Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân
Chương 49
Trần Sâm Sâm
01/02/2022
Edit by Tiannn (wattpad WangTiannn)
- -
Chỉ sau một buổi tối, dư luận nổi lên, vô số fan cùng với các tài khoản giải trí đại V cũng bắt đầu @ Lâm Phi Vũ, yêu cầu Lâm Phi Vũ đưa ra giải thích, phía Lâm Phi Vũ vẫn không lên tiếng.
Thôi Tuyết, Tô Minh Minh, Trần Tiểu Hinh đứng ra giúp Lâm Phi Vũ với Tống Nhiên nói vài câu, lập tức bị mắng máu chó đầy đầu, Từ Ngọc Tuyên cũng nhút nhát nói hai câu, kết quả bị thoát fan hàng loạt, sau đó không ai dám đứng ra lên tiếng nữa.
Tống Nhiên nhìn tâm trạng Lâm Phi Vũ càng ngày càng xuống thấp, chỉ thấy cực kỳ đau lòng, nhưng cũng chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt. Giờ khắc này, anh đã lờ mờ đoán được ai đang giở trò, dù sao Ngô Minh Hạo cũng chỉ là một tiểu nhân vật, căn bản không thể làm ra chuyện lớn như vậy được.
Người đứng phía sau, quá nửa là Tống Thanh Sương.
Nhưng, một là anh không có bằng chứng, hai là giờ anh cũng hết cách với Tống Thanh Sương, trừ phi... Trừ phi anh lấy được 35% cổ phần Tống thị kia về tay, mới có quyền lên tiếng.
Tống Thanh Sương ác ý dày vò anh với Lâm Phi Vũ như vậy, ngoài trừ đủ loại chuyện lúc trước ra, nguyên nhân khác hơn nửa liên quan đến chuyện anh về nhà cũ Tống gia, hai người đã đánh một trận với nhau.
Nghĩ tới đây, Tống Nhiên càng cảm thấy có lỗi với Lâm Phi Vũ. Hai ngày kế tiếp, tinh thần Lâm Phi Vũ cũng không khá hơn, cả người mệt mỏi, Tống Nhiên cố gắng an ủi hắn, buổi tối ngủ cùng hắn, nửa ôm ngồi ôm an ủi hắn. Biểu tình Lâm Phi Vũ vừa oan ức vừa nghe lời, cư nhiên không có ý cọ cọ như trước, ngược lại càng khiến Tống Nhiên càng cảm thấy áy náy.
Chạng vạng ngày hôm nay, Tống Nhiên vô tình liếc ra ngoài cửa sổ một cái, nhất thời bị một đám người đông đảo náo nhiệt ở dưới dọa sợ. Sao lại có nhiều phóng viên với fans thế này?
Lâm Phi Vũ ngồi dựa ở giường đầu, nghi ngờ nói: "Sao vậy?"
Tống Nhiên kéo rèm cửa sổ, cau mày nói: "Phía dưới có rất nhiều fans cùng phóng viên."
Lâm Phi Vũ hơi sững sờ, sau đó phờ phạc nói: "Phỏng chừng địa chỉ khách sạn chúng ta ở bị lộ rồi."
Tống Thanh Sương rốt cuộc muốn làm gì? Trong lòng Tống Nhiên nặng nề, nhưng vẫn giả vờ thoải mái an ủi Lâm Phi Vũ: "Yên tâm, thang máy của khách sạn yêu cầu quét thẻ phòng mới có thể dùng, bọn họ không lên được."
Lâm Phi Vũ nhỏ giọng: "Ca ca, vì sao lại có người xấu như vậy? Muốn đuổi cùng giết tận chúng ta như vậy?"
Nghĩ đến người đã từng là em trai của mình kia, trong lòng Tống Nhiên khó chịu. Một, anh sợ Lâm Phi Vũ lo lắng; hai, anh không biết nên giải thích ra sao về chuyện lén về Tống trạch, nên cũng không cách nào nói chuyện đánh nhau với Tống Thanh Sương cho Lâm Phi Vũ, hiện giờ, Lâm Phi Vũ cũng chỉ suy đoán chuyện này có liên quan tới Ngô Minh Hạo, không biết chân tướng cụ thể.
Thật ra, Lâm Phi Vũ là bị anh liên lụy, bao gồm cả đoạn video kia cũng vậy.
Tống Nhiên thở dài, nhẹ nhàng ôm vai Lâm Phi Vũ, áy náy nói: "Xin lỗi, hôm qua lúc người đàn ông kia vào phòng, anh nên đập điện thoại của anh ta mới phải, lúc đó anh không nghĩ tới anh ta vậy mà livestream, còn tưởng anh ta chỉ quay video đơn thuần, kết quả làm trễ nãi thời gian, tạo cơ hội cho anh ta."
Lâm Phi Vũ thoải mái dựa sát vào lồng ngực Tống Nhiên, hưởng thụ sự dịu dàng hiếm có của anh, không nhịn được thích ý híp híp mắt.
Nghĩ đến kế hoạch của mình, hắn cố nén kích động muốn ra tay ăn 'đậu hũ', hiểu ý an ủi: "Anh dừng nghĩ như vậy, nếu kia... người phụ nữ kia bị tìm thấy, thì chuyện chúng ta bị hắt nước bẩn là chuyện sớm hay muộn thôi, đập hay không đập điện thoại cũng như nhau cả."
Tống Nhiên biết Lâm Phi Vũ nói đúng nhưng vẫn đau lòng. Anh bị vu khống cũng được thôi dù sao anh cũng không phải nhân vật công chúng nhưng cứ như thế thì tiền độ của Lâm Phi Vũ sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Mặc dù Lâm Phi Vũ có thiên phú đóng phim nhưng để đạt được vị trí ngày hôm nay hắn đã đổ không ít mồ hôi công sức, anh đều nhìn thấy tất cả.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, thông báo hiện lên là Liễu Khiêm.
Liễu Khiêm không nói một câu phí lời, trực tiếp: "Tống Tiểu Nhiên, chuyện video là sao? Lời người phụ nữ kia nói đều là thật?"
Tống Nhiên cười khổ nói: "Thân phận của người phụ nữ kia quả là sự thật nhưng mấy lời nói nhảm nhí mê sảng của bà ta, gì mà Lâm Phi Vũ bán cho tôi, gì mà tôi là ấu dâm, những chuyện này đều là giả."
"Tôi cũng đoán vậy." Liễu Khiêm trầm ngâm chốc lát, lại hỏi, "Khách sạn của hai người có phải đã bị bao vậy rồi không?"
Tống Nhiên thở dài: "Đúng vậy, hiện tại nhà cũ không thể trở về, khách sạn cũng không thể ở lâu dài, căn phòng trước kia tôi thuê cũng đã hoàn tiền, không còn nơi nào để đi cả."
Liễu Khiêm do dự một chút, bỗng nhiên nói: "Nếu không hai người đến nhà tôi ở tạm một thời gian, tôi sống một mình, chỗ này là khu biệt thự, an ninh rất tốt, người ngoài không vào được."
Tống Nhiên bất ngờ: "Sao vậy được?"
Đời trước anh với Liễu Khiêm là hồ bằng cẩu hữu, sau khi sống lại liền xa cách, tuy mấy năm này quan hệ đã tốt hơn rất nhiều, Liễu Khiêm thậm chí còn đồng ý giúp anh hỏi thăm hồ sơ vụ án năm đó, nhưng ở thời điểm đầu sóng ngọn gió này, liều lĩnh ở nhờ trong nhà người khác quả thực không nên.
Liễu Khiêm hừ lạnh một tiếng: "Tống Tiểu Nhiên, cậu nghĩ tôi là người thế nào? Tôi là CEO của Truyền Thông Vân Trung, là của sếp của mấy người, phải có trách nhiệm với mấy người! Hơn nữa, mấy năm nay nhất cử nhất động của cậu với Lâm Phi Vũ tôi đều biết hết, tôi tin hai người không phải là loại người như vậy."
"Nhưng..." Tống Nhiên vẫn có chút do dự.
"Ok, bớt nói nhảm, lập tức thu thập hành lý qua đây, tôi đứng chờ trước cửa lớn khu biệt thự." Liễu Khiêm không đợi Tống Nhiên từ chối, lập tức cúp điện thoại.
Tống Nhiên để điện thoại xuống, nói với Lâm Phi Vũ: "Tiểu Vũ, Liễu Khiêm muốn chúng ta đến chỗ anh ấy ở."
Lâm Phi Vũ ngẩn người: "Liễu tổng?"
Tống Nhiên gật gật đầu, đến bên rèm cửa sổ kéo ra một khe hở, nhìn đám người náo nhiệt ầm ĩ bên dưới, cau mày nói: "Cửa khách sạn quá nhiều người, chúng ta không đi cửa chính, trực tiếp đi thang máy xuống dưới hầm gửi xe, sau đó lái xe ra từ cửa sau."
Lâm Phi Vũ gật đầu nói: "Nghe anh."
Hai người không trì hoãn nữa, nhanh chóng thu thập hành lý, đi thang máy xuống dưới hầm gửi xe.
Vừa bước ra khỏi thang máy, hai người ngây ngẩn cả người. Hầm gửi xe vốn hẻo lánh lúc này lại có không ít người đang tụ tập, vừa nhìn đã biết là phóng viên với fans hâm mộ.
Có người kêu lên: "Là Lâm Phi Vũ với Tống Tiểu Nhiên!"
"Bọn họ ra rồi!"
"Tiên sư nó*, hầm gửi xe cũng có mai phục!" Tống Nhiên âm thầm kêu khổ, không nhịn được thấp giọng mắng một câu, Lâm Phi Vũ không nói hai lời, kéo tay anh, chạy về xe SUV đen đỗ ở phía xa xa!
*Nguyên bản QT nó vậy luôn =)))))
"Lâm Phi Vũ chạy!"
"Không phải đang chột dạ chứ?"
Đám phóng viên với fans thấy hai người bỏ chạy, tưởng tin đồn là thật, nhất thời như ong vỡ tổ, tất cả chạy đuổi theo, có người liều mạng chụp ảnh, có người kích động chất vấn, có người thậm chí trực tiếp nhào lên xô đẩy!
"Anh, mau lên xe!" Lâm Phi Vũ gắt gao che chở Tống Nhiên còn hắn thì bị đẩy đến mấy lần, Tống Nhiên nhanh chóng ngồi vào ghế lái, sau đó kéo Lâm Phi Vũ vào xe! . Ngôn Tình Sủng
Vài người hâm mộ kích động chắn trước xe, hét lớn: "Không cho đi, nói rõ ràng!!"
"Phi Vũ, anh không thể làm như vậy với bọn em!"
"Tránh ra!!" Tống Nhiên tức giận mắng một tiếng, dùng sức nhấn còi!
"Bípppp —— Bípp —— "
Tiếng còi xe chói tai vang lên khiến mấy fan đang đứng trước xe giật mình,dồn dập tản sang hai bên. Tống Nhiên tàn bạo đạp ga, động cơ SUV phát ra âm thanh ồn ào, sau đó giống như quái thú, vọt thẳng ra ngoài!
Lâm Phi Vũ nghiêng người dựa vào ghế lái phụ, nhẹ giọng cười nói: "Ca ca, anh còn nói em lái xe quá liều, anh còn dữ hơn em đấy nhé!"
"Em thì biết cái gì, anh đây là do tình thế ép buộc!" Tống Nhiên lườm hắn một cái, sau đó ngẩn ngơ, "Em... Vết thương của em rách rồi?"
Lâm Phi Vũ thở một hơi, miễn cưỡng ấn vết thương: "Ừm, vừa bị fans xô đẩy mấy lần, có thể vết thương bị rách rồi, không sao đâu."
Tống Nhiên nhớ đến bộ dáng liều mạng che chở anh ban nãy của Lâm Phi Vũ, trong lòng khó chịu, nhưng tính anh lại vô tư nên cũng không nói ra lời chua ngoa gì, chỉ có thể mạnh mẽ đạp ga, cơ hồ sử dụng hết kỹ thuật lái xe, không tới nửa giờ, liền tới nơi ở của Liễu Khiêm.
Liễu Khiêm sớm đã đứng chờ ngoài cửa, không nói hai lời liền dẫn hai người đi vào.
Sau khi vào nhà, Liễu Khiêm nhanh chóng cầm hộp cứu thương lại. Tống Nhiên vừa cẩn thận giúp Lâm Phi Vũ xử lý vết thương vừa thở dài nói: "Khiêm, thật sự cảm ơn anh."
Liễu Khiêm hơi sững sờ, Lâm Phi Vũ cũng nghi hoặc chớp mắt một cái.
Tống Nhiên ngẩn ngơ, lúc này mới phát hiện mình lỡ miệng. "Khiêm" là "tên gọi thân thương" mà năm đó khi anh còn là đại Tống tổng gọi hồ bằng cẩu hữu của mình là Liễu Khiêm,mà hiện tại bình thường anh chỉ gọi đối phương là "Liễu tổng", nhiều nhất cũng là "Liễu Khiêm".
Anh chỉ có thể lúng túng nở nụ cười: "Cái kia, thuận miệng gọi, Liễu tổng anh đừng để ý."
Liễu Khiêm phục hồi tinh thần, ánh mắt có chút phức tạp, không nhịn được lắc lắc đầu: "Tống Tiểu Nhiên, có lúc tôi thật sự cảm thấy... Ai, cậu cần gì chứ?"
Hắn dừng một chút, không nói hết, nhưng Tống Nhiên dễ dàng có thể đoán được, Liễu Khiêm phỏng chừng đang bổ não gì mà "Sau khi anh mất em liền trở thành anh mà sống tiếp" cẩu huyết, hơn nữa anh còn nhọc nhằn khổ sở nuôi Lâm Phi Vũ, bây giờ Tống Tiểu Nhiên trong mắt Liễu Khiêm, đoán chừng đã từ "liếm cẩu" trở thành người si tình kinh thiên động địa.
Lâm Phi Vũ nghi hoặc nhìn Tống Nhiên, lại quay ra nhìn Liễu Khiêm: "Làm sao vậy? Cái gì 'Khiêm'?"
Tống Nhiên vội vàng nói: "Không có gì, anh giỡn Liễu tổng ấy mà."
Liễu Khiêm lúng túng ho nhẹ một tiếng, dời đề tài: "Sau này các cậu định thế nào?"
Lâm Phi Vũ trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng nói: "Tôi đã suy nghĩ kỹ lưỡng hai ngày, tôi muốn liên hệ với bên truyền thông, mở một cuộc họp báo, làm rõ mọi chuyện."
Liễu Khiêm thở dài: "Tôi biết đại khái tình huống hiện tại, loại nước bẩn nửa thật nửa giả này là phiền toái nhất, chỉ sợ không dễ làm sáng tỏ như vậy."
"Ai, đúng đấy." Tống Nhiên đau đầu, một bên xoa huyệt thái dương, một bên cố gắng suy tư, chuyện này rốt cuộc nên giải quyết từ đâu?
Đúng rồi, còn cái người kia... Tống Nhiên đầu sáng lên, đúng vậy, còn có người kia!
...
Hàn Tiểu Mông vô cùng gấp gáp.
Hôm nay là thứ sáu, cô trốn học tới khách sạn là vì buổi họp báo lúc 9h kia.
Lúc này, trước cửa chính của khách sạn đã chật ních, lít nha lít nhít toàn người là người, người có thẻ phóng viên có thể vào hội trường khách sạn, người hâm mộ cùng người qua đường khác chỉ có thể đợi ngoài cửa chính, lo lắng đợi tin tức.
Một phóng viên đứng trước máy quay, đang đưa tin trực tiếp tại hiện trường: "Xin chào mọi người, tôi là phóng viên của Hai Yi Hai, A Vũ. Hiện tại tôi đang đứng trước cửa khách sạn Bốn Mùa, giờ là 8h40, chỉ 20 phút nữa thôi là buổi họp báo của tân ảnh đế Lâm Phi Vũ sẽ chính thức bắt đầu..."
Có fan thầm nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tôi sắp mất niềm tin rồi."
"Chúng ta phải tin tưởng Phi Vũ!"
"Nhưng, trên weibo nói sách mách có chứng, có người từng phân tích, còn đưa ra bằng chứng, sổ hộ khẩu đều là thật."
"Ai..."
Hàn Tiểu Mông nghe mọi người nghị luận sôi nổi xung quanh, trong lòng vừa khó chịu vừa lo lắng, cúi đầu mở weibo nhìn mấy bình luận chói mắt, không nhịn được cắn chặt môi.
Qua mấy ngày bàn tán sôi nổi, tình hình trên weibo căn bản nghiêng về một bên, fans không còn sức tranh cãi, cũng có không ít fan trở thành anti, bắt đầu phá đại ngôn.
"Mọi người xem mấy tờ giấy chứng nhận kia chưa? Lâm Phi Vũ là con trai của "tiểu thư", ván đã đóng thuyền rồi!"
"Chắc chắn rồi, về cơ bản không thể nào lật ngược tình thế được."
"Ai, không nghĩ tới tân ảnh đế lại là người như vậy, thực sự đáng tiếc..."
"Có cái gì tốt mà tiếc, hiện hình sớm mới là chuyện tốt, vòng giải trí cũng nên chỉnh đốn lại."
"Theo tôi thấy, cậu ta nhận được nhiều tài nguyên, giải thưởng như thế hơn nửa là do trèo lên giường mới đổi được, dù sao người ta từ năm 14 tuổi đã biết dùng thân thể để vào vòng mà, đoán chừng là di truyền từ mẹ đi."
"Ha ha, người như cậu ta, còn không chịu nhận mẹ cơ, không phải đều như nhau cả à?"
"Chẹp chẹp, tởm quá đấy!"
Hàn Tiểu Mông nắm chặt điện thoại, cả người không tự chủ được run rẩy.
Ngay vào lúc này, các phóng viên chạy ào vào hội trường: "Lâm Phi Vũ đến rồi!"
"Buổi họp báo bắt đầu!"
Những người hâm mộ không thể đi vào, chỉ có thể chen chúc ngoài cửa khách sạn, từng người từng người nhón chân, liều mạng ngó vào bên trong.
Lâm Phi Vũ mặc một bộ quần áo giản dị khiêm tốn đi lên bục, ngồi sau một hàng microphone, sắc mặt có chút tiều tụy nhưng vẫn anh tuấn, đôi mắt hổ phách sâu như hồ nước, bình tĩnh mà ôn nhu, mơ hồ lộ ra vẻ uể oải.
Một phóng viên lên tiếng: "Lâm tiên sinh, cậu có gì muốn nói về đoạn video kia không?"
"Lâm tiên sinh, tôi là phóng viên của "Giải trí đến nhà"..."
"Lâm Phi Vũ, nhìn bên này!"
Một giọng nói vang lên: "Mẹ của anh có phải đã làm việc đó? Kỹ nữ? Anh cũng vậy sao?"
Hội trường đột nhiên yên lặng trong nháy mắt, sau đó vang lên một trận cười vang, tràn đầy ác ý: "Ha ha ha ha..."
Thậm chí nhân viên công tác cũng không ngăn bọn họ.
Gương mặt điển trai của Lâm Phi Vũ không một tia biểu tình, hắn nhắm mắt lại, sau đó hít một hơi thật sâu, bật microphone trước mặt lên, nhàn nhạt nói: "Xin chào, tôi là Lâm Phi Vũ, ngày hôm nay tôi đến đây là muốn nói cho mọi người rõ một vài chuyện."
Thanh âm của hắn thập phần hờ hững, không nhanh không chậm cũng không quá vang dội, nhưng lại như có ma lực, hội trường khách sạn dần yên tĩnh lại.
Lâm Phi Vũ dừng một chút, giọng nói chầm chậm mà rõ ràng, bình tĩnh thậm chí có chút lãnh khốc: "Mẹ của tôi, đúng là người phụ nữ kia, nghề nghiệp của bà ấy, cũng giống với suy nghĩ của mọi người."
Hội trường một mảnh yên tĩnh chết chóc.
Lâm Phi Vũ buông mắt, nhẹ nhàng kéo kéo khóe môi, nụ cười yếu ớt như một món đồ dễ vỡ mà đẹp đẽ, có loại thương cảm khó nói thành lời, sau đó hắn chậm rãi thu nụ cười, nhẹ giọng nói: "Không sai, tôi là con trai của kỹ nữ."
Câu nói này như tự bạo, quả thực như giọt nước lạnh rơi vào chảo dầu nóng hổi, hội trường khách sạn cùng weibo trực tiếp bùng nổ.
- -
Chỉ sau một buổi tối, dư luận nổi lên, vô số fan cùng với các tài khoản giải trí đại V cũng bắt đầu @ Lâm Phi Vũ, yêu cầu Lâm Phi Vũ đưa ra giải thích, phía Lâm Phi Vũ vẫn không lên tiếng.
Thôi Tuyết, Tô Minh Minh, Trần Tiểu Hinh đứng ra giúp Lâm Phi Vũ với Tống Nhiên nói vài câu, lập tức bị mắng máu chó đầy đầu, Từ Ngọc Tuyên cũng nhút nhát nói hai câu, kết quả bị thoát fan hàng loạt, sau đó không ai dám đứng ra lên tiếng nữa.
Tống Nhiên nhìn tâm trạng Lâm Phi Vũ càng ngày càng xuống thấp, chỉ thấy cực kỳ đau lòng, nhưng cũng chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt. Giờ khắc này, anh đã lờ mờ đoán được ai đang giở trò, dù sao Ngô Minh Hạo cũng chỉ là một tiểu nhân vật, căn bản không thể làm ra chuyện lớn như vậy được.
Người đứng phía sau, quá nửa là Tống Thanh Sương.
Nhưng, một là anh không có bằng chứng, hai là giờ anh cũng hết cách với Tống Thanh Sương, trừ phi... Trừ phi anh lấy được 35% cổ phần Tống thị kia về tay, mới có quyền lên tiếng.
Tống Thanh Sương ác ý dày vò anh với Lâm Phi Vũ như vậy, ngoài trừ đủ loại chuyện lúc trước ra, nguyên nhân khác hơn nửa liên quan đến chuyện anh về nhà cũ Tống gia, hai người đã đánh một trận với nhau.
Nghĩ tới đây, Tống Nhiên càng cảm thấy có lỗi với Lâm Phi Vũ. Hai ngày kế tiếp, tinh thần Lâm Phi Vũ cũng không khá hơn, cả người mệt mỏi, Tống Nhiên cố gắng an ủi hắn, buổi tối ngủ cùng hắn, nửa ôm ngồi ôm an ủi hắn. Biểu tình Lâm Phi Vũ vừa oan ức vừa nghe lời, cư nhiên không có ý cọ cọ như trước, ngược lại càng khiến Tống Nhiên càng cảm thấy áy náy.
Chạng vạng ngày hôm nay, Tống Nhiên vô tình liếc ra ngoài cửa sổ một cái, nhất thời bị một đám người đông đảo náo nhiệt ở dưới dọa sợ. Sao lại có nhiều phóng viên với fans thế này?
Lâm Phi Vũ ngồi dựa ở giường đầu, nghi ngờ nói: "Sao vậy?"
Tống Nhiên kéo rèm cửa sổ, cau mày nói: "Phía dưới có rất nhiều fans cùng phóng viên."
Lâm Phi Vũ hơi sững sờ, sau đó phờ phạc nói: "Phỏng chừng địa chỉ khách sạn chúng ta ở bị lộ rồi."
Tống Thanh Sương rốt cuộc muốn làm gì? Trong lòng Tống Nhiên nặng nề, nhưng vẫn giả vờ thoải mái an ủi Lâm Phi Vũ: "Yên tâm, thang máy của khách sạn yêu cầu quét thẻ phòng mới có thể dùng, bọn họ không lên được."
Lâm Phi Vũ nhỏ giọng: "Ca ca, vì sao lại có người xấu như vậy? Muốn đuổi cùng giết tận chúng ta như vậy?"
Nghĩ đến người đã từng là em trai của mình kia, trong lòng Tống Nhiên khó chịu. Một, anh sợ Lâm Phi Vũ lo lắng; hai, anh không biết nên giải thích ra sao về chuyện lén về Tống trạch, nên cũng không cách nào nói chuyện đánh nhau với Tống Thanh Sương cho Lâm Phi Vũ, hiện giờ, Lâm Phi Vũ cũng chỉ suy đoán chuyện này có liên quan tới Ngô Minh Hạo, không biết chân tướng cụ thể.
Thật ra, Lâm Phi Vũ là bị anh liên lụy, bao gồm cả đoạn video kia cũng vậy.
Tống Nhiên thở dài, nhẹ nhàng ôm vai Lâm Phi Vũ, áy náy nói: "Xin lỗi, hôm qua lúc người đàn ông kia vào phòng, anh nên đập điện thoại của anh ta mới phải, lúc đó anh không nghĩ tới anh ta vậy mà livestream, còn tưởng anh ta chỉ quay video đơn thuần, kết quả làm trễ nãi thời gian, tạo cơ hội cho anh ta."
Lâm Phi Vũ thoải mái dựa sát vào lồng ngực Tống Nhiên, hưởng thụ sự dịu dàng hiếm có của anh, không nhịn được thích ý híp híp mắt.
Nghĩ đến kế hoạch của mình, hắn cố nén kích động muốn ra tay ăn 'đậu hũ', hiểu ý an ủi: "Anh dừng nghĩ như vậy, nếu kia... người phụ nữ kia bị tìm thấy, thì chuyện chúng ta bị hắt nước bẩn là chuyện sớm hay muộn thôi, đập hay không đập điện thoại cũng như nhau cả."
Tống Nhiên biết Lâm Phi Vũ nói đúng nhưng vẫn đau lòng. Anh bị vu khống cũng được thôi dù sao anh cũng không phải nhân vật công chúng nhưng cứ như thế thì tiền độ của Lâm Phi Vũ sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Mặc dù Lâm Phi Vũ có thiên phú đóng phim nhưng để đạt được vị trí ngày hôm nay hắn đã đổ không ít mồ hôi công sức, anh đều nhìn thấy tất cả.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, thông báo hiện lên là Liễu Khiêm.
Liễu Khiêm không nói một câu phí lời, trực tiếp: "Tống Tiểu Nhiên, chuyện video là sao? Lời người phụ nữ kia nói đều là thật?"
Tống Nhiên cười khổ nói: "Thân phận của người phụ nữ kia quả là sự thật nhưng mấy lời nói nhảm nhí mê sảng của bà ta, gì mà Lâm Phi Vũ bán cho tôi, gì mà tôi là ấu dâm, những chuyện này đều là giả."
"Tôi cũng đoán vậy." Liễu Khiêm trầm ngâm chốc lát, lại hỏi, "Khách sạn của hai người có phải đã bị bao vậy rồi không?"
Tống Nhiên thở dài: "Đúng vậy, hiện tại nhà cũ không thể trở về, khách sạn cũng không thể ở lâu dài, căn phòng trước kia tôi thuê cũng đã hoàn tiền, không còn nơi nào để đi cả."
Liễu Khiêm do dự một chút, bỗng nhiên nói: "Nếu không hai người đến nhà tôi ở tạm một thời gian, tôi sống một mình, chỗ này là khu biệt thự, an ninh rất tốt, người ngoài không vào được."
Tống Nhiên bất ngờ: "Sao vậy được?"
Đời trước anh với Liễu Khiêm là hồ bằng cẩu hữu, sau khi sống lại liền xa cách, tuy mấy năm này quan hệ đã tốt hơn rất nhiều, Liễu Khiêm thậm chí còn đồng ý giúp anh hỏi thăm hồ sơ vụ án năm đó, nhưng ở thời điểm đầu sóng ngọn gió này, liều lĩnh ở nhờ trong nhà người khác quả thực không nên.
Liễu Khiêm hừ lạnh một tiếng: "Tống Tiểu Nhiên, cậu nghĩ tôi là người thế nào? Tôi là CEO của Truyền Thông Vân Trung, là của sếp của mấy người, phải có trách nhiệm với mấy người! Hơn nữa, mấy năm nay nhất cử nhất động của cậu với Lâm Phi Vũ tôi đều biết hết, tôi tin hai người không phải là loại người như vậy."
"Nhưng..." Tống Nhiên vẫn có chút do dự.
"Ok, bớt nói nhảm, lập tức thu thập hành lý qua đây, tôi đứng chờ trước cửa lớn khu biệt thự." Liễu Khiêm không đợi Tống Nhiên từ chối, lập tức cúp điện thoại.
Tống Nhiên để điện thoại xuống, nói với Lâm Phi Vũ: "Tiểu Vũ, Liễu Khiêm muốn chúng ta đến chỗ anh ấy ở."
Lâm Phi Vũ ngẩn người: "Liễu tổng?"
Tống Nhiên gật gật đầu, đến bên rèm cửa sổ kéo ra một khe hở, nhìn đám người náo nhiệt ầm ĩ bên dưới, cau mày nói: "Cửa khách sạn quá nhiều người, chúng ta không đi cửa chính, trực tiếp đi thang máy xuống dưới hầm gửi xe, sau đó lái xe ra từ cửa sau."
Lâm Phi Vũ gật đầu nói: "Nghe anh."
Hai người không trì hoãn nữa, nhanh chóng thu thập hành lý, đi thang máy xuống dưới hầm gửi xe.
Vừa bước ra khỏi thang máy, hai người ngây ngẩn cả người. Hầm gửi xe vốn hẻo lánh lúc này lại có không ít người đang tụ tập, vừa nhìn đã biết là phóng viên với fans hâm mộ.
Có người kêu lên: "Là Lâm Phi Vũ với Tống Tiểu Nhiên!"
"Bọn họ ra rồi!"
"Tiên sư nó*, hầm gửi xe cũng có mai phục!" Tống Nhiên âm thầm kêu khổ, không nhịn được thấp giọng mắng một câu, Lâm Phi Vũ không nói hai lời, kéo tay anh, chạy về xe SUV đen đỗ ở phía xa xa!
*Nguyên bản QT nó vậy luôn =)))))
"Lâm Phi Vũ chạy!"
"Không phải đang chột dạ chứ?"
Đám phóng viên với fans thấy hai người bỏ chạy, tưởng tin đồn là thật, nhất thời như ong vỡ tổ, tất cả chạy đuổi theo, có người liều mạng chụp ảnh, có người kích động chất vấn, có người thậm chí trực tiếp nhào lên xô đẩy!
"Anh, mau lên xe!" Lâm Phi Vũ gắt gao che chở Tống Nhiên còn hắn thì bị đẩy đến mấy lần, Tống Nhiên nhanh chóng ngồi vào ghế lái, sau đó kéo Lâm Phi Vũ vào xe! . Ngôn Tình Sủng
Vài người hâm mộ kích động chắn trước xe, hét lớn: "Không cho đi, nói rõ ràng!!"
"Phi Vũ, anh không thể làm như vậy với bọn em!"
"Tránh ra!!" Tống Nhiên tức giận mắng một tiếng, dùng sức nhấn còi!
"Bípppp —— Bípp —— "
Tiếng còi xe chói tai vang lên khiến mấy fan đang đứng trước xe giật mình,dồn dập tản sang hai bên. Tống Nhiên tàn bạo đạp ga, động cơ SUV phát ra âm thanh ồn ào, sau đó giống như quái thú, vọt thẳng ra ngoài!
Lâm Phi Vũ nghiêng người dựa vào ghế lái phụ, nhẹ giọng cười nói: "Ca ca, anh còn nói em lái xe quá liều, anh còn dữ hơn em đấy nhé!"
"Em thì biết cái gì, anh đây là do tình thế ép buộc!" Tống Nhiên lườm hắn một cái, sau đó ngẩn ngơ, "Em... Vết thương của em rách rồi?"
Lâm Phi Vũ thở một hơi, miễn cưỡng ấn vết thương: "Ừm, vừa bị fans xô đẩy mấy lần, có thể vết thương bị rách rồi, không sao đâu."
Tống Nhiên nhớ đến bộ dáng liều mạng che chở anh ban nãy của Lâm Phi Vũ, trong lòng khó chịu, nhưng tính anh lại vô tư nên cũng không nói ra lời chua ngoa gì, chỉ có thể mạnh mẽ đạp ga, cơ hồ sử dụng hết kỹ thuật lái xe, không tới nửa giờ, liền tới nơi ở của Liễu Khiêm.
Liễu Khiêm sớm đã đứng chờ ngoài cửa, không nói hai lời liền dẫn hai người đi vào.
Sau khi vào nhà, Liễu Khiêm nhanh chóng cầm hộp cứu thương lại. Tống Nhiên vừa cẩn thận giúp Lâm Phi Vũ xử lý vết thương vừa thở dài nói: "Khiêm, thật sự cảm ơn anh."
Liễu Khiêm hơi sững sờ, Lâm Phi Vũ cũng nghi hoặc chớp mắt một cái.
Tống Nhiên ngẩn ngơ, lúc này mới phát hiện mình lỡ miệng. "Khiêm" là "tên gọi thân thương" mà năm đó khi anh còn là đại Tống tổng gọi hồ bằng cẩu hữu của mình là Liễu Khiêm,mà hiện tại bình thường anh chỉ gọi đối phương là "Liễu tổng", nhiều nhất cũng là "Liễu Khiêm".
Anh chỉ có thể lúng túng nở nụ cười: "Cái kia, thuận miệng gọi, Liễu tổng anh đừng để ý."
Liễu Khiêm phục hồi tinh thần, ánh mắt có chút phức tạp, không nhịn được lắc lắc đầu: "Tống Tiểu Nhiên, có lúc tôi thật sự cảm thấy... Ai, cậu cần gì chứ?"
Hắn dừng một chút, không nói hết, nhưng Tống Nhiên dễ dàng có thể đoán được, Liễu Khiêm phỏng chừng đang bổ não gì mà "Sau khi anh mất em liền trở thành anh mà sống tiếp" cẩu huyết, hơn nữa anh còn nhọc nhằn khổ sở nuôi Lâm Phi Vũ, bây giờ Tống Tiểu Nhiên trong mắt Liễu Khiêm, đoán chừng đã từ "liếm cẩu" trở thành người si tình kinh thiên động địa.
Lâm Phi Vũ nghi hoặc nhìn Tống Nhiên, lại quay ra nhìn Liễu Khiêm: "Làm sao vậy? Cái gì 'Khiêm'?"
Tống Nhiên vội vàng nói: "Không có gì, anh giỡn Liễu tổng ấy mà."
Liễu Khiêm lúng túng ho nhẹ một tiếng, dời đề tài: "Sau này các cậu định thế nào?"
Lâm Phi Vũ trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng nói: "Tôi đã suy nghĩ kỹ lưỡng hai ngày, tôi muốn liên hệ với bên truyền thông, mở một cuộc họp báo, làm rõ mọi chuyện."
Liễu Khiêm thở dài: "Tôi biết đại khái tình huống hiện tại, loại nước bẩn nửa thật nửa giả này là phiền toái nhất, chỉ sợ không dễ làm sáng tỏ như vậy."
"Ai, đúng đấy." Tống Nhiên đau đầu, một bên xoa huyệt thái dương, một bên cố gắng suy tư, chuyện này rốt cuộc nên giải quyết từ đâu?
Đúng rồi, còn cái người kia... Tống Nhiên đầu sáng lên, đúng vậy, còn có người kia!
...
Hàn Tiểu Mông vô cùng gấp gáp.
Hôm nay là thứ sáu, cô trốn học tới khách sạn là vì buổi họp báo lúc 9h kia.
Lúc này, trước cửa chính của khách sạn đã chật ních, lít nha lít nhít toàn người là người, người có thẻ phóng viên có thể vào hội trường khách sạn, người hâm mộ cùng người qua đường khác chỉ có thể đợi ngoài cửa chính, lo lắng đợi tin tức.
Một phóng viên đứng trước máy quay, đang đưa tin trực tiếp tại hiện trường: "Xin chào mọi người, tôi là phóng viên của Hai Yi Hai, A Vũ. Hiện tại tôi đang đứng trước cửa khách sạn Bốn Mùa, giờ là 8h40, chỉ 20 phút nữa thôi là buổi họp báo của tân ảnh đế Lâm Phi Vũ sẽ chính thức bắt đầu..."
Có fan thầm nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tôi sắp mất niềm tin rồi."
"Chúng ta phải tin tưởng Phi Vũ!"
"Nhưng, trên weibo nói sách mách có chứng, có người từng phân tích, còn đưa ra bằng chứng, sổ hộ khẩu đều là thật."
"Ai..."
Hàn Tiểu Mông nghe mọi người nghị luận sôi nổi xung quanh, trong lòng vừa khó chịu vừa lo lắng, cúi đầu mở weibo nhìn mấy bình luận chói mắt, không nhịn được cắn chặt môi.
Qua mấy ngày bàn tán sôi nổi, tình hình trên weibo căn bản nghiêng về một bên, fans không còn sức tranh cãi, cũng có không ít fan trở thành anti, bắt đầu phá đại ngôn.
"Mọi người xem mấy tờ giấy chứng nhận kia chưa? Lâm Phi Vũ là con trai của "tiểu thư", ván đã đóng thuyền rồi!"
"Chắc chắn rồi, về cơ bản không thể nào lật ngược tình thế được."
"Ai, không nghĩ tới tân ảnh đế lại là người như vậy, thực sự đáng tiếc..."
"Có cái gì tốt mà tiếc, hiện hình sớm mới là chuyện tốt, vòng giải trí cũng nên chỉnh đốn lại."
"Theo tôi thấy, cậu ta nhận được nhiều tài nguyên, giải thưởng như thế hơn nửa là do trèo lên giường mới đổi được, dù sao người ta từ năm 14 tuổi đã biết dùng thân thể để vào vòng mà, đoán chừng là di truyền từ mẹ đi."
"Ha ha, người như cậu ta, còn không chịu nhận mẹ cơ, không phải đều như nhau cả à?"
"Chẹp chẹp, tởm quá đấy!"
Hàn Tiểu Mông nắm chặt điện thoại, cả người không tự chủ được run rẩy.
Ngay vào lúc này, các phóng viên chạy ào vào hội trường: "Lâm Phi Vũ đến rồi!"
"Buổi họp báo bắt đầu!"
Những người hâm mộ không thể đi vào, chỉ có thể chen chúc ngoài cửa khách sạn, từng người từng người nhón chân, liều mạng ngó vào bên trong.
Lâm Phi Vũ mặc một bộ quần áo giản dị khiêm tốn đi lên bục, ngồi sau một hàng microphone, sắc mặt có chút tiều tụy nhưng vẫn anh tuấn, đôi mắt hổ phách sâu như hồ nước, bình tĩnh mà ôn nhu, mơ hồ lộ ra vẻ uể oải.
Một phóng viên lên tiếng: "Lâm tiên sinh, cậu có gì muốn nói về đoạn video kia không?"
"Lâm tiên sinh, tôi là phóng viên của "Giải trí đến nhà"..."
"Lâm Phi Vũ, nhìn bên này!"
Một giọng nói vang lên: "Mẹ của anh có phải đã làm việc đó? Kỹ nữ? Anh cũng vậy sao?"
Hội trường đột nhiên yên lặng trong nháy mắt, sau đó vang lên một trận cười vang, tràn đầy ác ý: "Ha ha ha ha..."
Thậm chí nhân viên công tác cũng không ngăn bọn họ.
Gương mặt điển trai của Lâm Phi Vũ không một tia biểu tình, hắn nhắm mắt lại, sau đó hít một hơi thật sâu, bật microphone trước mặt lên, nhàn nhạt nói: "Xin chào, tôi là Lâm Phi Vũ, ngày hôm nay tôi đến đây là muốn nói cho mọi người rõ một vài chuyện."
Thanh âm của hắn thập phần hờ hững, không nhanh không chậm cũng không quá vang dội, nhưng lại như có ma lực, hội trường khách sạn dần yên tĩnh lại.
Lâm Phi Vũ dừng một chút, giọng nói chầm chậm mà rõ ràng, bình tĩnh thậm chí có chút lãnh khốc: "Mẹ của tôi, đúng là người phụ nữ kia, nghề nghiệp của bà ấy, cũng giống với suy nghĩ của mọi người."
Hội trường một mảnh yên tĩnh chết chóc.
Lâm Phi Vũ buông mắt, nhẹ nhàng kéo kéo khóe môi, nụ cười yếu ớt như một món đồ dễ vỡ mà đẹp đẽ, có loại thương cảm khó nói thành lời, sau đó hắn chậm rãi thu nụ cười, nhẹ giọng nói: "Không sai, tôi là con trai của kỹ nữ."
Câu nói này như tự bạo, quả thực như giọt nước lạnh rơi vào chảo dầu nóng hổi, hội trường khách sạn cùng weibo trực tiếp bùng nổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.