Chương 374: Đại thọ tám mươi tám
Nam Nam Lý
12/03/2022
Thủ đô.
Là gia đình tài phiệt số một tại thủ đô, nhưng căn nhà cũ của nhà họ Bùi vẫn rất mộc mạc, không xa hoa, cũng không âm thầm khoe mẽ.
Ông Bùi cũng không thích tổ chức tiệc trong nhà của mình, nên đã đặt một khách sạn dưới quyền của nhà họ Bùi để tổ chức sinh nhật.
Cũng là nơi mà giới trẻ rất yêu thích.
Tuy nói là đại thọ của ông ta, nhưng đây chính là nơi của những cơ hội tuyệt vời, có người nào tới đây mà không nghĩ tới việc gắn kết một chút quan hệ với nhà họ Bùi cơ chứ.
Một chiếc xe đắt tiền dừng lại ở cửa, những nhân vật tai to mặt lớn ở thủ đô liên tục nối đuôi nhau đi vào khách sạn.
Ngoài cửa, rất nhiều phòng viên cầm camera liên tục chụp ảnh những người mà có lẽ là cả đời bọn họ cũng không thể thấy mặt ở khoảng cách gần như vậy.
Ông Bùi từng cầm súng đánh Nhật, là một gia đình quân nhân, chẳng qua là sau này trở lại kinh doanh. Con lớn của ông Bùi chính là thủ trưởng chức quyền to lớn của thủ đô.
Tập đoàn tài chính của Bùi thị thì không cần phải nói nhiều, nhiều năm nay bọn họ chưa từng đánh mất vị thế của mình ở thủ đô.
Buổi tiệc này, quan chức và doanh nhân đều tụ họp. Là một cảnh tượng chưa từng có.
Cháu trai thứ hai của ông Bùi là Bùi An Chi năm đó đã cung cấp không ít thông tin cho phóng viên, làm hại cháu dâu của ông ta khóc lóc khổ sở, vậy nên ông không thích phóng viên.
Cũng vì vậy mà hiện giờ phóng viên chỉ có thể dùng đôi mắt- trong mong ngồi xổm trước cửa khách sạn, tìm thời cơ để lấy tin tức.
Thẩm Phồn Tinh và bạc Cảnh Xuyên một ngày trước đã tới thủ đô, và nhận phòng ở khách sạn luôn.
Buổi tiệc sắp bắt đầu, Thẩm Phồn Tinh, Bạc Cảnh Xuyên, Hứa Thanh Tri và Yên Nhuệ Tước không có chuyện gì làm nên mặt dày đến chơi, kết quả là đi chưa được bao lâu đã gặp vợ chồng Bùi An Chi và Diệp Tố Tố ở tầng trệt.
Tuy nói hai người họ đã có một cặp trai gái, chênh lệch tuổi tác cũng không nhiều nhưng hai người họ vẫn rất nổi bật.
Bùi An Chi cả người đồ tây trang sang trọng bao bọc lấy thân hình thon dài, hai hàng lông mày tinh xảo có vài phần lạnh lùng xa cách, bên khuỷu tay anh ta là một cánh tay của người phụ nữ xinh đẹp, tóc dài thả thấp, mặc một chiếc váy dạ hội giản dị, bên tai là hai hạt chân trâu tinh xảo khéo léo, nhìn vừa tinh tế vừa nho nhã, là kiểu phụ nữ phương Đông điển hình.
“Bùi tổng, Bùi phu nhân.”
Thẩm Phồn Tinh đảo mắt, tiến lên chủ động chào hỏi Bùi An Chi và Diệp Tố Tố.
Diệp Tố Tố nhìn thấy Thẩm Phồn Tinh, mỉm cười gật đầu.
Bùi An Chi không đáp lại.
“Cô cũng đến rồi.”
Ở trong mắt Bùi An Chi, cho dù có là thần tiên giáng thế thì trong mắt anh ta cũng chỉ có một mình vợ mình.
“Lúc trước xảy ra chuyện như vậy thật sự rất xin lỗi, tôi nên đến sớm hơn…”
“Cái đó cũng không là gì đâu, tin tức quá đáng hơn tôi cũng đã từng thấy, quen rồi.”
Nghe vậy, gương mặt anh tuấn của Bùi An Chi hiện lên một chút xấu hổ.
Bạc Cảnh Xuyên nhíu mày, tầm mắt anh dừng trên người của Bùi An Chi: “Vừa hay, lúc trước chúng ta còn vài món nợ cũng nên tính toán một chút rồi.”
Diệp Tố Tố xoay người nhìn Bạc Cảnh Xuyên và Bùi An Chi, cong môi cười khẽ: “Vậy hai người từ từ tính, chúng tôi đi trước.”
Bùi An Chi há miệng nhìn vợ của mình, anh ta muốn giữ lại, kết quả Diệp Tố Tố lại “nhẫn tâm” để anh ta lại cho tên Bạc Cảnh Xuyên này.
-
Trên đại sảnh buổi tiệc đầy trai xinh gái đẹp, ai nấy cũng đều anh tuấn thoát tục, xinh đẹp như hoa.
Còn trang phục hôm nay của Thẩm Phồn Tinh thì cũng không tính là nổi bật.
Là gia đình tài phiệt số một tại thủ đô, nhưng căn nhà cũ của nhà họ Bùi vẫn rất mộc mạc, không xa hoa, cũng không âm thầm khoe mẽ.
Ông Bùi cũng không thích tổ chức tiệc trong nhà của mình, nên đã đặt một khách sạn dưới quyền của nhà họ Bùi để tổ chức sinh nhật.
Cũng là nơi mà giới trẻ rất yêu thích.
Tuy nói là đại thọ của ông ta, nhưng đây chính là nơi của những cơ hội tuyệt vời, có người nào tới đây mà không nghĩ tới việc gắn kết một chút quan hệ với nhà họ Bùi cơ chứ.
Một chiếc xe đắt tiền dừng lại ở cửa, những nhân vật tai to mặt lớn ở thủ đô liên tục nối đuôi nhau đi vào khách sạn.
Ngoài cửa, rất nhiều phòng viên cầm camera liên tục chụp ảnh những người mà có lẽ là cả đời bọn họ cũng không thể thấy mặt ở khoảng cách gần như vậy.
Ông Bùi từng cầm súng đánh Nhật, là một gia đình quân nhân, chẳng qua là sau này trở lại kinh doanh. Con lớn của ông Bùi chính là thủ trưởng chức quyền to lớn của thủ đô.
Tập đoàn tài chính của Bùi thị thì không cần phải nói nhiều, nhiều năm nay bọn họ chưa từng đánh mất vị thế của mình ở thủ đô.
Buổi tiệc này, quan chức và doanh nhân đều tụ họp. Là một cảnh tượng chưa từng có.
Cháu trai thứ hai của ông Bùi là Bùi An Chi năm đó đã cung cấp không ít thông tin cho phóng viên, làm hại cháu dâu của ông ta khóc lóc khổ sở, vậy nên ông không thích phóng viên.
Cũng vì vậy mà hiện giờ phóng viên chỉ có thể dùng đôi mắt- trong mong ngồi xổm trước cửa khách sạn, tìm thời cơ để lấy tin tức.
Thẩm Phồn Tinh và bạc Cảnh Xuyên một ngày trước đã tới thủ đô, và nhận phòng ở khách sạn luôn.
Buổi tiệc sắp bắt đầu, Thẩm Phồn Tinh, Bạc Cảnh Xuyên, Hứa Thanh Tri và Yên Nhuệ Tước không có chuyện gì làm nên mặt dày đến chơi, kết quả là đi chưa được bao lâu đã gặp vợ chồng Bùi An Chi và Diệp Tố Tố ở tầng trệt.
Tuy nói hai người họ đã có một cặp trai gái, chênh lệch tuổi tác cũng không nhiều nhưng hai người họ vẫn rất nổi bật.
Bùi An Chi cả người đồ tây trang sang trọng bao bọc lấy thân hình thon dài, hai hàng lông mày tinh xảo có vài phần lạnh lùng xa cách, bên khuỷu tay anh ta là một cánh tay của người phụ nữ xinh đẹp, tóc dài thả thấp, mặc một chiếc váy dạ hội giản dị, bên tai là hai hạt chân trâu tinh xảo khéo léo, nhìn vừa tinh tế vừa nho nhã, là kiểu phụ nữ phương Đông điển hình.
“Bùi tổng, Bùi phu nhân.”
Thẩm Phồn Tinh đảo mắt, tiến lên chủ động chào hỏi Bùi An Chi và Diệp Tố Tố.
Diệp Tố Tố nhìn thấy Thẩm Phồn Tinh, mỉm cười gật đầu.
Bùi An Chi không đáp lại.
“Cô cũng đến rồi.”
Ở trong mắt Bùi An Chi, cho dù có là thần tiên giáng thế thì trong mắt anh ta cũng chỉ có một mình vợ mình.
“Lúc trước xảy ra chuyện như vậy thật sự rất xin lỗi, tôi nên đến sớm hơn…”
“Cái đó cũng không là gì đâu, tin tức quá đáng hơn tôi cũng đã từng thấy, quen rồi.”
Nghe vậy, gương mặt anh tuấn của Bùi An Chi hiện lên một chút xấu hổ.
Bạc Cảnh Xuyên nhíu mày, tầm mắt anh dừng trên người của Bùi An Chi: “Vừa hay, lúc trước chúng ta còn vài món nợ cũng nên tính toán một chút rồi.”
Diệp Tố Tố xoay người nhìn Bạc Cảnh Xuyên và Bùi An Chi, cong môi cười khẽ: “Vậy hai người từ từ tính, chúng tôi đi trước.”
Bùi An Chi há miệng nhìn vợ của mình, anh ta muốn giữ lại, kết quả Diệp Tố Tố lại “nhẫn tâm” để anh ta lại cho tên Bạc Cảnh Xuyên này.
-
Trên đại sảnh buổi tiệc đầy trai xinh gái đẹp, ai nấy cũng đều anh tuấn thoát tục, xinh đẹp như hoa.
Còn trang phục hôm nay của Thẩm Phồn Tinh thì cũng không tính là nổi bật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.