Chương 6
Tiết Địch Ngạc Đĩnh Miêu
07/04/2023
Ngày thứ 5 chiến tranh lạnh với Lâm Vũ Hàng, Lâm Thư Du quyết định xin lỗi cậu.
Một hiền nhân đã từng nói: "Người xin lỗi trước, không nhất định là người đuối lý, nhưng chắc chắn là người rộng lượng."
Cô gửi tin nhắn cho Lâm Vũ Hàng: "Thân ái, còn muốn đi thu phế liệu không?"
Gửi xong, cô nhìn chằm chằm điện thoại, căng thẳng bất an chờ đợi.
Qua 10 phút, bên kia đáp lại một chữ.
"Đi."
Miệng cô cười như muốn nứt ra.
Vài ngày không gặp, Lâm Vũ Hàng đã cắt tóc, toàn bộ con người càng trở nên sạch sẽ tươi mới, có điều cậu ta mặc một chiếc áo T-shirt đơn giản, giống như thứ ánh sáng chói lọi nhất cứ thế đâm thẳng vào trái tim cô.
Cô nhìn cậu đang tiến từng bước tới trước mặt mình, từ đầu đến cuối không hề di chuyển tầm mắt.
Trong lòng có một thanh âm nói với cô rằng.
Lâm Thư Du, mày thảm rồi, mày rơi vào bể tình rồi.
Bán hết phế liệu xong, cô hỏi Lâm Vũ Hàng: "Vài ngày nữa đến sinh nhật tôi, cậu muốn đến nhà tôi không?"
Cậu gật đầu: "Vinh hạnh được đến"
Cô gửi cho cậu ta địa chỉ nhà.
Xem xong, trong mắt cậu ngập tràn thương hại cùng đau lòng.
"Cái biểu cảm này của cậu là sao?" Cô mờ mịt.
Lông mi cậu hạ xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt, bỗng vươn tay xoa đầu cô, giọng ôn nhu nói "Được, tôi sẽ đến đúng giờ."
Đợi cô về tới nhà, vươn tay lên xoa đầu mình.
Bên trên dường như còn vương lại hơi ấm mỏng manh từ lòng bàn tay cậu.
Lâm Vũ Hàng, cậu ta xoa đầu cô.
Bố cô từ bên cạnh nghênh ngang đi đến, "Con gái, lần này là lần sinh nhật đầu tiên sau khi con trưởng thành, chúng ta phải tổ chức long trọng mới được, thích tiêu tiền như nào thì tiêu, con cứ mời hết tất cả bạn cùng lớp đến cho vui."
"Hay là....mình làm khiên tốn chút đi."
Những lần sinh nhật trước cô chỉ cần một bát mì trường thọ với hai quả trứng ốp la và quà đến từ bố mẹ.
Như vậy là đủ.
Đáng tiếc, lần này bố cô đã hạ quyết tâm.
Cô biết rõ, ông lại muốn khoe khoang chuyện cô được tuyển thẳng vào Thanh Hoa.
Được rồi, để ông ấy phách lối một lần vậy.
Trở về phòng, cô lần lượt gọi điện điện cho bạn cùng lớp.
90% đều đồng ý đến tham gia, chỉ có hoa khôi của lớp dở giọng âm dương quái khí, "Ồ, đứa con gái nghèo kiết xác như cậu còn tổ chức được tiệc sinh nhật cơ à, có mua nổi bánh kem không đó."
Cô hơi cười cười, "Cậu đến là biết."
Muốn bánh kem đúng không, cho no ch*t cậu.
Buổi tối, bạn thân cô gửi tin nhắn đến, "Chị em à, mấy đứa con gái kéo một đám đến để cười nhạo cậu kìa, đầu sỏ là Trần Vi Vi đấy."
Cô: "? "
Bạn thân trực tiếp gửi cho cô rất nhiều ảnh chụp màn hình có cuộc đối thoại.
Cô nhìn một lúc, thực sự muốn cười ra tiếng.
Đại khái là chê cười cô đã không có tiền lại cố ra vẻ, rõ ràng là đứa con gái đưa nhặt rác còn cố làm việc vượt quá khả năng bản thân, nói cô không biết tự lượng sức, ngày mai chắc chắn họ sẽ ra sức chê cười khiến cô không thể bước xuống đài.
Cô thực sự không còn gì để nói.
Cô vốn có lòng nhiệt tình mời họ đến tham gia tiệc sinh nhật. Nhưng họ lại nghĩ cách đối phó cô?
Có còn sự tín nhiệm cơ bản giữa người với người hay không?
Bạn thân cũng có chút lo lắng, "Bạn yêu à, chỗ này của mình còn chút tiền, chúng ta dùng đi mua bánh kem đi, nhất định không thể để bọn họ xem thường được. Đúng rồi, chị mình đang còn một căn nhà trống, để mình cầu xin chị cho bọn mình mượn để tổ chức tiệc sinh nhật nhé?"
Cô vô cùng cảm động nhưng vẫn từ chối.
"Bạn yêu à, có chuyện này mình cần phải nói với cậu."
"Chuyện gì?"
"Thực ra, mình là con gái của Lâm Quốc Phú."
Nói xong, thanh âm điện thoại đập xuống nền đất truyền tới, trong chốc lát, tiếng gào như lợn bị chọc tiết truyền đến, "Cậu nói cái gì, nói lại lần nữa xem nào, cậu là con gái ai cơ?"
"Lâm Quốc Phú"
Bên kia dường như đầu đang đập trên nền đất.
Thực ra bố cô cũng chẳng có gì cả, ông chỉ là dựa vào việc thu phế liệu mà phát tài thôi.
Nhưng ông lựa chọn theo con đường quốc tế.
Cô từng hỏi ông, "Bố, nhà mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền?"
Ông cân nhắc: "Đại khái là đủ để rải một vòng hoặc hai vòng trái đất."
Cô: "..."
Ngày hôm sau, bạn thân đến nhà cô trước tiên.
Sau khi tham quan một vòng căn nhà, bạn thân liền ôm lấy đùi cô, mắt sáng long lanh, "Phú bà, hãy bao nuôi tôi."
Lâm Thư Du lôi cô nàng ra, "Có tiền đồ chút đi."
Cô nàng bò dậy, "Nói thật, mình chưa thấy phụ nhị đại nào mà gần gũi bình dị như cậu."
Lâm Thư Du khinh thường liếc cô nàng, "Cứ nói thẳng là quê mùa cho rồi."
Có điều, cô đúng là có chút khiêm tốn.
Không mặc đồ hiệu, không ngồi xe sang về nhà, không ra vẻ, không phô trương.
Hình tượng của cô khi ở trường chính là luôn ì à ì ạch, ngoại trừ việc là một học sinh bình thường lúc nào cũng cắm đầu vào sách vở.
Sau giờ trưa, bạn thân ở trong phòng cô chơi game, còn cô ra sau vườn đào đất.
Tại sao lại đào đất? Chủ yếu vì thím Trần cho cô một nắm hạt giống hoa hướng dương, cô muốn trồng nó, tưởng tượng đến cảnh một khóm hoa hướng dương hướng về phía mặt trời mỉm cười.
Khung cảnh tráng lệ đến nhường nào.
Cô bận tới mức khí thế cũng át cả trời cao, đến lúc lưng ướt đẫm mồ hôi thím Trần mới chạy ra gọi, "Tiểu thư, ngoài cửa có một cậu nhóc đến tìm cô này, cậu ấy nói mình là Lâm Vũ Hàng."
Ể?
Sao cậu ta đến sớm vậy.
Tiệc sinh nhật 7 giờ mới bắt đầu cơ mà.
Có điều đến cũng tốt, đến giúp cô đào đất, một mình cô đào đau hết cả người.
Thêm một công cụ người càng tốt.
"Thím Trần, thím đi nghỉ ngơi đi, để cháu tự mình ra đón cậu ấy."
Đợi đến khi Lâm Thư Du xuất hiện trước mặt Lâm Vũ Hàng với bộ dạng đầu đầy xám tro mặt lấm lem đất, cậu có chút đau lòng nhìn cô.
Lâm Thư Du lại không chú ý đến ánh mắt đau lòng kỳ lạ của cậu, chỉ cái hộp tinh xảo cậu đang cầm trong tay: "Đây là quà sinh nhật cậu định tặng tôi à?"
"Ừ." Thanh âm nhẹ nhàng phát ra từ trong cổ họng.
Cô cười mỉa: "Tay tôi đang bẩn lắm, hay cậu cầm hộ tôi luôn đi."
"Không sao." Lâm Vũ Hàng đi thẳng đến trước mặt cô, móc tờ giấy trong túi áo ra tỉ mỉ lau mồ hôi và đất cát trên mặt cô, "Nhặt rác xong rồi sao, sau này cậu định làm gì?"
Cô hơi ngại ngùng nói "tôi sẽ trồng hoa", vì thế trong đầu có gì nói đấy: "Ờm, tôi ở sau vườn hoa xới đất."
Tia đau lòng trong mắt Lâm Vũ Hàng càng đậm hơn, "Bọn họ đều bắt cậu làm cái này à?"
Bọn họ nào?
Làm cái gì
Lâm Thư Du cảm thấy cô và Lâm Vũ Hàng có lẽ đang giống với ông nói gà bà nói vịt, nhưng cụ thể sai ở đâu cô nhất thời không nghĩ ra.
Vấn đề mà cô không thể nghĩ ra được đều bị cô tạm thời vứt sang một bên. Thế là cô nói, "Lâm Vũ Hàng, cậu giúp tôi nhé?"
Không ngờ, một Lâm Vũ Hàng ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ đến tham gia tiệc sinh nhật thật sự sẽ ngồi xổm trên mặt đất giúp cô xới đất.
Hơn nữa còn cực kỳ hăng say.
Điều quan trọng là cậu ta còn không cần cô đến giúp.
Cô có chút ngại ngùng, "Cậu mệt chưa? Nếu mệt rồi thì nghỉ ngơi chút?"
Lâm Vũ Hàng ngẩng đầu lên lau mồ hôi, ánh mắt dịu dàng như nước, bên trong tựa ánh sao rơi từ dải ngân hà xuống, "Không mệt, cậu đi vào chỗ râm nghỉ một lát đi."
"Thế tôi đi lấy cho cậu cốc nước."
Đợi đến lúc cô lấy nước đi ra, Lâm Vũ Hàng đã thu dọn xong hết rồi.
"Vất vả rồi." Cô móc khăn tay sạch ra giúp cậu lau mồ hôi trên trán, cậu cũng vô cùng phối hợp mà cúi người xuống.
Ở khoảng cách gần, tròng mắt cậu lại càng phát ra ánh sáng trong trẻo, tựa như ánh sáng từ đá mã não đen tuyền.
Mi tựa như lông vũ hơi cong, như thể muốn câu dẫn lòng người.
Môi mỏng màu hồng phấn, thực giống với bánh hoa đào lúc trước cô từng ăn.
"Lâm Thư Du, cậu nhìn chằm chằm tôi là định làm gì?" Lâm Vũ Hàng đột nhiên hỏi, đáy mắt đều là ý cười trêu ghẹo.
Một hiền nhân đã từng nói: "Người xin lỗi trước, không nhất định là người đuối lý, nhưng chắc chắn là người rộng lượng."
Cô gửi tin nhắn cho Lâm Vũ Hàng: "Thân ái, còn muốn đi thu phế liệu không?"
Gửi xong, cô nhìn chằm chằm điện thoại, căng thẳng bất an chờ đợi.
Qua 10 phút, bên kia đáp lại một chữ.
"Đi."
Miệng cô cười như muốn nứt ra.
Vài ngày không gặp, Lâm Vũ Hàng đã cắt tóc, toàn bộ con người càng trở nên sạch sẽ tươi mới, có điều cậu ta mặc một chiếc áo T-shirt đơn giản, giống như thứ ánh sáng chói lọi nhất cứ thế đâm thẳng vào trái tim cô.
Cô nhìn cậu đang tiến từng bước tới trước mặt mình, từ đầu đến cuối không hề di chuyển tầm mắt.
Trong lòng có một thanh âm nói với cô rằng.
Lâm Thư Du, mày thảm rồi, mày rơi vào bể tình rồi.
Bán hết phế liệu xong, cô hỏi Lâm Vũ Hàng: "Vài ngày nữa đến sinh nhật tôi, cậu muốn đến nhà tôi không?"
Cậu gật đầu: "Vinh hạnh được đến"
Cô gửi cho cậu ta địa chỉ nhà.
Xem xong, trong mắt cậu ngập tràn thương hại cùng đau lòng.
"Cái biểu cảm này của cậu là sao?" Cô mờ mịt.
Lông mi cậu hạ xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt, bỗng vươn tay xoa đầu cô, giọng ôn nhu nói "Được, tôi sẽ đến đúng giờ."
Đợi cô về tới nhà, vươn tay lên xoa đầu mình.
Bên trên dường như còn vương lại hơi ấm mỏng manh từ lòng bàn tay cậu.
Lâm Vũ Hàng, cậu ta xoa đầu cô.
Bố cô từ bên cạnh nghênh ngang đi đến, "Con gái, lần này là lần sinh nhật đầu tiên sau khi con trưởng thành, chúng ta phải tổ chức long trọng mới được, thích tiêu tiền như nào thì tiêu, con cứ mời hết tất cả bạn cùng lớp đến cho vui."
"Hay là....mình làm khiên tốn chút đi."
Những lần sinh nhật trước cô chỉ cần một bát mì trường thọ với hai quả trứng ốp la và quà đến từ bố mẹ.
Như vậy là đủ.
Đáng tiếc, lần này bố cô đã hạ quyết tâm.
Cô biết rõ, ông lại muốn khoe khoang chuyện cô được tuyển thẳng vào Thanh Hoa.
Được rồi, để ông ấy phách lối một lần vậy.
Trở về phòng, cô lần lượt gọi điện điện cho bạn cùng lớp.
90% đều đồng ý đến tham gia, chỉ có hoa khôi của lớp dở giọng âm dương quái khí, "Ồ, đứa con gái nghèo kiết xác như cậu còn tổ chức được tiệc sinh nhật cơ à, có mua nổi bánh kem không đó."
Cô hơi cười cười, "Cậu đến là biết."
Muốn bánh kem đúng không, cho no ch*t cậu.
Buổi tối, bạn thân cô gửi tin nhắn đến, "Chị em à, mấy đứa con gái kéo một đám đến để cười nhạo cậu kìa, đầu sỏ là Trần Vi Vi đấy."
Cô: "? "
Bạn thân trực tiếp gửi cho cô rất nhiều ảnh chụp màn hình có cuộc đối thoại.
Cô nhìn một lúc, thực sự muốn cười ra tiếng.
Đại khái là chê cười cô đã không có tiền lại cố ra vẻ, rõ ràng là đứa con gái đưa nhặt rác còn cố làm việc vượt quá khả năng bản thân, nói cô không biết tự lượng sức, ngày mai chắc chắn họ sẽ ra sức chê cười khiến cô không thể bước xuống đài.
Cô thực sự không còn gì để nói.
Cô vốn có lòng nhiệt tình mời họ đến tham gia tiệc sinh nhật. Nhưng họ lại nghĩ cách đối phó cô?
Có còn sự tín nhiệm cơ bản giữa người với người hay không?
Bạn thân cũng có chút lo lắng, "Bạn yêu à, chỗ này của mình còn chút tiền, chúng ta dùng đi mua bánh kem đi, nhất định không thể để bọn họ xem thường được. Đúng rồi, chị mình đang còn một căn nhà trống, để mình cầu xin chị cho bọn mình mượn để tổ chức tiệc sinh nhật nhé?"
Cô vô cùng cảm động nhưng vẫn từ chối.
"Bạn yêu à, có chuyện này mình cần phải nói với cậu."
"Chuyện gì?"
"Thực ra, mình là con gái của Lâm Quốc Phú."
Nói xong, thanh âm điện thoại đập xuống nền đất truyền tới, trong chốc lát, tiếng gào như lợn bị chọc tiết truyền đến, "Cậu nói cái gì, nói lại lần nữa xem nào, cậu là con gái ai cơ?"
"Lâm Quốc Phú"
Bên kia dường như đầu đang đập trên nền đất.
Thực ra bố cô cũng chẳng có gì cả, ông chỉ là dựa vào việc thu phế liệu mà phát tài thôi.
Nhưng ông lựa chọn theo con đường quốc tế.
Cô từng hỏi ông, "Bố, nhà mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền?"
Ông cân nhắc: "Đại khái là đủ để rải một vòng hoặc hai vòng trái đất."
Cô: "..."
Ngày hôm sau, bạn thân đến nhà cô trước tiên.
Sau khi tham quan một vòng căn nhà, bạn thân liền ôm lấy đùi cô, mắt sáng long lanh, "Phú bà, hãy bao nuôi tôi."
Lâm Thư Du lôi cô nàng ra, "Có tiền đồ chút đi."
Cô nàng bò dậy, "Nói thật, mình chưa thấy phụ nhị đại nào mà gần gũi bình dị như cậu."
Lâm Thư Du khinh thường liếc cô nàng, "Cứ nói thẳng là quê mùa cho rồi."
Có điều, cô đúng là có chút khiêm tốn.
Không mặc đồ hiệu, không ngồi xe sang về nhà, không ra vẻ, không phô trương.
Hình tượng của cô khi ở trường chính là luôn ì à ì ạch, ngoại trừ việc là một học sinh bình thường lúc nào cũng cắm đầu vào sách vở.
Sau giờ trưa, bạn thân ở trong phòng cô chơi game, còn cô ra sau vườn đào đất.
Tại sao lại đào đất? Chủ yếu vì thím Trần cho cô một nắm hạt giống hoa hướng dương, cô muốn trồng nó, tưởng tượng đến cảnh một khóm hoa hướng dương hướng về phía mặt trời mỉm cười.
Khung cảnh tráng lệ đến nhường nào.
Cô bận tới mức khí thế cũng át cả trời cao, đến lúc lưng ướt đẫm mồ hôi thím Trần mới chạy ra gọi, "Tiểu thư, ngoài cửa có một cậu nhóc đến tìm cô này, cậu ấy nói mình là Lâm Vũ Hàng."
Ể?
Sao cậu ta đến sớm vậy.
Tiệc sinh nhật 7 giờ mới bắt đầu cơ mà.
Có điều đến cũng tốt, đến giúp cô đào đất, một mình cô đào đau hết cả người.
Thêm một công cụ người càng tốt.
"Thím Trần, thím đi nghỉ ngơi đi, để cháu tự mình ra đón cậu ấy."
Đợi đến khi Lâm Thư Du xuất hiện trước mặt Lâm Vũ Hàng với bộ dạng đầu đầy xám tro mặt lấm lem đất, cậu có chút đau lòng nhìn cô.
Lâm Thư Du lại không chú ý đến ánh mắt đau lòng kỳ lạ của cậu, chỉ cái hộp tinh xảo cậu đang cầm trong tay: "Đây là quà sinh nhật cậu định tặng tôi à?"
"Ừ." Thanh âm nhẹ nhàng phát ra từ trong cổ họng.
Cô cười mỉa: "Tay tôi đang bẩn lắm, hay cậu cầm hộ tôi luôn đi."
"Không sao." Lâm Vũ Hàng đi thẳng đến trước mặt cô, móc tờ giấy trong túi áo ra tỉ mỉ lau mồ hôi và đất cát trên mặt cô, "Nhặt rác xong rồi sao, sau này cậu định làm gì?"
Cô hơi ngại ngùng nói "tôi sẽ trồng hoa", vì thế trong đầu có gì nói đấy: "Ờm, tôi ở sau vườn hoa xới đất."
Tia đau lòng trong mắt Lâm Vũ Hàng càng đậm hơn, "Bọn họ đều bắt cậu làm cái này à?"
Bọn họ nào?
Làm cái gì
Lâm Thư Du cảm thấy cô và Lâm Vũ Hàng có lẽ đang giống với ông nói gà bà nói vịt, nhưng cụ thể sai ở đâu cô nhất thời không nghĩ ra.
Vấn đề mà cô không thể nghĩ ra được đều bị cô tạm thời vứt sang một bên. Thế là cô nói, "Lâm Vũ Hàng, cậu giúp tôi nhé?"
Không ngờ, một Lâm Vũ Hàng ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ đến tham gia tiệc sinh nhật thật sự sẽ ngồi xổm trên mặt đất giúp cô xới đất.
Hơn nữa còn cực kỳ hăng say.
Điều quan trọng là cậu ta còn không cần cô đến giúp.
Cô có chút ngại ngùng, "Cậu mệt chưa? Nếu mệt rồi thì nghỉ ngơi chút?"
Lâm Vũ Hàng ngẩng đầu lên lau mồ hôi, ánh mắt dịu dàng như nước, bên trong tựa ánh sao rơi từ dải ngân hà xuống, "Không mệt, cậu đi vào chỗ râm nghỉ một lát đi."
"Thế tôi đi lấy cho cậu cốc nước."
Đợi đến lúc cô lấy nước đi ra, Lâm Vũ Hàng đã thu dọn xong hết rồi.
"Vất vả rồi." Cô móc khăn tay sạch ra giúp cậu lau mồ hôi trên trán, cậu cũng vô cùng phối hợp mà cúi người xuống.
Ở khoảng cách gần, tròng mắt cậu lại càng phát ra ánh sáng trong trẻo, tựa như ánh sáng từ đá mã não đen tuyền.
Mi tựa như lông vũ hơi cong, như thể muốn câu dẫn lòng người.
Môi mỏng màu hồng phấn, thực giống với bánh hoa đào lúc trước cô từng ăn.
"Lâm Thư Du, cậu nhìn chằm chằm tôi là định làm gì?" Lâm Vũ Hàng đột nhiên hỏi, đáy mắt đều là ý cười trêu ghẹo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.