Chương 13: Chập chờn trong bóng tối quá khứ
Rainy
08/03/2014
Chàng trai ngồi im lặng trên ghế, kiên trì đợi cho cô gái ở trước mặt đang cười ngặt nghẽo không còn nghiêng ngả mà ngoác miệng
ra nữa thì thôi.
Sau một hồi híp mắt lại mà nhe răng, Ngọc Ánh mới thấy bản thân mình thật hớ hênh, vội vội vàng vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, đằng hắng giọng để lấy lại sự chỉn chu của ngày thường.
Hai tay đặt lên đùi, chân để song song, cả hai bàn chân đều tiếp xúc với đất, sống lưng thẳng, nhìn qua giống như một cô gái đang ngồi nghe thầy giáo dạy bảo.
- Rất vui? – Khang mở lời vàng ngọc ra, ngắn gọn cùng cụt lủn, không chủ không vị.
Đôi mắt to căng ra biểu lộ sự ngạc nhiên khi nghe thấy câu hỏi không rõ ràng, đến khi hiểu ra Khang đang nói đến chuyện gì, đôi môi đỏ hơi cười thay cho câu trả lời, ánh mắt của Ngọc Ánh hơi khép lại nhưng vẫn không làm mất đi cái sáng trong đôi mắt ấy.
- Sao lại cười đến mất hình tượng như vậy? – Tiếp tục màn tra hỏi.
Đôi mắt đột nhiên nháy nháy vài cái rồi khẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ gần đó:
- Thầy làm sao mà biết được.
Đầy ý cười trong đôi mắt, Khang cười nhẹ:
- Thì ra em rất ích kỉ.
Quay người lại nhìn Khang đầy hồ nghi, ánh mắt hơi nheo lại, hai hàng lông mày hơi nhướng cao lên, thắc mắc:
- Ý thầy là sao?
- Chẳng phải là em không thích cô ta sao? Vì sao vậy? Hai người đâu quen biết nhau, em chẳng có lí do gì để ghét cô ta cả. – Từng lời nói thốt ra thật nhẹ nhàng nhưng đầy hàm ý, không ngại ngần mà dần dần phơi bày ra tất cả những gì từ tận sâu trong đáy lòng Ngọc Ánh.
Bị nói trúng tim đen, Ngọc Ánh hơi cụp mắt xuống, đôi mắt sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ gì, hai hàng lông mi dài vào thẳng che khuất đi đôi con ngươi đen láy biết nói, khiến người ngoài nhìn vào không thể đoán được tâm tình của cô.
Nhưng người ngoài ở đây lại là Khang, chàng trai chỉ cần nhìn thoáng qua là đã hiểu người khác đang toan tính gì, huống chi cô nhóc này, cậu đã nắm rõ trong lòng bàn tay, thì làm sao mà không biết được trong cái óc kia đang suy nghĩ vớ vẩn ngơ ngẩn gì chứ.
Nếu vậy thì hai mươi năm sống trên đời này của cậu cũng thật là quá lãng phí đi.
Khẽ thở dài thườn thượt, Khang nhấc đôi tay lên xoa xoa mái tóc không tính là quá dài của cô, đầy cưng chiều mà nói:
- Không cần phải lo nghĩ, hiện giờ, anh và cô ta chẳng có gì với nhau, rất trong sáng.
Chìa đôi môi không được gọi là quá dày nhưng lại rất cong của mình lên, Ngọc Ánh khẽ lẩm bẩm:
- Xí, ai biết được hai người có thừa cơ mà ôm ấp nhau trong tối không?
Bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu Ngọc Ánh khẽ dừng lại rồi chủ nhân của bàn tay đó hững hờ hỏi lại, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng đầy sức áp bức, khiến người nghe không rét mà run, đôi mắt nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang rất bất mãn kia đầy ý cười:
- Gì cơ? – Giọng điệu như vừa nghe được chuyện rất thú vị.
Cảm nhận được hàn khí đang tỏa ra từ người trước mặt cùng lực đạo hơi mạnh ở trên đầu, ngẩng mặt lên thấy khuôn mặt tươi cười đầy gian ác, dường như muốn nói: “em thử nhắc lại lời vừa nói xem”, Ngọc Ánh rất thức thời mà không có can đảm vuốt râu hùm, chỉ ra sức lắc đầu, thà làm con rùa rụt cổ còn hơn là làm chúa sơn lâm để rồi bị sói ăn.
Đùa gì chứ, con sói này vừa nham hiểm vừa tàn độc, dại gì chọc vào chứ, không cẩn thận chỉ sợ đến xương không còn để mà lết đi báo cảnh sát ý chứ.
Ngọc Ánh cô vẫn còn yêu đời lắm, không muốn bị chết trẻ đâu, cũng chưa muốn nổi tiếng vì lên báo với tiêu đề: Cô gái xinh đẹp được vinh danh chết dưới tay sói.
Đến khi ý thức được bản thân mình có bao nhiêu hèn nhát, Ngọc Ánh mới khóc thầm, tự mình xả rủa bản thân mình: Ngọc Ánh ơi là Ngọc Ánh, mày đúng là cái loại không có ý chí mà.
- Thùy Lâm đã nói gì với em? – Khang rút lại bàn tay đang đặt trên tóc của Ngọc Ánh lại, chống cằm lên tay, ánh mắt như có như không hướng về cô gái bé nhỏ trước mặt.
Hai hàng mi dài khẽ lay động, đôi môi Ngọc Ánh hơi run rẩy mím chặt lại, cô thật sự rất muốn nói rằng: thực ra, chẳng cần Thùy Lâm nói, cô cũng đã biết tất cả, về sự có mặt của cô gái ấy, về mối quan hệ của hai người và cả về một cô gái khác nữa.
Anh có còn nhớ không, cô gái bé nhỏ của ngày trước ấy?
Nhưng lời nói chưa bật ra khỏi cổ họng đã vội nuốt lại vì một dòng suy nghĩ chợt thoáng qua.
Chưa gì đã vội vàng hỏi như vậy, anh đang lo lắng và khẩn trương cái gì chứ?
Có phải là vì còn điều gì bí mật mà anh không muốn cho em biết không?
Anh lo sợ Thùy Lâm sẽ lỡ miệng nói ra điều không nên nói sao?
Đôi mắt to ai oán nhìn lên khuôn mặt rất đẹp trai kia, mang theo bao nhiêu tia nhìn với những cảm xúc khác nhau, oán trách có, hi vọng có, mong chờ có và… đau buồn cũng có.
Oán trách vì anh có điều giấu cô, trong khi cô đã là bạn gái của anh.
Hi vọng anh sẽ nói ra điều đó.
Mong chờ rằng sau này anh sẽ không có điều gì giấu cô nữa.
Đau buồn vì thất vọng, anh đã không nói ra, anh quyết định giấu cô.
Nhưng chàng trai ấy lại đang dời lực chú ý đến điều gì đó bên ngoài cánh cửa kia, nên chẳng thể nhìn cũng chẳng thể hiểu tất cả những gì đang diễn ra qua đôi mắt đó và những đấu tranh trong lòng cô bé.
Điều gì ở bên ngoài đó thu hút anh đến vậy chứ?
Ngọc Ánh hơi nhỏm người dậy, nhẹ nhàng đến mức không để cho con người vô cùng tinh ý kia không nhận ra, để rồi khi nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ đang bước đi dưới tán cây, cả người cô cứng đơ lại, trái tim chợt chùng xuống, tất cả mọi thứ trong lòng như một tòa thành đổ nát vì thiên tai mà sụp đổ.
Ngọc Ánh chợt nở một nụ cười, nụ cười tự giễu, chế nhạo chính bản thân mình.
Buồn cười thật, cái gì mà chẳng có gì với nhau?
Cái gì mà rất trong sáng chứ?
Hiện giờ, anh đang nhìn người ta đắm đuối, dường như chỉ hận không thể bước xuống mà thương yêu cô ta như vậy, bảo tôi làm sao tin tưởng anh đây?
Con người anh vốn quen với những lời sáo rỗng cùng không chân thực như vậy sao?
Có phải anh nghĩ rằng, tôi vẫn còn là con ngốc ngày đó, không hề suy nghĩ mà tin anh vô điều kiện, để anh xoay vòng như một món đồ chơi nhạt nhẽo?
Thích thì gọi đến, cưng nựng, chiều chuộng như một đứa bé, chán thì vứt đi, thậm chí liếc mắt một cái cũng cảm thấy lười.
Giang sơn khó đổi, bản tính khó rời, cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu được thấm thía lời cảnh cáo trong câu nói đó.
Anh chẳng phải là một ví dụ rất điển hình sao?
Ngày đó, anh đối xử với tôi như thế nào, tôi nguyện quên hết vì nghĩ rằng có lẽ, đó chỉ là một thời thanh niên sốc nổi cùng bồng bột, suy nghĩ còn trẻ con của anh.
Bây giờ anh đã lớn, đã trưởng thành, suy nghĩ cũng đã đủ chín chắn, tôi đã từng nghĩ có lẽ anh đang thực sự muốn nghiêm túc bắt đầu với tôi.
Nhưng thực tế đã chứng minh tôi sai rồi, hoàn toàn sai rồi.
Anh sẽ mãi mãi không bao giờ có thể thay đổi được con người mình, nó như một sợi rễ đã cắm cội vào sâu trong cơ thể anh vậy, không thể nhổ nó đi.
Ngày trước anh tệ hại như thế nào thì bây giờ anh cũng như vậy, à, không, còn hơn thế. Ít ra ngày trước, anh còn có một khuôn mặt của một cậu trai trẻ, của một đứa trẻ còn ngây thơ, không hiểu sự đời, chẳng ai trách anh cả.
Cn bây giờ, anh lấy cái sự trưởng thành cũng thành đạt của mình để che giấu đi bản chất con người thật của mình, khiến người khác dù không muốn nhưng cũng phải bị sa lầy vào đám bùn do chính anh tạo ra.
Đột nhiên Ngọc Ánh cảm thấy thật may mắn khi chàng trai trước mặt này không bỏ cô lại một mình để chạy đi tương thân tương ái cùng người con gái kia, ít ra anh còn để cho cô một chút mặt mũi, một chút tôn nghiêm còn sót lại của một con rối.
Như vậy, có thể nói hay không, trong mắt anh vẫn còn có cô?
Cô vẫn còn tồn tại ở một nơi nào đó trong mắt anh, có thể như là đâu đó lẫn trong đám bụi ven đường bay vào khi anh đang đi chẳng hạn?
Cũng có thể lắm chứ.
Chiếc váy voan mỏng gặp gió khẽ lay động cùng mái tóc dài được xõa xuống, hệt như một nàng tiên yếu ớt chưa từng gặp bất cứ trở ngại nào, rất đẹp, dưới những chiếc lá rụng cùng những cơn gió xào xạc, chỉ có một mình người con gái ấy thôi nhưng cũng đủ để tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ và động lòng người đến vậy.
Đột nhiên, từ sâu thẳm một nơi nào đó trong con người Ngọc Ánh, dâng lên một nỗi chán ghét đến cực cùng người con gái ấy, vừa ghét vừa ngưỡng mộ.
Tại sao ông trời lại có thể thiên vị tới như vậy, tạo ra một con người hoàn hảo đến như thế, lại tạo ra một người không có gì như cô.
Hệt như một chiếc quần jean đứng bên cạnh một chiếc váy dạ hội, cho dù chiếc quần đó có được nhiều người dùng đến đâu thì vẫn chẳng bao giờ có được những ánh nhìn ngưỡng mộ mà mọi người dành cho chiếc váy dạ hội kia.
Nhìn xuống bản thân mình, Ngọc Ánh cười một cách trào phúng, cô thì có gì để mà so sánh với người ta chứ?
Một mái tóc ngắn cũn cỡn, mỗi khi gặp gió thì lại xù lên như con nhím xù lông, dáng người thì vừa lùn vừa mập, nhìn vào chỉ thấy chướng mắt chứ làm sao có được sự thương cảm của người khác, chỉ sợ bão còn chưa đủ để quật ngã cô chứ đừng nói tới gió.
Lại nhìn vào chàng trai vẫn đang say sưa nhìn xuống dưới kia, lúc này Ngọc Ánh mới hiểu thế nào là kết cục bi thảm của câu nói: “Anh đứng trên lầu ngắm cảnh, người ngắm cảnh đứng trên lầu nhìn anh. Ánh mặt trời sáng tô điểm cửa sổ của anh. Anh tô điểm giấc mộng của người khác.”
Trong lòng chợt trở nên bi ai rồi lạnh lẽo đến cực điểm.
Đúng vậy!
Anh có biết được không?
Khi anh đang say sưa nhìn một người con gái khác, thì đang có một người con gái cũng đang nhìn anh, tâm hồn như vỡ vụn khi anh chẳng hề biết những gì cô ấy đang nghĩ, thậm chí còn chẳng nhận ra cô ấy đang hướng ánh mắt về phía anh.
Hay khi anh đang trầm tư, nghĩ về một người con gái khác thì cô cũng đang nghĩ về anh, nghĩ đến nước mắt chảy dài từ lúc nào cũng chẳng hay, chỉ đến khi vị mặn len lỏi vào môi, hai mắt cay xè chẳng còn thấy được gì nữa mới nhận ra đôi mắt mình nhạt nhòa, ngập nước.
Trong những ngày mưa hay ngày nắng to, anh đứng dưới mưa, dưới nắng cầm ô che cho cô gái ấy.
Còn với cô, anh chỉ có thể đứng dưới mưa cùng cô, hoặc là đưa cô đến một chỗ trú tạm thời mà thôi cũng chẳng thể được nói là mãi mãi.
Lãng mạn thật đấy, nhưng chẳng thể dài lâu, và chẳng hề có lợi cho sức khỏe, và cũng rất đau tim.
Vì cô gái ấy, ngày ngày anh mang ô bên mình, che nắng, che mưa cho cô ấy.
Còn vì cô, anh chỉ đưa ra bàn tay trống rỗng của mình rồi cười, một nụ cười vô tội trước cái nhìn trách móc của cô.
Anh sẽ mãi mãi chẳng thể biết được, những đau đớn mà người cô đã phải chịu, vì yêu anh.
Cũng chỉ vì yêu phải một chàng trai không tim không phổi như anh, mà cô ấy phải gắng chịu tất cả mọi hành hạ, về thể xác, và cả về tinh thần nữa.
Nhưng chẳng thể trách được ai cả, chỉ có thể trách cô mà thôi, yêu một người không nên yêu, có trách thì trách trái tim đã lựa chọn sai người để yêu.
Tại sao trong bao nhiêu con người, bao nhiêu chàng trai như vậy, lại chọn anh, để rồi đau, để rồi lại than thầm, oán trách như một người vợ lẽ bị chồng bỏ quên?
Một thân ảnh lặng lẽ xuất hiện vào trong mắt khiến cho tâm tình ngắm cảnh của Khang không cánh mà bay, đáy mắt cậu lộ rõ vẻ chán ghét với người con gái đang đi dưới kia, thu hồi lại ánh mắt của mình, cậu dời lực chú ý sang người con gái gần mình.
Cô đang đăm chiêu không biết là đang nghĩ điều gì, đôi mắt to ẩn dưới hai hàng lông mi dày, những vệt sáng không còn nữa, mà thay vào đó là một nỗi ưu phiền không nói ra.
Lại đang suy nghĩ gì vậy chứ?
Sao cô ấy cứ hay nghĩ vẩn nghĩ vơ vậy chứ?
Có trời mới biết, người được mệnh danh là siêu đoán ý qua nét mặt như cậu, đứng trước mặt cô luôn vô lực, nếu để cho đám bạn cợt nhả của cậu biết được điều này, dám chắc chúng sẽ cười cậu thối mũi mất.
Ai bảo cô cứ thay đổi suy nghĩ xoành xoạch như vậy chứ?
Đã vậy những ý nghĩ đó lại vô cùng quái dị, cũng chẳng thể hiểu trong 5 năm vắng cậu, bố mẹ cô ấy đã cho cô ăn phải bả gì mà cô có thể có những suy nghĩ siêu biến hóa, tới mưc người bình thường như cậu không thể theo kịp và không thể nghĩ tới?
Nhưng mà nghĩ kĩ thì cũng đúng thôi, người không bình thường thì tất nhiên sẽ có những suy nghĩ khác với người bình thường thôi.
Mi tâm Khang hơi nhăn lại, cậu thật sự rất khó hiểu.
Đã từng nắm rõ người con gái này trong lòng bàn tay, chỉ cần một chút gợn song hay một cái nhăn mày của cô, là cậu có thể biết được cô đang nghĩ gì, thích và không thích điều gì.
Nhưng hiện giờ, nhìn vào trong đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy, cậu chỉ thấy một khoảng không vô tận, một cảm giác trống trải đến lạ lùng.
Có phải thời gian đã khiến cho hai người tưởng chừng như gần vô cùng trở nên xa lạ không?
Hay là do cô che giấu quá tốt, cậu không thể nhìn ra được?
Nếu vậy, đã bắt đầu từ bao giờ, khi nào thì cô học được cách vùi đi tâm trạng của mình vào sâu bên trong?
Để khi người ngoài nhìn vào, chỉ thấy một sự mờ mịt đến khó tả, hệt như con rùa thu mình vào trong chiếc mai, tối tăm, cách li mình với thế giới bên ngoài, ai cũng không thể chạm vào nội tâm của cô.
Che giấu như vậy để làm gì chứ?
Chẳng lẽ, em không muốn cho bất cứ ai có thể đoán được tâm ý của mình sao?
Không nhìn thấy gì hết, không hiểu điều gì hết, về em, như vậy, anh thấy mình làm người thật là thất bại.
Bởi vì, bản thân anh, từ khi sinh ra, và lớn lên, chỉ để có thể hiểu được em, yêu em mà thôi.
- Thực ra, em đang nghĩ gì vậy? – Giọng nói nhẹ nhàng kèm theo sự bất lực.
Tiếng nói đột ngột vang lên cắt ngang dòng cảm xúc của Ngọc Ánh, cô ngơ ngác như con nai tơ ngẩng mặt lên, làn mi hơi nheo lại, dường như đang muốn xác định xem câu nói của cậu vừa rồi là gì.
Nhìn vào trong đôi mắt trong veo ấy, Khang rất muốn nói, nói với cô ấy rằng em đã khác ngày xưa rất nhiều, rất nhiều, rốt cuộc điều gì đã khiến em khác như vậy, là vì thời gian, hay vì cuộc sống, hay là vì chàng trai có tên là Hoàng Anh kia?
Nhưng lời nói đến đầu môi lại phải nuốt lại vì cậu sợ, sợ nỗi ám ảnh của quá khứ lại về.
Cậu ghét cái bóng tối quá khứ ấy, khó khăn lắm mới có thể thoát được khỏi nó, sao lại ngu ngốc để nó cuốn lấy chứ?
Nhìn lại về dòng kí ức ấy, đẹp thật, ngốc thật nhưng cũng đau thật.
Đã đau rồi thì làm gì còn ai muốn nhớ lại, hay nghĩ về nó chứ?
Con người ai chẳng muốn quên đi hết nỗi buồn và chỉ nhớ lại niềm vui, nhưng đâu có ai biết rằng, niềm vui thì mới dễ quên, còn nỗi buồn thì không bao giờ.
“Tùng… tùng… tùng…”, ba hồi trống ra chơi vang lên, báo hiệu giờ học đã kết thúc, Ngọc Ánh như người bị điện giật, đứng phắt dậy, Khang giật thót người khi thấy hành động nhanh lẹ và đột ngột này của cô bé bên cạnh, nhìn cô một cách khó hiểu.
Dường như cũng nhận ra hành động của mình hơi là dọa người, Ngọc Ánh cười hì hì chữa ngượng, tay chỉ chỉ vào cánh cửa đang khép lại im ỉm, giọng nói rụt rè:
- Hi… hi… trống rồi, em phải về lớp ạ.
Gật đầu một cái biểu lộ cho sự đồng ý rồi dường như một điều gì đó chợt hiện ra khiến cho đôi môi mỏng chợt cong lên đầy bất mãn, đáy mắt không nhanh không chậm lướt qua cô gái đang xoay người chuẩn bị bước đi, nhanh như cắt với tay, hành động mau lẹ và chuẩn xác.
Chỉ nghe tiếng giày xoay “xoẹt” và tiếng động “phịch” một cái khiến cho người ta liên tưởng tới trò chơi lộn cầu vồng hồi nhỏ, chỉ thiếu điều hai người này chưa nói: “Lộn cầu vồng, nước trong nước chảy, có cô mười bảy, có chị mười ba, hai chị em ta cùng lộn cầu vồng” mà thôi trước khi diễn mà thôi.
Đến khi màn lộn cầu vồng đã hoàn thành xong, Ngọc Ánh mới ý thức được rằng cô đang nằm gọn trong lòng của ai đó.
Một bờ môi lạnh khẽ cọ cọ trên má cô khiến Ngọc Ánh vô cùng nhột, vừa thẹn thùng vừa nhột khiến cho Ngọc Ánh bật cười khanh khách, cố gắng đẩy cái đầu to này ra, cũng cố gắng hết sức để mình thoát khỏi cánh tay của con sói lớn:
- Thầy… buồn quá… đừng cù em…
Chóp mũi đang đảo qua đảo lại trên đôi má hồng tròn kia không vì thế mà dừng, ngược lại còn tăng thêm lực khiến Ngọc Ánh muốn giãy mà không được, đôi môi bạc khẽ mấp máy, giọng nói quyến rũ đầy ma lực:
- Ai cù em? Không ngờ em lại có nhiều lông buồn như vậy, có phải là quá nhạy cảm không? – Nói xong còn thổi phù vào chiếc cổ trắng ngần làm cô nhóc co rúm người lại.
Nhăn khuôn mặt đỏ ửng lại, Ngọc Ánh nhăn nhó, giọng nói bất mãn đột nhiên trở thành nũng nịu:
- Thầy… buông em… sẽ có người thấy…
Cười khục khích một lúc, Khang mới chậm rãi xoay người cô gái trong lòng lại, để cô vừa ngồi lên đùi mình, vừa nhìn thẳng vào mặt mình, nghiêng đầu hỏi:
- Em có biết sai không?
Sai?
Sao đột nhiên đang từ buông ra chuyển sang sai là sao?
Mà sai gì?
Sai khiến?
Sai quần áo?
(size: /saiz/ í mà, khi phát âm tựa như là sai, bạn Ngọc Ánh là dân anh nên mới nhầm)
Làm sai?
Ngẩn người ra một lúc, Ngọc Ánh mới tiêu hóa được câu hỏi lạc đề này, mở mắt to ra như một con ngố, cô nhỏ lắc đầu.
Cô đã kịp làm gì đâu mà sai được chứ?
Có phải hỏi quá thừa rồi không?
Dường như biết trước Ngọc Ánh sẽ có phản ứng đần độn như vậy nên Khang không hề giận, cậu chỉ cười một cách tinh quái, không hề báo trước mà đặt đôi môi mỏng lên môi cô, nhẹ nhàng mà tinh tế, không hề gặm nhấm như loài động vật, chỉ là một cái hôn nhẹ, không hề mang một chút dục niệm nào, rất trong sáng.
Không hề vồ vập như trong phim hay những quyển tiểu thuyết miêu tả, rất nhanh, khiến Ngọc Ánh cảm tưởng như vừa rồi chỉ là một con gió thoảng qua, nhưng dư âm nó để lại thì lại không hề nhỏ chút nào.
Đôi môi khẽ nhếch lên tạo một đường cong tuyệt đẹp cho nụ cười của Khang, cho thấy cậu rất thỏa mãn với phản ứng ngờ ngệch của người trong lòng, từ từ buông tay cô ra, hệt như con thú thả lồng cho con mồi khi đã ăn no nê, giọng nói như mơ như thực vang lên:
- Em quên điều đó.
Khuôn mặt đang đỏ ửng càng thêm đỏ đậm hơn, hệt như một ngọn lửa đang cháy, luống cuống đứng dậy, đôi mắt Ngọc Ánh nhìn mông lung rồi chạy biến ra ngoài cửa, không buồn đóng cửa lại sau khi đã mạnh mẽ mở nó ra, cứ như cô bé chạy như điên như dại về lớp, dường như cô muốn sức gió do mình tạo ra sẽ phần nào dập tắt đi hơi nóng đang tỏa ra trong người mình.
Nhưng những suy nghĩ vẫn còn vất vưởng trong đầu không những không khiến cô bình tâm lại mà còn thêm chao đảo.
Dư âm của nụ hôn đó vẫn còn, đôi môi bạc ấy lạnh lẽo vô cùng, nhưng tại sao khi chạm vào, cô lại cảm giác nó rất ấm, dường như có thế thấy được sự trân trọng của anh ấy qua sự dịu dàng ấy.
Không hề ép buộc, không hề bá đạo, không hề gượng ép, mà chỉ im lặng, đợi chờ cô có thể tiếp nhận.
Chỉ từ từ, từng chút một, từng chút một chạm vào nơi mềm yếu nhất trái tim, rồi dần dần sẽ trở thành một phần to lớn, không thể thiếu.
Nếu nói là không cảm động thì là đang nói dối, vì con người cô không phải là không tim không phổi.
Hơn nữa, tim của cô cũng không phải là đá, là băng.
Cũng chẳng phải nói riêng cô, mà bất cứ cô gái nào, khi được một người con trai nâng niu như cũng sẽ chẳng thể vô tâm mà thờ ơ được, huống chi đó còn là người mình yêu.
Nhưng làm sao biết được rằng điều đó sẽ kéo dài được bao lâu?
Làm sao biết được rằng sau sự hạnh phúc này lại là nỗi đau gì đang đứng chờ?
Làm sao biết được sau nụ cười hôm nay là bao nhiêu nước mắt của ngày mai?
Làm sao biết được rằng sau một lời nói thật là bao nhiêu lời nói dối?
Làm sao biết được trong trái tim người ấy đang nghĩ gì?
Đã từng có một khoảng thời gian dại khờ như vậy rồi, nên rất khó để có thể tiếp tục tin tưởng người ấy thêm một lần nữa.
Vết xe đổ ấy, như một nhát dao, sắc nhọn mà nhạy bén, đã hung hăng cứa thật mạnh vào tâm hồn, khiến nó rớm máu, và thành sẹo, không thể xóa đi.
Chỉ cần một chi tiết nhỏ của kí ức là đã có thể khiến cô co rúm lại như một con hươu nhát gan khi đứng trước kẻ thù đang lăm le muốn làm thịt mình.
Có phải vì vậy nên cho dù anh có làm gì, có thay đổi như thế nào, thì trong mắt cô anh vẫn là một kẻ dối trá, một tên đóng kịch cực kì giỏi không?
Đôi hàng mi đang chau lại dần dần dãn ra, đôi mắt to sáng giờ đây đang cụp xuống, phủ một màn sương trắng xóa, không cho ai nhìn thấy và cũng chẳng ai thấy được bất cứ điều gì đang ẩn giấu trong ấy.
Hệt như con ốc thu mình vào chiếc vỏ để che giấu bản thân, vì không có được chiếc vỏ vững chãi như con ốc nên cô đành phải lấy làn mi mỏng manh che đi chính đôi mắt của mình, đôi mắt mà mọi người khi nhìn vào thường nói rằng nó rất đẹp và biết nói.
Dứt khoát xoay người đi, Ngọc Ánh chạy một mạch hướng về phía lớp mình.
Cô đang trốn chạy một điều gì đó, vì cô không có can đảm để đối diện với sự thật.
Sau một hồi híp mắt lại mà nhe răng, Ngọc Ánh mới thấy bản thân mình thật hớ hênh, vội vội vàng vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, đằng hắng giọng để lấy lại sự chỉn chu của ngày thường.
Hai tay đặt lên đùi, chân để song song, cả hai bàn chân đều tiếp xúc với đất, sống lưng thẳng, nhìn qua giống như một cô gái đang ngồi nghe thầy giáo dạy bảo.
- Rất vui? – Khang mở lời vàng ngọc ra, ngắn gọn cùng cụt lủn, không chủ không vị.
Đôi mắt to căng ra biểu lộ sự ngạc nhiên khi nghe thấy câu hỏi không rõ ràng, đến khi hiểu ra Khang đang nói đến chuyện gì, đôi môi đỏ hơi cười thay cho câu trả lời, ánh mắt của Ngọc Ánh hơi khép lại nhưng vẫn không làm mất đi cái sáng trong đôi mắt ấy.
- Sao lại cười đến mất hình tượng như vậy? – Tiếp tục màn tra hỏi.
Đôi mắt đột nhiên nháy nháy vài cái rồi khẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ gần đó:
- Thầy làm sao mà biết được.
Đầy ý cười trong đôi mắt, Khang cười nhẹ:
- Thì ra em rất ích kỉ.
Quay người lại nhìn Khang đầy hồ nghi, ánh mắt hơi nheo lại, hai hàng lông mày hơi nhướng cao lên, thắc mắc:
- Ý thầy là sao?
- Chẳng phải là em không thích cô ta sao? Vì sao vậy? Hai người đâu quen biết nhau, em chẳng có lí do gì để ghét cô ta cả. – Từng lời nói thốt ra thật nhẹ nhàng nhưng đầy hàm ý, không ngại ngần mà dần dần phơi bày ra tất cả những gì từ tận sâu trong đáy lòng Ngọc Ánh.
Bị nói trúng tim đen, Ngọc Ánh hơi cụp mắt xuống, đôi mắt sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ gì, hai hàng lông mi dài vào thẳng che khuất đi đôi con ngươi đen láy biết nói, khiến người ngoài nhìn vào không thể đoán được tâm tình của cô.
Nhưng người ngoài ở đây lại là Khang, chàng trai chỉ cần nhìn thoáng qua là đã hiểu người khác đang toan tính gì, huống chi cô nhóc này, cậu đã nắm rõ trong lòng bàn tay, thì làm sao mà không biết được trong cái óc kia đang suy nghĩ vớ vẩn ngơ ngẩn gì chứ.
Nếu vậy thì hai mươi năm sống trên đời này của cậu cũng thật là quá lãng phí đi.
Khẽ thở dài thườn thượt, Khang nhấc đôi tay lên xoa xoa mái tóc không tính là quá dài của cô, đầy cưng chiều mà nói:
- Không cần phải lo nghĩ, hiện giờ, anh và cô ta chẳng có gì với nhau, rất trong sáng.
Chìa đôi môi không được gọi là quá dày nhưng lại rất cong của mình lên, Ngọc Ánh khẽ lẩm bẩm:
- Xí, ai biết được hai người có thừa cơ mà ôm ấp nhau trong tối không?
Bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu Ngọc Ánh khẽ dừng lại rồi chủ nhân của bàn tay đó hững hờ hỏi lại, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng đầy sức áp bức, khiến người nghe không rét mà run, đôi mắt nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang rất bất mãn kia đầy ý cười:
- Gì cơ? – Giọng điệu như vừa nghe được chuyện rất thú vị.
Cảm nhận được hàn khí đang tỏa ra từ người trước mặt cùng lực đạo hơi mạnh ở trên đầu, ngẩng mặt lên thấy khuôn mặt tươi cười đầy gian ác, dường như muốn nói: “em thử nhắc lại lời vừa nói xem”, Ngọc Ánh rất thức thời mà không có can đảm vuốt râu hùm, chỉ ra sức lắc đầu, thà làm con rùa rụt cổ còn hơn là làm chúa sơn lâm để rồi bị sói ăn.
Đùa gì chứ, con sói này vừa nham hiểm vừa tàn độc, dại gì chọc vào chứ, không cẩn thận chỉ sợ đến xương không còn để mà lết đi báo cảnh sát ý chứ.
Ngọc Ánh cô vẫn còn yêu đời lắm, không muốn bị chết trẻ đâu, cũng chưa muốn nổi tiếng vì lên báo với tiêu đề: Cô gái xinh đẹp được vinh danh chết dưới tay sói.
Đến khi ý thức được bản thân mình có bao nhiêu hèn nhát, Ngọc Ánh mới khóc thầm, tự mình xả rủa bản thân mình: Ngọc Ánh ơi là Ngọc Ánh, mày đúng là cái loại không có ý chí mà.
- Thùy Lâm đã nói gì với em? – Khang rút lại bàn tay đang đặt trên tóc của Ngọc Ánh lại, chống cằm lên tay, ánh mắt như có như không hướng về cô gái bé nhỏ trước mặt.
Hai hàng mi dài khẽ lay động, đôi môi Ngọc Ánh hơi run rẩy mím chặt lại, cô thật sự rất muốn nói rằng: thực ra, chẳng cần Thùy Lâm nói, cô cũng đã biết tất cả, về sự có mặt của cô gái ấy, về mối quan hệ của hai người và cả về một cô gái khác nữa.
Anh có còn nhớ không, cô gái bé nhỏ của ngày trước ấy?
Nhưng lời nói chưa bật ra khỏi cổ họng đã vội nuốt lại vì một dòng suy nghĩ chợt thoáng qua.
Chưa gì đã vội vàng hỏi như vậy, anh đang lo lắng và khẩn trương cái gì chứ?
Có phải là vì còn điều gì bí mật mà anh không muốn cho em biết không?
Anh lo sợ Thùy Lâm sẽ lỡ miệng nói ra điều không nên nói sao?
Đôi mắt to ai oán nhìn lên khuôn mặt rất đẹp trai kia, mang theo bao nhiêu tia nhìn với những cảm xúc khác nhau, oán trách có, hi vọng có, mong chờ có và… đau buồn cũng có.
Oán trách vì anh có điều giấu cô, trong khi cô đã là bạn gái của anh.
Hi vọng anh sẽ nói ra điều đó.
Mong chờ rằng sau này anh sẽ không có điều gì giấu cô nữa.
Đau buồn vì thất vọng, anh đã không nói ra, anh quyết định giấu cô.
Nhưng chàng trai ấy lại đang dời lực chú ý đến điều gì đó bên ngoài cánh cửa kia, nên chẳng thể nhìn cũng chẳng thể hiểu tất cả những gì đang diễn ra qua đôi mắt đó và những đấu tranh trong lòng cô bé.
Điều gì ở bên ngoài đó thu hút anh đến vậy chứ?
Ngọc Ánh hơi nhỏm người dậy, nhẹ nhàng đến mức không để cho con người vô cùng tinh ý kia không nhận ra, để rồi khi nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ đang bước đi dưới tán cây, cả người cô cứng đơ lại, trái tim chợt chùng xuống, tất cả mọi thứ trong lòng như một tòa thành đổ nát vì thiên tai mà sụp đổ.
Ngọc Ánh chợt nở một nụ cười, nụ cười tự giễu, chế nhạo chính bản thân mình.
Buồn cười thật, cái gì mà chẳng có gì với nhau?
Cái gì mà rất trong sáng chứ?
Hiện giờ, anh đang nhìn người ta đắm đuối, dường như chỉ hận không thể bước xuống mà thương yêu cô ta như vậy, bảo tôi làm sao tin tưởng anh đây?
Con người anh vốn quen với những lời sáo rỗng cùng không chân thực như vậy sao?
Có phải anh nghĩ rằng, tôi vẫn còn là con ngốc ngày đó, không hề suy nghĩ mà tin anh vô điều kiện, để anh xoay vòng như một món đồ chơi nhạt nhẽo?
Thích thì gọi đến, cưng nựng, chiều chuộng như một đứa bé, chán thì vứt đi, thậm chí liếc mắt một cái cũng cảm thấy lười.
Giang sơn khó đổi, bản tính khó rời, cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu được thấm thía lời cảnh cáo trong câu nói đó.
Anh chẳng phải là một ví dụ rất điển hình sao?
Ngày đó, anh đối xử với tôi như thế nào, tôi nguyện quên hết vì nghĩ rằng có lẽ, đó chỉ là một thời thanh niên sốc nổi cùng bồng bột, suy nghĩ còn trẻ con của anh.
Bây giờ anh đã lớn, đã trưởng thành, suy nghĩ cũng đã đủ chín chắn, tôi đã từng nghĩ có lẽ anh đang thực sự muốn nghiêm túc bắt đầu với tôi.
Nhưng thực tế đã chứng minh tôi sai rồi, hoàn toàn sai rồi.
Anh sẽ mãi mãi không bao giờ có thể thay đổi được con người mình, nó như một sợi rễ đã cắm cội vào sâu trong cơ thể anh vậy, không thể nhổ nó đi.
Ngày trước anh tệ hại như thế nào thì bây giờ anh cũng như vậy, à, không, còn hơn thế. Ít ra ngày trước, anh còn có một khuôn mặt của một cậu trai trẻ, của một đứa trẻ còn ngây thơ, không hiểu sự đời, chẳng ai trách anh cả.
Cn bây giờ, anh lấy cái sự trưởng thành cũng thành đạt của mình để che giấu đi bản chất con người thật của mình, khiến người khác dù không muốn nhưng cũng phải bị sa lầy vào đám bùn do chính anh tạo ra.
Đột nhiên Ngọc Ánh cảm thấy thật may mắn khi chàng trai trước mặt này không bỏ cô lại một mình để chạy đi tương thân tương ái cùng người con gái kia, ít ra anh còn để cho cô một chút mặt mũi, một chút tôn nghiêm còn sót lại của một con rối.
Như vậy, có thể nói hay không, trong mắt anh vẫn còn có cô?
Cô vẫn còn tồn tại ở một nơi nào đó trong mắt anh, có thể như là đâu đó lẫn trong đám bụi ven đường bay vào khi anh đang đi chẳng hạn?
Cũng có thể lắm chứ.
Chiếc váy voan mỏng gặp gió khẽ lay động cùng mái tóc dài được xõa xuống, hệt như một nàng tiên yếu ớt chưa từng gặp bất cứ trở ngại nào, rất đẹp, dưới những chiếc lá rụng cùng những cơn gió xào xạc, chỉ có một mình người con gái ấy thôi nhưng cũng đủ để tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ và động lòng người đến vậy.
Đột nhiên, từ sâu thẳm một nơi nào đó trong con người Ngọc Ánh, dâng lên một nỗi chán ghét đến cực cùng người con gái ấy, vừa ghét vừa ngưỡng mộ.
Tại sao ông trời lại có thể thiên vị tới như vậy, tạo ra một con người hoàn hảo đến như thế, lại tạo ra một người không có gì như cô.
Hệt như một chiếc quần jean đứng bên cạnh một chiếc váy dạ hội, cho dù chiếc quần đó có được nhiều người dùng đến đâu thì vẫn chẳng bao giờ có được những ánh nhìn ngưỡng mộ mà mọi người dành cho chiếc váy dạ hội kia.
Nhìn xuống bản thân mình, Ngọc Ánh cười một cách trào phúng, cô thì có gì để mà so sánh với người ta chứ?
Một mái tóc ngắn cũn cỡn, mỗi khi gặp gió thì lại xù lên như con nhím xù lông, dáng người thì vừa lùn vừa mập, nhìn vào chỉ thấy chướng mắt chứ làm sao có được sự thương cảm của người khác, chỉ sợ bão còn chưa đủ để quật ngã cô chứ đừng nói tới gió.
Lại nhìn vào chàng trai vẫn đang say sưa nhìn xuống dưới kia, lúc này Ngọc Ánh mới hiểu thế nào là kết cục bi thảm của câu nói: “Anh đứng trên lầu ngắm cảnh, người ngắm cảnh đứng trên lầu nhìn anh. Ánh mặt trời sáng tô điểm cửa sổ của anh. Anh tô điểm giấc mộng của người khác.”
Trong lòng chợt trở nên bi ai rồi lạnh lẽo đến cực điểm.
Đúng vậy!
Anh có biết được không?
Khi anh đang say sưa nhìn một người con gái khác, thì đang có một người con gái cũng đang nhìn anh, tâm hồn như vỡ vụn khi anh chẳng hề biết những gì cô ấy đang nghĩ, thậm chí còn chẳng nhận ra cô ấy đang hướng ánh mắt về phía anh.
Hay khi anh đang trầm tư, nghĩ về một người con gái khác thì cô cũng đang nghĩ về anh, nghĩ đến nước mắt chảy dài từ lúc nào cũng chẳng hay, chỉ đến khi vị mặn len lỏi vào môi, hai mắt cay xè chẳng còn thấy được gì nữa mới nhận ra đôi mắt mình nhạt nhòa, ngập nước.
Trong những ngày mưa hay ngày nắng to, anh đứng dưới mưa, dưới nắng cầm ô che cho cô gái ấy.
Còn với cô, anh chỉ có thể đứng dưới mưa cùng cô, hoặc là đưa cô đến một chỗ trú tạm thời mà thôi cũng chẳng thể được nói là mãi mãi.
Lãng mạn thật đấy, nhưng chẳng thể dài lâu, và chẳng hề có lợi cho sức khỏe, và cũng rất đau tim.
Vì cô gái ấy, ngày ngày anh mang ô bên mình, che nắng, che mưa cho cô ấy.
Còn vì cô, anh chỉ đưa ra bàn tay trống rỗng của mình rồi cười, một nụ cười vô tội trước cái nhìn trách móc của cô.
Anh sẽ mãi mãi chẳng thể biết được, những đau đớn mà người cô đã phải chịu, vì yêu anh.
Cũng chỉ vì yêu phải một chàng trai không tim không phổi như anh, mà cô ấy phải gắng chịu tất cả mọi hành hạ, về thể xác, và cả về tinh thần nữa.
Nhưng chẳng thể trách được ai cả, chỉ có thể trách cô mà thôi, yêu một người không nên yêu, có trách thì trách trái tim đã lựa chọn sai người để yêu.
Tại sao trong bao nhiêu con người, bao nhiêu chàng trai như vậy, lại chọn anh, để rồi đau, để rồi lại than thầm, oán trách như một người vợ lẽ bị chồng bỏ quên?
Một thân ảnh lặng lẽ xuất hiện vào trong mắt khiến cho tâm tình ngắm cảnh của Khang không cánh mà bay, đáy mắt cậu lộ rõ vẻ chán ghét với người con gái đang đi dưới kia, thu hồi lại ánh mắt của mình, cậu dời lực chú ý sang người con gái gần mình.
Cô đang đăm chiêu không biết là đang nghĩ điều gì, đôi mắt to ẩn dưới hai hàng lông mi dày, những vệt sáng không còn nữa, mà thay vào đó là một nỗi ưu phiền không nói ra.
Lại đang suy nghĩ gì vậy chứ?
Sao cô ấy cứ hay nghĩ vẩn nghĩ vơ vậy chứ?
Có trời mới biết, người được mệnh danh là siêu đoán ý qua nét mặt như cậu, đứng trước mặt cô luôn vô lực, nếu để cho đám bạn cợt nhả của cậu biết được điều này, dám chắc chúng sẽ cười cậu thối mũi mất.
Ai bảo cô cứ thay đổi suy nghĩ xoành xoạch như vậy chứ?
Đã vậy những ý nghĩ đó lại vô cùng quái dị, cũng chẳng thể hiểu trong 5 năm vắng cậu, bố mẹ cô ấy đã cho cô ăn phải bả gì mà cô có thể có những suy nghĩ siêu biến hóa, tới mưc người bình thường như cậu không thể theo kịp và không thể nghĩ tới?
Nhưng mà nghĩ kĩ thì cũng đúng thôi, người không bình thường thì tất nhiên sẽ có những suy nghĩ khác với người bình thường thôi.
Mi tâm Khang hơi nhăn lại, cậu thật sự rất khó hiểu.
Đã từng nắm rõ người con gái này trong lòng bàn tay, chỉ cần một chút gợn song hay một cái nhăn mày của cô, là cậu có thể biết được cô đang nghĩ gì, thích và không thích điều gì.
Nhưng hiện giờ, nhìn vào trong đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy, cậu chỉ thấy một khoảng không vô tận, một cảm giác trống trải đến lạ lùng.
Có phải thời gian đã khiến cho hai người tưởng chừng như gần vô cùng trở nên xa lạ không?
Hay là do cô che giấu quá tốt, cậu không thể nhìn ra được?
Nếu vậy, đã bắt đầu từ bao giờ, khi nào thì cô học được cách vùi đi tâm trạng của mình vào sâu bên trong?
Để khi người ngoài nhìn vào, chỉ thấy một sự mờ mịt đến khó tả, hệt như con rùa thu mình vào trong chiếc mai, tối tăm, cách li mình với thế giới bên ngoài, ai cũng không thể chạm vào nội tâm của cô.
Che giấu như vậy để làm gì chứ?
Chẳng lẽ, em không muốn cho bất cứ ai có thể đoán được tâm ý của mình sao?
Không nhìn thấy gì hết, không hiểu điều gì hết, về em, như vậy, anh thấy mình làm người thật là thất bại.
Bởi vì, bản thân anh, từ khi sinh ra, và lớn lên, chỉ để có thể hiểu được em, yêu em mà thôi.
- Thực ra, em đang nghĩ gì vậy? – Giọng nói nhẹ nhàng kèm theo sự bất lực.
Tiếng nói đột ngột vang lên cắt ngang dòng cảm xúc của Ngọc Ánh, cô ngơ ngác như con nai tơ ngẩng mặt lên, làn mi hơi nheo lại, dường như đang muốn xác định xem câu nói của cậu vừa rồi là gì.
Nhìn vào trong đôi mắt trong veo ấy, Khang rất muốn nói, nói với cô ấy rằng em đã khác ngày xưa rất nhiều, rất nhiều, rốt cuộc điều gì đã khiến em khác như vậy, là vì thời gian, hay vì cuộc sống, hay là vì chàng trai có tên là Hoàng Anh kia?
Nhưng lời nói đến đầu môi lại phải nuốt lại vì cậu sợ, sợ nỗi ám ảnh của quá khứ lại về.
Cậu ghét cái bóng tối quá khứ ấy, khó khăn lắm mới có thể thoát được khỏi nó, sao lại ngu ngốc để nó cuốn lấy chứ?
Nhìn lại về dòng kí ức ấy, đẹp thật, ngốc thật nhưng cũng đau thật.
Đã đau rồi thì làm gì còn ai muốn nhớ lại, hay nghĩ về nó chứ?
Con người ai chẳng muốn quên đi hết nỗi buồn và chỉ nhớ lại niềm vui, nhưng đâu có ai biết rằng, niềm vui thì mới dễ quên, còn nỗi buồn thì không bao giờ.
“Tùng… tùng… tùng…”, ba hồi trống ra chơi vang lên, báo hiệu giờ học đã kết thúc, Ngọc Ánh như người bị điện giật, đứng phắt dậy, Khang giật thót người khi thấy hành động nhanh lẹ và đột ngột này của cô bé bên cạnh, nhìn cô một cách khó hiểu.
Dường như cũng nhận ra hành động của mình hơi là dọa người, Ngọc Ánh cười hì hì chữa ngượng, tay chỉ chỉ vào cánh cửa đang khép lại im ỉm, giọng nói rụt rè:
- Hi… hi… trống rồi, em phải về lớp ạ.
Gật đầu một cái biểu lộ cho sự đồng ý rồi dường như một điều gì đó chợt hiện ra khiến cho đôi môi mỏng chợt cong lên đầy bất mãn, đáy mắt không nhanh không chậm lướt qua cô gái đang xoay người chuẩn bị bước đi, nhanh như cắt với tay, hành động mau lẹ và chuẩn xác.
Chỉ nghe tiếng giày xoay “xoẹt” và tiếng động “phịch” một cái khiến cho người ta liên tưởng tới trò chơi lộn cầu vồng hồi nhỏ, chỉ thiếu điều hai người này chưa nói: “Lộn cầu vồng, nước trong nước chảy, có cô mười bảy, có chị mười ba, hai chị em ta cùng lộn cầu vồng” mà thôi trước khi diễn mà thôi.
Đến khi màn lộn cầu vồng đã hoàn thành xong, Ngọc Ánh mới ý thức được rằng cô đang nằm gọn trong lòng của ai đó.
Một bờ môi lạnh khẽ cọ cọ trên má cô khiến Ngọc Ánh vô cùng nhột, vừa thẹn thùng vừa nhột khiến cho Ngọc Ánh bật cười khanh khách, cố gắng đẩy cái đầu to này ra, cũng cố gắng hết sức để mình thoát khỏi cánh tay của con sói lớn:
- Thầy… buồn quá… đừng cù em…
Chóp mũi đang đảo qua đảo lại trên đôi má hồng tròn kia không vì thế mà dừng, ngược lại còn tăng thêm lực khiến Ngọc Ánh muốn giãy mà không được, đôi môi bạc khẽ mấp máy, giọng nói quyến rũ đầy ma lực:
- Ai cù em? Không ngờ em lại có nhiều lông buồn như vậy, có phải là quá nhạy cảm không? – Nói xong còn thổi phù vào chiếc cổ trắng ngần làm cô nhóc co rúm người lại.
Nhăn khuôn mặt đỏ ửng lại, Ngọc Ánh nhăn nhó, giọng nói bất mãn đột nhiên trở thành nũng nịu:
- Thầy… buông em… sẽ có người thấy…
Cười khục khích một lúc, Khang mới chậm rãi xoay người cô gái trong lòng lại, để cô vừa ngồi lên đùi mình, vừa nhìn thẳng vào mặt mình, nghiêng đầu hỏi:
- Em có biết sai không?
Sai?
Sao đột nhiên đang từ buông ra chuyển sang sai là sao?
Mà sai gì?
Sai khiến?
Sai quần áo?
(size: /saiz/ í mà, khi phát âm tựa như là sai, bạn Ngọc Ánh là dân anh nên mới nhầm)
Làm sai?
Ngẩn người ra một lúc, Ngọc Ánh mới tiêu hóa được câu hỏi lạc đề này, mở mắt to ra như một con ngố, cô nhỏ lắc đầu.
Cô đã kịp làm gì đâu mà sai được chứ?
Có phải hỏi quá thừa rồi không?
Dường như biết trước Ngọc Ánh sẽ có phản ứng đần độn như vậy nên Khang không hề giận, cậu chỉ cười một cách tinh quái, không hề báo trước mà đặt đôi môi mỏng lên môi cô, nhẹ nhàng mà tinh tế, không hề gặm nhấm như loài động vật, chỉ là một cái hôn nhẹ, không hề mang một chút dục niệm nào, rất trong sáng.
Không hề vồ vập như trong phim hay những quyển tiểu thuyết miêu tả, rất nhanh, khiến Ngọc Ánh cảm tưởng như vừa rồi chỉ là một con gió thoảng qua, nhưng dư âm nó để lại thì lại không hề nhỏ chút nào.
Đôi môi khẽ nhếch lên tạo một đường cong tuyệt đẹp cho nụ cười của Khang, cho thấy cậu rất thỏa mãn với phản ứng ngờ ngệch của người trong lòng, từ từ buông tay cô ra, hệt như con thú thả lồng cho con mồi khi đã ăn no nê, giọng nói như mơ như thực vang lên:
- Em quên điều đó.
Khuôn mặt đang đỏ ửng càng thêm đỏ đậm hơn, hệt như một ngọn lửa đang cháy, luống cuống đứng dậy, đôi mắt Ngọc Ánh nhìn mông lung rồi chạy biến ra ngoài cửa, không buồn đóng cửa lại sau khi đã mạnh mẽ mở nó ra, cứ như cô bé chạy như điên như dại về lớp, dường như cô muốn sức gió do mình tạo ra sẽ phần nào dập tắt đi hơi nóng đang tỏa ra trong người mình.
Nhưng những suy nghĩ vẫn còn vất vưởng trong đầu không những không khiến cô bình tâm lại mà còn thêm chao đảo.
Dư âm của nụ hôn đó vẫn còn, đôi môi bạc ấy lạnh lẽo vô cùng, nhưng tại sao khi chạm vào, cô lại cảm giác nó rất ấm, dường như có thế thấy được sự trân trọng của anh ấy qua sự dịu dàng ấy.
Không hề ép buộc, không hề bá đạo, không hề gượng ép, mà chỉ im lặng, đợi chờ cô có thể tiếp nhận.
Chỉ từ từ, từng chút một, từng chút một chạm vào nơi mềm yếu nhất trái tim, rồi dần dần sẽ trở thành một phần to lớn, không thể thiếu.
Nếu nói là không cảm động thì là đang nói dối, vì con người cô không phải là không tim không phổi.
Hơn nữa, tim của cô cũng không phải là đá, là băng.
Cũng chẳng phải nói riêng cô, mà bất cứ cô gái nào, khi được một người con trai nâng niu như cũng sẽ chẳng thể vô tâm mà thờ ơ được, huống chi đó còn là người mình yêu.
Nhưng làm sao biết được rằng điều đó sẽ kéo dài được bao lâu?
Làm sao biết được rằng sau sự hạnh phúc này lại là nỗi đau gì đang đứng chờ?
Làm sao biết được sau nụ cười hôm nay là bao nhiêu nước mắt của ngày mai?
Làm sao biết được rằng sau một lời nói thật là bao nhiêu lời nói dối?
Làm sao biết được trong trái tim người ấy đang nghĩ gì?
Đã từng có một khoảng thời gian dại khờ như vậy rồi, nên rất khó để có thể tiếp tục tin tưởng người ấy thêm một lần nữa.
Vết xe đổ ấy, như một nhát dao, sắc nhọn mà nhạy bén, đã hung hăng cứa thật mạnh vào tâm hồn, khiến nó rớm máu, và thành sẹo, không thể xóa đi.
Chỉ cần một chi tiết nhỏ của kí ức là đã có thể khiến cô co rúm lại như một con hươu nhát gan khi đứng trước kẻ thù đang lăm le muốn làm thịt mình.
Có phải vì vậy nên cho dù anh có làm gì, có thay đổi như thế nào, thì trong mắt cô anh vẫn là một kẻ dối trá, một tên đóng kịch cực kì giỏi không?
Đôi hàng mi đang chau lại dần dần dãn ra, đôi mắt to sáng giờ đây đang cụp xuống, phủ một màn sương trắng xóa, không cho ai nhìn thấy và cũng chẳng ai thấy được bất cứ điều gì đang ẩn giấu trong ấy.
Hệt như con ốc thu mình vào chiếc vỏ để che giấu bản thân, vì không có được chiếc vỏ vững chãi như con ốc nên cô đành phải lấy làn mi mỏng manh che đi chính đôi mắt của mình, đôi mắt mà mọi người khi nhìn vào thường nói rằng nó rất đẹp và biết nói.
Dứt khoát xoay người đi, Ngọc Ánh chạy một mạch hướng về phía lớp mình.
Cô đang trốn chạy một điều gì đó, vì cô không có can đảm để đối diện với sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.