Đừng Nghĩ Em Sẽ Thuộc Về Người Khác
Chương 118
Huỳnh Châu (Kiin)
05/07/2018
Vân Phi nghiêm nghị gật đầu. "Phải. Cha tôi là Dụ Cẩn Niên, mẹ tôi là Lại Thi Ca. Nhưng.."
"Aaaaa" tiếng la thất thanh của đối phương khiến câu tiếp theo Vân Phi định nói nuốt lại vào bụng.
Đối phương mắt chữ A mồm chữ O, ôm đầu như không thể tin được vào sự thật này. Đối phương nhào tới quỳ trước mặt Vân Phi.
"Chị Hai, chị Hai của em. Em có mắt không thấy chị ở trước mặt em. Chị Hai, chị Hai, tha lỗi cho em nha, nha, nha." (Câu của người ta là có mắt không thấy núi thái sơn:>)
Đối phương cứ một tiếng gọi chị Hai, hai tiếng kêu chị Hai khiến cho Vân Phi rùng mình lại không hiểu gì.
Vân Phi đơ ra nhìn đối phương. Cô ta lại cứ nói luyên thuyên "Chị Hai, chị Hai, vừa nãy em đã thất lễ với chị. Em đáng đánh, em đáng đánh." Cô ta cầm tay Vân Phi lên vả gián tiếp vào mặt mình. "Chị Hai chị đánh em đi. Chị đánh em đi. Em thật sự biết lỗi rồi huhu."
Vân Phi vẫn không có phản ứng gì. Đối phương lại tiếp tục nói "Chị Hai, chị Hai, chị nhận em làm đệ tử đi, em thề sẽ làm trâu làm ngựa cho chị. Trung thành cho đến chết. Chị Hai, chị nhận em đi, được không? Được không, được không? Chị Hai, chị Hai, chị nói gì cho em vui đi." Đối phương thấy Vân Phi cứ im bặt, quấn quít mà lay Vân Phi lên bờ xuống ruộng.
"Này. Này. Dừng." Vân Phi giật tay đối phương ra. Đối phương liền ngoan ngoãn như một chú cún con.
Vân Phi chấn tỉnh lại mình, nhìn đối phương giải thích "Thứ nhất, đừng gọi tôi là chị Hai. Thứ hai, tại sao cô lại cứ nói những chuyện lạ lùng như vậy? Thứ ba, tôi không cần đồ đệ, không cần trâu, không cần ngựa. Tôi mới đến thành phố, ngủ cũng ngủ ở miếu hoang lấy gì mà nhận cô. Không được."
Đối phương nghe xong, liền ỉu xìu như cọng bún thiu. Giọng cũng trở nên mất sức sống "Chị Ha..."
Vân Phi giơ tay ra trước mặt đối phương "Im. Tôi đã bảo không được gọi tôi là chị Hai."
"Nhưng mà.."
"Không nhưng nhị gì hết." Vân Phi nói chắc nịt.
Đối phương ngồi lại, chống cằm lên gối, tay vẽ vẽ xuống đất, miệng lảm nhảm "Chị Hai là người nhỏ nhen. Chị Hai là người nhỏ nhen. Chị Hai là người nhỏ nhen."
"Cô nói cái gì đấy?" Vân Phi đưa sát mặt mình vào đối phương, đưa đôi mắt muốn giết người nhìn đối phương.
Đối phương bị hù cho bật ngã. Lại nhanh chóng ngồi dậy cười hì hì "Em có nói gì đâu. Em nói chị.. À mà chị tên gì vậy ạ?"
Vân Phi ngồi lại, thêm củi vào lửa đáp "Dụ Vân Phi."
"Dụ Vân Phi. Dụ Vân Phi. Cái tên hay thật đấy. Vân Phi là mây bay, ý cha chị là muốn chị có một đời phiêu bạc, vô lo vô nghĩ. Đúng là một người cha tuyệt vời." Đối phương tâm tình như hoa mùa xuân, nở rộ đẹp đẽ.
"Cô hình như rất ngưỡng mộ cha tôi? Không phải không ta là một người đáng sợ sao?"
Đối phương lắc đầu "Không. Dụ Cẩn Niên mặc dù trong xã hội khá đáng sợ nhưng con người thật của ông ấy rất đáng ngưỡng mộ. Không phải sao?"
Vân Phi im lặng không đáp. Đối phương thấy hơi ngạc nhiên hỏi "Chị là con gái của ông chắc phải hiểu rõ nhất chứ?"
Vân Phi cười "Thật ra tôi lúc nãy định nói, tôi không phải con ruột của ông ấy. Tôi là được ông ấy cứu sống, được nhận làm con nuôi mà thôi."
Đối phương cứ bị Vân Phi đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. "Chị Hai à, tim em không chịu được nữa đâu."
"Tôi nói thật. Do cô chưa nghe hết cứ bù lu bù loa lên đấy thôi."
"Vậy chị kể chuyện đầu đuôi cho em đi."
Vân Phi nhìn thái độ trông chờ của đối phương mới bắt đầu kể mình đã tỉnh dậy và mất đi trí nhớ, được Dụ Cẩn Niên cứu vớt như thế nào, rồi lúc vừa tỉnh dậy Dụ Cẩn Niên bắt cô gọi là Dụ Ca.
"Cái gì? Ông ấy muốn chị gọi ông ấy là anh sao? Haha đáng yêu chết được." Tâm tình của đối phương đối với cha mình cứ như fangirl với idol Kpop khiến Vân Phi rất buồn cười.
Đối phương vừa khen một ông già sáu mươi đáng yêu đấy. Buồn cười chết cô rồi.
"Lúc tôi nghe ông ấy bảo tôi gọi là Dụ Ca, tôi cảm thấy ông ta quái dị chết đi được. Cô lại bảo ông ta đáng yêu."
"Thật sự rất đáng yêu."
Vân Phi không hiểu nổi thế giới này nữa rồi. Cô cũng chẳng buồn giải thích tại sao Dụ Cẩn Niên lại muốn cô gọi ông là Dụ Ca nữa. Cô lại kể mình được cha dạy võ, cùng cha trải qua cuộc sống hằng ngày như thế nào.
Đôi mắt cô gái nhỏ kia càng lúc càng sáng lắp lánh như có thể phát ra được ánh sáng khi nghe kể về cuộc sống của Vân Phi.
Một chốc, cô gái nhỏ bỗng nhiên héo tàn đi. Vân Phi nhìn đối phương buồn bã hỏi "Sao vậy?"
"Chị Vân Phi à, mặc dù em không biết quá khứ của chị thế nào, nhưng chị gặp được Dụ Cẩn Niên, được nhận làm con nữa, đúng là may mắn." Đối phương nói xong, thở dài.
Vân Phi chợt nhớ lại câu chuyện của đối phương, cũng cảm thấy áy náy vì mình cứ luyên thuyên kể về mình. Cô vỗ vai đối phương an ủi "Trước mắt là khó khăn, như sau này thì chưa chắc. Không nghe người ta nói sao, cả một đời người phải có lúc khổ lúc sướng, người sướng trước khổ sau, người ngược lại. Bây giờ mình đã chịu đau đớn rồi sau này sẽ hạnh phúc thôi. Đừng đau buồn làm gì. Đau buồn cũng không cứu vớt được chúng ta đâu."
Đối phương nhìn Vân Phi với ánh mắt chờ mong "Vậy chị chấp nhận em rồi đúng không?"
"Aaaaa" tiếng la thất thanh của đối phương khiến câu tiếp theo Vân Phi định nói nuốt lại vào bụng.
Đối phương mắt chữ A mồm chữ O, ôm đầu như không thể tin được vào sự thật này. Đối phương nhào tới quỳ trước mặt Vân Phi.
"Chị Hai, chị Hai của em. Em có mắt không thấy chị ở trước mặt em. Chị Hai, chị Hai, tha lỗi cho em nha, nha, nha." (Câu của người ta là có mắt không thấy núi thái sơn:>)
Đối phương cứ một tiếng gọi chị Hai, hai tiếng kêu chị Hai khiến cho Vân Phi rùng mình lại không hiểu gì.
Vân Phi đơ ra nhìn đối phương. Cô ta lại cứ nói luyên thuyên "Chị Hai, chị Hai, vừa nãy em đã thất lễ với chị. Em đáng đánh, em đáng đánh." Cô ta cầm tay Vân Phi lên vả gián tiếp vào mặt mình. "Chị Hai chị đánh em đi. Chị đánh em đi. Em thật sự biết lỗi rồi huhu."
Vân Phi vẫn không có phản ứng gì. Đối phương lại tiếp tục nói "Chị Hai, chị Hai, chị nhận em làm đệ tử đi, em thề sẽ làm trâu làm ngựa cho chị. Trung thành cho đến chết. Chị Hai, chị nhận em đi, được không? Được không, được không? Chị Hai, chị Hai, chị nói gì cho em vui đi." Đối phương thấy Vân Phi cứ im bặt, quấn quít mà lay Vân Phi lên bờ xuống ruộng.
"Này. Này. Dừng." Vân Phi giật tay đối phương ra. Đối phương liền ngoan ngoãn như một chú cún con.
Vân Phi chấn tỉnh lại mình, nhìn đối phương giải thích "Thứ nhất, đừng gọi tôi là chị Hai. Thứ hai, tại sao cô lại cứ nói những chuyện lạ lùng như vậy? Thứ ba, tôi không cần đồ đệ, không cần trâu, không cần ngựa. Tôi mới đến thành phố, ngủ cũng ngủ ở miếu hoang lấy gì mà nhận cô. Không được."
Đối phương nghe xong, liền ỉu xìu như cọng bún thiu. Giọng cũng trở nên mất sức sống "Chị Ha..."
Vân Phi giơ tay ra trước mặt đối phương "Im. Tôi đã bảo không được gọi tôi là chị Hai."
"Nhưng mà.."
"Không nhưng nhị gì hết." Vân Phi nói chắc nịt.
Đối phương ngồi lại, chống cằm lên gối, tay vẽ vẽ xuống đất, miệng lảm nhảm "Chị Hai là người nhỏ nhen. Chị Hai là người nhỏ nhen. Chị Hai là người nhỏ nhen."
"Cô nói cái gì đấy?" Vân Phi đưa sát mặt mình vào đối phương, đưa đôi mắt muốn giết người nhìn đối phương.
Đối phương bị hù cho bật ngã. Lại nhanh chóng ngồi dậy cười hì hì "Em có nói gì đâu. Em nói chị.. À mà chị tên gì vậy ạ?"
Vân Phi ngồi lại, thêm củi vào lửa đáp "Dụ Vân Phi."
"Dụ Vân Phi. Dụ Vân Phi. Cái tên hay thật đấy. Vân Phi là mây bay, ý cha chị là muốn chị có một đời phiêu bạc, vô lo vô nghĩ. Đúng là một người cha tuyệt vời." Đối phương tâm tình như hoa mùa xuân, nở rộ đẹp đẽ.
"Cô hình như rất ngưỡng mộ cha tôi? Không phải không ta là một người đáng sợ sao?"
Đối phương lắc đầu "Không. Dụ Cẩn Niên mặc dù trong xã hội khá đáng sợ nhưng con người thật của ông ấy rất đáng ngưỡng mộ. Không phải sao?"
Vân Phi im lặng không đáp. Đối phương thấy hơi ngạc nhiên hỏi "Chị là con gái của ông chắc phải hiểu rõ nhất chứ?"
Vân Phi cười "Thật ra tôi lúc nãy định nói, tôi không phải con ruột của ông ấy. Tôi là được ông ấy cứu sống, được nhận làm con nuôi mà thôi."
Đối phương cứ bị Vân Phi đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. "Chị Hai à, tim em không chịu được nữa đâu."
"Tôi nói thật. Do cô chưa nghe hết cứ bù lu bù loa lên đấy thôi."
"Vậy chị kể chuyện đầu đuôi cho em đi."
Vân Phi nhìn thái độ trông chờ của đối phương mới bắt đầu kể mình đã tỉnh dậy và mất đi trí nhớ, được Dụ Cẩn Niên cứu vớt như thế nào, rồi lúc vừa tỉnh dậy Dụ Cẩn Niên bắt cô gọi là Dụ Ca.
"Cái gì? Ông ấy muốn chị gọi ông ấy là anh sao? Haha đáng yêu chết được." Tâm tình của đối phương đối với cha mình cứ như fangirl với idol Kpop khiến Vân Phi rất buồn cười.
Đối phương vừa khen một ông già sáu mươi đáng yêu đấy. Buồn cười chết cô rồi.
"Lúc tôi nghe ông ấy bảo tôi gọi là Dụ Ca, tôi cảm thấy ông ta quái dị chết đi được. Cô lại bảo ông ta đáng yêu."
"Thật sự rất đáng yêu."
Vân Phi không hiểu nổi thế giới này nữa rồi. Cô cũng chẳng buồn giải thích tại sao Dụ Cẩn Niên lại muốn cô gọi ông là Dụ Ca nữa. Cô lại kể mình được cha dạy võ, cùng cha trải qua cuộc sống hằng ngày như thế nào.
Đôi mắt cô gái nhỏ kia càng lúc càng sáng lắp lánh như có thể phát ra được ánh sáng khi nghe kể về cuộc sống của Vân Phi.
Một chốc, cô gái nhỏ bỗng nhiên héo tàn đi. Vân Phi nhìn đối phương buồn bã hỏi "Sao vậy?"
"Chị Vân Phi à, mặc dù em không biết quá khứ của chị thế nào, nhưng chị gặp được Dụ Cẩn Niên, được nhận làm con nữa, đúng là may mắn." Đối phương nói xong, thở dài.
Vân Phi chợt nhớ lại câu chuyện của đối phương, cũng cảm thấy áy náy vì mình cứ luyên thuyên kể về mình. Cô vỗ vai đối phương an ủi "Trước mắt là khó khăn, như sau này thì chưa chắc. Không nghe người ta nói sao, cả một đời người phải có lúc khổ lúc sướng, người sướng trước khổ sau, người ngược lại. Bây giờ mình đã chịu đau đớn rồi sau này sẽ hạnh phúc thôi. Đừng đau buồn làm gì. Đau buồn cũng không cứu vớt được chúng ta đâu."
Đối phương nhìn Vân Phi với ánh mắt chờ mong "Vậy chị chấp nhận em rồi đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.