Đừng Nói Rằng Phiêu Bạt Đã Lâu
Chương 3
Bậc Thầy Mã Hóa - Hongmeng
05/01/2025
Ta bị tiếng khóc than ai oán đánh thức, bèn hỏi Xảo Ngữ xem có chuyện gì.
Xảo Ngữ vừa khoác áo cho ta, vừa dụi mắt ngái ngủ, nói: "Hình như là Triệu tiểu nương ở Phù Dung viên, không biết đang khóc lóc cái gì."
Ta đứng dậy đẩy cửa sổ, nhìn qua cành hoa mẫu đơn khẳng khiu trơ trụi, vừa hay thấy một bóng dáng yểu điệu đang quỳ trước cửa viện ta, vừa khóc vừa la: "Là thiếp đáng chết, biết rõ muội muội vừa mới vào phủ, vậy mà vẫn cứ giữ Lục gia không rời, để muội muội phải chịu cảnh phòng không gối chiếc!"
Nàng ta cứ như sợ người ta không biết chuyện cười của ta vậy.
Triệu Hi Nhi vận một bộ y phục màu lam nhạt, chân vẫn còn quấn miếng đệm đầu gối, ta thấy nàng ta nào có vẻ gì là đến để nhận lỗi.
Thế rồi nàng ta nghiêng người, kéo từ bên cạnh ra một bóng dáng nhỏ xíu.
"Con bé c.h.ế.t tiệt, còn không mau quỳ xuống thỉnh tội với Hạ tiểu nương!"
Tiểu cô nương còn chưa cao bằng cái ghế đá, quỳ trên nền tuyết trắng, thút thít mũi, giọng nói ngọng nghịu: "Hạ tiểu nương, Nguyên Nhi biết lỗi rồi..."
Ta nhíu chặt mày, vội vàng xỏ giày rồi chạy ra ngoài.
“Muốn bày trò thì bày trò, hà cớ gì lại hành hạ một đứa trẻ con chứ?
Ta vừa kéo vừa dìu hai mẹ con vào nhà: "Lục gia cũng là quan tâm đến sức khỏe của tỷ tỷ, nếu ta trách phạt, mới đúng là đáng trách."
Ta rót trà mời Triệu Hi Nhi, miệng cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Sau này ngày tháng còn dài, ta cũng không thiếu ngày hôm nay."
Thấy ta không gây sự cũng không sợ hãi, sắc mặt Triệu Hi Nhi thoáng sững lại, rồi lại kéo đứa bé: "Sau này có thêm một tiểu nương thương con, còn không mau qua đây hôn Hạ tiểu nương nào."
Nguyên Nhi búi hai tóc củ tỏi, vì vừa lăn lộn dưới tuyết nên mặt mũi lem luốc bùn đất.
Con bé đến gần, có lẽ thấy ta trông không được hiền hậu nên có vẻ sợ sệt.
Đang lúc do dự, con bé lại bị mẹ nó đẩy tới.
Ta thấy không đành lòng, bèn ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng lau đi những vết bẩn trên mặt Nguyên Nhi.
Ta chủ động đến gần, dịu dàng nói: "Con tên là Nguyên Nhi phải không? Lại đây nào Nguyên Nhi, hôn Hạ tiểu nương một cái, sau này tiểu nương sẽ thương con như mẹ con vậy, được không?"
Vậy là Nguyên Nhi hôn nhẹ lên má ta một cái, rồi mới yên tâm chạy lại nấp sau lưng mẹ.
Triệu Hi Nhi rất hài lòng với cách xử sự của ta, lập tức nở nụ cười tươi rói.
Nàng ta lấy ra một chiếc hộp gấm dài, đẩy đến trước mặt ta: "Chỉ là một cây trâm bạc xoàng xĩnh, nếu muội muội chê, sau này tỷ tỷ không dám đến gặp muội muội nữa đâu."
Ta hiểu ý cầm lấy cây trâm, cài lên búi tóc mình, rồi khoác tay nàng ta: "Triệu tỷ tỷ, muội xuất thân thấp hèn, chốn nhà cao cửa rộng này, sau này còn phải nhờ tỷ tỷ giúp đỡ nhiều."
Cứ như thể hai người thiếp thất vốn không quen biết nhau, lại vì một đứa trẻ mà kỳ lạ trở thành đồng minh.
Triệu Hi Nhi cười, một tay chống cằm, ý tứ sâu xa nói: "Muội muội tìm đến ta, xem như tìm đúng người rồi đấy. Muội muội đã từng đọc qua câu thơ này chưa? 'Hoa mẫu đơn trước sân tuy kiều diễm nhưng thiếu cốt cách, hoa sen trên hồ tuy thanh khiết nhưng lại ít tình cảm.'"
Ta vốn không đọc nhiều sách vở, từ nhỏ ba người mẹ của ta thấy ta có gương mặt trái xoan, đôi mắt phượng, lớn lên trông giống con hồ ly tinh ranh, liền chỉ cho ta con đường sáng: Cầm kỳ thi họa ta đều không động đến, đó chỉ là những trò ôn nhu nhỏ nhặt. Chi bằng học cưỡi ngựa b.ắ.n cung, nếu có một ngày ta nổi bật hơn người, ắt có cơ hội để đổi đời.
Nghe hai câu thơ này, ta mơ hồ đoán được: “Ta ở vườn Mẫu Đơn, Triệu Hi Nhi ở vườn Phù Dung, vừa yêu mị vừa vô tình, ví von với con người, chắc chắn không phải lời hay ý đẹp gì.”
Lại nghe Triệu Hi Nhi tiếp tục ngâm nga: "Chỉ có hoa mẫu đơn mới xứng danh quốc sắc thiên hương, đến mùa hoa nở khiến cả kinh thành náo động."
Nàng ta nắm lấy tay ta: "Muội muội có tin phong thủy không? Chính thất phu nhân đang áp chế hai chúng ta đấy."
Ta giả vờ như không hiểu, lắc đầu: "Mẫu đơn với hoa sen gì đó, muội đến đây, chỉ mong được an ổn."
Triệu Hi Nhi chọc chọc vào má Nguyên Nhi: "Muốn an ổn trong cái chốn nhà cao cửa rộng này, phải có con cái."
Nàng ta tiến sát lại gần ta, đánh giá từ trên xuống dưới: "Nghe nói, ở chốn muội muội làm ăn, các cô nương từ nhỏ đã bị ép uống thuốc, không thể sinh con đẻ cái được nữa, có phải thật không?"
Ký ức chợt ùa về, là hình ảnh Thiệu Chu quỳ trước mặt ta.
Hắn hai tay bưng bát thuốc đen ngòm, đôi mắt đỏ ngầu đầy m.á.u và nước mắt, đưa vào miệng ta, giọng khàn đặc nói với ta: "Những kẻ đáng chết, ta sẽ không tha cho một ai..."
Ta là con của một ca kỹ nơi thanh lâu, sau khi bà khó sinh mà chết, ta được ba vũ cơ khác nuôi dưỡng.
Ban đầu thanh lâu không quản thúc ta, ta vốn có thể sinh con đẻ cái.
Sau đó...
Sau đó đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Xảo Ngữ vừa khoác áo cho ta, vừa dụi mắt ngái ngủ, nói: "Hình như là Triệu tiểu nương ở Phù Dung viên, không biết đang khóc lóc cái gì."
Ta đứng dậy đẩy cửa sổ, nhìn qua cành hoa mẫu đơn khẳng khiu trơ trụi, vừa hay thấy một bóng dáng yểu điệu đang quỳ trước cửa viện ta, vừa khóc vừa la: "Là thiếp đáng chết, biết rõ muội muội vừa mới vào phủ, vậy mà vẫn cứ giữ Lục gia không rời, để muội muội phải chịu cảnh phòng không gối chiếc!"
Nàng ta cứ như sợ người ta không biết chuyện cười của ta vậy.
Triệu Hi Nhi vận một bộ y phục màu lam nhạt, chân vẫn còn quấn miếng đệm đầu gối, ta thấy nàng ta nào có vẻ gì là đến để nhận lỗi.
Thế rồi nàng ta nghiêng người, kéo từ bên cạnh ra một bóng dáng nhỏ xíu.
"Con bé c.h.ế.t tiệt, còn không mau quỳ xuống thỉnh tội với Hạ tiểu nương!"
Tiểu cô nương còn chưa cao bằng cái ghế đá, quỳ trên nền tuyết trắng, thút thít mũi, giọng nói ngọng nghịu: "Hạ tiểu nương, Nguyên Nhi biết lỗi rồi..."
Ta nhíu chặt mày, vội vàng xỏ giày rồi chạy ra ngoài.
“Muốn bày trò thì bày trò, hà cớ gì lại hành hạ một đứa trẻ con chứ?
Ta vừa kéo vừa dìu hai mẹ con vào nhà: "Lục gia cũng là quan tâm đến sức khỏe của tỷ tỷ, nếu ta trách phạt, mới đúng là đáng trách."
Ta rót trà mời Triệu Hi Nhi, miệng cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Sau này ngày tháng còn dài, ta cũng không thiếu ngày hôm nay."
Thấy ta không gây sự cũng không sợ hãi, sắc mặt Triệu Hi Nhi thoáng sững lại, rồi lại kéo đứa bé: "Sau này có thêm một tiểu nương thương con, còn không mau qua đây hôn Hạ tiểu nương nào."
Nguyên Nhi búi hai tóc củ tỏi, vì vừa lăn lộn dưới tuyết nên mặt mũi lem luốc bùn đất.
Con bé đến gần, có lẽ thấy ta trông không được hiền hậu nên có vẻ sợ sệt.
Đang lúc do dự, con bé lại bị mẹ nó đẩy tới.
Ta thấy không đành lòng, bèn ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng lau đi những vết bẩn trên mặt Nguyên Nhi.
Ta chủ động đến gần, dịu dàng nói: "Con tên là Nguyên Nhi phải không? Lại đây nào Nguyên Nhi, hôn Hạ tiểu nương một cái, sau này tiểu nương sẽ thương con như mẹ con vậy, được không?"
Vậy là Nguyên Nhi hôn nhẹ lên má ta một cái, rồi mới yên tâm chạy lại nấp sau lưng mẹ.
Triệu Hi Nhi rất hài lòng với cách xử sự của ta, lập tức nở nụ cười tươi rói.
Nàng ta lấy ra một chiếc hộp gấm dài, đẩy đến trước mặt ta: "Chỉ là một cây trâm bạc xoàng xĩnh, nếu muội muội chê, sau này tỷ tỷ không dám đến gặp muội muội nữa đâu."
Ta hiểu ý cầm lấy cây trâm, cài lên búi tóc mình, rồi khoác tay nàng ta: "Triệu tỷ tỷ, muội xuất thân thấp hèn, chốn nhà cao cửa rộng này, sau này còn phải nhờ tỷ tỷ giúp đỡ nhiều."
Cứ như thể hai người thiếp thất vốn không quen biết nhau, lại vì một đứa trẻ mà kỳ lạ trở thành đồng minh.
Triệu Hi Nhi cười, một tay chống cằm, ý tứ sâu xa nói: "Muội muội tìm đến ta, xem như tìm đúng người rồi đấy. Muội muội đã từng đọc qua câu thơ này chưa? 'Hoa mẫu đơn trước sân tuy kiều diễm nhưng thiếu cốt cách, hoa sen trên hồ tuy thanh khiết nhưng lại ít tình cảm.'"
Ta vốn không đọc nhiều sách vở, từ nhỏ ba người mẹ của ta thấy ta có gương mặt trái xoan, đôi mắt phượng, lớn lên trông giống con hồ ly tinh ranh, liền chỉ cho ta con đường sáng: Cầm kỳ thi họa ta đều không động đến, đó chỉ là những trò ôn nhu nhỏ nhặt. Chi bằng học cưỡi ngựa b.ắ.n cung, nếu có một ngày ta nổi bật hơn người, ắt có cơ hội để đổi đời.
Nghe hai câu thơ này, ta mơ hồ đoán được: “Ta ở vườn Mẫu Đơn, Triệu Hi Nhi ở vườn Phù Dung, vừa yêu mị vừa vô tình, ví von với con người, chắc chắn không phải lời hay ý đẹp gì.”
Lại nghe Triệu Hi Nhi tiếp tục ngâm nga: "Chỉ có hoa mẫu đơn mới xứng danh quốc sắc thiên hương, đến mùa hoa nở khiến cả kinh thành náo động."
Nàng ta nắm lấy tay ta: "Muội muội có tin phong thủy không? Chính thất phu nhân đang áp chế hai chúng ta đấy."
Ta giả vờ như không hiểu, lắc đầu: "Mẫu đơn với hoa sen gì đó, muội đến đây, chỉ mong được an ổn."
Triệu Hi Nhi chọc chọc vào má Nguyên Nhi: "Muốn an ổn trong cái chốn nhà cao cửa rộng này, phải có con cái."
Nàng ta tiến sát lại gần ta, đánh giá từ trên xuống dưới: "Nghe nói, ở chốn muội muội làm ăn, các cô nương từ nhỏ đã bị ép uống thuốc, không thể sinh con đẻ cái được nữa, có phải thật không?"
Ký ức chợt ùa về, là hình ảnh Thiệu Chu quỳ trước mặt ta.
Hắn hai tay bưng bát thuốc đen ngòm, đôi mắt đỏ ngầu đầy m.á.u và nước mắt, đưa vào miệng ta, giọng khàn đặc nói với ta: "Những kẻ đáng chết, ta sẽ không tha cho một ai..."
Ta là con của một ca kỹ nơi thanh lâu, sau khi bà khó sinh mà chết, ta được ba vũ cơ khác nuôi dưỡng.
Ban đầu thanh lâu không quản thúc ta, ta vốn có thể sinh con đẻ cái.
Sau đó...
Sau đó đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.