Đừng Nghĩ Ly Hôn

Chương 24: Muốn giúp

Cố Chi Quân

23/07/2020

Một trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Chờ đến khi vào hậu đài, Cố Dương lập tức bị vây quanh, uỷ viên kích động đến độ mặt đỏ bừng lên, nói: "Quá tuyệt vời! Cậu còn đàn tốt hơn tôi nhiều, vô cùng cám ơn cậu, Cố Dương!"

Bạn học trong lớp đều rất bội phục cậu, thành tích tốt, lại có tài nghệ, lên sân khấu cũng vô cùng bình tĩnh thong dong.

Em gái uỷ viên mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, cũng đến nói cám ơn, đối với vẻ ngoài tuấn tú của Cố Dương, nữ sinh bước vào tuổi dậy thì không khỏi đỏ mặt, cảm thấy không ai mặc sơ mi trắng có thể dễ nhìn hơn Cố Dương, lần này Cố Dương cứu nàng, trên người cậu có thêm một vòng hào quang rất chói mắt.

Uỷ viên nhìn thấu tâm tư ngượng ngùng của em gái mình, nhanh chóng đứng giữa bọn họ, kéo dài khoảng cách, nói: "Được rồi, chúng ta cũng phải chuẩn bị nhanh lên, hơn nửa tiếng nữa đến lớp chúng ta ra sân."

Cố Dương thay quần áo xong, trang điểm, im lặng chờ đợi.

Uỷ viên sắp xếp những người khác, có thời gian nghỉ ngơi một chút, đi tới bên cạnh Cố Dương, do dự chạm vào vai cậu, nhỏ giọng nói: "Cố Dương ơi, cậu đừng đối tốt với em gái tôi quá, lỡ như em nó yêu sớm thì làm sao bây giờ."

Cố Dương sửng sốt một chút, không nhịn được cười, "... Được."

Nụ cười này, không chút khoa trương, thật sự xán lạn như hoa đào, tuyệt sắc giai nhân. Uỷ viên như đang mơ. Nàng đang lo lắng em gái mình không chống nổi mê hoặc, nếu là nàng cũng không chịu nổi chứ đùa, người đẹp như vậy thì đừng tuỳ tiện cười với người khác, thật muốn chết.

Sau khi uỷ viên nói hai câu, không hiểu ra sao lại ôm ngực chạy, làm cho Cố Dương một mặt mờ mịt.

Bởi vì còn có chút thời gian, cậu ló đầu từ phía sau hậu đài liếc mắt nhìn ghế khán giả, tìm chỗ mẹ Cố đang ngồi, cách đó hơi xa, nhìn không rõ ràng. Ngược lại đối mặt với Lục Ngôn ngồi hàng ghế đầu.

Cố Dương sững sờ, chuyện cậu biểu diễn ở trường, Lục Ngôn cũng biết, nhưng Cố Dương không nghĩ tới Lục Ngôn sẽ đến xem. Vừa nãy dáng vẻ lúc cậu chơi đàn trên sân khấu, Lục Ngôn cũng nhìn thấy? Lưng cậu có thẳng không? Hay bị sai nhịp chỗ nào? Lúc xuống sân khấu có bị căng thẳng quá không?!

Chốc lát, trong đầu Cố Dương lóe lên rất nhiều suy nghĩ, quẫn bách đến không được, đột nhiên hơi căng thẳng, mới ló đầu ra, theo bản năng thật nhanh rụt về lại, giống như đang trốn.

Lục Ngôn nhìn thấy mèo con của mình, không nhịn được nâng khóe miệng, đang muốn nở nụ cười... mèo con lại không thèm để ý hắn, hé ra một chút đã chạy.

... Hả?

Môi Lục Ngôn mới vừa câu lên một độ cong nhất thời cứng lại, mình bị chán ghét rồi? Tại sao? Lẽ nào lần Dương Dương ngủ mơ gọi mình biến thái có liên quan gì? Cậu phát hiện mình là lạ chỗ nào?

Rất hiếm khi, trên mặt Lục Ngôn xuất hiện cảm xúc hoang mang.

Một giây sau, con mèo nhỏ lại tiếp tục ló đầu ra, cẩn thẩn vươn tay, vẫy vẫy về phía hắn, hai mắt sáng lấp lánh, sau đó lại nhanh chóng trốn vào trong.

Lại như một động vật nhỏ, thăm dò con jiojio, vô cùng đáng yêu.

Lục Ngôn không khống chế được, nhẹ nhàng bật cười, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười.

Rốt cục, MC cũng gọi đến lớp 11 (1).

Nhưng lúc này, điện thoại di động mẹ Cố bỗng nhiên vang lên, đầu bên kia không biết nói cái gì, bà cau mày, cúp điện thoại xong cũng không đi, mà không quá vài giây sau, điện thoại lại vang lên, mẹ Cố nghe, xoắn xuýt nhìn sân khấu, cuối cùng quay người vội vàng rời khỏi khán phòng.

Cố Dương cùng bạn học lần lượt lên sân khấu, lúc ngẩng đầu lên nhìn về phía ghế khán giả, theo bản năng tìm vị trí mẹ Cố ngồi, lại phát hiện nơi không có ai...



Cố Dương choáng váng, lúc này âm nhạc đã bắt đầu vang lên, cậu vội hoàn hồn, đi đến vị trí đã sắp xếp, cánh tay nhấc lên, quạt xếp nhẹ nhàng xoay một cái, múa theo giai điệu.

Một đám thiếu niên thiếu nữ phấn khởi, mặc hán phục, trong lúc vung tay nhấc chân, toát ra khí chất ôn hòa thanh nhã, quạt xếp trong tay xoay tròn, lại mang theo hơi thở tươi tắn, hấp dẫn hết thảy lực chú ý của khán giả.

Cố Dương quay người hướng mặt về phía dưới khán đài, vừa lúc chạm mắt với Lục Ngôn ngồi hàng ghế đầu. Đôi mắt Lục Ngôn thâm thúy đen kịt, yên lặng nhìn chăm chú cậu, tựa như trong mắt chỉ chứa được một mình cậu.

Cố Dương giật mình, bất giác đặt tầm mắt trên người Lục Ngôn, khóe miệng vô thức câu lên, lộ ra nụ cười cực kỳ dễ nhìn. Ánh đèn sân khấu bao quanh người cậu, như một vật phát sáng, hấp dẫn thị giác mọi người.

Lục Ngôn bị nhìn như vậy, tim nhảy lên dữ dội, cảm giác tê dại khó có thể hình dung, đấm thẳng sâu trong linh hồn, nội tâm bị khuấy động, dâng lên cảm xúc kích động không cách nào khống chế được, nghĩ cậu vẫn luôn nhìn mình như thế, trong mắt chỉ có một người.

Tiết mục múa cổ phong kết thúc, quay lại hậu đài, các bạn học vây quanh nhau, cực kỳ hưng phấn, so với sự kỳ vọng còn tốt hơn rất nhiều.

"Tiếng vỗ tay quá mãnh liệt, chứng minh chúng ta múa rất khá đúng không? Có thể đoạt giải chứ?"

"Nhất định sẽ có mà, chúng ta biểu diễn tốt như vậy, không cho chúng ta thì cho ai."

"Bị mù fg, cậu giống như một vai quần chúng trong phim truyền hình không thể sống sót qua ba tập phim."

"Ha ha ha ha ha, nói cậu đấy."

Cố Dương cầm lại điện thoại di động của mình, nhìn thấy có tin nhắn chưa đọc, là Cố Hưng Huy gửi tới.

"Mày nghĩ là cái thá gì? Tao nói linh tinh cũng có thể gọi bọn họ đến, đó là ba mẹ của tao, không phải mày, mày chính là một kẻ đáng thương không có gì!"

Cố Dương rũ mắt, đã hiểu tại sao mẹ Cố lại rời đi.

Nói trong lòng không khó chịu, đó là đang nói dối.

Từ nhỏ Cố Dương nỗ lực học tập, thi thành tích tốt, hiểu chuyện ngoan ngoãn, còn nghe lời đoán ý, chính là hi vọng cha mẹ Cố thích cậu, không muốn bị trả về viện mồ côi. Mà bác cậu đã nói Cố Hưng Huy mới là con, cậu chỉ là người ngoài, Cố Hưng Huy cướp hết tất cả đồ chơi của cậu, nói những thứ này không thuộc về cậu, không xứng nhận.

Cố Dương tự giác biết thân biết phận, không thể vờ như cây ngay không sợ chết đứng để đoạt lại. Cha mẹ Cố biết chuyện, đều sẽ cho mua lại cho cậu, tận lực giảm bớt tiếp xúc giữa cậu và Cố Hưng Huy, nhưng Cố Dương cảm thấy làm vậy quá phí tiền cha mẹ, dần dần, cậu cũng không cần đồ chơi, nói mình không thích chơi.

Hiện tại, Cố Hưng Huy làm những việc này, so với trước đây cũng không hề khác gì nhau, đều là cướp, chỉ có điều trước đây cướp đồ chơi, còn bây giờ cướp người.

Trước đây cậu sẽ nhường nhịn để không xảy ra mâu thuẫn với Cố Hưng Huy, bởi vì không muốn làm khó dễ cha mẹ Cố. Mãi cho tới bây giờ, Cố Dương phát hiện, thực ra cũng không thể giải quyết vấn đề, trái lại sẽ chỉ làm mọi chuyện trở nên càng thêm gay go. Cố Hưng Huy cảm thấy cậu mềm yếu dễ bắt nạt, cậu không được sống tốt, trong lòng cha mẹ Cố cũng không dễ chịu.

Thần sắc Cố Dương từ từ trở nên kiên định, tẩy trang, thay lại đồng phục học sinh, ra khỏi khán phòng.

Đi không bao xa, cậu thấy Lục Ngôn đứng dưới gốc cây hoa quế.

Rõ ràng chỉ là một hình ảnh rất bình thường, Cố Dương nhìn, trong lòng cũng không hiểu tại sao lại đau xót, viền mắt phút chốc đã ươn ướt, chung quy không khóc nổi.

Lục Ngôn ngồi xe lăn, nếu như là người khác, khả năng cũng có phần gầy gò suy nhược, mà Lục Ngôn mạnh mẽ, làm cho hắn cho dù ngồi xe lăn, cũng lộ ra khí thế áp bách, khiến người không dám nhìn thẳng, càng không dám tới gần.



Nhưng đối với Cố Dương mà nói, không giống vậy. Cậu không muốn nghĩ nữa, bước lên phía trước, ánh mắt mềm mại trong suốt, đáy mắt đều là tín nhiệm và ỷ lại.

"Lục tiên sinh."

Lục Ngôn cười, ánh mắt nhìn về phía cậu tựa như luôn luôn sủng nịch.

Ánh mắt này, cảm giác như cái gì cũng có thể nói ra, đối với Lục Ngôn, không có gì che giấu được.

Cố Dương đột nhiên mở miệng hỏi: "Nếu có người phỉ báng em, bắt nạt em, lăng mạ em, em nên làm thế nào?"

Lục Ngôn ngẩn ra, lập tức chậm rãi bật cười: "Câu trả lời thông thường sẽ là nhịn cho qua, tránh mặt, nhưng đối với tôi, chỉ có một đáp án."

Lục Ngôn không có nói tiếp, thần sắc đột nhiên lạnh lùng nghiêm nghị, đáy mắt chợt lóe tia lửa, vô thanh thắng hữu thanh.

Giết chết nó.

Không có bất kỳ lý do gì phải nhẹ dạ nương tay, bởi vì ai làm mình tổn thương, nhất định phải trả lại cho đủ, thậm chí gấp trăm lần ngàn lần.

Có điều, đây là Lục Ngôn, nếu là Cố Dương gặp phải chuyện như vậy, hắn cũng không hy vọng Cố Dương dơ tay, hắn tình nguyện thay Dương Dương giải quyết.

Chỉ là, hắn mới vừa đề xuất, Cố Dương đã lắc đầu.

Cố Dương muốn tự mình động thủ, thờ ơ không động lòng sẽ chỉ làm đối phương được nước làm tới, ăn miếng trả miếng, đương nhiên sẽ không làm chuyện như đối phương, biến thành kẻ mình ghét nhất.

Lại một lần nữa, hộc bàn của Cố Dương bị nhét đầy rác, bài kiểm tra bị vò thành một cục. Sắc mặt Cố Dương lạnh lẽo, đột nhiên đứng lên, kéo ghế ma sát mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.

Đào Tử An nhìn về phía cậu, Cố Dương cho là y sẽ nói mấy lời kịch trung nhị âm mưu tổ chức, nhưng Đào Tử An một mặt nhiệt huyết hưng phấn, "Cuối cùng cũng muốn đi đánh nhau hả? Tôi cũng đi! Đi đánh cho nó chết!"

Tim Cố Dương ấm áp vô cùng, vốn tưởng chuyện riêng tự mình giải quyết, không liên luỵ những người khác, nhưng nhìn vào ánh mắt Đào Tử An, dĩ nhiên cậu không nói ra lời cự tuyệt được. Đúng vậy, bọn họ là bạn thân.

Cậu tìm thấy Cố Hưng Huy phía sau dãy phòng giảng, bên cạnh còn có mấy cái nam sinh ngồi xổm cùng nhau hút thuốc nói chuyện.

Cố Hưng Huy nhìn thấy Cố Dương, vô cùng xem thường, không biết bao nhiêu ngày, bây giờ mới đến gây phiền phức, không tin Cố Dương có thể bắt gã làm cái gì. Gã đã quen tính tình Cố Dương nhẫn nhục chịu đựng, một chút cảm giác "được" uy hiếp cũng không có, tiếp tục nuốt mây nhả khói, nói chuyện với nam sinh bên cạnh, còn lời trong lời ngoài mỉa mai Cố Dương.

"Đây không phải đại học bá trong lớp trọng điểm đấy sao? Tới chỗ này làm gì chứ? Cũng muốn hút một điếu?"

Cố Dương nhàn nhạt nói: "Tôi có việc tìm Cố Hưng Huy."

Mấy nam sinh kia đều nở nụ cười, bọn họ không thích học tập, từ trước đến nay không ưa học sinh giỏi, cảm thấy đám học sinh giỏi đều rất tinh tướng kiêu ngạo không chịu được. Cố Hưng Huy vứt bài kiểm tra của Cố Dương, nhét rác hay làm gì, bọn họ đều biết. Đời trước, cũng là bọn họ lan truyền mấy lời đồn đãi khó nghe liên quan tới Cố Dương.

"Đại học bá tìm ông, ông đi đi chứ, nói không chừng còn học được vài mánh khoé gian lận, cũng trở thành đại học bá chứ đùa."

Mấy nam sinh cười nhạo Cố Dương, Cố Hưng Huy nghe càng thấy sảng khoái, cả người lâng lâng, cảm giác thành công đạp Cố Dương dưới lòng bàn chân.

Cố Hưng Huy đi tới, định nghe xem Cố Dương muốn nói cái gì, thuận tiện mỉa mai thêm vài câu, lại không nghĩ rằng, mời vừa đến gần, không kịp đề phòng bị đấm một cái vào mặt, đau đến độ khom người, còn kém điểm quỳ xuống trước mặt Cố Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Nghĩ Ly Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook