Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Chương 55

Thường Đông

21/03/2020

Edit: Chianti

Trong quán cà phê ở gần bên trường đại học.

Tiếu Chỉ Hàn dừng xe lại, nhìn mẹ cùng bạn gái của anh đang ngồi đối diện nhau từ xa qua mặt kính của cửa sổ thủy tinh, Chu nữ sĩ cầm thìa, như có như không khuấy khuấy mặt tách cà phê, có cảm giác như không để ý lắm, nhưng Trì Ý lại ngược lại, lại có chút vẻ ngượng ngùng ngoài suy nghĩ.

Tiếu Chỉ Hàn nâng môi cười một chút.

Anh còn tưởng rằng Trì Ý quả đúng là đỉnh núi Thái Sơn còn có thể luôn giữ cho mặt không đổi sác, hóa ra còn có thời điểm cô sẽ cảm thấy khẩn trương ngượng ngùng nữa.

Anh không biết vào thời điểm anh dừng xe hai người đã nói cái gì, nhưng dù sao cũng là vợ của mình, anh vẫn sẽ đứng về phía Trì Ý vô điều kiện.

Nghĩ xong, Tiếu Chỉ Hàn đi qua đó, làm trò trước mặt Chu Yên hôn một cái lên mặt Trì Ý, khuỷu tay gác ở trên vai cô, duỗi tay xoa xoa mái tóc dài của Trì Ý khiến nó rối tung, cười cười, nhìn về phía Chu Yên, “Mẹ, người đang nói gì với Trì Trì vậy?”

Chu Yên làm sao có thể không hiểu hết ý nghĩa trong những lời nói này của Tiếu Chỉ Hàn, chính là đừng khiến cho Trì Ý cảm thấy khó xử, cũng đừng nói những lời không nên nói, cử hai tay đồng ý là được.

Thật đúng là con lớn không nghe lời mẹ. Chẳng qua nếu là người bình thường nào đó, trong lòng bà có khả năng sẽ không được vui thích cho lắm, nhưng người cùng Tiếu Chỉ Hàn nói chuyện yêu đương chính là Trì Ý , trong lòng Chu Yên cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Ngay vào lúc vô tình phát hiện chuyện tình cảm của bọn họ, trên đường đi bà đã gọi điện hỏi viện trưởng của Trì Ý và chủ nhiệm cao trung có cái nhìn và đánh giá thế nào về Trì Ý, nói đến Trì Ý , cả hai người kia đều khen không dứt miệng. Người có thể đứng ở vị trí này như bọn họ, muốn biết cuộc đời của một người cũng không phải là việc gì khó, vào lúc biết được cha Trì Ý hy sinh thân mình vì nhiệm vụ, mẹ thì sống một mình ở nước ngoài, một mình ở trong nước tiếp tục học tập, dưới đáy lòng của Chu Yên không chỉ có hài lòng mà còn tràn ngập cảm giác đau lòng.

Huống chi, cô còn có thân phận là Trạng Nguyên khoa văn của kì thi Đại học, còn có thành tích tiến bộ vượt bậc của Tiếu Chỉ Hàn, bà không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Chu Yên nhấp một ngụm cà phê, nhìn về phía Tiếu Chỉ Hàn cùng Trì Ý , “Không có việc gì, chỉ hỏi một chút xem Trì Trì tính bao giờ sẽ kết hôn với con thôi.”

Giọng điệu của bà nhẹ nhàng, có vẻ như đang nói những lời thường ngày vẫn nói như “Hôm nay ăn cái gì” “Hôm nay thời tiết tốt ghê”, nhưng thật ra lại khiến Tiếu Chỉ Hàn bị dọa sợ cực kì.

Trước khi tới, Tiếu Chỉ Hàn còn đang suy nghĩ, mẹ đồng ý là tốt nhất, không đồng ý thì anh cũng không có biện pháp gì, nghe được mẹ mình thay đổi xưng hô với Trì Ý, đại khái anh cũng biết thế này cũng xem như đồng ý, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới bà sẽ hỏi một vấn đề như vậy.

Tiếu Chỉ Hàn còn đang ở trong trạng thái kinh ngạc, Trì Ý cúi đầu nhưng thật ra lại không biết nên nói gì mới tốt.

Từ lúc vừa mới vào cửa đến bây giờ, Chu Yên biết chuyện cô và Tiếu Chỉ Hàn ở bên nhau từ bao giờ, sau này đã ở bên nhau như thế nào, quả thật đã hỏi cô một câu như vậy.

Nhưng hiện tại bọn họ cũng mới năm nhất, vừa mới bước qua hai phần ba học kì, hiện tại nói về vấn đề này có vẻ quá nóng ruột hay không.

“Sẽ không đâu,” nhìn ra Trì Ý vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ, Chu Yên cười tủm tỉm mở miệng nói, “Theo dì được biết, rất nhiều sinh viên đến tuổi đều kéo nhau đi lĩnh chứng, bạn cùng phòng của dì ngày xưa lúc dì còn đi học còn xin phép nghỉ để về kết hôn nữa mà.”

Thái độ của Chu Yên quá nhiệt tình, Trì Ý không biết nên nói cái gì, nhìn về phía Tiếu Chỉ Hàn xin giúp đỡ.

Chu Yên và cô vốn đi ra từ một khoa, con đường tương lai sẽ đi cũng giống nhau, nếu nói theo logic, Trì Ý cảm thấy bản thân chắc chắn nói không lại bà, huống chi bà vẫn là trưởng bối, cô cảm thấy chính mình vẫn nên giữ im lặng thì tốt hơn.

Tiếu Chỉ Hàn còn đang ngây người, một hồi lại nhìn Trì Ý một chút, một hồi lại nhìn về phía Chu Yên, cảm giác giác không được hiểu cho lắm.

Trì Ý nhìn dáng vẻ kia của anh, yên lặng đá anh một cái dưới bàn.

Tiếu Chỉ Hàn phục hồi tinh thần, còn chưa nói được một lời nào, Chu Yên đã mở miệng đoạt lời của anh, “Các con chọn một thời điểm đi, mẹ sẽ giúp các con chuẩn bị thật tốt.”

Trì Ý lại đá Tiếu Chỉ Hàn một cái. Tóm lại chuyện này để cô mở miệng hình như là có chút không thích hợp cho lắm.

“Mẹ, chuyện này nói quá sớm rồi, con với Trì Trì cũng mới chỉ năm nhất đại học, người không biết còn tưởng rằng hai chúng con đều đã ba bốn mươi rồi mới khiến mẹ gấp gáp như thế.”

Ý định của Chu Yên trước hết phải xác định trước đã. Tiếu Chỉ Hàn không đàng hoàng, có thể tìm được một người bạn gái như Trì Ý đã cực kỳ không dễ dàng, nếu là chạy mất thì làm sao bây giờ.

Bà là người từng trải, hành động dưới bàn của bọn họ làm sao có thể không biết, nhìn dáng vẻ thì dường như tình cảm cũng rất tốt.

Tiếu Chỉ Hàn khuyên can mãi hơn mười phút, mặt sau còn khen thêm khuôn mặt xinh đẹp của Chu Yên, mới tiễn được vị Tôn Đại Phật này đi.

Trước khi đi, Chu Yên còn dặn dò Trì Ý vào kì nghỉ đông mà trở về Thành Phố Nam thì nhất định phải tới nhà bọn họ chơi, hoặc là bắt Tiếu Chỉ Hàn đưa Trì Ý về nước Mỹ.

Trì Ý một mực đồng ý.

Chờ Chu Yên vừa đi, lúc này Trì Ý mới nhìn về phía Tiếu Chỉ Hàn, “Em còn không biết diễn giả ngoại giao mà trường vừa mời về là mẹ anh đấy ”

Ánh mắt lạnh lùng của Tiếu Chỉ Hàn cũng chẳng thèm chớp một cái, yên lặng nhìn cô, “Em cũng không hỏi,” anh ngừng lại, đặc biệt không biết xấu hổ, “Cũng là mẹ em mà.”

Trì Ý không nhịn được, đá anh một cái.

Anh còn mặt mũi nói lời này sao.

Nếu không phải do không biết, biểu hiện của cô lúc vừa nãy sẽ lỗ mãng hấp tấp đến mức như vậy sao!

Tuy nói con dâu xấu cũng sẽ phải gặp bố mẹ chồng, nhưng tốt xấu gì cũng phải cho cô thời gian để chuẩn bị điều chỉnh chứ, thoáng cái đã gặp mặt, thế này ai chịu được.

Nhìn Chu Yên có vẻ rất vừa lòng, nhưng ai biết được tình huống thật sự đâu, có phải chỉ là do đang cho Tiếu Chỉ Hàn mặt mũi hay không chứ.

Tiếu Chỉ Hàn hiểu rõ mẹ của anh, nhưng Trì Ý không thể nào có vẻ không để ý được, lập tức mở miệng.

“Đừng lo lắng, không chừng trong lòng mẹ anh còn cảm thấy tìm được em quả thật phải khiến nhà anh thắp hương cảm tạ, bà trở về nhất định sẽ muốn cùng ba anh cảm tạ liệt tổ liệt tông phù hộ.”

Không thể không nói, Tiếu Chỉ Hàn là sự thật hiểu Chu nữ sĩ.

Trên đường, Chu Yên không nhịn được gọi điện cho ông xã nhà mình một cú điện thoại ngay lập tức.

“Lão Tiếu, anh đoán xem em về trường diễn thuyết đã nhìn thấy cái gì không! Vậy mà con trai nhà mình lại đang cõng một nữ sinh đấy, em nhìn nữ sinh kia, quả thật không tồi! Em còn tưởng con trai nhà mình như thế chắc là không có nữ sinh nào cần nó, đến cả đời còn lại sẽ độc thân, thật đúng là liệt tổ liệt tông phù hộ!”

Tiếu Chỉ Hàn: Mẹ, con cảm thấy mẹ hình như có chút hiểu lầm với con trai mẹ đấy.

——

Một học kỳ qua đi thật sự rất nhanh, khai giảng, huấn luyện quân sự dường như mới chỉ ngày hôm qua, nay lại lập tức sẽ phải nghênh đón khảo sát cuối kỳ.

Đại học khác biệt so với cao trung ở một điểm chính là không phải hai ba ngày tập trung để kiểm tra, mà là trước khi nghỉ sẽ có một vòng thi, dùng tới hai ba tuần để sắp xếp hết toàn bộ bài thi khác.

Kiểm tra kết thúc, Tiếu Chỉ Hàn cùng Trì Ý xách theo hai cái va ly dự định trở về Thành Phố Nam.

Tuy nhiên trước khi trở về Thành Phố Nam, trước tiên bọn họ nhảy tới một thành phố nhỏ gần Thành phố Nam chơi nhảy bungee.

Trì Ý vẫn luôn nghĩ đến hình thứ vận động cực hạn này, có thể cảm nhận được cảm giác kích thích một phen.

Ở trên núi, gió thổi vào người khiến ta có cảm giác lành lạnh, nhân viên công tác xác nhận trang bị và dây nhảy ở trên người của Tiếu Chỉ Hàn cùng Trì Ý sau đó giơ tay tạo dấu ok

Những năm gần đây thịnh hành kiểu hai người cùng nhảy, tất nhiên đều để cho các cặp đôi trải nghiệm, nhân viên công tác cũng rất chuyên nghiệp, còn phụ trách hỗ trợ chụp ảnh.

Vào lúc Trì Ý bị Tiếu Chỉ Hàn ôm nhảy xuống dưới, trong lúc màng tai chấn động, nghe được rõ ràng tiếng tim đập của Tiếu Chỉ Hàn.

Trong nháy mắt vào lúc đang rơi rơi, đến độ cao nhất định, dây nhảy thẳng bị kéo lại lên trên, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở một độ cao.

Tiếu Chỉ Hàn ôm lấy Trì Ý thật chặt, giữa không trung núi đồi, giọng nói anh vang vọng.

“Trì Ý, anh yêu em.”

Một khắc đó, giọng nói của Tiếu Chỉ Hàn tràn đầy xếp kín lỗ tai cô, mà sâu tận trong lòng cô cũng tràn ngập hình bóng của anh.

Vào lúc trở lại trên đất bằng, Tiếu Chỉ Hàn cười cười, khom lưng tiến sát gần Trì Ý, “Em nói xem, vừa nãy chúng ta như thế đã tính là vào sinh ra tử chưa.”

Trên mạng nói, cùng nhau nhảy chơi nhảy bungee, chẳng khác nào ước được vào sinh ra tử một lần.

Tiếu Chỉ Hàn nói như vậy cũng không sai.

Chỉ là Trì Ý còn chưa có kịp trả lời, đã thấy thời tiết vừa nãy còn có mặt trời rực sáng, đột nhiên ngầm xuất hiện một trận mưa bóng mây.

Trì Ý lấy dù ra khỏi bao đồng thời cười nhìn về phía Tiếu Chỉ Hàn, “Anh nhìn xem, ông trời cũng nhịn không được phải khiến cho anh thanh tỉnh một chút đó.”

Tiếu Chỉ Hàn nhướng mày nhìn cô, cười như không cười.

Vào khi Trì Ý vẫn còn giữ vẻ mặt nghi ngờ, cầm lấy dù trong tay cô, nghiêng về một bên, che khuất tầm nhìn của các nhân viên công tác.

“So với ông trời, anh cảm thấy em có thể khiến anh càng thêm thanh tỉnh hơn.”

Anh nói xong, một tay nâng cằm của Trì Ý, cúi đầu hôn lên.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên những giọt nước còn đọng lại trên chiếc dù khiến chúng trở nên lấp lánh, còn chiếu lên hai bóng hình đứng dưới dù, một cao một thấp.

Nơi xa phía chân trời xanh biếc như vừa được tẩy rửa, đẹp một cách tinh khiết dị thường.

——

Tiếu Chỉ Hàn cùng Trì Ý chơi ở bên này hai ba ngày, xế chiều hôm đó mới trở về, ngoài ý muốn Tiếu Chỉ Hàn lại mắc bệnh, sắc mặt có chút nhợt nhạt, cả người nhìn suy yếu hẳn.

Bởi vì thành phố mà bọn họ quyết định đi du lịch rất gần với Thành Phố Nam, lập tức quyết định trực tiếp đi xe trở về. Chẳng qua bởi vì không mua được vé tàu tốc hành, chỉ có thể đổi thành mua vé xe.

Người cả đời vẫn chẳng mấy khi sinh bệnh, nay lại dương như bệnh sắp chết, bước chân của Tiếu Chỉ Hàn lảo đảo, theo Trì Ý bước vào thang máy xuống ga.

Quản lý cửa ra vào chính là một ông chú trung niên có thân hình hơi hơi mập, Tiếu Chỉ Hàn xoa nhẹ huyệt Thái Dương , thấp giọng hỏi, “Yêu cầu kiểm tra vé sao”

Tiếu Chỉ Hàn không cầm vé chuyển chuyến trong tay, ban đầu anh dự định hỏi xem có cần kiểm tra vé hay không mới lấy ra, lúc đó cũng không muộn, dù sao thì cả người đang mang bệnh nên thành lười, cũng không biết là vì ghen ghét Tiếu Chỉ Hàn lớn lên cao ráo hay sao mà hay là dì cả của ông chú kia tới, tính tình có hơi gắt gỏng, đặc biệt quát Tiếu Chỉ Hàn một câu cực kì hung dữ, “Cậu nói thử xem!”

Bị quát một tiếng như thế, Tiếu Chỉ Hàn mông lung một chút.

Nếu là lúc trước, mẹ nó ai có kiểu thái độ này, anh đã mắt không thèm nháy mà cho một trận từ lâu rồi, nhưng sau khi mắc bệnh đầu óc anh có hơi phản ứng chậm đi, ngốc nghếch đối diện với ông chú, dường như vẫn chưa kịp phản ứng đây tình huống như thế nào.

Vốn dĩ Trì Ý đã đi ra, thấy Tiếu Chỉ Hàn không đuổi kịp, lo lắng quay đầu muốn đi tìm anh, bất thình lình đã nghe thấy tiếng của một người đang ngửa mặt lên trời rống to, đối tượng lại là Tiếu Chỉ Hàn, nhìn anh thế nào cũng cảm thấy giống như tủi thân đến mức nói không nên lời, thoáng một cái Trì Ý lại nổi tính.

Bạn trai cô tốt như thế, bản thân cô còn tiếc không dám quát một câu, trong nháy mắt Trì Ý có cảm giác đậu má thật sự.

Không chút suy nghĩ, cô bước mấy bước lớn về phía đó, thuận tay mở chức năng camera của điện thoại, nhắm ngay về phía ông chú chuyển vé, “Tới đây, lặp lại thêm một lần nữa lời nói với hành động của chú trước camera đi xem nào, nếu muốn được nổi tiếng, tôi đưa ông lên vị trí C luôn[1].”

[1] C là viết tắt của từ carry, ở đây đại ý là trung tâm, ý của Trì Ý là muốn cho ông chú thành trung tâm của xã hội.

Vẻ mặt của ông chú biến đổi, thấp giọng mắng một câu cực kì thô tục, Trì Ý đã dừng ngay trước mặt ông ta, mở miệng nói, “Đây là thái độ phục vụ của nhân viên công tác ở nhà ga các người sao? Đầu tiên bản thân việc kiểm tra vé cũng là một nghề nghiệp, tố chất đạo đức và lịch sự là yêu cầu cơ bản, ngày hôm nay tâm trạng của ông không tốt, lại tùy hứng phát giận với hành khách, động một chút đã quát tháo, nếu hôm nào có việc ma chay cưới hỏi gì đó khiến tâm trạng khó chịu, có phải ông sẽ động thủ đánh người luôn hay không?”

“Ông nói xem bạn trai của tôi đã nói cái gì hay làm cái gì với ông, Chỉ chuyển vé một cách đơn giản thôi, bạn trai tôi cũng chỉ là một hành khách thôi, ông quát cái gì, không chỉ không có sự tôn trọng bình đẳng, ngược lại trở thành nơi ông trút giận, đã là người có tuổi như thế này rồi cũng đã trải qua biết bao thăng trầm của đời người rồi, ông chú này không thấy thẹn sao! Quát tháo một thanh niên mới hai mươi tuổi, trong nghề phục vụ quan trọng nhất vẫn là thái độ phục vụ, thái độ phục vụ này của ông thực sự khác gì đuổi khác……” Trì Ý nói xong, trực tiếp chụp được thẻ tên của ông ta, đặc biệt bình tĩnh mà mở miệng, “Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nhưng tôi cảm thấy cũng phải tùy đối tượng. Hoặc là nhờ ông hiện tại lấp tức xin lỗi, hoặc là đợi lát nữa tôi gọi điện khiếu nại.”

Ông chú bị một câu này của Trì Ý dọa sợ, bên cạnh là một đoàn người đang chờ soát vé đang xem trò hay, huống chi loại xung đột này cũng không phải một lần hai lần.

Ai biết nữ sinh này nhìn có vẻ yếu ớt mảnh mai, từng câu từng chữ lại có lý lẽ, chỉ sợ chuyện khiếu nại cũng có thể làm được, đây vẫn là lần đầu tiên ông ta đụng phải loại ván sắt này.

So với trừ tiền lương hoặc là bị đuổi việc, khẳng định ông ta lựa chọn xin lỗi.

Vào lúc ngồi trên xe, Tiếu Chỉ Hàn nhịn không được gác đầu trên vai Trì Ý, lúc tựa đầu vào cô lại mơ mơ màng màng mở miệng.

“Trì Trì em thật tốt.”

Vừa nãy anh đứng một bên nghe Trì Ý nói thì vô cùng sửng sốt, sau đó lại nhìn đến ngẩn người. Đặc biệt là do Trì Ý vì anh mà xuất đầu, nếu không phải vì hiện tại anh đang cảm cúm sinh bệnh, thế nào anh cũng phải hôn cô một cái để giải tỏa hết tất cả tâm trạng của mình.

Đây vẫn là lần đầu tiên Trì Ý nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt như thế này của Tiếu Chỉ Hàn, cô sờ sờ đầu tóc có hơi cứng của anh, ngữ điệu dịu dàng, “Anh cũng rất tốt.”

Cũng giống như anh không muốn để cô phải chịu bất kì tủi nhục nào, Trì Ý cũng không nỡ để người khác khiến anh phải chịu uất ức.



Cô nguyện ý vào lúc anh yêu cầu sẽ che chắn hết toàn bộ gai nhọn, chỉ bảo vệ một mình anh.

Sau khi về đến nhà, Tiếu Chỉ Hàn ngủ một giấc, ra mồ hôi xong đã tốt hơn nhiều.

Bởi vì anh bị người kia quát tháo mà lại không thể quay lại làm một trận nên cảm thấy có chút mất mặt, nhưng lại bởi vì Trì Ý, trong lòng khó chịu cũng đã hồi phục hơn một chút.

——

Đại học luôn luôn nghỉ đông sớm hơn so với cao trung, hơn nữa kì nghỉ đông mang tính thực tiễn xã hội ở chỗ là phải về trường tiến hành tuyên truyền giảng giải, huống chi Nhất trung của Thành phố Nam cũng có các khóa học trưởng, học tỷ giỏi tốt nghiệp trường cao đẳng đại học trở về trường để tuyên truyền về truyền thống của trường mình, giờ đây cũng đã qua thời gian nghỉ một đoạn thời gian, thời điểm chủ tịch Hội Học Sinh bọn họ ngầm xác nhận với người của các trường cao đẳng tham gia tuyên truyền giảng giải trường học cùng quy trình, sau đó mới cùng nhà trường giao lưu.

Nói là các trường cao đẳng đại học tới để tuyên truyền giảng giải cổ động nhiệt liệt cho kỳ thi, nhưng mà chương trình học của khối mười hai rất gấp, tham gia nhiều là nhất là học sinh khối mười một, cũng có một yêu cầu nhất định đối với thành tích.

Dù sao phần lớn trường học đều có phòng truyền thông có nhiều chỗ ngồi, trừ bỏ lớp thực nghiệm lớp tên lửa phải chờ toàn lớp tham dự, khoa văn lý mỗi lớp lấy danh sách bình quân phân vài học sinh của khối mười và khối mười một đến dự.

Nói đến chuyện trở lại để tuyên truyền giảng giải này, Tiếu Chỉ Hàn nhịn không được nhớ lại một số chuyện cũ.

Lúc anh và Trì ý mới học mười một, một ngày nọ vào tiết tự học buổi tối cũng có việc phải đi đến phòng truyền thông nghe giảng, chẳng qua lúc ấy, thành tích của anh quá xa vời nên không đủ tư cách đến nghe giảng.

Đối với Tiếu Chỉ Hàn vẫn luôn luôn không cảm thấy hứng thú gì với mấy chuyện này, cũng chỉ là nghe nói Trì Ý mỗi buổi tối sau tiết tự học sẽ tới phòng truyền thông để nghe giảng, anh lại dính Trì Ý vô cùng, lúc này mới muốn theo cô đi.

Chỉ là ngay từ đầu danh sách đã điều động nội bộ xuống dưới, lúc sau biết Tiếu Chỉ Hàn cũng muốn đi, Trì Ý trực tiếp tìm thầy cô phụ trách hoạt động, cũng không biết là nói cái gì, cuối cùng giúp cũng có thể cầm được một tấm vé vào cửa.

Ban đầu xác định một hai trăm chỗ ngồi cho mọi người, sau này ắt hẳn cũng sẽ có không ít chỗ trống, buổi tối ngày đó, lại là chen chúc đến kỳ cục, còn có không ít người đứng ở trên hành lang. Bởi vì người quá nhiều, chỗ ngồi không đủ.

Sau này trong lúc vô ý Tiếu Chỉ Hàn đã biết sự việc đã trải qua.

Ngay từ đầu, Trì Ý trực tiếp muốn đem danh sách nhường cho anh, chỉ là hoạt động này thầy cô ở trường đã quan tâm, vốn dĩ chính là vì mũi nhọn của cả khối nên mới sắp xếp một hồi hoạt động thế này, thân là tuyển thủ hạt giống số một Trì Ý không tham dự là chuyện không thể nào.

Đối với cái quan điểm này, Trì Ý lại không tán đồng.

“Đối với học tập học sinh thành tích tốt không ràng buộc với các loại hoạt động này vé vào cửa em không có vấn đề gì cả, mặt khác học sinh mọi người đều cùng trong một không gian học tập, dựa vào cái gì mà phải bị chia làm ba bảy loại, ai biết trong thi đại học có thể có học sinh đứng sau phát huy vượt xa người thường trở thành một con hắc mã hay không , đến lúc đó đâu nghĩ hành động quá đáng này của trường học, thất vọng buồn lòng sẽ rất nhiều, ai còn nguyện ý thừa nhận bản thân không được coi trọng, còn bị trường học cũ của chính mình phân biệt ra.”

“Học sinh giỏi đều giống nhau ở chỗ đó là bản thân có một mục tiêu mà mình muốn nỗ lực đạt được, cùng tiếp xúc liên hệ với các học tỷ học trưởng trở về trường để giảng giải quả thật có thể gia tăng nỗ lực hướng tới đại học, nhưng cũng chỉ là tiến thêm một bước về mặt hiểu biết mà thôi, kỳ thật không dùng được bao nhiêu. Nhưng đối với những học sinh khác, không khác nào là mở ra cánh cửa bước vào thế giới khác. Trường học hoàn toàn có thể phân một nửa ghế ngồi cho học sinh có thành tích, một nửa còn lại để chủ nhiệm lớp thông báo xem ở lớp có học sinh nào muốn đăng ký tham dự nghe giảng không, ai cũng biết, thầy cô vẫn luôn hứng thú với chuyện học tập tốt.”

“Đương nhiên, nếu các thầy cô cảm thấy kiến nghị của em không áp dụng được bất kỳ đạo lý nào, vậy các thầy cô cũng không cần để ý tới, nhưng em nghĩ với tư cách của em, em hoàn toàn có quyền lợi đem nó tặng cho người mà em cảm thấy phù hợp.”

Lời Trì Ý nói một chút sai sót cũng không có.

So với việc cả một buổi tối chỉ ở phòng truyền thông chỉ để tiếp xúc với sinh viên, không ít sinh càng mũi nhọn càng nguyện ý lựa chọn ở lớp luyện đề, chỉ là hoạt động này là bắt buộc của các khóa trước, nếu như bị Trì Ý mở ra một tiền lệ như thế này, lúc sau sợ tất cả sẽ bị rối loạn.

Sau khi trải qua một buổi trưa thảo luận, ban giám hiệu nhà trường cùng thầy cô phụ trách hoạt động này, nhất trí quyết định áp dụng kiến nghị mà Trì Ý đưa ra.

Lớp mũi nhọn mỗi ban xóa giảm đến 25 người trong danh sách, mặt khác lớp lại chọn thêm mười cái tên để thêm vào danh sách, còn lại là học sinh của các lớp thường tự do báo danh tham gia, nhưng tổng nhân số vẫn có thể khống chế được, không vượt quá so với 50 chỗ ngồi trong phòng truyền thông.

Thế cho nên buổi tối ngày đó, lễ đường không còn chỗ ngồi, không khí cực kì nhiệt liệt.

Tiếu Chỉ Hàn ngồi phía trước kiểm tra thiết bị máy vi tính lập tức nghĩ đến chuyện như vậy, nhịn không được cong môi cười.

Ai có thể nghĩ đến, lúc trước ngay cả tư cách tham dự nghe giảng anh cũng chẳng có, ngược lại có một ngày sẽ đứng ở trên đài, cùng một nhóm học đệ học muội giao lưu.

Hết thảy mà anh có được, đều là bởi vì Trì Ý .

Nghĩ tới Trì Ý, ánh mắt của Tiếu Chỉ Hàn trong nháy mắt trở nên dịu dàng hơn.

Vừa mới 6 giờ 40 phần lớn chỗ ngồi trước mặt trong phòng truyền thông đã được xếp kín.

Không ít nữ sinh, giương mắt nhìn Tiếu Chỉ Hàn đang điều chỉnh thử lại âm thanh và ppt, thỉnh thoảng lại cùng người bên cạnh giao lưu.

Từ lúc xế chiều, lúc mà một đám sinh viên đại học trở về trường giảng giải đi dạo trong trường, đã hấp dẫn lực chú ý của rất nhiều người, người ở bên ngoài đi học là nhìn một cách quang minh chính đại, ở phòng học ngồi học thì ngồi ở bên cửa sổ còn đặc biệt tiện lợi để hướng ngoài cửa sổ tìm tòi.

Lý do khiến trong lòng các nữ sinh rung động cũng cực kỳ đơn giản.

Học sinh mười mồi cũng đã biết về Tiếu Chỉ Hàn và mấy người Cố Tinh Lẫm, nhưng học sinh mới của khối mười mới chỉ thi vào trường năm nay, mới chỉ nghe tên mấy người chứ chưa từng được nhìn thấy, nhưng nếu chịu khó đào lại mấy bài post trên diễn đàn của trường Nhất Trung cũng có thể biết cái đại khái, càng nhìn càng nghe được mấy câu chuyện truyền miệng đó, càng khiến bọ họ thêm phần tò mò, thế nào cũng muốn phải gặp được người thật một lần.

Dù sao cũng là trai đẹp, ai mà không thưởng thức. Nhưng cái này chỉ là lý do của một bộ phận, còn có một bộ phận còn lại là vì muốn biết làm thế nào mà Tiếu Chỉ Hàn có thể từ cái tên đếm ngược của cả khối một đường nghịch tập vào trường 211.

Chờ đến thời điểm chính thức bắt đầu là 7 giờ, các nữ sinh phía dưới một hồi lại nhìn thấy nam sinh đứng cạnh cửa, một hồi nhìn về phía Tiếu Chỉ Hàn ngồi ở ghế dựa trên đài, trong lúc nhất thời không thể phân biệt được ai đẹp hơn, dù sao ai cũng nhìn rất đẹp.

Giống như ai cũng có điểm đặc biệt riêng.

Chủ tịch Hội học sinh điểm diễn đầu người, còn có danh sách lên bục giảng giải, nhìn về phía Cố Tinh Lẫm, “Tỉnh Tỉnh vẫn chưa đến đây sao”

Cô biết Tô Tỉnh Tỉnh và Trì Ý cùng học chung một trường học, hỏi Tô Tỉnh Tỉnh tương đương với chính là hỏi Trì Ý , chỉ là hiện tại, chỉ có duy nhất hai người này thi đậu học viện Ngoại giao, hiện tại một người cũng không có, cái này cũng khó thực hiện.

Nhắc tới Tô Tỉnh Tỉnh, Cố Tinh Lẫm mới liếc liếc mắt nhìn chủ tịch Hội học sinh, giọng nói có chút phập phồng, “Các cậu ấy tìm Trần Kim Thủy có chút chuyện, đợi lát nữa sẽ lại đây.”

Chủ tịch Hội học sinh ừ một tiếng, đi đến sang một bên.

Cố Tinh Lẫm lớn lên đẹp thì đúng là đẹp thật, chỉ là cảm xúc giấu quá sâu, ít lời lãnh đạm, ở chung cũng không tốt lắm.

Cũng không phải ở chung không tốt lắm, chỉ là nói chuyện với cậu ta có hơi mệt, hỏi một câu đáp một câu, là cái loại mà cậu không chủ động cậu ta sẽ không chủ động.

Lần này trường của Tiếu Chỉ Hàn bọn họ có năm người tới, hai người đứng ở phía dưới xem kịch vui, một nam một nữ giơ microphone giới thiệu, Tiếu Chỉ Hàn ngồi ở ghế trên, phụ trách điều khiển ppt và yêu cầu mở video tuyên truyền.

“Được rồi các học đệ học muội, biết rằng vị học trưởng ngồi ở bên cạnh anh này lớn lên rất đẹp trai, lúc trước thời điểm cậu ấy vẫn học cao trung số lượng nữ sinh thích cậu ấy cũng rất lớn, bất quá ppt của bọn anh cũng rất đẹp, hiện tại trước hết mọi người xem ppt của bọn anh đã, có vấn đề gì muốn hỏi chờ sau khi xem ppt xong, sẽ dành thời gian cho vấn đề của mọi người.”

Lời này vừa ra, tình trạng chỉ nhìn chằm chằm vào Tiếu Chỉ Hàn quả thật đã tốt hơn không ít.

Chỉ là chờ đến thời điểm giới thiệu kết thúc, tới đến đoạn đưa vấn đề, kết quả một đám người ngồi phía dưới lại không hỏi vấn đề sự việc liên quan đến trường học, ngược lại trắng trợn táo bạo hỏi về việc tư của Tiếu Chỉ Hàn, dường như hết tất cả mũi nhọn ngắm vào một mình anh.

“Em muốn hỏi học trưởng Tiếu Chỉ Hàn một chút, làm sao anh lại tiến bộ như thế ạ, có phương pháp học tập gì không ạ”

“Học trưởng Tiếu Chỉ Hàn vào lúc còn học cao trung đã từng nói chuyện yêu đương chưa ạ, anh có cảm thấy chuyện yêu đương sẽ ảnh hưởng đến thành tích của một người không ạ?”

“Học trưởng có phải người mà anh thích lúc cao trung hiện tại vẫn đang yêu đương ở đại học không?”

……

Mọi vấn đề đều như thế, nhiều đếm không xuể.

Tiếu Chỉ Hàn không khỏi nhìn thoáng qua bạn học của anh, hồi nãy rõ ràng là bọn họ đã nói rằng chỉ hỏi những vấn đề khúc mắc liên quan đến đại học, anh chỉ cần ngồi đảm nhận vị trí làm bình hoa giải trí, vì sao tất cả vấn đề đều hướng về phía một người là anh.

Chủ tịch Hội Học sinh đứng ở một bên, cho anh một ánh mắt để anh tự do thể hiện.

Tiếu Chỉ Hàn khụ một tiếng, nhắm ngay microphone, “Anh cảm thấy rằng những chuyện như yêu đương, ảnh hưởng tới cả hai mặt mặt, dù sao đối với nam sinh chúng ta mà nói, thì khi thích một người rồi khẳng định sẽ trở nên càng thêm nỗ lực……”

“Ý của học trưởng là lúc học cao trung anh cũng đã nói chuyện yêu đương, cho nên thời điểm thi đại học mới có thể phát huy năng lực vượt xa người thường sao?”

Tiếu Chỉ Hàn không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận, hỏi một đằng trả lời một nẻo, mở miệng, “Có câu nói nói như thế này, lúc học cao trung, ai mà lại chưa từng thích một người.”

Người ngồi phía dưới vừa nghe, không khác gì Tiếu Chỉ Hàn tự thừa nhận chính mình lúc học cao trung từng thích một nữ sinh, lập tức trở nên ồn ào.

Bài về Tiếu Chỉ hàn bọn họ cũng xem qua không ít, cũng biết anh có cái tai tiếng yêu đương với Trì Ý, chính là hai người cũng không thừa nhận, nói hơn nữa đó cũng chỉ là lời đồn đại mà mọi người nghe được mà thôi, tin không được thật sự.

Tiếu Chỉ Hàn rũ mắt trầm ngâm vài giây, vừa muốn mở miệng nói chuyện, cửa phòng truyền thông đang đóng chặt trước mắt bị người khác đẩy ra vang lên tiếng kẽo kẹt.

Đầu tiên xuất hiện một cái đầu ló vào, mái tóc xoăn dài màu nâu vắt trên vai, trang điểm, ngửa đầu dường như đang hỏi Cố Tinh Lẫm vấn đề gì đó, không biết Cố Tinh Lẫm lại nói gì đó, sau đó chỉ chừa lại cánh cửa bị đẩy ra một nửa, hai nữ sinh mặc áo khoác đồng phục đồng nhất một trước một sau đi vào.

Hai bên hành lang cùng phía sau cửa có không ít người đứng, hai nữ sinh liếc nhìn cạnh cửa, tự giác đi đến góc hành lang đứng.

Trong phòng truyền thông an tĩnh một giây, không khí đột nhiên bùng nổ, trong lúc nhất thời, trong phòng học đều là tiếng hô và tiếng bàn luận không tính là quá lớn.

Trì Ý làm Trạng Nguyên văn khoa một lần, ảnh chụp vẫn luôn dán ở trên bảng tuyên truyền của các trường học, các học đệ học muội đi ngang qua ít nhiều cũng nhìn thấy, này đây đối với diện mạo của Trì Ý có vẻ cũng có khái niệm mơ hồ.

Vừa mới nhìn một vòng hành lang và phía sau cửa chính, cũng chưa thấy được Trì Ý , bọn họ còn tưởng rằng Trì Ý sẽ không tới.

Trước đừng nói quan hệ của Trì Ý cùng Tiếu Chỉ Hàn nửa che nửa lộ, còn có, Trì Ý làm Trạng Nguyên khoa văn của tỉnh, các loại video phỏng vấn cô vẫn được tua đi tua lại nhiều lần, càng đừng nói trước một đoạn thời gian, còn tham gia vào đoàn sinh viên tiếp đoàn lãnh đạo quốc gia tham quan trường học, còn đứng trên tin tức quốc gia hơn mười giây. Không ít người vừa sùng bái lại vừa tò mò với cô.

“Nói chứ, ppt này của bọn họ quả thật đúng là làm ra dáng ra hình.” Tô Tỉnh Tỉnh nhìn mặt Tiếu Chỉ Hàn phía sau ppt, mở miệng nói.

Trì Ý ngẩng đầu cũng đi theo nhìn thoáng qua, bỗng nhiên cũng cười một cái, “Vừa thấy đã biết không phải anh ấy làm.”

Cô bất đắc dĩ mà xoa thái dương, “Chờ chút, chẳng lẽ hai chúng ta lại không chuẩn bị ptt sao?”

“Không có việc gì,” Tô Tỉnh Tỉnh đặc biệt nhìn đến vui, “Cậu chỉ cần đi lên nói tùy tiền vài câu là xong.”

Có mấy nữ sinh ngồi bên cạnh Tô Tỉnh Tỉnh và Trì ý nghe được đoạn đối thoại như thế, trong lòng đại khái đã có chút phán đoán với mối quan hệ giữa Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý.

Ngữ điệu quen thuộc như thế, nói không có quỷ đứa ngốc cũng không tin.

Mắt thấy đại bộ phận ánh mắt đều nhìn chằm chằm hướng Trì Ý các cô, Tiếu Chỉ Hàn cầm đề tài khụ hai tiếng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người lại đây, cũng không biết là tâm trạng tốt hay là như thế nào, anh phá lệ cùng vui đùa với người ngồi phía dưới.

“Biết học tỷ lớn lên đẹp, nhưng mà các cô ấy vừa tiến đến ánh mắt của mọi người đã đi theo, khiến cho anh có cảm giác người mới cười người cũ khóc”.

Một câu tự hạ mình như vậy, một vòng người ngồi phía dưới tức khắc nở nụ cười, sôi nổi hét đủ loại lời như “Học trưởng anh rất đẹp trai” “Học trưởng siêu đẹp trai”.

“Vẫn không nên khen anh đẹp trai” Tiếu Chỉ Hàn bỗng nhiên mở miệng nói, “Bạn gái anh nghe xong phỏng chừng sẽ ghen.”

Những lời này, không thể nghi ngờ là đang thừa nhận chuyện có bạn gái, lập tức âm thanh ồn ào nói giỡn ở phía dưới cũng vang lên.

“Học trưởng anh có ý gì, bạn gái anh cũng ở đây sao!”

“Cho nên học trưởng thời điểm còn học cao trung có phải anh yêu sớm hay không vậy.”

……

Khóe môi Tiếu Chỉ Hàn mỉm cười, chỉ nói một câu, “Đó cũng không phải.”

Cũng không phải cái gì.

Người phía dưới nghe được không hiểu ra sao, cũng không biết anh thừa nhận chính là bạn gái có ở hiện trường hay là vấn đề yêu sớm thời cao trung.

Tô Tỉnh Tỉnh hích nhẹ cánh tay của Trì Ý, “Vị này nhà cậu đã có bạn gái rồi mà còn rất được hoan nghênh nha.”

Trì Ý nhìn cô một cái, đáy mắt mang theo nhàn nhạt ý cười, “Không phải lúc nào anh ấy cũng được hoan nghênh sau, ngay cả thời điểm chơi bóng rổ với mấy học đệ vào buổi chiều, vây quanh một vòng toàn con gái.”

Lúc xế chiều, Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý còn có mấy học sinh trước đây cùng lớp trở về thăm hỏi Trần Phát Chi, vừa lúc Trần Phát Chi nhân tẫn kỳ dùng [2], lập tức dành ra một tiết ngữ văn của mình để bọn Trì Ý có thể giao lưu tham khảo với học sinh ngồi dưới

[2] nhân tẫn kỳ dùng có nghĩa là tận dụng tốt nhất mọi thứ, nó có nghĩa là mọi thứ đều có sẵn ở bất cứ nơi nào có thể. Đề cập đến việc sử dụng đầy đủ các nguồn lực mà không lãng phí.

Dù sao danh sách đăng ký tham gia nghe tuyên truyền giảng giải nhiều như vậy, vẫn có đại bộ phận học sinh không có cơ hội tham dự.

Ai biết Trần Phát Chi vừa nhắc tới, thằng nhãi Tiếu Chỉ Hàn này chạy đặc biệt nhanh.

“Phát ca, thầy nói em ngồi chiếu ppt em còn có thể làm, truyền thụ phương pháp học tập thì em còn bằng thế hệ sau .” Anh kéo Trì Ý ra phía trước, “Học bá thật sự vẫn còn đứng ở đây, nếu em làm chẳng qua cũng chỉ có thể nói là múa rìu qua mắt thợ.”



Đây vẫn là lần đầu tiên Trì Ý biết được rằng hóa ra Tiếu Chỉ Hàn còn có thể hiểu rõ bản thân đến thế. Chẳng qua đẩy cô ra chắn thương là việc mà thân là một người bạn trai có thể làm sao!

Làm trò trước mặt Trần Phát Chi, Trì Ý không nhịn được đá anh một cái.

Sau đó, chờ tới khi Trì Ý giao lưu với đám học đệ học muội xong rồi ra ngoài tìm người, đã nhìn thấy Tiếu Chỉ Hàn đang cùng một đám con trai đánh bóng rổ trên sân bóng rổ của dãy nhà học tập lớp mười hai cách đó không xa.

Mặt trời chiếu một cái bóng sắc nét lên khuôn mặt của anh, Trì Ý đứng ở dưới lầu, nhìn vào bóng dáng quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn nữa, đột nhiên cảm thấy có chút xúc động.

Dường như thời gian chảy ngược trở về những năm tháng xanh tươi, Tiếu Chỉ Hàn trương dương tùy ý, điểm xuyết đen trắng cho thanh xuân của rất nhiều người.

Bao gồm cô.

Mười bảy tuổi.

Cô ngồi ở bên cửa sổ phòng học, mười phút giải lao trên sân bóng rổ, quay đầu là có thể bắt được bóng dáng của anh.

Anh ôm bóng rổ, lúc đi qua cửa sổ, ngẩng đầu theo thói quen, hướng về phía cô nở một nụ cười.

Đó là những chuyện của cô về anh, về hồi ức thanh xuân nồng đậm rực rỡ tốt đẹp.

Mà hiện giờ.

Mười chín tuổi.

Thanh xuân không còn, nhưng tương lai thuộc về bọn họ vừa mới bắt đầu.

Trì Ý cười một cái, phục hồi lại tinh thần.

Hiện trường một mảng ầm ĩ, cũng không ai nghe được Trì Ý và Tô Tỉnh Tỉnh thấp giọng nói chuyện, bỗng thấy Tiếu Chỉ Hàn vừa mới lúc nãy vấn luôn ngồi ở ghế trên nhìn chằm chằm màn hình, bỗng nhiên thay đổi phương hướng, ánh mắt gắt gao nhìn về phía một chỗ.

Mọi người nhìn theo ánh mắt của anh, lập tức đã thấy được hai vị học tỷ xinh đẹp đứng ở cửa phòng truyền thông.

Áo khoác cùng loại một hồng một đen, khuôn mặt tinh xảo, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là kiểu tóc và nhan sắc, ngoại hình đều vô cùng xuất sắc, có loại khí chất không thể miêu tả.

Có người nhìn vẻ mặt của Tiếu Chỉ Hàn, vì thế ngay lập tức nhìn thấy vị học trưởng vừa nãy còn có vẻ mặt lười nhác không lộ ra cảm xúc gì, đột nhiên đôi mắt chớp cũng không chớp một cái, nhìn chằm chằm vào người đứng gần cửa chính, sau đó đột nhiên mở miệng cười.

“Không phải các em vừa mới hỏi anh lúc học cao trung có nói chuyện yêu đương hay không sao.”

Nữ sinh phía dưới phục hồi tinh thần lại, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Tiếu Chỉ Hàn, dường như đang chờ đợi anh sẽ nói ra đáp án như thế nào.

Dù sao vẫn có hai thầy cô giáo quản lý đứng ở cửa sau nữa.

Tiếu Chỉ Hàn không trả lời trực tiếp, mở miệng nói, “Có một lần trong tiết tự học hồi lớp một bị cắt điện, trong bóng đêm anh đẩy cô ấy, ngăn cô ấy giữa cửa sau, nói với cô ấy một câu.”

“Đương nhiên,” Tiếu Chỉ Hàn cười bổ sung, “Lần đó là do người cắt điện.”

Nghe xong lời này, làm sao có còn không rõ lời Tiếu Chỉ Hàn nói có ý gì.

Tất cả đều được mưu tính, cắt điện rồi đem người giam ở phía sau cửa, nhưng trong bóng đêm cuối cùng làm chuyện gì, nói cái gì, lập tức khơi dậy sự hứng thú của mọi người.

Nghĩ như vậy, không khí yên tĩnh ban đầu trong nháy mắt nứt vỡ, các nữ sinh sôi nổi thét chói tai ra tiếng.

“Nói cái gì!”

“Vậy nên học trưởng, hai người giờ ở bên nhau sao!”

……

Tiếu Chỉ Hàn chỉ cười một cái, không chút nào che dấu mà nhìn về phía Trì Ý, mở miệng, “Buổi tối ngày đó, điều anh nói chính là……”

Anh dừng một chút, sau đó chậm rãi giơ hai tay lên, lời nói mang cười, “Nhìn đi, anh đầu hàng em.”

Chẳng sợ đến cuối cùng vẫn không ai hỏi ra bạn gái Tiếu Chỉ Hàn là ai, đáy lòng không ít người cũng ẩn ẩn có suy đoán riêng. Nhưng chuyện này không ảnh hưởng chút nào đến kết quả của Tiếu Chỉ Hàn trong mười phút sau, chủ đề thảo luận ở phía dưới vẫn luôn xoay quanh nữ chính thời thanh xuân của anh, còn có câu mà anh vừa nói.

Lập tức đã nắm lấy trái tim của không ít người.

Tô Tỉnh Tỉnh nhìn về phía Trì Ý một cách trêu chọc, “Thật hay giả vậy, khi đó cậu ấy thật sự nói với cậu một câu như thế!”

"Dù sao anh ấy quá cợt nhả.” Trì Ý không thừa nhận cũng không phủ định, nói một câu tổng kết.

Hai thầy cô đứng ở cửa sau, có chút bất đắc dĩ mà nhìn sự việc phát triển.

Từ lúc bắt đầu, vốn dĩ bọn họ dự định sẽ ngăn cản chủ đề yêu sớm này được nói ra, về sau lại ngẫm lại, học sinh hứng thú ở nơi đó, vất vả gắn kết rồi hoạt động thả lỏng một chút cũng tốt.

Dù sao lén nên có vẫn sẽ có, không có thì vẫn là không có.

Chẳng qua việc này do Tiếu Chỉ Hàn gây ra, thế cho nên tiếp theo hiểu quả mà người phía sau bọn họ lên đài để tiếp tục tuyên truyền giảng giải sẽ không tốt như mong muốn.

Loại tình huống này vẫn luôn tiếp tục mãi cho đến Tô Tỉnh Tỉnh cùng Trì Ý lên đài.

“Cái chúng tôi luôn luôn chú ý chính là tốc chiến tốc thắng, cũng không chuẩn bị ppt và đồ vật khác, nhìn xem ảnh chụp là được. Rốt cuộc, làm trong khối ngoại giao này, đầu óc còn loát nhanh hơn gió lốc, cũng không phải nếu không viết thì không thể nói được.”

Sức ảnh hưởng của Trì Ý vẫn còn đó, vừa lên đài vậy mà đã có thể trấn áp không ít người, khung cảnh yên tĩnh hơn nhiều.

Cô nói nhanh quả thật là nhanh, cùng với Tô Tỉnh Tỉnh, mỗi người chỉ dùng dùng năm phút đồng hồ đã giải thích xong phần mà mình phụ trách, sau đó lại đưa ảnh ra tuyên truyền giảng giải, thời gian nhanh chóng trôi qua.

Tô Tỉnh Tỉnh là hoa hậu giảng đường, Trì Ý lại là danh nhân trường học, bỏ qua vấn đề về trường học một bên, phía dưới cũng có một đống vấn đề muốn hỏi hai người bọn họ.

Ngay từ đầu quả thật là nghiêm túc hỏi những vấn đề liên quan đến trường học, ví dụ như về ký túc xá, nhà ăn, hoàn cảnh dạy học, về sau liền hỏi về tỉ lệ nam nữ của trường, sau đó đã tiến tới hỏi về các vấn đề cá nhân của các cô.

“Học tỷ, nếu trường học đối diện chính là đại học hàng không, bên cạnh cũng có nhiều trường đại học lớn, như vậy có thể thoát ế dễ dàng không, cũng không thể nào có chuyện cao trung không yêu đương, rồi tới đại học trở thành tìm không thấy người để yêu đương.”

“Học tỷ, trường học có thể phân cho một người bạn gái hay không vậy.”

“Tô học tỷ, chị lên đại học bao lâu nay sau có cảm thấy tỉ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng ở đại học không, có phải nam sinh còn thiếu thốn hơn cả khoa văn ở cao trung không?”

“Trì Ý học tỷ, thành tích của chị làm sao lại tốt như vậy, có phải thời cao trung chị đã vùi đầu vào khổ học không, chị cảm thấy chuyện yêu sớm với học sinh cao trung thì thế nào ạ?”

Đến cuối cùng thậm chí biến thành, “Trì Ý học tỷ, chờ e thi đậu trường các chị, chị có thể làm bạn gái em không?.”

……

Khóe môi Trì Ý cong lên, lựa chọn trả lời vài vấn đề râu ria, dẫn đường cho bọn họ hướng vấn đề trở lại bình thường, ai biết chỉ vòng mấy vòng, vấn đề vòng lại, còn có mấy người kiên trì không ngừng hỏi hai ba vấn đề đó .

Tô Tỉnh Tỉnh nhìn thoáng qua thời gian, vẫn chưa hết thời gian mỗi tổ được phân, sớm biết thế đã giảng chậm một chút.

Trì Ý không có biện pháp, chỉ có thể mở miệng trả lời nói, “Đối với học đệ kia nói chờ tới khi thi đậu vào trường chị muốn chị làm bạn gái, chị nghĩ rằng chị phải nói với em, thành tích đủ rồi hẵng nói, lúc nào chị cũng hoan nghênh em thi đậu vào trường của bọn chị.”

“Nhưng chuyện làm bạn gái của em, dù cho chị đồng ý, học trưởng của các em cũng sẽ không đồng ý.”

“Mẹ nó……”

“Là ai! Vậy nên học tỷ Trì Ý, thật sự hồi cao trung chị cũng yêu sớm sao”

“Yêu đương còn có thể làm Trạng Nguyên tỉnh!!!”

……

Trì Ý cầm microphone, tìm nơi Tiếu Chỉ Hàn đang đứng, chầm chậm nói với người ở phía dưới, “Vừa lúc chị cũng thuận tiện làm sáng tỏ một chút cũng tốt, buổi tối hôm đó năm lớp mười một, người nào đó lợi dụng cắt điện, giữ chị ở phía sau cửa, khóc lóc cầu xin chị làm ba của người ta.”

Một câu cuối cùng, thành công chọc cười toàn trường. Ánh mắt của mọi người đều chuyển qua chuyển lại giữa hai người Trì Ý và Tiếu Chỉ Hàn.

Lúc này, mà còn không nghe ra hai người bọn họ có quan hệ gì, quả thật đúng là tên ngốc.

“Theo như sinh học, thời gian đại não con người có thể giữ lại cảm giác mới mẻ là khoảng ba tháng, nếu cảm giác của em đối với một người có thể duy trì ba tháng trở lên, như vậy có thể nói em thật sự thích người này, bình quân thời gian để đại não con người quên đi ký ức là hai năm, nếu em vẫn nhớ mãi không quên một người vượt quá hai năm, như vậy có khả năng em thật sự rất quan tâm người này.”

“Chị nhớ rõ trên mạng có một câu như vậy, không yêu sớm thì không gọi thanh xuân, nếu muốn danh nhân sinh cả đời không phải trả giá chỉ vì mấy năm hoang đường thời cao trung, vậy thì thứ cho chị không thể gật bừa, cao trung là thanh xuân, đại học thì không phải thanh xuân sao.”

Hai thầy cô giáo đứng sau nhịn không được gật đầu.

Nhưng cuối cùng cũng có người nói ra được điểm chết này rồi.

“Cao trung không trải qua chuyện yêu sớm, không làm việc gì cả, điều đó chỉ được thực hiện nếu tất cả đã ổn định, cũng chính là đi thực tế ở đại học, mà thời điểm học ba năm cao trung, cũng có thời gian nhất định, dùng ba tháng thậm chí hai năm chỉ để giúp em phân biệt ra đây có phải chỉ là hứng thú nhất thời của em hay không, vì mọi người xung quanh đều yêu đương nên em cũng phải yêu đương, đó thật sự vẫn không phải là cảm giác yêu thích nhớ mãi không tên phát ra từ nội tâm.”

“Tình cảm mãnh liệt đến bao nhiêu nhưng tình yêu lại không chịu được bất kỳ thử thách nào, dù cho kết thúc kỳ thi đại học thì đó cũng là bắt đầu của sự chia tay, nhưng ngược lại, yêu đương có mục tiêu có tương lai, thì thật sự có thể đi được lâu dài.”

“Vậy nên,” Trì Ý nhìn về phía Tiếu Chỉ Hàn, lần này trực tiếp điểm danh nói cho mọi người nghe.

“Buổi tối ngày hôm đó Tiếu Chỉ Hàn nước mắt nước mũi dàn dụa cầu xin chị làm cha anh ấy, thế nhưng cảm thấy rằng yêu sớm khẳng định ảnh hưởng đến học tập, hơn nữa chị không muốn làm bố của anh ấy, chỉ làm tiểu tổ tông của đời anh.”

“Thời đại phát triển, đã rất ít người còn nguyện ý dùng hai năm thời gian để chờ một khả năng có khi còn không có kết quả, chỉ là thời gian cả đời dài như thế, chị vẫn muốn khiêu chiến dù chỉ có xác suất một phần vạn, để nếm thử một chút cảm giác tiếp cận với thứ không có khả năng.”

“Cực kì may mắn, ván cược này chị thắng.”

“Cho nên, hiện tại, chị khá là may mắn, mặc kệ là Trạng nguyên Tỉnh vẫn may mắn đụng phải một phần vạn tình yêu cho các em một cánh cửa, hy vọng các em nhớ rõ.”

“Hiện tại, tĩnh tâm đọc sách, thời điểm em của hiện tại thật sự nhìn vào thanh xuân của một người, tương lai, sẽ có một người em thích mà người đó đồng thời cũng thích em, sẽ sớm vì em chuẩn bị đường, sẽ chờ ngươi đến.”

Vào lúc Trì Ý kết thúc phần nói, nháy mắt phía dưới vang lên một tràng vỗ tay.

Mặc kệ thực sự chỉ nghe tai này ra tai kia mà thôi, không thể phủ nhận chính là tâm trạng của bọn họ lúc này lại rạo rực sục sôi, thậm chí cảm thấy bản thân còn có thể trở về làm thêm vài bài thi Bảng Vàng nữa.

Lúc hoạt động kết thúc, vừa lúc đến thời gian tiết tự học buổi tối tan học.

Trì Ý nhìn một vòng người còn muốn đi ra ngoài tiếp tục high, cũng không tìm được Tiếu Chỉ Hàn. Chắc là lúc vừa mới kết thúc mới chạy ra , cũng không biết chạy đi đâu rồi.

Vừa định gọi điện thoại cho anh xem thế nào, trong tầm mắt lại xuất hiện bóng dáng quen thuộc.

Đi trên con đường dưới ánh đèn mờ ảo, Tiếu Chỉ Hàn bước từng bước tới tới, đứng yên trước mặt cô.

Giống như buổi tối ngày đó hai năm trước anh ôm một rương đồ ăn vặt, Tiếu Chỉ Hàn chậm rãi mở lòng bàn tay phải đang nắm chặt ra.

Phía trên có mấy cây kẹo que đang nằm lẳng lặng ở đó, vị mật đào, vị dưa hấu, kẹo que đủ vị.

ANh chỉ là cúi đầu nhìn cô, duỗi lòng bàn tay ra trước mặt cô, “Xem này, anh chuẩn bị kẹo cho em đấy.”

Trì Ý ngẩn ra, biết Tiếu Chỉ Hàn đang chứng thực lời cô vừa mới nói.

Nhìn anh như vậy, Trì Ý không biết làm sao vậy, từ trong nội tâm đột nhiên muốn cười.

cô cũng thật sự bật cười ngay lập tức, ánh mắt sáng ngời nhìn Tiếu Chỉ Hàn, chậm rãi mở miệng.

“Đồ ngốc, anh còn không phải là đường của em sao.”

Tác giả có lời muốn nói: Một vạn chữ, sảng khoái!

Còn có cái chưa kịp viết, ngày mai bổ sung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook