Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 32: Nó nói ngươi muốn dan díu
Trường Yên
10/07/2024
Một chân? Tiêu Ký Ngôn vô thức nhìn xuống chân mình --- Không phải hai chân sao?
Y đi tới, nghi hoặc hỏi con vẹt kia: “Cái gì một chân?”
Con vẹt lại kêu lên: “Lão Cận, một chân!”
Đây là câu lần trước nó nghe Trình Hồi uy hiếp Cận Mộ, nếu ngươi không đi tìm Bùi tiên sinh thì ta sẽ nói với Nhị công tử ngươi muốn có một chân với y!
Con vẹt chỉ nhớ mang máng, thấy Tiêu Ký Ngôn thì nghĩ tới Nhị công tử, lão Cận, một chân gì đó.
Nhưng Tiêu Ký Ngôn nghe vậy lại tưởng nó nói Cận Mộ chỉ còn một chân nên lập tức tái mặt: “Cái gì?”
Cận Mộ bỗng nhiên leo qua tường rào, khẩn trương nói: “Công tử......”
Tiêu Ký Ngôn đưa tay kéo vạt áo hắn: “Chân đâu rồi?”
Cận Mộ: “......”
Tiêu Ký Ngôn thấy hắn còn đủ hai chân mới thở phào nhẹ nhõm, buồn bực hỏi: “Sao nó lại nói ngươi có một chân?”
Cận Mộ lắp bắp: “Nó...... Nó nói bậy thôi.”
“Ngươi mới nói bậy!” Con vẹt nói ngay, “Một chân, muốn dan díu!”
Tiêu Ký Ngôn càng mờ mịt hơn: “Muốn dan díu gì cơ?”
Con vẹt: “Lão Cận, muốn dan díu!”
Tiêu Ký Ngôn quay sang nhìn Cận Mộ.
“Không phải......” Cận Mộ vội nói lảng đi, “Công tử tìm Tam công tử à? Hắn đi rồi, chưa về đâu.”
Quả nhiên Tiêu Ký Ngôn quên ngay chuyện một chân, y hỏi: “Hắn đi mà không dẫn ngươi theo sao?”
Cận Mộ trả lời: “Tam công tử giao việc khác cho thuộc hạ.”
Tiêu Ký Ngôn ngập ngừng: “Vậy ngày khác ta trở lại.”
Con vẹt bên cạnh đột nhiên nói: “Cho sờ mông xíu đi!”
Tiêu Ký Ngôn: “......”
Tiêu Ký Ngôn nhìn Cận Mộ với vẻ mặt phức tạp: “Ngươi dạy nó nói à?”
Cận Mộ vội vã lắc đầu: “Không phải.”
Vậy là lão Tam dạy sao? Tiêu Ký Ngôn ghét bỏ nghĩ hắn toàn dạy vớ vẩn gì thế?
Tiêu Thừa Vũ mê man tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên xe ngựa xóc nảy.
Hắn xoa cổ, nhớ lại mình dẫn người đuổi theo bọn cướp, sắp sửa đuổi kịp thì bị Ô quản gia đột ngột xuất hiện chặn đường.
Ô quản gia gọi hắn về, tất nhiên là hắn không chịu, khó khăn lắm mới đuổi kịp bọn cướp, sao lại để xổng được chứ?
Ai ngờ lão già đáng chết kia đánh vào cổ hắn.
Hai mắt hắn tối sầm, lập tức ngất xỉu.
“Dừng xe!” Tiêu Thừa Vũ tức giận quát rồi vén rèm xe lên, Ô quản gia đang đánh xe, vờ như không nghe thấy, xe vẫn tiếp tục tiến lên.
Tùy tùng sau lưng đành phải tiếp tục cưỡi ngựa đi theo.
“Ô Thường, ngươi thật to gan!” Tiêu Thừa Vũ cả giận nói, “Dừng xe! Bản thế tử bảo ngươi dừng xe lại mà!”
“Thế tử,“ Ô quản gia bình tĩnh nói, “Ngài tự tiện chạy đến làm Vương gia tức giận lắm đấy.”
“Lão không cho ta dẫn binh diệt cướp,“ Tiêu Thừa Vũ lầm bầm, “Ta tự đi cũng chướng mắt lão hay sao?”
Ô quản gia vẫn thản nhiên nói: “Vương gia chỉ lo cho an nguy của thế tử thôi, thế tử vẫn nên về đi ạ.”
“Ta không về!” Tiêu Thừa Vũ bất mãn nói, “Một tên cướp cũng chưa bắt được mà về cái gì?”
Thấy Ô quản gia vẫn không dừng xe, Tiêu Thừa Vũ dứt khoát giơ chân đạp hắn xuống đất.
Ô quản gia bất thình lình lăn xuống xe.
“Thế tử!” Hắn bò dậy từ dưới đất, thấy Tiêu Thừa Vũ giơ roi đánh xe chạy mất.
Đám tùy tùng quay sang nhìn nhau.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?!” Ô quản gia mắng, “Đuổi theo mau lên!”
Lúc này đám người mới định thần lại, vội vã phi ngựa đuổi theo: “Thế tử! Thế tử......”
Ô quản gia chạy theo quát: “Ta còn chưa lên ngựa mà! Quay lại đây!”
Bên ngoài nhà trúc, Trình Hồi nắm chặt phong thư trong tay chạy đến tìm Tiêu Kính Hàn.
“Chủ tử,“ Trình Hồi do dự nói, “Lão Cận gửi thư nói tra được thân phận đám thích khách ở bờ sông lần trước rồi ạ.”
Tiêu Kính Hàn ngồi ở cổng nhà trúc, giương mắt hỏi: “Là ai?”
Trình Hồi chần chờ nói: “Hình như là...... tử sĩ của Vương gia ạ.”
Đáy mắt Tiêu Kính Hàn thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc, hồi lâu sau mới cụp mắt xuống, chậm rãi nói: “Ngoài Ngu Nam Vương ra, còn ai có thể điều động tử sĩ của ông ta?”
“Chắc là......” Trình Hồi gãi đầu nói, “Thế tử chăng?”
“Không,“ Tiêu Kính Hàn quả quyết, “Tiêu Thừa Vũ không có năng lực này đâu.”
Trình Hồi không biết nên nói gì, ấp úng nói: “Chắc là hiểu lầm thôi, biết đâu lão Cận tra sai cũng nên, sao Vương gia lại......” Muốn giết ngươi chứ?
“Thế à?” Tiêu Kính Hàn thấp giọng nói, “Ta cũng muốn biết lắm đây.”
“Chủ tử......”
Trình Hồi lúng túng cau mày nói: “Để ta nói lão Cận tra kỹ lại, nhất định là tra sai rồi.”
Tiêu Kính Hàn không nói gì.
Trình Hồi đành phải đi trước.
Tiêu Kính Hàn trầm mặc hồi lâu, đến khi nghe thấy tiếng bước chân ngoài cổng mới chậm chạp ngẩng đầu lên.
Cách đó không xa, Bùi Thanh Ngọc và Chu Viễn cùng đi tới, hai người đang nói gì đó.
Chẳng biết Bùi Thanh Ngọc nghe thấy chuyện gì mà nhếch môi cười.
Ánh mắt Tiêu Kính Hàn trầm xuống.
Bùi Thanh Ngọc và Chu Viễn đến gần, thấy Tiêu Kính Hàn đứng trước nhà thì sững sờ.
“Ngươi...... Sao ngươi lại ở đây?” Bùi Thanh Ngọc nhớ tới con ma men Lý Sóc hôm qua mình kéo về nên hỏi ngay, “Lý huynh đâu?”
Tiêu Kính Hàn: “Bóp chết rồi.”
Bùi Thanh Ngọc, Chu Viễn: “......”
Y đi tới, nghi hoặc hỏi con vẹt kia: “Cái gì một chân?”
Con vẹt lại kêu lên: “Lão Cận, một chân!”
Đây là câu lần trước nó nghe Trình Hồi uy hiếp Cận Mộ, nếu ngươi không đi tìm Bùi tiên sinh thì ta sẽ nói với Nhị công tử ngươi muốn có một chân với y!
Con vẹt chỉ nhớ mang máng, thấy Tiêu Ký Ngôn thì nghĩ tới Nhị công tử, lão Cận, một chân gì đó.
Nhưng Tiêu Ký Ngôn nghe vậy lại tưởng nó nói Cận Mộ chỉ còn một chân nên lập tức tái mặt: “Cái gì?”
Cận Mộ bỗng nhiên leo qua tường rào, khẩn trương nói: “Công tử......”
Tiêu Ký Ngôn đưa tay kéo vạt áo hắn: “Chân đâu rồi?”
Cận Mộ: “......”
Tiêu Ký Ngôn thấy hắn còn đủ hai chân mới thở phào nhẹ nhõm, buồn bực hỏi: “Sao nó lại nói ngươi có một chân?”
Cận Mộ lắp bắp: “Nó...... Nó nói bậy thôi.”
“Ngươi mới nói bậy!” Con vẹt nói ngay, “Một chân, muốn dan díu!”
Tiêu Ký Ngôn càng mờ mịt hơn: “Muốn dan díu gì cơ?”
Con vẹt: “Lão Cận, muốn dan díu!”
Tiêu Ký Ngôn quay sang nhìn Cận Mộ.
“Không phải......” Cận Mộ vội nói lảng đi, “Công tử tìm Tam công tử à? Hắn đi rồi, chưa về đâu.”
Quả nhiên Tiêu Ký Ngôn quên ngay chuyện một chân, y hỏi: “Hắn đi mà không dẫn ngươi theo sao?”
Cận Mộ trả lời: “Tam công tử giao việc khác cho thuộc hạ.”
Tiêu Ký Ngôn ngập ngừng: “Vậy ngày khác ta trở lại.”
Con vẹt bên cạnh đột nhiên nói: “Cho sờ mông xíu đi!”
Tiêu Ký Ngôn: “......”
Tiêu Ký Ngôn nhìn Cận Mộ với vẻ mặt phức tạp: “Ngươi dạy nó nói à?”
Cận Mộ vội vã lắc đầu: “Không phải.”
Vậy là lão Tam dạy sao? Tiêu Ký Ngôn ghét bỏ nghĩ hắn toàn dạy vớ vẩn gì thế?
Tiêu Thừa Vũ mê man tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên xe ngựa xóc nảy.
Hắn xoa cổ, nhớ lại mình dẫn người đuổi theo bọn cướp, sắp sửa đuổi kịp thì bị Ô quản gia đột ngột xuất hiện chặn đường.
Ô quản gia gọi hắn về, tất nhiên là hắn không chịu, khó khăn lắm mới đuổi kịp bọn cướp, sao lại để xổng được chứ?
Ai ngờ lão già đáng chết kia đánh vào cổ hắn.
Hai mắt hắn tối sầm, lập tức ngất xỉu.
“Dừng xe!” Tiêu Thừa Vũ tức giận quát rồi vén rèm xe lên, Ô quản gia đang đánh xe, vờ như không nghe thấy, xe vẫn tiếp tục tiến lên.
Tùy tùng sau lưng đành phải tiếp tục cưỡi ngựa đi theo.
“Ô Thường, ngươi thật to gan!” Tiêu Thừa Vũ cả giận nói, “Dừng xe! Bản thế tử bảo ngươi dừng xe lại mà!”
“Thế tử,“ Ô quản gia bình tĩnh nói, “Ngài tự tiện chạy đến làm Vương gia tức giận lắm đấy.”
“Lão không cho ta dẫn binh diệt cướp,“ Tiêu Thừa Vũ lầm bầm, “Ta tự đi cũng chướng mắt lão hay sao?”
Ô quản gia vẫn thản nhiên nói: “Vương gia chỉ lo cho an nguy của thế tử thôi, thế tử vẫn nên về đi ạ.”
“Ta không về!” Tiêu Thừa Vũ bất mãn nói, “Một tên cướp cũng chưa bắt được mà về cái gì?”
Thấy Ô quản gia vẫn không dừng xe, Tiêu Thừa Vũ dứt khoát giơ chân đạp hắn xuống đất.
Ô quản gia bất thình lình lăn xuống xe.
“Thế tử!” Hắn bò dậy từ dưới đất, thấy Tiêu Thừa Vũ giơ roi đánh xe chạy mất.
Đám tùy tùng quay sang nhìn nhau.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?!” Ô quản gia mắng, “Đuổi theo mau lên!”
Lúc này đám người mới định thần lại, vội vã phi ngựa đuổi theo: “Thế tử! Thế tử......”
Ô quản gia chạy theo quát: “Ta còn chưa lên ngựa mà! Quay lại đây!”
Bên ngoài nhà trúc, Trình Hồi nắm chặt phong thư trong tay chạy đến tìm Tiêu Kính Hàn.
“Chủ tử,“ Trình Hồi do dự nói, “Lão Cận gửi thư nói tra được thân phận đám thích khách ở bờ sông lần trước rồi ạ.”
Tiêu Kính Hàn ngồi ở cổng nhà trúc, giương mắt hỏi: “Là ai?”
Trình Hồi chần chờ nói: “Hình như là...... tử sĩ của Vương gia ạ.”
Đáy mắt Tiêu Kính Hàn thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc, hồi lâu sau mới cụp mắt xuống, chậm rãi nói: “Ngoài Ngu Nam Vương ra, còn ai có thể điều động tử sĩ của ông ta?”
“Chắc là......” Trình Hồi gãi đầu nói, “Thế tử chăng?”
“Không,“ Tiêu Kính Hàn quả quyết, “Tiêu Thừa Vũ không có năng lực này đâu.”
Trình Hồi không biết nên nói gì, ấp úng nói: “Chắc là hiểu lầm thôi, biết đâu lão Cận tra sai cũng nên, sao Vương gia lại......” Muốn giết ngươi chứ?
“Thế à?” Tiêu Kính Hàn thấp giọng nói, “Ta cũng muốn biết lắm đây.”
“Chủ tử......”
Trình Hồi lúng túng cau mày nói: “Để ta nói lão Cận tra kỹ lại, nhất định là tra sai rồi.”
Tiêu Kính Hàn không nói gì.
Trình Hồi đành phải đi trước.
Tiêu Kính Hàn trầm mặc hồi lâu, đến khi nghe thấy tiếng bước chân ngoài cổng mới chậm chạp ngẩng đầu lên.
Cách đó không xa, Bùi Thanh Ngọc và Chu Viễn cùng đi tới, hai người đang nói gì đó.
Chẳng biết Bùi Thanh Ngọc nghe thấy chuyện gì mà nhếch môi cười.
Ánh mắt Tiêu Kính Hàn trầm xuống.
Bùi Thanh Ngọc và Chu Viễn đến gần, thấy Tiêu Kính Hàn đứng trước nhà thì sững sờ.
“Ngươi...... Sao ngươi lại ở đây?” Bùi Thanh Ngọc nhớ tới con ma men Lý Sóc hôm qua mình kéo về nên hỏi ngay, “Lý huynh đâu?”
Tiêu Kính Hàn: “Bóp chết rồi.”
Bùi Thanh Ngọc, Chu Viễn: “......”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.