Đừng Nhúc Nhích, Tôi Muốn Hôn Em
Chương 34
Khương Chi Ngư
21/11/2020
Edit: FlantyBuổi sáng ngày hôm sau, ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Bởi vì thời tiết ở trong núi đã trở lạnh, nên buổi sáng cần phải mặc áo dài tay, đôi khi còn có thể mặc cả áo khoác.
Buổi sáng Tịch Hoan có một tiết, Vưu Vi cũng có.
Lúc các cô đi tới văn phòng, vừa vặn là thời gian tan học, các em học sinh đều vô cùng vui vẻ chào hỏi các cô.
Nếu muốn nói thích nhất điều gì ở những đứa trẻ này, có lẽ là sự đơn thuần vì không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Tịch Hoan cảm khái một chút, rồi đi vào văn phòng.
Ngay khi bước vào, cô liền cảm nhận được có một tầm mắt dừng lại trên người mình, nhưng lúc cô nhìn qua, người nọ lại cúi đầu xuống.
Tịch Hoan nghĩ ngợi, cười thầm.
Cô tỏ vẻ không nhìn thấy, ngồi vào vị trí trước bàn mình, sửa soạn lại giáo án lát nữa cần dùng đến.
Tịch Hoan muốn thúc đẩy cơ hội này, nên không nghĩ nhiều đến Thẩm Khinh Lãng.
Có vẻ Nguyễn Văn đã nhận ra điều gì đó, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Khinh Lãng không tốt, cậu ta liền vui vẻ.
Ai bảo cậu là tình địch cơ chứ.
...
Giữa trưa, Trần Tuyết Dương và Thẩm Khinh Lãng cùng đi ra ngoài, hôm nay bọn họ muốn vào nội thành.
Trần Tuyết Dương mua đồ của mình xong, lại hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
Thẩm Khinh Lãng nói: “Chợ hoa và chim.”
Mặc dù Trần Tuyết Dương không biết đi đến đó làm gì, nhưng vẫn lái xe thẳng đến một khu chợ hoa và chim lớn nhất.
Trong chợ rất ồn ào náo nhiệt, các chậu hoa được đặt ở nhiều nơi khác nhau, ganh đua khoe sắc, gần như dưới mái hiên của mỗi cửa hàng đều được treo lồng sắt, vẹt và chim cứ kêu không ngừng.
Trần Tuyết Dương tò mò đi theo sau Thẩm Khinh Lãng.
Cuối cùng, Thẩm Khinh Lãng dừng lại trước một cửa hàng, Trần Tuyết Dương thấy cậu ngồi xổm trên mặt đất, nhìn một con rùa đen nhỏ.
“Ông chủ, bao nhiêu tiền một con?”
“Sáu đồng.”
Thẩm Khinh Lãng chạm vào rùa đen, hỏi: “Không thể một được sao?”
Ông chủ lắc đầu, “Không được, vậy thì tôi lỗ vốn mất, thấp nhất mười đồng, nếu cậu mua hai con chỉ mười đồng.”
Trần Tuyết Dương trợn mắt há mồm, một con rùa đen rẻ như vậy á?
Thẩm Khinh Lãng đứng lên đi.
Trần Tuyết Dương tò mò theo sau hỏi: “Rẻ như thế, cậu lại không thiếu tiền, cứ mua luôn đi.”
Thẩm Khinh Lãng nghiêm túc nói: “Không được, tớ chỉ có thể mua một đồng.”
Trần Tuyết Dương: “…”
Ngài thật đúng là yêu thích độc đáo.
Một đồng có thể mua được rùa đen, cậu ta đem tên mình viết ngược!
Nhưng lúc suy nghĩ này xuất hiện không được bao lâu, Thẩm Khinh Lãng mua được hai con rùa đen nhỏ với giá một đồng, vẫn còn sống.
Trần Tuyết Dương: “…” Xem như cậu ta bị vả mặt.
Thoạt nhìn Thẩm Khinh Lãng rất vui vẻ, cậu sắp xếp cho hai con rùa đen thật tốt, sau đó nói phải về trường học ngay.
Trần Tuyết Dương không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn mua rùa đen làm gì?”
Thẩm Khinh Lãng nhìn cậu ta mà không giải thích nhiều, “Nuôi.”
Trần Tuyết Dương nghĩ thầm, tôi thật sự tin vào sự xấu xa của cậu.
Trên đường trở về, hai người đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, Thẩm Khinh Lãng lại xuống xe, Trần Tuyết Dương không đi xuống, chỉ thấy cậu cầm theo một cái hộp xốp quay lại.
Cũng không biết làm gì.
Trần Tuyết Dương bĩu môi, hôm nay Thẩm Khinh Lãng hơi kỳ lạ.
Lúc trở lại tiểu học Lâm Xuyên thì đã 5 giờ chiều, Trần Tuyết Dương đi thẳng đến văn phòng, mà Thẩm Khinh Lãng lại quay về ký túc xá.
Cậu ta mang theo ít đồ, chia cho mỗi người một phần.
Khi đến lượt Vưu Vi, Vưu Vi có chút do dự.
Trần Tuyết Dương nói: “Không ăn thì vứt.”
“À.” Vưu Vi ngập ngừng một hồi, rồi dứt khoát nhận lấy, nói: “Người không ăn là đồ ngốc.”
Tuy lượng calorie rất cao, nhưng cô muốn ăn thật thỏa thích.
Trần Tuyết Dương ngẩng đầu nhìn một vòng, thấp giọng hỏi: “Tịch Hoan đâu? Hôm nay không tới văn phòng à?”
Vưu Vi nói: “Cậu ấy về ký túc xá.”
Trần Tuyết Dương gật đầu, quay lại bàn mình, cậu ta suy nghĩ, rồi lấy di động gửi một tin WeChat cho Thẩm Khinh Lãng.
———
Trong ký túc xá, Tịch Hoan đang kết nối cuộc gọi video.
Bên kia video, tinh thần của mẹ Tịch đã khôi phục bình thường, bà cười nói: “Có phải con còn chưa về không?”
Tịch Hoan gật đầu, “Vâng, còn một tháng nữa.”
“Vậy trước khi con về phải nói với mẹ một tiếng, nhìn con gầy thế này, có phải ăn không ngon không.” Mẹ Tịch đau lòng nói: “Nhiều ngày rồi chưa ăn bánh kem, muốn thì ăn đi.”
Tịch Hoan sờ người mình, muốn tìm xem gầy ở chỗ nào.
Cũng không biết vì sao cứ cách một khoảng thời gian mà phụ huynh không nhìn thấy con mình, kiểu gì cũng nói họ đã gầy, không biết làm sao thấy được.
Tịch Hoan nói: “Vẫn ổn ạ, cuộc sống ở đây rất thoải mái, các dì trong nhà ăn đều cho thêm thức ăn, không khổ như mẹ nghĩ đâu.”
Thực ăn thật sự rất tốt cho sức khoẻ, còn khá hơn rất nhiều cơm hộp trong trường học, vả lại các món ăn đều rất bình bị, cũng không có gì không tốt.
Đúng lúc này, ban công vang lên âm thanh nhỏ vụn.
Mẹ Tịch hỏi: “Tiếng gì đấy?”
Lỗ tai Tịch Hoan luôn nhạy bén, nhưng trong lúc nhất thời cô chưa nghe thấy gì, mẹ Tịch ở đầu bên kia đã nghe thấy.
Tịch Hoan nói: “Con đi xem, tối nay lại nói.”
Cô buông di động, lúc xuống giường lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, tay chân nhẹ nhàng mà thả chậm tốc độ, không hề phát ra tiếng động.
Nhưng chờ đến lúc cô bước ra ban công, vẫn không thấy bóng người.
Trên bệ cửa sổ ban công đặt một cái cốc quen thuộc.
Tịch Hoan biết thứ này.
Đá bào bánh kem nhung đỏ, vị dâu tây ăn siêu ngon, phần ăn vừa đủ, lúc trước vừa đưa ra thị trường cô và Vưu Vi đã từng được ăn.
Đá bào bánh kem nhung đỏ (hình minh họa)
Về sau mỗi lần cô đều phải đặt một cốc lớn mới đã ghiền.
Bên ngoài ban công không có người nào khác, Tịch Hoan nhìn xuống, đem cái cốc đã được đóng gói vào phòng.
Mẹ Tịch hỏi: “Thứ gì?”
Tịch Hoan nói: “Đồ ăn vặt. Đúng rồi, lần này mấy người Tịch Văn không làm gì trong nhà chứ mẹ?”
“Không.” Hình như mẹ Tịch đột nhiên nhớ tới chuyện gì, bà cười rộ lên, “Có thể là lần trước ở bệnh viện cậu con đã doạ họ rồi.”
Nhà họ Tịch vẫn rất kiêng kị cậu Tịch Hoan, họ sợ sẽ đắc tội, bị lén lút đánh một trận cũng chẳng có chỗ để nói.
Lần đó ở bệnh viện, cậu Tịch Hoan mở miệng không chút lưu tình.
Tịch Hoan nhướng mày, “Vậy phải khen ngợi cậu thật tốt.”
Sau khi nói chuyện một lúc, Tịch Hoan sợ đồ bên trong cốc bị chảy, tìm cớ cắt đứt video trò chuyện.
Mẹ Tịch không nghi ngờ gì.
Nhìn vào cái cốc được đóng gói tinh xảo, Tịch Hoan dễ dàng biết ai đã đặt bánh kem ở ban công.
Chỉ không ngờ là vẫn không nhìn thấy bóng dáng.
Tịch Hoan xúc một miếng, vẫn hương vị đó, không biết Thẩm Khinh Lãng giữ như thế nào, từ nội thành đến đây mà không bị chảy.
Sau khi ăn xong đã là vài phút sau.
Tịch Hoan đi thẳng sang phòng bên cạnh, Vưu Vi vẫn đang chơi game, cô hỏi: “Vi Vi, cậu biết hôm nay bọn Trần Tuyết Dương vào nội thành lúc nào không?”
Vưu Vi hồi tưởng một chút, “Hình như giữa trưa, không ngờ còn quay về nhanh như vậy, tớ còn tưởng rằng đêm nay không trở lại cơ.”
Tình cờ cô ấy nhìn thấy Trần Tuyết Dương và Thẩm Khinh Lãng lái xe đi ra ngoài.
Trong lòng Tịch Hoan đã nắm chắc.
...
Bên trong ký túc xá nam sinh đang nháo thành một đoàn.
Trần Tuyết Dương nhìn con rùa đen nhỏ bên trong chậu pha lê, tò mò hỏi: “Rốt cuộc cậu mua nó làm gì? Làm thú cưng hả?”
Từ chiều nay mãi cho đến hiện tại, lòng hiếu kỳ vẫn chưa suy giảm.
Thẩm Khinh Lãng lại mở bộ sưu tập trên Weibo của mình một lần nữa.
Một chủ blog tên Mưu Phản, tháng sáu cô ta đã đăng một Weibo nói rằng lúc cô ta thiết lập mối quan hệ với bạn trai nhỏ Triệu Cương, cô ta được tặng hai con rùa đen trị giá một đồng.
Lý do rất đơn giản, nhưng cũng rất thích hợp.
Đêm qua Thẩm Khinh Lãng lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lúc vô tình đã nhìn thấy Weibo này, đột nhiên có chủ ý.
Nghĩ đến chuyện Nguyễn Văn, cậu quyết định hôm nay liền đi mua.
Trần Tuyết Dương lại hỏi một lần nữa, “Thầy Thẩm, cậu suy nghĩ cái gì đấy, hôm nay cậu thất thần không chỉ một lần đâu?”
Thẩm Khinh Lãng không để ý tới cậu ta, đặt con rùa đen và cái chậu lên trên bàn.
Hai con rùa đen nhỏ rất lười biếng, chỉ nằm đó không di chuyển.
Cậu dùng tay chọc chọc, sau đó mở WeChat, tìm được khung chat của Tịch Hoan, gửi qua một câu.
Rồi sau đó, Thẩm Khinh Lãng thấp thỏm bất an mà chờ đợi.
Nửa giờ trước cậu lén đến ban công phòng cô, không biết có bị cô phát hiện không, giờ cũng không biết cô có đồng ý không.
Di động rung rung, tin nhắn WeChat đến.
Thẩm Khinh Lãng hít sâu một hơi, lần đầu tiên khẩn trương như vậy, thậm chí còn hồi hộp hơn những gì giáo sư hướng dẫn yêu cầu cậu làm.
Tịch Hoan chỉ gửi lại một chữ: “Được.”
Thẩm Khinh Lãng thở ra một hơi, lại không nhịn được mà đỏ mặt, bước nhanh vào toilet rửa mặt bằng nước lạnh.
Trần Tuyết Dương vẫn luôn đứng nhìn không hiểu gì.
Thẩm Khinh Lãng không nhìn bất kỳ người nào khác, cậu nhấc rùa đen và chậu lên, lập tức rời khỏi ký túc xá.
Bên ngoài đã chạng vạng.
Mùa thu trời tối sớm, hiện tại đã mông lung mờ tối, không cần đến nửa giờ đã hoàn toàn đen kịt.
Tịch Hoan đứng tại chỗ, cúi đầu giẫm chân.
Phía sau truyền đến tiếng động, cô xoay người.
Hai tay Thẩm Khinh Lãng đặt sau lưng, cậu đạp lên ánh đèn mà đến, ngũ quan thâm thúy, cao cao gầy gầy, thanh tú mà đẹp trai.
Tịch Hoan vô thức giương khóe môi, nghĩ tới gì đó, cô chủ động hỏi: “Cậu hẹn tôi tới đây làm gì?”
Lúc nhận được WeChat, cô rất giật mình.
Dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng không ngờ sẽ nhanh như vậy.
Trong lòng Thẩm Khinh Lãng khẩn trương đến độ tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, cậu nhẹ giọng nói: “Tôi có cái này muốn tặng em.”
Ánh mắt Tịch Hoan dừng ở cái chậu không được che đậy phía sau cậu, nhìn thấy một con rùa đen, “Cậu muốn tặng tôi rùa đen à?”
Thẩm Khinh Lãng chỉ có thể gật đầu, “Ừm.”
Cậu đặt nó tới trước mặt, hai con rùa đen mỗi con một bên, chiếm vị trí tuyệt vời của lưu vực, trông có vẻ rất thoải mái.
Tịch Hoan híp mắt cười, “Được đó, tôi nhận.”
Cô chạm vào rùa đen, đầu nó rúc vào, vẫn không nhúc nhích.
Lớn thế này, Tịch Hoan vẫn chưa bao giờ nuôi thú cưng, hôm nay nhận được rùa đen vẫn là lần đầu tiên.
Thoạt nhìn nuôi cũng không tồi.
Hơn nữa còn là Thẩm Khinh Lãng tặng, cô khá sẵn lòng nuôi nó, tốt nhất là về sau càng có nhiều đề tài chung để nói.
Tịch Hoan vui vẻ mà nhìn một lát, ngẩng đầu hỏi: “Chuyện cậu nói trên WeChat, chính là chuyện tặng rùa đen cho tôi?”
Thẩm Khinh Lãng suy nghĩ, nghiêm túc nói: “… Một con là của em, một con khác là của tôi.”
Tịch Hoan: “…”
Còn tưởng cả hai con đều là của cô.
Cô nghĩ xem nên chọn con nào, sau đó bảo: “Cậu xem cậu muốn con nào, chẳng may tôi chọn con cậu muốn mất.”
Mắt Thẩm Khinh Lãng nhìn thẳng, “Con nào cũng được.”
Nếu cậu đã nói như vậy, Tịch Hoan chọn một con có vẻ hoạt bát hơn, “Vậy con này đi, tôi muốn con này.”
Thẩm Khinh Lãng gật đầu.
Lỗ tai cậu giật giật, đem những lời đã chuẩn bị tốt chậm rãi nói ra: “Nếu em muốn, thì phải làm bạn gái tôi.”
Tịch Hoan sửng sốt một hồi, “A, vì sao?”
Tim Thẩm Khinh Lãng đập như trống, nói dối mà mắt cũng không nháy: “Ông chủ nói chúng nó là một đôi, tôi bỏ một đồng để mua.”
Trên thực tế ông chủ căn bản không nói câu này.
Nếu Trần Tuyết Dương ở đây, nhất định sẽ không chút lưu tình chút mà chọc phá cậu nói dối.
Nghe vậy, Tịch Hoan bật cười, không ngờ lại là lý do như vậy, cô hứng thú hỏi: “Nhưng chúng nó là một đôi, và chuyện tôi làm bạn gái cậu, hai cái này có liên quan gì à?”
Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Khinh Lãng cô nhìn chằm chằm, rồi lại sáng lấp lánh, như là sao trời, tay cầm chậu hơi dùng sức, xương ngón tay rõ ràng.
Cậu rũ mắt, nghẹn giọng nói: “Hai con rùa đen mua với giá một khối tiền (một đồng), ý là đi đến một khối.”
Tịch Hoan: “…”
Sao từ trước đến nay cô chưa từng nghe thấy cách nói nào như vậy nhỉ.
Đương nhiên có lẽ bởi vì cô chưa từng mua rùa đen, cho nên không biết điển cố đó, nhưng sao nghe buồn cười quá đi mất.
Thẩm Khinh Lãng mím môi: “Em muốn cười thì cười đi.”
Tim cậu lạnh ngắt.
Thẩm Khinh Lãng cảm thấy mình có thể phải độc thân.
Tịch Hoan cong cong đôi mắt, đột ngột hỏi: “Cậu đặt tên cho bọn nó chưa?”
Tuy Thẩm Khinh Lãng không biết vì sao đột nhiên nhảy đến vấn đề này, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Chưa.”
Tịch Hoan chạm vào rùa đen, nghiêng đầu dịu dàng nói: “Vậy tôi đặt, dù sao giờ nó cũng là rùa của tôi.”
Thẩm Khinh Lãng khựng lại, có chút không phản ứng kịp.
Sau một lúc lâu, cậu trợn tròn đôi mắt, rồi sau đó như đã hiểu ý câu nói kia Tịch Hoan, ánh mắt không hẹn mà gặp ánh mắt cô.
Vô thức, một nụ cười nở trên khoé môi cậu.
Trái tim vừa mới cảm thấy có khả năng lạnh lẽo lại dần ấm nóng trở lại.
Bởi vì thời tiết ở trong núi đã trở lạnh, nên buổi sáng cần phải mặc áo dài tay, đôi khi còn có thể mặc cả áo khoác.
Buổi sáng Tịch Hoan có một tiết, Vưu Vi cũng có.
Lúc các cô đi tới văn phòng, vừa vặn là thời gian tan học, các em học sinh đều vô cùng vui vẻ chào hỏi các cô.
Nếu muốn nói thích nhất điều gì ở những đứa trẻ này, có lẽ là sự đơn thuần vì không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Tịch Hoan cảm khái một chút, rồi đi vào văn phòng.
Ngay khi bước vào, cô liền cảm nhận được có một tầm mắt dừng lại trên người mình, nhưng lúc cô nhìn qua, người nọ lại cúi đầu xuống.
Tịch Hoan nghĩ ngợi, cười thầm.
Cô tỏ vẻ không nhìn thấy, ngồi vào vị trí trước bàn mình, sửa soạn lại giáo án lát nữa cần dùng đến.
Tịch Hoan muốn thúc đẩy cơ hội này, nên không nghĩ nhiều đến Thẩm Khinh Lãng.
Có vẻ Nguyễn Văn đã nhận ra điều gì đó, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Khinh Lãng không tốt, cậu ta liền vui vẻ.
Ai bảo cậu là tình địch cơ chứ.
...
Giữa trưa, Trần Tuyết Dương và Thẩm Khinh Lãng cùng đi ra ngoài, hôm nay bọn họ muốn vào nội thành.
Trần Tuyết Dương mua đồ của mình xong, lại hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
Thẩm Khinh Lãng nói: “Chợ hoa và chim.”
Mặc dù Trần Tuyết Dương không biết đi đến đó làm gì, nhưng vẫn lái xe thẳng đến một khu chợ hoa và chim lớn nhất.
Trong chợ rất ồn ào náo nhiệt, các chậu hoa được đặt ở nhiều nơi khác nhau, ganh đua khoe sắc, gần như dưới mái hiên của mỗi cửa hàng đều được treo lồng sắt, vẹt và chim cứ kêu không ngừng.
Trần Tuyết Dương tò mò đi theo sau Thẩm Khinh Lãng.
Cuối cùng, Thẩm Khinh Lãng dừng lại trước một cửa hàng, Trần Tuyết Dương thấy cậu ngồi xổm trên mặt đất, nhìn một con rùa đen nhỏ.
“Ông chủ, bao nhiêu tiền một con?”
“Sáu đồng.”
Thẩm Khinh Lãng chạm vào rùa đen, hỏi: “Không thể một được sao?”
Ông chủ lắc đầu, “Không được, vậy thì tôi lỗ vốn mất, thấp nhất mười đồng, nếu cậu mua hai con chỉ mười đồng.”
Trần Tuyết Dương trợn mắt há mồm, một con rùa đen rẻ như vậy á?
Thẩm Khinh Lãng đứng lên đi.
Trần Tuyết Dương tò mò theo sau hỏi: “Rẻ như thế, cậu lại không thiếu tiền, cứ mua luôn đi.”
Thẩm Khinh Lãng nghiêm túc nói: “Không được, tớ chỉ có thể mua một đồng.”
Trần Tuyết Dương: “…”
Ngài thật đúng là yêu thích độc đáo.
Một đồng có thể mua được rùa đen, cậu ta đem tên mình viết ngược!
Nhưng lúc suy nghĩ này xuất hiện không được bao lâu, Thẩm Khinh Lãng mua được hai con rùa đen nhỏ với giá một đồng, vẫn còn sống.
Trần Tuyết Dương: “…” Xem như cậu ta bị vả mặt.
Thoạt nhìn Thẩm Khinh Lãng rất vui vẻ, cậu sắp xếp cho hai con rùa đen thật tốt, sau đó nói phải về trường học ngay.
Trần Tuyết Dương không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn mua rùa đen làm gì?”
Thẩm Khinh Lãng nhìn cậu ta mà không giải thích nhiều, “Nuôi.”
Trần Tuyết Dương nghĩ thầm, tôi thật sự tin vào sự xấu xa của cậu.
Trên đường trở về, hai người đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, Thẩm Khinh Lãng lại xuống xe, Trần Tuyết Dương không đi xuống, chỉ thấy cậu cầm theo một cái hộp xốp quay lại.
Cũng không biết làm gì.
Trần Tuyết Dương bĩu môi, hôm nay Thẩm Khinh Lãng hơi kỳ lạ.
Lúc trở lại tiểu học Lâm Xuyên thì đã 5 giờ chiều, Trần Tuyết Dương đi thẳng đến văn phòng, mà Thẩm Khinh Lãng lại quay về ký túc xá.
Cậu ta mang theo ít đồ, chia cho mỗi người một phần.
Khi đến lượt Vưu Vi, Vưu Vi có chút do dự.
Trần Tuyết Dương nói: “Không ăn thì vứt.”
“À.” Vưu Vi ngập ngừng một hồi, rồi dứt khoát nhận lấy, nói: “Người không ăn là đồ ngốc.”
Tuy lượng calorie rất cao, nhưng cô muốn ăn thật thỏa thích.
Trần Tuyết Dương ngẩng đầu nhìn một vòng, thấp giọng hỏi: “Tịch Hoan đâu? Hôm nay không tới văn phòng à?”
Vưu Vi nói: “Cậu ấy về ký túc xá.”
Trần Tuyết Dương gật đầu, quay lại bàn mình, cậu ta suy nghĩ, rồi lấy di động gửi một tin WeChat cho Thẩm Khinh Lãng.
———
Trong ký túc xá, Tịch Hoan đang kết nối cuộc gọi video.
Bên kia video, tinh thần của mẹ Tịch đã khôi phục bình thường, bà cười nói: “Có phải con còn chưa về không?”
Tịch Hoan gật đầu, “Vâng, còn một tháng nữa.”
“Vậy trước khi con về phải nói với mẹ một tiếng, nhìn con gầy thế này, có phải ăn không ngon không.” Mẹ Tịch đau lòng nói: “Nhiều ngày rồi chưa ăn bánh kem, muốn thì ăn đi.”
Tịch Hoan sờ người mình, muốn tìm xem gầy ở chỗ nào.
Cũng không biết vì sao cứ cách một khoảng thời gian mà phụ huynh không nhìn thấy con mình, kiểu gì cũng nói họ đã gầy, không biết làm sao thấy được.
Tịch Hoan nói: “Vẫn ổn ạ, cuộc sống ở đây rất thoải mái, các dì trong nhà ăn đều cho thêm thức ăn, không khổ như mẹ nghĩ đâu.”
Thực ăn thật sự rất tốt cho sức khoẻ, còn khá hơn rất nhiều cơm hộp trong trường học, vả lại các món ăn đều rất bình bị, cũng không có gì không tốt.
Đúng lúc này, ban công vang lên âm thanh nhỏ vụn.
Mẹ Tịch hỏi: “Tiếng gì đấy?”
Lỗ tai Tịch Hoan luôn nhạy bén, nhưng trong lúc nhất thời cô chưa nghe thấy gì, mẹ Tịch ở đầu bên kia đã nghe thấy.
Tịch Hoan nói: “Con đi xem, tối nay lại nói.”
Cô buông di động, lúc xuống giường lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, tay chân nhẹ nhàng mà thả chậm tốc độ, không hề phát ra tiếng động.
Nhưng chờ đến lúc cô bước ra ban công, vẫn không thấy bóng người.
Trên bệ cửa sổ ban công đặt một cái cốc quen thuộc.
Tịch Hoan biết thứ này.
Đá bào bánh kem nhung đỏ, vị dâu tây ăn siêu ngon, phần ăn vừa đủ, lúc trước vừa đưa ra thị trường cô và Vưu Vi đã từng được ăn.
Đá bào bánh kem nhung đỏ (hình minh họa)
Về sau mỗi lần cô đều phải đặt một cốc lớn mới đã ghiền.
Bên ngoài ban công không có người nào khác, Tịch Hoan nhìn xuống, đem cái cốc đã được đóng gói vào phòng.
Mẹ Tịch hỏi: “Thứ gì?”
Tịch Hoan nói: “Đồ ăn vặt. Đúng rồi, lần này mấy người Tịch Văn không làm gì trong nhà chứ mẹ?”
“Không.” Hình như mẹ Tịch đột nhiên nhớ tới chuyện gì, bà cười rộ lên, “Có thể là lần trước ở bệnh viện cậu con đã doạ họ rồi.”
Nhà họ Tịch vẫn rất kiêng kị cậu Tịch Hoan, họ sợ sẽ đắc tội, bị lén lút đánh một trận cũng chẳng có chỗ để nói.
Lần đó ở bệnh viện, cậu Tịch Hoan mở miệng không chút lưu tình.
Tịch Hoan nhướng mày, “Vậy phải khen ngợi cậu thật tốt.”
Sau khi nói chuyện một lúc, Tịch Hoan sợ đồ bên trong cốc bị chảy, tìm cớ cắt đứt video trò chuyện.
Mẹ Tịch không nghi ngờ gì.
Nhìn vào cái cốc được đóng gói tinh xảo, Tịch Hoan dễ dàng biết ai đã đặt bánh kem ở ban công.
Chỉ không ngờ là vẫn không nhìn thấy bóng dáng.
Tịch Hoan xúc một miếng, vẫn hương vị đó, không biết Thẩm Khinh Lãng giữ như thế nào, từ nội thành đến đây mà không bị chảy.
Sau khi ăn xong đã là vài phút sau.
Tịch Hoan đi thẳng sang phòng bên cạnh, Vưu Vi vẫn đang chơi game, cô hỏi: “Vi Vi, cậu biết hôm nay bọn Trần Tuyết Dương vào nội thành lúc nào không?”
Vưu Vi hồi tưởng một chút, “Hình như giữa trưa, không ngờ còn quay về nhanh như vậy, tớ còn tưởng rằng đêm nay không trở lại cơ.”
Tình cờ cô ấy nhìn thấy Trần Tuyết Dương và Thẩm Khinh Lãng lái xe đi ra ngoài.
Trong lòng Tịch Hoan đã nắm chắc.
...
Bên trong ký túc xá nam sinh đang nháo thành một đoàn.
Trần Tuyết Dương nhìn con rùa đen nhỏ bên trong chậu pha lê, tò mò hỏi: “Rốt cuộc cậu mua nó làm gì? Làm thú cưng hả?”
Từ chiều nay mãi cho đến hiện tại, lòng hiếu kỳ vẫn chưa suy giảm.
Thẩm Khinh Lãng lại mở bộ sưu tập trên Weibo của mình một lần nữa.
Một chủ blog tên Mưu Phản, tháng sáu cô ta đã đăng một Weibo nói rằng lúc cô ta thiết lập mối quan hệ với bạn trai nhỏ Triệu Cương, cô ta được tặng hai con rùa đen trị giá một đồng.
Lý do rất đơn giản, nhưng cũng rất thích hợp.
Đêm qua Thẩm Khinh Lãng lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lúc vô tình đã nhìn thấy Weibo này, đột nhiên có chủ ý.
Nghĩ đến chuyện Nguyễn Văn, cậu quyết định hôm nay liền đi mua.
Trần Tuyết Dương lại hỏi một lần nữa, “Thầy Thẩm, cậu suy nghĩ cái gì đấy, hôm nay cậu thất thần không chỉ một lần đâu?”
Thẩm Khinh Lãng không để ý tới cậu ta, đặt con rùa đen và cái chậu lên trên bàn.
Hai con rùa đen nhỏ rất lười biếng, chỉ nằm đó không di chuyển.
Cậu dùng tay chọc chọc, sau đó mở WeChat, tìm được khung chat của Tịch Hoan, gửi qua một câu.
Rồi sau đó, Thẩm Khinh Lãng thấp thỏm bất an mà chờ đợi.
Nửa giờ trước cậu lén đến ban công phòng cô, không biết có bị cô phát hiện không, giờ cũng không biết cô có đồng ý không.
Di động rung rung, tin nhắn WeChat đến.
Thẩm Khinh Lãng hít sâu một hơi, lần đầu tiên khẩn trương như vậy, thậm chí còn hồi hộp hơn những gì giáo sư hướng dẫn yêu cầu cậu làm.
Tịch Hoan chỉ gửi lại một chữ: “Được.”
Thẩm Khinh Lãng thở ra một hơi, lại không nhịn được mà đỏ mặt, bước nhanh vào toilet rửa mặt bằng nước lạnh.
Trần Tuyết Dương vẫn luôn đứng nhìn không hiểu gì.
Thẩm Khinh Lãng không nhìn bất kỳ người nào khác, cậu nhấc rùa đen và chậu lên, lập tức rời khỏi ký túc xá.
Bên ngoài đã chạng vạng.
Mùa thu trời tối sớm, hiện tại đã mông lung mờ tối, không cần đến nửa giờ đã hoàn toàn đen kịt.
Tịch Hoan đứng tại chỗ, cúi đầu giẫm chân.
Phía sau truyền đến tiếng động, cô xoay người.
Hai tay Thẩm Khinh Lãng đặt sau lưng, cậu đạp lên ánh đèn mà đến, ngũ quan thâm thúy, cao cao gầy gầy, thanh tú mà đẹp trai.
Tịch Hoan vô thức giương khóe môi, nghĩ tới gì đó, cô chủ động hỏi: “Cậu hẹn tôi tới đây làm gì?”
Lúc nhận được WeChat, cô rất giật mình.
Dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng không ngờ sẽ nhanh như vậy.
Trong lòng Thẩm Khinh Lãng khẩn trương đến độ tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, cậu nhẹ giọng nói: “Tôi có cái này muốn tặng em.”
Ánh mắt Tịch Hoan dừng ở cái chậu không được che đậy phía sau cậu, nhìn thấy một con rùa đen, “Cậu muốn tặng tôi rùa đen à?”
Thẩm Khinh Lãng chỉ có thể gật đầu, “Ừm.”
Cậu đặt nó tới trước mặt, hai con rùa đen mỗi con một bên, chiếm vị trí tuyệt vời của lưu vực, trông có vẻ rất thoải mái.
Tịch Hoan híp mắt cười, “Được đó, tôi nhận.”
Cô chạm vào rùa đen, đầu nó rúc vào, vẫn không nhúc nhích.
Lớn thế này, Tịch Hoan vẫn chưa bao giờ nuôi thú cưng, hôm nay nhận được rùa đen vẫn là lần đầu tiên.
Thoạt nhìn nuôi cũng không tồi.
Hơn nữa còn là Thẩm Khinh Lãng tặng, cô khá sẵn lòng nuôi nó, tốt nhất là về sau càng có nhiều đề tài chung để nói.
Tịch Hoan vui vẻ mà nhìn một lát, ngẩng đầu hỏi: “Chuyện cậu nói trên WeChat, chính là chuyện tặng rùa đen cho tôi?”
Thẩm Khinh Lãng suy nghĩ, nghiêm túc nói: “… Một con là của em, một con khác là của tôi.”
Tịch Hoan: “…”
Còn tưởng cả hai con đều là của cô.
Cô nghĩ xem nên chọn con nào, sau đó bảo: “Cậu xem cậu muốn con nào, chẳng may tôi chọn con cậu muốn mất.”
Mắt Thẩm Khinh Lãng nhìn thẳng, “Con nào cũng được.”
Nếu cậu đã nói như vậy, Tịch Hoan chọn một con có vẻ hoạt bát hơn, “Vậy con này đi, tôi muốn con này.”
Thẩm Khinh Lãng gật đầu.
Lỗ tai cậu giật giật, đem những lời đã chuẩn bị tốt chậm rãi nói ra: “Nếu em muốn, thì phải làm bạn gái tôi.”
Tịch Hoan sửng sốt một hồi, “A, vì sao?”
Tim Thẩm Khinh Lãng đập như trống, nói dối mà mắt cũng không nháy: “Ông chủ nói chúng nó là một đôi, tôi bỏ một đồng để mua.”
Trên thực tế ông chủ căn bản không nói câu này.
Nếu Trần Tuyết Dương ở đây, nhất định sẽ không chút lưu tình chút mà chọc phá cậu nói dối.
Nghe vậy, Tịch Hoan bật cười, không ngờ lại là lý do như vậy, cô hứng thú hỏi: “Nhưng chúng nó là một đôi, và chuyện tôi làm bạn gái cậu, hai cái này có liên quan gì à?”
Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Khinh Lãng cô nhìn chằm chằm, rồi lại sáng lấp lánh, như là sao trời, tay cầm chậu hơi dùng sức, xương ngón tay rõ ràng.
Cậu rũ mắt, nghẹn giọng nói: “Hai con rùa đen mua với giá một khối tiền (một đồng), ý là đi đến một khối.”
Tịch Hoan: “…”
Sao từ trước đến nay cô chưa từng nghe thấy cách nói nào như vậy nhỉ.
Đương nhiên có lẽ bởi vì cô chưa từng mua rùa đen, cho nên không biết điển cố đó, nhưng sao nghe buồn cười quá đi mất.
Thẩm Khinh Lãng mím môi: “Em muốn cười thì cười đi.”
Tim cậu lạnh ngắt.
Thẩm Khinh Lãng cảm thấy mình có thể phải độc thân.
Tịch Hoan cong cong đôi mắt, đột ngột hỏi: “Cậu đặt tên cho bọn nó chưa?”
Tuy Thẩm Khinh Lãng không biết vì sao đột nhiên nhảy đến vấn đề này, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Chưa.”
Tịch Hoan chạm vào rùa đen, nghiêng đầu dịu dàng nói: “Vậy tôi đặt, dù sao giờ nó cũng là rùa của tôi.”
Thẩm Khinh Lãng khựng lại, có chút không phản ứng kịp.
Sau một lúc lâu, cậu trợn tròn đôi mắt, rồi sau đó như đã hiểu ý câu nói kia Tịch Hoan, ánh mắt không hẹn mà gặp ánh mắt cô.
Vô thức, một nụ cười nở trên khoé môi cậu.
Trái tim vừa mới cảm thấy có khả năng lạnh lẽo lại dần ấm nóng trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.