Đừng Nghĩ Em Sẽ Thuộc Về Người Khác
Chương 49
Huỳnh Châu (Kiin)
31/12/2016
Gió bỗng nhẹ nhàng thoảng qua nơi này, làm bay bồng bềnh mái tóc dài của Tú, bay phất phơi trong gió, và.....có cả quật vào mặt Phúc.
Người ta nói " Uống một ánh mắt, cơn say theo cả đời". Mặc dù mặt có chút rát nhưng nụ cười vẫn nở trên môi, ánh mắt vẫn chen lẫn vào bên trong sâu thắm kia.
Phúc từ tốn cất lời.
- Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có cảm giác đặc biệt với một cô gái nào! Nhưng.....
- Từ từ..
Tú bỗng dưng hét lên, đồng thời đưa tay bịt miệng Phúc lại. Phúc bất ngờ, mắt mở to, miệng cứ kêu lên "ưm...ưm...". Tú quay mặt đi, hắc xì một cái. Rồi hạ mông xuống ghế, tay rời khỏi miệng Phúc.
- Không biết ai nói xấu gì tôi! Thôi tôi còn có việc. Đi đây.
Cứ đến những khi Phúc lấy dũng khí nói ra những điều ngại ngùng thì Tú lại làm chuyện mà Phúc đành phải ngậm miệng lại, không thể nói được nữa. Phúc đơ đần ra, Tú vừa đứng dậy vừa nói.
- Tôi đi đây, không có gì nói nữa đúng không? Tôi đi đó nhé, đừng dở trò níu kéo nữa đấy. Tôi đi thật đây, cậu cứ nhây mãi với tôi thôi.
Không biết ai mới đang dở trò nhây ra khi nói một tràn mà chân vừa chỉ bước được hai bước! Phúc vẫn ngồi im, cảm xúc anh tuột dốc trầm trọng rồi, chẳng buồn nói chuyện nữa, nên cô đi thì cô cứ đi đi. Tú liếc nhìn Phúc lần nữa.
- Tôi đi đó nhé.
Rồi ba chân bốn cẳng chạy đi. Gió hiu hiu cuốn mọi suy nghĩ trong đầu Phúc đi mất, ngồi đây chỉ còn thân xác Tạ Gia Phúc thôi. Tú chạy ào ào xuống căntin, Uyển, Thanh vẫn ngồi đó. Tú chạy lại.
- Dương Thắng, anh ta có tìm tao không?
Một con ma đói ăn mãi vẫn chưa xong và một con ma đơ cứ đơ đẫn mãi cùng gật đầu. Tú thở dài. Vậy là toi!
- Anh ta trông như thế nào? Có hỏi về tao không?
Uyển ngước lên, giọng hơi cáu.
- Giận, anh ta rất giận. Còn lớn tiếng với tao nữa đấy.
Tú hoảng hốt.
- Thật sao?
- Chứ tao mà nói dối mày à?
Tú cố gắng bình tĩnh lại.
- Rồi rồi. Tao thay anh ta xin lỗi mày. Lần sau tao sẽ dẫn mày đi ăn. Ok chứ?
Không cần nghe thêm gì, Tú chạy đi ngay. Vừa đi Tú vừa lo lắng, không biết Dương Thắng sẽ như thế nào? Chắc lại làm giặc lên. Tú chạy lên dãy phòng học, chợt dừng lại. Mình đang đi đâu vậy? Anh ta học lớp nào chứ?
Cơn thịnh nộ của Thắng làm Toàn cảm thấy lo sợ, liền huy động anh em đi tìm Diễm Tú. Sau đó, chính Toàn lại là người nhìn thấy Tú. Thấy Tú đang đứng ngơ ngác, Toàn chạy lại và kéo Tú đi trong khi cô vẫn chưa nghe được một lời giải thích nào từ Toàn. Chạy đi một lúc, Tú mới tỉnh táo và hỏi.
- Anh đưa tôi đi đâu?
- Rồi em sẽ biết.
Toàn lạnh lùng trả lời. Một người trăng hoa, sát gái như Toàn, lần đầu tiên Tú thấy được mặt lạnh lùng của anh ta, chắc cũng là chuyện quan trọng. Tú không nói gì thêm chỉ biết chạy theo. Đến dãy phòng học cũ, Toàn chỉ căn phòng Thắng đang ở trong đó cho Tú. Tú hơi chần chừ, chầm chậm tiến lại. Tiếng động trong phòng phát ra rất lớn, một cơn thịnh nộ cực đại, cửa mở toang ra. Tú hơi run khi tưởng tượng về hành động của Thắng, chân không dám đi nhanh hơn. Tú đứng trước cửa căn phòng đó, khẽ nhìn vào trong. Bàn ghế ngã tung lung, Thắng đứng thở hồng hộc, xung quanh người toả ra thứ sát khí chết người.
Đây là lần đầu tiên Tú cảm thấy sợ Thắng đến như vậy. Anh ta tức giận đúng là khinh khủng! Mình phải làm sao đây?
Đá đổ bàn ghế xong, cơn lửa giận trong lòng Thắng có vơi đi đôi chút, nhưng vẫn là tức giận. Cứ đứng mãi ở đây cũng không phải cách hay, Tú tập trung hít thở sâu, lấy hết can đảm bình sinh, giấu cái lo sợ vào trong, giả vờ mình chẳng có làm gì, thật bình tĩnh như mình ngày thường đi vào.
- Dương Thắng tôi nghe nói anh tìm tôi.
Thắng nghe giọng biết ngay Tú, đưa đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn sang.
END CHAP
Người ta nói " Uống một ánh mắt, cơn say theo cả đời". Mặc dù mặt có chút rát nhưng nụ cười vẫn nở trên môi, ánh mắt vẫn chen lẫn vào bên trong sâu thắm kia.
Phúc từ tốn cất lời.
- Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có cảm giác đặc biệt với một cô gái nào! Nhưng.....
- Từ từ..
Tú bỗng dưng hét lên, đồng thời đưa tay bịt miệng Phúc lại. Phúc bất ngờ, mắt mở to, miệng cứ kêu lên "ưm...ưm...". Tú quay mặt đi, hắc xì một cái. Rồi hạ mông xuống ghế, tay rời khỏi miệng Phúc.
- Không biết ai nói xấu gì tôi! Thôi tôi còn có việc. Đi đây.
Cứ đến những khi Phúc lấy dũng khí nói ra những điều ngại ngùng thì Tú lại làm chuyện mà Phúc đành phải ngậm miệng lại, không thể nói được nữa. Phúc đơ đần ra, Tú vừa đứng dậy vừa nói.
- Tôi đi đây, không có gì nói nữa đúng không? Tôi đi đó nhé, đừng dở trò níu kéo nữa đấy. Tôi đi thật đây, cậu cứ nhây mãi với tôi thôi.
Không biết ai mới đang dở trò nhây ra khi nói một tràn mà chân vừa chỉ bước được hai bước! Phúc vẫn ngồi im, cảm xúc anh tuột dốc trầm trọng rồi, chẳng buồn nói chuyện nữa, nên cô đi thì cô cứ đi đi. Tú liếc nhìn Phúc lần nữa.
- Tôi đi đó nhé.
Rồi ba chân bốn cẳng chạy đi. Gió hiu hiu cuốn mọi suy nghĩ trong đầu Phúc đi mất, ngồi đây chỉ còn thân xác Tạ Gia Phúc thôi. Tú chạy ào ào xuống căntin, Uyển, Thanh vẫn ngồi đó. Tú chạy lại.
- Dương Thắng, anh ta có tìm tao không?
Một con ma đói ăn mãi vẫn chưa xong và một con ma đơ cứ đơ đẫn mãi cùng gật đầu. Tú thở dài. Vậy là toi!
- Anh ta trông như thế nào? Có hỏi về tao không?
Uyển ngước lên, giọng hơi cáu.
- Giận, anh ta rất giận. Còn lớn tiếng với tao nữa đấy.
Tú hoảng hốt.
- Thật sao?
- Chứ tao mà nói dối mày à?
Tú cố gắng bình tĩnh lại.
- Rồi rồi. Tao thay anh ta xin lỗi mày. Lần sau tao sẽ dẫn mày đi ăn. Ok chứ?
Không cần nghe thêm gì, Tú chạy đi ngay. Vừa đi Tú vừa lo lắng, không biết Dương Thắng sẽ như thế nào? Chắc lại làm giặc lên. Tú chạy lên dãy phòng học, chợt dừng lại. Mình đang đi đâu vậy? Anh ta học lớp nào chứ?
Cơn thịnh nộ của Thắng làm Toàn cảm thấy lo sợ, liền huy động anh em đi tìm Diễm Tú. Sau đó, chính Toàn lại là người nhìn thấy Tú. Thấy Tú đang đứng ngơ ngác, Toàn chạy lại và kéo Tú đi trong khi cô vẫn chưa nghe được một lời giải thích nào từ Toàn. Chạy đi một lúc, Tú mới tỉnh táo và hỏi.
- Anh đưa tôi đi đâu?
- Rồi em sẽ biết.
Toàn lạnh lùng trả lời. Một người trăng hoa, sát gái như Toàn, lần đầu tiên Tú thấy được mặt lạnh lùng của anh ta, chắc cũng là chuyện quan trọng. Tú không nói gì thêm chỉ biết chạy theo. Đến dãy phòng học cũ, Toàn chỉ căn phòng Thắng đang ở trong đó cho Tú. Tú hơi chần chừ, chầm chậm tiến lại. Tiếng động trong phòng phát ra rất lớn, một cơn thịnh nộ cực đại, cửa mở toang ra. Tú hơi run khi tưởng tượng về hành động của Thắng, chân không dám đi nhanh hơn. Tú đứng trước cửa căn phòng đó, khẽ nhìn vào trong. Bàn ghế ngã tung lung, Thắng đứng thở hồng hộc, xung quanh người toả ra thứ sát khí chết người.
Đây là lần đầu tiên Tú cảm thấy sợ Thắng đến như vậy. Anh ta tức giận đúng là khinh khủng! Mình phải làm sao đây?
Đá đổ bàn ghế xong, cơn lửa giận trong lòng Thắng có vơi đi đôi chút, nhưng vẫn là tức giận. Cứ đứng mãi ở đây cũng không phải cách hay, Tú tập trung hít thở sâu, lấy hết can đảm bình sinh, giấu cái lo sợ vào trong, giả vờ mình chẳng có làm gì, thật bình tĩnh như mình ngày thường đi vào.
- Dương Thắng tôi nghe nói anh tìm tôi.
Thắng nghe giọng biết ngay Tú, đưa đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn sang.
END CHAP
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.