Dung Nham

Chương 7: Mối quan hệ tín nhiệm

Minh Nguyệt Thính Phong

22/04/2017

Đêm hôm đó, Nhiếp Thừa Nham bị cơn đau giày vò đến tỉnh dậy. Khi hắn tỉnh táo lại thì phát hiện thân thể mình đang run rẩy không ngừng, nhất là hai chân co rút mạnh, cả người đẫm mồ hôi lạnh, đành phải cắn chặt răng. Đây là do độc tính gây ra, trước kia thỉnh thoảng cũng có phát tác, hiện giờ độc vẫn chưa thể trị tận gốc, vậy nên hắn đối với tình huống này vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lí.

Một bóng dáng gầy gò chạy vào, là Hàn Tiếu. Nàng không khỏi kinh hãi khi nhìn thấy tình cảnh này, vội vàng muốn đi kêu người tới, nhưng lại nghe Nhiếp Thừa Nham nói: “Đừng kêu, chịu đựng một lát là khỏi thôi”.

Hàn Tiếu thấy hắn đau đến nỗi mặt mũi vặn vẹo, gương mặt tái mét thì gấp đến độ muốn kêu lên tiếp. Nhiếp Thừa Nham nắm lấy tay nàng: “Cơn đau này không có biện pháp, chỉ có thể chịu đựng, ngươi có gọi người tới cũng chỉ là thêm người xem náo nhiệt mà thôi’. Hắn phải lao lực lắm mới nói ra thành lời nhưng vẫn nỗ lực đến cùng, hiển nhiên là không muốn bất kì kẻ nào nhìn thấy bộ dạng lúc này của hắn.

Hàn Tiếu hiểu được lời hắn nói, xem ra tình hình như vậy cũng không phải lần một lần hai. Nàng sốt ruột đứng một bên xát tay, nhìn hắn co giật ngày càng mạnh hơn thì dứt khoát đè lên người hắn, cẩn thận tránh né vết thương ở cổ chân, hai chân ép chặt đôi chân hắn.

Nàng cảm giác được trên người hắn vì đau đớn mà bó chặt, mặt đối diện với vết sẹo trên người hắn, tưởng tượng ra kiếp nạn mà hắn từng trải, cảm thấy đau xót trong lòng.

“Nha đầu!”.

“Vâng, chủ tử”.

“Nha đầu!”.

“Vâng, chủ tử. Nô tỳ ở đây”.

Hắn gọi mấy tiếng, nàng đáp lại từng ấy câu, nhưng hắn cũng chẳng nói gì thêm, chỉ đơn giản gọi nàng thế thôi. Hắn yếu ớt như vậy, mặc dù bản thân hắn sẽ không thừa nhận. Nhưng tiếng gọi theo bản năng ẩn chứa sự bất lực ấy khiến Hàn Tiếu cảm thấy hắn thật điềm đạm đáng yêu. Nàng mềm lòng thẳng đến khi hốc mắt nóng lên.

Hắn trải qua đau đớn suốt một đêm, khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ. Nàng ngồi canh bên giường hắn, cuối cùng chống đỡ không nổi nữa, ghé vào cạnh chân hắn ngủ thiếp đi.

Theo như Hàn Tiếu thấy, mối quan hệ giữa y bộc* và người bệnh, ngoài chăm sóc lo liệu việc sinh hoạt và chữa trị bệnh ra, còn có sự chèo chống và khích lệ trên mặt tinh thần. Trải qua một đêm này, nàng và Nhiếp Thừa Nham dường như đã thân thiết hơn vài phần, nhưng sáng ngày hôm sau hắn lại có thể khiến một người tự nhận là tính khí ôn hòa như nàng tức quá chừng.

*Y bộc: người giúp việc cho đại phu ( hay gọi là y tá).

“Ngươi đi đâu?”.

“Đi thăm đệ đệ”.

“Ta có cho phép ngươi rời khỏi đây sao?”.

“Trời còn chưa sáng, vừa nãy người lại đang ngủ say”. Nói cách khác, nàng có muốn hỏi ý hắn thế nào cũng không có cơ hội.

“Thế nên ngươi có thể chạy loạn à?”.

“Không phải chạy loạn, chủ tử. Chỉ là đến căn nhà nhỏ ở phía sau viện mà thôi”. Chính là chạy có mục tiêu rõ ràng, sợ về trễ nên nàng còn phải ráng sức mà chạy nữa kìa.

“Vậy cũng không được. Ngươi có hay không tự giác thân làm nô tì?”.

“Có ạ, chủ tử”. Đối với chủ tử thế này nên tự giác mà chuồn đi.

Hắn trừng mắt nhìn nàng, cuối cùng thế mà nói ra: “Không có sự cho phép của ta thì không được tự ý rời khỏi viện này. Đi thăm đệ đệ cũng không được”. Hắn lại nói mấy lời ác ý tựa như đêm sinh tử: “Thật tốt! Sắp chết còn có người chôn theo”.

Hàn Tiếu sửng sốt, khẽ cắn môi, đáp lời: “Yêu cầu này nô tì không thể đồng ý”.

“Không thể đồng ý? Khen cho ngươi còn tự xưng là nô tỳ. Yêu cầu của chủ tử mà ngươi cũng không làm, vậy thì nhanh cút đi”. Hiển nhiên sáng nay tâm tình của hắn rất không tốt.

Lần này Hàn Tiếu thật sự nổi giận rồi. Đêm hôm qua hắn đau không ngủ được nên mới phát cáu. Nhưng còn nàng, sáng sớm liền tận mắt thấy bệnh của đệ đệ lại tái phát, tâm tình cũng tan nát. Quan trọng nhất chính là yêu cầu của hắn cực kì vô lý. Nàng vất vả hầu hạ hắn, không làm chậm trễ bất cứ chuyện gì. Hắn ngủ say, nàng mới tranh thủ thời gian đi thăm đệ đệ thì có gì sai? Nàng mỗi ngày chỉ gặp mặt Hàn Nhạc được một lần, nhìn đệ đệ thương tâm cứ lưu luyến không rời, nàng khổ sở lắm.

Hàn Tiếu nhìn Nhiếp Thừa Nham, hắn dường như đã hạ quyết tâm, nàng rốt cuộc nhịn không nổi, cãi nhau với hắn: “Tôi là vì đệ đệ nên mới đến nơi này, không cho tôi gặp đệ đệ với đuổi tôi đi có gì khác biệt?”.

“Ngươi thật to gan!”. So với những người đang bệnh nặng thì thanh âm hắn lúc này cũng không nhỏ đâu.

“Gan nhỏ hơn thì có thể đi thăm đệ đệ sao?”, nàng nhanh chóng vặn lại.

Hắn rõ ràng đã bị nàng làm cho nghẹn lời, chỉ nhếch miệng mà không nói gì. Hai người trừng mắt nhìn nhau. Lúc này từ ngoài phòng truyền đến một giọng nam: “Hàn cô nương, tôi đến đưa thuốc cho công tử”.

Hàn Tiếu quay đầu đi ra ngoài, tức thì tức thật, nhưng việc uống thuốc không thể nào chậm trễ. Nàng vừa đi ra liền sửng sốt, nàng không quen người này.



“Anh là ai?”.

“Hàn cô nương, tôi là Viễn Chí, y bộc của phòng thuốc”.

Hàn Tiếu nhìn xung quanh bên ngoài. Trong viện chỉ có Lục Anh ở, đêm hôm qua còn nói sáng nay Tần Giao sẽ sắc thuốc rồi đưa đến đây mà. Người tên Viễn Chí này, nàng thực sự không biết.

“Tân Giao đâu?”

“Hắn ở phòng thuốc bị phỏng tay nên bảo tôi đến đưa thuốc thay”.

“Thuốc này là do ai sắc?”.

“Là tôi. Thuốc của công tử đều do tôi phụ trách”. Viễn Chí cũng coi như có kiên nhẫn, trả lời từng câu một.

“Vậy anh nói xem trong này có những vị thuốc nào?”. Đơn thuốc của Nhiếp Thừa Nham nàng đã sớm thuộc lòng, lúc này vừa hay có thể nghiệm chứng người này nói thật hay giả. Viễn Chí nhíu chân mày, nhưng vẫn đọc đơn thuốc ra. Vị thuốc công tử dùng thực sự rất nhiều, may mà việc bào chế thuốc, sắc thuốc, hắn chịu trách nhiệm từ đầu tới đuôi, nếu không chắc sẽ bị nha đầu kỳ quái này tra khảo mãi.

“Không đúng, còn thiếu một vị là thạch toán”, Hàn Tiếu từ lời hắn nói tìm ra điểm thiếu sót.

Viễn Chí sửng sốt, đáp lại ngay lập tức: “Tuyệt đối không có thạch toán. Mấy vị thuốc công tử dùng tôi nắm rõ nhất, chính là những cái tôi vừa đọc chứ không hề có thạch toán đâu”.

Hàn Tiếu lúc này mới cười cười: “Là tôi nhớ nhầm, đúng là không có vị thạch toán. Đa tạ, tôi sẽ bưng thuốc đến cho chủ tử”.

Nàng nhận lấy khay thuốc, tiến vào phòng. Trước tiên dùng thìa thử một ngụm, xác nhận mùi vị giống hệt lúc trước Tiết Tùng thường mang đến, độ nóng cũng vừa phải. Sau đó nàng đỡ Nhiếp Thừa Nham dựa lên đầu giường, lót trước cổ hắn tấm vải, rồi lại đổi một thìa mới, đem thuốc đặt bên miệng hắn đút từng muỗng một.

Nhiếp Thừa Nham không trừng mắt nữa, cũng chẳng nói chuyện, rất phối hợp uống thuốc. Điều này khiến Hàn Tiếu rất ngạc nhiên, nàng còn tưởng hắn sẽ rống lên với nàng một hồi chứ. Nhưng Hàn Tiếu cho rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Quả nhiên hắn uống xong thuốc, hắng giọng một cái mới nói: “Tên Viễn Chí kia có thể tin tưởng được”.

Hàn Tiếu đang thu dọn đồ đạc chợt ngừng tay lại. Nàng tưởng hắn trước tiên sẽ xử lí chuyện đi hay ở của nàng, hoặc là vấn đề có cho nàng đến thăm đệ đệ hay không, ai ngờ hắn lại nói đến chuyện này.

“Dạ, chủ tử”, nàng đáp lại một cách uể oải, tiếp tục dọn dẹp.

“Trên núi Vân Vụ này, Vân Vụ lão nhân có tất cả ba mươi tám đệ tử nhập thất*. Tiết Tùng xếp thứ năm”.

*Đệ tử nhập thất so với đệ tử nhập môn có địa vị cao hơn, là những người được sư phụ trực tiếp truyền thụ bản lĩnh.

“Ý chủ tử là Tiết đại phu cũng có thể tin tưởng được?”. Hàn Tiếu có hơi hiếu kì, hắn nói xa nói gần như vậy rốt cuộc là có ý gì? Nàng đương nhiên cũng cho rằng Tiết Tùng rất đáng tin. Vị đại phu đó có dáng vẻ hiền lành đôn hậu, tính tình rất hòa nhã, tuyệt đối không thể là người xấu được.

Nhiếp Thừa Nham gật gật đầu, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ ngươi không lấy làm lạ sao? Núi Vân Vụ mang danh là thánh địa của y thuật, sao lại chỉ an bài có vài người đến chăm sóc ta?”.

“Đúng, đúng”, Hàn Tiếu gật đầu lia lịa: “Tôi thấy thần y tiên sinh rất để tâm đến vết thương của người, nhưng lại chỉ phái vài người đến”.

Nhiếp Thừa Nham trả lời: “Vì ngay cả ông ấy cũng không biết ai là là người đã lấy trộm viên Lục Tuyết ấy”.

“Hả?”, Hàn Tiếu kinh ngạc: “Chính là độc Lục Tuyết đã hại chủ tử đấy ư?”.

Nhiếp Thừa Nham gật đầu: “Độc Lục Tuyết là loại độc độc nhất vô nhị mà ông ấy phải mất nhiều năm mới nghiên cứu chế tạo được, chỉ luyện có ba viên. Sau khi xảy ra chuyện, ông ấy mới phát hiện ra là độc chỉ còn lại hai viên”.

Hàn Tiếu nhíu mày vẻ không tán thành mà nói: “Chủ tử, vậy lời lúc trước người nói với tôi, rõ ràng là muốn tôi hiểu nhầm do thần y đại nhân ra tay. Ai làm thì chính là người đó làm, sao có thể thể vu oan giá họa được. Chủ tử, người làm thế là không đúng”.

Nhiếp Thừa Nham nhướng mày nhìn nàng. Nếu như trước đây – khi hắn còn là một công tử văn nhã, động tác và biểu tình như thế này thực sự rất tiêu sái, mê người. Đáng tiếc hắn hiện tại sắc mặt thì xanh xao, đầu lại còn quấn một cái khăn bóng nhẫy, chỉ lộ ra vẻ khôi hài. Hàn Tiếu nhìn dáng vẻ của hắn cảm thấy rất buồn cười, muốn cười nhưng không dám cười, khuôn mặt vì nín cười mà co giật vài cái.

Nhiếp Thừa Nham không phản ứng kịp biểu tình của nàng là có ý gì, chỉ nói: “Ta chưa từng nói là ông ta hạ độc. Nhưng nếu không phải do ông ấy, thì ta cũng sẽ không gặp tai họa bất ngờ như vậy”. Hắn dừng một chút, thanh âm trầm thấp lại: “Vân Nhi cũng sẽ không phải chết”.

Sự bi thương trong lời hắn nói khiến Hàn Tiếu có chút chống đỡ không nổi, nàng nhịn không được thấp giọng hỏi: “Người trong tim chủ tử làm sao lại chết?”.

Nhiếp Thừa Nham ước chừng có nhìn nàng một lát, sau đó nhanh chóng khôi phục lại sắc mặt nghiêm chỉnh: “Tóm lại, người hạ độc và chém thương ta chắc chắn có quan hệ với núi Vân Vụ”.

“Lần này hắn không đắc thủ*, có khi nào sẽ tiếp tục động thủ”.

*Đắc thủ: thuận lợi, làm được việc.



“Vân Vụ lão nhân chỉ điều vài người tin cậy đến phụ trách việc điều trị cho ta. Kẻ hạ độc chắc chắn sẽ hiểu, cho nên dù hắn có muốn xuống tay lần nữa cũng phải cẩn thận lại cẩn thận ”.

Hàn Tiếu gật gật đầu: “Thế tại sao Vân Vụ lão nhân không đuổi hết những kẻ tình nghi đi? Chủ tử ở đây thực sự rất nguy hiểm”.

“Trước đó, do vẫn chưa xác định được ta còn có thể sống hay không, đem người đuổi đi hết trái lại không dễ bắt hắn lòi đuôi. Bây giờ vết thương của ta không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi, trong núi khẳng định bắt đầu âm thầm nổi cơn phong ba*. Nếu đuổi người đi thì chẳng khác nào cho hung thủ một cơ hội danh chính ngôn thuận trốn thoát”. Sự phân tích của Nhiếp Thừa Nham đổi lấy sự khâm phục của Hàn Tiếu: “Chủ tử, người cùng thần y tiên sinh thật ăn ý, ông ấy không nói ra mà người cũng hiểu được dự định của ông ta rồi”.

*Phong ba: sóng gió, ví với những thay đổi bất ngờ.

“Hừ, ta với ông ấy chẳng có gì ăn ý, đây chẳng qua phỏng đoán dựa theo lẽ thường mà thôi. Ông ấy bức ép cha mẹ ta rời đi, hại chết Vân Nhi. Ông ấy chính là kẻ thù của ta”, Nhiếp Thừa Nham quay đầu, trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi đã nhớ kĩ chưa?”.

“Nhớ kĩ ông ấy kẻ thù của người?”, Hàn Tiếu cảm thấy hơi kì, cái này không cần phải nhớ đi.

Không ngờ rằng Nhiếp Thừa Nham đáp như đinh đóng cột: “Đúng”.

“Được ạ, chủ tử, nô tỳ nhớ kĩ rồi”. Hàn Tiếu thở dài trong lòng, thì ra nam nhân hai mươi tuổi với đứa trẻ mười tuổi ấu trĩ giở tính giở nết ra đều cùng một dạng. Sáng nay Hàn Nhạc đã nói: “Nhiếp thành chủ đoạt tỷ tỷ, chính là kẻ thù của ta”.

Hàn Tiếu nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Chủ tử, tại sao hung thủ lại xuống tay với người?”.

“Nếu ta mà biết tại sao chẳng phải liền biết hắn ta là ai rồi?”.

Hàn Tiếu cau mày ngẫm nghĩ: “Có khi nào vì chủ tử tính tình không tốt nên đắc tội với ai đó”. Đáp lại là con mắt khinh thường.

“Có phải vì chủ tử dựng nên thành Bách Kiều, chiếm đoạt địa bàn làm ăn của núi Vân Vụ?”. Nhiếp Thừa Nham vẫn không phản ứng.

“Hay là hắn muốn cướp thứ gì đó của chủ tử?”.

“Cướp gì chứ?”, hắn hỏi.

“Nghe nói, Thư tiên sinh kể chuyện xưa rằng người đời hại nhau chỉ vì ba chữ “tình, tiền, oán”. Nếu không có oán hận thì chính là vì tình ái hoặc tiền tài. Vậy nên không phải là đoạt tình thì chính là cướp tiền”.

Hắn nhìn nàng một lúc lâu mới mở miệng: “Ngươi không ngốc, chỉ là tính quá bướng”.

Hàn Tiếu nhếch miệng: “Chủ tử lại muốn đuổi nô tỳ đi sao?”.

“Đương nhiên không phải. Tình hình khắp núi vẫn chưa rõ ra sao, ta đi đâu mới có thể tìm tiếp một nô tỳ đủ to gan chặn người trước cửa bắt đọc đơn thuốc, còn biết dùng nói dối để thử người thật giả. Bướng liền bướng chút, chủ tử ta đây rất khoan hồng độ lượng, có thể nhẫn nhịn”.

Nhẫn nhịn được mới lạ đấy, Hàn Tiếu nghĩ như thế, nhưng trong lòng thật sự rất vui: “Nhưng mà nô tỳ nhất định phải đến thăm đệ đệ mỗi ngày. Nô tỳ chịu trăm cay ngàn đắng mới tới được đây, chính là vì muốn chữa bệnh cho đệ đệ, nếu không được gặp nó, chẳng khác nào đã phí công đến đây”.

“Hừ, đừng khiến ta tìm không ra ngươi là được”, giọng điệu tuy không tốt lắm, nhưng rõ ràng đã chịu nhượng bộ. Hàn Tiếu mừng rỡ: “Đa tạ chủ tử. Chủ tử yên tâm, tôi nhất định sẽ chú ý bảo vệ người chu toàn, quyết không để kẻ xấu thừa cơ trục lợi”.

“Dựa vào ngươi?”, Nhiếp Thừa Nham cười giễu cợt.

Hàn Tiếu ngượng ngùng nói: “Tôi tuy hiểu biết không nhiều, nhưng có lòng trung thành. Người bảo gì tôi sẽ làm nấy”.

“Ngươi trước tiên đem gương lại đây”.

Gương? Trong gương có huyền cơ*, có thể dùng nó tra ra hung thủ ư? Hàn Tiếu cảm thấy mê muội, nhưng vẫn làm theo Nhiếp Thừa Nham yêu cầu, nhanh chóng đi lấy gương cho hắn.

*Huyền cơ: đạo lí huyền diệu (của đạo gia).

Nhiếp Thừa Nham vừa cầm lấy gương vừa nói: “Các ngươi luôn nhìn ta bằng ánh mắt kì quái. Ta thật muốn xem xem, gương mặt ta bị độc hủy hoại hay là như thế nào?”.

Hàn Tiếu nghe vậy sém chút nữa nhịn không được muốn xông lên cướp gương lại. Quả nhiên Nhiếp Thừa Nham trợn mắt nhìn gương cả buổi trời, nhìn trái rồi lại nhìn phải, đột nhiên vứt mạnh cái gương xuống, lớn tiếng hướng nàng ầm ĩ: “Ngươi biến tóc ta thành cái dạng quỷ gì đây?”.

Hàn Tiếu ép mình bình tĩnh đáp: “Mặc dù không được tiêu sái như xưa, nhưng cũng có mấy phần hoạt bát”.

Nhiếp Thừa Nham trừng nàng. Hoạt bát? Khiến đầu hắn đội cả một cái bánh bao, cái này gọi là hoạt bát sao?

Hàn Tiếu cười ngượng ngùng, lặng lẽ thu gương lại: “Chủ tử thích sạch sẽ yêu đẹp đẽ, nô tỳ đã biết. Thật đấy, nô tỳ đã biết”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dung Nham

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook