Đừng Nghĩ Em Sẽ Thuộc Về Người Khác
Chương 58: Tôi Sẽ Luôn Ở Bên Em (1)
Huỳnh Châu (Kiin)
31/01/2017
Bồi bàn đứng trước cửa phòng gõ cửa và gọi
- Quý khách, thức ăn mang lên đây ạ!
Trong phòng cái không khí lãng mạng chấm dứt, hai bờ môi rời khỏi nhau. Phúc đứng dậy, chỉnh lại y phục rồi quay đầu đi ra. Tú còn hơi đơ khi phải dừng lại, nằm im một lúc năm giây rồi từ từ mở mắt lên, tim đập thình thịch thình thịch, mặt đỏ lên. Giây lát người nhân viên mang thức ăn vào, vội vàng đứng dậy chỉnh chu, chấn an bản thân rồi lẽo đẽo đằng sau Phúc.
Nhân viên phục vụ trưng thức ăn ra ổn thỏa, Tú nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, đưa con mắt long lanh nhìn từng món ăn còn nghi ngút khói, nuốt nước bọt ực ực. Phúc nhìn thấy tất cả cử chỉ của Tú thầm bật cười: cứ phải đáng yêu như thế! Sau đó bảo nhân viên chờ một chút, chạy đi lấy hai bộ quần áo đưa cho người đó đem giặc nhanh.
Từ giây phút Phúc ngồi vào bàn thì Tú bắt đầu không còn được tự nhiên, không khí trở nên ngượng ngạo. Cũng chỉ là ăn không được thoải mái, cũng không thể bắt chuyện. Nhưng con người kia một chút cử chỉ gì cũng không trưng ra bộ mặt đó, nó bình thường một cách không thể bình thường hơn được nữa.
Ăn xong Tú vội vàng xông vào phòng tắm ngay, cảm giác ngột ngạt đến như ngừng thở không thể duy trì được nữa. Vừa đóng cửa lại, Tú liền thở dốc. Chết tôi rồi! Phúc từ tốn ăn, sau đó anh đứng dậy đi ra ban công đứng. Gió biển lồng lộng, ánh trăng sáng, sóng vỗ rì rào, anh như thả hồn vào nó.
Ăn xong thì lại cảm thấy buồn ngủ rồi. Tú không thể đứng mãi trong căn phòng chật hẹp này nữa, bèn bắt đầu nghĩ cách làm sao vừa ngủ được mà lại không cảm thấy ngại ngùng.
- Mình giành giường, cho hắn ngủ sofa?
Tú lẩm bẩm, đưa tay vuốt cầm tính kế. Chân mày hơi cau lại.
- Không được! Hay mình ngủ sofa, nhường hắn giường? Tính hắn ta trẻ con như vậy....
Tiếng cánh cửa mở ra truyền vào tai Phúc, anh liền tiến vào trong. Tú vừa bước ra thì Phúc đứng ngay trước mắt, bỗng nhiên lại không còn tự nhiên gì cả. Phúc nhìn chằm chằm Tú, Tú nhìn Phúc một lúc thì lại chớp chớp mắt quay đi. Đứng như vậy mãi.
Sao hắn cứ nhìn mình như thế chứ?
Tiếng gõ cửa phòng lại cứu vãn tình thế. Khi tiếng động đó vang lên, hai người đều nhìn sang, sau đó lại nhìn nhau. Ông trời thật tốt! Tú liền chạy đi mở cửa. Là nhân viên lúc nãy, tay ôm hai bộ quần áo đã giặc là xong.
- Đã giặc xong ạ.
Tú cười khờ, nhận lấy.
- Cảm ơn.
Người nhân viên đó nở nụ cười, cúi chào rồi rời đi. Tú đóng cửa lại, Phúc vẫn như đóng băng ở đó. Có chút hồi hộp khi phải bắt chuyện đầu tiên, Tú vẫn phải dồn hết dũng cảm vào lần này, nói lấp bấp vài chữ.
- Tôi thay đồ trước.
Vừa dứt câu liền đi vào trong phòng tắm thay. Phúc tiến lại phòng tắm cũng là lúc Tú vừa mở cửa ra. Khoảng cách bỗng gần một cách lạ lùng. Cảm xúc lại loạn xì ngầu cả lên. Tú hơi liếc mắt lên nhìn Phúc. Phúc hơi cúi xuống nhìn Tú. Nhìn một lúc mà tim muốn rơi ra ngoài, Tú định đi sang bên phải để tránh đường, Phúc lại nghĩ đi sang trái để tránh đường. Hai người lại như thế đụng vào nhau. Hướng ngược lại cũng vậy. Người con gái này bị mình hôn phát ngốc rồi!
Phúc liền bắt chuyện trước.
- Cậu đi sang trái, tôi cũng sẽ đi sang trái.
Tú liền làm theo, không chạm mặt nhau nữa. Tú liền chạy đến sofa như đã tính trước, nằm xuống ép bản thân không suy nghĩ vẫn vơ nữa, phải ngủ ngay. Nghĩ sao làm vậy, Tú nằm xuống, liền nhắm mắt nằm yên.
Phúc thay đồ xong, bước ra thì thấy Tú ngủ trên ghế sofa.
END CHAP
- Quý khách, thức ăn mang lên đây ạ!
Trong phòng cái không khí lãng mạng chấm dứt, hai bờ môi rời khỏi nhau. Phúc đứng dậy, chỉnh lại y phục rồi quay đầu đi ra. Tú còn hơi đơ khi phải dừng lại, nằm im một lúc năm giây rồi từ từ mở mắt lên, tim đập thình thịch thình thịch, mặt đỏ lên. Giây lát người nhân viên mang thức ăn vào, vội vàng đứng dậy chỉnh chu, chấn an bản thân rồi lẽo đẽo đằng sau Phúc.
Nhân viên phục vụ trưng thức ăn ra ổn thỏa, Tú nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, đưa con mắt long lanh nhìn từng món ăn còn nghi ngút khói, nuốt nước bọt ực ực. Phúc nhìn thấy tất cả cử chỉ của Tú thầm bật cười: cứ phải đáng yêu như thế! Sau đó bảo nhân viên chờ một chút, chạy đi lấy hai bộ quần áo đưa cho người đó đem giặc nhanh.
Từ giây phút Phúc ngồi vào bàn thì Tú bắt đầu không còn được tự nhiên, không khí trở nên ngượng ngạo. Cũng chỉ là ăn không được thoải mái, cũng không thể bắt chuyện. Nhưng con người kia một chút cử chỉ gì cũng không trưng ra bộ mặt đó, nó bình thường một cách không thể bình thường hơn được nữa.
Ăn xong Tú vội vàng xông vào phòng tắm ngay, cảm giác ngột ngạt đến như ngừng thở không thể duy trì được nữa. Vừa đóng cửa lại, Tú liền thở dốc. Chết tôi rồi! Phúc từ tốn ăn, sau đó anh đứng dậy đi ra ban công đứng. Gió biển lồng lộng, ánh trăng sáng, sóng vỗ rì rào, anh như thả hồn vào nó.
Ăn xong thì lại cảm thấy buồn ngủ rồi. Tú không thể đứng mãi trong căn phòng chật hẹp này nữa, bèn bắt đầu nghĩ cách làm sao vừa ngủ được mà lại không cảm thấy ngại ngùng.
- Mình giành giường, cho hắn ngủ sofa?
Tú lẩm bẩm, đưa tay vuốt cầm tính kế. Chân mày hơi cau lại.
- Không được! Hay mình ngủ sofa, nhường hắn giường? Tính hắn ta trẻ con như vậy....
Tiếng cánh cửa mở ra truyền vào tai Phúc, anh liền tiến vào trong. Tú vừa bước ra thì Phúc đứng ngay trước mắt, bỗng nhiên lại không còn tự nhiên gì cả. Phúc nhìn chằm chằm Tú, Tú nhìn Phúc một lúc thì lại chớp chớp mắt quay đi. Đứng như vậy mãi.
Sao hắn cứ nhìn mình như thế chứ?
Tiếng gõ cửa phòng lại cứu vãn tình thế. Khi tiếng động đó vang lên, hai người đều nhìn sang, sau đó lại nhìn nhau. Ông trời thật tốt! Tú liền chạy đi mở cửa. Là nhân viên lúc nãy, tay ôm hai bộ quần áo đã giặc là xong.
- Đã giặc xong ạ.
Tú cười khờ, nhận lấy.
- Cảm ơn.
Người nhân viên đó nở nụ cười, cúi chào rồi rời đi. Tú đóng cửa lại, Phúc vẫn như đóng băng ở đó. Có chút hồi hộp khi phải bắt chuyện đầu tiên, Tú vẫn phải dồn hết dũng cảm vào lần này, nói lấp bấp vài chữ.
- Tôi thay đồ trước.
Vừa dứt câu liền đi vào trong phòng tắm thay. Phúc tiến lại phòng tắm cũng là lúc Tú vừa mở cửa ra. Khoảng cách bỗng gần một cách lạ lùng. Cảm xúc lại loạn xì ngầu cả lên. Tú hơi liếc mắt lên nhìn Phúc. Phúc hơi cúi xuống nhìn Tú. Nhìn một lúc mà tim muốn rơi ra ngoài, Tú định đi sang bên phải để tránh đường, Phúc lại nghĩ đi sang trái để tránh đường. Hai người lại như thế đụng vào nhau. Hướng ngược lại cũng vậy. Người con gái này bị mình hôn phát ngốc rồi!
Phúc liền bắt chuyện trước.
- Cậu đi sang trái, tôi cũng sẽ đi sang trái.
Tú liền làm theo, không chạm mặt nhau nữa. Tú liền chạy đến sofa như đã tính trước, nằm xuống ép bản thân không suy nghĩ vẫn vơ nữa, phải ngủ ngay. Nghĩ sao làm vậy, Tú nằm xuống, liền nhắm mắt nằm yên.
Phúc thay đồ xong, bước ra thì thấy Tú ngủ trên ghế sofa.
END CHAP
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.