Chương 52: Phu thê Long Tam
Minh Nguyệt Thính Phong
05/05/2017
Phượng Ninh ném cái
hộp lên đùi Nhiếp Thừa Nham: “Vật này cho ngươi, ngươi báo cho Long Tam
tới lấy, ta đi trước hai ngày, sau đó sẽ trở lại”.
Nhiếp Thừa Nham cũng không nhìn xem trong hộp rốt cuộc là vật gì, khoát tay chặn lại, Hoắc Khởi Dương liền lắc mình ngăn trước mặt Phượng Ninh, hiển nhiên cũng không định để cho nàng đi.
Phượng Ninh cũng không nóng nảy, chỉ nói: “Những người đó đuổi theo ta, đến thành Thanh Phong ta bỏ rơi bọn họ, đi vòng qua nơi này. Hiện tại nên dẫn bọn họ đi mới phải, nếu không đợi bọn họ đuổi tới nơi này, chẳng phải đem phiền toái đến cho mọi người sao? Chuyện của Long gia cũng để bọn họ giải quyết sao?”. Nàng tựa hồ đối với việc bị đuổi giết cũng không quá sợ hãi, lại nói: “Ta dẫn bọn họ dời đi, rồi trở lại đợi Long Tam, hắn đến lấy cái hộp thuận tiện đón ta luôn”.
Hàn Tiếu nghe được liền nghĩ, lấy cái hộp thuận tiện đón nàng, vị phu nhân này rất có ý tứ, lại nói về địa vị của mình thấp thế.
Nhiếp Thừa Nham nói: “Nhân tiện Long Tam phu nhân tới Nhiếp phủ của ta cầu trợ, sao ta có thể để ngươi mạo hiểm trở về. Chuyện ở Thanh Phong thành ta sẽ an bài, ngươi ở lại đây nghỉ ngơi đi”.
Phượng Ninh lắng nghe, suy nghĩ một lát, nói: “Cũng tốt, nếu Nhiếp công tử nguyện ý giúp ta chuyện này, ta cũng không từ chối. Vậy phiền ngươi an bài cho ta một gian phòng, và một chút cơm tối, ta rất mệt mỏi”.
Nhiếp Thừa Nham híp hai mắt, mặc dù hết sức nghi ngờ Phượng Ninh, nhưng hắn không lộ thanh sắc, còn dặn dò Trần tổng quản an bài cho nàng, lại phái người đến thành Thanh Phong, theo lời nói của Phượng Ninh, xử lý những người đuổi theo nàng.
Ngày thứ hai, đoàn người của công chúa Như Ý thu dọn hành lý, chuẩn bị như lời Nhiếp Thừa Nham rời khỏi thành Bách Kiều. Lần này rời đi sợ sẽ chẳng có cơ hội trở lại, nàng ta cứ ngây ngốc ngồi trên xe ngựa. Phu xe không có mệnh lệnh cũng không dám lên đường. Trần tổng quản theo lễ đưa tiễn, mãi không thấy vị khách quý này lên đường, trong lòng cũng có chút khẩn trương. Mong rằng đừng có chuyện gì không may đến, hắn cũng không muốn thông báo cho chủ tử.
Quả nhiên công chúa kia đột nhiên từ trong xe ngựa nhảy ra, hoàn toàn mặc kệ lễ nghi, xông vào trong phủ, Trần tổng quản cả kinh, da đầu run lên, vội vàng phất tay cho người đuổi theo. Cước bộ của mọi người nhanh hơn công chúa rất nhiều, nhưng cũng không ai có can đảm ngăn cản nàng, công chúa Như Ý buồn bực điên cuồng chạy một mạch, xông vào vườn hoa, vốn định xuyên qua hoa viên đến thư phòng, lại không nghĩ đến trông thấy hắn ở đây.
Nhiếp Thừa Nham đang định nói chuyện với Phượng Ninh, cho nên an bài trà và điểm tâm ở sau vườn hoa. Hàn Tiếu đang giã thuốc cho hắn, vừa ngẩng đầu lại thấy công chúa Như Ý và đoàn người phía sau nàng ào ào xông vào.
Hoắc Khởi Dương đứng trước Nhiếp Thừa Nham, chặn đám người lại, Hạ Tử Minh đứng bên cạnh, một bộ dáng hộ vệ, Nhiếp Thừa Nham trấn định nắm tay Hàn Tiếu, nói: “Sắp rơi kìa!”.
Hàn Tiếu cuống quýt cất bình thuốc, lại không nhịn được nhìn công chúa bên kia, Nhiếp Thừa Nham trấn an vỗ vỗ tay nàng, kéo nàng ngồi xuống. Công chúa Như Ý thấy bọn họ thân mật, không nhịn được liền rơi lệ, nước mắt xẹt qua gương mặt, có vài phần điềm đạm đáng yêu. Nàng làm trò trước mặt mọi người, la lớn: “Nhiếp đại ca, ta thích ngươi, thật lòng thích ngươi. Từ khi mới gặp gỡ lúc ngươi còn khỏe mạnh, hay bây giờ ngươi phải ngồi xe lăn, ta đều thích ngươi. Ngươi không quan tâm đến ta, ngươi sẽ phải hối hận”. Nàng dùng sức lau nước mắt trên mặt: “Ta sẽ không thua bất cứ nữ nhân nào, Tạ Cảnh Vân kia, Hàn Tiếu này, ta sẽ không thua các nàng, ngươi sẽ phải hối hận, chờ coi, ngươi sẽ phải hối hận”.
Nàng một lời nói xong, cũng không đợi ai đáp lại, liền quay đầu đi. Đây có lẽ là chuyện làm nàng mất mặt nhất trong đời, nhưng khi làm xong, lại thấy trong lòng thật thoải mái. Nàng không cam lòng gả cho lão đầu Mạc Bắc, nàng không muốn khuất phục vận mệnh này.
Nhìn công chúa Như Ý náo loạn một hồi sau lại sảng khoái rời đi, Phượng Ninh “Oa” một tiếng sợ hãi, sau đó lại hỏi: “Tại sao nàng lại có bộ dạng bỏ chạy?”.
Hàn Nhạc bộ dáng như một đại nhân giải thích nghi vấn: “Nàng trở về là phải đi hòa thân”.
“Ra là thế!”, Phượng Ninh thật thà gật đầu: “Thì ra là vậy. Có phải nàng muốn gả cho Nhiếp thành chủ? Như vậy có thể không đi hòa thân? Thế thì có thể gả cho Long Tam nha, hiệu quả cũng không khác biệt lắm”.
Nhiếp Thừa Nham đang uống thuốc, nghe vậy suýt chút nữa sặc, vợ Long Tam có chuyện gì vậy? Tuy hắn đã sớm nghe nói bọn họ không hợp, nhưng cũng không có đạo lý đem tướng công đẩy ra ngoài như vậy.
Hắn uống vài ngụm đã xong, bát thuốc để sang một bên, hắng giọng một cái, bắt đầu hỏi: “Long Tam phu nhân nghỉ ngơi có tốt không?”.
“Ừm, cũng không tệ lắm”.
“Ngươi lấy đồ để trong hộp làm gì vậy?”, một bản đồ da dê và một con dấu, thật ra thì hôm qua Nhiếp Thừa Nham đã xem qua.
Phượng Ninh cũng lắc đầu: “Ta chưa từng mở ra, chính vì thấy bọn họ muốn đoạt nó mà Long gia lại đem vật kia đi giấu, thật bí ẩn, nghĩ là đồ quan trọng mà ngươi muốn, cho nên ta liền mang nó bỏ chạy”.
“Vừa là đồ quan trọng ngươi muốn, vậy sao ngươi không trở về Long phủ giao cho quản sự, mà lại ngàn dặm xa xôi chạy đến chỗ ta đây?”
“Long phủ có nội gián, bằng không sao bọn họ lại biết đồ vật này giấu ở đâu. Ba huynh đệ Long gia cũng không ở đó, ta không dám giao loạn ra, còn nữa, bọn họ một đường đuổi theo ta, ta lại không biết ai khác, chẳng qua từng nghe Long Tam đã nói ngươi là bạn tốt của hắn, cho nên ta mới đến”.
Lời nói của Phượng Ninh coi như hợp lý, nhưng Nhiếp Thừa Nham vẫn không tin lắm, hắn lại hỏi: “Vừa có nội gian trộm vật, lại có người đuổi giết, tại sao ngươi trốn được?”. Điều này rất quan trọng, Phượng Ninh được nuông chiều từ bé, là một cô nương ngang ngược, một thân một mình chạy trốn tới đây, vô luận thế nào hắn cũng không tin.
Phượng Ninh nghịch ly trà, thản nhiên trả lời: “Bọn họ đánh không lại ta”.
“Phượng Ninh!”, Nhiếp Thừa Nham khẳng định nàng có vấn đề, hắn gọi hẳn kì danh, lạnh nhạt nói: “Ngươi không biết võ công”.
Phượng Ninh mở to mắt sửng sốt: “Ta chắc chắn không biết võ sao? Khó trách người trong Long phủ kinh ngạc như vậy…”, nàng còn chưa dứt lời, quả đấm của Hoắc Khởi Dương đã quét đến mặt nàng. Phượng Ninh phản ứng cực nhanh, thân hình phía sau hướng lên, mềm mại như không xương né tránh, ngay sau đó quay lại, đẩy cánh tay của Hoắc Khởi Dương, chớp mắt đã hóa giải chiêu này.
Nàng cũng không tiếp chiến, đỡ quyền này của Hoắc Khởi Dương xong cũng không động thủ nữa, mà không có lệnh của Nhiếp Thừa Nham nên Hoắc Khởi Dương liền lui sang một bên. Phượng Ninh nhún nhún vai, nói với Nhiếp Thừa Nham: “Ngươi xem, ta quả thật biết võ công”.
Nhiếp Thừa Nham trầm mặc chốc lát, Phượng Ninh lại nói: “Ta cũng không có ý gì xấu, ngươi báo cho Long Tam đến nhận, ta ở đây được ăn ở sẽ không chạy, ngươi có thể phái người trông chừng ta. Bọn họ đều nói ta thay đổi, nhưng cái gì ta cũng không nhớ rõ, cũng không biết mình có thay đổi hay không”.
“Ngươi bị bệnh sao?”, Hàn Tiếu vừa thấy nàng có thể nhanh nhẹn tránh một quyền của Hoắc Khởi Dương liền giật mình, bây giờ lại nghe thấy nàng nói cái gì cũng không nhớ rõ, bản năng của thầy thuốc liền xông ra.
“Ừm!”, Phượng Ninh gật đầu: “Nghe nói là ta gặp chuyện xấu liền trốn đi, bị ngã xuống sông, bọn họ tại bờ sông tìm thấy ta, nghĩ ta đụng phải tảng đá dưới sông, trên đầu có thương tích, sau khi tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ”. Nàng thử nghĩ xong, lại nói: “Cũng không hẳn là không nhớ rõ, thỉnh thoảng vẫn có vài đoạn chuyện ngắn linh tinh hiện lên trong đầu”.
Hàn Tiếu nhìn thoáng qua Nhiếp Thừa Nham, thấy hắn gật đầu, liền đưa tay ra bắt mạch cho Phượng Ninh, Phượng Ninh ngạc nhiên nói: “Ngươi là đại phu? Còn có nữ đại phu?”.
Hàn Tiếu cười cười không nói, chỉ chuyên tâm xem mạch, Phượng Ninh cũng tùy nàng, một tay chống cằm: “Rất nhiều đại phu cũng xem rồi, ta cũng uống thuốc thật lâu.” Nói đến thuốc, vẻ mặt nàng chán ghét. Hàn Nhạc ở một bên cũng có cùng suy nghĩ liền gật đầu, Phượng Ninh nhìn rất vui vẻ.
Hàn Tiếu thu tay nói: “Cũng không có gì không ổn”.
“Đúng vậy a, uống thuốc lâu như vậy còn không ổn, những đại phu kia sẽ xấu hổ chết đi”, Phượng Ninh tựa hồ theo thói quen bị chẩn đến chẩn đi, nàng nói: “Bọn họ đều nói ta là nữ nhân hư, ta nghĩ đại khái trước khi mất trí nhớ ta làm ra vẻ quá đáng, hiện nay mới là khôi phục bản tính sao”.
Nhiếp Thừa Nham cũng không thể không nói, quả nhiên Phượng Ninh này cùng Phượng Ninh mà Long Tam từng nói đến không hề giống, làm cho người ta cảm thấy thật kì quái, nhưng quả thật nàng cũng không có ác ý. Dù sao hắn cũng đã phái người đi tìm Long Tam tới, là thật hay giả, đợi Long Tam tới là biết.
Ba ngày sau Long Tam đến. Mà ba ngày này Phượng Ninh biểu hiện rất an ổn, đúng như lời nàng nói, chỉ cần ăn ngon ngủ tốt, nàng suốt ngày có bộ dạng lười biếng, chỉ là lúc nhàm chán sẽ chạy đến vườn tìm bọn nhỏ chơi. Thời gian mới vài ngày nàng đã thành vua của bọn nhỏ ở Nhiếp phủ, Hàn Nhạc cùng bọn nhỏ người ở cũng thích chơi với nàng. Nhưng Nhiếp Thừa Nham cùng Hoắc Khơi Dương cũng hiểu được, thân thủ của Phượng Ninh tuyệt không phải bình thường, nếu đánh nhau thật, sợ là Hoắc Khởi Dương cũng không chiếm được phần thắng.
Long Tam đến xác nhận thân phận của Phượng Ninh, mà cái hộp nàng mang đi đúng là rất quan trọng, tất cả những gì nàng nói đều là thật.
Nhưng hai vợ chồng chung đụng rất kì quái, không thân cận, không bất hòa, giống như người quen.
“Có phải các ngươi cho rằng ta cùng đám người kia liên thủ đoạt đồ vật của nhà ngươi không?”, Phượng Ninh giọng nói run run, lộ ra chút oan uổng.
“Đúng!”, Long Tam thở dài.
“Vậy trở về ngươi thay ta giải oan, nếu không Dư ma ma sẽ phạt ta”.
Tiếng “Dư ma ma” này làm cho Hàn Tiếu cùng Hàn Nhạc cùng nghĩ đến một người, Hàn Nhạc reo lên: “Là đại nương hung dữ kia!”
“Gì, các ngươi cũng đã gặp?”.
Hàn Nhạc dùng sức gật đầu: “Người này ép tỷ tỷ ta làm thiếp của hắn.” Hàn Nhạc chỉ một ngón tay vào Long Tam, Nhiếp Thừa Nham cùng Long Tam hận không thể ném hắn đi.
“Ai nha, thì ra chúng ta là tỷ muội, vậy sao ngươi lại lưu lạc tới chỗ này?”, Phượng Ninh tò mò hỏi.
Nhiếp Thừa Nham đen mặt, quát lên: “Tiếu Tiếu không phải thiếp của tướng công ngươi”.
Phượng Ninh nhìn Nhiếp Thừa Nham một chút, lại nhìn Hàn Tiếu, “a” một tiếng, chuyển hướng nhìn Long Tam trong ánh mắt tràn đầy đồng tình. Long Tam mấp máy miệng, nói với nàng: “Việc này ban đầu là Dư ma ma thấy ta bị thương nặng, cho rằng nên xung hỉ, làm không đúng”.
“Nếu đã là hiểu lầm, hay là để chắc chắn, viết thư từ hôn đi!”, Nhiếp Thừa Nham giận nhưng không thể phát tác, cắn răng nói.
Nói viết liền viết, hai nam nhân này rất ăn ý, chuẩn bị xong giấy bút nghiên mực, Long Tam rất nhanh viết cái “Thư từ hôn”, Phượng Ninh ở một bên trơ mắt nhìn, lại không ngừng hâm mộ, không nhịn được nói: “Nếu không, ngươi cũng viết cho ta một tờ đi?”.
Tay Long Tam run lên, thiếu chút nữa viết sai, may mà cuối cùng cũng xong, hắn ấn tay lên giấy, làm như không nghe thấy. Phượng Ninh lại nói thêm: “Rất đơn giản, ngươi chép theo bản này, đổi tên nàng thành tên của ta là được”.
Long Tam không để ý đến nàng, giao giấy từ hôn, đẩy nàng đi ra ngoài: “Đi thu thập hành lý của ngươi, tất cả mọi người đều chờ chúng ta trở về”.
“Ta không có hành lý, thừa dịp giấy bút đều có, ngươi thuận tay viết một tờ nữa đi, không phải nói ta bảy điều đều phạm phải hết sao? Rất nhanh liền xong”.
Long Tam làm như không nghe thấy, còn nói với Nhiếp Thừa Nham: “Nhà ta có việc, bên đại mạc tạm thời không có ai giúp ngươi rồi, thám tử bên kia, ngươi phái người qua tiếp nhận đi”.
Nhiếp Thừa Nham gật đầu, hai người nói nhỏ mấy câu, Long Tam quay đầu lại nhìn Phượng Ninh một chút, lại cùng Nhiếp Thừa Nham nói mấy câu, rốt cục cáo từ. Phượng Ninh hơi mất hứng, buồn bã ỉu xìu, cùng tỷ đệ Hàn Tiếu vẫy tay từ biệt, đi theo Long Tam.
Hàn Tiếu có chút lo lắng: “Chủ tử, bệnh của Long Tam phu nhân ta chẩn không ra, nhưng nàng nói nàng mộng rất nhiều, thỉnh thoảng lại nhức đầu choáng váng”.
“Đầu của nàng có bệnh, đã uống rất nhiều thuốc, sợ cũng không khỏi hoàn toàn, nhưng cũng không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi tốt sẽ không việc gì. Long phủ không thiếu đại phu, ngươi đừng lo lắng”.
Hàn Tiếu gật đầu, trong lòng nghĩ cần trở lại núi để thần y tiên sinh dạy cho, xem xem chứng bệnh mất trí nhớ này làm thế nào mới chữa trị được. Nhưng chờ đến khi bọn họ trở lại núi, lại chỉ thấy phong thư của Vân Vụ lão nhân.
Tựa hồ không muốn cáo biệt, lão nhân chọn thời điểm bọn họ không ngờ được, lặng lẽ rời đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tốt lắm, đừng ai nói xuyên không hay trùng sinh nhá…haha, đây là truyện bình thường, nói đến thời cổ đại, sự kiện kì lạ sẽ không phát sinh. Chuyện của Phượng Ninh từ từ sẽ nói đến, nàng là một nhân vật quan trọng.
Vân Vụ lão nhân đã đi ra ngoài, công chúa cũng phải gả tới Đại Mạc, ta nghĩ mọi người cũng đoán được rồi, cuối cùng mọi chuyện cần thiết, cũng sẽ giải quyết ở đại mạc.
Nhiếp Thừa Nham cũng không nhìn xem trong hộp rốt cuộc là vật gì, khoát tay chặn lại, Hoắc Khởi Dương liền lắc mình ngăn trước mặt Phượng Ninh, hiển nhiên cũng không định để cho nàng đi.
Phượng Ninh cũng không nóng nảy, chỉ nói: “Những người đó đuổi theo ta, đến thành Thanh Phong ta bỏ rơi bọn họ, đi vòng qua nơi này. Hiện tại nên dẫn bọn họ đi mới phải, nếu không đợi bọn họ đuổi tới nơi này, chẳng phải đem phiền toái đến cho mọi người sao? Chuyện của Long gia cũng để bọn họ giải quyết sao?”. Nàng tựa hồ đối với việc bị đuổi giết cũng không quá sợ hãi, lại nói: “Ta dẫn bọn họ dời đi, rồi trở lại đợi Long Tam, hắn đến lấy cái hộp thuận tiện đón ta luôn”.
Hàn Tiếu nghe được liền nghĩ, lấy cái hộp thuận tiện đón nàng, vị phu nhân này rất có ý tứ, lại nói về địa vị của mình thấp thế.
Nhiếp Thừa Nham nói: “Nhân tiện Long Tam phu nhân tới Nhiếp phủ của ta cầu trợ, sao ta có thể để ngươi mạo hiểm trở về. Chuyện ở Thanh Phong thành ta sẽ an bài, ngươi ở lại đây nghỉ ngơi đi”.
Phượng Ninh lắng nghe, suy nghĩ một lát, nói: “Cũng tốt, nếu Nhiếp công tử nguyện ý giúp ta chuyện này, ta cũng không từ chối. Vậy phiền ngươi an bài cho ta một gian phòng, và một chút cơm tối, ta rất mệt mỏi”.
Nhiếp Thừa Nham híp hai mắt, mặc dù hết sức nghi ngờ Phượng Ninh, nhưng hắn không lộ thanh sắc, còn dặn dò Trần tổng quản an bài cho nàng, lại phái người đến thành Thanh Phong, theo lời nói của Phượng Ninh, xử lý những người đuổi theo nàng.
Ngày thứ hai, đoàn người của công chúa Như Ý thu dọn hành lý, chuẩn bị như lời Nhiếp Thừa Nham rời khỏi thành Bách Kiều. Lần này rời đi sợ sẽ chẳng có cơ hội trở lại, nàng ta cứ ngây ngốc ngồi trên xe ngựa. Phu xe không có mệnh lệnh cũng không dám lên đường. Trần tổng quản theo lễ đưa tiễn, mãi không thấy vị khách quý này lên đường, trong lòng cũng có chút khẩn trương. Mong rằng đừng có chuyện gì không may đến, hắn cũng không muốn thông báo cho chủ tử.
Quả nhiên công chúa kia đột nhiên từ trong xe ngựa nhảy ra, hoàn toàn mặc kệ lễ nghi, xông vào trong phủ, Trần tổng quản cả kinh, da đầu run lên, vội vàng phất tay cho người đuổi theo. Cước bộ của mọi người nhanh hơn công chúa rất nhiều, nhưng cũng không ai có can đảm ngăn cản nàng, công chúa Như Ý buồn bực điên cuồng chạy một mạch, xông vào vườn hoa, vốn định xuyên qua hoa viên đến thư phòng, lại không nghĩ đến trông thấy hắn ở đây.
Nhiếp Thừa Nham đang định nói chuyện với Phượng Ninh, cho nên an bài trà và điểm tâm ở sau vườn hoa. Hàn Tiếu đang giã thuốc cho hắn, vừa ngẩng đầu lại thấy công chúa Như Ý và đoàn người phía sau nàng ào ào xông vào.
Hoắc Khởi Dương đứng trước Nhiếp Thừa Nham, chặn đám người lại, Hạ Tử Minh đứng bên cạnh, một bộ dáng hộ vệ, Nhiếp Thừa Nham trấn định nắm tay Hàn Tiếu, nói: “Sắp rơi kìa!”.
Hàn Tiếu cuống quýt cất bình thuốc, lại không nhịn được nhìn công chúa bên kia, Nhiếp Thừa Nham trấn an vỗ vỗ tay nàng, kéo nàng ngồi xuống. Công chúa Như Ý thấy bọn họ thân mật, không nhịn được liền rơi lệ, nước mắt xẹt qua gương mặt, có vài phần điềm đạm đáng yêu. Nàng làm trò trước mặt mọi người, la lớn: “Nhiếp đại ca, ta thích ngươi, thật lòng thích ngươi. Từ khi mới gặp gỡ lúc ngươi còn khỏe mạnh, hay bây giờ ngươi phải ngồi xe lăn, ta đều thích ngươi. Ngươi không quan tâm đến ta, ngươi sẽ phải hối hận”. Nàng dùng sức lau nước mắt trên mặt: “Ta sẽ không thua bất cứ nữ nhân nào, Tạ Cảnh Vân kia, Hàn Tiếu này, ta sẽ không thua các nàng, ngươi sẽ phải hối hận, chờ coi, ngươi sẽ phải hối hận”.
Nàng một lời nói xong, cũng không đợi ai đáp lại, liền quay đầu đi. Đây có lẽ là chuyện làm nàng mất mặt nhất trong đời, nhưng khi làm xong, lại thấy trong lòng thật thoải mái. Nàng không cam lòng gả cho lão đầu Mạc Bắc, nàng không muốn khuất phục vận mệnh này.
Nhìn công chúa Như Ý náo loạn một hồi sau lại sảng khoái rời đi, Phượng Ninh “Oa” một tiếng sợ hãi, sau đó lại hỏi: “Tại sao nàng lại có bộ dạng bỏ chạy?”.
Hàn Nhạc bộ dáng như một đại nhân giải thích nghi vấn: “Nàng trở về là phải đi hòa thân”.
“Ra là thế!”, Phượng Ninh thật thà gật đầu: “Thì ra là vậy. Có phải nàng muốn gả cho Nhiếp thành chủ? Như vậy có thể không đi hòa thân? Thế thì có thể gả cho Long Tam nha, hiệu quả cũng không khác biệt lắm”.
Nhiếp Thừa Nham đang uống thuốc, nghe vậy suýt chút nữa sặc, vợ Long Tam có chuyện gì vậy? Tuy hắn đã sớm nghe nói bọn họ không hợp, nhưng cũng không có đạo lý đem tướng công đẩy ra ngoài như vậy.
Hắn uống vài ngụm đã xong, bát thuốc để sang một bên, hắng giọng một cái, bắt đầu hỏi: “Long Tam phu nhân nghỉ ngơi có tốt không?”.
“Ừm, cũng không tệ lắm”.
“Ngươi lấy đồ để trong hộp làm gì vậy?”, một bản đồ da dê và một con dấu, thật ra thì hôm qua Nhiếp Thừa Nham đã xem qua.
Phượng Ninh cũng lắc đầu: “Ta chưa từng mở ra, chính vì thấy bọn họ muốn đoạt nó mà Long gia lại đem vật kia đi giấu, thật bí ẩn, nghĩ là đồ quan trọng mà ngươi muốn, cho nên ta liền mang nó bỏ chạy”.
“Vừa là đồ quan trọng ngươi muốn, vậy sao ngươi không trở về Long phủ giao cho quản sự, mà lại ngàn dặm xa xôi chạy đến chỗ ta đây?”
“Long phủ có nội gián, bằng không sao bọn họ lại biết đồ vật này giấu ở đâu. Ba huynh đệ Long gia cũng không ở đó, ta không dám giao loạn ra, còn nữa, bọn họ một đường đuổi theo ta, ta lại không biết ai khác, chẳng qua từng nghe Long Tam đã nói ngươi là bạn tốt của hắn, cho nên ta mới đến”.
Lời nói của Phượng Ninh coi như hợp lý, nhưng Nhiếp Thừa Nham vẫn không tin lắm, hắn lại hỏi: “Vừa có nội gian trộm vật, lại có người đuổi giết, tại sao ngươi trốn được?”. Điều này rất quan trọng, Phượng Ninh được nuông chiều từ bé, là một cô nương ngang ngược, một thân một mình chạy trốn tới đây, vô luận thế nào hắn cũng không tin.
Phượng Ninh nghịch ly trà, thản nhiên trả lời: “Bọn họ đánh không lại ta”.
“Phượng Ninh!”, Nhiếp Thừa Nham khẳng định nàng có vấn đề, hắn gọi hẳn kì danh, lạnh nhạt nói: “Ngươi không biết võ công”.
Phượng Ninh mở to mắt sửng sốt: “Ta chắc chắn không biết võ sao? Khó trách người trong Long phủ kinh ngạc như vậy…”, nàng còn chưa dứt lời, quả đấm của Hoắc Khởi Dương đã quét đến mặt nàng. Phượng Ninh phản ứng cực nhanh, thân hình phía sau hướng lên, mềm mại như không xương né tránh, ngay sau đó quay lại, đẩy cánh tay của Hoắc Khởi Dương, chớp mắt đã hóa giải chiêu này.
Nàng cũng không tiếp chiến, đỡ quyền này của Hoắc Khởi Dương xong cũng không động thủ nữa, mà không có lệnh của Nhiếp Thừa Nham nên Hoắc Khởi Dương liền lui sang một bên. Phượng Ninh nhún nhún vai, nói với Nhiếp Thừa Nham: “Ngươi xem, ta quả thật biết võ công”.
Nhiếp Thừa Nham trầm mặc chốc lát, Phượng Ninh lại nói: “Ta cũng không có ý gì xấu, ngươi báo cho Long Tam đến nhận, ta ở đây được ăn ở sẽ không chạy, ngươi có thể phái người trông chừng ta. Bọn họ đều nói ta thay đổi, nhưng cái gì ta cũng không nhớ rõ, cũng không biết mình có thay đổi hay không”.
“Ngươi bị bệnh sao?”, Hàn Tiếu vừa thấy nàng có thể nhanh nhẹn tránh một quyền của Hoắc Khởi Dương liền giật mình, bây giờ lại nghe thấy nàng nói cái gì cũng không nhớ rõ, bản năng của thầy thuốc liền xông ra.
“Ừm!”, Phượng Ninh gật đầu: “Nghe nói là ta gặp chuyện xấu liền trốn đi, bị ngã xuống sông, bọn họ tại bờ sông tìm thấy ta, nghĩ ta đụng phải tảng đá dưới sông, trên đầu có thương tích, sau khi tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ”. Nàng thử nghĩ xong, lại nói: “Cũng không hẳn là không nhớ rõ, thỉnh thoảng vẫn có vài đoạn chuyện ngắn linh tinh hiện lên trong đầu”.
Hàn Tiếu nhìn thoáng qua Nhiếp Thừa Nham, thấy hắn gật đầu, liền đưa tay ra bắt mạch cho Phượng Ninh, Phượng Ninh ngạc nhiên nói: “Ngươi là đại phu? Còn có nữ đại phu?”.
Hàn Tiếu cười cười không nói, chỉ chuyên tâm xem mạch, Phượng Ninh cũng tùy nàng, một tay chống cằm: “Rất nhiều đại phu cũng xem rồi, ta cũng uống thuốc thật lâu.” Nói đến thuốc, vẻ mặt nàng chán ghét. Hàn Nhạc ở một bên cũng có cùng suy nghĩ liền gật đầu, Phượng Ninh nhìn rất vui vẻ.
Hàn Tiếu thu tay nói: “Cũng không có gì không ổn”.
“Đúng vậy a, uống thuốc lâu như vậy còn không ổn, những đại phu kia sẽ xấu hổ chết đi”, Phượng Ninh tựa hồ theo thói quen bị chẩn đến chẩn đi, nàng nói: “Bọn họ đều nói ta là nữ nhân hư, ta nghĩ đại khái trước khi mất trí nhớ ta làm ra vẻ quá đáng, hiện nay mới là khôi phục bản tính sao”.
Nhiếp Thừa Nham cũng không thể không nói, quả nhiên Phượng Ninh này cùng Phượng Ninh mà Long Tam từng nói đến không hề giống, làm cho người ta cảm thấy thật kì quái, nhưng quả thật nàng cũng không có ác ý. Dù sao hắn cũng đã phái người đi tìm Long Tam tới, là thật hay giả, đợi Long Tam tới là biết.
Ba ngày sau Long Tam đến. Mà ba ngày này Phượng Ninh biểu hiện rất an ổn, đúng như lời nàng nói, chỉ cần ăn ngon ngủ tốt, nàng suốt ngày có bộ dạng lười biếng, chỉ là lúc nhàm chán sẽ chạy đến vườn tìm bọn nhỏ chơi. Thời gian mới vài ngày nàng đã thành vua của bọn nhỏ ở Nhiếp phủ, Hàn Nhạc cùng bọn nhỏ người ở cũng thích chơi với nàng. Nhưng Nhiếp Thừa Nham cùng Hoắc Khơi Dương cũng hiểu được, thân thủ của Phượng Ninh tuyệt không phải bình thường, nếu đánh nhau thật, sợ là Hoắc Khởi Dương cũng không chiếm được phần thắng.
Long Tam đến xác nhận thân phận của Phượng Ninh, mà cái hộp nàng mang đi đúng là rất quan trọng, tất cả những gì nàng nói đều là thật.
Nhưng hai vợ chồng chung đụng rất kì quái, không thân cận, không bất hòa, giống như người quen.
“Có phải các ngươi cho rằng ta cùng đám người kia liên thủ đoạt đồ vật của nhà ngươi không?”, Phượng Ninh giọng nói run run, lộ ra chút oan uổng.
“Đúng!”, Long Tam thở dài.
“Vậy trở về ngươi thay ta giải oan, nếu không Dư ma ma sẽ phạt ta”.
Tiếng “Dư ma ma” này làm cho Hàn Tiếu cùng Hàn Nhạc cùng nghĩ đến một người, Hàn Nhạc reo lên: “Là đại nương hung dữ kia!”
“Gì, các ngươi cũng đã gặp?”.
Hàn Nhạc dùng sức gật đầu: “Người này ép tỷ tỷ ta làm thiếp của hắn.” Hàn Nhạc chỉ một ngón tay vào Long Tam, Nhiếp Thừa Nham cùng Long Tam hận không thể ném hắn đi.
“Ai nha, thì ra chúng ta là tỷ muội, vậy sao ngươi lại lưu lạc tới chỗ này?”, Phượng Ninh tò mò hỏi.
Nhiếp Thừa Nham đen mặt, quát lên: “Tiếu Tiếu không phải thiếp của tướng công ngươi”.
Phượng Ninh nhìn Nhiếp Thừa Nham một chút, lại nhìn Hàn Tiếu, “a” một tiếng, chuyển hướng nhìn Long Tam trong ánh mắt tràn đầy đồng tình. Long Tam mấp máy miệng, nói với nàng: “Việc này ban đầu là Dư ma ma thấy ta bị thương nặng, cho rằng nên xung hỉ, làm không đúng”.
“Nếu đã là hiểu lầm, hay là để chắc chắn, viết thư từ hôn đi!”, Nhiếp Thừa Nham giận nhưng không thể phát tác, cắn răng nói.
Nói viết liền viết, hai nam nhân này rất ăn ý, chuẩn bị xong giấy bút nghiên mực, Long Tam rất nhanh viết cái “Thư từ hôn”, Phượng Ninh ở một bên trơ mắt nhìn, lại không ngừng hâm mộ, không nhịn được nói: “Nếu không, ngươi cũng viết cho ta một tờ đi?”.
Tay Long Tam run lên, thiếu chút nữa viết sai, may mà cuối cùng cũng xong, hắn ấn tay lên giấy, làm như không nghe thấy. Phượng Ninh lại nói thêm: “Rất đơn giản, ngươi chép theo bản này, đổi tên nàng thành tên của ta là được”.
Long Tam không để ý đến nàng, giao giấy từ hôn, đẩy nàng đi ra ngoài: “Đi thu thập hành lý của ngươi, tất cả mọi người đều chờ chúng ta trở về”.
“Ta không có hành lý, thừa dịp giấy bút đều có, ngươi thuận tay viết một tờ nữa đi, không phải nói ta bảy điều đều phạm phải hết sao? Rất nhanh liền xong”.
Long Tam làm như không nghe thấy, còn nói với Nhiếp Thừa Nham: “Nhà ta có việc, bên đại mạc tạm thời không có ai giúp ngươi rồi, thám tử bên kia, ngươi phái người qua tiếp nhận đi”.
Nhiếp Thừa Nham gật đầu, hai người nói nhỏ mấy câu, Long Tam quay đầu lại nhìn Phượng Ninh một chút, lại cùng Nhiếp Thừa Nham nói mấy câu, rốt cục cáo từ. Phượng Ninh hơi mất hứng, buồn bã ỉu xìu, cùng tỷ đệ Hàn Tiếu vẫy tay từ biệt, đi theo Long Tam.
Hàn Tiếu có chút lo lắng: “Chủ tử, bệnh của Long Tam phu nhân ta chẩn không ra, nhưng nàng nói nàng mộng rất nhiều, thỉnh thoảng lại nhức đầu choáng váng”.
“Đầu của nàng có bệnh, đã uống rất nhiều thuốc, sợ cũng không khỏi hoàn toàn, nhưng cũng không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi tốt sẽ không việc gì. Long phủ không thiếu đại phu, ngươi đừng lo lắng”.
Hàn Tiếu gật đầu, trong lòng nghĩ cần trở lại núi để thần y tiên sinh dạy cho, xem xem chứng bệnh mất trí nhớ này làm thế nào mới chữa trị được. Nhưng chờ đến khi bọn họ trở lại núi, lại chỉ thấy phong thư của Vân Vụ lão nhân.
Tựa hồ không muốn cáo biệt, lão nhân chọn thời điểm bọn họ không ngờ được, lặng lẽ rời đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tốt lắm, đừng ai nói xuyên không hay trùng sinh nhá…haha, đây là truyện bình thường, nói đến thời cổ đại, sự kiện kì lạ sẽ không phát sinh. Chuyện của Phượng Ninh từ từ sẽ nói đến, nàng là một nhân vật quan trọng.
Vân Vụ lão nhân đã đi ra ngoài, công chúa cũng phải gả tới Đại Mạc, ta nghĩ mọi người cũng đoán được rồi, cuối cùng mọi chuyện cần thiết, cũng sẽ giải quyết ở đại mạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.