Đừng Nói Lời Tạm Biệt

Chương 6

Lâu Vũ Tình

12/09/2013

Phần 1 Vận mệnh của con người rất kì lạ, cùng ở trong một thành phố, sáu năm chưa từng một lần gặp mặt, một khi đã đụng phải, tựa như gặp phải phép thuật, mặc kệ đi đến nơi nào cũng sẽ gặp được người đó, cho dù cố tình tránh xa cũng không có tác dụng.

Cô đã rất cố gắng áp chế mong muốn được gặp anh, cho nên nơi cô ở và nơi anh làm việc luôn bảo trì khoảng cách 10 tuyến phố, nhưng vận mệnh này thật biết trêu đùa, chọn đúng lúc người ta không phòng bị mà tấn công.

Đi tới địa chỉ giao hàng cho khách, đưa bữa trưa tới cho cả một văn phòng, đi ra khỏi tòa cao ốc, hơi nóng trực tiếp phả vào mặt khiến cô một trận choáng váng hoa mắt, cơ hồ đứng cũng không vững.

Đúng là đòi mạng, 36 độ thế này không đem người ta nướng lên thì cũng không thể không khiến con người bị cảm nắng.

Nhìn trái nhìn phải, phía trước có một quán cơm đơn giản, cô không suy nghĩ nhiều liền tiến vào, ánh mắt kiếm tìm bàn trống thích hợp.

Thời tiết thật nóng, khiến cho suy nghĩ của cô cũng trở nên trì trệ, tầm mắt quét một vòng, đầu óc mói chậm rãi phân tích hình ảnh cô vừa thấy, sau đó ngẩn ra.

Tử Tu?!

Trực giác mách bảo phản ứng đầu tiên chính là lập tức xoay người rời đi, bị cảm nắng cũng không sao.

Có lẽ anh ấy…… không thấy mình đâu?

“Vì sao thấy anh lại bỏ chạy?” Tiếng nói không nhanh không chậm thổi đến, ánh mắt anh không rời khỏi tờ tạp chí trên bàn, đọc hết một trang, mới chậm rãi mở mắt.“Anh làm em trướng mắt vậy à, em thà rằng để mặt trời nướng chín cũng không muốn gặp anh?”

Vẫn là ngữ điệu nhàn nhạt đó, nghe không rõ cảm xúc gì.

Anh…… đang tức giận sao?

Cô cũng không biết, có chút hoảng loạn.

Từ trước kia, khi mới mến nhau, anh chính là con người hướng nội, ít có người nào nhìn thấu được anh. May mà, chưa bao giờ anh che giấu cảm xúc với cô, hỉ nộ ái ố đều thoải mái mở lòng để cho cô thấy rõ ràng, không để cho cô phải suy nghĩ, đó là sự chăm sóc của anh, cũng bởi vì anh cho tới bây giờ vẫn chưa từng coi cô là người ngoài.

Còn bây giờ, anh lại có ý muốn che giấu cảm xúc, cô căn bản là nhìn không thấu.

“Xin lỗi……” Trừ câu xin lỗi, cô không biết còn có thể nói gì nữa.

“Ngồi xuống đi, anh phải đi bây giờ, sẽ không ai hiểu lầm đâu.” Người này siêu cấp không chịu được nóng, không có một mùa hè nào là không bị cảm, chỉ cần nhiệt độ không khí gần ba mươi độ, cô đã bắt đầu đau đầu, bây giờ loại thời tiết này quả thực có thể lấy sinh mạng của cô, cô lại tình nguyện đi ra bên ngoài, mặc kệ bị cảm nắng cũng không muốn ở cùng với anh, cô cũng có cá tính đấy chứ!

Cô lẳng lặng kéo ghế ra, ngồi xuống, sau mới hậu tri hậu giác mới phản ứng lại – anh vừa nói ai hiểu lầm cơ?

Phục vụ bước đến, anh theo bản năng đáp lại:“Cho cô ấy một ly ô mai ướp lạnh –” Dừng một chút, hình như có chút tự giễu lại tiếp tục:“Anh quên mất em không thích bị kiểm soát. Cần cái gì em tự gọi đi!”

“Tử Tu……” Anh còn nhớ rõ câu nói đả thương của cô trước kia sao? Bây giờ những lời này vào trong tai cô, từng chữ từng chữ giống như chiếc kim nhọn đâm vào trái tim, đau không kể xiết.

“Gọi đi, nhìn anh làm gì? Trên mặt anh không có menu đâu.”

Cô há miệng, cúi đầu lặp lại:“ Ô mai ướp lạnh……”

Phục vụ kỳ quái nhìn cô, cũng không nói gì, cầm lấy menu, có lẽ là cảm thấy cô rất kì lạ sao, cùng một điều giống nhau, tại sao lại khiến họ khó xử lo lắng lâu đến như vậy.

Cô cũng cảm thấy chính mình thật ngu ngốc, rõ ràng vẫn như vậy, vì sao lại phải để tâm vào chuyện rắc rối ấy, tự tìm phiền não rất lâu sau khi đi hết một vòng lớn cô mới phát hiện vẫn là muốn người kia.

Bá đạo của anh, kiểm soát của anh, cũng chính là những thứ cô muốn nhất, cũng là thích hợp nhất với cô, nhưng trước nay cô chưa hề nghiêm túc cảm nhận sự dụng tâm của anh, chỉ luôn nghĩ cách bài xích chúng.

Anh không quan tâm cô, cũng không để ý cô suy nghĩ thế nào, chỉ tự ăn phần cơm của mình, tay trái lật giở tạp chí, nhất tâm nhị dụng. Cô không tự giác bật thốt lên hỏi:“Anh– chưa ăn cơm sao?”

Đã hơn ba giờ chiều, bữa trưa đã qua lâu rồi, bữa tối thì lại quá sớm.

Anh luôn như thế, trước kia thời gian đọc sách lúc nào cũng mãi mãi không đủ, người khác 24 giờ thì anh phải dùng tới 48 giờ, khi ăn cơm lại còn tranh thủ đọc sách, thường thường thực không biết vị. Khi đó cô thường hay làm loạn, muốn thử xem có phải anh chuyên tâm đến vậy thực không, đã đem cà rốt mà cả hai cùng chán ghét vụng trộm bỏ vào trong bát anh, anh căn bản không phát hiện ra, còn ăn rất nhanh.

Anh bây giờ, vẫn bận rộn như vậy sao?

“Buổi sáng có một cuộc giải phẫu, hơn bảy tiếng lận.” Chả lẽ anh lại kêu bệnh nhân chờ một chút, đừng chết, chờ tôi ra ngoài ăn miếng cơm đã sao?

“Ừm.” Anh thường như vậy sao? Thật vất vả. Hơn nữa qua giờ ăn cơm, lựa chọn cũng không nhiều, thực sự chỉ có thể ăn linh tinh, vậy nếu buổi tối cũng phải làm việc thì sao?

“Anh không tích trữ một chút điểm tâm có thể làm cho đỡ đói sao?”

“Anh không ăn đồ ngọt.” Càng không có thói quen ăn điểm tâm ngoài bữa ăn chính, nhưng anh cũng không trông chờ cô còn nhớ điều này.

“Em cũng biết, ý của em là –”

“Xin lỗi, ô mai ướp lạnh của cô.” Bồi bàn đặt ly nước lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện.

Trước mặt anh cũng có một ly, đó là phong vị mà cả hai bọn họ cùng yêu thích.

Người nhà anh luôn khen ngợi cô có một đôi tay khéo léo, biến hóa ra đủ loại kiểu dáng điểm tâm, còn thứ mà anh thích lại đơn giản hơn cũng rất dễ thực hiện chính là ô mai ướp lạnh tư vị chua ngọt, tâm tình lại hình dung ra đoạn tình yêu cuồng nhiệt ấy.

Ban đêm mùa hè yên tĩnh, bọn họ cùng nhau đọc sách, cộng thêm một ly ô mai ướp lạnh, đọc sách mệt mỏi, liền quay đầu uống một ngụm, có khi hai người cùng lúc quay ra, vô tình đụng phải môi nhau, rồi sau đó hôn nồng nhiệt, cuối cùng lại biến thành một đêm kích tình triền miên……

Có phải anh ấy cũng đang nghĩ tới chuyện này không? Từ đôi đồng tử trầm lặng của anh, cô không thể thấy được gì.

Tiếng chuông di động nhè nhẹ vang lên, anh rút trong túi quần áo, điện thoại nắp trượt, thật phù hợp phong cách cực giản của anh.“Em bận sao? Thế à? Không cần, anh qua đó……”

Không biết đối phương nói gì, anh nhìn về phía sau cô một chút, ngoài cửa quán cơm là một cô gái xinh đẹp, đôi mắt trong sáng tự tin, cô ấy có sự kiên cường của những người phụ nữ lăn lộn trên thương trường.

Anh cúp điện thoại, một tay lấy tiền trong ví đặt lên bàn, lưu lại một câu:“Anh đi trước, không làm phiền em nữa.”

Làm phiền? Rõ ràng…… Cô đang làm phiền anh mà, không phải sao?

Anh đi nhanh như vậy, vội vàng như vậy, phần cơm trên bàn thậm chí còn chưa ăn được một nửa, là cô làm hỏng khẩu vị của anh, hay là vì tên một người con gái khác? Một cô gái mà anh giờ phút này đang chú ý tới?

Cô nhìn thấy anh ra khỏi cửa tiến gần tới cô gái kia, một chút khoảng cách cô có thể mơ hồ nghe thấy đoạn đối thoại của họ:“Như vậy có được không? Bạn anh còn ở đó, tại sao anh lại không biết xấu hổ mà đi trước……”



“Chỉ là ngày xưa có quen biết một chút, không quan trọng.” Cuối cùng, cánh tay của anh ôm vòng eo mảnh mai của cô gái đó, họ cùng nhau rời đi.

Thì ra, anh thích kiểu phụ nữ như vậy, cô lúc trước quả là kém xa lắm.

Cô biết người đó, cô đã từng đọc qua tờ tạp chí đó, trong đó có ảnh chụp hai người thân mật ra vào khách sạn. Một người là tinh anh của giới y học trẻ tuổi tài cao; Một người là hòn ngọc quý trên tay của một tập đoàn lớn, thượng lưu danh viện, khó trách nhất cử nhất động đều được chú ý tới.

Cuối cùng cô cũng hiểu, vì sao anh lại tới ăn cơm ở chỗ xa nơi làm việc đến vậy, bởi vì tên công ty của người phụ nữ đó, rất gần nơi này……

Cô ấy trí tuệ xinh đẹp, độc lập tự chủ, biết điều chỉnh cảm xúc sẽ không khiến cho anh mệt mỏi, sẽ không khiến cho anh luôn thở dài, đây là người phụ nữ hiện tại của anh, đây là cuộc sống hiện tại của anh, bọn họ nhìn qua cũng rất phù hợp, cũng thực…… xứng đôi. Hương vị của ô mai ướp lạnh đã không còn quan trọng, cũng không còn nhớ nổi nữa.

Như vậy tốt lắm, thực sự tốt lắm, anh vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.

Nhìn ly nước ô mai trên bàn chỗ của anh, một ngụm anh cũng không uống, hơi lạnh tỏa ra từ trong ly từng giọt ngưng tụ thành những bọt nước trong suốt, một hạt, lại một hạt rơi xuống cùng với nước mắt của cô.

Chỉ là ngày xưa có quen biết một chút, không quan trọng.

Anh ấy nói như vậy.

Cô dùng sức uống một ngụm lớn, cũng không thấy hương vị gì. Ly nước ô mai này không phải do cô làm, không có phong vị của tình yêu thấu tâm can lúc trước, không đủ chua, không đủ ngọt, cô uống chỉ thấy hương vị đau khổ chan chát.

Khổ là tâm trạng, chát là nước mắt rơi vào trong ly.

Phần 2

Tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, nhưng lại không thấy có ai ở trên giường, ánh mắt dời về phía cửa sổ, thân ảnh cao lớn đó dựa ở bên cửa sổ, ngón tay đốt điếu thuốc, anh nhìn chăm chú, suy nghĩ xuất thần trong sương khói lượn lờ, khuôn mặt tuấn nhã mơ hồ mà mê ly.

“Anh hút thuốc sao?” Cổ Tĩnh Vân có chút ngạc nhiên. Thật khó, đối với quan niệm sức khỏe của người làm ngành y, việc này đương nhiên là tàn phá sức khỏe, từ khi quen anh tới nay, đây cũng là lần đầu tiên.

Anh quay đầu nhìn lại, thấy cô đi tới, dập tắt điếu thuốc.

“Đừng.” Cô đưa tay ngăn cản.“Anh cứ hút đi, em không để ý.”

Người đàn ông khi hút thuốc rất có mị lực, cô mỉm cười, nghiêng đầu chăm chú nhìn.“Anh có tâm sự.”

Anh nhíu mày, tắt thuốc.“Tại sao em nói vậy?”

“Anh hôm nay có chút thất thường.” Hành tung của anh luôn thỏa đáng, là người tình trên giường chỉ là để lại lời nói, chăm sóc, tiêu chuẩn hoàn mỹ, chưa bao giờ gây cho cô bất cứ sự khó chịu nào, hôm nay lại không khống chế được mà lưu lại dấu hôn trên người cô.

Biết cô đến gần, anh chỉ nhìn thân hình yểu điệu được bao vây bởi chiếc khăn tắm màu trắng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve vai cô.“Xin lỗi.”

Cô lắc đầu. Loại chuyện này kỳ thực không phải là có lỗi hay không, nam nữ hoan ái, vốn chuyện chỉ có như vậy, kích tình không khống chế được, vui vẻ cực hạn, ai mà chưa từng trải qua? Chỉ là cho tới nay, anh đều rất lí trí, rất quan tâm, không lúc nào là quên bảo vệ những nghi lễ hoàn mỹ trên giường, ngược lại khiến cô cảm thấy anh vẫn chưa từng đếm xỉa tới cô, chưa bao giờ nhập cô vào suy nghĩ.

Hôm nay anh, ít nhất có vẻ giống con người.

“Tử Tu, vì sao anh chưa bao giờ hôn em khi xuống giường?”

“Đây là yêu cầu của em?” Anh xoay người, bị cô giữ chặt lại.“Anh vừa hút thuốc –”

Không đợi hắn nói xong, hai cánh tay cô vòng lên cổ anh, ngửa đầu hôn lên môi anh.

Đây là Quan Tử Tu, mãi mãi nhớ đến những lễ nghi trên giường hoàn hảo, nhưng khi hôn môi với cô anh lại còn có thể nghĩ đến việc đánh răng súc miệng nữa?

Trước kia, bọn họ thậm chí chỉ lên giường, anh có thể hôn mọi chỗ những không giờ đụng đến môi cô, cô mở miệng hỏi, vì thế sau đó, anh hôn cô nhưng chỉ khi hoan ái mà thôi.

Điều bạn gái muốn, anh sẽ làm, hoàn mỹ đến mức không chê vào đâu được.

Có đôi khi cô lại cảm thấy, hình như anh đem cảm xúc khóa sâu chặt chẽ, sở hữu tất cả, đều là chế thức hóa, hoàn mỹ chấp hành, nhưng cảm xúc lại trống rỗng khuyết thuyết, cô chạm được vào thân thể lửa nóng ấy, nhưng lại không chạm được vào trái tim lạnh như băng của anh.

Còn hôm nay, hình như nơi bị khóa kín đó bị nứt ra, cảm xúc tuôn trào, cô cảm giác được, những dao động ẩn ẩn của anh, nhưng mà anh che giấu tốt như vậy, giấu giếm một tia dấu vết cũng không có.

Cô tin rằng ngay từ ngày xưa anh đã như vậy. Mỗi người, cả đời luôn luôn có một thời đã qua, một thời tuổi trẻ thỏa thích vui vẻ, vướng bận một người, yêu đương nhiệt liệt, muốn ôm cô, vì cô mà thiêu đốt, chứ không phải biểu hiện mỗi lần đều là hoàn mỹ, cũng sẽ không nhớ đến chuyện đánh răng hay nghi lễ trên giường, có khi sẽ rất xúc động mà không khống chế được, không kiềm lòng được, nhưng đây mới là con người thực của anh.

“Có quen biết” kia quả thực không đơn giản, có thể dễ dàng làm được chuyện mà hai năm qua cô không làm được.

Thật lâu sau, cô lùi lại phía sau, lặng im chăm chú nhìn anh, cái gì cũng không nói.

“Cô ấy là bạn gái trước của anh.” Một lúc rất lâu, anh mới thong thả phun ra vài chữ. Giấu không được, anh biết anh không giấu được cô, cô rất thông minh, tâm tư quá mức tinh tế, cho dù không nói, cô cũng đoán được.

Mọi người đều nói anh khó hiểu, một khi trái tim muốn giấu, ai cũng nhìn không thấu, ngay cả chuyện anh từng yêu cô gái kia, cũng không có ai gọi là biết thực sự, nhưng cô lại biết, cho dù tận lực che giấu, cô vẫn có thể phát hiện ra, ngay cả anh cũng không hiểu vì sao.

“Sau đó sao lại chia tay?”

Anh lại lặng im một trận.“Không yêu nữa.”

Không yêu nữa, là anh? Hay là cô ấy? Đáp án dường như rất rõ ràng.

“Nhưng những tổn thương lúc trước đến bây giờ vẫn làm anh đau.”

Lại là một trận thẩm trất –“Tĩnh Vân, vì sao em hiểu rõ anh như vậy?”

“Em không còn nhỏ nữa, trong nhà ở thúc giục, cha mẹ muốn em lo lắng một chút.” Cô đột nhiên nói ra câu này, không liên quan đến nhau.

“Lo lắng” gì, trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng.

“Có đối tượng?”

“Có. Ăn cơm qua vài lần, cũng không tệ. Người nhà nói, nếu em không có ý kiến khác thì cứ như vậy đi.”



“Thật à?” Anh gật đầu.“Vậy chúc mừng em.” Bàn tay anh nắm nhẹ vào tay cô.

Hai năm này, quan hệ của họ thực sự là rất tư mật, chưa từng nghĩ tới sẽ công khai với bên ngoài, cho dù tạp chí lá cải viết mưa viết gió, trong lòng họ đều biết chuyện không hề như vậy.

Lần đầu tiên gặp mặt, là cô chủ động bắt chuyện, lần thứ hai gặp mặt, cô mở miệng hẹn anh ăn cơm, lần thứ ba gặp mặt, bọn họ lên giường.

Cô là cô gái quả quyết thông minh, làm việc cũng không dong dài dây dưa.

Ban đầu, chỉ là đêm dài tướng bồi, về sau, còn có thể chơi thân như bạn bè.(đêm dài tướng bồi như kiểu bạn giường ấy)

Họ là trai tài gái sắc, nhưng đó lại không phải điều kiện để cấu thành tình yêu. Có khi anh cảm thấy, cô và anh rất giống nhau, bọn họ thưởng thức đối phương, hiểu suy nghĩ của nhau, nhưng chỉ là như vậy, đó là còn chưa kể, một khi cô có đối tượng phù hợp, anh sẽ vui vẻ nói tạm biệt, hơn nữa chúc phúc cho cô.

Tuy rằng không có lời hứa hẹn hay ràng buộc gì, nhưng khoảng thời gian hai năm này, cô luôn là bạn giường duy nhất của anh, đây là tôn trọng nhau, cũng là tin tưởng cô cho nên anh và cô không có gì phải thỏa thuận với nhau cả.

Bị tạp chí lá cải truy đuổi, khác hẳn so với dự tính ban đầu của anh, quan hệ của họ bị nhuộm đẫm phóng đại, người nhà anh cũng dồn ép, anh tin rằng nhà cô cũng không kém bao nhiêu, nhưng bọn họ đều rất rõ ràng, quan hệ của họ không phải là loại đó, bọn họ đều là những người tự chủ kiên định, sẽ không chịu ảnh hưởng của bên ngoài.

Cô nhẹ giọng nói lời cảm ơn, rút tay về, xoay người mặc quần áo. Anh lịch sự xoay lưng lại, không phải quan hệ như vậy, cho nên phải cầm chừng giữ mực, mặc dù trước đó một khắc, bọn họ còn đang ở trên giường thân mật giao triền.

“Anh hỏi em, vì sao lại hiểu rõ anh như vậy, bây giờ em có thể trả lời.”

Anh quay đầu nhìn lại, cô đã mặc xong quần áo, im lặng đứng ở phía sau anh, hai tay nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt anh, đặt lên môi anh một nụ hôn bất ngờ không kịp đoán trước.“Bởi vì em yêu anh, em là thật lòng, em cảm nhận được mỗi tấc hô hấp cùng nhịp đập của trái tim anh.”

Anh ngạc nhiên.“Bắt đầu từ bao giờ?” Chuyện này anh chưa bao giờ phát hiện ra……

“Khi cùng anh được nửa năm.”

Nói cách khác, một năm rưỡi này, cô đều dùng cách này để yêu anh.

“Em nên nói cho anh sớm hơn một chút.” Giọng nói của anh khàn khàn. Anh vẫn luôn cho rằng, lên giường chỉ là một loại nhu cầu tất yếu giữa nam nữ trưởng thành, hắn và cô bên cạnh đều không có ai, phù hợp với nhau, vì thế trở thành bạn giường cố định, cũng không biết rằng, cô đối với cách làm của anh, không chỉ có như thế……

“Khác nhau sao?” Cô hỏi lại, nói hay không cũng không có gì khác nhau, nhiều nhất chỉ là trước khi nói tạm biệt, anh sẽ hiểu cô nhiều hơn.

Anh im lặng.

“Cho nên em mới chọn hôm nay để nói ra, em đang đặt cược. Kỳ thực anh biết không? Cha mẹ em không hề phản đối chúng ta cùng nhau, họ còn bảo em hỏi anh có ý kiến gì khác nữa không, anh có thể mở miệng yêu cầu hoặc tranh thủ, nhưng anh không có, phản ứng đầu tiên của anh chính là vui vẻ nói chúc mừng.

“Anh hiểu mà phải không? Nhưng anh lại không hề chú ý, nói làm bạn bè, anh chỉ thực sự muốn làm bạn bè, không có ý gì khác, thực sự làm anh đau, khiến anh có cảm giác, vẫn là vết thương cũ nhiều năm trước kia, nó luôn tồn tại, chưa bao giờ khỏi hẳn cả.”

“Xin lỗi, em là một thương nhân, không có thời gian đầu tư vào những thứ không có lợi nhuận, cố gắng một năm rưỡi cũng đủ rồi, em lựa chọn buông tay, bắt đầu từ vạch xuất phát.”

Đúng vậy, đây chính là cô, suy nghĩ rất nhanh, sẽ không đem chính mình khỏa lại ở một lối cụt không có đường ra.

“EM mãi mãi là người thông minh.” Anh đưa cánh tay, cho cô một vòng ôm cuối cùng.“Cám ơn tình yêu của em, còn có tình bạn nữa. Từng được em yêu, là vinh hạnh của anh.”

Trước khi đi, cô ngoái đầu nhìn lại, ánh nhìn sâu sắc.“Nếu em là người thông minh, vậy anh chính là người đàn ông ngốc nhất trên đời.”

Anh hơi ngạc nhiên.

“Anh là bác sĩ, không cần em phải nhiều lời, vết thương ở đâu, nên tới đâu điều trị. Em không biết cảm giác hiện tại của anh là yêu, là hận, hay khác nữa, nhưng nếu giả vờ coi như nó không tồn tại, như vậy qua bao nhiêu năm, vẫn sẽ như cũ đau triệt tâm phá phế. Nếu anh không thể thản nhiên đối mặt với nó, thực sự buông tha và giải thoát, như vậy đời này của anh vĩnh viễn cũng không thể bắt đầu lại một lần nữa, càng không yêu được bất kể một ai.” Nói xong, không đợi anh trả lời, cô đi ra cửa, im lặng rời đi, không quay đầu lại.

Phần 3 Lần thứ ba gặp nhau, đã là một tuần sau.

Anh đi siêu thị mua một chút đồ dùng cá nhân tích trữ, không biết là thiên ý hay là thảm họa tàn sát của số phận, nơi này cách chỗ ở của anh rất gần, trên cơ bản hoàn toàn không có khả năng gặp phải, nhưng hôm nay anh lại gặp được.

Chuyện này kì thực là vì tên tiểu quỷ nhà anh. Có đôi khi cảm thấy Tử Cần ngốc nghếch và người nào đó rất giống nhau, chưa nói đến, suy nghĩ đơn thuần, ngại ngùng không dám cự tuyệt, kết cục chính là biến chính mình thành sơn cùng thủy tận — đầu năm lại đem tiền sinh hoạt của mình cho người khác mượn, sau đó khiến cho chính mình ba bữa cũng không thể ăn đủ!

Gọi nó chuyển đến sống cùng, tiểu quỷ lúc này lại rất có chí khí, kiên quyết tự lực cánh sinh, nếu anh không ngẫu nhiên đến nhà xem một chút, có lẽ ngày nào đó tiểu quỷ ngốc nghếch này sẽ làm chính mình chết đói mất.

Nhìn đi! Đầu tiên, chính là phải thay thế tên hết đạn cạn lương kia bổ sung nhu yếu phẩm và kho lương thực để duy trì cuộc sống.

Mỳ? Nó rất lười, sẽ không nấu.

Mỳ ăn liền? Không dinh dưỡng, chất bảo quản nhiều như vậy, cũng không phải là chuẩn bị đi vào Tử Cấm Thành.

Nghĩ ngợi một chút, anh đành phải bổ sung nhiều một chút sữa bột, ngũ cốc và vài nguyên liệu nấu ăn đơn giản.

Bước vào siêu thị 5 phút, anh đã nhìn thấy cô, nhưng cô so với anh còn chuyên tâm hơn, hắn cố gắng tránh đi, không muốn tiến lên.

Anh không phải ngu ngốc, hai lần gặp nhau, có thể cảm giác được cô thực sự né tránh, thậm chí hoảng loạn đến mức làm đổ cả xe đẩy thuốc, nếu nhìn thấy anh là chuyện phiền phức khó xử như vậy, anh cần gì phải làm mất mặt chính mình?

Chỉ một lát sau, cô đã đi tới quầy thu ngân. Có lẽ anh đã quên một chuyện, người này không biết là trời sinh hay thế nào, luôn xuất hiện cùng với phiền toái và rắc rối, trước kia giúp cô thu dọn cục diện rối rắm nhiều vô kể, hiện tại không có liên quan gì nữa nhưng anh vẫn gặp phải –

Cho tới bây giờ sự kiện chỉ được đề cập trên TV và báo chí lại thực sự trình diễn trước mặt anh. Thì ra thực sự có thiên binh có thể đeo mũ bảo hiểm, cầm trong tay con dao gọt hoa quả cũng có thể thất mã mà cướp bóc, mà cô khi nào thì không tính tiền, lại chọn đúng thời điểm đó!

Mọi người thét chói tai chạy ra, có người còn chạy ra rất xa lui đến góc khuất nhất, chỉ còn nhân viên thu ngân tính tiền không dám vọng động cô.

Con dao gọt hoa quả sắc bén ở giữa cô và nhân viên thu ngân trong lúc đó qua lại chớp lên, như muốn phô trương thanh thế. Quan Tử Tu ngừng thở, tuy rằng chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn thấy đây là tên cướp không hề có kinh nghiệm, bị buộc tới đường cùng mới có thể nhất thời xúc động mà làm liều, có lẽ cũng không có lá gan đả thương người, nhưng con dao cứ luôn vung lên trước mặt cô vẫn làm anh kinh hãi đảm khiêu.

Nhân viên thu ngân hoang mang rối loạn khẩn trương đem tiền mặt từng xấp đưa ra, anh nhẹ nhàng thở ra, trái tim đang treo cao định buông xuống, bỗng nhiên tên cướp thoáng nhìn thấy cái gì đó, chộp tay về phía cổ cô, cô theo bản năng tránh đi, nhất tranh nhất đoạt biến thành giằng co, mọi thứ bỗng trở nên hỗn loạn.

Cô ngốc này! Đưa tiền cho hắn là được, cô kháng cự cái gì chứ!

Vì cô cứ cố bảo vệ như vậy, đối phương càng thêm tin rằng thứ cướp được là vật phẩm đáng giá, đừng nói tên cướp, ngay cả anh cũng nghi hoặc đó là bảo bối gì khiến cô không tiếc mạng sống mà bảo vệ.

Mọi chuyện trong nháy mắt rối tung lên, đối phương không nghĩ tới cô sẽ phản kháng, trái tim hoảng hốt, con dao hoa quả lại hướng bàn tay cố ý bảo vệ kia của cô vạch tới. Một khắc đó, trong đầu óc anh hoàn toàn ngưng trệ, đừng hỏi anh đang nghĩ gì, anh thực sự không biết, chỉ biết là khi anh phản ứng bình thường trở lại, trong lòng đang ôm cô, mu bàn tay một trận co rút đau đớn kịch liệt.

Cô giật mình ngạc nhiên ngửa đầu, vừa thấy anh, sắc mặt hoảng sợ đại biến.“Tử Tu!”

Máu tươi nhanh chóng trào ra, thấm cả hai tay cô, trong tiếng thét chói tai cùng hỗn loạn, nhân viên bảo toàn nhân cơ hội áp chế tên cướp, nhưng tâm tư của hai người họ đã không ở nơi đó……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Nói Lời Tạm Biệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook