.
Sandy cũng từng giống họ, chị dần biến thành một người không thích yêu. Cho đến khi gặp lại Diệp Hải Thần, tế bào tình yêu trong cơ thể chị mới sống lại lần nữa.
Chị thật sự rất muốn yêu điên cuồng một lần.
Người nam đang dỗ dành cô bạn gái, sau khi ăn hết bánh ngọt anh ta lại gọi một phần thịt bò, lần này đến lượt cô gái đút người nam ăn thịt. Phục vụ đi ngang qua dường như có cùng cảm giác với Sandy, lúc nhìn chị không khỏi cười cười, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Càng nhìn, vẫn không thể nào miễn dịch được.
Sandy cũng cười với cô, sau đó chị mới phát hiện ra, trong tiệm có rất nhiều người, hình như chị là người lớn tuổi nhất.
Tiệm bánh ngọt gần trường đại học, hiếm khi gặp được người lớn tuổi thế này. Nhưng Sandy không quan tâm, chị cũng hệt như mỗi một cô gái mơ mộng ở đây, tâm trạng lên xuống có chút kích động không tan được.
Chị bắt đầu bỏ viên đường thứ hai vào cà phê, chị cố ý bỏ thật chậm, lúc khuấy trong lòng không ngừng đếm số. Chị nói với mình tới số năm trăm sẽ ngẩng đầu, xem Diệp Hải Thần có vào hay không.
Nhưng đếm một hồi lại nhầm, nhất là bên cạnh có người cứ làm nũng, luôn cắt ngang suy nghĩ của chị. Cho nên cuối cùng đếm tới số năm trăm cũng mất hơn mười phút, Sandy lại nhìn đồng hồ, đã qua thời gian chị hẹn với Diệp Hải Thần rồi.
Đã qua mười phút, nhưng Diệp Hải Thần vẫn chưa đến. Sandy nghĩ chẳng lẽ người này thật sự muốn chị đợi một tiếng hay sao, vậy không khỏi quá nhỏ mọn rồi.
Nhưng vậy thì có làm sao, chị cam tâm tình nguyện chờ anh, một tiếng thôi mà.
Đường trong cà phê càng thêm càng nhiều, đến cuối cùng Sandy quên mất mình đã bỏ vào bao nhiêu viên đường. Chị bưng lên uống một chút, cà phê vừa đắng lại vừa ngọt khiến cổ họng khó chịu, suýt nữa không nhịn được nhổ ra ngoài.
Diệp Hải Thần vẫn chưa đến, cách thời gian đã hẹn đã qua mấy giờ, tâm trạng vốn bình lặng của Sandy bắt đầu trở nên kích động.
Chẳng lẽ anh ấy nhớ nhầm chỗ hẹn?
Sandy lấy điện thoại ra gọi cho đối phương, điện thoại có đổ chuông, nhưng không ai bắt máy. Reo một hồi chị cúp, đặt điện thoại lên bàn.
Chị đang đợi, đợi anh gọi lại. Nhưng màn hình không sáng, điện thoại cũng không reo.
Sandy thất vọng.
Cà phê khó uống quá, chị lại xem thực đơn muốn gọi món khác. Đột nhiên điện thoại reo, Sandy giật mình, đặt thực đơn xuống nhận máy. Nhận máy quá nhanh đến nỗi không kịp xem là ai gọi tới, nghe được tiếng Tiểu Kim, sự thất vọng trong lòng chị càng nhiều, ngay cả đáp cũng lười đáp, nói thẳng một câu “không rảnh” liền cúp máy!
Rốt cuộc Diệp Hải Thần có nhớ cuộc hẹn hôm nay không?
Chị lại gọi điện, nhưng vẫn không ai tiếp. Nghĩ mà nổi nóng, Sandy gửi tin nhắn cho anh. Viết rất dài, đều là mấy lời oán giận, cuối cùng lại không gửi đi, xóa hết, lại cẩn thận soạn một tin nhắn dò xét, do dự rất lâu mới gửi đi.
Dù sao họ cũng không giống trước kia, còn không tính là quan hệ bạn bè trai gái, chị không thể làm bậy.
Chị rất sợ dọa anh chạy mất.
Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, không có hồi đáp. Sandy đột nhiên cảm thấy, mình ngồi đây rất xấu hổ, giống như ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào người chị.
Một phụ nữ bốn mươi tuổi không ai đi cùng, đang ở chỗ này ngây ngô ảo tưởng tình yêu của mình.
***
Lúc Doãn Hàm đến sân bay, Diệp Hải Thần đã đổi xong thẻ đăng kí.
Trong tay anh cầm một chiếc vali tùy thân, đang điền phiếu xuất cảnh trước giờ khởi hành. Doãn Hàm đi tới lấy hộ chiếu của anh xem, trong mắt hiện lên ý cười ranh mãnh.
– Lần này anh lại đến nước nào?
– Tự mình không xem được à?
– Tiếng Anh không tốt, không biết. Đó là quốc gia thế nào, ở châu Âu à, có phải nhỏ đến độ chỉ có vài người không?
Diệp Hải Thần giật lại hộ chiếu, lật số hộ chiếu của mình ra điền vào đơn. Doãn Hàm liền cười anh:
– Nhiều hộ chiếu quá nên không nhớ được à, người như anh cũng có lúc quên chuyện thế này sao?
Hộ chiếu của Diệp Hải Thần ít nhất cũng đầy hai ngăn tủ, Doãn Hàm luôn cảm thấy mỗi lần anh chỉ tiện tay lấy đại một cuốn, thậm chí bản thân cũng không thèm nhìn kỹ. Sau đó mua vé máy bay đi đến nước nào đó.
– Lần này đi mấy ngày?
– Không biết.
– Đó không phải phong cách của anh nha- Doãn Hàm khá bất ngờ.
Trong ấn tượng, Diệp Hải Thần vô cùng coi trọng sự nghiệp, thỉnh thoảng nghỉ phép đi du lịch, nhiều nhất không quá năm ngày sẽ trở về. Trước khi xuất phát anh luôn mua vé khứ hồi, hơn nữa kiểm tra thời tiết, tránh để lỡ thời gian quay về công ty làm việc.
– Tôi nghỉ việc rồi.
Doãn Hàm ngẩn người.
– Tại… tại sao?
– Không muốn làm nữa, lớn tuổi rồi muốn nghỉ ngơi.
– Anh mới bao nhiêu tuổi đâu.
– Tuổi cơ thể tôi đã lớn lắm rồi.
Sắc mặt Doãn Hàm khó coi, giật lấy tờ đơn của đối phương:
– Thực sự phải đi à?
– Vé máy bay cũng mua rồi, không đi thiệt hại cậu bồi thường à?
Doãn Hàm nghèo rớt mồng tơi. Nhưng mặc dù anh ta có tiền, cũng không phải vấn đề tiền vé máy bay cỏn con này. Cuối cùng anh cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Diệp Hải Thần phải đi, hơn nữa sau này không định quay về. Anh đã bỏ mặc Thịnh Thế, bỏ mặc hết thảy, lẻ loi một mình rời khỏi thành phố này.
Nhưng sau này anh tính toán thế nào?
– Cái danh phiêu bạt chân trời này có hơi lạ. Hoặc giống như người ta thường nói, ngao du thế giới. Có lẽ ngày nào đó sẽ gặp được tên xấc xược nào đó giống cậu thì sao.
– Vậy anh sẽ cứu người đó chứ?
– Cứu hay không phải xem tâm trạng đã.
Diệp Hải Thần thấy mình cũng chẳng phải người tốt gì.
– Tại sao đột nhiên phải chạy trốn chứ. Chồng của chị tôi… Tôi nói là Kỷ Tùy Châu biết anh muốn đi không?
– Đương nhiên là biết.
– Anh ta không hỏi lý do à?
Kỷ Tùy Châu thực sự không hỏi. Đây đúng là nằm ngoài dự kiến của Diệp Hải Thần. Lúc anh bán cổ phần công ty xong đi gặp Kỷ Tùy Châu, anh trình bày mình muốn nghỉ việc, anh ta không hề bất ngờ cũng không hoang mang, sắc mặt rất bình tĩnh, chỉ nói với anh một chữ “OK”.
Là bởi vì tâm ý tương thông sau nhiều năm sóng vai tác chiến, hay anh ta đã sớm đoán được gì đó, cảm thấy may mắn vì khoai lang nóng phỏng tay như anh cuối cùng cũng đi rồi?
Diệp Hải Thần đến cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.
– Vậy bạn gái anh phải làm sao?
Diệp Hải Thần vừa quay đầu, ánh mắt không biết nhìn về nơi đâu. Trước mặt có cô gái tóc vàng xinh đẹp đi ngang qua, anh nhìn người ta từ trên xuống dưới một lần. Cô gái nọ nhận thấy ánh mắt của anh, trả về một nụ cười gợi cảm.
Lúc anh nói chuyện, giọng rất lạnh:
– Tôi không có bạn gái.
Không có. Bạn gái của anh đã chết rồi, hai mươi năm trước đã chết trên giường người đàn ông nào đó. Anh có thể thôi miên người khác, làm cho người khác nghĩ rằng bản thân nhìn thấy được hiện trường giết người phân xác kia. Nhưng anh không có biện pháp tự lừa đối mình, xem chuyện đó chưa từng xảy ra.
Có vài chuyện giống như đọc sách vậy, đã lật sang trang rồi sẽ không muốn đọc lại. Quá khứ thì chỉ nên ở lại quá khứ mà thôi, còn tương lai cuối cùng vẫn thuộc về tương lai.
– Vậy anh còn yêu chị ấy không?
Diệp Hải Thần mỉm cười không đáp, đưa tay vỗ vai Doãn Hàm.
– Bảo trọng.
Nói xong, anh xoay người bước đi. Doãn Hàm đuổi theo sau, giữ anh lại:
– Anh đợi đã, ít nhất cũng phải nói với tôi, tại sao phải đi? Tôi muốn lý do thực sự.
Diệp Hải Thần gỡ tay anh ra, như cười như không:
– Doãn Hàm, giờ cậu không sợ tôi nữa à?
Doãn Hàm không dám nhìn vào mắt anh, lặng lẽ quay mặt đi:
– Còn sợ.
– Vậy cậu còn dám đuổi theo tôi không buông?
– Tôi thực sự chỉ muốn biết nguyên nhân.
– Tôi đã sớm nói với cậu rồi, tôi không phải người tốt. Tôi cứu các người, tôi cũng thành tội phạm. Cậu không cần nhớ tôi, về sau coi như chưa từng gặp người như tôi mới tốt, biết chưa?
Doãn Hàm cái hiểu cái không, có lẽ trước nay anh chưa từng hiểu được con người Diệp Hải Thần.
Không chỉ có Doãn Hàm không hiểu, Sandy cũng không hiểu.
Ngày đó khi chị bước ra khỏi tiệm bánh ngọt, phát hiện bên ngoài trời đang mưa. Rõ ràng đã vào hạ, đêm đó lại đặc biệt lạnh.
Tựa như mùa đông đã đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.