Chương 229: Cô ấy là tuấn kiệt!
Nam Nam Lý
11/03/2022
"Yên tâm, tôi với Phồn Tinh làm bạn bao nhiêu năm, tất nhiên sẽ không khách sáo với cậu ấy."
Bạc Cảnh Xuyên cười nhạt, thờ ơ liếc nhìn cô ấy, "Thế thì tốt."
Nụ cười kia chẳng hề đạt tới đáy mắt, còn chẳng bằng không cười.
Sau khi gọi món, không khí trong phòng lại rơi vào yên lặng.
Tuy không muốn ăn thức ăn chó, nhưng thấy Phồn Tinh có thể ở bên Bạc Cảnh Xuyên, Hứa Thanh Tri vẫn rất mừng cho bạn mình.
Ít nhất phải cố giữ được tâm trạng lạc quan trong tình huống này mới được.
"Không ngờ hai người sẽ đến với nhau. Hai người quen biết thế nào vậy?"
Thẩm Phồn Tinh giật mình, "... Lần trước rơi xuống nước phải nhập viện, tình cờ quen biết..."
"Cậu..." Hứa Thanh Tri ngạc nhiên, cô còn tưởng hai người mới gặp nhau ở bữa tiệc lần trước, không ngờ còn sớm hơn nhiều!
"Vậy mà bây giờ cậu mới nói với tớ? Nếu cậu nói sớm thì hôm qua tớ đã không gửi mấy thứ cay mắt kia cho cậu, tớ còn đang suy tính chuyện kiếm một anh bạn trai cho cậu đấy biết không hả?"
"..."
Thẩm Phồn Tinh cảm thấy cánh tay trên vai hơi siết chặt.
Không khí dần lạnh xuống, Bạc Cảnh Xuyên lạnh lùng nhấc mắt nhìn chằm chằm Hứa Thanh Tri.
"Cậu đã có bạn trai hạng A như Chủ tịch Bạc rồi tớ còn phí công làm gì chứ? Xin hỏi trên đời này còn người đàn ông nào có thể thông minh tài giỏi, tuấn tú lịch sự, có vẻ ngoài có tài năng như Chủ tịch Bạc nữa sao? Đúng không Phồn Tinh?"
Độ ấm trong không khí dần tăng trở lại, trên mặt Bạc Cảnh Xuyên cũng dần có ý cười.
Hứa Thanh Tri lặng lẽ cắn đầu lưỡi chính mình, đúng vậy, cô hèn nhát đấy...
Nhưng cô đúng là tuấn kiệt mà.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Thẩm Phồn Tinh mím môi, lại không giấu được ý cười.
Hứa Thanh Tri phòng ngừa chính mình xấu hổ nên xoay người cầm túi xách lên, cầm hai thỏi son ra đưa cho Thẩm Phồn Tinh.
"Cho cậu này, hai thỏi này tớ đều thử rồi, dưỡng ẩm tốt lắm, màu cũng hợp với cậu."
Đều thử qua rồi?
"Thế à? Cảm ơn cậu." Thẩm Phồn Tinh nhận son, mở ra nhìn thử, đúng là toàn màu cô thích.
Bạc Cảnh Xuyên thấy cô vui vẻ nhận son thì ánh mắt hơi lấp loáng, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
Sau khi đồ ăn được bưng lên, mọi người bắt đầu ăn cơm, thỉnh thoảng lại trao đổi vài câu.
Thường thì đều là Thẩm Phồn Tinh và Hứa Thanh Tri nói, Bạc Cảnh Xuyên rất ít khi phát biểu ý kiến.
Nhưng cũng không khó nhận ra Bạc Cảnh Xuyên rất để ý Thẩm Phồn Tinh, thật sự rất cẩn thận tỉ mỉ.
Cuối bữa, Hứa Thanh Tri nâng ly rượu của mình lên.
Cô ấy thở dài một hơi, nhìn về phía Bạc Cảnh Xuyên: "Chủ tịch Bạc, hi vọng anh thật lòng đối tốt với cô ấy. Trước giờ cô ấy đối xử với tình cảm đều rất chuyên chú không cầu hồi báo, ngu ngốc đến mức cho rằng chỉ cần mình làm đủ nhiều, trao ra đủ chân thành cũng sẽ nhận được sự đối xử tử tế. Thật ra suy nghĩ này không có vấn đề gì, chỉ là lòng người khó đoán, cô ấy không muốn gì nhiều, thậm chí nếu là người khác có khi chỉ là chuyện bình thường, chuyện đương nhiên, nhưng đến chỗ cô ấy lại thành thứ cô ấy mong ngóng đạt được."
"Tôi không biết tình cảm anh dành cho Phồn Tinh sâu đậm đến đâu, cũng biết thời gian hai người đến với nhau chưa lâu, nhưng nói thật, tôi không hẳn đồng ý việc hai người thuận theo tự nhiên đến bên nhau như vậy. Tôi tận mắt thấy tình cảm suốt tám năm của cô ấy chỉ đổi lại sự phản bội, huống chi hai người mới được vài ngày..."
"Nhưng tôi vẫn đặt hi vọng vào anh, bởi vì anh là một người thật sự tuyệt vời. Tôi hi vọng cô bạn tốt nhất của tôi có thể đạt được hạnh phúc tốt nhất, cho nên tôi muốn chúc hai người hạnh phúc! Hạnh phúc gấp vạn lần Tô Hằng và Thẩm Thiên Nhu, hạnh phúc hơn bất cứ ai khác..."
Bạc Cảnh Xuyên cười nhạt, thờ ơ liếc nhìn cô ấy, "Thế thì tốt."
Nụ cười kia chẳng hề đạt tới đáy mắt, còn chẳng bằng không cười.
Sau khi gọi món, không khí trong phòng lại rơi vào yên lặng.
Tuy không muốn ăn thức ăn chó, nhưng thấy Phồn Tinh có thể ở bên Bạc Cảnh Xuyên, Hứa Thanh Tri vẫn rất mừng cho bạn mình.
Ít nhất phải cố giữ được tâm trạng lạc quan trong tình huống này mới được.
"Không ngờ hai người sẽ đến với nhau. Hai người quen biết thế nào vậy?"
Thẩm Phồn Tinh giật mình, "... Lần trước rơi xuống nước phải nhập viện, tình cờ quen biết..."
"Cậu..." Hứa Thanh Tri ngạc nhiên, cô còn tưởng hai người mới gặp nhau ở bữa tiệc lần trước, không ngờ còn sớm hơn nhiều!
"Vậy mà bây giờ cậu mới nói với tớ? Nếu cậu nói sớm thì hôm qua tớ đã không gửi mấy thứ cay mắt kia cho cậu, tớ còn đang suy tính chuyện kiếm một anh bạn trai cho cậu đấy biết không hả?"
"..."
Thẩm Phồn Tinh cảm thấy cánh tay trên vai hơi siết chặt.
Không khí dần lạnh xuống, Bạc Cảnh Xuyên lạnh lùng nhấc mắt nhìn chằm chằm Hứa Thanh Tri.
"Cậu đã có bạn trai hạng A như Chủ tịch Bạc rồi tớ còn phí công làm gì chứ? Xin hỏi trên đời này còn người đàn ông nào có thể thông minh tài giỏi, tuấn tú lịch sự, có vẻ ngoài có tài năng như Chủ tịch Bạc nữa sao? Đúng không Phồn Tinh?"
Độ ấm trong không khí dần tăng trở lại, trên mặt Bạc Cảnh Xuyên cũng dần có ý cười.
Hứa Thanh Tri lặng lẽ cắn đầu lưỡi chính mình, đúng vậy, cô hèn nhát đấy...
Nhưng cô đúng là tuấn kiệt mà.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Thẩm Phồn Tinh mím môi, lại không giấu được ý cười.
Hứa Thanh Tri phòng ngừa chính mình xấu hổ nên xoay người cầm túi xách lên, cầm hai thỏi son ra đưa cho Thẩm Phồn Tinh.
"Cho cậu này, hai thỏi này tớ đều thử rồi, dưỡng ẩm tốt lắm, màu cũng hợp với cậu."
Đều thử qua rồi?
"Thế à? Cảm ơn cậu." Thẩm Phồn Tinh nhận son, mở ra nhìn thử, đúng là toàn màu cô thích.
Bạc Cảnh Xuyên thấy cô vui vẻ nhận son thì ánh mắt hơi lấp loáng, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
Sau khi đồ ăn được bưng lên, mọi người bắt đầu ăn cơm, thỉnh thoảng lại trao đổi vài câu.
Thường thì đều là Thẩm Phồn Tinh và Hứa Thanh Tri nói, Bạc Cảnh Xuyên rất ít khi phát biểu ý kiến.
Nhưng cũng không khó nhận ra Bạc Cảnh Xuyên rất để ý Thẩm Phồn Tinh, thật sự rất cẩn thận tỉ mỉ.
Cuối bữa, Hứa Thanh Tri nâng ly rượu của mình lên.
Cô ấy thở dài một hơi, nhìn về phía Bạc Cảnh Xuyên: "Chủ tịch Bạc, hi vọng anh thật lòng đối tốt với cô ấy. Trước giờ cô ấy đối xử với tình cảm đều rất chuyên chú không cầu hồi báo, ngu ngốc đến mức cho rằng chỉ cần mình làm đủ nhiều, trao ra đủ chân thành cũng sẽ nhận được sự đối xử tử tế. Thật ra suy nghĩ này không có vấn đề gì, chỉ là lòng người khó đoán, cô ấy không muốn gì nhiều, thậm chí nếu là người khác có khi chỉ là chuyện bình thường, chuyện đương nhiên, nhưng đến chỗ cô ấy lại thành thứ cô ấy mong ngóng đạt được."
"Tôi không biết tình cảm anh dành cho Phồn Tinh sâu đậm đến đâu, cũng biết thời gian hai người đến với nhau chưa lâu, nhưng nói thật, tôi không hẳn đồng ý việc hai người thuận theo tự nhiên đến bên nhau như vậy. Tôi tận mắt thấy tình cảm suốt tám năm của cô ấy chỉ đổi lại sự phản bội, huống chi hai người mới được vài ngày..."
"Nhưng tôi vẫn đặt hi vọng vào anh, bởi vì anh là một người thật sự tuyệt vời. Tôi hi vọng cô bạn tốt nhất của tôi có thể đạt được hạnh phúc tốt nhất, cho nên tôi muốn chúc hai người hạnh phúc! Hạnh phúc gấp vạn lần Tô Hằng và Thẩm Thiên Nhu, hạnh phúc hơn bất cứ ai khác..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.