Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường
Chương 23: Nói thêm chút nữa được không
Trường Yên
10/07/2024
Bùi Thanh Ngọc nhất thời mờ mịt, “...... Hắn làm gì vậy?” Chẳng phải muốn cướp à? Sao lại chặt thịt heo?
Tiêu Kính Hàn cõng y đi tới trước, không để ý mấy người đột ngột nhảy ra kia mà chỉ ung dung nói: “Chắc đang vội đi mổ heo ấy mà.”
“À đúng đúng đúng,“ đại hán hấp tấp đứng lên nói, “Mổ heo, ta đang vội mổ heo......” Nói xong huých mấy người bên cạnh rồi hùng hổ nạt: “Còn không mau đi đi, mổ heo cũng không xong nữa!”
Mấy người lơ ngơ chạy theo hắn, vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Mổ heo gì cơ? Có thịt heo ăn rồi à?”
“Chẳng phải chúng ta đến cướp gà sao?”
“Có thịt heo ăn còn đòi gà gì nữa?”
“Đúng đúng......”
Bùi Thanh Ngọc nhìn bọn họ chạy xa, buồn bực hỏi: “Rốt cuộc bọn họ có phải cướp không vậy?” Sao nhìn điên điên khùng khùng thế?
“Đừng để ý bọn họ,“ Tiêu Kính Hàn nói, “Đến gặp đại phu trước đã.”
Hắn cõng Bùi Thanh Ngọc đến tiệm thuốc, Phương Tiểu Trúc vội vàng chạy tới hỏi: “Tiên sinh bị sao thế ạ?”
“Không sao,“ Bùi Thanh Ngọc nói, “Chỉ trẹo chân thôi.”
Phương Tiểu Trúc vội vàng chạy vào tìm Tôn đại phu, “Sư phụ sư phụ, không xong rồi! Tiên sinh gãy chân rồi!”
Tiêu Kính Hàn, Bùi Thanh Ngọc: “......” Ngươi có muốn nghe xem mình nói gì không hả?
Tôn đại phu cũng cuống quýt chạy đến, “Cái gì?! Gãy chân hả?! Chân nào? Hay là cả hai?”
“Không phải,“ Bùi Thanh Ngọc lúng túng nói, “Chỉ bị trẹo chân thôi ạ.”
Phương Tiểu Trúc trốn ở cửa, chột dạ lắp bắp: “Con, con nói liệu.”
Tôn đại phu: “......”
“Mấy ngày tới đừng cử động nhiều,“ Tôn đại phu đắp thuốc lên cổ chân Bùi Thanh Ngọc rồi băng bó kỹ, “Ngày mai lại đến thay thuốc.”
Tiêu Kính Hàn gật đầu, lại cõng Bùi Thanh Ngọc xách gà rừng về.
Bên ngoài nắng đẹp, cỏ cây xanh tươi. Bùi Thanh Ngọc chợt nhớ lại lần đầu A Tễ theo mình về nhà cũng đi trên con đường này.
Lúc đó sắc xuân tràn ngập, lá trên cành xanh mơn mởn. Nhưng trong nháy mắt mùa xuân đã sắp tàn.
“A Tễ,“ Bùi Thanh Ngọc dựa vào vai hắn, nhìn bên mặt hắn nói khẽ, “Nếu ngươi nhớ lại......” Có phải sẽ rời đi không?
Nghe y nói lấp lửng, Tiêu Kính Hàn hỏi: “Gì cơ?”
Bùi Thanh Ngọc dừng một lát rồi lắc đầu nói: “Không có gì.”
Tiêu Kính Hàn đi mấy bước, hỏi ngược lại: “Nếu ta nhớ lại thì ngươi có đuổi ta đi không?”
Bùi Thanh Ngọc sững sờ, ngơ ngác nói: “Nếu nhớ lại ngươi còn muốn ở đây nữa không?”
Tiêu Kính Hàn: “Nếu ta muốn thì sao?”
Bùi Thanh Ngọc càng sững sờ hơn, “Tại sao?” Ở lại đây làm gì?
Tiêu Kính Hàn cũng không biết. Hắn trầm mặc hồi lâu, liếc thấy con gà rừng bị họ kéo đi thì không đầu không đuôi nói: “Ở đây có gà rừng ăn.”
Bùi Thanh Ngọc: “......” Ngươi thích ăn gà quá nhỉ, có cần đi bắt thêm mấy con không?
Đêm hôm đó, đợi Bùi Thanh Ngọc ngủ xong, Tiêu Kính Hàn ra cửa một mình.
Ánh trăng mờ nhạt, đại hán ban ngày muốn cướp đang quỳ trong rừng, thấy Tiêu Kính Hàn đi tới thì nơm nớp lo sợ gọi: “Chủ, chủ tử......”
Tiêu Kính Hàn chắp tay đứng trước mặt hắn xùy một tiếng: “Còn nhớ ta là chủ tử của ngươi à? Ngô Đại?”
Ngô Đại khóc lóc gào to: “Chủ tử ta thật sự không cố ý mà! Nếu biết là ngài thì có đánh chết ta cũng không dám! Đều tại mắt ta mù nên nhất thời không thấy rõ!”
Tiêu Kính Hàn: “Nếu không phải ta thì sẽ cướp chứ gì?”
Ngô Đại lắc đầu liên tục, “Không phải không phải!”
Tiêu Kính Hàn hỏi: “Ngày thường ta bảo các ngươi thế nào?”
Ngô Đại rụt cổ lại nói: “Chỉ, chỉ cướp của người giàu và những kẻ làm mình chướng mắt thôi.”
Tiêu Kính Hàn: “Vậy là ngươi chướng mắt ta đúng không?”
“Không có không có,“ Ngô Đại chỉ hận không thể lấy cái chết để chứng minh, “Chúng ta đâu muốn cướp tiền, chỉ là thấy công tử kia xách con gà nên thèm, thèm......” Muốn nướng gà ăn thôi.
Vẻ mặt Tiêu Kính Hàn càng trầm hơn, “Các ngươi còn muốn cướp gà của y nữa à?”
Ngô Đại: “Không dám không dám, đánh chết cũng không dám!”
Tiêu Kính Hàn: “Còn tái phạm thì ta sẽ chặt ngươi cho gà ăn đấy.”
Ngô Đại khóc không ra nước mắt --- Sao lại xui xẻo thế chứ, không ăn được gà mà còn bị cho gà ăn nữa.
“Hàng của Triệu gia đâu?” Tiêu Kính Hàn trở lại chuyện chính, “Xử lý xong chưa?”
“Đã làm theo lời dặn của ngài, giấu kín trên núi, không ai phát hiện đâu ạ.” Ngô Đại thắc mắc, “Chủ tử, lô hàng này đáng tiền lắm sao?” Sao lại gọi các huynh đệ chạy từ xa đến đây cướp chứ?
“Có đáng tiền hay không khó nói lắm.” Tiêu Kính Hàn giương mắt nhìn ngọn núi, bóng cây dày đặc hòa vào màn đêm, lờ mờ không thấy rõ.
“Về trước đi, cẩn thận một chút.” Hắn quay người trở về, gió đêm nổi lên làm cây cối trong rừng xào xạc.
Mấy ngày sau, Trình Hồi và Cận Mộ về vương phủ điều tra tin tức cùng nhau trở lại xóm núi.
Tiêu Kính Hàn chờ bọn họ trong miếu hoang sau rừng trúc, cây cột bên cạnh trói một người sưng húp mặt mũi đang hôn mê bất tỉnh.
Trình Hồi vừa vào cửa đã giật nảy mình, “Trời ạ! Đánh kiểu gì mà ra nông nỗi này?! Còn sống không? Nhị công tử sẽ không tức giận đấy chứ?”
“Không phải người của Nhị công tử,“ Tiêu Kính Hàn dựa cửa, trong tay cầm một cây trúc, dùng dao găm gọt đi vết máu trên đó, “Tên kia ta thả đi rồi.”
Trình Hồi nhìn kỹ lại --- À, thì ra là người khác, tại mặt sưng vù nên không nhận ra được.
“Vậy tên này là ai?”
Tiêu Kính Hàn nói: “Kẻ lần trước muốn giết ta ở bờ sông.”
Hôm đó bắt được đám kia, thấy không giết được người nên chúng lập tức rút đao tự sát, chỉ còn tên này bị Tiêu Kính Hàn phóng cây trúc ghim xuống đất không thể động đậy, muốn chết cũng không xong.
Trình Hồi: “Vậy hỏi được gì chưa ạ?”
Tiêu Kính Hàn lắc đầu: “Miệng kín lắm.”
Trình Hồi suy nghĩ một lát rồi nói: “Có khi nào là người của thế tử không?” Hắn gặp ngươi lần nào đánh lần đó, sai người giết ngươi cũng chẳng có gì lạ.
Tiêu Kính Hàn nói: “Không phải.”
Hắn nhìn chằm chằm vết máu đỏ sậm trên cây trúc, ánh mắt lộ ra vẻ hung hãn, “Tiêu Thừa Vũ thích chơi mà, sai người giết ta thì đâu có gì thú vị.”
“Nhưng ngoài thế tử ra còn ai nữa?” Trình Hồi suy đoán, “Chẳng lẽ là Nhị công tử?!”
Cận Mộ giống như người câm bên cạnh rốt cuộc lên tiếng: “Không phải đâu.”
Trình Hồi không tin, cau mày hỏi: “Chủ tử, sao ngươi lại thả người của Nhị công tử đi? Lỡ hắn về mật báo, Nhị công tử sai người tới giết ngươi thì sao?”
Cận Mộ quả quyết: “Công tử không phải người như vậy.”
“Chưa chắc đâu,“ Trình Hồi nói, “Cả ngày y ở lì trong biệt viện kia, nói là dưỡng bệnh nhưng ai biết y đang làm gì? Biết đâu là kẻ độc ác nham hiểm, tàn nhẫn vô tình cũng nên!”
Cận Mộ: “Y không phải!”
Trình Hồi buột miệng hỏi: “Sao ngươi biết không phải?”
Cận Mộ có miệng khó nói, “Ta......”
“Đương nhiên là hắn biết rồi,“ Tiêu Kính Hàn đang gọt trúc bỗng dừng lại, liếc mắt nhìn rồi cười như không cười nói, “Hắn muốn dan díu với Nhị công tử mà.”
Cận Mộ lập tức quỳ xuống, “Thuộc hạ không dám.”
Tiêu Kính Hàn: “À, có gan làm mà không có gan nhận.”
Trình Hồi: “......” Má ơi, đây là chuyện ta có thể nghe được sao? Hay là nói thêm chút nữa được không?
Tiêu Kính Hàn cõng y đi tới trước, không để ý mấy người đột ngột nhảy ra kia mà chỉ ung dung nói: “Chắc đang vội đi mổ heo ấy mà.”
“À đúng đúng đúng,“ đại hán hấp tấp đứng lên nói, “Mổ heo, ta đang vội mổ heo......” Nói xong huých mấy người bên cạnh rồi hùng hổ nạt: “Còn không mau đi đi, mổ heo cũng không xong nữa!”
Mấy người lơ ngơ chạy theo hắn, vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Mổ heo gì cơ? Có thịt heo ăn rồi à?”
“Chẳng phải chúng ta đến cướp gà sao?”
“Có thịt heo ăn còn đòi gà gì nữa?”
“Đúng đúng......”
Bùi Thanh Ngọc nhìn bọn họ chạy xa, buồn bực hỏi: “Rốt cuộc bọn họ có phải cướp không vậy?” Sao nhìn điên điên khùng khùng thế?
“Đừng để ý bọn họ,“ Tiêu Kính Hàn nói, “Đến gặp đại phu trước đã.”
Hắn cõng Bùi Thanh Ngọc đến tiệm thuốc, Phương Tiểu Trúc vội vàng chạy tới hỏi: “Tiên sinh bị sao thế ạ?”
“Không sao,“ Bùi Thanh Ngọc nói, “Chỉ trẹo chân thôi.”
Phương Tiểu Trúc vội vàng chạy vào tìm Tôn đại phu, “Sư phụ sư phụ, không xong rồi! Tiên sinh gãy chân rồi!”
Tiêu Kính Hàn, Bùi Thanh Ngọc: “......” Ngươi có muốn nghe xem mình nói gì không hả?
Tôn đại phu cũng cuống quýt chạy đến, “Cái gì?! Gãy chân hả?! Chân nào? Hay là cả hai?”
“Không phải,“ Bùi Thanh Ngọc lúng túng nói, “Chỉ bị trẹo chân thôi ạ.”
Phương Tiểu Trúc trốn ở cửa, chột dạ lắp bắp: “Con, con nói liệu.”
Tôn đại phu: “......”
“Mấy ngày tới đừng cử động nhiều,“ Tôn đại phu đắp thuốc lên cổ chân Bùi Thanh Ngọc rồi băng bó kỹ, “Ngày mai lại đến thay thuốc.”
Tiêu Kính Hàn gật đầu, lại cõng Bùi Thanh Ngọc xách gà rừng về.
Bên ngoài nắng đẹp, cỏ cây xanh tươi. Bùi Thanh Ngọc chợt nhớ lại lần đầu A Tễ theo mình về nhà cũng đi trên con đường này.
Lúc đó sắc xuân tràn ngập, lá trên cành xanh mơn mởn. Nhưng trong nháy mắt mùa xuân đã sắp tàn.
“A Tễ,“ Bùi Thanh Ngọc dựa vào vai hắn, nhìn bên mặt hắn nói khẽ, “Nếu ngươi nhớ lại......” Có phải sẽ rời đi không?
Nghe y nói lấp lửng, Tiêu Kính Hàn hỏi: “Gì cơ?”
Bùi Thanh Ngọc dừng một lát rồi lắc đầu nói: “Không có gì.”
Tiêu Kính Hàn đi mấy bước, hỏi ngược lại: “Nếu ta nhớ lại thì ngươi có đuổi ta đi không?”
Bùi Thanh Ngọc sững sờ, ngơ ngác nói: “Nếu nhớ lại ngươi còn muốn ở đây nữa không?”
Tiêu Kính Hàn: “Nếu ta muốn thì sao?”
Bùi Thanh Ngọc càng sững sờ hơn, “Tại sao?” Ở lại đây làm gì?
Tiêu Kính Hàn cũng không biết. Hắn trầm mặc hồi lâu, liếc thấy con gà rừng bị họ kéo đi thì không đầu không đuôi nói: “Ở đây có gà rừng ăn.”
Bùi Thanh Ngọc: “......” Ngươi thích ăn gà quá nhỉ, có cần đi bắt thêm mấy con không?
Đêm hôm đó, đợi Bùi Thanh Ngọc ngủ xong, Tiêu Kính Hàn ra cửa một mình.
Ánh trăng mờ nhạt, đại hán ban ngày muốn cướp đang quỳ trong rừng, thấy Tiêu Kính Hàn đi tới thì nơm nớp lo sợ gọi: “Chủ, chủ tử......”
Tiêu Kính Hàn chắp tay đứng trước mặt hắn xùy một tiếng: “Còn nhớ ta là chủ tử của ngươi à? Ngô Đại?”
Ngô Đại khóc lóc gào to: “Chủ tử ta thật sự không cố ý mà! Nếu biết là ngài thì có đánh chết ta cũng không dám! Đều tại mắt ta mù nên nhất thời không thấy rõ!”
Tiêu Kính Hàn: “Nếu không phải ta thì sẽ cướp chứ gì?”
Ngô Đại lắc đầu liên tục, “Không phải không phải!”
Tiêu Kính Hàn hỏi: “Ngày thường ta bảo các ngươi thế nào?”
Ngô Đại rụt cổ lại nói: “Chỉ, chỉ cướp của người giàu và những kẻ làm mình chướng mắt thôi.”
Tiêu Kính Hàn: “Vậy là ngươi chướng mắt ta đúng không?”
“Không có không có,“ Ngô Đại chỉ hận không thể lấy cái chết để chứng minh, “Chúng ta đâu muốn cướp tiền, chỉ là thấy công tử kia xách con gà nên thèm, thèm......” Muốn nướng gà ăn thôi.
Vẻ mặt Tiêu Kính Hàn càng trầm hơn, “Các ngươi còn muốn cướp gà của y nữa à?”
Ngô Đại: “Không dám không dám, đánh chết cũng không dám!”
Tiêu Kính Hàn: “Còn tái phạm thì ta sẽ chặt ngươi cho gà ăn đấy.”
Ngô Đại khóc không ra nước mắt --- Sao lại xui xẻo thế chứ, không ăn được gà mà còn bị cho gà ăn nữa.
“Hàng của Triệu gia đâu?” Tiêu Kính Hàn trở lại chuyện chính, “Xử lý xong chưa?”
“Đã làm theo lời dặn của ngài, giấu kín trên núi, không ai phát hiện đâu ạ.” Ngô Đại thắc mắc, “Chủ tử, lô hàng này đáng tiền lắm sao?” Sao lại gọi các huynh đệ chạy từ xa đến đây cướp chứ?
“Có đáng tiền hay không khó nói lắm.” Tiêu Kính Hàn giương mắt nhìn ngọn núi, bóng cây dày đặc hòa vào màn đêm, lờ mờ không thấy rõ.
“Về trước đi, cẩn thận một chút.” Hắn quay người trở về, gió đêm nổi lên làm cây cối trong rừng xào xạc.
Mấy ngày sau, Trình Hồi và Cận Mộ về vương phủ điều tra tin tức cùng nhau trở lại xóm núi.
Tiêu Kính Hàn chờ bọn họ trong miếu hoang sau rừng trúc, cây cột bên cạnh trói một người sưng húp mặt mũi đang hôn mê bất tỉnh.
Trình Hồi vừa vào cửa đã giật nảy mình, “Trời ạ! Đánh kiểu gì mà ra nông nỗi này?! Còn sống không? Nhị công tử sẽ không tức giận đấy chứ?”
“Không phải người của Nhị công tử,“ Tiêu Kính Hàn dựa cửa, trong tay cầm một cây trúc, dùng dao găm gọt đi vết máu trên đó, “Tên kia ta thả đi rồi.”
Trình Hồi nhìn kỹ lại --- À, thì ra là người khác, tại mặt sưng vù nên không nhận ra được.
“Vậy tên này là ai?”
Tiêu Kính Hàn nói: “Kẻ lần trước muốn giết ta ở bờ sông.”
Hôm đó bắt được đám kia, thấy không giết được người nên chúng lập tức rút đao tự sát, chỉ còn tên này bị Tiêu Kính Hàn phóng cây trúc ghim xuống đất không thể động đậy, muốn chết cũng không xong.
Trình Hồi: “Vậy hỏi được gì chưa ạ?”
Tiêu Kính Hàn lắc đầu: “Miệng kín lắm.”
Trình Hồi suy nghĩ một lát rồi nói: “Có khi nào là người của thế tử không?” Hắn gặp ngươi lần nào đánh lần đó, sai người giết ngươi cũng chẳng có gì lạ.
Tiêu Kính Hàn nói: “Không phải.”
Hắn nhìn chằm chằm vết máu đỏ sậm trên cây trúc, ánh mắt lộ ra vẻ hung hãn, “Tiêu Thừa Vũ thích chơi mà, sai người giết ta thì đâu có gì thú vị.”
“Nhưng ngoài thế tử ra còn ai nữa?” Trình Hồi suy đoán, “Chẳng lẽ là Nhị công tử?!”
Cận Mộ giống như người câm bên cạnh rốt cuộc lên tiếng: “Không phải đâu.”
Trình Hồi không tin, cau mày hỏi: “Chủ tử, sao ngươi lại thả người của Nhị công tử đi? Lỡ hắn về mật báo, Nhị công tử sai người tới giết ngươi thì sao?”
Cận Mộ quả quyết: “Công tử không phải người như vậy.”
“Chưa chắc đâu,“ Trình Hồi nói, “Cả ngày y ở lì trong biệt viện kia, nói là dưỡng bệnh nhưng ai biết y đang làm gì? Biết đâu là kẻ độc ác nham hiểm, tàn nhẫn vô tình cũng nên!”
Cận Mộ: “Y không phải!”
Trình Hồi buột miệng hỏi: “Sao ngươi biết không phải?”
Cận Mộ có miệng khó nói, “Ta......”
“Đương nhiên là hắn biết rồi,“ Tiêu Kính Hàn đang gọt trúc bỗng dừng lại, liếc mắt nhìn rồi cười như không cười nói, “Hắn muốn dan díu với Nhị công tử mà.”
Cận Mộ lập tức quỳ xuống, “Thuộc hạ không dám.”
Tiêu Kính Hàn: “À, có gan làm mà không có gan nhận.”
Trình Hồi: “......” Má ơi, đây là chuyện ta có thể nghe được sao? Hay là nói thêm chút nữa được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.