Dung Nham

Chương 42: Chỉ vì yêu

Minh Nguyệt Thính Phong

05/05/2017

Vân Vụ lão nhân xuất quan khiến không khí trên núi Vân Vụ lại trở về điểm đóng băng. Đám đại phu cẩn thận dè dặt, không còn dám trắng trợn chiếm cứ viện Tập Chẩn. Người đến viện Tập Chẩn vì việc công thì còn có thể vòng qua chỗ Hàn Tiếu xem tiến độ trị độc, không có cớ gì thì chỉ đành nghe ngóng bên cạnh, không còn kéo cả đàn cả lũ đến nữa.

Đám người Trần Dung ngay từ đầu đã không ưa Hàn Tiếu, lần này lại nắm được thóp, bọn họ hung hăng tố cáo Hàn Tiếu ở trước mặt Vân Vụ lão nhân.

Bọn họ bô lô ba la kể hết nhất cử nhất động của Hàn Tiếu trong ba tháng nay đã kích động mọi người như thế nào, sau cùng nói: “Sư phụ tuy nói là mệnh lệnh cho nha đầu kia, bảo nàng ta phụ trách điều trị cho Lâm Chi, nhưng nha đầu kia tư chất hãy còn kém, không theo quy củ mà nghiêm túc nghiên cứu y thuật, trái lại chỉ toàn nghiên cứu sâu vào oai môn tà đạo. Nếu như chỉ mình nàng ta làm việc thì khỏi bàn, nhưng nàng ta thừa lúc sư phụ người bế quan mà câu kết với nhiều vị đại phu cùng y bộc trên núi, cùng nhau bàn bạc cứu người bằng yêu pháp”.

“Đúng thế, sư phụ, bọn họ lại dám đem người đang sống sờ sờ đi chưng. Đệ tử còn tận mắt thấy nàng ta lấy máu, thủ pháp đó đúng là không làm theo quy củ, mà dùng châm mũi khoan được hun qua lửa, ra tay rất tàn nhẫn, còn châm vào những chỗ nguy hiểm như huyệt thái dương và ngực”.

“Ngực thì có là gì, nha đầu kia chẳng phải sớm đã lộ ra sự ác độc rồi sao? Lúc trước đúng là nàng ta đã cầm cây châm dài đâm vào tim người, chuyện đó mọi người đều từng nhìn thấy cả”.

“Sư phụ, nếu chỉ mình nàng ta như vậy, không làm nên trò trống gì thì thôi. Nhưng hiện giờ bao nhiêu người đã bị nàng ta xúi bậy đều đang nghiên cứu y thuật tà môn. Y lý chính đạo truyền thống mà sư phụ chỉ dạy cho chúng đệ tử sợ rằng đã bị bóp mép, truyền nhầm rồi”.

Mọi người ngươi một miệng ta một lưỡi, nói như gần nửa canh giờ mà Vân Vụ lão nhân vẫn chẳng lên tiếng ngăn cản, trái lại dường như còn có phần chăm chú nghe. Vì thế đám người này càng ra sức phân tích và tổng kết sự nguy hại của nha đầu Hàn Tiếu kia đối với núi Vân Vụ, thậm chí còn khai ra mấy người tham dự vào việc nghiên cứu giải độc, chỉ đích danh từng người một là Vương Liễu, Tiết Tùng, Phương Kiều, Đỗ Quế.

Vân Vụ lão nhân chờ bọn hắn nói chán rồi, đột nhiên hỏi một câu: “Trần Dung, Lâm Dương đi rồi thì ngươi chính là đệ tử có thâm niên nhất của ta. Nếu nha đầu Hàn Tiếu này cả gan làm xằng, ác bá một phương, vậy tại sao ngươi không trừng trị nàng ta theo tính khí của mình?”.

Trần Dung sửng sốt, vội vàng nói: “Sư phụ, nha đầu kia ỷ có công tử nâng đỡ …”.

“Ừ”, Vân Vụ lão nhân kéo dài tiếng, ý vị hả hê sâu xa. Trần Dung trong lòng cả kinh, không nói gì nữa. Sau lưng Hàn Tiếu là công tử, sau lưng công tử lại là sư phụ. Nếu như hắn vì e sợ công tử mà không giúp sự phụ ổn định được lòng người trên núi, giữ gìn trật tự trên núi, vậy thì người đứng đầu đệ tử là hắn đây thực quá bất lực. Sau này hắn làm gì còn có lợi thế mà hy vọng sư phụ truyền lại núi cho nữa?

Trần Dung càng nghĩ càng thấy không ổn, cân nhắc hồi lâu, hắn cẩn thận sửa lại lời: “Sư phụ luôn luôn thương yêu công tử, đệ tử không dám khiến công tử không vui, tránh làm sư phụ phiền lòng”.

Vân Vụ lão nhân không nói gì, ông bưng ly trà bên tay lên uống một ngụm. Bên cạnh ly trà là cuốn sổ ghi chép lại phương thuốc và phương pháp mà Hàn Tiếu điều trị cho Lâm Chi, ông đã mất hai ngày để xem hết.

Thiên bẩm, quả nhiên là thứ đáng sợ!

Vân Vụ lão nhân nghĩ tới năm đó tên Trì Nghiên Hưng kia cũng vậy. Hồi ấy, ông bái làm học trò của một danh y, học hành hơn hai mươi năm, thế mà cuối cùng lại không bằng một tên lang trung tài năng quái gở tự học mười năm. Còn cô gái Hàn Tiếu này, ban đầu ông rất ngạc nhiên với những gì nàng đã trải qua, cũng là tự học lung tung bừa bãi, nhưng hết lần này đến lần khác lại có thể giữ được mạng người không về cõi Phật.

Hừ, người qua tay không một ai chết. Vân Vụ lão nhân nhắm mắt lại, lời này, năm đó cũng chỉ có một người xứng với – Trì Nghiên Hưng. Thật ra ông rất tán thưởng y thuật của hắn ta, thật sự là vô cùng tán thưởng, đáng tiếc trên giang hồ chỉ có thể có một “đệ nhất”, và hắn muốn làm “đệ nhất”, kẻ ngáng đường tất yếu sẽ bị hi sinh.

Đám người Trần Dung thấy Vân Vụ lão nhân mãi không cất tiếng, cũng chẳng biết rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đùn đẩy nhau một hồi, đang định nói tiếp thì Vân Vụ lão nhân lại phất tay nói: “Các ngươi đều lui ra cả đi, chuyện này ta đã biết, ta ắt sẽ trừng trị nàng”.

Trần Dung nghe vậy thì mừng thầm, hành lễ cáo lui.

Nhiếp Thừa Nham nhanh chóng biết chuyện đám người Trần Dung đi tố cáo, hắn có chút đoán không ra lão đầu đang nghĩ gì trong lòng, nhưng hắn biết mình có phân lượng hơn nhiều so với bọn Trần Dung, lão đầu kiêng dè hắn, nhưng sẽ không đặt Trần Dung bọn họ vào mắt. Cho nên hắn tạm thời không phải lo lắng đến sự an nguy của Hàn Tiếu, hắn càng bận tâm đến tâm tình của nàng hơn.

Hàn Tiếu tự cho rằng việc nghiên cứu của Vân Vụ lão nhân là nỗ lực để giải độc cứu người, cuối cùng lại phát hiện ra đó chẳng qua là ý nghĩ ngây thơ của nàng, tâm trạng nàng nặng nề đã mấy ngày nay. Nhiếp Thừa Nham nghĩ hết mọi cách dỗ nàng, hắn lén phái người đi thu thập sách giải độc, sách tuyệt mật về luyện đan, khiến Hàn Tiếu chuyển sự chú ý sang việc nghiên cứu phương pháp giải độc mới. Lại thường xuyên khích lệ nàng: “Tại sao lại phải dựa vào lão đầu kia đưa ra bài thuốc giải độc bí truyền. Ngươi cũng là đại phu, chuyện ngươi làm được có lẽ không hề kém ông ta. Nếu đã có lòng làm việc vì người bệnh, chi bằng tự mình thử viết thành sách xem sao. Nếu ngươi có thể viết ra được, ta sẽ in cho ngươi, mỗi tiệm thuốc ở thành Bách Kiều sẽ phát cho hai cuốn. Ngươi nghĩ mà xem, đại phu ở thành Bách Kiều nhiều như vậy, dưới đại phu còn có đồ đệ, những người này học xong thì có thể truyền đi khắp bao nhiêu chốn chứ? Bằng không, ta có thể đưa sách của ngươi đến khắp các thành các vùng, cuốn giải độc của ngươi có thể giúp ích cho rất nhiều người”.

“Tự tôi viết? Có thể in ra cho các đại phu khác xem? Có thể giúp ích cho rất nhiều bệnh nhân?”. Hàn Tiếu đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Nhưng Nhiếp Thừa Nham lại khiến nàng hiểu rằng chuyện này tuyệt đối có thể trở thành sự thật. Nàng nhận được sự khích lệ to lớn nhất trong đời, nàng vừa mừng vừa lo: “Nhưng tư chất tôi còn kém, có rất nhiều vấn đề cần thỉnh giáo”.

“Vậy cứ đi thỉnh giáo. Nếu đại phu ở núi Vân Vụ không đủ cho ngươi thỉnh giáo, thì còn thành Bách Kiều cả một thành đại phu cho ngươi hỏi, ngươi muốn đi thỉnh giáo ai đều được”. Y thuật của Nhiếp Thừa Nham không thể nói cao bao nhiêu, nhưng thể diện thì không thiếu, Tiếu Tiếu nhà hắn muốn hỏi vấn đề gì ai dám không đáp lại tử tế.

“Nhưng tôi… tôi không biết vẽ. Tôi nghĩ trong sách điển tốt nhất nên có hình dạng của dược thảo, để tránh mọi người nhận nhầm. Còn có tranh vẽ huyệt vị, kiểu dáng các dụng cụ y thuật…”, nàng càng nghĩ càng thấy việc này không dễ dàng.

Ngày thường chuyện nàng nên lo lắng thì không lo, giờ không nên lo nàng lại lo lắng lung tung. Nhiếp Thừa Nham “hừ” một tiếng: “Hiện giờ nha đầu ngoan ngoãn nhu thuận thì khó tìm, chứ họa sĩ tay nghề tốt thì đầy đường”.

Hàn Tiếu bĩu môi, nói lầm bầm: “Lần trước rõ ràng chủ tử nói rằng tìm được nàng dâu hợp ý không dễ, nhưng tìm một nha đầu thì có khó gì”.



“Ngươi còn quản ta nói cái gì hả? Chuyện khác ngươi không cần để ý, ngươi chỉ cần nói cho ta biết việc này ngươi có muốn làm không?”.

Nàng đương nhiên muốn rồi, việc này tưởng chừng như hạnh phúc hơn nhiều so với việc nàng được ăn no cả tháng. Hàn Tiếu cười rạng rỡ, ra sức gật đầu. Nhưng ngẫm lại, nàng vẫn còn có điều băn khoăn: “In những cuốn sách này phải tốn rất nhiều ngân lượng đúng không?”.

Nếu như mỗi ngày nàng đều có thể cười tươi vui vẻ như vậy thì ngân lượng có đáng là gì? Nhiếp Thừa Nham gõ gõ vào tay cầm của xe đẩy: “Trước mắt, thứ ta còn dư chẳng phải chỉ có ngân lượng thôi ư?”. Hắn thấy Hàn Tiếu hình như đang đau lòng thay hắn, vội vàng nói tiếp: “ Những cuốn sách đó ta sẽ bán lấy tiền, dù có xuất tiền ra cũng có thể thu về mà”.

“Bán lấy tiền?”, Hàn Tiếu trợn tròn mắt.

“À, bán rất rẻ, ai cũng đều có thể mua”. Nhiếp Thừa Nham hận không thể cho mình một quyền, xem hắn chút tiền đồ của hắn kìa.

Hàn Tiếu nở nụ cười, nàng vui vẻ nhận làm việc này. Nàng nghiêm túc tích cực, vừa tiếp tục trị độc cho Lâm Chi, vừa bắt đầu chuẩn bị soạn sách giải độc. Nhiếp Thừa Nham cảm thấy bản thân đã làm được một chuyện có cảm giác thành tựu hơn cả chuyện dựng nên thành Bách Kiều.

Nhưng vẫn còn một chuyện khiến hắn cảm thấy lo âu, đó là bệnh của Hàn Nhạc.

Nhiếp Thừa Nham điều động tất cả hồ sơ ghi chép lại quá trình chữa trị của Hàn Nhạc ở núi Vân Vụ về xem. Hắn phát hiện ra một năm trước, sau khi Hàn Tiếu đề cập đến phỏng đoán của mình về chứng bệnh trong sọ, Vân Vụ lão nhân quả sự đã theo quan điểm này mà chẩn lại nguyên do của bệnh một lần nữa. Hai tháng sau, thuốc xác thực đã có thay đổi. Bài thuốc và phương pháp điều trị đều không có vấn đề, thân thể Hàn Nhạc đúng là đã khỏe mạnh hơn, nhưng vẫn không thể đi lại được.

Nhiếp Thừa Nham trầm tư gấp cuốn sổ lại. Hắn hiểu lão đầu kia, Hàn Tiếu đối với ông ta mà nói quả thật hữu dụng. Vả lại, tính Hàn Tiếu không dễ bị người khác khống chế, nàng quá chuộng nghĩa khí, rất có chủ kiến, dám nghĩ dám làm. Với tính cách của lão đầu kia, thực sự không thể loại trừ khả năng ông ta sẽ động tay động chân vào chuyện Hàn Nhạc, nhằm mục đích kìm hãm Hàn Tiếu. Hơn nữa Nhiếp Thừa Nham cũng tin tưởng cảm giác của hắn với Hàn Tiếu, có lẽ lão đầu kia phát giác được còn sớm hơn hắn, chế trụ được Hàn Tiếu liền có thể chế trụ được hắn, vì thế lão đầu sẽ tuyệt không nương tay.

Nhiếp Thừa Nham nghĩ tới nghĩ lui, thuốc không có vấn đề, phương pháp trị liệu cũng không có vấn đề, vậy rốt cuộc là thế nào? Hàn Tiếu vô cùng khẩn trương về bệnh của Hàn Nhạc, thường xuyên đi xem xét, cuốn sổ này chỉ sợ là nàng sớm đã thuộc nằm lòng rồi. Nàng không tìm ra có vấn đề gì, cho nên trước giờ hắn cũng không quá để tâm, nhưng hiện tại nghĩ lại, hắn thực đã sai rồi.

Hắn hiểu rõ lão đầu hơn Hàn Tiếu nhiều, hắn càng nên vì tỷ đệ nàng mà đề phòng ông ta mới đúng. Nhưng trước khi hắn nghĩ thông suốt tình cảm của mình dành cho Hàn Tiếu, hắn đã không thể vì bọn họ mà làm vậy. Lão đầu có thể cứu người, nhưng cũng có thể hại người. Nếu như không phải tại vì chữa không được, vậy thì chính là ông ta đã ra tay.

Nhiếp Thừa Nham sai người ngầm để mắt đến thuốc của Hàn Nhạc, mỗi một thang thuốc hắn đều xem xét kĩ càng nhưng không thấy nhầm lẫn gì, không sai biệt với đơn thuốc. Châm cứu và xông thuốc đều không cần dùng nữa, bây giờ Hàn Nhạc đang ở trong viện của hắn, toàn bộ người chăm sóc nó đều là người mình, đồ ăn đồ dùng đều giống hắn, đương nhiên đều không có vấn đề. Vậy hắn còn có gì để điều tra?

Nhiếp Thừa Nham xem tỉ mỉ cuốn sổ lần nữa, rốt cuộc cũng sáng tỏ. Hắn sai Hoắc Khởi Dương bế Hàn Nhạc đến, lại phân phó đốt thêm hai chậu than, sau đó bảo cởi y phục của Hàn Nhạc ra.

“Đại hiệp, phải cởi sạch ư?”, Hàn Nhạc chớp mắt đưa tròng, biểu cảm cực kỳ vô tội.

“Ừ, cởi đi, ta xem bệnh cho ngươi”, người trả lời nó là Nhiếp Thừa Nham.

“Thành chủ đại nhân xem bệnh sao lại phải cởi sạch? Tỷ tỷ tôi và các vị đại phu khác xem bệnh cho tôi cũng không cần phải cởi hết, chỉ có lúc dùng châm thì mới phải cởi. Thành chủ đại nhân muốn châm cứu cho tôi sao?”, Hàn Nhạc rất tò mò.

“Không châm, chỉ xem qua thôi”.

“Vậy tại sao phải cởi hết, thật không giống với người khác”.

“Các phương pháp không cần cởi sạch bọn họ đã dùng cả rồi, ta thử biện pháp khác”.

“Thế cởi hết là có thể tốt lên à?”.

“Không nhất định”.

“Vậy không tốt lên được, tôi mà cởi hết thì sẽ chịu thiệt”.

Nhiếp Thừa Nham rốt cuộc không còn kiên nhẫn được nữa, cau mày quát nó: “Có cởi hay không?”.

“Cởi, cởi, đang cởi đây!”. Hàn Nhạc đáp liên tục, thuần thục sảng khoái cởi thật nhanh, miệng vẫn lẩm bẩm: “Thật là, tính tình nóng nảy quá! Tôi sẽ tố cáo với tỷ tỷ cho xem”.



Nhiếp Thừa Nham nhếch môi không nói lời nào, mao hài tử thật đáng ghét. Mao hài tử tự mình cởi đồ xong, còn tranh công: “Xem đi, không cần đại hiệp động tay, tiểu nhân đã tự mình làm rồi”.

“Ngươi nằm sấp xuống, ta muốn xem lưng của ngươi”.

Hàn Nhạc lật người lại, ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, nói với hắn: “Thành chủ đại nhân, ngài có thể chữa khỏi cho tôi chứ?”.

“Không nhất định”. Nhiếp Thừa Nham vươn tay ấn vào mấy huyệt vị trên người nó, rồi nói: “Nếu thấy khó chịu, ngươi cứ nói cho ta hay”.

Hàn Nhạc đồng ý, cảm nhận được huyệt vị mà hắn ấn, lại nói: “Những huyệt này đều là thần y tiên sinh lúc trước châm cứu qua”.

“Ta biết”.

“Bây giờ mỗi ngày cũng có kiên trì xoa bóp vào, đều không thấy có vấn đề gì”. Hàn Nhạc tương đối phối hợp, đem tình hình kể ra hết.

Nhiếp Thừa Nham ấn xong một lần, cũng xác thực không có cảm giác khác thường. Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi tập trung nội lực vào đầu ngón tay, lại ấn một lần nữa. Lần này nội lực xuyên qua da thịt, công kích vào sâu trong điểm huyệt , đến khi ấn vào huyệt chung quanh phía sau gáy và sống lưng thì Hàn Nhạc kêu đau.

“Đau như thế nào?”. Nhiếp Thừa Nham hơi hoảng sợ trong lòng, dự cảm không tốt bất chợt xông lên đầu.

“Đau nhói”. Câu trả lời của Hàn Nhạc làm Nhiếp Thừa Nham nhắm mắt lại, quả nhiên, giờ hắn biết mở miệng với Tiếu Tiếu thế nào đây. Hắn thực cảm thấy nhục nhã, sự nhục nhã do lão già kia mang đến.

Hàn Nhạc quay đầu nhìn vẻ mặt của hắn thì giật mình kinh ngạc: “Thành chủ đại nhân, lẽ nào tôi sắp chết rồi sao?”.

Nhiếp Thừa Nham hít một hơi, xoa xoa đầu nó, nói: “Không, ngược lại, ngươi sắp khỏe rồi, ta đã biết phải chữa trị cho ngươi như thế nào”.

Tiểu tử kia không tin lắm, nó nhướng mày lên: “Vậy tại sao ngài lại có bộ mặt thế kia?”.

“Ta thấy buồn, vì sao không nghĩ đến sớm hơn, khiến ngươi uổng công chịu khổ một thời gian dài như vậy”.

Hàn Nhạc chăm chú quan sát vẻ mặt của hắn, sau đó chợt nhếch miệng cười: “Ngài nói thật sao, thành chủ đại nhân, tôi thật sự sẽ mau khỏe lên?”.

Nhiếp Thừa Nham gật đầu. Hàn Nhạc vui mừng lăn lộn trên giường: “Tôi phải nói cho tỷ tỷ biết, nói với tỷ tỷ rằng tôi sắp khỏi rồi, có thành chủ đại nhân bảo đảm”.

“Nhạc Nhạc! Việc này chúng ta trước hết hãy bảo mật được không? Đừng vội nói cho tỷ tỷ của ngươi”.

“Tại sao? Tỷ tỷ nhất định sẽ rất vui. Tôi muốn làm tỷ tỷ vui vẻ”.

Ta cũng muốn làm tỷ tỷ ngươi vui vẻ, chỉ sợ nếu nàng biết được chân tướng, sẽ nghĩ họ Nhiếp chúng ta quá mức đê tiện. Nhiếp Thừa Nham thầm nghĩ trong lòng, ngoài miệng lại dỗ dành: “Chúng ta hãy lén lút chữa khỏi trước, sau đó cho tỷ tỷ ngươi một bất ngờ, thế không phải tốt hơn sao?”.

Hàn Nhạc nghe vậy thì khuôn mặt liền tươi như hoa, nói liên hồi: “Đúng đúng, lén lút chữa khỏi, sau đó tôi có thể chạy đi xông đến ôm lấy tỷ tỷ, tỷ ấy nhất định sẽ bị dọa cho giật mình. Chao ôi, thật là vui, thật tốt quá!”.

Nhiếp Thừa Nham buồn phiền khi nghe thấy những lời này. Hắn cũng muốn ôm lấy tỷ tỷ của mao hài tử này, nhưng hắn không thể tùy tiện ôm được, hơn nữa, cả đời này hắn cũng không thể chạy tới ôm lấy nàng được.

Hắn không những lòng dạ hiểm độc, hắn còn là một kẻ tàn phế!

Tác giả có lời muốn nói: Đầu đề của chương này thực không dễ tìm, tên này hình như cũng không thích hợp. Ý tôi là, chuyện mà bạn học Nhiếp Thừa Nham vì Tiếu Tiếu làm, mặc dù cậu vẫn còn ghét bỏ chính mình, tự ti, nhưng cậu đang cố gắng vì Tiếu Tiếu làm chút việc khiến nàng vui vẻ.Nếu như mọi người nghĩ ra được tiêu đề hay hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ chọn một cái vừa ý để sửa.

Đúng rồi, tối nay muộn một chút sẽ có thêm một chương ngoại truyện Tiểu ma vương, sẽ rất muộn, mọi người đừng chờ, ngày mai hẵng xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dung Nham

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook