Chương 4: Chuyện chiếc đồng hồ và tấm ảnh
Rainy
28/11/2013
Misa, bầu trời hôm nay thật đẹp, anh đang cảm thấy rất vui, có lẽ cảnh vật bên ngoài đã tác động đến nội tâm bên trong.
Không hiểu sao đột nhiên trong lòng anh dâng lên một cảm giác rất kì lạ, tựa như là sự rạo rực, anh không biết tại sao mình lại như thế nữa, nhưng anh chắc chắn rằng điều đó có liên quan đến em, cô gái bé nhỏ của anh ạ.
Không biết là điềm may hay điềm gở nhỉ, anh mong rằng sẽ là điềm may, vì anh không muốn em phải gặp chuyện gì đâu.
Nếu có chuyện gì thì hãy để mình anh gánh hết là được rồi.
Anh yêu em rất nhiều, chờ anh nhé, Misa!
Thùy Lâm thơ thẩn ngồi trong lớp, một tay chống lên má, ánh mắt lơ đãng nhìn lên bảng, một tay che cái miệng đang ngáp vô cùng to.
Thùy Lâm vô cùng lo lắng cho đôi mắt của mình, cứ kiểu này, không sớm thì muộn, chắc chắn cô sẽ bị lóa mất. Trên bảng thì cô giáo viết chi chit, đã thế mi li của mỗi chữ lại cô cùng nhỏ mới chết người, còn ở dưới, Ngọc Ánh với bộ quần áo đỏ chót vô cùng nổi bật và hại mắt khiến cho mắt Thùy Lâm co giật không ngừng.
Con nhỏ khùng này, nó nghĩ gì mà chơi nguyên cả cây đỏ thế này không biết? Chẳng lẽ nó không biết như thế là vô cùng bất lương sao? Không lẽ đây là cách mà mọi người thường nói: nổi bật nhưng cũng hại chết người.
Thùy Lâm dám thề, không cần ghi biển Đừng nhìn tao, dám chắc Ngọc Ánh đi ra đường với bộ này, mọi người ai cũng nhìn cô rồi sẽ như bị đau mắt mà không nhìn nữa.
Giá mà ở đây có con bò tót nhỉ? Chắc chắn nó sẽ được một bài học, cho biết thế nào là đỏ.
Hứ, đúng là đồ đáng ghét mà.
Nhìn lên trên chết, mà nhìn xuống dưới cũng không sống được, Thùy Lâm nghiến răng ken két, sao xung quanh cô không có ai bình thường hết vậy?
Một con bạn đại biến thái ở trường, một người anh siêu đại biến thái ở nhà đã khiến cô muốn tự tử rồi, đến giáo viên cũng định khuyến khích công cuộc tự tử của cô nữa sao?
Nằm gục xuống bàn, Thùy Lâm khóc không ra nước mắt, có oan mà không được giải, còn gì bi phẫn hơn không chứ?
Ông trời ơi!
Mặc kệ trên bảng cô giáo sinh học đang giảng bài rất hăng say và đầy nhiệt huyết, cả lớp vẫn cứ nhao nhao như chợ vỡ.
Chỉ có một vài phần tử ngoan ngoãn ở trong lớp là chăm chú ngước lên bảng, nhưng có vào được đầu ít nào hay không lại là cả một vấn đề.
Ví dụ điển hình là bạn Ngọc Ánh của chúng ta, đôi mắt hướng lên nhìn cô giáo rất say sưa, nhưng thỉnh thoảng vẫn kìm nén được mà liếc mắt lên nhìn chiếc đồng hồ được đặt ngay phía trên đầu của cô giáo và không ngừng đếm xem lúc nào thì hết giờ.
Cô Hải – giáo viên dạy toán của lớp Ngọc Ánh – đã từng lắc đầu ngao ngán khi nhìn thấy chiếc đồng hồ của lớp và nói rằng: “Cái đồng hồ này các bạn mua về là để thực hiện lợi ích xem giờ cho các bạn chứ không phải là cho giáo viên chúng tôi. Những lớp khác thì để đồng hồ ở cuối lớp để các cô giáo xem, còn lớp này thì lại để đồng hồ ở trên đầu. Tôi thấy các bạn cứ chăm chú nhìn tôi như vậy tôi lại nghĩ rằng các bạn đang chăm chú nghe giảng lắm, ai ngờ hóa ra là nhìn đồng hồ nên mới tiện thể nhìn luôn tôi.”
Nhắc chiếc đồng hồ này thì phải nói rằng nó là một thành viên được khá nhiều lời comment, thầy cô giáo nào vào lớp, không khen thì chê, không chê thì khen đều phải có một vài lời góp ý cho nó.
Cô Khanh – cô giáo dạy sinh học kiêm luôn công nghệ - đã phải quay đầu 225 độ để có thể xem được giờ vì đồng hồ vừa để đằng sau lại vừa để nghiêng.
Hay cô Ngân – giáo viên dạy văn – thì đứng ở dưới lớp, nheo mắt lại nói bằng một vẻ tinh quái: “ Lớp này bị vẹo đầu hết rồi sao mà để đồng hồ nghiêng thế này?” , hoặc là cô Hiền – giáo viên chủ nhiệm của lớp – thì hài hước hơn, vừa cười vừa nói: “ Các bạn lớp mình bị lệch mắt rồi hay sao mà để đồng hồ thế này?”,…, vân vân và vân.
Chốt hạ lại một câu là lời nhận xét về bé đồng hồ này vô cùng phong phú, nhưng chủ yếu là nói về việc để nó trên chứ không phải dưới và việc nó bị để nghiêng.
Lại nói về việc treo đồng hồ, lớp 10a7 của trường là lớp khối D duy nhất, mà khối D thì nữ lại chiếm gần như là 92% còn nam thì chỉ chiếm 8%. Lớp 12a7 có 38 nữ 4 nam, lớp 11a7 có 37 nữ 2 nam, còn lớp 10a7 của Ngọc Ánh thì có 35 nữ 3 nam, như vậy đủ để thấy thành phần nam hiếm hoi như thế nào ở đây.
Lớp của Ngọc Ánh tuy nhiều nữ nhưng hầu như là có chiều cao sàn sàn nhau nên việc với lên để treo đồng hồ có xuất sác bằng không.
Còn với số lượng nam không ít lắm ( so với 11a7 ) thì lại ** le ở chỗ là hai bạn có thể được coi là nam ở lớp lại có một chiều cao vô cùng khiêm tốn ( còn thấp hơn cả nữ ) nên treo đồng hồ lại càng không thể, một tên có chiều cao tương đối ổn thì lại là thái giám nên lớp không còn cách nào khác đành phải viết thông báo tuyển nam sinh dán lên trước cửa lớp.
Ngày qua ngày trôi qua, thấm thoắt một tuần rồi mà vẫn không có ma nào chịu đến dự tuyển, bạn bí thư của lớp – Ngọc Ánh rất mất hết kiên nhẫn nên đã lạm dụng chức vụ của mình ra lệnh cho cô bạn có chiều cao khấm khá nhất lớp – Trang cận – đứng trên ghế để treo đồng hồ.
Cái tên nói lên tất cả, chữ cận kia không phải ngẫu nhiên mà đi theo sau cái tên Trang vô cùng hay của cô bạn đó, đây là một cô nàng 4 mắt chính cống.
Chính vì có thêm hai cái mắt nữa nên cô bạn này đã khiến cả lớp được rất nhiều lời comment.
Còn nhớ hôm đó, Ngọc Ánh đã hung hăng dõng dạc nói trước toàn lớp rằng: “ Con trai thì có gì hay ho chứ, con gái chúng ta còn được việc hơn lũ to xác mà vô dụng đó. Chẳng lẽ không có lũ đó thì chúng ta không treo được đồng hồ lên sao?” rồi lại vô cùng nhẹ nhàng nói “ Trang, bạn lên treo đồng hồ đi!” khiến cho cả lớp tí nữa té ngửa, tưởng rằng cô nằng này có thể tự mình treo lên, ai dè lại thành ra thế này.
Thế mới nói, đừng nhìn vẻ bề ngoài mà đáng giá bên trong, bạn Ngọc Ánh tuy bề ngoài là hổ thật đấy, nhưng thực chất chỉ là hổ giấy thôi, bên trong rỗng toác, rất có tố chất làm chuột.
Câu nói của Ngọc Ánh đã nhanh chóng được lan truyền rộng rãi từ người này sang người khác, từ lớp này sang lớp khác, và chẳng bao lâu sau Ngọc Ánh đã cực kì nổi tiếng với danh hiệu “cô nàng cá tính chỉ biết nói suông”.
Cá tính thì có thể dễ dàng hiểu được nhưng nói suông thì lại phải nhắc đến một sự kiện nữa.
Vào ngày thứ bảy của vài tuần trước, khi cả lớp đang chuẩn bị sinh hoạt thì đột nhiên có người của bộ giáo dục về thăm trường và ngẫu nhiên lại chọn lớp 10a7.
Khi nhìn thấy chiếc đồng hồ treo lệch của lớp, bộ đã phê bình nghiêm khắc và nói lớp phải treo lại ngay lập tức.
Cả lớp khi đó dồn hết ánh mắt mong chờ về phía Ngọc Ánh vì trước đó câu nói của cô nàng đã tổn thương đến lòng tự trọng sâu sắc của các nam sinh lớp khác nên chẳng có một ai tình nguyện muốn giúp lớp cả.
Thấy ánh mắt thân tình của mọi người cộng thêm sức ép từ phía nhà trường, Ngọc Ánh đành phải mím môi, mặt dày gọi Hoàng Anh sang treo hộ.
Và từ đó cô nàng có biệt danh là “ cô nàng cá tính chỉ biết nói suông”.
5 tiếng trống ra về đã cứu Thùy Lâm ra khỏi cơn buồn ngủ. Cả lớp ồ lên một trận rồi vội vàng cất sách vở ra về, chẳng ai buồn để ý đến cô giáo còn đang nói nốt trên bảng.
Hôm nay, cô bạn giữ sổ đầu bài nghỉ nên Ngọc Ánh phải đi cất sổ thay, lững thững đi ra từ văn phòng, Ngọc Ánh đang định bước xuống sân trường thì một cơn mưa không biết từ đâu ập đến.
Nhìn sân trường chỉ còn lại vài học sinh về cuối cùng mà Ngọc Ánh không khỏi than thầm: “ Sao lại xui xẻo thế này không biết, đúng hôm về muộn lại mưa, ông trời ơi rốt cuộc kiếp trước con nợ gì ông vậy?”
Hóa ra làm người tốt cũng chẳng phải tốt đẹp gì.
Tự nhiên mất thời gian đi cất sổ lại còn bị vạ lây vào người nữa.
Đang chuẩn bị đội mưa về nhà thì lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang ở phía trước, Ngọc Ánh mừng rỡ, nhảy lên, vặn hết volume mà hét về phía trước:
- Hoàng Anhhhhhhhhhh!
Hoàng Anh chợt khựng người lại, sao cậu lại nghe thấy có tiếng con gì đó kêu tên cậu nhỉ?
Không lẽ thế giới này biến đổi rồi, con vật mà cũng biết gọi người, đã thế còn biết tên cậu nữa.
Một thoáng rùng mình vì cái suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu, Hoàng Anh chép miệng, đang chuẩn bị bật ô ra ngoài thì:
- Hoàng Anhhhhhhhhh chết tiệt kia!
Lần này thì Hoàng Anh đã chắc chắn rằng mình không bị ảo giác, cậu nghe rõ ràng tên mình được gọi kèm theo hai chữ chết tiệt đằng sau nữa, mà cái giọng này… sao giống Ngọc Ánh thế nhỉ?
Nghĩ vậy, Hoàng Anh liền quay sang nơi phát ra tiếng gọi, đập vào mắt cậu là một con vịt đỏ chót đang nhảy dựng lên ở gần bảng tin của trường, đã thế 2 tay lại còn huơ huơ nữa chứ.
Thấy Hoàng Anh nhìn về phía mình, Ngọc Ánh vẫy vẫy tay với cậu, như là đang vẫy cún.
Hoàng Anh nhìn bộ dạng của Ngọc Ánh, bất lực đi về phía cô.
Đùa gì chứ, cái điệu bộ như vẫy chó đó là sao chứ?
Nếu không phải là anh có tính thương người thì em đã bị bỏ rơi giữa trời mưa vì cái vẫy tay đó rồi.
- Cảm ơn anh nha! – Ngọc Ánh đi vào trong ô, cười típ mắt lại – Nếu không có anh chắc em đội mưa mà về luôn.
- Sao đột nhiên hôm nay lại về muộn thế?
- Em đi cất sổ đầu bài, tại cái Linh nó nghỉ.
Hoành Anh trầm ngâm không nói gì nữa, bản thân còn đang lục lọi trí nhớ xem Linh là ai, cậu có quen biết cô bé đó không?
Thấy Hoàng Anh không nói gì, Ngọc Ánh cũng im lặng, vì cô biết Hoàng Anh vốn không thích nói nhiều.
Khang từ phòng giáo vụ đi ra, cậu thoáng nhìn hai người đang che ô đi đằng trước, ánh mắt lóe lên một tia nhìn khác lạ.
Người yêu sao?
Đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Tâm tình bỗng dưng không vui.
Tại sao lại thế nhỉ?
Nhìn lên bầu trời, những hạt mưa đang rơi tí tách, Khang khẽ thở dài não nề.
Có lẽ, là vì mưa chăng?
***
Tiếng chuông cửa vang lên khiến Ngọc Ánh đang ngồi nghiền ngẫm lại mấy quyển Đô rê mon phải đặt nó xuống bàn và đi ra ngoài mở cổng.
Thấy khuôn mặt Thùy Lâm sau cánh cổng, Ngọc Ánh vô cùng thắc mắc, vừa mới kéo cổng ra đã hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại tới đây?
Thùy Lâm bước vào trong, cụp ô lại, lườm Ngọc Ánh:
- Chẳng lẽ không có chuyện gì thì mình không được tới à?
Ngọc Ánh nhún vai tỏ vẻ vô tội:
- Mình không có ý đó, chỉ thấy bất ngờ thôi.
- Thế cậu có định mời mình vào nhà không? – Vừa nói Thùy Lâm vừa bước vào luôn không cần Ngọc Ánh phải mời.
Ngọc Ánh thở dài, chán nản nhìn cô bạn tự nhiên như ruồi của mình, khép cánh cổng lại, bước vào sau Thùy Lâm.
- Cậu lại đọc Đô rê mon hả? Đúng là đồ cuồng Nô bi ta. – Thùy Lâm đến bên ghế sô pha, cầm quyển truyện đang đọc dở của Ngọc Ánh lên, săm soi.
Ngọc Ánh giật lại quyển truyện từ tay Thùy Lâm, nhăn mặt, nhăn mũi nói:
- Kệ mình, liên quan gì tới cậu chứ, cậu không cuồng được thì ghen ăn tức ở sao?
- Thôi xin cậu, đừng dở giọng văn đó với mình, thừa biết là mình dốt văn mà. – Thùy Lâm chắp hai tay lại tỏ vẻ van xin.
- Muốn thắng là phải đánh vào điểm yếu của đối phương, cậu chưa nghe điều đó sao? – Ngọc Ánh hếch mũi lên, lên mặt nói.
- Không quan tâm. – Thùy Lâm ngồi phịch xuống ghế, cầm lấy túi ngô cay đang ăn dở của Ngọc Ánh dốc thẳng vào mồm, nhai tóp tép.
Ngọc Ánh há hốc mồm nhìn túi ngô cay của mình bị tàn phá trong vòng chưa đầy 10 giây, sững sờ một hồi rồi xông tới đánh túi bụi và người Thùy Lâm, miệng không ngừng rủa xả:
- Con nhỏ chết tiệt này, đó là đồ ăn trưa của mình, cậu có biết mình phải suy nghĩ kĩ lắm mới dám bỏ 5000 đồng ra để mua nó không hả? Mình chỉ dám ăn từng hột một, thế mà cậu dốc thẳng một phát vào mồm rồi ăn hết nó là sao hả? Trưa nay mình phải nhịn đói hả, con nhỏ đáng ghét, chết đi, chết đi, mình hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu.
Thùy Lâm bị Ngọc Ánh đấm tới đấm lui khiến cho những hột ngô ở trong miệng chưa kịp nhai phải ho tất ra ngoài, giữ tay của Ngọc Ánh lại, Thùy Lâm nói bằng một giọng khổ sở:
- Stop, stop!
Đến khi cảm giác được Ngọc Ánh đã hết manh động, Thùy Lâm mới vội vàng cầm lấy cốc nước uống, đặt cốc nước xuống, thở phù phù như người vừa thiếu oxi, nhìn Ngọc Ánh oán hận:
- Cậu định làm mình nghẹn chết hả? Muốn ám sát hay giết người thì cũng phải từ từ chứ.
- Cho cậu chết luôn đi, Dương Thùy Lâm, tớ nguyền rủa cậu sẽ vì tham ăn mà nghẹn chết.
- Cảm ơn lời chúc của cậu nhưng tớ e là cậu sẽ phải rút lại ngay sau khi tớ nói điều này ra.
Ngọc Ánh nghi hoặc nhìn Thùy Lâm, im lặng nghe cô nói. Thùy Lâm hất hất mặt rồi hắng giọng:
- Tối mai tới nhà mình ăn liên hoan.
- Liên hoan? Gì vậy?
- Anh trai mình về nước. – Thùy Lâm vừa nói vừa để hai ngón tay lên môi, cười rất tươi.
- Anh trai? – Ngọc Ánh nhắc lại bằng một giọng nghi ngờ - Cậu có anh trai từ bao giờ vậy?
Thùy Lâm nghe xong câu nói vô tâm vô tình đó của Ngọc Ánh thì đơ người luôn, nụ cười trên môi cứng ngoắc trông vô cùng khó coi.
Lạy chúa, tuy biết rằng con nhỏ này rất vô nhân tính nhưng không ngờ lại đến mức này.
Làm bạn với nó bao nhiêu năm mà nó lại hỏi mình có anh trai từ bao giờ thế, đúng là đả kích nặng nề mà.
- Cậu có cần phải làm người khác mất hứng thế không? – Thùy Lâm làm mặt lạnh nói.
- Không biết không có tội nhá. – Ngọc Ánh nhún nhún vai, giọng nói vô cùng dửng dưng.
- Được rồi, cho mình mượn máy tính một chút.
- Làm gì?
- Mình lên mạng.
- Nhà cậu không có sao?
- Hỏng rồi chứ nếu không mình đã không phải nhọc công sang đây.
- Đồ đáng khinh! – Ngọc Ánh nhìn Thùy Lâm một cái khinh bỉ rồi vào phòng lấy laptop mang ra cho cô bạn.
Thùy Lâm hớn hở cầm lấy chiếc máy tính, điệu bộ như con cún con đang chờ người lớn cho ăn, chỉ thiếu mỗi cái là Thùy Lâm không có đuôi mà phe phẩy thôi.
Ngọc Ánh ngồi xuống đối diện, cầm quyển truyện lên tiếp tục nghiền ngẫm.
Thùy Lâm bật máy, khi màn hình hiện lên thì cô hơi bất ngờ vì ảnh nền của máy, là ảnh một cô bé gái rất xinh xắn đang giơ hai tay lên bên miệng cười rất tươi, tấm ảnh này rõ ràng là Thùy Lâm đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải, gần đây thôi.
Cố gắng lục lọi trong trí nhớ nhưng vô ích, Thùy Lâm đành gác lại việc hành hạ trí nhớ của mình, cô xoay máy lại, hỏi:
- Đây là ảnh của ai vậy? Sao mình trông quen thế?
Ngọc Ánh liếc mắt nhìn lên rồi lại cúi xuống dán mắt vào quyển truyện, giọng nói thờ ơ:
- Xa tít chân trời gần ngay trước mắt.
- Cậu hả? – Thùy lâm xoay màn hình lại, nhìn vào màn hình rồi lại nhìn Ngọc Ánh, quả là có chút giống thật.
Hóa ra lúc nãy thấy quen là vì đây là ảnh hồi nhỏ của Ngọc Ánh.
“ Lặng đo nhịp tim rung lên khi thấy anh giờ, một thói quen khi nào hôm nay đổi thay nhưng không còn gì, một năm nhiều hơn là bao nhiêu ngang trái để rồi sớm mai em nhận ra người xưa giờ đâu nữa…”, tiếng nhạc vang lên báo hiệu có cuộc gọi đến, Thùy Lâm rút điện thoại từ trong túi ra, nhìn tên người gọi nhấp nháp trên màn hình, bật ngay người dậy, ngồi rất nghiêm chỉnh, hít một hơi dài rồi mới ấn nút nghe, giọng nói rụt rè:
- A lô, anh ạ!
Tất cả quá trình nghe điện thoại của Thùy Lâm đều không thoát khỏi con mắt tò mò của Ngọc Ánh, cô nhìn độ biến đổi của Thùy Lâm mà không khỏi thán phục người nào đang gọi đến.
Có thể khiến cho con nhỏ không biết trời cao đất dày này trở nên biết điều và nhún nhường như thế thì quả thật không phải một người bình thường.
Ngọc Ánh ngước mắt lên trời, thầm đoán xem đó là ai, nghe thấy cậu ấy nói anh ạ thì chỉ có hai khả năng: một là anh trai, hai là anh yêu.
Nhưng con nhỏ này có người yêu từ bao giờ nhỉ?
Cả anh trai nữa, hình như chưa bao giờ nghe thấy nó nói nó có anh trai.
Mà nếu như anh trai gọi thì tại sao phải biểu lộ cảm xúc nghiêm trọng như tổng thống gọi đến như vậy?
Suy ra cuối cùng thì chỉ có anh yêu thôi.
- Dạ, vâng ạ! Em về luôn đây. – Thùy Lâm nói một cách ngắn gọn rồi cúp máy luôn, khuôn mặt không giấu nổi vẻ bất mãn.
Thấy Thùy Lâm đã nói chuyện xong, Ngọc Ánh liền sán tới bên cạnh cô bạn, huých huých vai, giọng nói cời cợt:
- Nè, có bao giờ thế? Sao không nói gì với anh em hết vậy? Cái này mới à nha.
Thùy Lâm nhìn dáng vẻ không nghiêm túc của Ngọc Ánh, không giấu nổi sự bực tức, vốn dĩ ngay từ lúc nhận được điện thoại của tên siêu đại biến thái nhà mình cô đã không vui, nay lại thêm cái kiểu cợt nhả của Ngọc Ánh, thật sự là rất muốn đánh người.
Hai người bọn họ quả không hổ danh cùng là đại biến thái, dám hùa nhau vào để chọc tức cô.
Oh my god!
Không biết kiếp trước cô có mắc nợ gì hai người này không mà ông trời phái họ sang kiếp này trừng trị cô như thế nhỉ?
- Mình về đây, cậu ngồi đó mà yêu Nô bi ta của cậu đi. – Thùy Lâm vừa nói vừa đứng dậy, cầm lấy túi sách đeo lên vai, bước liền ra ngoài. Thấy Ngọc Ánh đứng dậy đi theo sau mình, cô liền nói – Không cần tiễn, mình tự đi được.
Ngọc Ánh “xì” một cái rõ dài, môi chìa hết ra ngoài, dày ước chừng phải đủ để nướng một xiên thịt:
- Ai tiễn cậu, mình đi đóng cổng!
Thùy Lâm đứng im một lúc không nhúc nhích, đến khi thấy Ngọc Ánh mở cổng và cúi xuống làm động tác xin mời ra ngoài cô mới hậm hực bỏ đi.
Ngọc Ánh nhìn người nào đó đang rất tức nhưng không làm gì được mà không khỏi phì cười.
Thùy Lâm bước vào trong nhà cẩn thận và rón rén như tên ăn trộm. Cô lựa từng bước đi sao cho nhẹ nhàng, không gây tiếng động nhất có thể.
Đang định đi qua phòng của anh trai để tới phòng mình thì điện thoại đột nhiên rung lên khiến cho cô giật bắn mình và nhanh chóng hôn sàn nhà.
“ Đứa chết tiệt nào đúng lúc thế nhỉ?”, Thùy Lâm lồm cồm bò dậy, cục tức nghẹn anh ách trong lòng, lấy điện thoại từ trong túi và mở tin nhắn ra:
“ Nếu đã về rồi thì vào đây nhanh lên!”.
Đọc xong tin nhắn và nhìn người gửi được một lúc lâu rồi mà Thùy lâm vẫn đứng im như phỗng, nếu như ánh mắt có lửa thì đã đốt cháy điện thoại từ lâu rồi.
- Cho một phút để vào! – Từ trong phòng vọng ra tiếng nói nghiêm nghị của ai đó.
Thùy Lâm nghe thấy liền mím chặt môi lại, đi vào, dáng vẻ uy nghiêm như dũng sĩ diệt rồng.
Bước vào trong và đóng cửa lại, Thùy Lâm tới gần người nào đó đang ngồi bắt chéo chân, tựa người vào chiếc ghế gần bàn để máy vi tính, ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại, tay còn vuốt vuốt mép vỏ.
Tưởng tượng nếu như bàn tay đẹp đẽ đó mà vuốt mà mình thì sao nhỉ?
Chắc là sung sướng lắm đây.
Suy nghĩ đó khiến cho Thùy Lâm không khỏi giật mình hoảng hốt, lắc đầu nguầy nguậy.
Sao mình lại có cái ý nghĩ biến thái như thế chứ?
Chắc là do truyền nhiễm bởi hai con gần mình rồi.
Khẽ nghiêng đầu, Thùy Lâm hỏi:
- Có chuyện gì mà anh gọi em về vậy?
Con muỗi thứ nhất này nghe thấy thì rời mắt khỏi điện thoại, đôi môi nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, nhưng với Thùy Lâm thì đây là điệu bộ vô cùng xảo trá của anh mình.
Làm ơn đi, anh không còn kiểu dọa người nào khác ngoài kiểu nào sao?
Nhìn anh chẳng khác mấy tên du côn, du canh là mấy đâu.
- Nghe nói em đánh máy rất nhanh? – Ánh mắt của Khang khẽ đảo quanh Thùy Lâm một vòng rồi dừng lại ở chiếc điện thoại đang rung trên tay cô.
Thùy Lâm cười ngượng một cái rồi cầm lên xem tin nhắn, là của Hoàng Anh, lúc nãy cô đã nhắn tin muốn cho anh xem một thứ hay ho, bây giờ mới thèm nhắn lại, đúng là đồ bò rùa:
“ Em nói có thứ hay ho liên quan đến Ngọc Ánh, là thứ gì vậy?”
Thùy Lâm chép chép miệng rồi bấm tanh tách: “ Có qua thì phải có lại chứ!”
“ Em muốn bao nhiêu?”
“ 1 lít!”
Nhìn màn hình hiện lên chữ đã gửi tin nhắn thành công, Thùy Lâm khóa bàn phím lại rồi nhìn anh trai mình, gật đầu:
- Vâng, có gì không ạ?
- Tốt lắm, vậy ra soạn thảo cho anh văn bản này, chỉ cần chép thôi, không cần phải nghĩ ngợi gì cả.
Thùy Lâm vui vẻ bước tới, đây là lần đầu tiên cô được sờ vào máy tính của ác ma nhà cô nha.
Anh chẳng bao giờ cho ai đụng vào máy tính của mình vì nghe nói là ở đó có rất nhiều ảnh mối tình đầu của ảnh, đúng là cơ hội hiếm có, tội gì không tranh thủ chứ.
Ấn nút mở và chờ máy khởi động, Thùy Lâm quay người lại hỏi anh trai mình:
- Có tiền phí không anh?
Khang đang nhìn vào điện thoại không chớp mắt, khi nghe câu đó thì đuôi mắt khẽ động đậy, nhìn Thùy Lâm, nhướng mày hỏi:
- Gì cơ? – Giọng nói như vừa nghe được chuyện rất hay ho.
- Không, không ạ. – Thùy Lâm vội vàng phủ nhận rồi quay ngay người lại.
Anh ơi, anh đúng là vừa ki bo vừa đáng sợ mà, em chỉ mới hỏi thế thôi, anh cần gì phải có thái độ như vậy chứ?
Máy của Thùy lâm báo có tin nhắn, cô mở ra nhìn thấy một chữ “ Ok” hiện lên, khóe miệng không tự chủ được mà mỉm cười.
Hoàng Anh ơi, anh đúng là đồ dại gái mà.
Nhấn vào mục hình ảnh, Thùy Lâm mở tấm ảnh vừa lấy được ở máy tính của Ngọc Ánh ra, đang chuẩn bị bấm nút gửi thì màn hình máy vi tính lóe sáng, máy đã khởi động xong, cô nhìn lên màn hình, một tay cầm điện thoại, một tay di chuột.
Lúc ánh mắt Thùy Lâm nhìn vào màn hình cũng là lúc nụ cười trên môi cô cứng đơ lại, một bàn tay ấn luôn vào nút gửi rồi đánh rơi luôn cả điện thoại xuống bàn, tay đang cầm chuột không hề nhúc nhích.
Không phải chứ?
Sao lại thế này được?
Thùy Lâm không hề biết rằng đằng sau cô đang có một ánh mắt dõi theo từng cử chỉ lẫn biểu cảm đang diễn ra trên khuôn mặt cô, ánh mắt đó vừa sắc nhọn vừa mang theo một tia sáng.
Misa, anh đã nói với em rằng anh có một cô em gái bằng tuổi em và học cùng trường với em chưa nhỉ?
Không biết em có quen biết nó không nhỉ?
Anh mong rằng em sẽ chơi cùng nó vì như thế thì anh sẽ nhanh tìm thấy em hơn. Em gái của anh luôn tỏ ra vẻ rất sợ hãi anh, nó còn gọi anh là quỷ dọa xoa nữa chứ. Anh thực sự rất buồn cười khi thấy dáng vẻ khúm núm của nó mỗi lần đứng trước anh.
Anh đáng sợ đến vậy sao, Misa?
Liệu em có như thế không nhỉ?
Đừng học tập theo nó nhé, vì nếu vậy anh sẽ rất buồn và nghĩ rằng mình có khiếu dọa người đấy.
Anh rất nhớ em, chờ anh nhé, Misa!
Không hiểu sao đột nhiên trong lòng anh dâng lên một cảm giác rất kì lạ, tựa như là sự rạo rực, anh không biết tại sao mình lại như thế nữa, nhưng anh chắc chắn rằng điều đó có liên quan đến em, cô gái bé nhỏ của anh ạ.
Không biết là điềm may hay điềm gở nhỉ, anh mong rằng sẽ là điềm may, vì anh không muốn em phải gặp chuyện gì đâu.
Nếu có chuyện gì thì hãy để mình anh gánh hết là được rồi.
Anh yêu em rất nhiều, chờ anh nhé, Misa!
Thùy Lâm thơ thẩn ngồi trong lớp, một tay chống lên má, ánh mắt lơ đãng nhìn lên bảng, một tay che cái miệng đang ngáp vô cùng to.
Thùy Lâm vô cùng lo lắng cho đôi mắt của mình, cứ kiểu này, không sớm thì muộn, chắc chắn cô sẽ bị lóa mất. Trên bảng thì cô giáo viết chi chit, đã thế mi li của mỗi chữ lại cô cùng nhỏ mới chết người, còn ở dưới, Ngọc Ánh với bộ quần áo đỏ chót vô cùng nổi bật và hại mắt khiến cho mắt Thùy Lâm co giật không ngừng.
Con nhỏ khùng này, nó nghĩ gì mà chơi nguyên cả cây đỏ thế này không biết? Chẳng lẽ nó không biết như thế là vô cùng bất lương sao? Không lẽ đây là cách mà mọi người thường nói: nổi bật nhưng cũng hại chết người.
Thùy Lâm dám thề, không cần ghi biển Đừng nhìn tao, dám chắc Ngọc Ánh đi ra đường với bộ này, mọi người ai cũng nhìn cô rồi sẽ như bị đau mắt mà không nhìn nữa.
Giá mà ở đây có con bò tót nhỉ? Chắc chắn nó sẽ được một bài học, cho biết thế nào là đỏ.
Hứ, đúng là đồ đáng ghét mà.
Nhìn lên trên chết, mà nhìn xuống dưới cũng không sống được, Thùy Lâm nghiến răng ken két, sao xung quanh cô không có ai bình thường hết vậy?
Một con bạn đại biến thái ở trường, một người anh siêu đại biến thái ở nhà đã khiến cô muốn tự tử rồi, đến giáo viên cũng định khuyến khích công cuộc tự tử của cô nữa sao?
Nằm gục xuống bàn, Thùy Lâm khóc không ra nước mắt, có oan mà không được giải, còn gì bi phẫn hơn không chứ?
Ông trời ơi!
Mặc kệ trên bảng cô giáo sinh học đang giảng bài rất hăng say và đầy nhiệt huyết, cả lớp vẫn cứ nhao nhao như chợ vỡ.
Chỉ có một vài phần tử ngoan ngoãn ở trong lớp là chăm chú ngước lên bảng, nhưng có vào được đầu ít nào hay không lại là cả một vấn đề.
Ví dụ điển hình là bạn Ngọc Ánh của chúng ta, đôi mắt hướng lên nhìn cô giáo rất say sưa, nhưng thỉnh thoảng vẫn kìm nén được mà liếc mắt lên nhìn chiếc đồng hồ được đặt ngay phía trên đầu của cô giáo và không ngừng đếm xem lúc nào thì hết giờ.
Cô Hải – giáo viên dạy toán của lớp Ngọc Ánh – đã từng lắc đầu ngao ngán khi nhìn thấy chiếc đồng hồ của lớp và nói rằng: “Cái đồng hồ này các bạn mua về là để thực hiện lợi ích xem giờ cho các bạn chứ không phải là cho giáo viên chúng tôi. Những lớp khác thì để đồng hồ ở cuối lớp để các cô giáo xem, còn lớp này thì lại để đồng hồ ở trên đầu. Tôi thấy các bạn cứ chăm chú nhìn tôi như vậy tôi lại nghĩ rằng các bạn đang chăm chú nghe giảng lắm, ai ngờ hóa ra là nhìn đồng hồ nên mới tiện thể nhìn luôn tôi.”
Nhắc chiếc đồng hồ này thì phải nói rằng nó là một thành viên được khá nhiều lời comment, thầy cô giáo nào vào lớp, không khen thì chê, không chê thì khen đều phải có một vài lời góp ý cho nó.
Cô Khanh – cô giáo dạy sinh học kiêm luôn công nghệ - đã phải quay đầu 225 độ để có thể xem được giờ vì đồng hồ vừa để đằng sau lại vừa để nghiêng.
Hay cô Ngân – giáo viên dạy văn – thì đứng ở dưới lớp, nheo mắt lại nói bằng một vẻ tinh quái: “ Lớp này bị vẹo đầu hết rồi sao mà để đồng hồ nghiêng thế này?” , hoặc là cô Hiền – giáo viên chủ nhiệm của lớp – thì hài hước hơn, vừa cười vừa nói: “ Các bạn lớp mình bị lệch mắt rồi hay sao mà để đồng hồ thế này?”,…, vân vân và vân.
Chốt hạ lại một câu là lời nhận xét về bé đồng hồ này vô cùng phong phú, nhưng chủ yếu là nói về việc để nó trên chứ không phải dưới và việc nó bị để nghiêng.
Lại nói về việc treo đồng hồ, lớp 10a7 của trường là lớp khối D duy nhất, mà khối D thì nữ lại chiếm gần như là 92% còn nam thì chỉ chiếm 8%. Lớp 12a7 có 38 nữ 4 nam, lớp 11a7 có 37 nữ 2 nam, còn lớp 10a7 của Ngọc Ánh thì có 35 nữ 3 nam, như vậy đủ để thấy thành phần nam hiếm hoi như thế nào ở đây.
Lớp của Ngọc Ánh tuy nhiều nữ nhưng hầu như là có chiều cao sàn sàn nhau nên việc với lên để treo đồng hồ có xuất sác bằng không.
Còn với số lượng nam không ít lắm ( so với 11a7 ) thì lại ** le ở chỗ là hai bạn có thể được coi là nam ở lớp lại có một chiều cao vô cùng khiêm tốn ( còn thấp hơn cả nữ ) nên treo đồng hồ lại càng không thể, một tên có chiều cao tương đối ổn thì lại là thái giám nên lớp không còn cách nào khác đành phải viết thông báo tuyển nam sinh dán lên trước cửa lớp.
Ngày qua ngày trôi qua, thấm thoắt một tuần rồi mà vẫn không có ma nào chịu đến dự tuyển, bạn bí thư của lớp – Ngọc Ánh rất mất hết kiên nhẫn nên đã lạm dụng chức vụ của mình ra lệnh cho cô bạn có chiều cao khấm khá nhất lớp – Trang cận – đứng trên ghế để treo đồng hồ.
Cái tên nói lên tất cả, chữ cận kia không phải ngẫu nhiên mà đi theo sau cái tên Trang vô cùng hay của cô bạn đó, đây là một cô nàng 4 mắt chính cống.
Chính vì có thêm hai cái mắt nữa nên cô bạn này đã khiến cả lớp được rất nhiều lời comment.
Còn nhớ hôm đó, Ngọc Ánh đã hung hăng dõng dạc nói trước toàn lớp rằng: “ Con trai thì có gì hay ho chứ, con gái chúng ta còn được việc hơn lũ to xác mà vô dụng đó. Chẳng lẽ không có lũ đó thì chúng ta không treo được đồng hồ lên sao?” rồi lại vô cùng nhẹ nhàng nói “ Trang, bạn lên treo đồng hồ đi!” khiến cho cả lớp tí nữa té ngửa, tưởng rằng cô nằng này có thể tự mình treo lên, ai dè lại thành ra thế này.
Thế mới nói, đừng nhìn vẻ bề ngoài mà đáng giá bên trong, bạn Ngọc Ánh tuy bề ngoài là hổ thật đấy, nhưng thực chất chỉ là hổ giấy thôi, bên trong rỗng toác, rất có tố chất làm chuột.
Câu nói của Ngọc Ánh đã nhanh chóng được lan truyền rộng rãi từ người này sang người khác, từ lớp này sang lớp khác, và chẳng bao lâu sau Ngọc Ánh đã cực kì nổi tiếng với danh hiệu “cô nàng cá tính chỉ biết nói suông”.
Cá tính thì có thể dễ dàng hiểu được nhưng nói suông thì lại phải nhắc đến một sự kiện nữa.
Vào ngày thứ bảy của vài tuần trước, khi cả lớp đang chuẩn bị sinh hoạt thì đột nhiên có người của bộ giáo dục về thăm trường và ngẫu nhiên lại chọn lớp 10a7.
Khi nhìn thấy chiếc đồng hồ treo lệch của lớp, bộ đã phê bình nghiêm khắc và nói lớp phải treo lại ngay lập tức.
Cả lớp khi đó dồn hết ánh mắt mong chờ về phía Ngọc Ánh vì trước đó câu nói của cô nàng đã tổn thương đến lòng tự trọng sâu sắc của các nam sinh lớp khác nên chẳng có một ai tình nguyện muốn giúp lớp cả.
Thấy ánh mắt thân tình của mọi người cộng thêm sức ép từ phía nhà trường, Ngọc Ánh đành phải mím môi, mặt dày gọi Hoàng Anh sang treo hộ.
Và từ đó cô nàng có biệt danh là “ cô nàng cá tính chỉ biết nói suông”.
5 tiếng trống ra về đã cứu Thùy Lâm ra khỏi cơn buồn ngủ. Cả lớp ồ lên một trận rồi vội vàng cất sách vở ra về, chẳng ai buồn để ý đến cô giáo còn đang nói nốt trên bảng.
Hôm nay, cô bạn giữ sổ đầu bài nghỉ nên Ngọc Ánh phải đi cất sổ thay, lững thững đi ra từ văn phòng, Ngọc Ánh đang định bước xuống sân trường thì một cơn mưa không biết từ đâu ập đến.
Nhìn sân trường chỉ còn lại vài học sinh về cuối cùng mà Ngọc Ánh không khỏi than thầm: “ Sao lại xui xẻo thế này không biết, đúng hôm về muộn lại mưa, ông trời ơi rốt cuộc kiếp trước con nợ gì ông vậy?”
Hóa ra làm người tốt cũng chẳng phải tốt đẹp gì.
Tự nhiên mất thời gian đi cất sổ lại còn bị vạ lây vào người nữa.
Đang chuẩn bị đội mưa về nhà thì lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang ở phía trước, Ngọc Ánh mừng rỡ, nhảy lên, vặn hết volume mà hét về phía trước:
- Hoàng Anhhhhhhhhhh!
Hoàng Anh chợt khựng người lại, sao cậu lại nghe thấy có tiếng con gì đó kêu tên cậu nhỉ?
Không lẽ thế giới này biến đổi rồi, con vật mà cũng biết gọi người, đã thế còn biết tên cậu nữa.
Một thoáng rùng mình vì cái suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu, Hoàng Anh chép miệng, đang chuẩn bị bật ô ra ngoài thì:
- Hoàng Anhhhhhhhhh chết tiệt kia!
Lần này thì Hoàng Anh đã chắc chắn rằng mình không bị ảo giác, cậu nghe rõ ràng tên mình được gọi kèm theo hai chữ chết tiệt đằng sau nữa, mà cái giọng này… sao giống Ngọc Ánh thế nhỉ?
Nghĩ vậy, Hoàng Anh liền quay sang nơi phát ra tiếng gọi, đập vào mắt cậu là một con vịt đỏ chót đang nhảy dựng lên ở gần bảng tin của trường, đã thế 2 tay lại còn huơ huơ nữa chứ.
Thấy Hoàng Anh nhìn về phía mình, Ngọc Ánh vẫy vẫy tay với cậu, như là đang vẫy cún.
Hoàng Anh nhìn bộ dạng của Ngọc Ánh, bất lực đi về phía cô.
Đùa gì chứ, cái điệu bộ như vẫy chó đó là sao chứ?
Nếu không phải là anh có tính thương người thì em đã bị bỏ rơi giữa trời mưa vì cái vẫy tay đó rồi.
- Cảm ơn anh nha! – Ngọc Ánh đi vào trong ô, cười típ mắt lại – Nếu không có anh chắc em đội mưa mà về luôn.
- Sao đột nhiên hôm nay lại về muộn thế?
- Em đi cất sổ đầu bài, tại cái Linh nó nghỉ.
Hoành Anh trầm ngâm không nói gì nữa, bản thân còn đang lục lọi trí nhớ xem Linh là ai, cậu có quen biết cô bé đó không?
Thấy Hoàng Anh không nói gì, Ngọc Ánh cũng im lặng, vì cô biết Hoàng Anh vốn không thích nói nhiều.
Khang từ phòng giáo vụ đi ra, cậu thoáng nhìn hai người đang che ô đi đằng trước, ánh mắt lóe lên một tia nhìn khác lạ.
Người yêu sao?
Đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Tâm tình bỗng dưng không vui.
Tại sao lại thế nhỉ?
Nhìn lên bầu trời, những hạt mưa đang rơi tí tách, Khang khẽ thở dài não nề.
Có lẽ, là vì mưa chăng?
***
Tiếng chuông cửa vang lên khiến Ngọc Ánh đang ngồi nghiền ngẫm lại mấy quyển Đô rê mon phải đặt nó xuống bàn và đi ra ngoài mở cổng.
Thấy khuôn mặt Thùy Lâm sau cánh cổng, Ngọc Ánh vô cùng thắc mắc, vừa mới kéo cổng ra đã hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại tới đây?
Thùy Lâm bước vào trong, cụp ô lại, lườm Ngọc Ánh:
- Chẳng lẽ không có chuyện gì thì mình không được tới à?
Ngọc Ánh nhún vai tỏ vẻ vô tội:
- Mình không có ý đó, chỉ thấy bất ngờ thôi.
- Thế cậu có định mời mình vào nhà không? – Vừa nói Thùy Lâm vừa bước vào luôn không cần Ngọc Ánh phải mời.
Ngọc Ánh thở dài, chán nản nhìn cô bạn tự nhiên như ruồi của mình, khép cánh cổng lại, bước vào sau Thùy Lâm.
- Cậu lại đọc Đô rê mon hả? Đúng là đồ cuồng Nô bi ta. – Thùy Lâm đến bên ghế sô pha, cầm quyển truyện đang đọc dở của Ngọc Ánh lên, săm soi.
Ngọc Ánh giật lại quyển truyện từ tay Thùy Lâm, nhăn mặt, nhăn mũi nói:
- Kệ mình, liên quan gì tới cậu chứ, cậu không cuồng được thì ghen ăn tức ở sao?
- Thôi xin cậu, đừng dở giọng văn đó với mình, thừa biết là mình dốt văn mà. – Thùy Lâm chắp hai tay lại tỏ vẻ van xin.
- Muốn thắng là phải đánh vào điểm yếu của đối phương, cậu chưa nghe điều đó sao? – Ngọc Ánh hếch mũi lên, lên mặt nói.
- Không quan tâm. – Thùy Lâm ngồi phịch xuống ghế, cầm lấy túi ngô cay đang ăn dở của Ngọc Ánh dốc thẳng vào mồm, nhai tóp tép.
Ngọc Ánh há hốc mồm nhìn túi ngô cay của mình bị tàn phá trong vòng chưa đầy 10 giây, sững sờ một hồi rồi xông tới đánh túi bụi và người Thùy Lâm, miệng không ngừng rủa xả:
- Con nhỏ chết tiệt này, đó là đồ ăn trưa của mình, cậu có biết mình phải suy nghĩ kĩ lắm mới dám bỏ 5000 đồng ra để mua nó không hả? Mình chỉ dám ăn từng hột một, thế mà cậu dốc thẳng một phát vào mồm rồi ăn hết nó là sao hả? Trưa nay mình phải nhịn đói hả, con nhỏ đáng ghét, chết đi, chết đi, mình hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu.
Thùy Lâm bị Ngọc Ánh đấm tới đấm lui khiến cho những hột ngô ở trong miệng chưa kịp nhai phải ho tất ra ngoài, giữ tay của Ngọc Ánh lại, Thùy Lâm nói bằng một giọng khổ sở:
- Stop, stop!
Đến khi cảm giác được Ngọc Ánh đã hết manh động, Thùy Lâm mới vội vàng cầm lấy cốc nước uống, đặt cốc nước xuống, thở phù phù như người vừa thiếu oxi, nhìn Ngọc Ánh oán hận:
- Cậu định làm mình nghẹn chết hả? Muốn ám sát hay giết người thì cũng phải từ từ chứ.
- Cho cậu chết luôn đi, Dương Thùy Lâm, tớ nguyền rủa cậu sẽ vì tham ăn mà nghẹn chết.
- Cảm ơn lời chúc của cậu nhưng tớ e là cậu sẽ phải rút lại ngay sau khi tớ nói điều này ra.
Ngọc Ánh nghi hoặc nhìn Thùy Lâm, im lặng nghe cô nói. Thùy Lâm hất hất mặt rồi hắng giọng:
- Tối mai tới nhà mình ăn liên hoan.
- Liên hoan? Gì vậy?
- Anh trai mình về nước. – Thùy Lâm vừa nói vừa để hai ngón tay lên môi, cười rất tươi.
- Anh trai? – Ngọc Ánh nhắc lại bằng một giọng nghi ngờ - Cậu có anh trai từ bao giờ vậy?
Thùy Lâm nghe xong câu nói vô tâm vô tình đó của Ngọc Ánh thì đơ người luôn, nụ cười trên môi cứng ngoắc trông vô cùng khó coi.
Lạy chúa, tuy biết rằng con nhỏ này rất vô nhân tính nhưng không ngờ lại đến mức này.
Làm bạn với nó bao nhiêu năm mà nó lại hỏi mình có anh trai từ bao giờ thế, đúng là đả kích nặng nề mà.
- Cậu có cần phải làm người khác mất hứng thế không? – Thùy Lâm làm mặt lạnh nói.
- Không biết không có tội nhá. – Ngọc Ánh nhún nhún vai, giọng nói vô cùng dửng dưng.
- Được rồi, cho mình mượn máy tính một chút.
- Làm gì?
- Mình lên mạng.
- Nhà cậu không có sao?
- Hỏng rồi chứ nếu không mình đã không phải nhọc công sang đây.
- Đồ đáng khinh! – Ngọc Ánh nhìn Thùy Lâm một cái khinh bỉ rồi vào phòng lấy laptop mang ra cho cô bạn.
Thùy Lâm hớn hở cầm lấy chiếc máy tính, điệu bộ như con cún con đang chờ người lớn cho ăn, chỉ thiếu mỗi cái là Thùy Lâm không có đuôi mà phe phẩy thôi.
Ngọc Ánh ngồi xuống đối diện, cầm quyển truyện lên tiếp tục nghiền ngẫm.
Thùy Lâm bật máy, khi màn hình hiện lên thì cô hơi bất ngờ vì ảnh nền của máy, là ảnh một cô bé gái rất xinh xắn đang giơ hai tay lên bên miệng cười rất tươi, tấm ảnh này rõ ràng là Thùy Lâm đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải, gần đây thôi.
Cố gắng lục lọi trong trí nhớ nhưng vô ích, Thùy Lâm đành gác lại việc hành hạ trí nhớ của mình, cô xoay máy lại, hỏi:
- Đây là ảnh của ai vậy? Sao mình trông quen thế?
Ngọc Ánh liếc mắt nhìn lên rồi lại cúi xuống dán mắt vào quyển truyện, giọng nói thờ ơ:
- Xa tít chân trời gần ngay trước mắt.
- Cậu hả? – Thùy lâm xoay màn hình lại, nhìn vào màn hình rồi lại nhìn Ngọc Ánh, quả là có chút giống thật.
Hóa ra lúc nãy thấy quen là vì đây là ảnh hồi nhỏ của Ngọc Ánh.
“ Lặng đo nhịp tim rung lên khi thấy anh giờ, một thói quen khi nào hôm nay đổi thay nhưng không còn gì, một năm nhiều hơn là bao nhiêu ngang trái để rồi sớm mai em nhận ra người xưa giờ đâu nữa…”, tiếng nhạc vang lên báo hiệu có cuộc gọi đến, Thùy Lâm rút điện thoại từ trong túi ra, nhìn tên người gọi nhấp nháp trên màn hình, bật ngay người dậy, ngồi rất nghiêm chỉnh, hít một hơi dài rồi mới ấn nút nghe, giọng nói rụt rè:
- A lô, anh ạ!
Tất cả quá trình nghe điện thoại của Thùy Lâm đều không thoát khỏi con mắt tò mò của Ngọc Ánh, cô nhìn độ biến đổi của Thùy Lâm mà không khỏi thán phục người nào đang gọi đến.
Có thể khiến cho con nhỏ không biết trời cao đất dày này trở nên biết điều và nhún nhường như thế thì quả thật không phải một người bình thường.
Ngọc Ánh ngước mắt lên trời, thầm đoán xem đó là ai, nghe thấy cậu ấy nói anh ạ thì chỉ có hai khả năng: một là anh trai, hai là anh yêu.
Nhưng con nhỏ này có người yêu từ bao giờ nhỉ?
Cả anh trai nữa, hình như chưa bao giờ nghe thấy nó nói nó có anh trai.
Mà nếu như anh trai gọi thì tại sao phải biểu lộ cảm xúc nghiêm trọng như tổng thống gọi đến như vậy?
Suy ra cuối cùng thì chỉ có anh yêu thôi.
- Dạ, vâng ạ! Em về luôn đây. – Thùy Lâm nói một cách ngắn gọn rồi cúp máy luôn, khuôn mặt không giấu nổi vẻ bất mãn.
Thấy Thùy Lâm đã nói chuyện xong, Ngọc Ánh liền sán tới bên cạnh cô bạn, huých huých vai, giọng nói cời cợt:
- Nè, có bao giờ thế? Sao không nói gì với anh em hết vậy? Cái này mới à nha.
Thùy Lâm nhìn dáng vẻ không nghiêm túc của Ngọc Ánh, không giấu nổi sự bực tức, vốn dĩ ngay từ lúc nhận được điện thoại của tên siêu đại biến thái nhà mình cô đã không vui, nay lại thêm cái kiểu cợt nhả của Ngọc Ánh, thật sự là rất muốn đánh người.
Hai người bọn họ quả không hổ danh cùng là đại biến thái, dám hùa nhau vào để chọc tức cô.
Oh my god!
Không biết kiếp trước cô có mắc nợ gì hai người này không mà ông trời phái họ sang kiếp này trừng trị cô như thế nhỉ?
- Mình về đây, cậu ngồi đó mà yêu Nô bi ta của cậu đi. – Thùy Lâm vừa nói vừa đứng dậy, cầm lấy túi sách đeo lên vai, bước liền ra ngoài. Thấy Ngọc Ánh đứng dậy đi theo sau mình, cô liền nói – Không cần tiễn, mình tự đi được.
Ngọc Ánh “xì” một cái rõ dài, môi chìa hết ra ngoài, dày ước chừng phải đủ để nướng một xiên thịt:
- Ai tiễn cậu, mình đi đóng cổng!
Thùy Lâm đứng im một lúc không nhúc nhích, đến khi thấy Ngọc Ánh mở cổng và cúi xuống làm động tác xin mời ra ngoài cô mới hậm hực bỏ đi.
Ngọc Ánh nhìn người nào đó đang rất tức nhưng không làm gì được mà không khỏi phì cười.
Thùy Lâm bước vào trong nhà cẩn thận và rón rén như tên ăn trộm. Cô lựa từng bước đi sao cho nhẹ nhàng, không gây tiếng động nhất có thể.
Đang định đi qua phòng của anh trai để tới phòng mình thì điện thoại đột nhiên rung lên khiến cho cô giật bắn mình và nhanh chóng hôn sàn nhà.
“ Đứa chết tiệt nào đúng lúc thế nhỉ?”, Thùy Lâm lồm cồm bò dậy, cục tức nghẹn anh ách trong lòng, lấy điện thoại từ trong túi và mở tin nhắn ra:
“ Nếu đã về rồi thì vào đây nhanh lên!”.
Đọc xong tin nhắn và nhìn người gửi được một lúc lâu rồi mà Thùy lâm vẫn đứng im như phỗng, nếu như ánh mắt có lửa thì đã đốt cháy điện thoại từ lâu rồi.
- Cho một phút để vào! – Từ trong phòng vọng ra tiếng nói nghiêm nghị của ai đó.
Thùy Lâm nghe thấy liền mím chặt môi lại, đi vào, dáng vẻ uy nghiêm như dũng sĩ diệt rồng.
Bước vào trong và đóng cửa lại, Thùy Lâm tới gần người nào đó đang ngồi bắt chéo chân, tựa người vào chiếc ghế gần bàn để máy vi tính, ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại, tay còn vuốt vuốt mép vỏ.
Tưởng tượng nếu như bàn tay đẹp đẽ đó mà vuốt mà mình thì sao nhỉ?
Chắc là sung sướng lắm đây.
Suy nghĩ đó khiến cho Thùy Lâm không khỏi giật mình hoảng hốt, lắc đầu nguầy nguậy.
Sao mình lại có cái ý nghĩ biến thái như thế chứ?
Chắc là do truyền nhiễm bởi hai con gần mình rồi.
Khẽ nghiêng đầu, Thùy Lâm hỏi:
- Có chuyện gì mà anh gọi em về vậy?
Con muỗi thứ nhất này nghe thấy thì rời mắt khỏi điện thoại, đôi môi nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, nhưng với Thùy Lâm thì đây là điệu bộ vô cùng xảo trá của anh mình.
Làm ơn đi, anh không còn kiểu dọa người nào khác ngoài kiểu nào sao?
Nhìn anh chẳng khác mấy tên du côn, du canh là mấy đâu.
- Nghe nói em đánh máy rất nhanh? – Ánh mắt của Khang khẽ đảo quanh Thùy Lâm một vòng rồi dừng lại ở chiếc điện thoại đang rung trên tay cô.
Thùy Lâm cười ngượng một cái rồi cầm lên xem tin nhắn, là của Hoàng Anh, lúc nãy cô đã nhắn tin muốn cho anh xem một thứ hay ho, bây giờ mới thèm nhắn lại, đúng là đồ bò rùa:
“ Em nói có thứ hay ho liên quan đến Ngọc Ánh, là thứ gì vậy?”
Thùy Lâm chép chép miệng rồi bấm tanh tách: “ Có qua thì phải có lại chứ!”
“ Em muốn bao nhiêu?”
“ 1 lít!”
Nhìn màn hình hiện lên chữ đã gửi tin nhắn thành công, Thùy Lâm khóa bàn phím lại rồi nhìn anh trai mình, gật đầu:
- Vâng, có gì không ạ?
- Tốt lắm, vậy ra soạn thảo cho anh văn bản này, chỉ cần chép thôi, không cần phải nghĩ ngợi gì cả.
Thùy Lâm vui vẻ bước tới, đây là lần đầu tiên cô được sờ vào máy tính của ác ma nhà cô nha.
Anh chẳng bao giờ cho ai đụng vào máy tính của mình vì nghe nói là ở đó có rất nhiều ảnh mối tình đầu của ảnh, đúng là cơ hội hiếm có, tội gì không tranh thủ chứ.
Ấn nút mở và chờ máy khởi động, Thùy Lâm quay người lại hỏi anh trai mình:
- Có tiền phí không anh?
Khang đang nhìn vào điện thoại không chớp mắt, khi nghe câu đó thì đuôi mắt khẽ động đậy, nhìn Thùy Lâm, nhướng mày hỏi:
- Gì cơ? – Giọng nói như vừa nghe được chuyện rất hay ho.
- Không, không ạ. – Thùy Lâm vội vàng phủ nhận rồi quay ngay người lại.
Anh ơi, anh đúng là vừa ki bo vừa đáng sợ mà, em chỉ mới hỏi thế thôi, anh cần gì phải có thái độ như vậy chứ?
Máy của Thùy lâm báo có tin nhắn, cô mở ra nhìn thấy một chữ “ Ok” hiện lên, khóe miệng không tự chủ được mà mỉm cười.
Hoàng Anh ơi, anh đúng là đồ dại gái mà.
Nhấn vào mục hình ảnh, Thùy Lâm mở tấm ảnh vừa lấy được ở máy tính của Ngọc Ánh ra, đang chuẩn bị bấm nút gửi thì màn hình máy vi tính lóe sáng, máy đã khởi động xong, cô nhìn lên màn hình, một tay cầm điện thoại, một tay di chuột.
Lúc ánh mắt Thùy Lâm nhìn vào màn hình cũng là lúc nụ cười trên môi cô cứng đơ lại, một bàn tay ấn luôn vào nút gửi rồi đánh rơi luôn cả điện thoại xuống bàn, tay đang cầm chuột không hề nhúc nhích.
Không phải chứ?
Sao lại thế này được?
Thùy Lâm không hề biết rằng đằng sau cô đang có một ánh mắt dõi theo từng cử chỉ lẫn biểu cảm đang diễn ra trên khuôn mặt cô, ánh mắt đó vừa sắc nhọn vừa mang theo một tia sáng.
Misa, anh đã nói với em rằng anh có một cô em gái bằng tuổi em và học cùng trường với em chưa nhỉ?
Không biết em có quen biết nó không nhỉ?
Anh mong rằng em sẽ chơi cùng nó vì như thế thì anh sẽ nhanh tìm thấy em hơn. Em gái của anh luôn tỏ ra vẻ rất sợ hãi anh, nó còn gọi anh là quỷ dọa xoa nữa chứ. Anh thực sự rất buồn cười khi thấy dáng vẻ khúm núm của nó mỗi lần đứng trước anh.
Anh đáng sợ đến vậy sao, Misa?
Liệu em có như thế không nhỉ?
Đừng học tập theo nó nhé, vì nếu vậy anh sẽ rất buồn và nghĩ rằng mình có khiếu dọa người đấy.
Anh rất nhớ em, chờ anh nhé, Misa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.