Đừng Nghĩ Em Sẽ Thuộc Về Người Khác
Chương 87: Lỗi lầm (5)
Huỳnh Châu (Kiin)
13/01/2018
Giang Thanh không chịu được nữa, dù có nói thế nào Phúc cũng không muốn
cùng cô ta ân ái...dù chỉ một lần. Cô ta bật khóc nức nở "Tại sao? Tại
sao lại không thể được? Em có gì không sánh bằng con nhỏ đó? Địa vị? Địa vị thì đúng là không bằng. Nhan sắc? Anh nhìn kĩ đi, em đẹp hơn nó rất
nhiều. Nhân cách? Em chắc chắn em là người chững chạc hơn nó, mạnh mẽ
hơn nó gấp nhiều lần. Tại sao? Tại sao hết lần này đến lần khác anh vẫn
khước từ em? Tại sao chứ?"
Giang Thanh khóc nức nở, uất ức một bụng, nhưng đáp lại cô ta là sự im lặng. Tức lại càng tức. Cô ta hét lớn hơn "Hay anh thấy tình cảm của em chưa đủ? Vậy anh nói xem. Em phải làm sao?"
Tuy anh lạnh lùng, hơi vô tình một chút, nhưng con người anh chưa bao giờ xem nhẹ tình cảm của mình hay của bất cứ ai khác. Anh cố gắng gở tay Giang Thanh ra khỏi người mình, sức không ngang nhau, Giang Thanh không thể nào cố gắng hơn được nữa, đành buông tay ra. Phúc quay lại, lờ đờ nhìn người con gái trước mặt, "Tôi không bao giờ xem nhẹ tình cảm của ai cả, nhưng với cô chỉ dừng lại ở mức người quen, tôi không hề có hứng thú. Xin cô đi nghỉ đi."
Phúc vừa nói xong bất ngờ bị Giang Thanh chồm người tới chặn miệng bằng một nụ hôn rực lửa. Phúc cố chống cự nhưng uống khá nhiều cộng với nụ hôn này làm anh không đủ sức. Trong mắt anh trời đất đã quay cuồng nay lại càng rối loạn hơn, ánh sáng mờ ảo của căn phòng chợt biến mất. Sự việc sau đó, tất cả đều bị men rượu, men tình điều khiển hết cả.
Sai lầm lớn nhất là hôm nay anh chấp nhận cùng cô ta uống rượu. Uống đến mất cả nhân tính.
Ánh nắng lại trải khắp mặt đất, sưởi ấm vạn vật sau một đêm lạnh giá. Tú đã nằm viện gần một tuần, người thường xuyên đến thăm cô chỉ có bà Lưu, Di Uyển. Còn lại không thấy mặt mũi ai khác. Nằm một chỗ, ăn cháo trắng, lâu lâu đổi vị sang cháo thịt bằm khiến Tú vô cùng chán nản. Hôm nay muốn đi ra ngoài, hít thở không khí trong lành. Nghĩ là làm, Tú chống tay, tay có vết thương hơi tê, chân đã lâu không cử động, giờ đứng trên đó một lúc mới có cảm giác lại. Vịn thành giường đi vài bước, thả ra liền hơi mất cân bằng, chúi người xuống... khá may là không ngã, có người đỡ mà. "Cẩn thận một chút" giọng nói trầm ổn khiến Tú có một cảm giác vui vui.
Nhưng người đó là Dương Thắng, niềm vui nhỏ bé đó liền tiêu tan. Tú được Dương Thắng đỡ đứng thẳng dậy. Dần lấy lại thăng bằng, Tú buông cánh tay vẫn luôn nắm chắt khi suýt ngã. "Cảm ơn. Thả tay ra đi."
Dương Thắng chần chừ không muốn làm theo, Tú lại nói "Được mà." Thấy cô kiên quyết, Dương Thắng cũng đành thả tay. Tú đi tiếp, Dương Thắng lẽo đẽo theo sau "Em muốn đi đâu?"
"Tôi muốn ra ngoài hít thở không khí. Mùi thuốc khử trùng phát ớn lên được"
Hai người cùng nhau chậm chậm ra ngoài khuôn viên bệnh viện, tầm tám giờ sáng, bệnh viện khá đông người ra vào, nắng lúc này chưa gắt lắm, gió thổi nhè nhẹ, không khí đúng là tuyệt vời. Hai người cùng ngồi xuống một hàng ghế đá gần đó. Tú ngồi xuống, nhắm mắt, hít thở sâu hưởng thụ cái không khí trong lành, khác hẳn trong căn phòng kia. Thật thoải mái biết bao.
Hình ảnh cô giản dị, tuy hơi bần trong bộ đồ bệnh nhân, môi hơi tái, tóc hơi rối như trông vẫn khá gọn gàng, đang nhắm mắt hưởng thụ không khí trong lành lại tỏa ra một sự cuống hút kì lạ với người bên cạnh. Dù trước đây, khoảnh khắc nào gặp nhau, ở bên nhau chẳng bao giờ bình yên cả. Là cô luôn chống đối hắn, là cô một mực từ chối hắn, một mực liều mạng còn hơn kết hôn với hắn. Nhưng cứ nhìn thấy cô, hắn lại không thể nào buông bỏ được. Có phải hắn si tình đến ngu ngốc rồi sao?
Hỏi thế gian tình là gì? Mà khiến bao nhiêu người trở nên ngu muội. Thần đồng cũng trở thành thằng ngốc.
Dương Thắng cứ ngồi ngây ra nhìn Tú, Tú nhìn lại cũng không để ý.
"Này anh nhìn gì ghê thế?" Tú hơi cau mày.
Dương Thắng chợt quay đi, ngại ngùng. "Không..không có gì."
Hôm nay anh ta lại lên cơn sao? Tú không nói gì, ngó ra ngoài xa một cách mơ màng. Một lúc, Dương Thắng cũng không nói gì, lâu lâu lại liếc trộm nhìn Tú. Khoảng cách chưa đến nửa mét nhưng trông lại xa vời như vậy. Dương Thắng cảm thấy trong lòng có một khoảng trống rất lớn. Đầu óc cũng trống rỗng, không biết nên nói chuyện gì lúc này. Đối với Tú, hắn chưa bao giờ nhút nhát như thế. Có lẽ hắn càng lúc càng sợ Tú sẽ rời xa hắn. Hắn vẫn nhớ như in hình ảnh người cô toàn máu me, nằm trong vòng bàn tay hắn. Từ sau lần đó, hắn thật sự không muốn ép cô phải cưới hắn nữa, không cần yêu hắn nữa, chỉ cần cô xuất hiện trước mặt hắn, cười với hắn, chỉ cần cô hạnh phúc, mọi thứ đau khổ nhất trong cuộc sống này cứ để hắn gánh là được.
Nếu hắn chủ động bỏ cuộc, cô còn ghét hắn nữa không? Có thể cùng nhau tạo dựng một mối quan hệ khác không?
Hỏi thế gian tình là chi? Mà vì người đó ta lại có thể chịu đựng mọi thứ, cay đắng, đau khổ để đổi cho người đó hạnh phúc?
Giang Thanh khóc nức nở, uất ức một bụng, nhưng đáp lại cô ta là sự im lặng. Tức lại càng tức. Cô ta hét lớn hơn "Hay anh thấy tình cảm của em chưa đủ? Vậy anh nói xem. Em phải làm sao?"
Tuy anh lạnh lùng, hơi vô tình một chút, nhưng con người anh chưa bao giờ xem nhẹ tình cảm của mình hay của bất cứ ai khác. Anh cố gắng gở tay Giang Thanh ra khỏi người mình, sức không ngang nhau, Giang Thanh không thể nào cố gắng hơn được nữa, đành buông tay ra. Phúc quay lại, lờ đờ nhìn người con gái trước mặt, "Tôi không bao giờ xem nhẹ tình cảm của ai cả, nhưng với cô chỉ dừng lại ở mức người quen, tôi không hề có hứng thú. Xin cô đi nghỉ đi."
Phúc vừa nói xong bất ngờ bị Giang Thanh chồm người tới chặn miệng bằng một nụ hôn rực lửa. Phúc cố chống cự nhưng uống khá nhiều cộng với nụ hôn này làm anh không đủ sức. Trong mắt anh trời đất đã quay cuồng nay lại càng rối loạn hơn, ánh sáng mờ ảo của căn phòng chợt biến mất. Sự việc sau đó, tất cả đều bị men rượu, men tình điều khiển hết cả.
Sai lầm lớn nhất là hôm nay anh chấp nhận cùng cô ta uống rượu. Uống đến mất cả nhân tính.
Ánh nắng lại trải khắp mặt đất, sưởi ấm vạn vật sau một đêm lạnh giá. Tú đã nằm viện gần một tuần, người thường xuyên đến thăm cô chỉ có bà Lưu, Di Uyển. Còn lại không thấy mặt mũi ai khác. Nằm một chỗ, ăn cháo trắng, lâu lâu đổi vị sang cháo thịt bằm khiến Tú vô cùng chán nản. Hôm nay muốn đi ra ngoài, hít thở không khí trong lành. Nghĩ là làm, Tú chống tay, tay có vết thương hơi tê, chân đã lâu không cử động, giờ đứng trên đó một lúc mới có cảm giác lại. Vịn thành giường đi vài bước, thả ra liền hơi mất cân bằng, chúi người xuống... khá may là không ngã, có người đỡ mà. "Cẩn thận một chút" giọng nói trầm ổn khiến Tú có một cảm giác vui vui.
Nhưng người đó là Dương Thắng, niềm vui nhỏ bé đó liền tiêu tan. Tú được Dương Thắng đỡ đứng thẳng dậy. Dần lấy lại thăng bằng, Tú buông cánh tay vẫn luôn nắm chắt khi suýt ngã. "Cảm ơn. Thả tay ra đi."
Dương Thắng chần chừ không muốn làm theo, Tú lại nói "Được mà." Thấy cô kiên quyết, Dương Thắng cũng đành thả tay. Tú đi tiếp, Dương Thắng lẽo đẽo theo sau "Em muốn đi đâu?"
"Tôi muốn ra ngoài hít thở không khí. Mùi thuốc khử trùng phát ớn lên được"
Hai người cùng nhau chậm chậm ra ngoài khuôn viên bệnh viện, tầm tám giờ sáng, bệnh viện khá đông người ra vào, nắng lúc này chưa gắt lắm, gió thổi nhè nhẹ, không khí đúng là tuyệt vời. Hai người cùng ngồi xuống một hàng ghế đá gần đó. Tú ngồi xuống, nhắm mắt, hít thở sâu hưởng thụ cái không khí trong lành, khác hẳn trong căn phòng kia. Thật thoải mái biết bao.
Hình ảnh cô giản dị, tuy hơi bần trong bộ đồ bệnh nhân, môi hơi tái, tóc hơi rối như trông vẫn khá gọn gàng, đang nhắm mắt hưởng thụ không khí trong lành lại tỏa ra một sự cuống hút kì lạ với người bên cạnh. Dù trước đây, khoảnh khắc nào gặp nhau, ở bên nhau chẳng bao giờ bình yên cả. Là cô luôn chống đối hắn, là cô một mực từ chối hắn, một mực liều mạng còn hơn kết hôn với hắn. Nhưng cứ nhìn thấy cô, hắn lại không thể nào buông bỏ được. Có phải hắn si tình đến ngu ngốc rồi sao?
Hỏi thế gian tình là gì? Mà khiến bao nhiêu người trở nên ngu muội. Thần đồng cũng trở thành thằng ngốc.
Dương Thắng cứ ngồi ngây ra nhìn Tú, Tú nhìn lại cũng không để ý.
"Này anh nhìn gì ghê thế?" Tú hơi cau mày.
Dương Thắng chợt quay đi, ngại ngùng. "Không..không có gì."
Hôm nay anh ta lại lên cơn sao? Tú không nói gì, ngó ra ngoài xa một cách mơ màng. Một lúc, Dương Thắng cũng không nói gì, lâu lâu lại liếc trộm nhìn Tú. Khoảng cách chưa đến nửa mét nhưng trông lại xa vời như vậy. Dương Thắng cảm thấy trong lòng có một khoảng trống rất lớn. Đầu óc cũng trống rỗng, không biết nên nói chuyện gì lúc này. Đối với Tú, hắn chưa bao giờ nhút nhát như thế. Có lẽ hắn càng lúc càng sợ Tú sẽ rời xa hắn. Hắn vẫn nhớ như in hình ảnh người cô toàn máu me, nằm trong vòng bàn tay hắn. Từ sau lần đó, hắn thật sự không muốn ép cô phải cưới hắn nữa, không cần yêu hắn nữa, chỉ cần cô xuất hiện trước mặt hắn, cười với hắn, chỉ cần cô hạnh phúc, mọi thứ đau khổ nhất trong cuộc sống này cứ để hắn gánh là được.
Nếu hắn chủ động bỏ cuộc, cô còn ghét hắn nữa không? Có thể cùng nhau tạo dựng một mối quan hệ khác không?
Hỏi thế gian tình là chi? Mà vì người đó ta lại có thể chịu đựng mọi thứ, cay đắng, đau khổ để đổi cho người đó hạnh phúc?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.