Chương 57: Dạy dỗ
Cố Chi Quân
23/07/2020
Dương Dương, tôi thấy em.
Khi nghe câu nói này bên tai, Cố Dương sợ đến mức thiếu chút nữa ném điện thoại di động đi.
Hoá ra đây là cảm giác làm chuyện xấu bị phát hiện tại chỗ?!
Quá chột dạ! Thật là đáng sợ!
Cố Dương theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, liếc nhìn chiếc ô tô màu xám bạc bên đường đối diện, Lục Ngôn vẻ ngoài tuấn mỹ, thân thể như ngọc, đứng cạnh xe, sắc mặt bình thản nhìn cậu, ánh mắt như muốn thiêu thành một cái lỗ trên người cậu.
Cố Dương bị nhìn chằm chằm tê cả da đầu, thậm chí không dám đi đến đối mặt với Lục Ngôn. Rất đáng tiếc, chạy thì chắc chắn không thể chạy, bị tóm lại còn thảm hại hơn.
Cố Dương biết rất rõ tính cách Lục Ngôn, vẫn nên nhận sai hối lỗi là tốt nhất.
Vì vậy, Cố Dương nói một tiếng với Đào Tử An, vội vã nói lời tạm biệt, sau đó đứng bên đường, chờ đèn xanh sáng lên, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Lục Ngôn, vẻ mặt lấy lòng nhìn về phía hắn cười nói: "Lục tiên sinh, anh cố ý tới đón em sao? Vừa nãy em muốn giúp người. Đánh nhau, không muốn anh tức giận, mới nói dối anh, em biết sai rồi."
Lục Ngôn rũ mắt nhàn nhạt nhìn cậu, không nói gì.
Cố Dương hoảng loạn không thôi, chân run run, lo lắng nuốt một ngụm nước bọt, tội nghiệp tóm chặt tay áo của hắn, "Lục tiên sinh, anh giận em rồi?"
Lục Ngôn đang cực kỳ mất bình tĩnh, nhưng hắn từ trước đến nay luôn giỏi che giấu cảm xúc, không để cho người khác dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của hắn, bình tĩnh như không thể không có gì làm cho hắn dao động, cũng chỉ có khi trước mặt Cố Dương, tâm tình mới thay đổi lên xuống, may mà còn lý trí miễn cưỡng áp chế, không lộ ra bộ mặt đáng sợ trước mặt Cố Dương, doạ cậu sợ chạy mất.
Lục Ngôn không giống lúc thường, mím chặt môi, mở cửa xe, lạnh lùng nói: "Đi vào."
Cố Dương cảm thấy bầu không khí không tốt lắm, nhưng mình đuối lý, ven đường cũng không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, không nói thêm gì, lập tức bé ngoan chui vào trong xe.
Lục Ngôn mặc dù tức giận, nhưng vẫn không quên lúc cậu lên xe, giơ tay săn sóc đặt trên nóc xe, để cậu không vội vội vàng vàng mà bị đụng đầu vào.
Mở cửa xe phía trước, Cố Dương tự nhiên ngồi vào ghế phó lái.
Hôm nay, Lục Ngôn tự mình lái xe đi, sau khi hắn lên xe, ngồi ở đó, ngồi cách Cố Dương một cánh tay, không gần cũng không xa.
Cố Dương cẩn thận liếc trộm, như mèo nhỏ phạm lỗi bí mật quan sát chủ nhân, Lục Ngôn bất ngờ quay lại, sợ hết hồn, thiếu chút nữa tạc mao nhảy dựng lên.
Cằm Lục Ngôn hơi căng ra, không khởi động xe, mà là quay đầu nhìn về phía Cố Dương bên cạnh, đè ép đáy lòng đang kêu gào, miễn cưỡng bình tĩnh mà hỏi: "Có bị thương không?"
Cố Dương cho là hắn sẽ tức giận mắng mình, lại nghe câu đầu tiên của hắn quan tâm hỏi có bị thương không, nhất thời trong lòng càng chột dạ áy náy, tại sao phải nói dối? Lục tiên sinh là một người tốt mà! Thực sự mình hơi quá đáng!
Cố Dương thầm tự phỉ nhổ bản thân, lập tức lắc đầu nói: "Em không sao."
Lục Ngôn lại cúi đầu nhìn về phía tay cậu, có vết xước rất rõ ràng, hẳn là va phải chỗ nào.
Cố Dương thuận tầm mắt của hắn nhìn sang, theo bản năng rụt tay lại, chột dạ giấu đi, "Bị trầy da chút xíu... Mà thôi, đối phương cũng không đánh em."
Vết trầy nhỏ này, nếu ở trên người Lục Ngôn, đương nhiên hắn không thèm để ý, dù sao chẳng bao lâu nữa cũng tự lành lại. Nhưng người bị thương chính là Cố Dương, không giống hắn. Cố Dương là bảo bối hắn yêu thương cưng chiều trong lòng bàn tay, dù chỉ là vết trầy xước ngoài da, cũng làm cho hắn khó chịu.
Lục Ngôn trầm giọng nói: "Dương Dương không phải sợ đau nhất sao?"
Cố Dương ngẩn ra, ngẩng đầu hơi ngạc nhiên, "Sao anh biết?"
Lục Ngôn ung dung thong thả nói: "Mấy lần trước em bị thương, tôi giúp em thoa thuốc, nhìn phản ứng đã biết."
Đương nhiên, còn có trong giấc mơ ký ức về một "bản thân" khác. Sắc mặt Cố Dương ửng đỏ, nhíu mày thống khổ.
Cố Dương nghe hắn nói vậy, nhất thời có chút xấu hổ, cảm thấy có vậy mà mình không nhịn được, hơi yếu ớt quá mức. Nhưng cậu cũng đâu muốn, dù sao trời sinh cậu đã mẫn cảm với cảm giác đau hơn người khác một ít, khi còn bé bị người ta nhéo nhẹ một cái, chỗ đó sẽ đỏ lên thấy rõ, qua một hồi lâu mới tiêu dần, hẳn là vấn đề thể chất.
Cố Dương ngượng ngùng nói: "Thực ra... không sao, không đau bao nhiêu."
Lục Ngôn không tin chút nào, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cậu đau đến nỗi chảy nước mắt nhưng vẫn nhịn lại như không có chuyện gì xảy ra. Lục Ngôn giữa tay cậu lại, hơi nghiêng người về phía trước, kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.
Cố Dương cho là hắn muốn hôn, khẽ giật mình, không tránh né, trái lại có chút chủ động mơ hồ. Nhưng Lục Ngôn chỉ ghé mũi vào cổ cậu, nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó giương mắt, sâu xa nói: "Còn hút thuốc lá?"
Cố Dương cảm nhận được hơi thở ấm áp có như không, ngứa, nghe rõ lời Lục Ngôn nói, bắt đầu run lên, cứng cả người, sợ hãi gật gật đầu.
Lục Ngôn nhếch miệng nở nụ cười nhàn nhạt, lập tức ngồi thẳng dậy, trở lại chỗ ghế lái, thờ ơ nói: "Về nhà."
Cố Dương len lén thở phào nhẹ nhõm, xe khởi động chạy đi, cậu theo quán tính tựa lưng vào ghế dựa. Cẩn thận tỉ mỉ nhìn về phía Lục Ngôn, lại không dám quấy rầy hắn lái xe, do dự một hồi, mới nhỏ giọng hỏi: "Lục tiên sinh, anh không giận chứ?"
Lục Ngôn nhàn nhạt liếc cậu một cái, lạnh lùng nói: "Về nhà sẽ phạt em."
Cố Dương cứng đờ, vội co mình thành một đoàn, có thể *biu* một phát biến mất không thấy tăm hơi là tốt nhất.
Nhưng rất đáng tiếc, Cố Dương chưa kịp suy nghĩ cách ăn năn hối lỗi hiệu quả nhất thì đã về đến nhà.
Dọc đường đi, Cố Dương đang nghĩ, tại sao mình lại gạt người này? Đây không phải là tìm đường chết sao? Hơn nữa lúc gặp đèn đỏ trên đường, Lục Ngôn tự tiếu phi tiếu nhìn cậu, ngón tay ung dung nhẹ nhàng gõ vào đầu gối, dáng vẻ như đang có ý đồ xấu xa.
Cố Dương cảm giác mình giống như cá chết nằm trên thớt gỗ, mặc người mổ xẻ, đối phương còn đang suy nghĩ nên chiên hấp hay kho, xem món nào là ngon nhất.
Quá, quá đáng sợ.
Đến biệt thự, Cố Dương rụt cổ một cái, đi theo sau lưng Lục Ngôn, chậm rãi đi về phòng, mấy lần chỉ muốn quay đầu chạy mất dạng, nhưng vừa liếc mắt nhìn đôi chân dài của Lục Ngôn, thở dài một hơi, hay là thôi đi.
Ôn thúc đứng trước cửa chào đón bọn họ, dù sao cũng là người từng trải, quen biết Lục Ngôn Cố Dương đã lâu, nhìn ra không khí không đúng, muốn hoà giải một chút.
Nhưng ông còn chưa mở miệng, Lục Ngôn đã lên tiếng trước một bước, lạnh giọng nói: "Dương Dương, theo tôi vào phòng."
Cố Dương lập tức run run một cái, cầu cứu nhìn về phía Ôn thúc.
Ôn thúc thấy thiếu gia tức giận, rất kinh ngạc, không ngờ thiếu gia sẽ tức giận với Cố Dương, mà quả thật cũng hết cách rồi, chỉ có thể dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Cố Dương.
Biểu tình Cố Dương như cá giãy chết, bị Lục Ngôn mang lên lầu, lúc vào phòng Lục Ngôn, không giống như vào phòng ngủ, mà là tự mình chui vào miệng thú dữ.
Cửa phòng cọt kẹt từ từ đóng lại phía sau lưng Cố Dương, tách rời thế giới bên ngoài, hiệu quả cách âm còn rất tốt.
Qua hơn nửa tiếng đồng hồ.
Cố Dương đi ra, khóe mắt ửng hồng, hiển nhiên đã khóc.
Quả thật bị đánh. Hơn nữa chỗ bị đánh còn khó có thể mở miệng, Cố Dương đỏ mặt như muốn tụ máu.
Mặc dù sau khi Lục Ngôn đánh cậu xong, lại trở nên ôn nhu, trấn an cậu một phen, còn thoa thuốc cho cậu, xử lý vết thương khi nãy. Nhưng điều này có thể so sánh với việc bị đánh chỗ đáng xấu hổ sao?
Không thể!!!
Việc này cậu sẽ nhớ cả đời!
Lục Ngôn còn ôm cậu hỏi, sau này còn dám lừa hắn hay không.
Ai mà dám?
Lần này bị đánh rất mất mặt, lần sau muốn nói dối sẽ nhớ đến bóng ma tâm lý, cũng không dám nữa. Ai biết lần sau có thể bị phạt còn bết bát hơn.
Cậu nói dối là không đúng, mà cũng đâu cần tức giận đến thế? Nói cái gì mà biết cậu sợ đau, nếu biết còn đánh cậu! Quá dối trá!
Cố Dương phỉ nhổ trong lòng, mà cũng không thật sự tức giận bao nhiêu, cậu không ngốc, biết Lục Ngôn cố gắng không chế sức mạnh, sẽ không đau, nhưng muốn phạt cậu, để cậu nhớ lâu một chút.
Điểm mấu chốt là, Cố Dương nhìn ra rồi, Lục Ngôn đánh cậu xong, tâm tình thay đổi tốt hơn, đáy mắt mơ hồ có phần hưng phấn. Người này không hiểu sao vô tình chạm vào dây thần kinh nào rồi chứ!
Cố Dương kinh sợ, nói thật, cậu vào phòng nhìn thấy Lục Ngôn ngồi bên giường, cậu rất lo lắng Lục Ngôn muốn làm chuyện kia, kết quả chỉ bị đánh vào mông, Cố Dương còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. So ra giống như cách cha mẹ dạy con mình?!
Cố Dương bội phục bản thân.
Trải qua chuyện này, Cố Dương bị ép cam kết với Lục Ngôn sau này nhất định không nói dối với hắn. Cố Dương cứ để chuyện này trôi qua, nhưng cậu không biết, sau đó Lục Ngôn đã sắp xếp bảo an cho cậu, đồng thời kiểm soát tất cả hành động của cậu trong lòng bàn tay Lục Ngôn. Vô luận cậu đi đâu làm gì, Lục Ngôn đều biết rõ ràng.
Cố Dương ngốc nghếch, cái gì cũng không biết. Đời trước cũng vậy, cậu còn thật sự cho rằng Lục Ngôn luôn xuất hiện tiện đường dẫn cậu về nhà, chỉ là trùng hợp.
Qua hai ngày, đến khai giảng, Cố Dương quay lại trường học.
Ngày đầu tiên khai giảng, tất cả học sinh rất phấn khích, vẫn chưa thoát khỏi dư âm kỳ nghỉ đông, còn rất thoải mái, vừa tới đã cùng đám bạn nói chuyện lần trước, còn có chuyện bát quái.
Mấy bạn học có quan hệ tốt với Cố Dương vây lại một chỗ kể chuyện bát quái, nói ai ai lớp khoa học tự nhiên với ai ai lớp khoa học xã hội chia tay, trong đó có một đôi nổi danh nhất trường, gắn bó cực kì, mỗi ngày như trẻ sinh đôi, mà đến khi lớp 11 chia lớp, hai lớp cách khá xa, khoảng cách giữa hai người cũng dần dần nới ra, mặc dù ban đầu còn cùng nhau ăn cơm các thứ, nhưng không như khi học chung một lớp. Lúc nghỉ đông, nữ sinh kia nhìn thấy bạn trai cùng một nữ sinh khác xem phim, lúc đó tức giận quăng cho nam sinh kia một cái tát, chia tay!
Mặc dù là lớp học bá, nhưng cũng không phải chỉ đọc sách, mọi người đều rất hay nghe chuyện bát quái, nghe nói còn cẩu huyết hơn cả phim thần tượng, cũng không khỏi than thở, tình yêu thực sự là tới vô ảnh đi vô tung*, khó có thể dự đoán được.
*Tới vô ảnh đi vô tung: Đến rồi đi không để lại gì.
Cố Dương có chút không rõ, "Nếu nam sinh kia thích bạn gái hắn đến vậy, tại sao còn bắt cá hai tay?"
Bạn học là người thích xem phim truyền hình cẩu huyết, tuy rằng còn độc thân, nhưng không trở ngại việc nó phân tích mạch lạc rõ ràng, "Vấn đề là ở khoảng cách đó, thời gian ở chung thì ít, ngoài lúc lên lớp, cũng chỉ dành chút thời gian đi ăn cơm, đâu ra thời gian rảnh chứ? Vốn tình cảm đã không vững chắc bao nhiêu, nam sinh thấy nữ sinh cùng lớp cũng xinh đẹp không kém, trò chuyện với nhau, dần dần cũng thay lòng."
Mọi người thở dài, cảm thấy nam sinh kia là thứ cặn bã, tiểu tam đáng ghét, nữ sinh đội nón quai xanh đúng là thảm.
Nói chuyện phiếm xong, quay lại học tập.
Nhưng bọn họ không biết, trong lòng Cố Dương có ý nghĩ khác.
Chỉ mới chia lớp đã di tình biệt luyến chia tay, tình yêu này cũng quá nông cạn rồi đó. Cố Dương vừa xác định quan hệ với Lục Ngôn trong đợt nghỉ đông, bây giờ không phải người độc thân, nghe mấy vấn đề tình cảm, bất giác liên tưởng đến chuyện bản thân.
Kỳ nghỉ hoàn hảo, mà đi học, cậu phải đến trường, Lục Ngôn đi làm, hai người còn kém tuổi nhau, cuộc sống khác biệt, liệu có đề tài chung không?
Nghĩ như vậy, lúc thường bọn họ nói chuyện gì. Lục Ngôn quan tâm việc học tập của cậu, thỉnh thoảng còn sỗ sàng hôn hôn, còn có... hình như không còn gì!
Lục Ngôn quan tâm cậu, không cho cậu làm này không cho cậu làm kia, nói cho cùng Lục Ngôn xem cậu thành đứa nhỏ!
Cố Dương suy nghĩ chuyện mình và Lục Ngôn kém tuổi nhau, so sánh xong, quả thật mình không đủ thành thục, không đủ thận trọng, người như Lục Ngôn, một nam nhân cao phú suất tiêu chuẩn, lão đại giới kinh doanh, sẽ không ít người có tình ý với hắn!
Tuy cậu cảm thấy Lục Ngôn không phải tra nam dễ dàng thay lòng đổi dạ, nhưng nghĩ đến có người mơ tưởng Lục Ngôn...
A! Không được! Tức giận!
Lục Ngôn là của cậu!
Khi nghe câu nói này bên tai, Cố Dương sợ đến mức thiếu chút nữa ném điện thoại di động đi.
Hoá ra đây là cảm giác làm chuyện xấu bị phát hiện tại chỗ?!
Quá chột dạ! Thật là đáng sợ!
Cố Dương theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, liếc nhìn chiếc ô tô màu xám bạc bên đường đối diện, Lục Ngôn vẻ ngoài tuấn mỹ, thân thể như ngọc, đứng cạnh xe, sắc mặt bình thản nhìn cậu, ánh mắt như muốn thiêu thành một cái lỗ trên người cậu.
Cố Dương bị nhìn chằm chằm tê cả da đầu, thậm chí không dám đi đến đối mặt với Lục Ngôn. Rất đáng tiếc, chạy thì chắc chắn không thể chạy, bị tóm lại còn thảm hại hơn.
Cố Dương biết rất rõ tính cách Lục Ngôn, vẫn nên nhận sai hối lỗi là tốt nhất.
Vì vậy, Cố Dương nói một tiếng với Đào Tử An, vội vã nói lời tạm biệt, sau đó đứng bên đường, chờ đèn xanh sáng lên, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Lục Ngôn, vẻ mặt lấy lòng nhìn về phía hắn cười nói: "Lục tiên sinh, anh cố ý tới đón em sao? Vừa nãy em muốn giúp người. Đánh nhau, không muốn anh tức giận, mới nói dối anh, em biết sai rồi."
Lục Ngôn rũ mắt nhàn nhạt nhìn cậu, không nói gì.
Cố Dương hoảng loạn không thôi, chân run run, lo lắng nuốt một ngụm nước bọt, tội nghiệp tóm chặt tay áo của hắn, "Lục tiên sinh, anh giận em rồi?"
Lục Ngôn đang cực kỳ mất bình tĩnh, nhưng hắn từ trước đến nay luôn giỏi che giấu cảm xúc, không để cho người khác dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của hắn, bình tĩnh như không thể không có gì làm cho hắn dao động, cũng chỉ có khi trước mặt Cố Dương, tâm tình mới thay đổi lên xuống, may mà còn lý trí miễn cưỡng áp chế, không lộ ra bộ mặt đáng sợ trước mặt Cố Dương, doạ cậu sợ chạy mất.
Lục Ngôn không giống lúc thường, mím chặt môi, mở cửa xe, lạnh lùng nói: "Đi vào."
Cố Dương cảm thấy bầu không khí không tốt lắm, nhưng mình đuối lý, ven đường cũng không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, không nói thêm gì, lập tức bé ngoan chui vào trong xe.
Lục Ngôn mặc dù tức giận, nhưng vẫn không quên lúc cậu lên xe, giơ tay săn sóc đặt trên nóc xe, để cậu không vội vội vàng vàng mà bị đụng đầu vào.
Mở cửa xe phía trước, Cố Dương tự nhiên ngồi vào ghế phó lái.
Hôm nay, Lục Ngôn tự mình lái xe đi, sau khi hắn lên xe, ngồi ở đó, ngồi cách Cố Dương một cánh tay, không gần cũng không xa.
Cố Dương cẩn thận liếc trộm, như mèo nhỏ phạm lỗi bí mật quan sát chủ nhân, Lục Ngôn bất ngờ quay lại, sợ hết hồn, thiếu chút nữa tạc mao nhảy dựng lên.
Cằm Lục Ngôn hơi căng ra, không khởi động xe, mà là quay đầu nhìn về phía Cố Dương bên cạnh, đè ép đáy lòng đang kêu gào, miễn cưỡng bình tĩnh mà hỏi: "Có bị thương không?"
Cố Dương cho là hắn sẽ tức giận mắng mình, lại nghe câu đầu tiên của hắn quan tâm hỏi có bị thương không, nhất thời trong lòng càng chột dạ áy náy, tại sao phải nói dối? Lục tiên sinh là một người tốt mà! Thực sự mình hơi quá đáng!
Cố Dương thầm tự phỉ nhổ bản thân, lập tức lắc đầu nói: "Em không sao."
Lục Ngôn lại cúi đầu nhìn về phía tay cậu, có vết xước rất rõ ràng, hẳn là va phải chỗ nào.
Cố Dương thuận tầm mắt của hắn nhìn sang, theo bản năng rụt tay lại, chột dạ giấu đi, "Bị trầy da chút xíu... Mà thôi, đối phương cũng không đánh em."
Vết trầy nhỏ này, nếu ở trên người Lục Ngôn, đương nhiên hắn không thèm để ý, dù sao chẳng bao lâu nữa cũng tự lành lại. Nhưng người bị thương chính là Cố Dương, không giống hắn. Cố Dương là bảo bối hắn yêu thương cưng chiều trong lòng bàn tay, dù chỉ là vết trầy xước ngoài da, cũng làm cho hắn khó chịu.
Lục Ngôn trầm giọng nói: "Dương Dương không phải sợ đau nhất sao?"
Cố Dương ngẩn ra, ngẩng đầu hơi ngạc nhiên, "Sao anh biết?"
Lục Ngôn ung dung thong thả nói: "Mấy lần trước em bị thương, tôi giúp em thoa thuốc, nhìn phản ứng đã biết."
Đương nhiên, còn có trong giấc mơ ký ức về một "bản thân" khác. Sắc mặt Cố Dương ửng đỏ, nhíu mày thống khổ.
Cố Dương nghe hắn nói vậy, nhất thời có chút xấu hổ, cảm thấy có vậy mà mình không nhịn được, hơi yếu ớt quá mức. Nhưng cậu cũng đâu muốn, dù sao trời sinh cậu đã mẫn cảm với cảm giác đau hơn người khác một ít, khi còn bé bị người ta nhéo nhẹ một cái, chỗ đó sẽ đỏ lên thấy rõ, qua một hồi lâu mới tiêu dần, hẳn là vấn đề thể chất.
Cố Dương ngượng ngùng nói: "Thực ra... không sao, không đau bao nhiêu."
Lục Ngôn không tin chút nào, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cậu đau đến nỗi chảy nước mắt nhưng vẫn nhịn lại như không có chuyện gì xảy ra. Lục Ngôn giữa tay cậu lại, hơi nghiêng người về phía trước, kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.
Cố Dương cho là hắn muốn hôn, khẽ giật mình, không tránh né, trái lại có chút chủ động mơ hồ. Nhưng Lục Ngôn chỉ ghé mũi vào cổ cậu, nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó giương mắt, sâu xa nói: "Còn hút thuốc lá?"
Cố Dương cảm nhận được hơi thở ấm áp có như không, ngứa, nghe rõ lời Lục Ngôn nói, bắt đầu run lên, cứng cả người, sợ hãi gật gật đầu.
Lục Ngôn nhếch miệng nở nụ cười nhàn nhạt, lập tức ngồi thẳng dậy, trở lại chỗ ghế lái, thờ ơ nói: "Về nhà."
Cố Dương len lén thở phào nhẹ nhõm, xe khởi động chạy đi, cậu theo quán tính tựa lưng vào ghế dựa. Cẩn thận tỉ mỉ nhìn về phía Lục Ngôn, lại không dám quấy rầy hắn lái xe, do dự một hồi, mới nhỏ giọng hỏi: "Lục tiên sinh, anh không giận chứ?"
Lục Ngôn nhàn nhạt liếc cậu một cái, lạnh lùng nói: "Về nhà sẽ phạt em."
Cố Dương cứng đờ, vội co mình thành một đoàn, có thể *biu* một phát biến mất không thấy tăm hơi là tốt nhất.
Nhưng rất đáng tiếc, Cố Dương chưa kịp suy nghĩ cách ăn năn hối lỗi hiệu quả nhất thì đã về đến nhà.
Dọc đường đi, Cố Dương đang nghĩ, tại sao mình lại gạt người này? Đây không phải là tìm đường chết sao? Hơn nữa lúc gặp đèn đỏ trên đường, Lục Ngôn tự tiếu phi tiếu nhìn cậu, ngón tay ung dung nhẹ nhàng gõ vào đầu gối, dáng vẻ như đang có ý đồ xấu xa.
Cố Dương cảm giác mình giống như cá chết nằm trên thớt gỗ, mặc người mổ xẻ, đối phương còn đang suy nghĩ nên chiên hấp hay kho, xem món nào là ngon nhất.
Quá, quá đáng sợ.
Đến biệt thự, Cố Dương rụt cổ một cái, đi theo sau lưng Lục Ngôn, chậm rãi đi về phòng, mấy lần chỉ muốn quay đầu chạy mất dạng, nhưng vừa liếc mắt nhìn đôi chân dài của Lục Ngôn, thở dài một hơi, hay là thôi đi.
Ôn thúc đứng trước cửa chào đón bọn họ, dù sao cũng là người từng trải, quen biết Lục Ngôn Cố Dương đã lâu, nhìn ra không khí không đúng, muốn hoà giải một chút.
Nhưng ông còn chưa mở miệng, Lục Ngôn đã lên tiếng trước một bước, lạnh giọng nói: "Dương Dương, theo tôi vào phòng."
Cố Dương lập tức run run một cái, cầu cứu nhìn về phía Ôn thúc.
Ôn thúc thấy thiếu gia tức giận, rất kinh ngạc, không ngờ thiếu gia sẽ tức giận với Cố Dương, mà quả thật cũng hết cách rồi, chỉ có thể dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Cố Dương.
Biểu tình Cố Dương như cá giãy chết, bị Lục Ngôn mang lên lầu, lúc vào phòng Lục Ngôn, không giống như vào phòng ngủ, mà là tự mình chui vào miệng thú dữ.
Cửa phòng cọt kẹt từ từ đóng lại phía sau lưng Cố Dương, tách rời thế giới bên ngoài, hiệu quả cách âm còn rất tốt.
Qua hơn nửa tiếng đồng hồ.
Cố Dương đi ra, khóe mắt ửng hồng, hiển nhiên đã khóc.
Quả thật bị đánh. Hơn nữa chỗ bị đánh còn khó có thể mở miệng, Cố Dương đỏ mặt như muốn tụ máu.
Mặc dù sau khi Lục Ngôn đánh cậu xong, lại trở nên ôn nhu, trấn an cậu một phen, còn thoa thuốc cho cậu, xử lý vết thương khi nãy. Nhưng điều này có thể so sánh với việc bị đánh chỗ đáng xấu hổ sao?
Không thể!!!
Việc này cậu sẽ nhớ cả đời!
Lục Ngôn còn ôm cậu hỏi, sau này còn dám lừa hắn hay không.
Ai mà dám?
Lần này bị đánh rất mất mặt, lần sau muốn nói dối sẽ nhớ đến bóng ma tâm lý, cũng không dám nữa. Ai biết lần sau có thể bị phạt còn bết bát hơn.
Cậu nói dối là không đúng, mà cũng đâu cần tức giận đến thế? Nói cái gì mà biết cậu sợ đau, nếu biết còn đánh cậu! Quá dối trá!
Cố Dương phỉ nhổ trong lòng, mà cũng không thật sự tức giận bao nhiêu, cậu không ngốc, biết Lục Ngôn cố gắng không chế sức mạnh, sẽ không đau, nhưng muốn phạt cậu, để cậu nhớ lâu một chút.
Điểm mấu chốt là, Cố Dương nhìn ra rồi, Lục Ngôn đánh cậu xong, tâm tình thay đổi tốt hơn, đáy mắt mơ hồ có phần hưng phấn. Người này không hiểu sao vô tình chạm vào dây thần kinh nào rồi chứ!
Cố Dương kinh sợ, nói thật, cậu vào phòng nhìn thấy Lục Ngôn ngồi bên giường, cậu rất lo lắng Lục Ngôn muốn làm chuyện kia, kết quả chỉ bị đánh vào mông, Cố Dương còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. So ra giống như cách cha mẹ dạy con mình?!
Cố Dương bội phục bản thân.
Trải qua chuyện này, Cố Dương bị ép cam kết với Lục Ngôn sau này nhất định không nói dối với hắn. Cố Dương cứ để chuyện này trôi qua, nhưng cậu không biết, sau đó Lục Ngôn đã sắp xếp bảo an cho cậu, đồng thời kiểm soát tất cả hành động của cậu trong lòng bàn tay Lục Ngôn. Vô luận cậu đi đâu làm gì, Lục Ngôn đều biết rõ ràng.
Cố Dương ngốc nghếch, cái gì cũng không biết. Đời trước cũng vậy, cậu còn thật sự cho rằng Lục Ngôn luôn xuất hiện tiện đường dẫn cậu về nhà, chỉ là trùng hợp.
Qua hai ngày, đến khai giảng, Cố Dương quay lại trường học.
Ngày đầu tiên khai giảng, tất cả học sinh rất phấn khích, vẫn chưa thoát khỏi dư âm kỳ nghỉ đông, còn rất thoải mái, vừa tới đã cùng đám bạn nói chuyện lần trước, còn có chuyện bát quái.
Mấy bạn học có quan hệ tốt với Cố Dương vây lại một chỗ kể chuyện bát quái, nói ai ai lớp khoa học tự nhiên với ai ai lớp khoa học xã hội chia tay, trong đó có một đôi nổi danh nhất trường, gắn bó cực kì, mỗi ngày như trẻ sinh đôi, mà đến khi lớp 11 chia lớp, hai lớp cách khá xa, khoảng cách giữa hai người cũng dần dần nới ra, mặc dù ban đầu còn cùng nhau ăn cơm các thứ, nhưng không như khi học chung một lớp. Lúc nghỉ đông, nữ sinh kia nhìn thấy bạn trai cùng một nữ sinh khác xem phim, lúc đó tức giận quăng cho nam sinh kia một cái tát, chia tay!
Mặc dù là lớp học bá, nhưng cũng không phải chỉ đọc sách, mọi người đều rất hay nghe chuyện bát quái, nghe nói còn cẩu huyết hơn cả phim thần tượng, cũng không khỏi than thở, tình yêu thực sự là tới vô ảnh đi vô tung*, khó có thể dự đoán được.
*Tới vô ảnh đi vô tung: Đến rồi đi không để lại gì.
Cố Dương có chút không rõ, "Nếu nam sinh kia thích bạn gái hắn đến vậy, tại sao còn bắt cá hai tay?"
Bạn học là người thích xem phim truyền hình cẩu huyết, tuy rằng còn độc thân, nhưng không trở ngại việc nó phân tích mạch lạc rõ ràng, "Vấn đề là ở khoảng cách đó, thời gian ở chung thì ít, ngoài lúc lên lớp, cũng chỉ dành chút thời gian đi ăn cơm, đâu ra thời gian rảnh chứ? Vốn tình cảm đã không vững chắc bao nhiêu, nam sinh thấy nữ sinh cùng lớp cũng xinh đẹp không kém, trò chuyện với nhau, dần dần cũng thay lòng."
Mọi người thở dài, cảm thấy nam sinh kia là thứ cặn bã, tiểu tam đáng ghét, nữ sinh đội nón quai xanh đúng là thảm.
Nói chuyện phiếm xong, quay lại học tập.
Nhưng bọn họ không biết, trong lòng Cố Dương có ý nghĩ khác.
Chỉ mới chia lớp đã di tình biệt luyến chia tay, tình yêu này cũng quá nông cạn rồi đó. Cố Dương vừa xác định quan hệ với Lục Ngôn trong đợt nghỉ đông, bây giờ không phải người độc thân, nghe mấy vấn đề tình cảm, bất giác liên tưởng đến chuyện bản thân.
Kỳ nghỉ hoàn hảo, mà đi học, cậu phải đến trường, Lục Ngôn đi làm, hai người còn kém tuổi nhau, cuộc sống khác biệt, liệu có đề tài chung không?
Nghĩ như vậy, lúc thường bọn họ nói chuyện gì. Lục Ngôn quan tâm việc học tập của cậu, thỉnh thoảng còn sỗ sàng hôn hôn, còn có... hình như không còn gì!
Lục Ngôn quan tâm cậu, không cho cậu làm này không cho cậu làm kia, nói cho cùng Lục Ngôn xem cậu thành đứa nhỏ!
Cố Dương suy nghĩ chuyện mình và Lục Ngôn kém tuổi nhau, so sánh xong, quả thật mình không đủ thành thục, không đủ thận trọng, người như Lục Ngôn, một nam nhân cao phú suất tiêu chuẩn, lão đại giới kinh doanh, sẽ không ít người có tình ý với hắn!
Tuy cậu cảm thấy Lục Ngôn không phải tra nam dễ dàng thay lòng đổi dạ, nhưng nghĩ đến có người mơ tưởng Lục Ngôn...
A! Không được! Tức giận!
Lục Ngôn là của cậu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.