Đừng Nghĩ Ly Hôn

Chương 54

Cố Chi Quân

23/07/2020

Có lẽ là người trong cuộc luôn mơ hồ, Lục Ngôn là người ngoài cuộc, đến xem những ký ức "Kiếp trước", có thể phát hiện những chi tiết nhỏ mà ban đầu không hề để ý tới.

Lục Ngôn không chìm đắm trong ký ức, lấy góc nhìn thượng đế, thấy Cố Dương nhíu mày, ẩn nhẫn không nói.

Một thế giới khác bản thân lại không thể nhìn ra vấn đề chân chính.

Tiện đà khiến cho quả cầu băng càng lăn càng lớn, tháng ngày tích lũy, cho đến cuối cùng tan nát.

Cố Dương muốn tách ra một quãng thời gian, khả năng muốn ly hôn.

Sau đó, mình không thể tiếp nhận chuyện này, gần như phát rồ, dục vọng chiếm hữu đạt đến đỉnh điểm.

...

Lục Ngôn cảm thấy, hắn tuyệt đối sẽ không ngu ngốc như "bản thân", hắn có thể làm tốt hơn rất nhiều so với tên Lục Ngôn kia. Không chỉ có vậy, hắn còn muốn xoá hết ấn tượng về "bản thân" trong đầu Dương Dương, tái tạo ký ức chỉ thuộc về hai người ở hiện tại.

Hắn sẽ cẩn thận cưng chiều Dương Dương, Dương Dương muốn làm gì hắn cũng sẽ giúp đỡ, chỉ cần Dương Dương vui vẻ.

Nếu bọn họ đã là đôi tình nhân chính thức, tín nhiệm cơ bản đương nhiên phải có. Hắn sẽ không làm ra chuyện nham hiểm lén lút điều tra động thái sau lưng Dương Dương, muốn biết điều gì, trực tiếp hỏi là tốt nhất, Dương Dương ngoan ngoãn, chẳng lẽ sẽ gạt hắn sao?

Hắn quyết định bên cạnh Dương Dương, tự nhiên sẽ thu liễm hết thảy những thứ không nên có trước mặt cậu, chỉ dùng khía cạnh ôn nhu nhã nhặn biểu hiện cho Dương Dương xem, không thể để Dương Dương cảm thấy sợ sệt.

Mắt thấy chính là một "bản thân" khác yêu Dương Dương không đủ sâu đậm.

Còn có cả kỹ thuật rác rưởi kia... Ha ha.

Nếu là hắn, chắc chắn sẽ không như vậy.

Lục Ngôn cười lạnh, sắc mặt âm u sâu thẳm, quanh thân như bị sương mù vây quanh. Đến khi hắn đứng dậy, đi ra khỏi phòng hội nghị, một giây sau, ngay lập tức khôi phục dánh dấp ôn hoà không chê vào đâu được, cùng với nam nhân âm u lạnh lùng trong phòng vừa nãy quả thực như hai người khác nhau.

Lục Ngôn bình tĩnh thản nhiên, sải bước, nhanh chân về văn phòng, đầu tiên là nhìn về phía bàn làm việc, vốn tưởng có thể lập tức nhìn thấy bé ngoan Cố Dương ngồi làm bài tập, không ngờ nơi đó trống rỗng.

Bình tĩnh trên mặt Lục Ngôn biến mất, đồng tử đột nhiên co lại, đáy mắt chợt loé lên tia hoảng loạn.

May là, lúc quét mắt xunh quanh tìm kiếm, ngay lập tức lại thấy được thân ảnh quen thuộc.

Cố Dương đang nhìn một bức chữ thư pháp treo trên tường, bốn chữ "nhìn xa trông rộng", nét bút sắc sảo, khí thế ác liệt, lộ ra vài phần thế tục phóng khoáng ngông ngênh, phong thái tác giả muốn thể hiện đặc biệt thu hút.

Cố Dương biết đây là người nào viết, còn hết sức quen thuộc, không cần nhìn họ tên cũng đã rõ.

Đây là Lục Ngôn viết, đến cả sư phụ hắn cũng khen ngợi, đại sư thư pháp có tiếng trong giới, sư phụ hắn còn nói treo bức hoạ này lên, nói nét chữ không thể giấu giấu diếm diếm, nên cho mọi người cùng thưởng thức.

Cố Dương không hiểu gì về thư pháp, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc cậu cảm thấy Lục Ngôn viết chữ rất dễ nhìn, rất có thần thái.

Không biết từ lúc nào, Lục Ngôn đi tới bên cạnh cậu, khẽ mỉm cười: "Dương Dương có hứng thú với thư pháp không? Vậy không bằng chiều nay chúng ta cùng luyện một chút?"

Cố Dương nghe thấy giọng nói của hắn, theo bản năng ngửa đầu về phía sau, hơi nghi hoặc nhìn Lục Ngôn.

Sao tự dưng hắn lại nhắc đến chuyện luyện thư pháp?

Cậu mới vừa muốn mở miệng nói, Lục Ngôn lại cúi đầu hôn một cái lên đôi môi mềm mại của cậu.



Cố Dương: "...!!!"

Bị giật mình!

Ngay cả lúc này, Lục Ngôn cũng có thể hôn! Lưu manh à?!

May mà chỉ như chuồn chuồn lướt nước một chút, nếu như bị Lục Ngôn ôm lại nâng cằm hôn sâu, chắc chắn cổ cậu sẽ bị gãy cho mà xem.

Cố Dương đỏ mặt, nghiêng đầu ho khan một tiếng, nỗ lực vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đề tài vừa rồi, dời đi lực chú ý.

"Lục tiên sinh, anh đang bận làm việc mà? Em đi dạo quanh một lúc, thấy anh viết rất đẹp mà thôi."

Lục Ngôn dắt tay cậu, giữ chặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nắn từng ngón tay trắng nõn, như đang nghịch đồ chơi, thích đến nỗi không muốn buông tay, khiến Cố Dương thấy ngưa ngứa, không nhịn được hơi co lại.

"Sao em biết đây là tôi viết?" Lục Ngôn ngẩng đầu, bất thình lình hỏi.

Cố Dương hồi hộp, không thể nói là đời trước đã thấy đến mức quen mắt rồi? Cho nên, cậu có chút chột dạ ngó quanh, khô khan nói: "Thì, em thấy, bên cạnh có ký tên Lục tiên sinh... nên nghĩ chắc hẳn phải vậy, chẳng lẽ không đúng?"

Lục Ngôn xa xôi nói, "Dương Dương rất thông minh, đã đoán đúng."

Cố Dương thầm thở một ra hơi, hoàn toàn không biết mình đã bị Lục Ngôn đánh rớt ngựa, không có gì có thể che lấp. Cũng bởi vì nhất thời chột dạ, quên mất tay bị Lục Ngôn trêu đùa, thuận theo đặt trong lòng bàn tay hắn, không có ý định tránh né.

Thần sắc Ngôn bởi vậy mà hơi hơi hòa hoãn một chút, nhếch miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt.

"Không phải rất bận, công việc hôm nay không nhiều, có thể về sớm. Hơn nữa chúng ta mới chính thức yêu nhau, cần nhiều thời gian bên nhau hơn không phải sao?" Lục Ngôn cười, chậm rãi đan tay với Cố Dương, mười ngón tay dán vào nhau.

Lòng bàn tay ấm áp, Cố Dương nhìn thấy ánh mắt Lục Ngôn lúc này, tê cả da đầu, dường như tất thảy đã bị Lục Ngôn nắm trong lòng bàn tay.

Cố Dương chớp mắt, muốn nhìn kỹ lại là ánh mắt ôn nhu trước sau như một, không phải cảm giác đáng sợ khiến cho người khác run rẩy. Trong lòng cậu có hơi nghi hoặc, chắc là... ảo giác của mình thôi.

Thái độ Lục Ngôn ôn hòa, gần như biểu đạt rất rõ ràng ý muốn thư pháp với cậu, Cố Dương không tìm được lý do từ chối, chỉ có thể gật đầu.

Bốn giờ chiều, Lục Ngôn phá lệ tan tầm sớm hơn, điều này làm cho các nhân viên trong công ty sợ ngây người. Không phải cỗ máy làm việc đây ư? Bọn họ thầm nghĩ thời tiết hôm nay có vấn đề, trời tối rồi vẫn sáng.

Lục Ngôn cùng Cố Dương về biệt thự.

Thay bộ quần áo rộng rãi thoải mái ở nhà, cùng đến thư phòng.

Lục Ngôn ngồi trong thư phòng, giấy và bút mực, động tác ung dung thong thả, thập phần đẹp mắt, hơn nữa không biết có phải hoàn cảnh hay không, người hắn toả ra khí tức thư sinh, nho nhã nhã nhặn, không hề giống thương nhân.

Lục Ngôn ngước mắt mỉm cười, nhìn về phía Cố Dương đứng cách đó không xa đang thất thần, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn. Lục Ngôn đi tới, dắt cậu đến, kiên nhẫn đặt bút lông trong tay Cố Dương, giúp cậu điều chỉnh tư thế cầm bút tiêu chuẩn, sau đó bao trọn tay cậu, cùng viết lên giấy.

Tay dắt tay dạy viết chữ, cả người Cố Dương đều bị Lục Ngôn vòng vào trong ngực, sau lưng dán vào lồng ngực cứng rắn, mơ hồ cảm nhận được nhịp tim, bên tai là hơi thở ấm áp, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, làm cho tai cậu ngứa ngáy, nào có thể bình tĩnh, cả người căng thẳng, mặt đỏ tim đập, trong đầu trống rỗng.

Cố Dương rất xấu hổ, đầu óc ong ong, bốn phía như có ngọn lửa đang bùng cháy, nhiệt độ không ngừng lên cao, rõ ràng là mùa đông, cũng làm cho cậu cảm thấy hơi nóng.

Là tình nhân, không đi hẹn hò, chuyện đầu tiên sau khi chính thức yêu đương, là luyện thư pháp. Ban đầu Cố Dương còn cảm thấy được quá mức nghiêm túc, chờ khiến khi bị Lục Ngôn nửa ôm vào trong lòng, tay nắm tay dạy viết, cậu mới biết mình ngây thơ đến cỡ nào! Hoàn toàn không chạy thoát lão lưu manh này?!

Lục Ngôn nhẹ giọng nói: "Dương Dương muốn viết chữ gì?"

Nội tâm Cố Dương điên cuồng gào thét, càng thêm khó chịu, không nhịn được muốn trốn khỏi lồng ngực hắn, lúng túng nói: "Em, em không học..."



Lục Ngôn lại cười cực kỳ dịu dàng, tay trái đè lên mu bàn tay của cậu, làm cho cậu không động đậy được, chầm chậm nói: "Vậy sao được? Dương Dương, đã học thì phải đến nơi đến chốn."

Cố Dương cắn răng, thẹn quá hoá giận quay đầu trừng mắt liếc Lục Ngôn một cái, dữ dằn nói: "Em cũng không cần học, anh làm gì được em?"

Lục Ngôn giơ tay, xoa xoa đỉnh đầu Cố Dương, cúi đầu khẽ hôn một cái, dung túng mà nói: "Vậy thì không học nữa."

Khiến Cố Dương không hiểu sao cảm thấy mình như đứa nhỏ ngang bướng khóc lóc om sòm chơi xấu không muốn đọc sách, Lục Ngôn lại là người cha dung túng cưng chiều đứa nhỏ ngang bướng này.

Cố Dương bổ não không nói nên lời, đang nghĩ gì thế.

Để chứng minh mình không phải đứa nhỏ hư hỏng, Cố Dương cầm bút lông dứt khoát viết vài chữ, nói: "Em sẽ viết một chút."

Lục Ngôn đứng phía sau cậu, nhìn một lúc, đáy mắt tối dần, sự ghen tuông lạnh lùng hiện ra rõ ràng, trầm giọng nói: "Dương Dương viết tên của tôi, rất giống nét chữ của tôi, lén lút luyện chữ viết tên tôi rồi đúng không?"

Cố Dương phản ứng đầu tiên cho là Lục Ngôn nói mình thầm mến hắn, lén lút viết tên hắn nhiều lần rồi, nhất thời một luồng kích động xông thẳng đỉnh đầu, quả thực muốn bốc khói.

Hiểu lầm rồi!

Đời trước rõ ràng Lục Ngôn dạy cậu luyện chữ, nói là luyện chữ thư giãn, mà sau đó biết rõ ý định của Lục Ngôn, biết hắn dùng chuyện này để danh chính ngôn thuận tiếp xúc gần gũi với nhau. Mặc dù luyện thư pháp là cậu chọn, mà vừa bắt đầu đã phải học viết tên Lục Ngôn, gọi là tôn kính ân nhân!

Lục Ngôn dùng sức ôm eo cậu, ánh mắt sâu xa, lạnh giọng nói: "Sao Dương Dương lại đỏ mặt?"

Cố Dương nghe vậy, mặt lại đỏ hơn một chút, cho là Lục Ngôn đang cố ý trêu đùa cậu, nhưng khi đối diện với tầm mắt hắn, mới hậu tri hậu giác phát hiện, giọng điệu Lục Ngôn... hình như đang tức giận?

Nhưng mà, tại sao?

Cố Dương nghi ngờ, mới vừa muốn mở miệng hỏi hắn sao vậy, giây tiếp theo, bị Lục Ngôn hôn thật sâu. Lục Ngôn như không quan tâm cậu nói cái gì, đè gáy cậu hôn xuống, đến khi buông ra, Cố Dương thở hồng hộc, đôi môi vừa hồng vừa sưng, môi dưới thậm chí xuất hiện một vết cắn rất bắt mắt, như đang đánh dấu chủ quyền.

Cố Dương có chút hoảng sợ nhìn Lục Ngôn, thiếu chút nữa mình bị hôn đến chết rồi. Đôi mắt đen lấy ướt át, đuôi mắt hơi ửng hồng, cảnh giác lùi về sau một bước, chỉ lo Lục Ngôn lại đột nhiên phát tác bệnh dại, che miệng nhỏ giọng thầm thì: "Lục tiên sinh... anh định làm gì..."

Lục Ngôn lạnh lùng hơi hòa hoãn, liếm liếm khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Không có gì."

Sau đó cầm bút lông, viết tên Cố Dương, lạnh giọng hỏi: "Dương Dương cảm thấy chữ nào đẹp hơn?"

Cố Dương rất thành thật mà nói: "Anh viết đẹp hơn."

Lục Ngôn nghe xong mới mỉm cười.

A.

Tôi đã nói rồi, cái tên gà cay trong tương lai làm sao hơn tôi được.

Lục Ngôn đặt bút, viết tên mình bên cạnh tên Cố Dương, song song với nhau, rất gần, thoạt nhìn rất thân mật. Còn hai chữ Lục Ngôn mới Cố Dương vừa nãy, ở góc bên kia, lẻ loi, khác nào người cô đơn.

Lục Ngôn này, cực kỳ hài lòng.

Cảm thấy lẽ ra nên như vậy.

__________

Tác giả có lời muốn nói: Tôi, Lục Ngôn, tự ghen chửi mình là tên gà cay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Nghĩ Ly Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook