Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu (Phần 2)

Chương 21: Niềm vui bất ngờ

Lục Xu

12/11/2019

Khi bắt đầu, cuộc sống của mỗi chúng ta đều giống như một trang giấy trắng, cuộc đời bạn sẽ là trang giấy màu gì, điều đó cho bản thân bạn quyết định. Bạn vẽ màu xanh lam - nó chính là màu xanh lam, bạn vẽ màu đen - nó chính là màu đen, bạn hi vọng nó rực rỡ sắc màu vậy hãy vẽ lên đó vô số màu sắc. Cuộc sống bình dị, yên ả luôn là điều mà đa số chúng ta theo đuổi, nhưng họ đâu biết rằng sóng yên biển lặng hay bão tố chồng chồng, đó đều thuộc về lựa chọn của cá nhân mỗi người.

Sau lần tới thành phố An tìm Vương Y Bối, cứ mỗi cuối tuần Trần Tử Hàn sẽ lại đáp máy bay tới đó và quay về vào tối chủ nhật. Lúc họ ở cạnh nhau toàn làm những việc rất đỗi bình dị, lên mạng tìm những quán ăn đặc sắc, cùng nhau đi ăn, đi ngắm cảnh sông, tản bộ về nhà, cuộc sống êm ả như thế lại có chút gì đó lãng mạn nhẹ nhàng.

Vương Y Bối vẫn nghiêm túc cố gắng trong công việc, trước kia thi thoảng cô còn để xảy ra chút sai sót, còn hiện tại, mọi thứ gần như đã nhuần nhuyễn, trơn tru. Thời gian ba tháng trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã sắp kết thúc. Hạng Tư Lâm đến công ty con khác để xử lý vấn đề cấp bách cũng quay trở lại rồi, sự trở về của cô ấy trở thành chủ đề được nhắc đến nhiều nhất trong công ty. Vương Y Bối không chỉ một lần nghe thấy có người lén lút bàn tán về họ.

Hạng Tư Lâm là trợ thủ đắc lực - người mà Thẩm tổng tin cậy nhất, cô ấy do chính Thẩm tổng một tay bồi dưỡng, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến Thẩm tổng giao Hạng Tư Lâm đi xử lý công việc ở công ty con. Điều đó vừa đại diện cho sự tin tưởng của Thẩm tồng, đồng thời cũng là để Hạng Tư Lâm chứng minh năng lực của bản thân. Việc ở công ty con được cô ấy xử lý vô cùng hoàn hảo, bây giờ có thể xem như thành công mỹ mãn quay về. Tuy nhiên, bên cạnh Thẩm tổng bây giờ đang có một trợ thủ khác, Thẩm tổng cũng vô cùng xem trọng cô ấy, điều đó khiến mọi người trong công ty tò mò, trông ngóng không biết Thẩm tổng sẽ tính toán thế nào? Tiếp tục xem trọng Hạng Tư Lâm hay thiên vị người đến sau Vương Y Bối? Hạng Tư Lâm quay về, phát hiện có người thay thế vị trí của mình, không biết cô ấy sẽ có cảm giác gì?

Vương Y Bối không quan tâm đến những tin đồn đó, vì cô hiểu rõ hơn ai hết rằng việc này căn bản sẽ không xảy ra, điều khiến cô thấy thú vị là hóa ra ở bất cứ nơi đâu, người ta cũng đều thích xem kịch hay.

Hôm Hạng Tư Lâm quay về, Vương Y Bối từng gặp qua. Cô ấy cũng là một mỹ nữ, song khác với Thẩm tổng, Hạng Tư Lâm thiên về vẻ đẹp nhu mì, không hề sắc sảo. Cô ấy giống chị hàng xóm dịu dàng hòa nhã hơn, nhưng càng là người như vậy thì càng nguy hiểm. Kẻ không để lộ ra vẻ nguy hiểm sẽ khiến người khác bất cẩn, thiếu đề phòng.

Lúc nhìn thấy Hạng Tư Lâm, Vương Y Bối nhận ra Phương tổng đã sai lầm, cho dù là Hạng Tư Lâm cũng không thể "copy" cuộc sống của Thẩm tổng. Có lẽ họ có cùng lựa chọn nhưng hoàn toàn không bị người khác ảnh hưởng, chính dục vọng trong lòng đã đẩy họ tiến về phía trước. Họ đều là những người đáng khâm phục, vì họ nỗ lực hướng về thứ họ muốn, đồng thời cũng đã đạt được những điều đó.

Vương Y Bối đứng trong văn phòng Thẩm Lam, quan sát người phụ nữ trước mặt. Thẩm Lam vẫn xinh đẹp, tinh tế như một vật triển lãm trong tủ kính, không tìm ra bất cứ khuyết điểm nào, vẻ đẹp đó nổi bật hút mắt, khiến người ta khó lòng bỏ qua, "Thẩm tổng, Dương tổng bảo em đến đây học tập ba tháng, bây giờ thời hạn ba tháng đã hết, em nghĩ em cũng nên quay về rồi".

Thẩm Lam không ngờ Vương Y Bối lại yêu cầu như thế nên ngẩn ra trong phút chốc, ngón tay được tô vẽ tỉ mỉ hơi bấu vào bàn, "Có phải em đã nghe được những lời xì xầm bàn tán gì không?"

Hạng Tư Lâm vừa quay về, người trong công ty đã bắt đầu bàn tán quan hệ "đối địch" giữa cô ấy và Vương Y Bối, điều này phải chăng sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của cả hai?

Vương Y Bối lắc đầu, sắc mặt cô bình thản, giọng nói cũng rất ổn định, giống như những lời này cô đã chuẩn bị tư sẵn từ rất lâu, "Em có cơ hội đến đây học tập chính là vì trợ lý Hạng phải đến công ty con xử lý công việc, ở bên Thẩm tổng thiếu người hỗ trợ. Bây giờ trợ lý Hạng đã trở về, nhiệm vụ của em cũng hoàn thành rồi. Trước khi đi em chỉ định ở lại đây ba tháng, bây giờ ba tháng đã hết, đương nhiên em phải quay về rồi".

"Những lời này của em đều là thật lòng thật lòng?" Thẩm Lam hơi ngờ vực, nhìn vẻ mặt cô rồi lại cảm thấy có lẽ đúng là vậy, "Em ngồi xuống đi!"

Vương Y Bối lần này không khách sáo, ngồi xuống, "Trong ba tháng ở đây, em theo Thẩm tổng học được rất nhiều thứ, cuối cùng em đã hiểu ra tại sao bao nhiêu người muốn có được sự chỉ dẫn của chị, đúng là em có được thu hoạch rất lớn.Cảm ơn Thẩm tổng đã chịu cho em cơ hội đó, để em học được bao nhiêu thứ, mà những thứ ấy nhất định sẽ giúp ích cho em trong cuộc sống sau này".

Cô nói thế chính là muốn rời đi thật sự, "Tại sao? Chị tưởng em sẽ muốn ở lại, nơi này sẽ cho em cơ hội tốt hơn, mà chị cũng sẽ cho em nhiều cơ hội hơn, sau này em sẽ trở thành một người phụ nữ tiền đồ rộng mở, khi người ta nhắc đến tên em, sẽ có người cảm thán và khâm phục."

"Cơ hội chị cho em thật sự rất hấp dẫn, nhưng công việc chỉ là một phần trong cuộc sống của em, nó rất quan trọng nhưng không phải là duy nhất. Cuộc đời em bắt buộc phải cân bằng giữa gia đình và công việc, nếu như em phải chọn một bên bỏ một bên, thì đó không phải điều em mong muốn."

"Nói cho cùng chính vì chồng mà em từ bỏ cơ hội này." Thẩm Lam nheo mắt, gương mặt thoáng về thất vọng, "Chị tưởng em sẽ không làm chuyện ngốc nghếch đó, chị nghĩ rằng chúng ta là cùng một kiểu người".

"Chúng ta là cùng một kiểu người mà!" Cô vui vẻ, nhẹ nhàng nói, giống như họ là bạn bè thân thiết, không kiêng kỵ cũng chẳng giấu giếm lẫn nhau, "Thẩm tổng, chị yêu sự nghiệp vì nó thật sự quan trọng với chị, chìm đắm trong công việc khiến chị hạng phúc, cho chị sự tự tin. Đó là việc chị thích nhất, thế nên chị nguyện nỗ lực vì nó, hi sinh tất cả vì nó, mọi thứ không liên quan đến nó đều phải xếp phía sau. Công việc chính là sự tồn tại mà sau khi đốt cháy bản thân, nó sẽ đền đáp chị mọi thứ. Đối với em, cha mẹ, chồng, bạn bè đều rất quan trọng, họ là bộ phận cấu thành không thể tách rời trong cuộc đời em, em hi vọng em có thể vui vẻ, cũng mong mỏi họ được vui vẻ. Lúc em xinh hi sinh vì họ, họ cũng đang hi sinh vì em, em không chỉ cho đi, mà còn được nhận lại rất nhiều. Chúng ta đều giống nhau, đều đang nỗ lực để bản thân không hối hận, để bản thân vui vẻ hơn, chấp nhận hi sinh và cũng yêu cầu được đền đáp, chúng ta đương nhiên là giống nhau rồi!"

Thẩm Lam bỗng bật cười, "Nhưng em vì tình yêu mà từ bỏ cơ hội chị mang lại, vì thứ tình yêu hư vô, nhỏ bé đó, thật sự xứng đáng ư? Em không cần suy nghĩ lại sao?"

"Em chưa từng suy nghĩ cặn kẽ như bây giờ. Tình yêu đối với nhiều người đúng là hư vô, bé nhỏ, có rất nhiều người sau khi thành đạt liền phụ bạc người vợ hiền lương đã theo mình chịu khổ bao năm, ra ngoài quấn quýt với tình nhân, phút trước còn thề thốt ngọt ngào, quay lưng đi đã nói những lời đó cho người khác nghe... Tóm lại nó có đủ điều xấu xa. Nhưng thứ thay đổi chỉ có lòng người mà thôi, tư tưởng bất đồng sẽ theo hoàn cảnh mà dần dần nảy sinh, còn bản thân tình yêu thì chưa từng thay đổi. Tại sao phải vì những người dễ thay lòng mà phủ định tình yêu? Tm luôn nghĩ rằng tình yêu vốn là thứ vĩ đại và huyền diệu, nó xứng đáng để con người kính nể và tin tưởng. Nếu có thể tìm được một người khiến bản thân tin tưởng vào tình yêu thì đó là một sự may mắn, cho dù phải toạc đầu chảy máu, như thiêu thân lao vào hố lửa, vậy cũng chẳng có gì phải tiếc nuối."

"Đó là ngốc nghếch."

"Có lẽ, nhưng em tình nguyện vì nó mà ngốc nghếch." Vương Y Bối nở nụ cười nhẹ nhàng, "Em muốn bảo vệ nó, chăm sóc nó".

Thẩm Lam hít một hơi thật sâu, "Chị đã nhìn thấy quá nhiều người vì tình yêu mà hối hận, chị hy vọng em không phải một trong số đó."

"Em sẽ cố gắng hạnh phúc, cũng mong Thẩm tổng có thể luôn xinh đẹp, vui vẻ như từ trước đến nay."



"Cảm ơn em."

Cô ra khỏi văn phòng, nhìn thấy ánh mắt quan sát của mọi người. Có lẽ ngày mai sẽ có tin đồn mới rằng cô bị Thẩm tổng bỏ rơi, người mới sao bằng người cũ, cuối cùng cô vẫn bại dưới tay Hạng Tư Lâm. Chỉ là những điều đó thì có can hệ gì đến cô chứ?

Có sự đồng ý của Thẩm tổng, sự ra đi của cô lập tức trở nên vô cùng thuận lợi, nghĩ đến việc rời khỏi nơi này, cô có phần lưu luyến, nhưng cảm giác sắp được về với vòng tay của tổ ấm khiến cô không khỏi kích động.

Cô đáp máy bay về Yên Xuyên, Trần Tử Hàn đã đợi sẵn ở sân bay, anh bước đến xách hành lý cho cô, "Trần phu nhân, hoan nghênh về nhà."

"Trần tiên sinh, chúc mừng anh, không cần độc chiếm phòng ngủ nữa."

"Chúng ta như nhau cả thôi."

Vương Y Bối đi bên cạnh anh, "Em nói cho anh biết nhé, Thẩm tổng vốn không muốn em đi đâu, chị ấy muốn em ở lại đó, nhưng em vô cùng kiên quyết đòi quay về đấy".

Trần Tử Hàn tỏ vẻ phối hợp: "Ồ, tại sao?"

"Thành phố An rất tuyệt, có núi sông, có rai đẹp, có gái xinh, quan trọng hơn là có đồ ăn ngon. Nhưng ở đó không có anh, thế là ngàn vạn phong cảnh đều vì thế mà thất sắc."

"Hôm nay miệng ngọt ngào thế, để anh nếm thử xem có uống mật ong không nào." Anh vừa nói vừa hôn cô, xung quanh quá đông, cô khó xử vặn vẹo người, khiến càng nhiều người để ý hơn, cô đỏ mặt thỏa hiệp, Trần Tử Hàn nhẹ nhàng hôn phớt lên môi cô.

Vương Y Bôi trở về Yên Xuyên, toàn thân toát ra vẻ sảng khoái nhanh nhẹn, cô có mấy ngày phép, không cần quay về công ty báo cáo vội. Cuối tuần, cô và Trần Tử Hàn cùng về quê ở Trường lăng, Vương Bác Siêu và Phương Di Vi biết họ về nên đã mua sẵn đò, chuẩn bị cho một bữa tối thịnh soạn.

Thấy con gái và con rể trở vè còn mang theo bao nhiêu quà cáo, quần áo, giày dép... Phương Di Vi vừa sung sướng vừa trách móc họ chỉ biết lãng phí tiền bạc, về nhà mình chứ có phải đi đâu đâu.

"Đây không phải quà, là bọn con hiếu thảo với bố mẹ thôi." Vương Y Bối cười hí hí.

Phương Di Vi nhìn con gái, "Sao gầy đi thế này?" Vừa nói vừa nhìn Trần Tử Hàn cứ như chính anh ngược đãi con gái bà không bằng.

Trần Tử Hàn sờ mũi, không nói gì. Vương Y Bối kéo tay mẹ, "Anh ấy ngược đãi con gái mẹ, nên con gái mẹ gầy đi ấy mà".

Phương Di Vi vốn còn chút suy nghĩ rằng Trần Tử Hàn không chăm sóc tốt cho con gái cưng của bà, nhưng nghe con nói thế vậy chắc chắn không phải rồi, "Chỉ biết nói bậy, cái gì mà ngược đãi với không ngược đãi, con không mập, gầy như khúc xương ấy, xấu xí lắm, khổ thân Trần Tử Hàn phải đau mắt chịu đựng, nhốt con trong nhà không dám cho đi đâu".

Trần Tử Hàn câm nín, đó có được coi là tình thương của bố mẹ vợ với anh không? Vương Y Bối mở to mắt nhìn mẹ, cái gì mà cô xấu xí, khổ thân Trần Tử Hàn phải đau mắt chịu đưng? Đó là lời mẹ ruột nói hay sao? Huhu... cô nhất định là đứa con bị mẹ nhặt về nuôi rồi.

Trần Tử Hàn ngồi trò chuyện cùng Vương Bác Siêu, Vương Y Bối thì bận rận trong bếp cùng mẹ, Phương Di Vi càng nhìn con gái càng không vừa mắt, "Lâu quá mới về thăm bố mẹ, quả nhiên sinh con gái thật vô nghĩa, gả đi rồi thì là người nhà khác. Không chỉ không về nhà, ngay cả điện thoại cũng chẳng thèm gọi."

"Sinh con trai cũng vô nghĩa mà, Trần Tử Hàn cũng đâu có về nhà anh ấy." Vương Y Bối cười tít mắt nhìn mẹ, "Nói chính xách hơn thì sinh con trai càng vô nghĩa, anh ấy còn phải đến nhà chúng ta trước rồi mới về nhà mình".

Phương Di Vi cốc mạnh vào trán cô, "Chẳng phải con muốn về nhà nó sau để về thành phố cho tiện hả? Tư tưởng kẻ lười như con thì lừa được ai?"

Huhu... cô thật sự lười đến mức ai cũng biết ư? Sao lại nghĩ cô như vậy, tuy đó là sự thật nhưng... vì nhà Trần Tử Hàn gần ga tàu điện cao tốc, cô thích ngồi tàu cao tốc cũng là tội sao?

Phương Di Vi chê Vương Y Bối làm cản trở chuyện bếp núc nên đuổi cô ra ngoài, Vương Y Bối đành kéo Trần Tử Hàn đi dạo trong tiểu khu. Cây cối trong tiểu khu được chăm sóc rất tốt, khắp nơi toàn là cây xanh cao vút, bên trong bụi hoa còn thấp thoáng một nụ hồng e ấp, màu đỏ rực chói mắt giống như để chứng tỏ rằng những đóa hồng kia tuy đa số đã tàn nhưng chúng từng rất rực rỡ.



Trần Tử Hàn mới nhìn qua đã biết cô muốn là gì, anh rất ăn ý đứng chắn một bên, để cô ngắt đóa hoa cuối cùng còn sót lại kia, "Kẻ hái trộm hoa, vẫn chưa hái xong à?"

"Anh mới là kẻ trộm ấy!" Cô mất một lúc mới ngắt được cả hoa lẫn cành.

"Ừ, anh là ông xã của kẻ trộm."

Cô liếc nhìn anh, đưa đó hồng lên ngửi, không có mùi hương nồng nàn nhưng trông vẫn tràn đầy sức sống, khiến tâm trạng người ta trở nên thư thái, họ tiếp tục tản bộ quanh tiểu khu, "Mẹ em càng lúc càng thích chê bai em, trẻ con vẫn tốt hơn, khó ưu đến mấy người lớn cũng chỉ có thể chịu đựng."

"Mẹ sợ em phải chịu khổ. Ban nãy ánh mắt mẹ nhìn anh lúc bảo em gầy, cứ như anh thật sự ngược đãi em vậy, điều đó mà là thật mẹ chắc sẽ liều mạng với anh mất". Trần Tử Hàn cười, lắc đầu.

"Mẹ em đương nhiên phải xót em rồi, không lẽ lại đi thương anh?" Cô tỏ ý rằng mọi chuyên nghiễm nhiên là vậy.

Trần Tử Hàn ủ rũ nhìn cô, ban nãy ai nói là mẹ chê bai mình nhỉ?

Họ quay về nhà, kết quả gặp ngay Phương Di Vi và Vương Bác Siêu đang tiến hành trận đại chiến, Phương Di Vi nói con gái thích ăn canh cá nấu chua nên phải nấu món đó, Vương Bác Siêu lại bảo con gái thích ăn cá tê cay, nên phải nấu món cá tê cay, hai người cãi nhau mãi, bây giờ đôi vợ chồng trẻ quay về rồi, thế nên nghĩa vụ giải quyết mâu thuẫn đương nhiên được đặt lên vai Vương Y Bối. Cô dù ngốc nghếch đến mấy cũng sẽ không nói mình thích ăn món nào hơn, đâu thể sát muối vào trái tim của một trong hai người. Dưới ánh mắt áp bức của hai vị phụ huynh, Y Bối vui vẻ lên tiếng: "Hay là nấy cả hai món đi, một nồi canh cá nấu chua, một nồi cá tê cay".

Ừ, cả nhà đều vui, Phương Di Vi tự nấu món canh cá chua, Vương Bác Siêu đích thân nấu các tê cay.

Trần Tử Hàn bình tĩnh nhìn, cô vợ của anh rất biết cách xử lý mâu thuẫn gia đình kiểu này. Bố mẹ trong bếp nấu cá, còn họ ngồi xem tivi, thi thoảng lại nghe tiếng cãi nhau vọng lại, bố mẹ vợ đang giành món rau nấy cùng cá!

Trần Tử Hàn nghe mà cảm khái, "Đợi chúng ta già rồi, em nấu gì anh sẽ ăn đó, anh tuyệt đối không cãi nhau với em!"

Vương Y Bối không vui, "Dựa vào đâu em phải nấu cho anh ăn?"

"Anh đang bày tỏ thái độ mà!"

"Em cũng vậy."

"Thái độ của em thật ác liệt."

...

Lúc ăn cơm, Vương Bác Siêu và Phương Di Vi nhìn hai người vẻ mong đợi, Trần TỬ Hàn đành phải gắp một miếng cá trong món canh, sau đó gắp các trong món cá tê cay, không thể đắc tội với bất kì ai. Vương Y Bối thì biểu hiện rất nhiệt thành, cô ăn cá trong nồi cá tê cay và húp nước canh trong nồi canh cá ...

Ăn xong, cả nhà cùng ra ngoài đi dạo, Trần Tử Hàn nhớ lại dáng vẻ của cô ăn cá, tỏ ra tò mò hỏi: "Rốt cuộc em thích ăn cá tê cay hay canh cá chua?"

"Đều thích cả!"

"Đều thích à?"

"Vâng, nên em mới đề nghị bố mẹ nấu cả hai, một nồi canh cá chua một nồi cá tê cay. Vì em thích ăn cá trong cá tê cay, khá đậm đà, nhưng em lại thích húp nước canh cá trong món canh cá chua, đúng là mỹ vị."

Thế nên cô bảo nấu hai món, không phải vì để cân bằng tình cảm của phụ huynh, mà chỉ vì thỏa mãn dạ dày của bản thân? Trần Tử Hàn lập tức cảm thấy nhận thức của mình tan vỡ...

Sao anh lại quên, người phụ nữ này xưa nay luôn có sở trường mang lại "niềm vui bất ngờ" cho anh, đúng là không thể ngờ tới thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu (Phần 2)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook