Chương 10
Tiết Địch Ngạc Đĩnh Miêu
07/04/2023
Tháng 9, Lâm Thư Du từ chối bố đưa tiễn, tự mình ngồi tàu cao tốc đến
trường, ông vuốt ve con xe Rolls-Royce lệ tuôn thành sông, nói con gái
lớn rồi không yêu ông nữa.
Mẹ cô mặt không biểu cảm lôi ông trở về, tránh cho bố cô làm xấu mặt trước nhiều người.
Vừa bước vào toa hành khách, cô liền nhìn thấy Lâm Vũ Hàng đang ngồi cách đó không xa, cậu ta mặc một bộ thể thao nhạt màu, vừa đơn giản vừa thoải mái, lúc nhìn thấy cô thì vẫy tay chào.
"Thật trùng hợp."
Cô nhướn mày.
Chẳng phải sao, đến vị trí ngồi cũng cạnh nhau.
Cậu ta giúp tôi cất hành lý, trong quá trình cất đồ không cẩn thận lộ ra vòng eo nhỏ.
Lâm Thư Du vội rời tầm mắt.
"Lâm Thư Du, mặt cậu sao đỏ vậy?" Cất hành lý xong Lâm Vũ Hàng mặt lộ vẻ quan tâm hỏi cô, cặp mắt đào hoa cực kỳ đơn thuần.
"Trong khoang bí quá." Tầm mắt cô nhảy đông nhảy tây, dùng tay quạt gió liên tục.
"Vậy sao, trong khoang tàu có điều hòa mà, có nóng đâu." Cậu ý vị thâm thường nhìn cô, dường như đang muốn tìm đáp án từ trên khuôn mặt cô.
Tên này cứ phải muốn đối đầu với cô hay sao hả, cô khinh bỉ liếc cậu ta một cái, "Bởi vì tôi đến từ Bắc Cực."
Hai ông bà ngồi bên cạnh cười híp mắt: "Tuổi còn trẻ thật tốt a."
Tuổi trẻ phải đi cùng với ngày hè nóng rực, như vậy mới đặc biệt.
Lúc đến nơi, hai người toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, đầu tóc rối bù.
Đàn anh đến tiếp đón hai người nhìn vào danh sách hỏi: "Hai người là anh em hả?"
Hai người đối mắt nhìn nhau, "Anh nhìn bọn em trông giống nhau lắm à?"
Ngoại trừ trùng họ ra, cô với Lâm Vũ Hàng luận về ngũ quan cùng khí chất không hề có điểm giống nhau.
Nhưng một người biết ắt sẽ có nhiều người biết, chuyện cô và Lâm Vũ Hàng là anh em đã được truyền đến tai sinh viên toàn trường.
Bản thân cô là học sinh được tuyển thẳng, kỳ thực độ chú ý không cao.
Nhưng Lâm Vũ Hàng lại không giống vậy, cậu ta là thủ khoa tỉnh thi vào ngôi trường này, rõ ràng là một con gấu trúc.
Cộng thêm giá trị nhan sắc bất chấp tạo hóa của tự nhiên với khí chất hơn người kia, thuận lợi một bước liền trở thành nam thần toàn trường.
Là "em gái" của nam thần, cô nhận thư tình và quà đến mức tay rã rời.
Đối mặt với đống thư tình còn nhiều hơn đề kiểm tra kia, cô hỏi Lâm Vũ Hàng nên xử lý như nào.
Cậu ta nói cô xem như nào rồi tự xử.
Thế là....cô viết lên mỗi bức thư tình - "đã đọc", sau đó gửi về cho chủ nhân của chúng. Còn về quá cáp, đa số đều là hoa với đồ ăn vặt, cứ tặng đi tặng lại như vậy chắc cũng thiu hết rồi.
Cô mới vào trường chưa đến hai tháng đã tăng lên một cân rưỡi.
Có một lần ở trong kí túc xá cân xong, Lâm Thư Du vô cùng đau đớn gọi điện cho Lâm Vũ Hàng: "Sau này tôi sẽ không giúp cậu nhận thư tình với quá nữa."
Hô hấp cậu nín lại, trầm giọng dò hỏi: "Tại sao?"
Không biết vì lí do gì, cô luôn cảm thấy ngữ khí của cậu ta ngập tràn thấp thỏm cùng chờ mong.
Cô than khóc: "Còn ăn nữa thì không chịu nổi mất, tôi sắp tiếp nối bố tôi luôn rồi."
Lâm Vũ Hàng nghiến răng nghiến lợi: "Lâm Thư Du, cậu là cái đồ đầu heo."
Này này, sao lại công kích cá nhân thế.
Lâm Vũ Hàng mắng cô xong, một tiếng sau lại gửi tin nhắn đến: "Xuống đây, tôi có lời này muốn nói với cậu."
Lâm Thư Du - giờ đã an tọa trên giường - rất không tình nguyện phải rời khỏi ổ.
"Tôi mua bánh cuộn cho cậu." Lâm Vũ Hàng vô cùng hiểu đạo lý "đánh rắn phải đánh dập đầu".
*Gốc là 煎饼果子. Tiếng Việt không biết nên gọi là gì nên mình dịch dựa trên hình dạng của nó nhé.
"Tôi xuống ngay đây!"
Vừa xuống tới nơi, Lâm Vũ Hàng đã mở miệng: "Đi xem đánh bóng rổ với tôi."
Lúc này cô mới phát hiện cậu ta đang mặc đồng phục đánh bóng rổ.
Cái gì đúng phải nói, thật sự là đẹp trai bức người.
"Vậy bánh đâu?"
Cậu ta trợn mắt: "Đánh bóng xong sẽ mua cho cậu."
"Được thôi, anh trai!"
Cậu ta lườm cô: "Ai là anh trai cậu, đừng có tùy tiện nhận người thân."
Lâm Thư Du kiễng chân lên choàng lấy cổ cậu: "Ai da, đằng nào cả trường cũng cho rằng chúng ta là anh em, vậy thì mình cứ phim giả tình thật đi, như vậy không tốt à."
Cậu ta hất tay cô ra, lạnh lùng buông một câu: "Tốt cái rắm."
Chậc, dòng độc đinh của gia tộc thư hương thế gia cũng biết chửi bậy rồi.
Cô vốn cho rằng Lâm Vũ Hàng chỉ là một tên mọt sách, không ngờ lúc đánh bóng biểu hiện cũng không tồi, dưới ánh đèn trong sân, tư thế tựa như diều hâu bật nhảy lên cao, ba bước ném bóng vào rổ.
Trong lúc nhất thời, Lâm Thư Du xem đến ngây ngốc.
Trong tiềm thức lại vang lên dòng độc thoại biến hóa không ngừng: Lâm Thư Du, mày thảm rồi, mày rơi vào bể tình rồi.
Lâm Vũ Hàng đánh bóng xong liền đi về phía Lâm Thư Du.
Lần này hai người vô cùng ăn ý, cậu ta vươn tay ra, cô liền cầm chai nước nhét vào tay cậu.
Cậu ngửa cổ uống xong, cũng rất ăn ý đưa chai nước trả cô.
Đây là sự ăn ý được hình thành từ những lần hai người đi thu phế liệu cùng nhau.
Thực hiện xong một loạt hành động vừa rồi, Lâm Vũ Hàng bỗng cúi người....
Nói thật, khoảnh khắc này cô nghĩ rằng cậu ta đang muốn hôn mình.
Cô theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng chân như đóng đinh trên mặt đất không thể động đậy, đang lúc trong đầu có một vạn con Thảo Nê Mã chạy qua*, cậu ta vươn tay phẩy bông liễu trên đầu cô.
*Thảo Nê Mã phiên âm tiếng Trung (Cǎonímǎ) gần giống một câu chửi bậy của người Trung (cào nǐ mā), sang tiếng Việt cũng tương tự "D*".
"Trên đầu có thứ không sạch sẽ gì này." Cậu ta nói.
Trong khoảnh khắc, đàn Alpaca* trong đầu cô lập tức phanh lại, con sau xô con trước ngã xuống kêu gào ầm ĩ.
*Con này chính là con Thảo Nê Mã bên trên, Thảo Nê Mã là cách gọi khác của bên Trung.
Sao cô lại có cảm giác thất vọng nồng đậm như vậy?
"Lâm Vũ Hàng, ở nơi công cộng chú ý sức ảnh hưởng chút, nhỡ có người hiểu nhầm Lâm Thư Du không phải em gái cậu, thì số đào hoa của em gái chẳng phải bị cậu hủy hoại rồi sao." Bạn cậu ta bên cạnh cười khúc khích nói.
Lâm Vũ Hàng đứng thẳng người lên, ánh mắt âm trầm thu lại, môi mỏng nhẹ cong: "Cô ấy vốn không phải em gái tôi. Người khác có thể theo đuổi cô ấy, tại sao tôi không thể?"
Trời trở tối, cô trở về kí túc xá thì thấy Lâm Vũ Hàng gửi tin nhắn đến: "Trong lòng cậu nghĩ như thế nào?"
Cô ngẫm nghĩ một hồi mới trả lời: "Cậu đây tính là 'gần quan được ban lộc' hay là 'thỏ vẫn ăn cỏ gần hang'?"
(Vốn câu gốc là 'thỏ không ăn cỏ gần hang', thỏ rất thích chạy xa để ăn cỏ, dù tìm thức ăn khắp nơi cũng không chịu ăn ở gần tổ của mình, thỏ làm điều này để bảo vệ chính mình, vì ổ của thỏ thường ẩn dưới cỏ, nếu cỏ bị ăn hết thì cũng tương đương với việc phơi mình ra ngoài. Trong quá trình sử dụng sau đó này, câu nói này dần chỉ ra mối quan hệ nam nữ, là họ sẽ không theo đuổi người khác giới gần nơi mình sinh sống. Nhưng câu trên của nu9 ý nói na9 lại làm ngược lại, đó là theo đuổi người ở cạnh mình. Câu "gần quan được ban lộc" thì mọi người cứ hiểu theo mặt chữ nhé:>>)
Lâm Vũ Hàng trả lời cực nhanh: "Đều tính."
Từ sâu trong trái tim mà nói, cô thực sự thích Lâm Vũ Hàng.
Nhưng, bởi vì hai người đều rất thân thuộc rồi nên có chút ngại xuống tay.
Nếu để cô nói với cậu ta: "Này, tôi thích cậu, hay là chúng ta hẹn hò đi?"
Nói ra lời này rất dễ, nhưng sau đó thì sao?
Lỡ như hai người đi được một nửa chặng đường rồi chia tay, đến lúc đó ngay cả tư cách làm bạn bè cũng không có.
Cho nên, vì tình bạn lâu dài của hai người, tâm tư nhỏ nhoi này đã bị Lâm Thư Du ép thành một cục giấu tận sâu trong lòng. Trừ cô ra ai cũng không biết.
Nhìn những cô gái khác viết thư tình cho Lâm Vũ Hàng, có lúc cô cũng từng tưởng tượng bản thân viết cho cậu ta một bức thư tình chân thành tha thiết.
Mở đầu chính là: "Nhìn chữ như thấy người."
Đáng tiếc, tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng.
Cô đem phần cảm tình ấy giấu dưới bộ dạng tươi cười giễu cợt hàng ngày, cố gắng khiến nó trở nên mơ hồ.
Nhưng dù thế nào cũng không hề nghĩ đến Lâm Vũ Hàng là người đầu tiên chọc thủng tấm cửa sổ tầng tầng lớp giấy này.
Lâm Vũ Hàng trực tiếp gọi điện đến: "Tôi biết hiện tại cậu đang lo lắng điều gì, nhưng cậu yên tâm, con người tôi không có ưu điểm gì khác ngoài trừ cả đời thích một người."
Cô bật cười.
Bố cô từng nói, đời người chính là một canh bạc.
Canh bạc của ông đã đi đúng, trở thành người chiến thắng làm chủ cuộc đời mình.
Sau đó lấy được mẹ cô.
Sinh ra đứa con gái thông minh lanh lợi như cô.
Vậy thì, cô cũng sẽ nối nghiệp theo ông, tiêu sái phóng khoáng một lần.
"Được."
Mẹ cô mặt không biểu cảm lôi ông trở về, tránh cho bố cô làm xấu mặt trước nhiều người.
Vừa bước vào toa hành khách, cô liền nhìn thấy Lâm Vũ Hàng đang ngồi cách đó không xa, cậu ta mặc một bộ thể thao nhạt màu, vừa đơn giản vừa thoải mái, lúc nhìn thấy cô thì vẫy tay chào.
"Thật trùng hợp."
Cô nhướn mày.
Chẳng phải sao, đến vị trí ngồi cũng cạnh nhau.
Cậu ta giúp tôi cất hành lý, trong quá trình cất đồ không cẩn thận lộ ra vòng eo nhỏ.
Lâm Thư Du vội rời tầm mắt.
"Lâm Thư Du, mặt cậu sao đỏ vậy?" Cất hành lý xong Lâm Vũ Hàng mặt lộ vẻ quan tâm hỏi cô, cặp mắt đào hoa cực kỳ đơn thuần.
"Trong khoang bí quá." Tầm mắt cô nhảy đông nhảy tây, dùng tay quạt gió liên tục.
"Vậy sao, trong khoang tàu có điều hòa mà, có nóng đâu." Cậu ý vị thâm thường nhìn cô, dường như đang muốn tìm đáp án từ trên khuôn mặt cô.
Tên này cứ phải muốn đối đầu với cô hay sao hả, cô khinh bỉ liếc cậu ta một cái, "Bởi vì tôi đến từ Bắc Cực."
Hai ông bà ngồi bên cạnh cười híp mắt: "Tuổi còn trẻ thật tốt a."
Tuổi trẻ phải đi cùng với ngày hè nóng rực, như vậy mới đặc biệt.
Lúc đến nơi, hai người toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, đầu tóc rối bù.
Đàn anh đến tiếp đón hai người nhìn vào danh sách hỏi: "Hai người là anh em hả?"
Hai người đối mắt nhìn nhau, "Anh nhìn bọn em trông giống nhau lắm à?"
Ngoại trừ trùng họ ra, cô với Lâm Vũ Hàng luận về ngũ quan cùng khí chất không hề có điểm giống nhau.
Nhưng một người biết ắt sẽ có nhiều người biết, chuyện cô và Lâm Vũ Hàng là anh em đã được truyền đến tai sinh viên toàn trường.
Bản thân cô là học sinh được tuyển thẳng, kỳ thực độ chú ý không cao.
Nhưng Lâm Vũ Hàng lại không giống vậy, cậu ta là thủ khoa tỉnh thi vào ngôi trường này, rõ ràng là một con gấu trúc.
Cộng thêm giá trị nhan sắc bất chấp tạo hóa của tự nhiên với khí chất hơn người kia, thuận lợi một bước liền trở thành nam thần toàn trường.
Là "em gái" của nam thần, cô nhận thư tình và quà đến mức tay rã rời.
Đối mặt với đống thư tình còn nhiều hơn đề kiểm tra kia, cô hỏi Lâm Vũ Hàng nên xử lý như nào.
Cậu ta nói cô xem như nào rồi tự xử.
Thế là....cô viết lên mỗi bức thư tình - "đã đọc", sau đó gửi về cho chủ nhân của chúng. Còn về quá cáp, đa số đều là hoa với đồ ăn vặt, cứ tặng đi tặng lại như vậy chắc cũng thiu hết rồi.
Cô mới vào trường chưa đến hai tháng đã tăng lên một cân rưỡi.
Có một lần ở trong kí túc xá cân xong, Lâm Thư Du vô cùng đau đớn gọi điện cho Lâm Vũ Hàng: "Sau này tôi sẽ không giúp cậu nhận thư tình với quá nữa."
Hô hấp cậu nín lại, trầm giọng dò hỏi: "Tại sao?"
Không biết vì lí do gì, cô luôn cảm thấy ngữ khí của cậu ta ngập tràn thấp thỏm cùng chờ mong.
Cô than khóc: "Còn ăn nữa thì không chịu nổi mất, tôi sắp tiếp nối bố tôi luôn rồi."
Lâm Vũ Hàng nghiến răng nghiến lợi: "Lâm Thư Du, cậu là cái đồ đầu heo."
Này này, sao lại công kích cá nhân thế.
Lâm Vũ Hàng mắng cô xong, một tiếng sau lại gửi tin nhắn đến: "Xuống đây, tôi có lời này muốn nói với cậu."
Lâm Thư Du - giờ đã an tọa trên giường - rất không tình nguyện phải rời khỏi ổ.
"Tôi mua bánh cuộn cho cậu." Lâm Vũ Hàng vô cùng hiểu đạo lý "đánh rắn phải đánh dập đầu".
*Gốc là 煎饼果子. Tiếng Việt không biết nên gọi là gì nên mình dịch dựa trên hình dạng của nó nhé.
"Tôi xuống ngay đây!"
Vừa xuống tới nơi, Lâm Vũ Hàng đã mở miệng: "Đi xem đánh bóng rổ với tôi."
Lúc này cô mới phát hiện cậu ta đang mặc đồng phục đánh bóng rổ.
Cái gì đúng phải nói, thật sự là đẹp trai bức người.
"Vậy bánh đâu?"
Cậu ta trợn mắt: "Đánh bóng xong sẽ mua cho cậu."
"Được thôi, anh trai!"
Cậu ta lườm cô: "Ai là anh trai cậu, đừng có tùy tiện nhận người thân."
Lâm Thư Du kiễng chân lên choàng lấy cổ cậu: "Ai da, đằng nào cả trường cũng cho rằng chúng ta là anh em, vậy thì mình cứ phim giả tình thật đi, như vậy không tốt à."
Cậu ta hất tay cô ra, lạnh lùng buông một câu: "Tốt cái rắm."
Chậc, dòng độc đinh của gia tộc thư hương thế gia cũng biết chửi bậy rồi.
Cô vốn cho rằng Lâm Vũ Hàng chỉ là một tên mọt sách, không ngờ lúc đánh bóng biểu hiện cũng không tồi, dưới ánh đèn trong sân, tư thế tựa như diều hâu bật nhảy lên cao, ba bước ném bóng vào rổ.
Trong lúc nhất thời, Lâm Thư Du xem đến ngây ngốc.
Trong tiềm thức lại vang lên dòng độc thoại biến hóa không ngừng: Lâm Thư Du, mày thảm rồi, mày rơi vào bể tình rồi.
Lâm Vũ Hàng đánh bóng xong liền đi về phía Lâm Thư Du.
Lần này hai người vô cùng ăn ý, cậu ta vươn tay ra, cô liền cầm chai nước nhét vào tay cậu.
Cậu ngửa cổ uống xong, cũng rất ăn ý đưa chai nước trả cô.
Đây là sự ăn ý được hình thành từ những lần hai người đi thu phế liệu cùng nhau.
Thực hiện xong một loạt hành động vừa rồi, Lâm Vũ Hàng bỗng cúi người....
Nói thật, khoảnh khắc này cô nghĩ rằng cậu ta đang muốn hôn mình.
Cô theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng chân như đóng đinh trên mặt đất không thể động đậy, đang lúc trong đầu có một vạn con Thảo Nê Mã chạy qua*, cậu ta vươn tay phẩy bông liễu trên đầu cô.
*Thảo Nê Mã phiên âm tiếng Trung (Cǎonímǎ) gần giống một câu chửi bậy của người Trung (cào nǐ mā), sang tiếng Việt cũng tương tự "D*".
"Trên đầu có thứ không sạch sẽ gì này." Cậu ta nói.
Trong khoảnh khắc, đàn Alpaca* trong đầu cô lập tức phanh lại, con sau xô con trước ngã xuống kêu gào ầm ĩ.
*Con này chính là con Thảo Nê Mã bên trên, Thảo Nê Mã là cách gọi khác của bên Trung.
Sao cô lại có cảm giác thất vọng nồng đậm như vậy?
"Lâm Vũ Hàng, ở nơi công cộng chú ý sức ảnh hưởng chút, nhỡ có người hiểu nhầm Lâm Thư Du không phải em gái cậu, thì số đào hoa của em gái chẳng phải bị cậu hủy hoại rồi sao." Bạn cậu ta bên cạnh cười khúc khích nói.
Lâm Vũ Hàng đứng thẳng người lên, ánh mắt âm trầm thu lại, môi mỏng nhẹ cong: "Cô ấy vốn không phải em gái tôi. Người khác có thể theo đuổi cô ấy, tại sao tôi không thể?"
Trời trở tối, cô trở về kí túc xá thì thấy Lâm Vũ Hàng gửi tin nhắn đến: "Trong lòng cậu nghĩ như thế nào?"
Cô ngẫm nghĩ một hồi mới trả lời: "Cậu đây tính là 'gần quan được ban lộc' hay là 'thỏ vẫn ăn cỏ gần hang'?"
(Vốn câu gốc là 'thỏ không ăn cỏ gần hang', thỏ rất thích chạy xa để ăn cỏ, dù tìm thức ăn khắp nơi cũng không chịu ăn ở gần tổ của mình, thỏ làm điều này để bảo vệ chính mình, vì ổ của thỏ thường ẩn dưới cỏ, nếu cỏ bị ăn hết thì cũng tương đương với việc phơi mình ra ngoài. Trong quá trình sử dụng sau đó này, câu nói này dần chỉ ra mối quan hệ nam nữ, là họ sẽ không theo đuổi người khác giới gần nơi mình sinh sống. Nhưng câu trên của nu9 ý nói na9 lại làm ngược lại, đó là theo đuổi người ở cạnh mình. Câu "gần quan được ban lộc" thì mọi người cứ hiểu theo mặt chữ nhé:>>)
Lâm Vũ Hàng trả lời cực nhanh: "Đều tính."
Từ sâu trong trái tim mà nói, cô thực sự thích Lâm Vũ Hàng.
Nhưng, bởi vì hai người đều rất thân thuộc rồi nên có chút ngại xuống tay.
Nếu để cô nói với cậu ta: "Này, tôi thích cậu, hay là chúng ta hẹn hò đi?"
Nói ra lời này rất dễ, nhưng sau đó thì sao?
Lỡ như hai người đi được một nửa chặng đường rồi chia tay, đến lúc đó ngay cả tư cách làm bạn bè cũng không có.
Cho nên, vì tình bạn lâu dài của hai người, tâm tư nhỏ nhoi này đã bị Lâm Thư Du ép thành một cục giấu tận sâu trong lòng. Trừ cô ra ai cũng không biết.
Nhìn những cô gái khác viết thư tình cho Lâm Vũ Hàng, có lúc cô cũng từng tưởng tượng bản thân viết cho cậu ta một bức thư tình chân thành tha thiết.
Mở đầu chính là: "Nhìn chữ như thấy người."
Đáng tiếc, tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng.
Cô đem phần cảm tình ấy giấu dưới bộ dạng tươi cười giễu cợt hàng ngày, cố gắng khiến nó trở nên mơ hồ.
Nhưng dù thế nào cũng không hề nghĩ đến Lâm Vũ Hàng là người đầu tiên chọc thủng tấm cửa sổ tầng tầng lớp giấy này.
Lâm Vũ Hàng trực tiếp gọi điện đến: "Tôi biết hiện tại cậu đang lo lắng điều gì, nhưng cậu yên tâm, con người tôi không có ưu điểm gì khác ngoài trừ cả đời thích một người."
Cô bật cười.
Bố cô từng nói, đời người chính là một canh bạc.
Canh bạc của ông đã đi đúng, trở thành người chiến thắng làm chủ cuộc đời mình.
Sau đó lấy được mẹ cô.
Sinh ra đứa con gái thông minh lanh lợi như cô.
Vậy thì, cô cũng sẽ nối nghiệp theo ông, tiêu sái phóng khoáng một lần.
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.