Đừng Nói Rằng Phiêu Bạt Đã Lâu

Chương 15

Bậc Thầy Mã Hóa - Hongmeng

05/01/2025

Ta chưa bao giờ cảm thấy mình không đủ tốt, ta chỉ thường cảm thấy mình làm chưa đủ tốt.

Mà người ta sợ mình làm chưa đủ tốt, là bởi vì trong lòng có người rất quan trọng, sợ mình không thể bảo vệ tốt cho họ.

Cảm nhận được ta bỗng nhiên im lặng, Thiệu Chu mở mắt ra.

Hắn thấy ta đang nhìn chằm chằm vào vết thương trên người hắn, lặng lẽ rơi nước mắt.

Hắn vội vàng kéo vạt áo, muốn che đi những vết sẹo ấy.

Còn ta lặng lẽ cởi áo ra, để lộ vết sẹo của mình, bốn mắt nhìn nhau với hắn: "Thiệu Chu, đừng quay đầu lại nữa, lần này chúng ta cùng nhau tiến về phía trước, được không?"

Đôi mắt hắn nhìn ta không chớp, ngay cả hơi thở cũng trở nên chậm rãi và nhẹ nhàng.

Lửa lò "lách tách" kêu, hắn nén tiếng khóc nói với ta: "Bảo Lương, ta thật sự sợ nàng giống như bông tuyết ngoài kia, gió thổi qua một cái là không tìm thấy nữa."

Hắn nằm thẳng, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, loang ra trên gối.

Giống như mực rơi xuống từ đầu bút, đậm nét đập vào tim ta.

"Bảo Lương, ta thật sự đáng c.h.ế.t mà... Nàng vốn có thể sống an ổn ở phủ Bá Tước..."

Hắn vốn nhìn thẳng ta mà khóc, nhưng lại đầy vẻ áy náy, đưa tay che mắt.

"Ta đã g.i.ế.c nhiều người như vậy, làm nhiều điều ác như vậy..."

Hắn muốn nhìn ta, nhưng lại không dám nhìn ta: "Nhưng ta vẫn muốn gặp nàng, muốn cùng nàng sống tiếp!"



Gió tuyết đập vào cửa sổ, trong phòng vang vọng tiếng gào thét của Thiệu Chu: "Ta không quên được, không buông được! Ta chỉ muốn quay đầu lại! Bảo Lương, Bảo Lương… Nàng là chút nhân tính cuối cùng của ta."

Nước mắt ta cũng đã tuôn rơi, ta cúi người xuống, ôm hắn vào lòng, cảm nhận được cả người hắn run rẩy dữ dội.

Ta đoán, từ sau khi mẹ hắn qua đời, hắn chưa từng khóc lần nào nữa.

Cho đến đêm nay, đêm tuyết rơi giống như năm nào, chúng ta gặp lại, sum họp, tâm hồn giao hòa.

Ta nắm chặt cổ tay hắn, muốn kéo tay hắn xuống, để hắn nhìn thấy sự chân thành trong mắt ta.

Suốt cả đêm, ta hết lần này đến lần khác, không biết mệt mỏi mà nói với hắn: Ta chưa từng trách chàng, ta cũng rất nhớ chàng, ta lúc nào cũng sợ chàng chết, sợ chúng ta cả đời này không gặp lại nhau nữa. Thiệu Chu, ta cũng muốn cùng chàng sống tiếp..."

Nhưng mãi cho đến khi trời sắp sáng, hắn cũng không nhìn ta thêm một lần nào nữa, không nói với ta một lời nào.

Ta tưởng hắn ngủ rồi, nhưng hắn lại đột ngột đẩy ta ra, ngồi dậy, bắt đầu mặc quan phục.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn kỹ bộ long ngư phục khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật này.

Nhưng dù hắn có bày ra vẻ mặt hung dữ thế nào, ta cũng không thể sợ hãi người trong bộ y phục này.

Cuối cùng mũ quan đội xong, trong ánh sáng ban mai le lói, hắn từ trên cao nhìn xuống ta: "Hạ Bảo Lương, ta cũng chỉ là muốn gặp lại nàng mà thôi."

Hắn mở lò sưởi, trước mặt ta lấy ra giấy tờ bán thân của ta, ném vào trong lò, một chút tia lửa l.i.ế.m sạch sẽ.

Hắn còn ôm tới một hòm vàng thỏi, ném vào lòng ta, lạnh lùng đuổi ta đi: "Nàng đi đi, vĩnh viễn đừng đến gặp ta nữa."

Ta rời khỏi Thiệu Chu.



Ta ôm hòm vàng thỏi, đến kinh thành tìm ba người mẹ và Nguyên nhi.

Xảo Ngữ đã rời đi rồi.

Ta không nói rõ được nàng ấy chỉ là mật thám của Thiệu Chu, hay là người của Vô Lượng Vệ, nàng ấy hiểu ý tốt của ta là muốn nàng ấy lui về sống cuộc sống an ổn, nhưng nàng ấy vẫn đưa ra lựa chọn của riêng mình.

Ta và người nhà sống một quãng thời gian an ổn.

Mẹ cả tinh thông việc quản gia, từng bữa ăn, từng cái bàn cái ghế, đều sắp xếp đâu ra đấy.

Mẹ ba giỏi giao thiệp, ra ngoài mua bán, làm chút việc buôn bán nhỏ, kiếm lời nuôi sống gia đình nhỏ của chúng ta.

Mẹ hai mắt kém, phần lớn thời gian ở nhà nghỉ ngơi.

Nguyên Nhi đến, bà ấy là người vui nhất, bởi vì Nguyên Nhi cứ quấn lấy bà ấy đòi học thổi sáo, bà ấy liền có việc để làm.

Cả nhà chúng ta bàn tính, kinh thành là nơi thị phi, không thể ở lâu.

Chi bằng đi về phía nam tìm một thị trấn nhỏ, xây một căn nhà, mua vài mẫu ruộng, làm ăn sinh sống, mới có thể an ổn mà sống qua ngày.

Ta giao vàng thỏi cho mẹ cả cất giữ, cùng nhau tính toán thuê xe ngựa, thu xếp hành lý, chỉ chờ ngày lên đường.

Mẹ ba là người giỏi giao tiếp nhất, tinh tế trong việc quan sát nét mặt người khác, lúc không có ai liền kéo ta lại hỏi: "Chắc chắn con đã gặp Tiểu Chu rồi phải không? Con không muốn đưa nó đi cùng sao?"

Ta lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chàng ấy không cho con đi gặp chàng ấy nữa."

Mẹ ba ngẩn ra, "Ồ" một tiếng, xoay người tiếp tục thu dọn hành lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Nói Rằng Phiêu Bạt Đã Lâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook