Chương 302: Thanh toán
Nam Nam Lý
11/03/2022
Thẩm Phồn Tinh bước lên bậc thang, mang theo hơi thở lạnh lùng kiêu ngạo cùng với cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Thẩm Phồn Tinh không đáp lại câu “cái thứ vô lại” mà Thẩm Đức Phàm nói, lạnh lùng liếc nhìn ông ta rồi đi thẳng vào nhà.
Thẩm Đức Phàm bị Thẩm Phồn Tinh phớt lờ hoàn toàn, so với sự tức giận của ông ta, sự bình tĩnh và thờ ơ của cô càng khiến ông ta giống một tên hề nhảy nhót.
Khi ông ta nghiến răng lạnh mặt quay lại phòng khách, Thẩm Phồn Tinh đã ngồi trên ghế sô pha.
-
Sắc trời bên ngoài căn phòng hoàn toàn tối đen, phòng khách rộng lớn sáng sủa sạch sẽ, ánh đèn phản chiếu, càng thêm xa hoa sáng ngời.
Ánh sáng trắng đến mức thậm chí có thể nhìn thấy bụi mịn bay trong sự tĩnh mịch.
Thẩm Phồn Tinh ngồi trên ghế sô pha, mặc một bộ quần áo màu đỏ gạch, giản dị khí chất, mái tóc buộc đơn giản sau đầu, một tay đặt trên tay vịn ghế sô pha, trên đầu gối đặt một quyển tạp chí thời trang, đôi môi đỏ mọng mím nhẹ. Đôi lông mi cụp xuống, không nhìn rõ biểu cảm của cô.
Phòng khách rơi vào im lặng từ lúc nào, bầu không khí càng lúc càng áp lực.
Một lúc lâu sau--
“Lý do.”
Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, đầy khí phách, chỉ có hai chữ mang theo sức mạnh.
“Còn mấy ngày nữa là sinh nhật của Thiên Nhu, tao đương nhiên muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho con bé!”
Thẩm Phồn Tinh ánh mắt đột nhiên trầm xuống, trong lòng dâng lên cảm giác ớn lạnh nhưng cô cố tình kìm nén.
Cô đóng quyển tạp chí trong tay lại, dựa vào ghế sô pha, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Đức Phàm, thản nhiên cong môi.
Khuôn mặt xinh đẹp trong sáng, chỉ vì động tác nhỏ này mà hoàn toàn giải nghĩa được hết hai từ “châm chọc”.
“Sinh nhật cô ta, ông lấy công ty của tôi làm quà tặng cho cô ta? Đây là lý do sao?”
Sự kiêu ngạo và mỉa mai trong giọng điệu của cô càng làm tăng thêm sự tức giận và phản cảm trên khuôn mặt Thẩm Đức Phàm.
“Dù sao Thiên Nhu cũng là em gái của mày, mày năm lần bảy lượt khó dễ con bé, càng ngày càng quá đáng... Hôm nay còn quá quắt hơn. Trước mặt công chúng, mày còn bắt con bé phải quỳ xuống, mày còn là người không?
Mày đã bao giờ nghĩ đến việc con bé là người của công chúng? Là nghệ sĩ quan trọng nhất của Lam Vận chưa? Mày làm khó con bé như vậy, mang đến cho công ty bao nhiêu tổn thất! Còn mày, đã không biết hối cải lại còn làm mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Gia đình nhà họ Thẩm không chịu nổi sự ngang tàn của mày, cũng không thể để mất thể diện như vậy được! Mày không cần phải ở trong nước nữa, vé máy bay tao đã chuẩn bị, muốn đi đâu thì đi đi! Các khoản lỗ của công ty phải được bù đắp, vì vậy để lại công ty của mày trước khi ra nước ngoài, cũng như là một lời xin lỗi dành cho Thiên Nhu!”
Thẩm Phồn Tinh cười lạnh, ném tờ tạp chí trên tay xuống bàn cà phê một cái “bộp”, rồi đứng dậy.
Thân hình cao gầy lập tức đứng dậy, cùng với sức mạnh khó cưỡng cùng sự lạnh lẽo của cơ thể, không khí xung quanh càng trở nên loãng hơn.
Đôi mắt chứa đầy sự lạnh lẽo, gắt gao nheo lại.
“So với cô ta, có rất nhiều người có năng lực có bản lĩnh hơn. Các người sẵn sàng chi tiền cho cô ta, tổn thất hay không là do các người tự lựa chọn. Đi nước ngoài? Ông không có tư cách quyết định thay tôi! Ông muốn công ty của tôi sao? Đừng có nghĩ đến chuyện đó!”
Giọng nói của Thẩm Phồn Tinh giống như một khối băng treo trên trần hang động, rơi xuống từng mảnh, vỡ tan nát tung tóe khắp sàn nhà!
Cô lúc này đang rất tức giận, sự tức giận của cô còn làm cho người ta phải kinh hãi.
Đó là thứ duy nhất còn lại mà mẹ cô để lại cho cô, không ngờ rằng họ lại vô liêm sỉ đến thế!
Một lúc sau, cô đột nhiên lạnh lùng mỉm cười: “Nếu như các người nhất định muốn thanh toán, vậy thì tôi cũng không ngại tính toán với nhà họ Thẩm các người.”
Thẩm Phồn Tinh không đáp lại câu “cái thứ vô lại” mà Thẩm Đức Phàm nói, lạnh lùng liếc nhìn ông ta rồi đi thẳng vào nhà.
Thẩm Đức Phàm bị Thẩm Phồn Tinh phớt lờ hoàn toàn, so với sự tức giận của ông ta, sự bình tĩnh và thờ ơ của cô càng khiến ông ta giống một tên hề nhảy nhót.
Khi ông ta nghiến răng lạnh mặt quay lại phòng khách, Thẩm Phồn Tinh đã ngồi trên ghế sô pha.
-
Sắc trời bên ngoài căn phòng hoàn toàn tối đen, phòng khách rộng lớn sáng sủa sạch sẽ, ánh đèn phản chiếu, càng thêm xa hoa sáng ngời.
Ánh sáng trắng đến mức thậm chí có thể nhìn thấy bụi mịn bay trong sự tĩnh mịch.
Thẩm Phồn Tinh ngồi trên ghế sô pha, mặc một bộ quần áo màu đỏ gạch, giản dị khí chất, mái tóc buộc đơn giản sau đầu, một tay đặt trên tay vịn ghế sô pha, trên đầu gối đặt một quyển tạp chí thời trang, đôi môi đỏ mọng mím nhẹ. Đôi lông mi cụp xuống, không nhìn rõ biểu cảm của cô.
Phòng khách rơi vào im lặng từ lúc nào, bầu không khí càng lúc càng áp lực.
Một lúc lâu sau--
“Lý do.”
Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên, đầy khí phách, chỉ có hai chữ mang theo sức mạnh.
“Còn mấy ngày nữa là sinh nhật của Thiên Nhu, tao đương nhiên muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho con bé!”
Thẩm Phồn Tinh ánh mắt đột nhiên trầm xuống, trong lòng dâng lên cảm giác ớn lạnh nhưng cô cố tình kìm nén.
Cô đóng quyển tạp chí trong tay lại, dựa vào ghế sô pha, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Đức Phàm, thản nhiên cong môi.
Khuôn mặt xinh đẹp trong sáng, chỉ vì động tác nhỏ này mà hoàn toàn giải nghĩa được hết hai từ “châm chọc”.
“Sinh nhật cô ta, ông lấy công ty của tôi làm quà tặng cho cô ta? Đây là lý do sao?”
Sự kiêu ngạo và mỉa mai trong giọng điệu của cô càng làm tăng thêm sự tức giận và phản cảm trên khuôn mặt Thẩm Đức Phàm.
“Dù sao Thiên Nhu cũng là em gái của mày, mày năm lần bảy lượt khó dễ con bé, càng ngày càng quá đáng... Hôm nay còn quá quắt hơn. Trước mặt công chúng, mày còn bắt con bé phải quỳ xuống, mày còn là người không?
Mày đã bao giờ nghĩ đến việc con bé là người của công chúng? Là nghệ sĩ quan trọng nhất của Lam Vận chưa? Mày làm khó con bé như vậy, mang đến cho công ty bao nhiêu tổn thất! Còn mày, đã không biết hối cải lại còn làm mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Gia đình nhà họ Thẩm không chịu nổi sự ngang tàn của mày, cũng không thể để mất thể diện như vậy được! Mày không cần phải ở trong nước nữa, vé máy bay tao đã chuẩn bị, muốn đi đâu thì đi đi! Các khoản lỗ của công ty phải được bù đắp, vì vậy để lại công ty của mày trước khi ra nước ngoài, cũng như là một lời xin lỗi dành cho Thiên Nhu!”
Thẩm Phồn Tinh cười lạnh, ném tờ tạp chí trên tay xuống bàn cà phê một cái “bộp”, rồi đứng dậy.
Thân hình cao gầy lập tức đứng dậy, cùng với sức mạnh khó cưỡng cùng sự lạnh lẽo của cơ thể, không khí xung quanh càng trở nên loãng hơn.
Đôi mắt chứa đầy sự lạnh lẽo, gắt gao nheo lại.
“So với cô ta, có rất nhiều người có năng lực có bản lĩnh hơn. Các người sẵn sàng chi tiền cho cô ta, tổn thất hay không là do các người tự lựa chọn. Đi nước ngoài? Ông không có tư cách quyết định thay tôi! Ông muốn công ty của tôi sao? Đừng có nghĩ đến chuyện đó!”
Giọng nói của Thẩm Phồn Tinh giống như một khối băng treo trên trần hang động, rơi xuống từng mảnh, vỡ tan nát tung tóe khắp sàn nhà!
Cô lúc này đang rất tức giận, sự tức giận của cô còn làm cho người ta phải kinh hãi.
Đó là thứ duy nhất còn lại mà mẹ cô để lại cho cô, không ngờ rằng họ lại vô liêm sỉ đến thế!
Một lúc sau, cô đột nhiên lạnh lùng mỉm cười: “Nếu như các người nhất định muốn thanh toán, vậy thì tôi cũng không ngại tính toán với nhà họ Thẩm các người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.