Đừng Nói Nhiều, Tới Theo Đuổi Em Đi!
Chương 51
Nhất Mai Nữu Khấu
14/11/2021
Việc Hứa Vị Trì xuất hiện trên xe khiến Phàn Kỳ vô cùng kinh ngạc.
Đầu tiên là…
“Làm sao mà hai người biết nhau?” Phàn Kỳ hỏi chị Dương đang ngồi ở đằng trước.
Chị Dương cười: “Mấy ngày nay có liên hệ với trợ lý của Hứa tổng, nghe danh Hứa tổng đã lâu.”
Phàn Kỳ lại hỏi: “Chị với trợ lý của anh ấy liên hệ làm gì?”
Chị Dương nói: “Vốn dĩ lúc chiều định nói với em rồi,《Người Poker 》đã quyết định chọn em đóng vai chính rồi. Nhưng mà khi đó em còn đang quay, sau đó Hứa tổng tới, nên chị đợi Hứa tổng tới rồi nói với em.”
Phàn Kỳ ồ một tiếng: “Vậy tại sao chị lại nói trước rồi?”
Chị Dương: “Ý chị là, đợi Hứa tổng tới, rồi chị sẽ nói với em.”
Phàn Kỳ hung dữ quay lại nhìn Hứa Vị Trì, nhưng nhìn được vài giây, ánh mắt cậu cũng trở nên dịu dàng.
Phàn Kỳ: “Sao anh lại thế hả? Anh cứ thế làm sao mà em giận anh được.”
Hứa Vị Trì biết rõ còn hỏi: “Em phải giận anh chuyện gì cơ?”
Phàn Kỳ nói: “Mấy hôm trước anh nói anh đang chờ đấy, vừa mới nãy anh còn làm vậy với em nữa.”
Hứa Vị Trì à một tiếng: “Ngày mai về Lâm Thành với anh, đi gặp đạo diễn《 Người Poker 》.”
Phàn Kỳ: “……”
Xong rồi, rơi vào miệng cọp rồi.
Trên xe không chỉ có mỗi chị Dương, mà còn có Tiểu Huy và tài xế, nên Phàn Kỳ phải khắc chế chính mình.
Trong xe không bật đèn, từ phim trường về đến khách sạn cũng còn một đoạn đường. Phàn Kỳ lúc đầu chỉ nắm tay Hứa Vị Trì, sau đó lại mệt mỏi dựa vào vai anh, cuối cùng thì dứt khoát nằm gối lên đùi anh luôn.
Cậu cầm tay Hứa Vị Trì, viết trên lòng bàn tay anh “Anh ơi.”
Hứa Vị Trì khẽ động bàn tay, tỏ vẻ hiểu ý cậu.
Phàn Kỳ lại viết “Em nhớ anh lắm.”
Hứa Vị Trì gõ nhẹ trên mu bàn tay mình.
Phàn Kỳ mỉm cười, trộm nhìn ghế trước một chút, thấy mọi người đều đang xem điện thoại, liền cầm tay Hứa Vị Trì lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bàn tay anh.
“À, đúng rồi.” Chị Dương đột nhiên quay xuống nhìn.
Phàn Kỳ lập tức rụt tay lại.
Tầm mắt chị Dương vốn nằm ở trên, nhưng lại không thấy ai, cúi đầu xuống thì thấy Phàn Kỳ đang nằm.
Chị Dương: “Khụ khụ khụ.”
Phàn Kỳ như vậy, cô thật sự hơi không quen. Quả nhiên là người ta gặp được tình yêu thì đều thay đổi mà. Bao nhiêu năm qua đã bao giờ cô được thấy Phàn Kỳ hiền lành mềm mại như vậy đâu?
“Sao vậy chị?” Phàn Kỳ ngồi thẳng dậy.
Chị Dương nói: “Em nói cho chị nghe một chút về dự tính cho chuyện tình yêu của hai người đi.”
Phàn Kỳ dịch sát vào vai Hứa Vị Trì: “Này thì chắc chắn là yêu đương tiến tới kết hôn đi,” Phàn Kỳ gãi đầu hỏi Hứa Vị Trì: “Phải không anh?”
Hứa Vị Trì nhìn Phàn Kỳ bằng ánh mắt cưng chiều vô hạn: “Ừm.”
Chị Dương: “……”
Nổi hết cả da gà da vịt.
“Không phải,” Chị Dương phất tay: “Ý chị nói không phải cái này. Ý chị là, bây giờ có rất nhiều paparazzi đang theo dõi em, một ngày nào đó chắc chắn sẽ chụp được hai người, vậy thì em dự tính thế nào? Nói chị nghe xem, khi nào công ty họp, bọn chị cũng…”
Phàn Kỳ: “Chụp được thì công khai thôi.”
Hứa Vị Trì hỏi chị Dương: “Công khai thì có ảnh hưởng gì đến em ấy không?”
Không đợi chị Dương trả lời, Phàn Kỳ đã nói: “Không ảnh hưởng gì hết.”
Hứa Vị Trì vẫn hỏi lại chị Dương: “Công khai thì có ảnh hưởng gì đến em ấy không?”
Chị Dương liếc nhìn Phàn Kỳ một cái, Phàn Kỳ cười cười: “Sao anh không tin em thế? Không ảnh hưởng mấy đâu, thật đó.”
Phàn Kỳ ngồi nghiêm túc, phân tích cho Hứa Vị Trì: “Anh xem, bây giờ em cũng chỉ vừa mới nổi lên, nhưng mọi người ấy mà, cho dù thích cũng chỉ là thích bộ phim《 Người thứ hai 》. Vậy nên tranh thủ lúc bọn họ còn chưa thoát ra khỏi nhân vật kia của em, hai đứa mình công khai đi, như vậy bọn họ đột ngột không kịp phòng ngừa, ấn tượng cũng chưa đủ sâu sắc. Vì vậy nên ấn tượng đầu tiên của họ về Phàn Kỳ sẽ là, ồ, Phàn Kỳ có bạn trai rồi à,” Phàn Kỳ đặt tay lên vai Hứa Vị Trì: “Bạn trai em còn đẹp trai như vậy, có khi bọn họ còn vội vàng ship CP hai đứa mình ấy chứ.”
Phàn Kỳ nói cho Hứa Vị Trì nghe, cũng là nói cho chị Dương nghe: “Chuyện em và Hứa Vị Trì bị chụp được dù sao cũng chỉ là chuyện sớm muộn, nếu cứ kéo dài rồi lừa gạt mọi người, xây dựng hình tượng độc thân cho em, vậy chờ đến khi mọi người đều tin vào hình tượng này mà lại công khai, lúc đó mới là tới công chuyện đó.”
Chị Dương nghe xong thì mỉm cười: “Em thuyết phục được chị rồi đấy.”
Phàn Kỳ nhún vai buông tay xuống.
Nói xong mấy lời này, Phàn Kỳ quay sang, thấy Hứa Vị Trì nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh ý cười.
Phàn Kỳ hỏi: “Sao vậy?”
Hứa Vị Trì: “Hiếm khi được thấy em lúc làm việc, có hơi lạ.”
Phàn Kỳ lại tiếp tục nằm xuống: “Hiếm thấy thì nhìn nhiều hơn một chút, lúc em làm việc cũng cực kỳ có sức hút đó.”
Vừa dứt lời, chị Dương ngồi đằng trước bỗng cười rộ lên, Tiểu Huy cũng nở nụ cười.
Hứa Vị Trì nắm lấy tay Phàn Kỳ: “Được.”
Sau khi xe tới khách sạn, hai người cùng nhau về phòng. Cửa vừa đóng lại, Phàn Kỳ đã không nhịn nổi nữa.
Cậu nhảy thằng lên lưng Hứa Vị Trì.
Dường như Hứa Vị Trì biết trước cậu sẽ làm thế, vừa nghe được tiếng gió liền vươn tay đỡ lấy Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ cắn vành tai Hứa Vị Trì một cái: “Anh ghê quá nha, bữa nay còn biết lừa em để cho em niềm vui bất ngờ nữa nha.”
Hứa Vị Trì cười: “Anh có ngốc đến vậy à?”
Phàn Kỳ: “Anh đúng là rất ngốc luôn ấy chứ, anh coi anh đu idol kiểu đấy kìa.”
Hứa Vị Trì: “……”
Hứa Vị Trì bất đắc dĩ: “Có thể đừng nhắc lại chuyện đó nữa không?”
Phàn Kỳ lắc đầu nguầy nguậy: “Không thể, em muốn cười nhạo anh cả đời.”
Hứa Vị Trì: “Xuống nào, anh có mua cho em cái này.”
Phàn Kỳ ngạc nhiên: “Quà hả anh?”
Hứa Vị Trì: “Ừm.”
Phàn Kỳ lập tức nhảy xuống khỏi lưng Hứa Vị Trì: “Anh thế mà lại mua quà cho em!”
Hứa Vị Trì lạnh nhạt nhìn Phàn Kỳ: “Nói gì thế? Anh chưa từng mua quà cho em à?”
Phàn Kỳ cười ha ha: “Mua rồi mua rồi, nhưng mà đã chín năm rồi em không nhận được quà của anh, anh không nhận ra à?”
Lúc này Hứa Vị Trì mới gật đầu: “Ừm, nhận ra.”
Phàn Kỳ vô cùng chờ mong mà hỏi: “Cái gì thế anh?”
Hứa Vị Trì lấy một cái hộp ra từ trong túi, đưa cho Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ mở ra xem, thấy bên trong có một sợi dây chuyền, hình như giống với cái mà Hứa Vị Trì đeo.
Phàn Kỳ ngẩng đầu nhìn nơi cổ Hứa Vị Trì, thấy sợi dây chuyền Hứa Vị Trì vẫn đang mang.
“Oa,” Phàn Kỳ vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ: “Dây chuyền tình nhân.”
Hứa Vị Trì mỉm cười: “Có thể nói là vậy.”
Phàn Kỳ lắc lắc sợi dây, nghe được bên trong hình như còn có cái gì đó.
Phàn Kỳ kinh ngạc: “Cái gì vậy anh? Chẳng lẽ cũng là tên Hứa Vị Trì khắc bằng ngọc?”
Hứa Vị Trì gật đầu: “Ừm.”
Phàn Kỳ lấy dây chuyền ra khỏi hộp: “Thích quá thích quá thích quá, quý thật đó, ha ha ha,” Phàn Kỳ đưa dây chuyền cho Hứa Vị Trì: “Anh đeo cho em đi.”
Hứa Vị Trì phối hợp nhận lấy dây chuyền từ tay Phàn Kỳ, nhưng cũng không vội thắt sợi dây tơ hồng mà nói: “Ngọc dùng bên ngoài hay là ngọc khắc bên trong, cũng đều giống như cái anh đang đeo trên cổ.”
Phàn Kỳ kinh ngạc: “Anh tìm được ngọc mà trước kia em dùng luôn á?”
Hứa Vị Trì gật đầu: “Không khó tìm lắm.”
Phàn Kỳ sờ soạng đoạn dây đỏ: “Nhưng em thắc mắc một xíu, sợi dây này trông không được mới, là do anh cố ý làm nó trông cũ đi hở?”
Hứa Vị Trì lắc đầu: “Không phải.”
Phàn Kỳ: “Hở? Là sao?”
Hứa Vị Trì: “Lúc ấy anh làm một đôi.”
Phàn Kỳ khựng lại một chút. Trong một thoáng, cậu bỗng cảm thấy trái tim mình dường như đập càng lúc càng nhanh.
Hai người đều đã trải qua những khoảnh khắc thân mật nhất, không ngờ rằng Hứa Vị Trì còn có thể mang đến cho cậu cảm giác tim đập mãnh liệt như thế này.
Vị ngọt như chạm đến tận đáy lòng Phàn Kỳ: “Cảm ơn anh.”
Một lúc sau, Hứa Vị Trì đã thắt xong nút đoạn dây, anh nói: “Cái nút này anh học được ở chỗ sư phụ, cũng giống như nút thắt trên dây chuyền của anh, trừ khi dùng kéo cắt, nếu không sẽ không thể tháo ra được.”
Phàn Kỳ nâng niu che chở sợi dây: “Chắc chắn sẽ không tháo ra.”
Nói đoạn, cậu nhảy lên người Hứa Vị Trì: “Aaa! Anh ơi anh ơi, em thích anh quá đi mất!”
Hứa Vị Trì cười: “Ừm.”
Phàn Kỳ vẫn như xưa, luôn dễ dàng cảm động vì bất kỳ điều gì mà Hứa Vị Trì tặng cậu.
Phàn Kỳ: “Anh ơi, nhiều năm qua, anh là người duy nhất em từng thích.”
Hứa Vị Trì: “Ừm.”
Phàn Kỳ lại nói: “Hứa Vị Trì, em yêu anh.”
Hứa Vị Trì vẫn đáp: “Ừm.”
Phàn Kỳ cắn răng: “Anh có thể nói chuyện không thế?”
Hứa Vị Trì rầu rĩ mà cười một tiếng, xoa xoa đầu Phàn Kỳ, cất giọng dịu dàng.
Hứa Vị Trì: “Anh yêu em.”
Chín năm qua, vẫn luôn yêu em.
~ HOÀN CHÍNH VĂN ~
Đầu tiên là…
“Làm sao mà hai người biết nhau?” Phàn Kỳ hỏi chị Dương đang ngồi ở đằng trước.
Chị Dương cười: “Mấy ngày nay có liên hệ với trợ lý của Hứa tổng, nghe danh Hứa tổng đã lâu.”
Phàn Kỳ lại hỏi: “Chị với trợ lý của anh ấy liên hệ làm gì?”
Chị Dương nói: “Vốn dĩ lúc chiều định nói với em rồi,《Người Poker 》đã quyết định chọn em đóng vai chính rồi. Nhưng mà khi đó em còn đang quay, sau đó Hứa tổng tới, nên chị đợi Hứa tổng tới rồi nói với em.”
Phàn Kỳ ồ một tiếng: “Vậy tại sao chị lại nói trước rồi?”
Chị Dương: “Ý chị là, đợi Hứa tổng tới, rồi chị sẽ nói với em.”
Phàn Kỳ hung dữ quay lại nhìn Hứa Vị Trì, nhưng nhìn được vài giây, ánh mắt cậu cũng trở nên dịu dàng.
Phàn Kỳ: “Sao anh lại thế hả? Anh cứ thế làm sao mà em giận anh được.”
Hứa Vị Trì biết rõ còn hỏi: “Em phải giận anh chuyện gì cơ?”
Phàn Kỳ nói: “Mấy hôm trước anh nói anh đang chờ đấy, vừa mới nãy anh còn làm vậy với em nữa.”
Hứa Vị Trì à một tiếng: “Ngày mai về Lâm Thành với anh, đi gặp đạo diễn《 Người Poker 》.”
Phàn Kỳ: “……”
Xong rồi, rơi vào miệng cọp rồi.
Trên xe không chỉ có mỗi chị Dương, mà còn có Tiểu Huy và tài xế, nên Phàn Kỳ phải khắc chế chính mình.
Trong xe không bật đèn, từ phim trường về đến khách sạn cũng còn một đoạn đường. Phàn Kỳ lúc đầu chỉ nắm tay Hứa Vị Trì, sau đó lại mệt mỏi dựa vào vai anh, cuối cùng thì dứt khoát nằm gối lên đùi anh luôn.
Cậu cầm tay Hứa Vị Trì, viết trên lòng bàn tay anh “Anh ơi.”
Hứa Vị Trì khẽ động bàn tay, tỏ vẻ hiểu ý cậu.
Phàn Kỳ lại viết “Em nhớ anh lắm.”
Hứa Vị Trì gõ nhẹ trên mu bàn tay mình.
Phàn Kỳ mỉm cười, trộm nhìn ghế trước một chút, thấy mọi người đều đang xem điện thoại, liền cầm tay Hứa Vị Trì lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bàn tay anh.
“À, đúng rồi.” Chị Dương đột nhiên quay xuống nhìn.
Phàn Kỳ lập tức rụt tay lại.
Tầm mắt chị Dương vốn nằm ở trên, nhưng lại không thấy ai, cúi đầu xuống thì thấy Phàn Kỳ đang nằm.
Chị Dương: “Khụ khụ khụ.”
Phàn Kỳ như vậy, cô thật sự hơi không quen. Quả nhiên là người ta gặp được tình yêu thì đều thay đổi mà. Bao nhiêu năm qua đã bao giờ cô được thấy Phàn Kỳ hiền lành mềm mại như vậy đâu?
“Sao vậy chị?” Phàn Kỳ ngồi thẳng dậy.
Chị Dương nói: “Em nói cho chị nghe một chút về dự tính cho chuyện tình yêu của hai người đi.”
Phàn Kỳ dịch sát vào vai Hứa Vị Trì: “Này thì chắc chắn là yêu đương tiến tới kết hôn đi,” Phàn Kỳ gãi đầu hỏi Hứa Vị Trì: “Phải không anh?”
Hứa Vị Trì nhìn Phàn Kỳ bằng ánh mắt cưng chiều vô hạn: “Ừm.”
Chị Dương: “……”
Nổi hết cả da gà da vịt.
“Không phải,” Chị Dương phất tay: “Ý chị nói không phải cái này. Ý chị là, bây giờ có rất nhiều paparazzi đang theo dõi em, một ngày nào đó chắc chắn sẽ chụp được hai người, vậy thì em dự tính thế nào? Nói chị nghe xem, khi nào công ty họp, bọn chị cũng…”
Phàn Kỳ: “Chụp được thì công khai thôi.”
Hứa Vị Trì hỏi chị Dương: “Công khai thì có ảnh hưởng gì đến em ấy không?”
Không đợi chị Dương trả lời, Phàn Kỳ đã nói: “Không ảnh hưởng gì hết.”
Hứa Vị Trì vẫn hỏi lại chị Dương: “Công khai thì có ảnh hưởng gì đến em ấy không?”
Chị Dương liếc nhìn Phàn Kỳ một cái, Phàn Kỳ cười cười: “Sao anh không tin em thế? Không ảnh hưởng mấy đâu, thật đó.”
Phàn Kỳ ngồi nghiêm túc, phân tích cho Hứa Vị Trì: “Anh xem, bây giờ em cũng chỉ vừa mới nổi lên, nhưng mọi người ấy mà, cho dù thích cũng chỉ là thích bộ phim《 Người thứ hai 》. Vậy nên tranh thủ lúc bọn họ còn chưa thoát ra khỏi nhân vật kia của em, hai đứa mình công khai đi, như vậy bọn họ đột ngột không kịp phòng ngừa, ấn tượng cũng chưa đủ sâu sắc. Vì vậy nên ấn tượng đầu tiên của họ về Phàn Kỳ sẽ là, ồ, Phàn Kỳ có bạn trai rồi à,” Phàn Kỳ đặt tay lên vai Hứa Vị Trì: “Bạn trai em còn đẹp trai như vậy, có khi bọn họ còn vội vàng ship CP hai đứa mình ấy chứ.”
Phàn Kỳ nói cho Hứa Vị Trì nghe, cũng là nói cho chị Dương nghe: “Chuyện em và Hứa Vị Trì bị chụp được dù sao cũng chỉ là chuyện sớm muộn, nếu cứ kéo dài rồi lừa gạt mọi người, xây dựng hình tượng độc thân cho em, vậy chờ đến khi mọi người đều tin vào hình tượng này mà lại công khai, lúc đó mới là tới công chuyện đó.”
Chị Dương nghe xong thì mỉm cười: “Em thuyết phục được chị rồi đấy.”
Phàn Kỳ nhún vai buông tay xuống.
Nói xong mấy lời này, Phàn Kỳ quay sang, thấy Hứa Vị Trì nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh ý cười.
Phàn Kỳ hỏi: “Sao vậy?”
Hứa Vị Trì: “Hiếm khi được thấy em lúc làm việc, có hơi lạ.”
Phàn Kỳ lại tiếp tục nằm xuống: “Hiếm thấy thì nhìn nhiều hơn một chút, lúc em làm việc cũng cực kỳ có sức hút đó.”
Vừa dứt lời, chị Dương ngồi đằng trước bỗng cười rộ lên, Tiểu Huy cũng nở nụ cười.
Hứa Vị Trì nắm lấy tay Phàn Kỳ: “Được.”
Sau khi xe tới khách sạn, hai người cùng nhau về phòng. Cửa vừa đóng lại, Phàn Kỳ đã không nhịn nổi nữa.
Cậu nhảy thằng lên lưng Hứa Vị Trì.
Dường như Hứa Vị Trì biết trước cậu sẽ làm thế, vừa nghe được tiếng gió liền vươn tay đỡ lấy Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ cắn vành tai Hứa Vị Trì một cái: “Anh ghê quá nha, bữa nay còn biết lừa em để cho em niềm vui bất ngờ nữa nha.”
Hứa Vị Trì cười: “Anh có ngốc đến vậy à?”
Phàn Kỳ: “Anh đúng là rất ngốc luôn ấy chứ, anh coi anh đu idol kiểu đấy kìa.”
Hứa Vị Trì: “……”
Hứa Vị Trì bất đắc dĩ: “Có thể đừng nhắc lại chuyện đó nữa không?”
Phàn Kỳ lắc đầu nguầy nguậy: “Không thể, em muốn cười nhạo anh cả đời.”
Hứa Vị Trì: “Xuống nào, anh có mua cho em cái này.”
Phàn Kỳ ngạc nhiên: “Quà hả anh?”
Hứa Vị Trì: “Ừm.”
Phàn Kỳ lập tức nhảy xuống khỏi lưng Hứa Vị Trì: “Anh thế mà lại mua quà cho em!”
Hứa Vị Trì lạnh nhạt nhìn Phàn Kỳ: “Nói gì thế? Anh chưa từng mua quà cho em à?”
Phàn Kỳ cười ha ha: “Mua rồi mua rồi, nhưng mà đã chín năm rồi em không nhận được quà của anh, anh không nhận ra à?”
Lúc này Hứa Vị Trì mới gật đầu: “Ừm, nhận ra.”
Phàn Kỳ vô cùng chờ mong mà hỏi: “Cái gì thế anh?”
Hứa Vị Trì lấy một cái hộp ra từ trong túi, đưa cho Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ mở ra xem, thấy bên trong có một sợi dây chuyền, hình như giống với cái mà Hứa Vị Trì đeo.
Phàn Kỳ ngẩng đầu nhìn nơi cổ Hứa Vị Trì, thấy sợi dây chuyền Hứa Vị Trì vẫn đang mang.
“Oa,” Phàn Kỳ vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ: “Dây chuyền tình nhân.”
Hứa Vị Trì mỉm cười: “Có thể nói là vậy.”
Phàn Kỳ lắc lắc sợi dây, nghe được bên trong hình như còn có cái gì đó.
Phàn Kỳ kinh ngạc: “Cái gì vậy anh? Chẳng lẽ cũng là tên Hứa Vị Trì khắc bằng ngọc?”
Hứa Vị Trì gật đầu: “Ừm.”
Phàn Kỳ lấy dây chuyền ra khỏi hộp: “Thích quá thích quá thích quá, quý thật đó, ha ha ha,” Phàn Kỳ đưa dây chuyền cho Hứa Vị Trì: “Anh đeo cho em đi.”
Hứa Vị Trì phối hợp nhận lấy dây chuyền từ tay Phàn Kỳ, nhưng cũng không vội thắt sợi dây tơ hồng mà nói: “Ngọc dùng bên ngoài hay là ngọc khắc bên trong, cũng đều giống như cái anh đang đeo trên cổ.”
Phàn Kỳ kinh ngạc: “Anh tìm được ngọc mà trước kia em dùng luôn á?”
Hứa Vị Trì gật đầu: “Không khó tìm lắm.”
Phàn Kỳ sờ soạng đoạn dây đỏ: “Nhưng em thắc mắc một xíu, sợi dây này trông không được mới, là do anh cố ý làm nó trông cũ đi hở?”
Hứa Vị Trì lắc đầu: “Không phải.”
Phàn Kỳ: “Hở? Là sao?”
Hứa Vị Trì: “Lúc ấy anh làm một đôi.”
Phàn Kỳ khựng lại một chút. Trong một thoáng, cậu bỗng cảm thấy trái tim mình dường như đập càng lúc càng nhanh.
Hai người đều đã trải qua những khoảnh khắc thân mật nhất, không ngờ rằng Hứa Vị Trì còn có thể mang đến cho cậu cảm giác tim đập mãnh liệt như thế này.
Vị ngọt như chạm đến tận đáy lòng Phàn Kỳ: “Cảm ơn anh.”
Một lúc sau, Hứa Vị Trì đã thắt xong nút đoạn dây, anh nói: “Cái nút này anh học được ở chỗ sư phụ, cũng giống như nút thắt trên dây chuyền của anh, trừ khi dùng kéo cắt, nếu không sẽ không thể tháo ra được.”
Phàn Kỳ nâng niu che chở sợi dây: “Chắc chắn sẽ không tháo ra.”
Nói đoạn, cậu nhảy lên người Hứa Vị Trì: “Aaa! Anh ơi anh ơi, em thích anh quá đi mất!”
Hứa Vị Trì cười: “Ừm.”
Phàn Kỳ vẫn như xưa, luôn dễ dàng cảm động vì bất kỳ điều gì mà Hứa Vị Trì tặng cậu.
Phàn Kỳ: “Anh ơi, nhiều năm qua, anh là người duy nhất em từng thích.”
Hứa Vị Trì: “Ừm.”
Phàn Kỳ lại nói: “Hứa Vị Trì, em yêu anh.”
Hứa Vị Trì vẫn đáp: “Ừm.”
Phàn Kỳ cắn răng: “Anh có thể nói chuyện không thế?”
Hứa Vị Trì rầu rĩ mà cười một tiếng, xoa xoa đầu Phàn Kỳ, cất giọng dịu dàng.
Hứa Vị Trì: “Anh yêu em.”
Chín năm qua, vẫn luôn yêu em.
~ HOÀN CHÍNH VĂN ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.