Chương 392: Mời cô diễn tiếp.
Nam Nam Lý
12/03/2022
“…” Sắc mặt của Thẩm Thiên Nhu hết xanh rồi trắng.
Thẩm Phồn Tinh cười khẩy: “Ngay cả loại người tiểu nhân hèn hạ như cô còn không thể làm được gì ở trước mặt bà Bùi, huống chi là người khác?”
Thẩm Phồn Tinh nói xong, bước sát lại gần Thẩm Thiên Nhu, giọng nói cực kì lạnh lùng: “Ban đầu tôi nghĩ không muốn để cô lấy được vốn đầu tư phải tốn một chút công sức. Nhưng Thẩm Thiên Nhu à, không ngờ lại dễ dàng như vậy…Tô Hằng muốn thông qua cô để lôi kéo vốn đầu tư của Bùi thị? Chậc…Đầu óc anh ta sao thế nhỉ?”
Thẩm Phồn Tinh không nói tiếp nữa, ngược lại cười rất thích thú.
Trong lòng Thẩm Thiên Nhu như bị nghẹn vô cớ: “Chị có ý gì?”
Mắt Thẩm Phồn Tinh đầy vẻ chế giễu, lắc đầu: “Tại sao phải nói cho cô biết? Mời cô diễn tiếp.”
Cô nói xong, chẳng thèm để ý tới Thẩm Thiên Nhu nữa và xoay người rời đi.
Thẩm Nhiên Nhu tức giận đến cả người run lên. Từ lúc mới bắt đầu, cô ta vẫn làm việc cẩn thận không dám có chút lơ là hay châm trễ chỗ nào. Cô dựa vào đâu mà có thái độ chỉ tay năm ngón chứ?
Thẩm Phồn Tinh đuổi theo Diệp Tố Tố, sau khi bàn bạc quyết định vào trong tiệm bánh ngọt ngồi nghỉ một lát.
Cẩn thận hỏi thăm khẩu vị của Diệp Tố Tố, Thẩm Phồn Tinh không gọi món bánh ngọt bà ấy muốn mà là kem.
Cô và Hứa Thanh Tri cũng mỗi người một phần, Thẩm Thiên Nhu nói muốn giảm cân nên chỉ gọi cho mình ly nước trái cây.
Diệp Tố Tố nhìn thấy ly kem thì hưng phấn nói: “Tôi luôn cảm thấy đi dạo phố được ăn kem ly thật tuyệt vời!”
Thẩm Phồn Tinh cười gật đầu: “Không sai, đó chính là lý do lớn nhất đồng ý ra ngoài đi dạo với bạn bè vào ngày chủ nhật.”
Diệp Tố Tố cảm thấy tán gẫu với Thẩm Phồn Tinh càng ngày càng hợp, ăn xong ly kem, mấy người bọn họ lại dốc hết sức lực tiếp tục đi mua sắm.
Ba người từ từ thân thiết, cười cười nói nói giống như bạn thân đang đi mua sắm cùng nhau.
Mà tình trạng bị gạt ra ngoài hoàn toàn, chỉ có mình Thẩm Thiên Nhu.
Trên tay cô ta cầm nước hoa và túi xách, chiếc giày cao gót được chọn lựa tỉ mỉ bây giờ cũng trở nên vướng víu khiến lòng bàn chân cô đau gần chết.
Cô ta cắn răng kiên trì, mỗi lần thấy Diệp Tố Tố cần thanh toán thứ gì, cô ta luôn vội vàng giành trả tiền. Mà từ đầu tới cuối, Thẩm Phồn Tinh và Hứa Thanh Tri ngoại trừ đưa ra ý kiến tham khảo cho Diệp Tố Tố còn lại chỉ thờ ơ đứng một bên.
Mỗi lần Thẩm Thiên Nhu thấy vậy tưởng rằng Thẩm Phồn Tinh đang xấu hổ, càng cho rằng Thẩm Phồn Tinh không biết nắm bắt cơ hội, đúng lúc nhường cơ hội cho cô ta.
Đi ra ngoài dạo phố với người ta, ngoại trừ mời người ta ăn ly kem rẻ tiền, lúc cần nghiêm túc biểu hiện thì lại không dám nói câu nào?
Nhưng lần nào cô ta giành thanh toán đều bị Diệp Tố Tố khéo léo từ chối lần đó. Thậm chí tới cuối cùng, Diệp Tố Tố còn nghiêm mặt từ chối.
Cuối buổi đi dạo, Thẩm Phồn Tinh đột nhiên lên tiếng: “Tôi muốn mua một ít đặc sản của thủ đô mang về. Bà Bùi, bà có thể giới thiệu cho chúng tôi một ít đặc sản thủ đô không?”
Diệp Tố Tố chợt hiểu ra: “Cô coi tôi…Sơ ý quá, tôi dẫn cô đi coi.”
Cuối cùng, Diệp Tố Tố tự móc tiền túi mua cho ba người các cô vài phần đặc sản.
Cả người Thẩm Thiên Nhu lúng túng, nhìn những phần điểm tâm tầm thường trong tay thì từ chối mấy lần.
Còn Thẩm Phồn Tinh chỉ nói một câu cảm ơn rồi thẳng thắn nhận lấy, Hứa Thanh Tri cũng không từ chối.
“Thật sự cảm ơn bà Bùi, lần sau có tới Bình Thành chơi nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ dẫn bà đi thăm quan Bình Thành.”
“Được, đến đó chúng ta sẽ cùng ăn vụng kem.”
Thẩm Phồn Tinh cười nhẹ: “Việc ấy là cần thiết.”
Mà lúc này, một chiếc xe con hạng sang ngừng lại ở trước cửa cửa hàng tổng hợp.
Thẩm Phồn Tinh cười khẩy: “Ngay cả loại người tiểu nhân hèn hạ như cô còn không thể làm được gì ở trước mặt bà Bùi, huống chi là người khác?”
Thẩm Phồn Tinh nói xong, bước sát lại gần Thẩm Thiên Nhu, giọng nói cực kì lạnh lùng: “Ban đầu tôi nghĩ không muốn để cô lấy được vốn đầu tư phải tốn một chút công sức. Nhưng Thẩm Thiên Nhu à, không ngờ lại dễ dàng như vậy…Tô Hằng muốn thông qua cô để lôi kéo vốn đầu tư của Bùi thị? Chậc…Đầu óc anh ta sao thế nhỉ?”
Thẩm Phồn Tinh không nói tiếp nữa, ngược lại cười rất thích thú.
Trong lòng Thẩm Thiên Nhu như bị nghẹn vô cớ: “Chị có ý gì?”
Mắt Thẩm Phồn Tinh đầy vẻ chế giễu, lắc đầu: “Tại sao phải nói cho cô biết? Mời cô diễn tiếp.”
Cô nói xong, chẳng thèm để ý tới Thẩm Thiên Nhu nữa và xoay người rời đi.
Thẩm Nhiên Nhu tức giận đến cả người run lên. Từ lúc mới bắt đầu, cô ta vẫn làm việc cẩn thận không dám có chút lơ là hay châm trễ chỗ nào. Cô dựa vào đâu mà có thái độ chỉ tay năm ngón chứ?
Thẩm Phồn Tinh đuổi theo Diệp Tố Tố, sau khi bàn bạc quyết định vào trong tiệm bánh ngọt ngồi nghỉ một lát.
Cẩn thận hỏi thăm khẩu vị của Diệp Tố Tố, Thẩm Phồn Tinh không gọi món bánh ngọt bà ấy muốn mà là kem.
Cô và Hứa Thanh Tri cũng mỗi người một phần, Thẩm Thiên Nhu nói muốn giảm cân nên chỉ gọi cho mình ly nước trái cây.
Diệp Tố Tố nhìn thấy ly kem thì hưng phấn nói: “Tôi luôn cảm thấy đi dạo phố được ăn kem ly thật tuyệt vời!”
Thẩm Phồn Tinh cười gật đầu: “Không sai, đó chính là lý do lớn nhất đồng ý ra ngoài đi dạo với bạn bè vào ngày chủ nhật.”
Diệp Tố Tố cảm thấy tán gẫu với Thẩm Phồn Tinh càng ngày càng hợp, ăn xong ly kem, mấy người bọn họ lại dốc hết sức lực tiếp tục đi mua sắm.
Ba người từ từ thân thiết, cười cười nói nói giống như bạn thân đang đi mua sắm cùng nhau.
Mà tình trạng bị gạt ra ngoài hoàn toàn, chỉ có mình Thẩm Thiên Nhu.
Trên tay cô ta cầm nước hoa và túi xách, chiếc giày cao gót được chọn lựa tỉ mỉ bây giờ cũng trở nên vướng víu khiến lòng bàn chân cô đau gần chết.
Cô ta cắn răng kiên trì, mỗi lần thấy Diệp Tố Tố cần thanh toán thứ gì, cô ta luôn vội vàng giành trả tiền. Mà từ đầu tới cuối, Thẩm Phồn Tinh và Hứa Thanh Tri ngoại trừ đưa ra ý kiến tham khảo cho Diệp Tố Tố còn lại chỉ thờ ơ đứng một bên.
Mỗi lần Thẩm Thiên Nhu thấy vậy tưởng rằng Thẩm Phồn Tinh đang xấu hổ, càng cho rằng Thẩm Phồn Tinh không biết nắm bắt cơ hội, đúng lúc nhường cơ hội cho cô ta.
Đi ra ngoài dạo phố với người ta, ngoại trừ mời người ta ăn ly kem rẻ tiền, lúc cần nghiêm túc biểu hiện thì lại không dám nói câu nào?
Nhưng lần nào cô ta giành thanh toán đều bị Diệp Tố Tố khéo léo từ chối lần đó. Thậm chí tới cuối cùng, Diệp Tố Tố còn nghiêm mặt từ chối.
Cuối buổi đi dạo, Thẩm Phồn Tinh đột nhiên lên tiếng: “Tôi muốn mua một ít đặc sản của thủ đô mang về. Bà Bùi, bà có thể giới thiệu cho chúng tôi một ít đặc sản thủ đô không?”
Diệp Tố Tố chợt hiểu ra: “Cô coi tôi…Sơ ý quá, tôi dẫn cô đi coi.”
Cuối cùng, Diệp Tố Tố tự móc tiền túi mua cho ba người các cô vài phần đặc sản.
Cả người Thẩm Thiên Nhu lúng túng, nhìn những phần điểm tâm tầm thường trong tay thì từ chối mấy lần.
Còn Thẩm Phồn Tinh chỉ nói một câu cảm ơn rồi thẳng thắn nhận lấy, Hứa Thanh Tri cũng không từ chối.
“Thật sự cảm ơn bà Bùi, lần sau có tới Bình Thành chơi nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ dẫn bà đi thăm quan Bình Thành.”
“Được, đến đó chúng ta sẽ cùng ăn vụng kem.”
Thẩm Phồn Tinh cười nhẹ: “Việc ấy là cần thiết.”
Mà lúc này, một chiếc xe con hạng sang ngừng lại ở trước cửa cửa hàng tổng hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.