Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Chương 30

Thường Đông

20/03/2020

Edit: Kaisateam

Thời gian trôi qua thật nhanh, đã tới lúc tan học sáng thứ năm.

Radio trường mấy ngày nay đặc biệt không phát nhạc, dành thời gian để cho các tuyển thủ muốn lên sân khấu biểu diễn.

Nhất Trung Thành Nam mặc dù rất coi trọng thành tích học tập nhưng trong một số trường hợp, ví dụ như đại hội thể thao và văn nghệ phát triển tài năng của học sinh mỗi năm một lần này, luôn luôn có thái độ mặc kệ.

Dĩ nhiên, tiền đề vẫn là không thể ảnh hưởng đến việc học, thời gian tan học, đám học sinh muốn nháo thế nào cũng được.

Hầu như từ sau hôm biểu diễn lần đầu ở hội trường, lúc tan học sẽ có vài tuyển thủ tự động đứng lên bục cao nhất ca hát.

Ban đầu bọn họ biểu diễn hát nên trong đợt bình chọn thứ hai biểu diễn vẫn là hát, nhưng phần lớn người đi qua đều kém hứng thú, chỉ dừng lại trước bục sân khấu vài giây rồi vội vã đi tới phòng ăn hoặc ký túc xá.

Đại đa số nhìn người khác ca hát đều không có hứng thú.

Đừng nói đến việc hát không thể so với ca sĩ chuyên nghiệp, người biểu diễn cũng chỉ giơ micro đứng trên sân khấu, không có gì mới mẻ, huống chi nếu thật muốn nghe thì buổi văn nghệ sau hội thể thao có thể nghe một buổi chiều.

Cho nên sau khi tan học, nghe thấy trên sân khấu đài thể thao truyền tới một tiếng ca rần trời, đa số người cũng chỉ ngẩn ra một hai giây sau đó lại cúi đàu tiếp tục làm việc của mình.

Cũng không ít học sinh đi qua sân khấu giương mắt nhìn xuống.

Chỉ thấy trên bục bình thường chỉ có một hoặc hai người cùng ca hát, theo lệ thường giờ cũng có hai người, nhưng tách ra một trái một phải, trên tay cũng không cầm micro.

Trên người không mặc đồng phục mà là hai bộ đồ màu đen giống nhau như đúc, áo rộng thùng thình và quần đen bình thường, giày vải đen, ăn mặc kiểu street dance.

Hai người đứng đội hai cái mũ khác màu, nam sinh dáng người thon chắc đội mũ lưỡi trai đen, kéo thấp vành mũ chỉ có thể nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng và môi mỏng nhạt màu. Mà người đội mũ trắng rõ ràng là nữ sinh.

Tóc dài rối tung sau vai, đen mượt suôn mềm, tư thái nhìn cũng rất tốt, đứng với nam sinh cao lớn một chỗ lại có chút thon nhỏ.

Dưới sân đã có không ít người khe khẽ xì xào, đều đang suy đoán có phải hôm nay tuyển thủ sẽ mang đến màn biểu diễn không giống nhau, thậm chí có người còn giơ di động sợ bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

Dù sao mỗi năm chỉ có một hội diễn văn nghệ, không chỉ có học sinh trong trường biểu diễn, trường sẽ mời riêng đoàn street dance nổi tiếng, mỗi một lần biểu diễn đều khiến người xem chưa đã thèm.

Bây giờ một nam một nữ này đứng trên sân khấu ít nhất trông cũng không kém. Chỉ nghĩ như vậy cũng có chút mong chờ.

Nhưng chờ bên dưới đã có không ít người nghe tiếng chạy tới tụ tập càng ngày càng đông, một bản nhạc dạo đã chơi xong mà hai người vẫn không có động tác gì.

Chẳng qua vẫn đứng tách biệt nhau, duy trì động tác và trạng thái ban đầu, cúi đầu, hai tay đặt bên người, khiến người xem không thấy rõ tướng mạo bọn họ.

Đám người đã dần dần bất mãn, có người trực tiếp lớn tiếng ồn ào.

“Làm cái gì vậy, mở nhạc diễn vai người gỗ à?”

“Không nhảy cũng đừng đứng ở trên làm mất mặt, thật là lãng phí thời gian.”

“Có thể bắt đầu nhanh lên không, bụng tôi sắp chết đói rồi.”

Vừa dứt lời, đột nhiên âm thanh im bặt chưa được vài giây lần thứ hai vang lên, tiếu tấu so với trước đó đã thay đổi, thậm chí còn có chút nhanh hơn.

Sau đó, đám người phía dưới liền thấy nam sinh ngay từ đầu còn đứng bất động đột nhiên lộn vòng hai cái, nhẹ nhàng lướt đến giữa sân khấu, vài giây sau, cả người lộn về sau, hai chân bay lên không, tay trái chống đất cực nhanh, hai tay xoay xoay làm mấy động tác Thomas.

Áo mỏng theo động tác cũng vén lên, lộ ra vòng eo gầy và cơ bụng rõ ràng.

Không ít nữ sinh đã đỏ mặt thét chói tai, truyền tin tức cho nhau.

“Má ơi trường chúng ta có loại soái này sao?”

“Thân hình hơi giống Tiếu Chỉ Hàn nha?”

“Đừng chọc đến Tiếu Chỉ Hàn được không, tớ cảm thấy cậu ta sẽ không tham gia bất cứ hoạt động gì của trường đâu, mỗi năm đến hoạt động này là người đã sớm chạy trốn mất dạng.”

“Thật à…”

Nữ sinh còn chưa nói hết liền nghe nhạc biến đổi, khi nam sinh vẫn đang biểu diễn, nữ sinh một mực cúi đầu đứng bên cạnh không có động tác gì thong thả bước theo tiếng nhạc đến chính giữa sân khấu.

Bước chân nhanh nhẹn, tư thái lại giống mèo lười.

Giây kế tiếp, trong đám người lần nữa bộc phát tiếng reo hò thét chói tai.

Nữ sinh nhìn hết sức nhẹ nhàng hướng về phía nam sinh mới thực hiện xong động tác, biểu diễn nguyên vẹn lại lần nữa.

Ở đây có người từng có kinh nghiệm nhảy múa, người nghe nói qua street dance cũng đều biết, loại xoay Thomas yêu cầu độ khó cao, khảo nghiệm eo và lực cánh tay, chưa nhảy lâu sẽ không dám thử.

Không thể phủ nhận là nữ sinh khi nhảy street dance không nhẹ nhàng như nam, nhưng cũng không ngờ nữ sinh trên sân khấu lại có thể nhẹ nhàng thực hiện một loạt động tác hoàn chỉnh như vậy.

Đang lúc xem đến hưng phấn, âm nhạc chợt dừng, lập tức có người bất mãn kêu lên.

Cảm giác lúc trước chỉ là bữa khai vị, nhiệt lượng vừa được đốt lên, căn bản chưa xem đủ.

Chẳng qua chút cảm xúc này không kéo dài bao lâu, âm nhạc đột nhiên lại quay về khúc ban đầu, sau đó nam sinh phía trước xích lại gần nữ sinh, hai người nghiêng đầu giống như đang quan sát đối phương.

Ở sát cạnh nhau một giây, hoặc như là đã thương lượng xong, mỗi người lùi về sau một bước, nam sinh đột nhiên xoay người đối mặt với người bên dưới, hai tay làm động tác, sau đó vào lúc mọi người chưa chuẩn bị chút nào liền nhấc mũ lên ném xuống dưới, hô ‘let’s go’.

Anh đeo tai nghe, giọng nói đè thấp này xuyên qua bộ khuếch đại âm truyền tới trong tai mỗi người.

Khi anh nhấc mũ ngẩng đầu lên, phía dưới rất nhiều người đã nhận ra, thậm chí không thể khống chế được mà kêu tên anh, ríu ra ríu rít.

“Má nó thật sự là Tiếu Chỉ Hàn.”

“Không phải cậu ấy không thích tham gia hoạt động à? Lần này lại tham gia á, người nhảy cùng cậu ấy là ai vậy, má ơi quá trâu bò.”

“Bạn gái ngồi cùng bàn của cậu ấy, tớ nghe nói lúc biểu diễn xảy ra chút bất ngờ sau đó hai người trở thành một đội.”

“Có Tiếu Chỉ Hàn còn biểu diễn cái rắm gì, Tiếu Chỉ Hàn lên sân khấu biểu diễn a a a, thật có mắt nhìn má nó.”

“Gì đó, tớ vừa mới còn chửi cậu ấy đứng không nhảy, đợi lát nữa có bị đánh không đây.”



Chưa tới hai phút sau, tin Tiếu Chỉ Hàn và bạn cùng bàn của anh nhảy street dance trên sân khấu đã truyền khắp Nhất Trung thành Nam, khán giả phía dưới qua một phút cũng nhiều lên mấy chục người.

Tiếp theo Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý không có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào mà phân ra hai bên, cũng không nhìn đối phương, theo tiết tấu nhạc thực hiện động tác, thật sự ăn ý.

Mà cuối cùng, khi nhạc dừng, Tiếu Chỉ Hàn khom người, tay trái chắp sau lưng, hướng về phía Trì Ý mở lòng bàn tay ra.

“Xin hỏi, tớ có thể cùng cậu nhảy một bài không?”

Giống như câu trả lời đêm đó, Trì Ý kéo vạt áo, tựa như trên người đang mặc một chiếc váy dài, đáp lễ Tiếu Chỉ Hàn xong liền đặt tay vào trong tay anh.

“Rất vui lòng.”

Tiếu Chỉ Hàn siết chặt tay Trì Ý, kéo cô xoay người rời khỏi khán đài, lưu lại phía dưới một đám người xem còn chưa thỏa mãn.

Danh sách trúng tuyển hội diễn văn nghệ rất nhanh đã được công bố ngày hôm sau, không hồi hộp chút nào, Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý cũng nằm trong danh sách.

Cũng có người không được chọn dị nghị về kết quả, dù sao biểu diễn là ca hát, nhưng bọn Tiếu Chỉ Hàn lại đi đường tắt nhảy múa, chuyện này có chút không hợp quy tắc.

Trì Ý còn chưa lên tiếng, Tiếu Chỉ Hàn đã mở miệng, phách lối mười phần, “Chúng tôi biểu diễn tuân thủ quy tắc, dù tôi không diễn thì cũng có thể đứng đầu.”

Lời anh đích xác là thật, nhưng thái độ này thật sự gợi đòn.

Nhưng dù sao cũng cùng chiến tuyến, Trì Ý không có lí do gì phản đối anh, gật gật đầu xem như tán thành cách giải thích ấy.

Khiến mấy người bị loại ngứa răng, đối với Tiếu Chỉ Hàn lại không có biện pháp nào.

Thời gian từng ngày trôi qua, rất nhanh đại hội thể thao đã tới.

Nghi thức khai mạc buổi sáng trôi qua, các loại thi đấu lập tức bắt đầu.

Năm nay đại hội thể thao có chút khác năm ngoái, trường đặc biệt tổ chức một buổi đấu giá “Cảm ơn có bạn”, trừ lớp 12 không bày gian hàng thì khối 10 và 11 đều mở gian bán đồ linh tinh, số tiền thu được sẽ quyên góp cho trường tiểu học hy vọng, và từ trong số tiền thu được chọn ra ba tập thể đứng đầu, tặng giấy khen cho lớp.

Ban văn nữ sinh khéo tay, có lớp thậm chí còn tự làm các loại vòng tay. Ban của Trì Ý vẽ không ít tranh, mua vài chiếc áo thun trắng chuẩn bị vẽ chibi lên trên để thu hút người mua.

Chỉ là ít nhất cũng phải vẽ được một hai món hàng mẫu đã.

Phương Vũ Thành ngồi trên lan can trước gian hàng của lớp, khi có khi không đập quả bóng rổ trong tay, ngẩng đầu nhìn Tiếu Chỉ Hàn đang đứng bên cạnh, “Hàn ca, chúng ta đợi ở đây làm gì? Đại hội thể thao là lúc có thể chuồn ra ngoài chơi mà, dù sao ngày mai cậu mới thi đấu mà.”

Năm nay hành động của Tiếu Chỉ Hàn trong mắt Phương Vũ Thành thật sự khác lạ.

Ghi danh tham gia biểu diễn cũng thôi đi, còn tham gia hạng mục điền kinh của hội thao.

Nếu không phải biết anh là vì ai, Phương Vũ Thành còn tưởng anh bị ám.

“Vừa khéo gọi Trì Ý ra ngoài chơi luôn.” Phương Vũ Thành nói, “Cả ngày chui trong gian hàng cũng chán, sân bóng rổ bị chiếm thì thôi, cũng không thể đánh bài ở gian hàng, quá chán.”



Đối với lời phàn nàn của Phương Vũ Thành, Tiếu Chỉ Hàn một câu cũng không lọt tai. Khi nhìn vào trong, Trì Ý đang cầm bút định vẽ lên áo, anh nhấc chân đi tới, mặc cho Phương Vũ Thành ở phía sau gào thét.

Trì Ý ngồi trên ghế, cách một cái bàn, đối diện cô là người mẫu.

Trùng hợp lại là Lâm Ngạn.

Trong lớp Trì Ý trừ bỏ bạn cùng phòng và mấy người xung quanh thì không biết ai cả, vẫn là vì cùng đánh cầu lông với nhau mấy lần mới biết Lâm Ngạn.

Vì vậy nên khi người mẫu Hứa Hi Nhĩ có việc, kéo Lâm Ngạn qua thay thế, Trì Ý cũng không tiện từ chối.

“Trì Ý, nghe nói cậu và Tiếu Chỉ Hàn nhảy trên sân khấu?” Lâm Ngạn cười cười, giọng nói ôn hòa, “Không nhìn ra cậu cũng biết nhảy street dance.”

Trì Ý cúi đầu pha màu, thuận miệng trả lời, “Trước kia học qua một chút.”

Cô thật sự chỉ thuận miệng nhắc tới, nhưng cũng có ý hạ thấp.

Lâm Ngạn cũng hiểu, “Cậu quá khiêm tốn.”

Video hôm đó sớm đã làm Tieba điên đảo, thậm chí ngay cả trường bên cạnh cũng biết. Anh ta cũng xem một chút, động tác của Trì Ý căn bản không giống mới học qua một tí.

“Bạn cùng bàn tốt của tớ, cậu ở đây làm gì vậy?” Tiếu Chỉ Hàn đứng bên cạnh bàn đột nhiên mở miệng.

Anh cúi đầu nhìn thoáng qua bảng pha màu trong tay Trì Ý, sau đó ánh mắt chuyển đến trên người cô, “Tớ nói này cậu đừng không có ý tứ như vậy, vẽ cũng nên vẽ cho bạn cùng bàn chứ? Vẽ cho người ngoài làm gì?”

Trì Ý cau mày nhìn Lâm Ngạn đang hơi lúng túng, “Cùng là bạn học, cái gì mà người ngoài người trong, thật sự coi mình là người trong nhà rồi?”

Cô cũng chỉ phản bác theo thói quen, Tiếu Chỉ Hàn lại giống như nghe được chuyện gì vui vậy, cong môi không coi ai ra gì mà bày tỏ: “Nếu cậu muốn tớ thành người nhà thì không cần quanh co như thế.”

“Nhưng mà,” anh dừng lại, “Giới tính không cho phép tớ làm vợ cậu, uất ức cho cậu phải làm vợ tớ.”

?

Trì Ý hơi sửng sốt.

Tiếu Chỉ Hàn đã lâu không hiểu lầm ý cô, giờ lại sao đây? Bệnh cũ tái phát?

Lâm Ngạn nhìn thoáng qua Tiếu Chỉ Hàn, lại nhìn Trì Ý, giống như có mấy phần khó tin.

Thái độ và dáng vẻ của Tiếu Chỉ Hàn đối với anh ta mấy lần trước anh ta đều để ý, dù có hoài nghi nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn không tin.

Dù sao cùng lớp từ trung học tới giờ, người thích Tiếu Chỉ Hàn nhiều không đếm xuể, giống như thiêu thân lao vào lửa không có kết cục tốt. Vốn tưởng rằng Tiếu Chỉ Hàn đối với Trì Ý thân thiết chỉ vì quan hệ bàn cùng bàn này.

Nhưng giờ nhìn lại, thật giống như không phải vì chuyện ấy.

“Hôm nay cậu lại uống nhầm thuốc à?” Trì Ý hỏi không chút lưu tình.

Tiếu Chỉ Hàn trầm thấp ừ một tiếng, liếc Lâm Ngạn một cái rồi cúi người sát lại gần Trì Ý, giọng nói đè đến cực thấp, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nhưng cố tình lại để Lâm Ngạn mơ hồ nghe thấy, “Thuốc của tớ không phải ở trên người cậu sao.”

Trì Ý rũ mắt, lông mi run rẩy, chỉ coi như không nghe thấy, đem áo thun đặt trên bàn, ngẩng đầu định phác họa chân dung Lâm Ngạn.

Phương Vũ Thành và Lạc Gia Thiện chẳng biết chui ra từ chỗ nào, không nói lời nào đã bắt cóc Lâm Ngạn đi, còn nói đùa với Trì Ý, “Trì Ý, chúng tớ tìm Lâm Ngạn có chút chuyện.”

Nói xong cũng không chờ Trì Ý đồng ý hay từ chối, kéo người rời đi.

Tiếu Chỉ Hàn dựa vào bàn, cười thành tiếng liếc nhìn xung quanh, căn bản không ai dám lại gần bọn họ.

Chờ anh cười đủ rồi mới hư tình giả ý mở miệng, “Bảng pha màu đã chuẩn bị xong, người mẫu lại đi mất, thật đáng tiếc. Bây giờ chỉ có tớ mới làm người mẫu được.”

Trì Ý ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi mở miệng, “Thì sao, muốn tớ cầu xin cậu à?”

Cô không tin anh để Phương Vũ Thành kéo người đi rồi chính mình đứng chê cười cô, lại chính mình dâng thân tự nguyện làm người mẫu.

Tiếu Chỉ Hàn nghe thấy, khẽ búng gáy cô, “Cô gái nhỏ này, sao lại nghĩ xấu cho người khác như vậy?”

Trì Ý giật giật khóe miệng, “Cậu dùng thủ đoạn rồi nói mình là người tốt?”

Tiếu Chỉ Hàn không hề khiêm tốn gật đầu, rồi sau đó ám chỉ, “Đối với cậu, tớ chắc chắn là người tốt.”

Trì Ý không quan tâm tới thâm ý trong đó, đầu bút quét quét trên khay, “Vậy tớ thật cảm ơn Tiếu đại gia.”

“Không cần khách khí,” anh vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống, tròng mắt lười biếng quét qua người cô lại có thêm mấy phần nghiêm túc. Anh cười hì hì, “Cậu phải vẽ bạn cùng bàn mình đẹp mắt một chút.”

“Cậu còn để ý mình đẹp hay không à?” Trì Ý nghe vậy ngẩng đầu, giống như có chút không tin nổi.

“Thì sao,” anh cười, “Người có dáng dấp đẹp trai không thể để ý mình trong mắt người khác có đẹp hay không à?”

“Không phải,” vẻ mặt Trì Ý thành thật, “Chẳng qua tớ cảm thấy cậu có chút tục khí thôi.”

Tiếu Chỉ Hàn không nói, qua mấy giây, khi Trì Ý nâng bút lên mới lại mở miệng, “Cậu vẽ không soái thì hôm nay cho cậu vẽ tớ cả ngày.”

“Nếu cậu ngồi im cho tớ vẽ xong một tấm thì coi như tớ cảm ơn trời đất.” Trì Ý trả lời.

“Không phải có cậu phụng bồi tớ ư? Nhất định tớ sẽ ngồi im,” anh dừng một chút, giọng lười biếng, “Chỉ cần cậu ở bên, cả ngày tớ cũng có thể ngồi im.”

Tai Trì Ý nóng lên một cách khó hiểu, cô giương mắt làm bộ hung hăng, “Anh người mẫu này, cảm phiền anh im miệng, không nên quấy rầy công việc sáng tác của tôi.”

Quanh co một hồi lại về chuyện cũ.

Tiếu Chỉ Hàn trề môi, làm khẩu hình OK.

Hai phút trôi qua.

Trì Ý dừng bút, không chịu nổi trợn mắt lên, giọng nói có chút xấu hổ, “Tiếu Chỉ Hàn, cậu đừng nhìn tớ nữa được không?”

Nếu cô và Tiếu Chỉ Hàn đối mặt thì cô hoàn toàn không sợ, nhưng cái loại cảm giác mình cúi đầu, ánh mắt người khác sáng ngời nhìn vào mình ở khoảng cách gần như vậy thật không ổn.

Đặc biệt là ánh mắt anh, dù cô không ngẩng đầu cũng có thể cảm giác được ánh nhìn ấy nhiệt tình chăm chú, dường như muốn xuyên thấu qua cả người cô.

“Không muốn tớ nói chuyện, không muốn tớ nhìn cậu, vậy xin hỏi đại họa sĩ tớ có thể làm những gì?”

Thái độ của anh cực kỳ phối hợp làm Trì Ý có chút ngượng ngùng. Cô nhụt chí, “Tùy cậu.”

Thật ra cô muốn nói là, có thể đừng trắng trợn nhìn cô như vậy được không.

Nhưng dù cho ngày thường cô đùa giỡn thế nào đi nữa thì rốt cuộc con gái da mặt mỏng, không có mặt mũi nói ra mấy lời như vậy.

Quá thâm ý, cũng dễ khiến người ta lúng túng.

Trong lòng Trì Ý mặc niệm vài câu chú thanh tâm, lặp đi lặp lại muốn mình lắng xuống.

Yên tĩnh như vậy, tốc độ vẽ tranh nhanh hơn nhiều.

Bức họa chibi Tiếu Chỉ Hàn trên mặt áo phông cũng dần dần thành hình.

Trì Ý giũ áo, cầm lên treo ở đầu gió chờ áo khô.

Nhân vật trong tranh cao gầy, một mái tóc đen và đôi mắt to đen láy, có mấy phần giống Tiếu Chỉ Hàn nhưng lại được tô điểm đẹp thêm chút.

Bớt đi sự lười biếng, thêm mấy phần đáng yêu.

Tiếu Chỉ Hàn nhìn lướt qua tranh vẽ trên áo, lại nhìn Trì Ý, cúi người xích lại gần cô, “Trì Ý, hóa ra tớ ở trong lòng cậu trông đáng yêu như vậy.”

Trì Ý à một tiếng, dùng lời nói của anh phản bác lại, “Đừng dát thiếp vàng lên mặt mình,” cô cầm chiếc áo mới lên, vừa vuốt nếp nhăn vừa mở miệng, “Chibi so với người thật đáng yêu hơn không biết bao nhiêu lần.”

Tiếu Chỉ Hàn căn bản không so đo lời nói của cô, ánh mắt bị chiếc áo trong tay cô hấp dẫn. Anh nhíu mày mở miệng, “Không phải cậu vẽ xong cho tớ rồi à, lại muốn làm gì?”

“Hay là cậu định vẽ cho ai nữa,” anh đột nhiên ý thức được mình nói sai cái gì, mở miệng, “Này Trì Ý, tớ thấy cậu vẽ cho tớ không thể biểu hiện trình độ được, nếu không thì cậu vẽ lại cho tớ lần nữa?”

“Xin lỗi,” Trì Ý khoát tay từ chối, “Mỗi người một tấm, vẽ xong rồi thì thôi, hơn nữa tớ thấy ổn rồi, cậu đừng được tiện nghi mà còn khoe mẽ.”

“Tớ cảm thấy cậu có thể vẽ tốt hơn, dù sao ngày mai tớ cũng định mặc áo cậu vẽ đi thi đấu, nếu cậu không vẽ đẹp một chút thì không chỉ vứt mất mặt mũi của tớ mà còn ảnh hưởng tới danh tiếng vẽ của cậu nữa, đúng không?”

“Liên quan gì đến tớ,” Trì Ý đơn giản mà thô bạo, “Cậu mặc chứ không phải tớ mặc, người ta cười cậu chứ không phải tớ.”

“Không đúng, lòng dạ phụ nữ ác độc như vậy sao?”

Trì Ý ngẩng đầu, “Đàn ông cũng đều là mấy con rùa mọc lông* như vậy ư? À không đúng,” cô cười, “là nhóc con.”

(*) 龟毛 trong thành ngữ "龟毛兔角", là rùa mọc lông, thỏ mọc sừng: Chỉ một người vô cùng nhàm chán, rất không thú vị, quá nghiêm túc mà sinh ra một vài hành vi khác hẳn với người thường, rối rắm một vài sự tình hoặc chi tiết mà người thường không quá để ý, đối với một vài sự vật sự việc có sự kiên trì khó hiểu, còn là sự kiên trì không được tán thưởng. Hoặc chỉ người làm việc rụt rè, không dứt khoát. Cũng có thể chỉ người làm việc không có chút quyết đoán, nói một đằng làm một nẻo, lề mà lề mề, người có chủ nghĩa siêu hoàn mỹ, bới xương trong trứng, quá mức câu nệ, mọi việc đều nghĩ không thoáng... (baidu)

Cô nói xong, xua tay giống như thuật sĩ giang hồ, còn kém chưa nói hẳn ra câu ‘tiễn khách’.

“Này,” Tiếu Chỉ Hàn đột nhiên đứng lên, khuỷu tay chống bàn, thân thể nghiêng về phía trước, mắt nhìn thẳng nhưng môi mỏng lại dán vào lỗ tai Trì Ý mà nói chuyện, “Cậu thật sự muốn đùa giỡn kiểu này với tớ?”

Anh dừng lại, đột nhiên nghiêng đầu, môi đã sắp dính lấy tai Trì Ý, mắt nhìn cô nở nụ cười, “Tớ có phải đàn ông hay không, cậu không biết à?”



Tiếu Chỉ Hàn nói xong thì vội lui lại trước khi Trì Ý trở mặt, giơ hai tay giống như đầu hàng, trên môi đeo nụ cười chói lọi, ý vị không rõ mở miệng: “Sau này có cơ hội cậu sẽ biết.”

Anh cầm lấy chiếc áo thun treo ở tấm bảng trong gian hàng, dáng vẻ khoe khoang, “Ngày mai tặng cậu một cái huy chương hạng nhất.”

Đồ điên.

Trì Ý nhìn bóng lưng anh đang đi xa, có khao khát muốn giơ chân đá một cái.

Sáng sớm hôm sau, radio thông báo phần thi chạy 1500m nam.

Bổ sung thể lực là nguyên tắc quan trọng nhất của các vận động viên, còn có cả Tiếu Chỉ Hàn tham dự nên không chỉ các nữ sinh lớp 20 được điều động đi mà vòng quanh đường chạy cũng có không ít người bao vây.

Thành viên hội học sinh đã dựng một rào chắn ngăn giữa hai vòng đường đua, phòng ngừa có vài người chạy tới chạy lui ảnh hưởng tới đường chạy.

Tiếu Chỉ Hàn đứng ở giữa đường chạy, trên người mặc chiếc áo hôm qua Trì Ý vẽ, đầu còn đeo dây cột tóc màu đen, đang khởi động tại chỗ.

Hai bên đường chạy đã có nữ sinh không khống chế được hô to tên của Tiếu Chỉ Hàn.

Anh rũ mắt, không có phản ứng gì, tiếp tục khởi động khớp tay.

Đột nhiên anh nhớ lại cuộc đối thoại sáng nay với Trì Ý ở gian hàng của lớp.

“Trì Ý, buổi sáng tớ thi đấu, nhớ đến xem.”

“Tớ đi làm mà,” Trì Ý cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết bài cho radio của trường quảng bá đại hội thể thao, “Nhìn cậu chạy như con ngựa hoang từ đây đến kia, sau đó tớ còn phải chạy theo à?”

“Đứng ở nơi xuất phát là được…” Anh không đoán được Trì Ý đồng ý hay không, lặp lại khi chuẩn bị đi bổ sung thể lực, “Cậu nhất định phải tới.”

Trì Ý cau mày, có chút khó hiểu, “Tớ đi thì cậu chắc chắn sẽ thắng sao? Tớ lại chẳng phải là nữ thần may mắn Trì Ý, không giúp cậu thắng được.”

“Cậu là.”

“Cái gì?” Cô ngẩng đầu, “Là cái gì?”

“Là nữ thần may mắn Trì Ý của tớ.” Khóe môi anh nhếch lên, nhìn bề ngoài ung dung nhưng chỉ có chính anh biết lúc nói lời này trong lòng căng thẳng đến thế nào, “Tớ đã nói như vậy rồi, cho nên cậu nhất định phải tới.”

“Bởi vì là thi đấu nên Tiếu Chỉ Hàn không có cậu không được.”

Tiếu Chỉ Hàn phục hồi tinh thần lại, biểu cảm trên mặt lạnh lùng hơn vài phần.

Anh vừa đến đường chạy liền nhìn quanh, xung quanh chen lấn đều là người, nam sinh nữ sinh, lại không có gương mặt anh muốn thấy nhất.

Loại cảm giác này thật phiền muộn.

Thậm chí anh còn muốn quay đầu rời đi.

Nhưng không được.

Anh nhớ lại ngày hôm qua đã nói muốn tặng cho cô một tấm huy chương hạng nhất.

Tiếng reo hò ngày một to hơn.

Trước khi tiếng súng thi đấu nổ vang, Trần Vận đã kéo Trì Ý chui vào đám người đứng đầu, cao giọng hô, “Tiếu Chỉ Hàn, Trì Ý ở đây.”

Khi Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý nói chuyện, cô đứng một bên tình cờ nghe được. Thấy cuộc thi sắp bắt đầu mà Trì Ý còn ngồi viết, trong lòng cô sốt ruột liền kéo người đến đây. Hai người chạy một mạch tới vừa kịp trước khi cuộc thi bắt đầu.

Tiếu Chỉ Hàn giương mắt nhìn lại, đối diện với khuôn mặt của Trì Ý.

Chung quanh hò hét ầm ĩ, tiếng hô của Trần Vận quá lớn, không ít người bắt đầu ồn ào bàn luận.

Trì Ý đối mặt với ánh mắt của Tiếu Chỉ Hàn, nghĩ đến việc mình vừa mới nộp lời nhắn lên radio, đột nhiên không biết nên nói gì.

Bên tai vang lên tiếng súng bắt đầu thi đấu.

Đám nữ sinh ở gần không nhịn được che kín lỗ tai, Trì Ý không nhúc nhích chỉ nhìn chằm chằm Tiếu Chỉ Hàn, giật giật môi.

“Cậu cố lên.”

Giọng cô rất nhẹ, nhưng Tiếu Chỉ Hàn lại nghe được.

Thế là đủ rồi.

Tất cả.

Chỉ cần cô có thể tiến tới một bước nhỏ thôi, anh sẽ tự dâng lên tất cả.

Bao gồm một gói chân thành và một rổ ấm áp.

Trên đường đua, Tiếu Chỉ Hàn giống như cơn gió lướt qua, ở khúc quẹo vòng đầu tiên đã bỏ xa tất cả mọi người.

Kết quả không hề khó đoán, Tiếu Chỉ Hàn giành được hạng nhất 1500m nam, thậm chí phá vỡ kỉ lục cũ.

Khi anh chạy đến vạch đích, truyền đến tiếng phát thanh viên trên radio trường.

“Lời nhắn tiếp theo là từ Trì Ý của lớp 20 khối 11… Cuối thu hết sức mát mẻ… Bạn học Tiếu Chỉ Hàn lớp chúng tôi đã dũng cảm đạt được hạng nhất trong cuộc thi chạy 1500m nam…”

Có khán giả xem cuộc thi chạy 1500m nam còn nghiêm túc nghe radio đọc, sắc mặt có mấy phần quái dị.

Tiếu Chỉ Hàn nghe radio đọc đến tên mình cũng sững sờ, sau khi phản ứng lại thì nhìn về phía Trì Ý đang đứng bên cạnh, khom lưng nhìn thẳng vào cô.

“Vừa rồi không phải là viết về tớ chứ?”

Trì Ý không chịu được dáng vẻ hiện tại của anh, mở miệng phân trần, “Tớ viết lời nhắn cho lớp, không phải cậu.”

“Cả bài đều ca ngợi tớ, còn nói không phải viết về tớ,” khóe môi anh cong lên, nhìn chằm chằm vào mắt Trì Ý, “Biết trước tớ sẽ giành được hạng nhất à…”

Trì Ý lui về sau một bước kéo giãn khoảng cách, mắt nhìn mũi giày, chậm rì rì mở miệng, “Không phải chính cậu hôm qua nói muốn đoạt hạng nhất à, không giành được chính là tự vả mặt thôi.”

“Tin tưởng tớ như vậy à,” anh cười hì hì, giơ tay xoa nhẹ tóc cô, “Đợi lát nữa thưởng cho cậu nhé, nhóc cùng bàn.”

Trì Ý gạt tay anh ra, có chút ghét bỏ, “Cậu đừng gọi tớ như vậy, làm như mình lớn lắm ấy.”

“Chắc chắn Hàn ca rất lớn đấy.”

Ban đầu Trì Ý vẫn chưa cảm thấy có gì kỳ quái, nhưng nhìn ánh mắt anh, còn có khẩu khí khi anh nói chuyện lúc nãy, cô lập tức thấy bất ổn.

Anh lại đang đùa giỡn với cô.

Trì Ý hít sâu một hơi, liếc anh, “Nấm kim châm mà cứ thích tự khen mình.”

Tiếu Chỉ Hàn cười, trong đó lại có một nửa là tức giận. Anh không ngờ Trì Ý to gan dám nói lời như vậy, mặt khác lại vì mình bị chê bai mà thấy ngứa răng.

Vừa muốn mở miệng nói chuyện, radio đã đọc tên các học sinh đến sân khấu đại hội thể thao nhận thưởng.

Trì Ý muốn đi lại bị Tiếu Chỉ Hàn kéo lại.

“Cậu ở đây chờ tớ một chút.”

Sân thể dục ở giữa, cách sân khấu không xa.

Tiếu Chỉ Hàn dây dưa một hồi, radio thúc giục mấy lần, anh bất đắc dĩ để Trì Ý ở lại đó chờ mình rồi mới chạy lên sân khấu.

Trì Ý đi về trước mấy bước.

Nhìn Tiếu Chỉ Hàn hăng hái đứng trên sân khấu, điện thoại đang cầm trên tay cô giống như tự biết suy nghĩ, mở camera lên.

Trên màn hình, nam sinh hình như phát giác ra, đột nhiên quay đầu nhìn lại thậm chí còn cười để lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, khiến đám nữ sinh hét chói tai.

Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu lên người anh, cả người dường như cũng sáng bừng như vầng thái dương.

Xung quanh kinh hô lên từng đợt, Trì Ý hoàn hồn, chỉ thấy Tiếu Chỉ Hàn đã nhảy trực tiếp từ trên sân khấu xuống.

Ánh mắt các nữ sinh bám theo anh.

Trì Ý cũng nhìn anh.

Chỉ thấy Tiếu Chỉ Hàn cầm chiếc huy chương đính kim tuyến giơ lên hôn một chút.

Ánh mắt lại gắt gao nhìn cô, chậm rãi đến gần.

Sau đó, ngay trước mặt mọi người, anh vươn tay đeo huy chương lên cổ Trì Ý.

“Tặng cậu.”

Anh cúi người kề tai nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook