Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 6: Không được nói vậy
Trường Yên
10/07/2024
Trong cơn mưa tầm tã, mấy bóng người khoác áo tơi đứng cạnh đường núi.
“Chủ tử mất tích ở gần đây à?” Trình Hồi quay sang hỏi người áo đen bên cạnh.
Người kia gật đầu: “Dọc đường chủ tử luôn để lại ký hiệu nhưng từ chỗ này thì mất dấu.”
Trình Hồi đưa tay lau nước mưa trên mặt rồi nói: “Vậy chia nhau ra tìm đi.”
Mấy người lập tức tản ra, biến mất trong màn mưa trắng xóa.
Khi Trình Hồi đi ngang cổng thôn thì gặp một thiếu niên đeo gùi thuốc trú mưa dưới mái hiên.
Hắn đi tới, tháo mũ rộng vành xuống rồi cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu huynh đệ, cho ta hỏi thăm chút xíu, gần đây chỗ các ngươi có thêm người nào không?”
Phương Tiểu Trúc nghĩ ngay đến A Tễ, “Có một người.”
“Thật không?!” Trình Hồi mừng rỡ, “Có phải người kia rất đẹp, phong thần tuấn lãng nhưng tính tình không tốt lắm, khi cười lên rất đáng sợ, làm người ta ớn lạnh không?!”
Phương Tiểu Trúc giật mình, “Đáng sợ vậy sao?”
“Cũng không hẳn,“ Trình Hồi nói thêm, “Lúc không tức giận vẫn khá tốt tính, còn chia bạc với đùa chim nữa.”
Hắn truy hỏi: “Người kia ở đâu?”
“Nhưng A Tễ đâu có đáng sợ,“ Phương Tiểu Trúc nói, “Chắc không phải hắn là người ngươi muốn tìm đấy chứ?”
Trình Hồi: “A Tễ?”
“Đúng vậy,“ Phương Tiểu Trúc nói, “Hắn hơi ngốc, cười lên càng ngốc hơn, còn nói mình là đại tiên lừa nữa.”
Thế thì không phải rồi, Trình Hồi nghĩ, dù chủ tử có bị đánh chết cũng không nói mình là con lừa đâu.
A Tễ mặc đồ xộc xệch, ngồi xổm trong góc nhìn hai tay mình bị cột lại, vô tội hỏi: “A Thanh, ngươi cột ta chi vậy?”
Bùi Thanh Ngọc đứng xa xa, nghĩ thầm hay là ngày mai xin Tôn đại phu ít thuốc mê đi, loại nào mà vừa tung ra là xỉu ngay ấy.
“A Thanh,“ A Tễ giật giật dây thừng trên cổ tay, tủi thân nói, “Muốn cởi, khó chịu.”
Bùi Thanh Ngọc: “Không được.”
A Tễ: “Tại sao?”
Bùi Thanh Ngọc không nói gì.
A Tễ nhìn y rồi ỉu xìu nói: “A Thanh, ngươi không muốn ngủ với ta sao?”
Mặt Bùi Thanh Ngọc càng đỏ hơn, “Tất nhiên là không muốn rồi!”
“À,“ A Tễ tội nghiệp nói, “Ta biết mà, A Thanh không thích ta, A Thanh ghét ta.”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Ta không có.” Chỉ là hơi sợ thôi.
A Tễ càng tủi thân hơn, “Nhưng thằng béo nói hai người thích nhau phải ngủ chung mà.” A Thanh không muốn ngủ với mình nghĩa là không thích mình rồi.
Bùi Thanh Ngọc sững sờ, “Thằng béo? Ngươi nghe hắn nói à?”
A Tễ gật đầu, “Hắn nói sinh nhật phải ăn mì, còn hôn nữa, nhưng Tiểu Trư nói phải thích mới được hôn.”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Không cần hôn đâu.”
A Tễ không tin, “Nhưng thằng béo nói phải hôn mà.”
“Cái này thì khác,“ Bùi Thanh Ngọc buồn cười nói, “Đâu phải sinh nhật ai cũng làm giống nhau.”
A Tễ nửa tin nửa ngờ, “Thật sao?”
“Ừ,“ Bùi Thanh Ngọc đi tới tháo dây cho hắn, “Cũng có người không đón sinh nhật đâu.”
Vì lúc nãy giãy giụa nên cổ tay A Tễ ửng đỏ, Bùi Thanh Ngọc hơi áy náy, đưa tay xoa xoa cho hắn, “Ta còn tưởng ngươi muốn...... Sau này không được nói vậy nữa.”
Ngủ cũng không được nói à? Vẻ mặt A Tễ đầy nghi hoặc, nhưng hắn nghĩ A Thanh nói gì cũng đúng, thế thì không thể nói được.
Hôm sau Phương Tiểu Trúc gặp A Tễ ở cổng học đường, hỏi hắn hôm qua có nấu mì trường thọ cho tiên sinh không?
“Có chứ,“ A Tễ vừa nhớ lại đã vui vẻ, “A Thanh nói ngon lắm.”
“Vậy là tốt rồi,“ Phương Tiểu Trúc nhẹ nhõm nói, “Ta còn lo ngươi làm cháy bếp của tiên sinh nữa.” Cũng may hôm qua mưa to, dù có cháy cũng dập được.
“Đâu có,“ A Tễ lắc đầu nói, “A Thanh dạy mà, không bị cháy.”
“Cũng đúng,“ Phương Tiểu Trúc cười nói, “Có tiên sinh ở đây sẽ không để ngươi làm cháy bếp đâu, cái gì tiên sinh cũng biết hết.”
“Nhưng A Thanh không chịu......” A Tễ đang nói nửa chừng thì nhớ ra không được nói “ngủ”, đành phải ừm ừm hai tiếng rồi nói tiếp, “Còn trói ta lại nữa.”
Phương Tiểu Trúc thảng thốt: “Ngươi làm gì mà tiên sinh tức giận đến nỗi trói ngươi lại vậy?”
“Chính là......” Hắn không tìm được từ nào khác nên chỉ có thể nói, “Thì nửa đêm...... ấy ấy đó.”
Phương Tiểu Trúc chẳng hiểu ra sao, “Nửa đêm làm gì?”
A Tễ vắt hết óc, “Trời tối, hai người ấy ấy trên giường......”
Bùi Thanh Ngọc đúng lúc đi tới: “......”
“Nói bậy bạ gì đó?!” Bùi Thanh Ngọc vội vàng ngắt lời hắn rồi thúc giục, “Còn đứng trước cổng làm gì? Mau vào đi.”
Phương Tiểu Trúc vội vàng kéo A Tễ vào học đường.
Bùi Thanh Ngọc đang định đi theo thì nghe Phương Tiểu Trúc lén lút hỏi A Tễ, “Nửa đêm làm gì trên giường vậy? Ngươi và tiên sinh à?”
A Tễ: “Chính là tối om, hai người nằm......”
Bùi Thanh Ngọc: “......” Ngươi đừng nói nữa.
“Chủ tử mất tích ở gần đây à?” Trình Hồi quay sang hỏi người áo đen bên cạnh.
Người kia gật đầu: “Dọc đường chủ tử luôn để lại ký hiệu nhưng từ chỗ này thì mất dấu.”
Trình Hồi đưa tay lau nước mưa trên mặt rồi nói: “Vậy chia nhau ra tìm đi.”
Mấy người lập tức tản ra, biến mất trong màn mưa trắng xóa.
Khi Trình Hồi đi ngang cổng thôn thì gặp một thiếu niên đeo gùi thuốc trú mưa dưới mái hiên.
Hắn đi tới, tháo mũ rộng vành xuống rồi cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu huynh đệ, cho ta hỏi thăm chút xíu, gần đây chỗ các ngươi có thêm người nào không?”
Phương Tiểu Trúc nghĩ ngay đến A Tễ, “Có một người.”
“Thật không?!” Trình Hồi mừng rỡ, “Có phải người kia rất đẹp, phong thần tuấn lãng nhưng tính tình không tốt lắm, khi cười lên rất đáng sợ, làm người ta ớn lạnh không?!”
Phương Tiểu Trúc giật mình, “Đáng sợ vậy sao?”
“Cũng không hẳn,“ Trình Hồi nói thêm, “Lúc không tức giận vẫn khá tốt tính, còn chia bạc với đùa chim nữa.”
Hắn truy hỏi: “Người kia ở đâu?”
“Nhưng A Tễ đâu có đáng sợ,“ Phương Tiểu Trúc nói, “Chắc không phải hắn là người ngươi muốn tìm đấy chứ?”
Trình Hồi: “A Tễ?”
“Đúng vậy,“ Phương Tiểu Trúc nói, “Hắn hơi ngốc, cười lên càng ngốc hơn, còn nói mình là đại tiên lừa nữa.”
Thế thì không phải rồi, Trình Hồi nghĩ, dù chủ tử có bị đánh chết cũng không nói mình là con lừa đâu.
A Tễ mặc đồ xộc xệch, ngồi xổm trong góc nhìn hai tay mình bị cột lại, vô tội hỏi: “A Thanh, ngươi cột ta chi vậy?”
Bùi Thanh Ngọc đứng xa xa, nghĩ thầm hay là ngày mai xin Tôn đại phu ít thuốc mê đi, loại nào mà vừa tung ra là xỉu ngay ấy.
“A Thanh,“ A Tễ giật giật dây thừng trên cổ tay, tủi thân nói, “Muốn cởi, khó chịu.”
Bùi Thanh Ngọc: “Không được.”
A Tễ: “Tại sao?”
Bùi Thanh Ngọc không nói gì.
A Tễ nhìn y rồi ỉu xìu nói: “A Thanh, ngươi không muốn ngủ với ta sao?”
Mặt Bùi Thanh Ngọc càng đỏ hơn, “Tất nhiên là không muốn rồi!”
“À,“ A Tễ tội nghiệp nói, “Ta biết mà, A Thanh không thích ta, A Thanh ghét ta.”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Ta không có.” Chỉ là hơi sợ thôi.
A Tễ càng tủi thân hơn, “Nhưng thằng béo nói hai người thích nhau phải ngủ chung mà.” A Thanh không muốn ngủ với mình nghĩa là không thích mình rồi.
Bùi Thanh Ngọc sững sờ, “Thằng béo? Ngươi nghe hắn nói à?”
A Tễ gật đầu, “Hắn nói sinh nhật phải ăn mì, còn hôn nữa, nhưng Tiểu Trư nói phải thích mới được hôn.”
Bùi Thanh Ngọc: “...... Không cần hôn đâu.”
A Tễ không tin, “Nhưng thằng béo nói phải hôn mà.”
“Cái này thì khác,“ Bùi Thanh Ngọc buồn cười nói, “Đâu phải sinh nhật ai cũng làm giống nhau.”
A Tễ nửa tin nửa ngờ, “Thật sao?”
“Ừ,“ Bùi Thanh Ngọc đi tới tháo dây cho hắn, “Cũng có người không đón sinh nhật đâu.”
Vì lúc nãy giãy giụa nên cổ tay A Tễ ửng đỏ, Bùi Thanh Ngọc hơi áy náy, đưa tay xoa xoa cho hắn, “Ta còn tưởng ngươi muốn...... Sau này không được nói vậy nữa.”
Ngủ cũng không được nói à? Vẻ mặt A Tễ đầy nghi hoặc, nhưng hắn nghĩ A Thanh nói gì cũng đúng, thế thì không thể nói được.
Hôm sau Phương Tiểu Trúc gặp A Tễ ở cổng học đường, hỏi hắn hôm qua có nấu mì trường thọ cho tiên sinh không?
“Có chứ,“ A Tễ vừa nhớ lại đã vui vẻ, “A Thanh nói ngon lắm.”
“Vậy là tốt rồi,“ Phương Tiểu Trúc nhẹ nhõm nói, “Ta còn lo ngươi làm cháy bếp của tiên sinh nữa.” Cũng may hôm qua mưa to, dù có cháy cũng dập được.
“Đâu có,“ A Tễ lắc đầu nói, “A Thanh dạy mà, không bị cháy.”
“Cũng đúng,“ Phương Tiểu Trúc cười nói, “Có tiên sinh ở đây sẽ không để ngươi làm cháy bếp đâu, cái gì tiên sinh cũng biết hết.”
“Nhưng A Thanh không chịu......” A Tễ đang nói nửa chừng thì nhớ ra không được nói “ngủ”, đành phải ừm ừm hai tiếng rồi nói tiếp, “Còn trói ta lại nữa.”
Phương Tiểu Trúc thảng thốt: “Ngươi làm gì mà tiên sinh tức giận đến nỗi trói ngươi lại vậy?”
“Chính là......” Hắn không tìm được từ nào khác nên chỉ có thể nói, “Thì nửa đêm...... ấy ấy đó.”
Phương Tiểu Trúc chẳng hiểu ra sao, “Nửa đêm làm gì?”
A Tễ vắt hết óc, “Trời tối, hai người ấy ấy trên giường......”
Bùi Thanh Ngọc đúng lúc đi tới: “......”
“Nói bậy bạ gì đó?!” Bùi Thanh Ngọc vội vàng ngắt lời hắn rồi thúc giục, “Còn đứng trước cổng làm gì? Mau vào đi.”
Phương Tiểu Trúc vội vàng kéo A Tễ vào học đường.
Bùi Thanh Ngọc đang định đi theo thì nghe Phương Tiểu Trúc lén lút hỏi A Tễ, “Nửa đêm làm gì trên giường vậy? Ngươi và tiên sinh à?”
A Tễ: “Chính là tối om, hai người nằm......”
Bùi Thanh Ngọc: “......” Ngươi đừng nói nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.