Chương 82: Giấc mơ
Cố Chi Quân
23/07/2020
Một chuyện xưa nay không hề nghĩ tới lại đập phải đầu mình, đầu óc Cố Dương và Lục Ngôn đều mơ hồ trống rỗng, bỏ ra một hồi lâu mới miễn cưỡng tiêu hóa chuyện khó mà tin nổi này.
Ngay sau đó, dĩ nhiên phải cân nhắc điều thực tế nhất.
Đứa bé này, có muốn hay không muốn.
Nuôi dạy một đứa trẻ không phải một chuyện dễ dàng, nếu như quyết định muốn, đương nhiên phải chăm sóc dưỡng dục thật tốt, cho đứa trẻ những điều kiện và sự yêu thương lớn nhất. Nhưng tình huống lúc này, Cố Dương còn đang học đại học, mang thai sinh con mà nói, nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc học của cậu.
Hơn nữa, dựa theo kết quả kiểm tra, Cố Dương đã mang thai hai tháng, nếu như quyết định không muốn, nhất định phải có biện pháp càng sớm càng tốt, nếu không, làm giải phẫu có rất nhiều rủi ro, còn gây hại đến cơ thể.
Chuyện mang thai của Cố Dương, cũng đã đủ làm cho hắn bị sốc rồi, vừa hoảng vừa rối, căn bản không kịp tỉnh táo cân nhắc quá nhiều, nhưng đây là chuyện không thể trốn tránh. Lục Ngôn càng lớn tuổi, từng trải càng nhiều, khi gặp chuyện, lý trí tự sẽ khiến hắn bình tĩnh hơn, cho nên những câu nói này, vẫn là hắn nói ra trước.
"Dương Dương, em muốn đứa trẻ này không?"
Cố Dương ngây ngẩn cả người, bỗng ngẩng đầu, khóe mắt còn hồng hồng, giọng nói run rẩy, "Lẽ nào... anh không muốn nó?"
Cố Dương còn không nghĩ xa đến vậy, chỉ vì nghe câu nói đột ngột này, nghĩ đến chuyện mình sẽ quyết định giết chết một sinh mệnh trong bụng, bắt đầu sợ sệt.
Còn Lục Ngôn, mặc dù trong lòng không thích có đứa trẻ cướp Cố Dương của hắn, nhưng hắn vẫn rất để tâm suy nghĩ Cố Dương, nếu như Cố Dương muốn, đương nhiên hắn sẽ ủng hộ, hắn dốc lòng nuôi dạy, chăm sóc một đứa trẻ cũng không phải việc khó gì. Quan trọng nhất, hắn vẫn lo lắng cho thân thể Cố Dương, không muốn hay muốn đều nguy hiểm.
Lục Ngôn là lão đại giới kinh doanh, lật tay thành mây, úp tay thành mưa, nhưng chuyện liên quan đến Cố Dương lại cực kỳ nhát gan, không cho phép có một tia nguy hiểm nào. Đặc biệt là khi hắn có kí ức của đời trước, cực sợ Cố Dương sẽ giống như trong giấc mơ, vĩnh viễn rời bỏ hắn, âm dương cách xa nhau.
Lục Ngôn nhìn ra được Cố Dương đối việc này còn có phần hoảng hốt, trong thời gian ngắn không thể quyết định được. Vì vậy, hắn thầm nghĩ trong lòng, quyết định đi gặp bác sĩ nói chuyện xem sao, sau khi xác định việc này không phải sai sót, hỏi rõ những rủi ro khi phá thai và sinh con thế nào, còn cả việc gì cần chú ý, đâu vào đó rồi cho ra quyết định an toàn nhất có thể.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lục Ngôn càng nhu hòa, nhẹ giọng động viên nói: "Dương Dương cũng mệt rồi, hôm nay cứ ngủ một giấc thật ngon, sau đó quyết định cũng không muộn, bất kể em chọn gì, tôi đều ủng hộ em."
Vì vậy, Cố Dương được Lục Ngôn nhẹ nhàng ôm đến giường, từ từ vuốt ve dỗ dành như một đứa trẻ, ngày hôm nay quả thật cậu cũng bị giật mình, vừa căng thẳng vừa bất an, tâm tình gợn sóng hơi lớn, cũng không lâu lắm, thật sự ngủ thiếp đi.
Một tay Lục Ngôn chống bên gối, một tay khác nhẹ nhàng mơn trớn mặt Cố Dương, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí một, sợ quấy rầy giấc ngủ của cậu, coi như trân bảo.
Nhìn một hồi lâu, tầm mắt chậm rãi rơi xuống bụng cậu, bằng phẳng mỏng manh, thấy thế nào cũng không tưởng tượng được bên trong có một sinh mệnh đang hình thành. Lục Ngôn nhẹ nhàng sờ một lúc, qua hồi lâu mới từ từ thu tay về, một mặt phức tạp, yên lặng thở ra một tiếng. Không biết đã thỏa hiệp hay còn không cam tâm.
Cố Dương chìm đắm trong giấc mơ, cũng không yên giấc nổi. Có thể vì trước khi ngủ suy nghĩ quá nhiều, cậu mơ thấy một đứa trẻ rất đáng yêu.
Mặt tròn vo, da dẻ trắng mịn phấn nộn như sữa bò, đôi mắt đen lay láy, lông mi như cây quạt nhỏ, mũi bé tí hin, miệng cũng nho nhỏ màu hồng chúm chím, hai tay bé nắm thành quả đấm, còn có móng tay nhỏ đến mức khó mà tin nổi.
Cố Dương vô cùng bối rối, choáng váng đến nỗi cứng đờ không nhúc nhích.
Đây là... Con trai của cậu?
Tiểu bảo bảo như cảm nhận được nghi ngờ trong lòng cậu, vốn miệng nhỏ đang phun bong bóng, tầm mắt chuyển sang người cậu, hai mắt cong cong lộ ra nụ cười đáng yêu không chịu được, nắm nắm ngón tay, bi bô gọi: "Baba ~ "
Bản thân Cố Dương cũng chỉ là một đứa trẻ lớn hơn, chợt được gọi ba ba, sợ đến nỗi vô thức lui về phía sau hai bước.
Tiểu bảo bảo đáng yêu không nhận được cái ôm ấm áp của baba, nghi ngờ mình bị bỏ rơi, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhíu lại, đáy mắt rất nhanh nổi lên sương mù ướt át, oa oa khóc lên, thương tâm cực kỳ, còn giương tay nhỏ, tủi thân gọi: "Baba oa oa oa..."
Cố Dương thấy bé con khóc, tim như bị nhéo một cái thật mạnh, không thèm để ý gì nữa, đi tới ôm bảo bảo dỗ dành, nhưng mới vừa đưa tay ra, mắt tối sầm lại, biến mất trong hư không.
Cố Dương nằm trên giường bỗng dưng mở mắt ra.
Trong đầu vẫn còn giấc mơ kia.
Rất chân thực.
Bé con bị bỏ rơi khổ sở khóc lên đáng thương cực kỳ.
Tỉnh giấc, tim Cố Dương vẫn tràn đầy cảm giác đau nhói ban nãy. Mặc dù không nhớ rõ dáng vẻ bé con trong mơ, nên loại cảm giác đó không cách nào hình dung. Huyết mạch tương liên, mỗi một tiếng ức nở gọi baba đã chạm vào tim cậu.
Vẻ mặt Cố Dương hốt hoảng, dần dần, biến thành kiên định.
Cậu muốn sinh đứa bé này ra.
Sau khi quyết định, Cố Dương lập tức nói cho Lục Ngôn. Lục Ngôn không ngần ngại ủng hộ cậu, một là vì Cố Dương muốn có con, mặt khác quan trọng hơn đương nhiên vẫn là ý kiến của bác sĩ. Bác sĩ nói trường hợp nam nhân mang thai rất đặc biệt, tiến hành phá thai rất nguy hiểm, bệnh viện không dám hứa chắc chắn, hơn nữa đứa nhỏ phát triển rất tốt, cho nên, sinh ra thì tốt hơn.
Lục Ngôn ủng hộ Cố Dương, đương nhiên là xây dựng trên cơ sở sẽ không làm thương tổn Cố Dương, nếu như gây tổn hại đến cơ thể quá nhiều, Lục Ngôn chắc chắn không đồng ý.
Nếu đã xác định, rất nhiều chuyện phải giải quyết.
Tỷ như, nói việc này cho Kiều An Na và cha mẹ nuôi.
Tỷ như, việc học của Cố Dương phải làm sao.
Tỷ như, tiếp đến sẽ dưỡng thai thế nào, sau khi sinh ra phải chăm sóc ra sao.
Việc đầu tiên, là báo tin cho Kiều An Na.
Bà ngoại đã nhìn ra thân thể cậu có điểm khác thường, vì chưa nói rõ ràng, bây giờ trong lòng tràn đầy lo âu. Cố Dương cũng không muốn lừa bà ngoại, càng không muốn chờ bụng lớn lên không thể che giấu mới nói cho bà biết. Cho nên, sau khi quyết định muốn giữ lại đứa nhỏ, Cố Dương và Lục Ngôn cùng nhau thẳng thắn nói cho bà nghe.
Kiều An Na qua tuổi thất tuần, có thể nói là từng gặp rất nhiều sóng to gió lớn, không phải dễ dàng bị sốc. Nhưng thời khắc này, bà nghe chuyện Cố Dương mang thai, sắc mặt thay đổi, kinh ngạc đến độ chiếc áo choàng cũng rơi xuống.
"... Cái gì?!"
Kiều An Na rất muốn nói mình có nghe lầm không, nhưng bà đã già rồi, thính lực không yếu đi, không chỉ nghe được, mà còn nghe được rõ rõ ràng ràng. Lúc đầu là một lão phu nhân nghiêm túc thận trọng, chỉ khi đứng trước mặt cháu ngoại mình, mới lộ ra nụ cười. Nhưng bây giờ...?
Tên họ Lục điếc không sợ súng, lừa cháu ngoại của bà đã chưa tính, còn làm cho nó mang thai?!
Sắc mặt Kiều An Na trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, như thể báu vật quý giá nhất của bà bị thương tổn, bắt đầu giận dữ, đi đứng bất tiện lúc thường trở nên linh hoạt hơn, cầm gậy đánh Lục Ngôn, vừa đánh vừa mắng: "Con mẹ nó cậu mang bao thì chết à?! Vì khoái cảm nên cái gì cũng không để ý đúng không? Dương Dương nhỏ bé nhà tôi không nói, cậu già đầu rồi còn không hiểu?!"
Cố Dương nghe nói như thế, lúng túng đỏ bừng cả mặt, nhìn thấy Lục Ngôn bị đánh còn không trốn tránh, bị trúng hai gậy, càng đau lòng không chịu được, vội vàng đi lên ngăn cản, lên tiếng giải thích: "Bà ngoại, không phải, chỉ một lần..."
Mới vừa nói xong, cậu bắt đầu ảo não. Người Trung Quốc vẫn tương đối dè dặt với những vấn đề này, làm gì có chuyện thản nhiên nói với người thân những thứ này. Nhưng vì muốn bảo vệ Lục Ngôn, nên vẫn phải nói.
Chỉ là, Kiều An Na nghe xong, tức giận không những không giảm bớt, vẫn gào thét: "Một lần cũng không được!"
Lục Ngôn biết rõ Kiều An Na không thích mình, lúc này càng muốn đứng chịu trận, vừa làm cho Kiều An Na hả giận, nhìn thấy thành ý của mình, đồng thời cũng khiến Cố Dương đau lòng cho hắn, bất giác sẽ đứng về phía mình.
Quả nhiên, Cố Dương vừa nhìn Lục Ngôn bị đánh, ngay lập tức đi đến ngăn cản. Lục Ngôn cau mày lo lắng, nhắc nhở Kiều An Na, "Ngài đánh tôi, tôi không có ý kiến, nhưng ngài phải chú ý thân thể Dương Dương, chẳng may làm tổn thương cậu ấy."
Nói hết câu, ngay lập tức vươn tay kéo Cố Dương một cái, che trong ngực, Cố Dương trơ mắt nhìn hắn lại bị đánh một gậy.
Cố Dương đau lòng đến nỗi vành mắt đỏ hoe, nói: "Bà ngoại, đứa nhỏ cũng không phải của một mình anh ấy, nếu như nói sai, con cũng có phần."
Kiều An Na nhìn thấy Cố Dương tỏ rõ bảo vệ Lục Ngôn, trong lòng càng thêm khó chịu lão hồ ly này. Ngoài mặt giả vờ bi thương, bà cũng biết đây là nam nhân cháu ngoại mình yêu, không nỡ xuống tay ác độc, nén lửa giận, muốn Lục Ngôn ăn chút dạy dỗ mà thôi. Dương Dương là đứa cháu ngoại xa cách nhiều năm, bà thật vất vả mới thân thiết hơn, làm sao cam lòng nhìn cậu chịu đựng mang nặng đẻ đau cho được.
Chuyện nam nhân mang thai, rất hiếm lạ khó mà tin nổi, Kiều An Na cũng không phải chưa từng nghe nói, nhưng bà không nghĩ đến có một ngày sẽ xảy ra với cháu ngoại mình. Cơ địa nam nữ khác nhau, rủi ro khi sinh con hiển nhiên sẽ lớn hơn, lỡ như...
Kiều An Na ngừng tay, lửa giận căn bản chưa tiêu tan, không động thủ, lẽ nào bà không thể nói chuyện sao? Chỉ là bà học tiếng Trung tương đối chính quy văn nhã, không biết mắng người, muốn mắng vài câu cầm thú cặn bã, vẫn chưa hả giận, dứt khoát thay đổi tiếng mẹ đẻ, tốc độ nói cực nhanh, hầu như đều là tiếng lóng, Cố Dương nghe không hiểu lắm, nhưng cảm giác được Kiều An Na đang tức giận ngập trời, hơi chột dạ.
Mặc dù mang thai không phải chuyện cậu muốn, cũng không phải là việc cậu dự liệu được, nhìn bà ngoại quan tâm nên mới tức giận, trong lòng cậu rất áy náy, để cho bà ngoại lo lắng nhiều rồi.
Cậu trấn an bà ngoại. Kiều An Na lại kéo khóe miệng nở nụ cười, nói: "Dương Dương, không cần phải để ý đến bà, chờ bà mắng xong thì ổn thôi."
Sau mười phút, quả nhiên như Kiều An Na nói, từ từ tỉnh táo lại, sửa lại quần áo tóc tai một chút, khôi phục dáng dấp lão phu nhân tao nhã.
Tiếp đó, tự nhiên thảo luận vài vấn đề dưỡng thai với hai người.
Bác sĩ dinh dưỡng, bảo mẫu, hậu sản điều dưỡng, vân vân mây mây, không cần nói, toàn bộ cũng phải có. Bà không muốn vì trường hợp cháu ngoại mình đặc biệt nên xảy ra bất kỳ sai lầm nào. Còn cha mẹ nuôi Cố Dương bên kia, đương nhiên cũng không phải nói, khả năng ban đầu sẽ khá khó chấp nhận, nhưng Kiều An Na biết cách nói chuyện thuyết phục người khác, có thể nói giúp vài câu.
Mặt khác, còn một việc chính là tháng chín này Cố Dương bắt đầu đi học, nên tạm thời nghỉ học một năm.
Cố Dương nói: "Con muốn tiếp tục lên lớp."
Kiều An Na và Lục Ngôn đều căng thẳng hơn cậu rất nhiều, như thể cậu mang thai thì biến thành búp bê sứ, chạm nhẹ vào sẽ vỡ.
Sau khi Cố Dương tiếp nhận việc này, tính ra vẫn còn bình tĩnh tỉnh táo nhiều lắm.
"Mang thai không có nghĩa là không làm được việc gì, phụ nữ có thai vẫn đi làm bình thường mà, hơn nữa con đã tính toán thời gian. Tám, chín tháng vừa lúc con cũng được nghỉ đông. Trước đó con sẽ làm đơn, không đi học trên trường, ở nhà tự học, rồi lên trường thi học kỳ."
Cố Dương đưa ra quyết định này, là đã cân nhắc xong xuôi. Mặc dù Lục Ngôn không quá tán thành, mà nhìn cậu kiên trì, không thể làm gì khác hơn là nhíu mày yêu cầu, "Tuyệt đối không thể miễn cưỡng bản thân, một khi thân thể có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói ra."
Cố Dương gật đầu như đảo tỏi, ngoan ngoãn vô cùng.
Lục Ngôn nhìn, ánh mắt mềm nhũn, không nhịn được nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cậu.
Thôi, Dương Dương vui vẻ là được rồi.
Không phải vấn đề quá lớn, cẩn thận chú ý sẽ ổn.
Chờ đến khi đứa nhỏ được sinh ra, cần phải chăm sóc quan tâm, thì tìm hai bảo mẫu chuyên nghiệp, tuyệt đối không để đứa nhỏ cướp đi sự chú ý của Dương Dương.
___________
Tác giả có lời muốn nói: Lục tiên sinh: Địa vị thằng nhóc này vĩnh viễn đừng hòng vượt qua cha, hừ ╭(╯^╰)╮
Editor: Tự dưng thấy thương bé con (;"༎ຶД༎ຶ")
Ngay sau đó, dĩ nhiên phải cân nhắc điều thực tế nhất.
Đứa bé này, có muốn hay không muốn.
Nuôi dạy một đứa trẻ không phải một chuyện dễ dàng, nếu như quyết định muốn, đương nhiên phải chăm sóc dưỡng dục thật tốt, cho đứa trẻ những điều kiện và sự yêu thương lớn nhất. Nhưng tình huống lúc này, Cố Dương còn đang học đại học, mang thai sinh con mà nói, nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc học của cậu.
Hơn nữa, dựa theo kết quả kiểm tra, Cố Dương đã mang thai hai tháng, nếu như quyết định không muốn, nhất định phải có biện pháp càng sớm càng tốt, nếu không, làm giải phẫu có rất nhiều rủi ro, còn gây hại đến cơ thể.
Chuyện mang thai của Cố Dương, cũng đã đủ làm cho hắn bị sốc rồi, vừa hoảng vừa rối, căn bản không kịp tỉnh táo cân nhắc quá nhiều, nhưng đây là chuyện không thể trốn tránh. Lục Ngôn càng lớn tuổi, từng trải càng nhiều, khi gặp chuyện, lý trí tự sẽ khiến hắn bình tĩnh hơn, cho nên những câu nói này, vẫn là hắn nói ra trước.
"Dương Dương, em muốn đứa trẻ này không?"
Cố Dương ngây ngẩn cả người, bỗng ngẩng đầu, khóe mắt còn hồng hồng, giọng nói run rẩy, "Lẽ nào... anh không muốn nó?"
Cố Dương còn không nghĩ xa đến vậy, chỉ vì nghe câu nói đột ngột này, nghĩ đến chuyện mình sẽ quyết định giết chết một sinh mệnh trong bụng, bắt đầu sợ sệt.
Còn Lục Ngôn, mặc dù trong lòng không thích có đứa trẻ cướp Cố Dương của hắn, nhưng hắn vẫn rất để tâm suy nghĩ Cố Dương, nếu như Cố Dương muốn, đương nhiên hắn sẽ ủng hộ, hắn dốc lòng nuôi dạy, chăm sóc một đứa trẻ cũng không phải việc khó gì. Quan trọng nhất, hắn vẫn lo lắng cho thân thể Cố Dương, không muốn hay muốn đều nguy hiểm.
Lục Ngôn là lão đại giới kinh doanh, lật tay thành mây, úp tay thành mưa, nhưng chuyện liên quan đến Cố Dương lại cực kỳ nhát gan, không cho phép có một tia nguy hiểm nào. Đặc biệt là khi hắn có kí ức của đời trước, cực sợ Cố Dương sẽ giống như trong giấc mơ, vĩnh viễn rời bỏ hắn, âm dương cách xa nhau.
Lục Ngôn nhìn ra được Cố Dương đối việc này còn có phần hoảng hốt, trong thời gian ngắn không thể quyết định được. Vì vậy, hắn thầm nghĩ trong lòng, quyết định đi gặp bác sĩ nói chuyện xem sao, sau khi xác định việc này không phải sai sót, hỏi rõ những rủi ro khi phá thai và sinh con thế nào, còn cả việc gì cần chú ý, đâu vào đó rồi cho ra quyết định an toàn nhất có thể.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lục Ngôn càng nhu hòa, nhẹ giọng động viên nói: "Dương Dương cũng mệt rồi, hôm nay cứ ngủ một giấc thật ngon, sau đó quyết định cũng không muộn, bất kể em chọn gì, tôi đều ủng hộ em."
Vì vậy, Cố Dương được Lục Ngôn nhẹ nhàng ôm đến giường, từ từ vuốt ve dỗ dành như một đứa trẻ, ngày hôm nay quả thật cậu cũng bị giật mình, vừa căng thẳng vừa bất an, tâm tình gợn sóng hơi lớn, cũng không lâu lắm, thật sự ngủ thiếp đi.
Một tay Lục Ngôn chống bên gối, một tay khác nhẹ nhàng mơn trớn mặt Cố Dương, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí một, sợ quấy rầy giấc ngủ của cậu, coi như trân bảo.
Nhìn một hồi lâu, tầm mắt chậm rãi rơi xuống bụng cậu, bằng phẳng mỏng manh, thấy thế nào cũng không tưởng tượng được bên trong có một sinh mệnh đang hình thành. Lục Ngôn nhẹ nhàng sờ một lúc, qua hồi lâu mới từ từ thu tay về, một mặt phức tạp, yên lặng thở ra một tiếng. Không biết đã thỏa hiệp hay còn không cam tâm.
Cố Dương chìm đắm trong giấc mơ, cũng không yên giấc nổi. Có thể vì trước khi ngủ suy nghĩ quá nhiều, cậu mơ thấy một đứa trẻ rất đáng yêu.
Mặt tròn vo, da dẻ trắng mịn phấn nộn như sữa bò, đôi mắt đen lay láy, lông mi như cây quạt nhỏ, mũi bé tí hin, miệng cũng nho nhỏ màu hồng chúm chím, hai tay bé nắm thành quả đấm, còn có móng tay nhỏ đến mức khó mà tin nổi.
Cố Dương vô cùng bối rối, choáng váng đến nỗi cứng đờ không nhúc nhích.
Đây là... Con trai của cậu?
Tiểu bảo bảo như cảm nhận được nghi ngờ trong lòng cậu, vốn miệng nhỏ đang phun bong bóng, tầm mắt chuyển sang người cậu, hai mắt cong cong lộ ra nụ cười đáng yêu không chịu được, nắm nắm ngón tay, bi bô gọi: "Baba ~ "
Bản thân Cố Dương cũng chỉ là một đứa trẻ lớn hơn, chợt được gọi ba ba, sợ đến nỗi vô thức lui về phía sau hai bước.
Tiểu bảo bảo đáng yêu không nhận được cái ôm ấm áp của baba, nghi ngờ mình bị bỏ rơi, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhíu lại, đáy mắt rất nhanh nổi lên sương mù ướt át, oa oa khóc lên, thương tâm cực kỳ, còn giương tay nhỏ, tủi thân gọi: "Baba oa oa oa..."
Cố Dương thấy bé con khóc, tim như bị nhéo một cái thật mạnh, không thèm để ý gì nữa, đi tới ôm bảo bảo dỗ dành, nhưng mới vừa đưa tay ra, mắt tối sầm lại, biến mất trong hư không.
Cố Dương nằm trên giường bỗng dưng mở mắt ra.
Trong đầu vẫn còn giấc mơ kia.
Rất chân thực.
Bé con bị bỏ rơi khổ sở khóc lên đáng thương cực kỳ.
Tỉnh giấc, tim Cố Dương vẫn tràn đầy cảm giác đau nhói ban nãy. Mặc dù không nhớ rõ dáng vẻ bé con trong mơ, nên loại cảm giác đó không cách nào hình dung. Huyết mạch tương liên, mỗi một tiếng ức nở gọi baba đã chạm vào tim cậu.
Vẻ mặt Cố Dương hốt hoảng, dần dần, biến thành kiên định.
Cậu muốn sinh đứa bé này ra.
Sau khi quyết định, Cố Dương lập tức nói cho Lục Ngôn. Lục Ngôn không ngần ngại ủng hộ cậu, một là vì Cố Dương muốn có con, mặt khác quan trọng hơn đương nhiên vẫn là ý kiến của bác sĩ. Bác sĩ nói trường hợp nam nhân mang thai rất đặc biệt, tiến hành phá thai rất nguy hiểm, bệnh viện không dám hứa chắc chắn, hơn nữa đứa nhỏ phát triển rất tốt, cho nên, sinh ra thì tốt hơn.
Lục Ngôn ủng hộ Cố Dương, đương nhiên là xây dựng trên cơ sở sẽ không làm thương tổn Cố Dương, nếu như gây tổn hại đến cơ thể quá nhiều, Lục Ngôn chắc chắn không đồng ý.
Nếu đã xác định, rất nhiều chuyện phải giải quyết.
Tỷ như, nói việc này cho Kiều An Na và cha mẹ nuôi.
Tỷ như, việc học của Cố Dương phải làm sao.
Tỷ như, tiếp đến sẽ dưỡng thai thế nào, sau khi sinh ra phải chăm sóc ra sao.
Việc đầu tiên, là báo tin cho Kiều An Na.
Bà ngoại đã nhìn ra thân thể cậu có điểm khác thường, vì chưa nói rõ ràng, bây giờ trong lòng tràn đầy lo âu. Cố Dương cũng không muốn lừa bà ngoại, càng không muốn chờ bụng lớn lên không thể che giấu mới nói cho bà biết. Cho nên, sau khi quyết định muốn giữ lại đứa nhỏ, Cố Dương và Lục Ngôn cùng nhau thẳng thắn nói cho bà nghe.
Kiều An Na qua tuổi thất tuần, có thể nói là từng gặp rất nhiều sóng to gió lớn, không phải dễ dàng bị sốc. Nhưng thời khắc này, bà nghe chuyện Cố Dương mang thai, sắc mặt thay đổi, kinh ngạc đến độ chiếc áo choàng cũng rơi xuống.
"... Cái gì?!"
Kiều An Na rất muốn nói mình có nghe lầm không, nhưng bà đã già rồi, thính lực không yếu đi, không chỉ nghe được, mà còn nghe được rõ rõ ràng ràng. Lúc đầu là một lão phu nhân nghiêm túc thận trọng, chỉ khi đứng trước mặt cháu ngoại mình, mới lộ ra nụ cười. Nhưng bây giờ...?
Tên họ Lục điếc không sợ súng, lừa cháu ngoại của bà đã chưa tính, còn làm cho nó mang thai?!
Sắc mặt Kiều An Na trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, như thể báu vật quý giá nhất của bà bị thương tổn, bắt đầu giận dữ, đi đứng bất tiện lúc thường trở nên linh hoạt hơn, cầm gậy đánh Lục Ngôn, vừa đánh vừa mắng: "Con mẹ nó cậu mang bao thì chết à?! Vì khoái cảm nên cái gì cũng không để ý đúng không? Dương Dương nhỏ bé nhà tôi không nói, cậu già đầu rồi còn không hiểu?!"
Cố Dương nghe nói như thế, lúng túng đỏ bừng cả mặt, nhìn thấy Lục Ngôn bị đánh còn không trốn tránh, bị trúng hai gậy, càng đau lòng không chịu được, vội vàng đi lên ngăn cản, lên tiếng giải thích: "Bà ngoại, không phải, chỉ một lần..."
Mới vừa nói xong, cậu bắt đầu ảo não. Người Trung Quốc vẫn tương đối dè dặt với những vấn đề này, làm gì có chuyện thản nhiên nói với người thân những thứ này. Nhưng vì muốn bảo vệ Lục Ngôn, nên vẫn phải nói.
Chỉ là, Kiều An Na nghe xong, tức giận không những không giảm bớt, vẫn gào thét: "Một lần cũng không được!"
Lục Ngôn biết rõ Kiều An Na không thích mình, lúc này càng muốn đứng chịu trận, vừa làm cho Kiều An Na hả giận, nhìn thấy thành ý của mình, đồng thời cũng khiến Cố Dương đau lòng cho hắn, bất giác sẽ đứng về phía mình.
Quả nhiên, Cố Dương vừa nhìn Lục Ngôn bị đánh, ngay lập tức đi đến ngăn cản. Lục Ngôn cau mày lo lắng, nhắc nhở Kiều An Na, "Ngài đánh tôi, tôi không có ý kiến, nhưng ngài phải chú ý thân thể Dương Dương, chẳng may làm tổn thương cậu ấy."
Nói hết câu, ngay lập tức vươn tay kéo Cố Dương một cái, che trong ngực, Cố Dương trơ mắt nhìn hắn lại bị đánh một gậy.
Cố Dương đau lòng đến nỗi vành mắt đỏ hoe, nói: "Bà ngoại, đứa nhỏ cũng không phải của một mình anh ấy, nếu như nói sai, con cũng có phần."
Kiều An Na nhìn thấy Cố Dương tỏ rõ bảo vệ Lục Ngôn, trong lòng càng thêm khó chịu lão hồ ly này. Ngoài mặt giả vờ bi thương, bà cũng biết đây là nam nhân cháu ngoại mình yêu, không nỡ xuống tay ác độc, nén lửa giận, muốn Lục Ngôn ăn chút dạy dỗ mà thôi. Dương Dương là đứa cháu ngoại xa cách nhiều năm, bà thật vất vả mới thân thiết hơn, làm sao cam lòng nhìn cậu chịu đựng mang nặng đẻ đau cho được.
Chuyện nam nhân mang thai, rất hiếm lạ khó mà tin nổi, Kiều An Na cũng không phải chưa từng nghe nói, nhưng bà không nghĩ đến có một ngày sẽ xảy ra với cháu ngoại mình. Cơ địa nam nữ khác nhau, rủi ro khi sinh con hiển nhiên sẽ lớn hơn, lỡ như...
Kiều An Na ngừng tay, lửa giận căn bản chưa tiêu tan, không động thủ, lẽ nào bà không thể nói chuyện sao? Chỉ là bà học tiếng Trung tương đối chính quy văn nhã, không biết mắng người, muốn mắng vài câu cầm thú cặn bã, vẫn chưa hả giận, dứt khoát thay đổi tiếng mẹ đẻ, tốc độ nói cực nhanh, hầu như đều là tiếng lóng, Cố Dương nghe không hiểu lắm, nhưng cảm giác được Kiều An Na đang tức giận ngập trời, hơi chột dạ.
Mặc dù mang thai không phải chuyện cậu muốn, cũng không phải là việc cậu dự liệu được, nhìn bà ngoại quan tâm nên mới tức giận, trong lòng cậu rất áy náy, để cho bà ngoại lo lắng nhiều rồi.
Cậu trấn an bà ngoại. Kiều An Na lại kéo khóe miệng nở nụ cười, nói: "Dương Dương, không cần phải để ý đến bà, chờ bà mắng xong thì ổn thôi."
Sau mười phút, quả nhiên như Kiều An Na nói, từ từ tỉnh táo lại, sửa lại quần áo tóc tai một chút, khôi phục dáng dấp lão phu nhân tao nhã.
Tiếp đó, tự nhiên thảo luận vài vấn đề dưỡng thai với hai người.
Bác sĩ dinh dưỡng, bảo mẫu, hậu sản điều dưỡng, vân vân mây mây, không cần nói, toàn bộ cũng phải có. Bà không muốn vì trường hợp cháu ngoại mình đặc biệt nên xảy ra bất kỳ sai lầm nào. Còn cha mẹ nuôi Cố Dương bên kia, đương nhiên cũng không phải nói, khả năng ban đầu sẽ khá khó chấp nhận, nhưng Kiều An Na biết cách nói chuyện thuyết phục người khác, có thể nói giúp vài câu.
Mặt khác, còn một việc chính là tháng chín này Cố Dương bắt đầu đi học, nên tạm thời nghỉ học một năm.
Cố Dương nói: "Con muốn tiếp tục lên lớp."
Kiều An Na và Lục Ngôn đều căng thẳng hơn cậu rất nhiều, như thể cậu mang thai thì biến thành búp bê sứ, chạm nhẹ vào sẽ vỡ.
Sau khi Cố Dương tiếp nhận việc này, tính ra vẫn còn bình tĩnh tỉnh táo nhiều lắm.
"Mang thai không có nghĩa là không làm được việc gì, phụ nữ có thai vẫn đi làm bình thường mà, hơn nữa con đã tính toán thời gian. Tám, chín tháng vừa lúc con cũng được nghỉ đông. Trước đó con sẽ làm đơn, không đi học trên trường, ở nhà tự học, rồi lên trường thi học kỳ."
Cố Dương đưa ra quyết định này, là đã cân nhắc xong xuôi. Mặc dù Lục Ngôn không quá tán thành, mà nhìn cậu kiên trì, không thể làm gì khác hơn là nhíu mày yêu cầu, "Tuyệt đối không thể miễn cưỡng bản thân, một khi thân thể có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói ra."
Cố Dương gật đầu như đảo tỏi, ngoan ngoãn vô cùng.
Lục Ngôn nhìn, ánh mắt mềm nhũn, không nhịn được nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cậu.
Thôi, Dương Dương vui vẻ là được rồi.
Không phải vấn đề quá lớn, cẩn thận chú ý sẽ ổn.
Chờ đến khi đứa nhỏ được sinh ra, cần phải chăm sóc quan tâm, thì tìm hai bảo mẫu chuyên nghiệp, tuyệt đối không để đứa nhỏ cướp đi sự chú ý của Dương Dương.
___________
Tác giả có lời muốn nói: Lục tiên sinh: Địa vị thằng nhóc này vĩnh viễn đừng hòng vượt qua cha, hừ ╭(╯^╰)╮
Editor: Tự dưng thấy thương bé con (;"༎ຶД༎ຶ")
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.