Đừng Nói Rằng Phiêu Bạt Đã Lâu
Chương 1
Bậc Thầy Mã Hóa - Hongmeng
05/01/2025
Thiệu Chu chặn kiệu hoa của ta lại.
Tuyết rơi lúc chiều tà, trời đất mù mịt, hắn dùng chuôi kiếm nâng cằm ta lên: "Muốn gả đi rồi à?"
Nhìn đôi lông mày cau lại vì giận dữ của hắn, ta suy nghĩ một chút rồi đáp: "Không hẳn. Được khiêng vào cửa sau làm thiếp, là ta trèo cao, không phải gả đi."
Ánh đèn lồng trong tay nha hoàn chiếu rọi lên quan phục trên người Thiệu Chu.
Bộ y phục bằng gấm vân cẩm màu xanh khói, được thêu chỉ vàng hình long ngư, chính là trang phục của Vô Lượng Vệ đang thao túng triều đình.
Hắn cau mày, trách cứ ta: "Hạ Bảo Lương, ta đã bảo nàng chờ ta, sao nàng lại nóng vội đến thế?"
Ta bấm đốt ngón tay tính toán: "Đã bốn năm rưỡi rồi. Ta đã biết chữ, biết cưỡi ngựa..."
Tay ta lướt nhẹ trên vỏ kiếm lạnh lẽo, tiến sát đến trước mặt hắn: "Thiệu đại nhân, ngài có biết 'Thấu kiếm môn kĩ' là gì không? Đao kiếm tạo thành một cánh cửa, lưỡi sắc hướng vào trong, người cưỡi ngựa phi nhanh xuyên qua mà người ngựa đều không hề hấn gì."
Ta bất ngờ nắm lấy tay Thiệu Chu, đưa vào trong vạt áo mình.
Một cảm giác mềm mại ấm áp.
Dù đêm tối, nhưng nhờ ánh lửa, ta vẫn nhìn thấy gò má hắn thoáng chốc đỏ ửng.
Hắn vẫn y như hồi nhỏ, chẳng thay đổi chút nào.
Nhưng ta không muốn ôn lại chuyện xưa.
Ta để hắn chạm vào vết sẹo trên người mình: "Ngài có biết ta đã phải khổ luyện bao lâu không? Có biết khi luyện tập, ta đã từng bị thương đến mức hai bên sườn gần như nát vụn không?"
Chính nhờ nó, ta mới có thể biểu diễn ở buổi yến tiệc của các công tử thế gia, được Giang Lục công tử để mắt tới, rồi mới có cơ hội đổi đời như ngày hôm nay.
Ta cười khẩy: "Nếu không phải vậy, thì giá trị của ta còn không bằng hai dải sườn heo."
Thiệu Chu muốn ta giữ mình trong sạch vì hắn.
Nhưng một nữ tử sống ở chốn thanh lâu, làm sao có thể an phận thủ thường chờ đợi một người suốt bốn năm trời?
Thiệu Chu nghe hiểu ý tứ trong lời nói của ta, liền chui tọt vào trong kiệu.
Hơi thở nóng rực phả vào tai ta, hắn cuống quýt nói: "Giang Lục chỉ là một thứ tử, hắn lấy gì ra để so sánh với ta bây giờ?"
Ta giơ tay lên, vỗ nhẹ vào má Thiệu Chu.
Như đang vỗ về một con mèo hoang xù lông.
"Giang gia được thế tập tước vị, ngài chỉ có một thân một mình, hắn có cây đại thụ để dựa vào, sao lại không thể so với ngài?"
Thiệu Chu đấm mạnh vào thành kiệu, cắn chặt hàm răng, trong im lặng chết chóc, tuyết lớn cuốn tung rèm cửa.
Đám nha hoàn người hầu bên ngoài đã không còn bóng dáng.
Dù sao thì, vào thời này, chỉ cần nhìn thấy bộ trang phục long ngư của Vô Lượng Vệ là coi như thấy được cái lưỡi hái của Hắc Bạch Vô Thường.
Ta nắm chặt lòng bàn tay, trừng mắt nhìn Thiệu Chu: "Ngài phát điên xong chưa? Ta còn phải đến đúng giờ, tự mình đi đến phủ Bá tước, tuyết to thế này, giày tất sẽ ướt hết mất!"
Ta không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn nữa, liền vén váy nặng lên, bước ra khỏi kiệu.
Vừa chạm đất, ta lại bị người phía sau thô bạo ôm lấy—
Không để ta kịp phản ứng, Thiệu Châu ném ta lên ngựa của hắn, rồi cưỡi ngựa đưa ta đến phủ Bá tước.
Quan phục của hắn toát lên mùi gỉ sắt và rượu nặng nề.
Nghe nói Vô Lượng Vệ như phường chó săn ăn thịt người, những kẻ này trên người chẳng bao giờ thiếu máu.
Ta không muốn lại gần hắn, bèn đưa hai tay ra sau vịn lấy yên ngựa.
Hắn cố tình thúc ngựa tăng tốc, ta loạng choạng ngã về phía trước, bị hắn tóm lấy cánh tay, ghì chặt vào eo.
Mùi m.á.u tanh xộc thẳng vào mũi, gió tuyết bủa vây tứ phía, ta nghẹt thở, buột miệng mắng: "Đều là kỹ nữ sinh, kỹ nữ nuôi, sao ngươi còn giống kỹ nữ hơn cả ta!"
Thoáng nghe thấy một tiếng cười khẽ, hắn giảm tốc độ, hỏi ta: "Chân nàng hết tê cóng chưa?"
Tay kia của hắn lấy từ trong lòng ra một chiếc lọ nhỏ, đặt vào tay ta.
"Cầm lấy, tối nào cũng bôi vào chỗ đau, hết thì lại đến tìm ta."
Ta nắm chặt lọ thuốc, bỗng nhớ lại chuyện xưa, cúi đầu nhìn xuống bàn chân.
Thì thấy Thiệu Chu đã vén hai vạt áo, phủ kín lấy chân ta.
Mũi của ta cảm thấy cay cay không thể giải thích được, hơi thở của ta cũng bị tắc nghẽn.
Trước khi nước mắt bắt đầu đọng lại, ta nhanh chóng chuyển chủ đề: “Công việc của ngài có dễ làm không?”
Thiệu Chu thản nhiên nói: “Biết g.i.ế.c người là được.”
Hắn kéo mạnh cánh tay ta, chóp mũi ta chạm vào gáy hắn
Một trận cười khẽ vang lên, sau đó là một giọng nói trầm thấp: "Bảo Lương, nàng biết ta biết mà."
Ta biết, bởi vì ta đã tận mắt chứng kiến.
....................
Trước khi bị ký ức cuốn đi, ta lợi dụng Thiệu Chu không chuẩn bị, rút tay lại, nhảy xuống ngựa.
"Thiệu đại nhân, nếu ngài không muốn thiếp thân sau này khó sống, thì xin hãy dừng lại tại đây."
Thiệu Chu ngồi trên lưng ngựa, cúi người xuống, vươn tay ra như muốn kéo ta trở lại.
Hắn có dung mạo giống mẹ mình——
Vốn là một kỹ nữ đàn tỳ bà đến từ Giang Đông, chỉ trong một năm ngắn ngủi đã trở thành hoa khôi lầu xanh, đôi mắt phượng long lanh, mày liễu thanh tú quả thật khiến người ta say đắm.
Chỉ tiếc hắn ít khi cười, vẻ tuấn tú, phong độ ngời ngời đều bị che lấp bởi vẻ lạnh lùng, hung dữ.
Nhưng giờ phút này đây, hắn nhìn ta, trong mắt thoáng nét dịu dàng, van nài: "Bảo Lương, nàng hãy suy nghĩ lại..."
Chờ thêm một chút nữa thôi.
Suy nghĩ kỹ thêm một chút nữa.
Nhưng ta nào còn dũng khí, nào còn tư cách để lãng phí cơ hội này nữa.
Ta hất tay hắn ra, nhìn thẳng vào sự lưu luyến trong mắt hắn: "Thiệu Chu, đừng quay đầu lại."
Nói rồi, ta bước thẳng đến phủ Bá tước, không hề ngoái đầu nhìn lại.
Tiếng vó ngựa sau lưng ta chần chừ một lúc rồi dừng hẳn, Thiệu Chu không nói thêm lời nào nữa.
Lần trước hắn im lặng như vậy, là lúc hắn g.i.ế.c người.
Tuyết rơi lúc chiều tà, trời đất mù mịt, hắn dùng chuôi kiếm nâng cằm ta lên: "Muốn gả đi rồi à?"
Nhìn đôi lông mày cau lại vì giận dữ của hắn, ta suy nghĩ một chút rồi đáp: "Không hẳn. Được khiêng vào cửa sau làm thiếp, là ta trèo cao, không phải gả đi."
Ánh đèn lồng trong tay nha hoàn chiếu rọi lên quan phục trên người Thiệu Chu.
Bộ y phục bằng gấm vân cẩm màu xanh khói, được thêu chỉ vàng hình long ngư, chính là trang phục của Vô Lượng Vệ đang thao túng triều đình.
Hắn cau mày, trách cứ ta: "Hạ Bảo Lương, ta đã bảo nàng chờ ta, sao nàng lại nóng vội đến thế?"
Ta bấm đốt ngón tay tính toán: "Đã bốn năm rưỡi rồi. Ta đã biết chữ, biết cưỡi ngựa..."
Tay ta lướt nhẹ trên vỏ kiếm lạnh lẽo, tiến sát đến trước mặt hắn: "Thiệu đại nhân, ngài có biết 'Thấu kiếm môn kĩ' là gì không? Đao kiếm tạo thành một cánh cửa, lưỡi sắc hướng vào trong, người cưỡi ngựa phi nhanh xuyên qua mà người ngựa đều không hề hấn gì."
Ta bất ngờ nắm lấy tay Thiệu Chu, đưa vào trong vạt áo mình.
Một cảm giác mềm mại ấm áp.
Dù đêm tối, nhưng nhờ ánh lửa, ta vẫn nhìn thấy gò má hắn thoáng chốc đỏ ửng.
Hắn vẫn y như hồi nhỏ, chẳng thay đổi chút nào.
Nhưng ta không muốn ôn lại chuyện xưa.
Ta để hắn chạm vào vết sẹo trên người mình: "Ngài có biết ta đã phải khổ luyện bao lâu không? Có biết khi luyện tập, ta đã từng bị thương đến mức hai bên sườn gần như nát vụn không?"
Chính nhờ nó, ta mới có thể biểu diễn ở buổi yến tiệc của các công tử thế gia, được Giang Lục công tử để mắt tới, rồi mới có cơ hội đổi đời như ngày hôm nay.
Ta cười khẩy: "Nếu không phải vậy, thì giá trị của ta còn không bằng hai dải sườn heo."
Thiệu Chu muốn ta giữ mình trong sạch vì hắn.
Nhưng một nữ tử sống ở chốn thanh lâu, làm sao có thể an phận thủ thường chờ đợi một người suốt bốn năm trời?
Thiệu Chu nghe hiểu ý tứ trong lời nói của ta, liền chui tọt vào trong kiệu.
Hơi thở nóng rực phả vào tai ta, hắn cuống quýt nói: "Giang Lục chỉ là một thứ tử, hắn lấy gì ra để so sánh với ta bây giờ?"
Ta giơ tay lên, vỗ nhẹ vào má Thiệu Chu.
Như đang vỗ về một con mèo hoang xù lông.
"Giang gia được thế tập tước vị, ngài chỉ có một thân một mình, hắn có cây đại thụ để dựa vào, sao lại không thể so với ngài?"
Thiệu Chu đấm mạnh vào thành kiệu, cắn chặt hàm răng, trong im lặng chết chóc, tuyết lớn cuốn tung rèm cửa.
Đám nha hoàn người hầu bên ngoài đã không còn bóng dáng.
Dù sao thì, vào thời này, chỉ cần nhìn thấy bộ trang phục long ngư của Vô Lượng Vệ là coi như thấy được cái lưỡi hái của Hắc Bạch Vô Thường.
Ta nắm chặt lòng bàn tay, trừng mắt nhìn Thiệu Chu: "Ngài phát điên xong chưa? Ta còn phải đến đúng giờ, tự mình đi đến phủ Bá tước, tuyết to thế này, giày tất sẽ ướt hết mất!"
Ta không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn nữa, liền vén váy nặng lên, bước ra khỏi kiệu.
Vừa chạm đất, ta lại bị người phía sau thô bạo ôm lấy—
Không để ta kịp phản ứng, Thiệu Châu ném ta lên ngựa của hắn, rồi cưỡi ngựa đưa ta đến phủ Bá tước.
Quan phục của hắn toát lên mùi gỉ sắt và rượu nặng nề.
Nghe nói Vô Lượng Vệ như phường chó săn ăn thịt người, những kẻ này trên người chẳng bao giờ thiếu máu.
Ta không muốn lại gần hắn, bèn đưa hai tay ra sau vịn lấy yên ngựa.
Hắn cố tình thúc ngựa tăng tốc, ta loạng choạng ngã về phía trước, bị hắn tóm lấy cánh tay, ghì chặt vào eo.
Mùi m.á.u tanh xộc thẳng vào mũi, gió tuyết bủa vây tứ phía, ta nghẹt thở, buột miệng mắng: "Đều là kỹ nữ sinh, kỹ nữ nuôi, sao ngươi còn giống kỹ nữ hơn cả ta!"
Thoáng nghe thấy một tiếng cười khẽ, hắn giảm tốc độ, hỏi ta: "Chân nàng hết tê cóng chưa?"
Tay kia của hắn lấy từ trong lòng ra một chiếc lọ nhỏ, đặt vào tay ta.
"Cầm lấy, tối nào cũng bôi vào chỗ đau, hết thì lại đến tìm ta."
Ta nắm chặt lọ thuốc, bỗng nhớ lại chuyện xưa, cúi đầu nhìn xuống bàn chân.
Thì thấy Thiệu Chu đã vén hai vạt áo, phủ kín lấy chân ta.
Mũi của ta cảm thấy cay cay không thể giải thích được, hơi thở của ta cũng bị tắc nghẽn.
Trước khi nước mắt bắt đầu đọng lại, ta nhanh chóng chuyển chủ đề: “Công việc của ngài có dễ làm không?”
Thiệu Chu thản nhiên nói: “Biết g.i.ế.c người là được.”
Hắn kéo mạnh cánh tay ta, chóp mũi ta chạm vào gáy hắn
Một trận cười khẽ vang lên, sau đó là một giọng nói trầm thấp: "Bảo Lương, nàng biết ta biết mà."
Ta biết, bởi vì ta đã tận mắt chứng kiến.
....................
Trước khi bị ký ức cuốn đi, ta lợi dụng Thiệu Chu không chuẩn bị, rút tay lại, nhảy xuống ngựa.
"Thiệu đại nhân, nếu ngài không muốn thiếp thân sau này khó sống, thì xin hãy dừng lại tại đây."
Thiệu Chu ngồi trên lưng ngựa, cúi người xuống, vươn tay ra như muốn kéo ta trở lại.
Hắn có dung mạo giống mẹ mình——
Vốn là một kỹ nữ đàn tỳ bà đến từ Giang Đông, chỉ trong một năm ngắn ngủi đã trở thành hoa khôi lầu xanh, đôi mắt phượng long lanh, mày liễu thanh tú quả thật khiến người ta say đắm.
Chỉ tiếc hắn ít khi cười, vẻ tuấn tú, phong độ ngời ngời đều bị che lấp bởi vẻ lạnh lùng, hung dữ.
Nhưng giờ phút này đây, hắn nhìn ta, trong mắt thoáng nét dịu dàng, van nài: "Bảo Lương, nàng hãy suy nghĩ lại..."
Chờ thêm một chút nữa thôi.
Suy nghĩ kỹ thêm một chút nữa.
Nhưng ta nào còn dũng khí, nào còn tư cách để lãng phí cơ hội này nữa.
Ta hất tay hắn ra, nhìn thẳng vào sự lưu luyến trong mắt hắn: "Thiệu Chu, đừng quay đầu lại."
Nói rồi, ta bước thẳng đến phủ Bá tước, không hề ngoái đầu nhìn lại.
Tiếng vó ngựa sau lưng ta chần chừ một lúc rồi dừng hẳn, Thiệu Chu không nói thêm lời nào nữa.
Lần trước hắn im lặng như vậy, là lúc hắn g.i.ế.c người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.