Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân
Chương 57
Trần Sâm Sâm
23/02/2022
Edit by Tiannn
Tống Nhiên thầm hoảng sợ nhưng trên mặt vẫn như thường. Anh một bên như không có chuyện gì xảy ra mà đọc "Lộc Đỉnh Ký", một bên cấp tốc động não suy nghĩ, nếu trong thư phòng camera ẩn thì chuyện anh thường lén vào tầng hầm, Tống Thanh Sương sớm đã biết?
Vào tầng hầm cần phải có mật mã, mà mật mã chính là sinh nhật của anh "0314"... Đợi đã, cách cư xử gần đây của Tống Thanh Sương rất quái lạ, lẽ nào hắn đã đoán ra thân phận của anh rồi?
Nhưng, "Tống Tiểu Nhiên" vô cùng yêu thích anh, cũng rất có khả năng biết sinh nhật của anh, Tống Thanh Sương chỉ thông qua mật mã sinh nhật mà có thể xác định thân phận của anh?
Tống Nhiên nheo mắt, cấp tốc động não. Không sai, chỉ bằng mật mã "0314" nhất định Tống Thanh Sương không thể chắc chắn được điều gì. Nhưng mấy ngày trước đó, anh giả làm nhân viên vệ sinh máy điều hòa mà lén vào tầng hầm, lúc đó đã thử vài mật mã, trong đó gồm cả sinh nhật "0612" của Tống Thanh Sương, thậm chí còn thử sinh nhật bố mẹ của Tống Thanh Sương...
Nếu như tất cả đều bị Tống Thanh Sương nhìn thấy, hắn có thể đoán ra thân phận của anh thì cũng chẳng có gì lạ.
Cho nên, vấn đề quan trọng nhất bây giờ, camera này được lắp khi nào?
Tống Nhiên hít một hơi thật sâu, trên mặt bất động thanh sắc, dư quang lại tỉ mỉ quan sát dây điện màu trắng kia.
Dây điện kia cũng không phải là dây điện mới, đã hơi hơi ngả vàng, cho nên không phải vừa mới được lắp đặt mà hẳn đã được một khoảng thời gian, nhìn qua ít nhất cũng đã hơn một năm.
Lòng Tống Nhiên đột nhiên trầm xuống, nếu như vậy, video lần đầu anh vào thư phòng, khẳng định Tống Thanh Sương đã nhìn thấy.
Cho nên, Tống Thanh Sương nhìn thấy anh nhập mật mã, thái độ sau đó trở nên vô cùng kì quái, khả năng lớn nhất chính là —— hắn đã nhận ra anh nhưng cũng không biết anh muốn làm gì, vì thế mới cố ý mượn cớ thuê anh làm hộ lý cho người thực vật lừa anh vào Tống trạch, tỉ mỉ quan sát xem anh đang muốn làm gì.
Mà anh lại như cá trong chậu, chim trong lồng mơ mơ hồ hồ, Tống Thanh Sương bạch lãng lang kia đang ngồi đợi bên ngoài, bất động thanh sắc quan sát anh!
Đậu xanh rau má.
Tống Nhiên cắn răng, miễn cưỡng kiềm chế tức giận và hối hận,. Dù anh đã rơi vào tầng tầng lớp bẫy nhưng bây giờ đã xoay ngược tình thế —— Tống Thanh Sương không biết, anh đã phát hiện ra camera ẩn này.
Tống Nhiên híp mắt, quay người ngồi xuống ghế, tiện tay đặt quyển "Lộc Đỉnh Ký" lên bụng, lại nhấc chân gác lên mặt bàn, bộ dạng ngán ngẩm buồn bực.
Anh một bên làm bộ tẻ nhạt, một bên bất động thanh sắc quan sát thư phòng. Tính cách Tống Thanh Sương thanh lãnh lạnh nhạt, trong thư phòng không có đồ trang tri dư thừa nào cả. Camera ẩn hơn nửa là được giấu trong hệ thống cứu hỏa trên trần nhà, bên phòng ngủ cũng vậy... Má nó.
Tống Nhiên thử cân nhắc một chốc rồi đứng dậy, làm bộ như đang nhìn ra ngoài, sau đó từ từ di chuyển một cuốn sách trên tủ, bàn phím mật mã hiện ra, lén nhập "0314".
Tủ sách không tiếng động di chuyển, một lối đi tối đen lộ ra.
Tống Nhiên dọc theo cầu thang chật hẹp đi vào tầng hầm, tiện tay mở đèn trần mờ nhạt. Bốn phía xung quanh đều là giá cao, chất đầy văn kiện phía trên. Như thường ngày, anh cẩn thận xem từng văn kiện nhưng tâm tư căn bản không còn đặt ở đó mà lặng lẽ quan sát các góc.
Quả nhiên, phía sau một cái kệ ở góc tường, một dây điện nho nhỏ mơ hồ lộ ra. Nhưng cái dây này còn khá mới cho nên hẳn là sau khi anh lẻn vào lần đầu tiên, Tống Thanh Sương mới lắp đặt camera ở đây. Đống văn kiện trong tầng hầm vừa nhiều vừa loạn, chắc có lẽ hắn không biết anh đã lấy đi văn kiện nào.
Mà sau khi anh bắt đầu công việc chăm lo cho người thực vật, tổng cộng chỉ xuống ba lần, cũng không tìm được văn kiện hữu dụng gì cả, mỗi lần đều tay không trở về, cho nên cho tới bây giờ, Tống Thanh Sương hẳn không biết anh đã dần hoài nghi cái chết của bố mẹ mình, càng không biết anh đang tìm kiếm văn kiện gây ra tranh cãi những năm tháng ấy cùng với 35% cổ phần của bố mẹ anh không biết đang ở đâu.
Vì vậy, anh nhất định phải đưa ra được một lý do thuyết phục, lý do anh vào tầng hầm, lý do đủ khiến Tống Thanh Sương tin tưởng.
Đúng vào lúc này, Tống Nhiên vừa vặn lật tới một tờ hóa đơn ố vàng. Anh nhẹ nhàng híp mắt, cố ý giơ hóa đơn lên trước ánh đèn, tỉ mỉ quan sát một hồi lâu, sau đó lấy điện thoại di động ra chụp lại.
Bây giờ nhất cử nhất động của anh, tất cả đều nằm trong mắt Tống Thanh Sương, nếu như hắn phát hiện anh chụp lại tờ hóa đơn, tám chín phần mười sẽ tưởng anh ghi hận trong lòng cho nên mới lẻn vào tầng hầm, cố gắng tìm bằng chứng tập đoàn Tống thị trốn thuế, cho dù là nhỏ nhất. Nhưng ở mặt này, Tống thị đúng là trong sạch, Tống Thanh Sương sẽ yên tâm, cảm thấy anh đang làm chuyện vô ích, không còn phòng bị anh nữa.
Tống Thanh Sương sẽ không nghĩ tới, anh đang muốn tìm ra chân tướng của vụ giết người cướp của năm đó, muốn tìm lại 35% cổ phần tập đoàn của bố mẹ kia.
Sau khi chụp lại hóa đơn, Tống Nhiên liền làm bộ tiếp tục xem văn kiện, chỉ cần nhìn thấy dấu vết, hóa đơn trả tiền là anh sẽ cẩn thận và chụp lại. Khi nhìn thấy những tài liệu có ích, anh chỉ vội vã lướt qua nhưng trong lòng lại âm thầm ghi nhớ.
Sau hai giờ lật xem văn kiện, Tống Nhiên duỗi thắt lưng mệt mỏi, lộ ra vẻ thất vọng, mệt mỏi rời khỏi tầng hầm.
Từ đó về sau, Tống Nhiên mỗi ngày đều sẽ ngốc trong tầng hầm hai giờ, bề ngoài là tìm chứng cứ trốn thuế của Tống thị nhưng thật ra đang tỉ mỉ đọc văn kiện có liên quan những năm đó, mà Tống Thanh Sương quả nhiên không một can thiệp.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng cái đã qua hơn nửa tháng.
Chạng vạng hôm nay, Tống Nhiên đang ngồi xoa bóp chân cho người thực vật, lão quản gia bỗng nhiên đi vào phòng ngủ, vô cùng lễ phép: "Tống tiên sinh, tiểu thiếu gia mời cậu đến hậu viện một chuyến. Chuyện xoa bóp cho đại thiếu gia bên này có thể muộn chút rồi làm tiếp."
Tiểu thiếu gia chính là Tống Thanh Sương, đại thiếu gia tất nhiên chỉ người thực vật Tống Nhiên đang nằm trên giường. Đã nhiều năm như vậy, người nhà họ Tống vẫn luôn xưng hô như vậy với hai người bọn họ.
Bạch nhãn lang lại có âm mưu gì? Trong lòng Tống Nhiên thầm cảnh giác, trên mặt lại mỉm cười gật đầu: "Được, tôi tới ngay đây."
Hậu viện nhà cũ Tống gia rất lớn, được bày trí theo hướng lâm viên cổ hương cổ sắc, có đình hóng mát và hòn non bộ Thái Hồ, còn trồng một khu hoa anh đào cánh kép. Hoàng hôn trải dài, gió đêm thổi tới, cánh hoa như mưa phất phơ rơi xuống, xa xa là một hồ nước yên tĩnh, không gian vô cùng thoải mái.
Tống Thanh Sương ngồi cạnh một cái bàn đá, trên bàn có một bình rượu mơ với hai đĩa đồ ăn vặt. Giờ phút này, vị tổng tài trẻ tuổi của Tống thị đang ngửa khuôn mặt trắng như tuyết của mình lên ngơ ngác nhìn cánh hoa bay đầy trời, không biết đang suy nghĩ gì.
Tống Nhiên ho nhẹ một tiếng: "Tiểu Tống tổng, cậu tìm tôi?"
"Ừ, ngồi đi." Tống Thanh Sương phục hồi tinh thần, nhàn nhạt nói.
Tống Nhiên không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống đối diện hắn. Tống Thanh Sương liếc mắt nhìn anh, vậy mà lại tự tay rót rượu cho anh, sau đó bình tĩnh nói: "Tống Tiểu Nhiên, gần đây cậu luôn chăm sóc cho anh tôi, cực khổ rồi."
Bạch nhãn lang cứ nghĩ anh cái gì cũng không biết, còn giả vờ giả vịt cơ đấy, chậc. Tống Nhiên mặt không thay đổi kéo kéo khóe môi: "Cũng được, không tính là quá vất vả."
Tống Thanh Sương cụp mắt nhìn cánh hoa vụn trên mặt bàn, bỗng nhiên nói: "Khi còn bé, anh thường mang tôi đến đây chơi."
"Ồ, vậy hả?" Tống Nhiên không biết trong lòng hắn có mưu đồ gì, chỉ có thể thuận miệng đáp lại.
Tống Thanh Sương cười cười: "Ngày bé thân thể tôi không được tốt, lá gan cũng bé, bị cha mẹ quản nghiêm. Nhưng anh ấy thì khác, gan lớn lại rất biết cách chơi, trò gì cũng biết, trèo cây, tìm tổ chim, mò cua đồng...."
Tống Nhiên thầm nghĩ, lão tử trưởng thành từ viện mồ côi của trấn, lớn hơn một chút đã chạy loạn khắp núi, đương nhiên cái gì cũng biết, khác hẳn với yểu điệu tiểu công chúa như nhóc nhé.
Tống Thanh Sương nhẹ giọng nói: "Sinh nhật 16 tuổi của tôi, cha tổ chức một bữa tiệc long trọng tại nhà cũ cho tôi, mời rất nhiều người có địa vị trong xã hội đến. Bọn họ ai cũng vây quanh tôi, nghĩ một đằng nói một nẻo, thoạt nhìn hòa ái dễ mến nhưng khi tôi nhìn họ chỉ cảm thấy ai cũng đang đeo mặt mặt, giả tạo, buồn nôn, nhàm chán vô cùng."
"Hết cách rồi, xã hội là như vậy đấy."Tống Nhiên nhàn nhạt đáp.
Bạch nhãn lang từ nhỏ đã không thích xã giao, mà thực ra anh cũng không thích, nhưng sau đó cha mẹ Tống Thanh Sương gặp tai nạn, anh vì muốn chống đỡ cho Tống thị, cơ hồ từ sáng tới tối đều phải tham gia các loại xã giao, uống đến xuất huyết dạ dày cũng không thể ngã xuống. Anh chẳng muốn như vậy, nhưng còn cách khác ư? Chỉ có thể như vậy.
Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Anh biết Tống Thanh Sương không thích những thứ này nên cũng đã cố gắng bảo vệ Tống Thanh Sương nhiều năm như thế, nhưng sau khi anh rời đi, bạch nhãn lang vẫn trở thành người tự mình gánh vác Tống Thị, một mình đối mặt với ấm lạnh của cuộc sống.
Tống Thanh Sương lẩm bẩm nói: "Thật sự, tôi cảm thấy rất ngột ngạt nhưng lại chẳng ai nhìn ra, chỉ có anh thôi. Anh đưa tôi trốn khỏi những khách mời ấy, lặng lẽ đi đến đây, còn trộm mang theo một bình rượu mơ. Hai chúng tôi ngồi ở đây, nhìn mặt hồ phía xa, ngắm hoa ban đêm, uống trộm rượu mơ... Sau đó tôi uống say, lung ta lung tung kéo anh ngồi tâm sự."
Nói tới chỗ này, Tống Thanh Sương cười như tự giễu: "Càng nói tôi càng lớn mật, thậm chí còn nói... Kết quả khi tôi quay đầu lại, anh đã ngủ rồi, coi như nói cũng vô ích."
Tống Nhiên cũng nhớ lại sinh nhật 16 tuổi của Tống Thanh Sương. Tống Thanh Sương thoạt nhìn kiêu ngạo lạnh nhạt, nhưng kỳ thật tâm tư vô cùng mẫn cảm tinh tế, hoàn toàn khác với cái tính tùy tiện của anh, cũng khác với tính hoạt bát thích cười của Lâm Phi Vũ. Ngày đó anh bị ép phải nghe một đống chuyện buồn của thiếu niên trung nhị, kết quả bất tri bất giác liền ngủ mất, không nghĩ tới bạch nhãn lang còn ghi hận đến bây giờ.
Anh nhún vai một cái, làm như không sao hết: "Nếu cậu thực sự không vui, có thể thừa dịp anh ấy đang ngủ mà vẽ linh tinh lên mặt anh ấy, anh ấy hẳn là sẽ không để ý."
"Thừa dịp anh ấy đang ngủ..." Tống Thanh Sương lẩm bẩm lập lại một lần, nhưng không nói tiếp chuyện tối sinh nhật đó, ngược lại kể sang chuyện vặt khác.
Mấy chuyện này không quan trọng lắm, cơ bản chỉ là một ít chuyện vặt vãnh lúc nhỏ. Gì mà Tống Nhiên chèo thuyền không vững khiến Tống Thanh Sương rơi xuống hồ, gì mà Tống Nhiên đánh nhau nhưng kéo theo Tống Thanh Sương cùng chịu phat,.. đều là mất chuyện vụn vặt thuở nhỏ. Lúc ấy bọn họ chưa ra tay đánh nhau ở trước mặt ban giám đốc, càng chưa xảy ra chuyện trên núi Liên Hoa kia, hết thảy đều xa xôi nhưng lại tốt đẹp như vậy.
Tống Nhiên nghe hắn thấp giọng kể lại những chuyện xưa, vừa bắt đầu không có cảm giác gì, dần dần mà cũng có chút phiền muộn, cuối cùng không nhịn được cầm chén rượu lên, uống vào mấy ngụm rượu mơ, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Mùi rượu mơ chua chua mà ngọt ngọt, men say lại không nhỏ. Tống Nhiên bất tri bất giác liền uống vài chén sau đó cảm thấy có chút choáng váng, không nhịn nằm nhoài trên bàn đá, hô hấp dần dần đều đặn.
Tống Thanh Sương cụp mắt nhìn anh, ánh mắt dần nhu hòa: "Anh, sao lại ngủ rồi."
Tống Nhiên vô tri vô giác nằm úp sấp, bên môi còn vương chút rượu ướt át.
Tống Thanh Sương nhìn chằm chằm chút rượu đó, do dự hồi lâu rồi cẩn thận đưa tay ra, cực kỳ nhẹ nhàng mà dùng ngón cái xoa xoa chút nước đó. Hắn cụp mắt nhìn chút ẩm ướt trên ngón tay, cổ họng trắng như tuyết hơi giật giật, cuối cùng cúi đầu nhẹ liếm một chút, cũng coi như gián tiếp nếm chút tư vị ngọt ngào.
Nhiều năm trước cũng vậy, hắn cũng đã vụng trộm làm qua chuyện này, nhiều năm sau đó, hắn vẫn chỉ có thể lén lút làm chuyện ấy, thật đáng buồn.
Những năm này, hắn lau người cho anh vô số lần, vô số lần ghé tai anh mà biểu lộ yêu thương nhưng anh chỉ yên lặng nằm đó. Đôi mắt màu hổ phách câu đảo thần hồn hắn khép chặt, không một hồi đpá, không một ánh mắt.
Có lúc tuyệt vọng tới cực điểm, hắn thậm chí còn muốn làm loại chuyện kia với thân thể tái nhợt không hề có sức phản khảng này... Nhưng không được, hắn đã sai quá nhiều lần rôid, không thể phạm lỗi thêm nữa.
Cũng may trời cao thương xót, ngay tại lúc hắn cơ hồ hỏng mất, ông trời đã mang anh về bên cạnh hắn.
Nhưng dường như anh rất hận hắn, không chỉ không muốn nhận hắn mà còn muốn báo thù, thaajmc hỉ còn lén lút tìm kiếm chứng cứ trốn thuế của Tống thị. Mấy thứ này cũng không quan trọng, hắn không để ý, cho dù anh muốn đánh muốn mắng muốn báo thù cũng không sao, chỉ cần có thể kéo anh vào ngực, cái gì hắn cũng không quan tâm, nhưng... cái tên chết tiệt Lâm Phi Vũ.
Anh từ thương yêu bao dung hắn đến căm hận chán ghét hắn, lại tới... yêu người khác. Một lần lại một lần hắn cứ đánh mất cơ hội, nhưng lần này sẽ không, lần này hắn chắc chắn sẽ không thất thủ, chắc chắn sẽ không.
Tống Thanh Sương híp mắt, nhớ lại cú điện thoại ngày đó Lâm Phi Vũ gọi cho Tống Nhiên. Ngay lúc anh từ chối Lâm Phi Vũ đến đây, hắn cố ý trào phúng bật cười. Nhất định Lâm Phi Vũ đã nghe thấy tiếng cười của hắn, hơn nữa dựa theo tính cách đa nghi của tên tiểu tử ấy, cậu ta khẳng định sẽ nghi ngờ.
Chỉ cần Lâm Phi Vũ nổi lên nghi ngờ, chỉ cần cậu ta phát hiện kia đóa hoa hồng kia, cậu ta sẽ tự cho là đúng mà "hiểu rõ" mọi chuyện. Cậu ta chắc chắn sẽ thống khổ đau đớn đến phát điên rồi liều mạng trả thù anh. Nhưng phát điên thì sao, trả thù thì sao chứ, bất quá cũng chỉ là một diễn viên quèn mà thôi. Cứ coi như đã tính toán cẩn thận từng bước nhưng cũng chỉ nắm trong tay 2% cổ phần, căn bản không đáng nhắc tới, giống như một con kiến nhỏ, hắn tiện tay là có thể giết chết.
Nếu tên nhóc đê tiện kia lợ dụng tên ngốc Ngô Minh Hạo, tỉ mỉ sắp đặt một màn lừa đảo, dụ dỗ anh cùng cậu ta... Như vậy, như vậy hắn có thể dùng cậu ta làm đá lót đường, dưới sự trả thù điên cuồng của cậu ta, nỗ lực che chở cho anh, ôn nhu đối xử thật tốt với anh, cuối cùng đoạt được anh.
Lấy cách của người trị lại người, điều này thật sự là chuyện không thể công bằng hơn nữa.
Đúng vào lúc này, điện thoại Tống Thanh Sương rung lên, trên màn hình hiện ba chữ "Lâm Phi Vũ".
Rốt cuộc cũng tới. Tống Thanh Sương đắc ý kéo kéo khóe môi, kiên nhẫn chờ điện thoại vang lên ba tiếng, lúc này mới không nhanh không chậm nhấn nhận, nhàn nhạt nói: "Ai vậy?"
Lâm Phi Vũ ho nhẹ một tiếng, ngữ khí thành khẩn tràn đầy hổ thẹn: "Tiểu Tống tổng, tôi là Lâm Phi Vũ. Chuyện ngày đó... Thực sự xin lỗi."
Tống Thanh Sương cười nói: "Không có gì, lúc đó tôi cũng có chút đường đột. Cậu cũng biết, tôi đã cảm thấy hướng thú với cậu trước, nhìn thấy cậu và Tống Tiểu Nhiên cùng nhau, nhất thời kích động liền động thủ, bất quá hiện tại tôi đã buông xuống, cũng không sao. Đúng rồi, cậu có chuyện gì không?"
"Tôi có mua chút hoa quả mà anh tôi thích, muốn đưa đến Tống trạch." Nói tới chỗ này, Lâm Phi Vũ hơi dừng lại một chút, như không có chuyện gì xảy ra mà nói bổ sung, "Nhưng là, tôi muốn tạo bất ngờ cho anh ấy."
Tống Thanh Sương cực kỳ chậm rãi nhếch khóe môi: "Được thôi, tôi có thể cho phép cậu chờ cậu ta trong thư phòng, cho cậu ta một niềm vui bất ngờ."
Tống Nhiên thầm hoảng sợ nhưng trên mặt vẫn như thường. Anh một bên như không có chuyện gì xảy ra mà đọc "Lộc Đỉnh Ký", một bên cấp tốc động não suy nghĩ, nếu trong thư phòng camera ẩn thì chuyện anh thường lén vào tầng hầm, Tống Thanh Sương sớm đã biết?
Vào tầng hầm cần phải có mật mã, mà mật mã chính là sinh nhật của anh "0314"... Đợi đã, cách cư xử gần đây của Tống Thanh Sương rất quái lạ, lẽ nào hắn đã đoán ra thân phận của anh rồi?
Nhưng, "Tống Tiểu Nhiên" vô cùng yêu thích anh, cũng rất có khả năng biết sinh nhật của anh, Tống Thanh Sương chỉ thông qua mật mã sinh nhật mà có thể xác định thân phận của anh?
Tống Nhiên nheo mắt, cấp tốc động não. Không sai, chỉ bằng mật mã "0314" nhất định Tống Thanh Sương không thể chắc chắn được điều gì. Nhưng mấy ngày trước đó, anh giả làm nhân viên vệ sinh máy điều hòa mà lén vào tầng hầm, lúc đó đã thử vài mật mã, trong đó gồm cả sinh nhật "0612" của Tống Thanh Sương, thậm chí còn thử sinh nhật bố mẹ của Tống Thanh Sương...
Nếu như tất cả đều bị Tống Thanh Sương nhìn thấy, hắn có thể đoán ra thân phận của anh thì cũng chẳng có gì lạ.
Cho nên, vấn đề quan trọng nhất bây giờ, camera này được lắp khi nào?
Tống Nhiên hít một hơi thật sâu, trên mặt bất động thanh sắc, dư quang lại tỉ mỉ quan sát dây điện màu trắng kia.
Dây điện kia cũng không phải là dây điện mới, đã hơi hơi ngả vàng, cho nên không phải vừa mới được lắp đặt mà hẳn đã được một khoảng thời gian, nhìn qua ít nhất cũng đã hơn một năm.
Lòng Tống Nhiên đột nhiên trầm xuống, nếu như vậy, video lần đầu anh vào thư phòng, khẳng định Tống Thanh Sương đã nhìn thấy.
Cho nên, Tống Thanh Sương nhìn thấy anh nhập mật mã, thái độ sau đó trở nên vô cùng kì quái, khả năng lớn nhất chính là —— hắn đã nhận ra anh nhưng cũng không biết anh muốn làm gì, vì thế mới cố ý mượn cớ thuê anh làm hộ lý cho người thực vật lừa anh vào Tống trạch, tỉ mỉ quan sát xem anh đang muốn làm gì.
Mà anh lại như cá trong chậu, chim trong lồng mơ mơ hồ hồ, Tống Thanh Sương bạch lãng lang kia đang ngồi đợi bên ngoài, bất động thanh sắc quan sát anh!
Đậu xanh rau má.
Tống Nhiên cắn răng, miễn cưỡng kiềm chế tức giận và hối hận,. Dù anh đã rơi vào tầng tầng lớp bẫy nhưng bây giờ đã xoay ngược tình thế —— Tống Thanh Sương không biết, anh đã phát hiện ra camera ẩn này.
Tống Nhiên híp mắt, quay người ngồi xuống ghế, tiện tay đặt quyển "Lộc Đỉnh Ký" lên bụng, lại nhấc chân gác lên mặt bàn, bộ dạng ngán ngẩm buồn bực.
Anh một bên làm bộ tẻ nhạt, một bên bất động thanh sắc quan sát thư phòng. Tính cách Tống Thanh Sương thanh lãnh lạnh nhạt, trong thư phòng không có đồ trang tri dư thừa nào cả. Camera ẩn hơn nửa là được giấu trong hệ thống cứu hỏa trên trần nhà, bên phòng ngủ cũng vậy... Má nó.
Tống Nhiên thử cân nhắc một chốc rồi đứng dậy, làm bộ như đang nhìn ra ngoài, sau đó từ từ di chuyển một cuốn sách trên tủ, bàn phím mật mã hiện ra, lén nhập "0314".
Tủ sách không tiếng động di chuyển, một lối đi tối đen lộ ra.
Tống Nhiên dọc theo cầu thang chật hẹp đi vào tầng hầm, tiện tay mở đèn trần mờ nhạt. Bốn phía xung quanh đều là giá cao, chất đầy văn kiện phía trên. Như thường ngày, anh cẩn thận xem từng văn kiện nhưng tâm tư căn bản không còn đặt ở đó mà lặng lẽ quan sát các góc.
Quả nhiên, phía sau một cái kệ ở góc tường, một dây điện nho nhỏ mơ hồ lộ ra. Nhưng cái dây này còn khá mới cho nên hẳn là sau khi anh lẻn vào lần đầu tiên, Tống Thanh Sương mới lắp đặt camera ở đây. Đống văn kiện trong tầng hầm vừa nhiều vừa loạn, chắc có lẽ hắn không biết anh đã lấy đi văn kiện nào.
Mà sau khi anh bắt đầu công việc chăm lo cho người thực vật, tổng cộng chỉ xuống ba lần, cũng không tìm được văn kiện hữu dụng gì cả, mỗi lần đều tay không trở về, cho nên cho tới bây giờ, Tống Thanh Sương hẳn không biết anh đã dần hoài nghi cái chết của bố mẹ mình, càng không biết anh đang tìm kiếm văn kiện gây ra tranh cãi những năm tháng ấy cùng với 35% cổ phần của bố mẹ anh không biết đang ở đâu.
Vì vậy, anh nhất định phải đưa ra được một lý do thuyết phục, lý do anh vào tầng hầm, lý do đủ khiến Tống Thanh Sương tin tưởng.
Đúng vào lúc này, Tống Nhiên vừa vặn lật tới một tờ hóa đơn ố vàng. Anh nhẹ nhàng híp mắt, cố ý giơ hóa đơn lên trước ánh đèn, tỉ mỉ quan sát một hồi lâu, sau đó lấy điện thoại di động ra chụp lại.
Bây giờ nhất cử nhất động của anh, tất cả đều nằm trong mắt Tống Thanh Sương, nếu như hắn phát hiện anh chụp lại tờ hóa đơn, tám chín phần mười sẽ tưởng anh ghi hận trong lòng cho nên mới lẻn vào tầng hầm, cố gắng tìm bằng chứng tập đoàn Tống thị trốn thuế, cho dù là nhỏ nhất. Nhưng ở mặt này, Tống thị đúng là trong sạch, Tống Thanh Sương sẽ yên tâm, cảm thấy anh đang làm chuyện vô ích, không còn phòng bị anh nữa.
Tống Thanh Sương sẽ không nghĩ tới, anh đang muốn tìm ra chân tướng của vụ giết người cướp của năm đó, muốn tìm lại 35% cổ phần tập đoàn của bố mẹ kia.
Sau khi chụp lại hóa đơn, Tống Nhiên liền làm bộ tiếp tục xem văn kiện, chỉ cần nhìn thấy dấu vết, hóa đơn trả tiền là anh sẽ cẩn thận và chụp lại. Khi nhìn thấy những tài liệu có ích, anh chỉ vội vã lướt qua nhưng trong lòng lại âm thầm ghi nhớ.
Sau hai giờ lật xem văn kiện, Tống Nhiên duỗi thắt lưng mệt mỏi, lộ ra vẻ thất vọng, mệt mỏi rời khỏi tầng hầm.
Từ đó về sau, Tống Nhiên mỗi ngày đều sẽ ngốc trong tầng hầm hai giờ, bề ngoài là tìm chứng cứ trốn thuế của Tống thị nhưng thật ra đang tỉ mỉ đọc văn kiện có liên quan những năm đó, mà Tống Thanh Sương quả nhiên không một can thiệp.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng cái đã qua hơn nửa tháng.
Chạng vạng hôm nay, Tống Nhiên đang ngồi xoa bóp chân cho người thực vật, lão quản gia bỗng nhiên đi vào phòng ngủ, vô cùng lễ phép: "Tống tiên sinh, tiểu thiếu gia mời cậu đến hậu viện một chuyến. Chuyện xoa bóp cho đại thiếu gia bên này có thể muộn chút rồi làm tiếp."
Tiểu thiếu gia chính là Tống Thanh Sương, đại thiếu gia tất nhiên chỉ người thực vật Tống Nhiên đang nằm trên giường. Đã nhiều năm như vậy, người nhà họ Tống vẫn luôn xưng hô như vậy với hai người bọn họ.
Bạch nhãn lang lại có âm mưu gì? Trong lòng Tống Nhiên thầm cảnh giác, trên mặt lại mỉm cười gật đầu: "Được, tôi tới ngay đây."
Hậu viện nhà cũ Tống gia rất lớn, được bày trí theo hướng lâm viên cổ hương cổ sắc, có đình hóng mát và hòn non bộ Thái Hồ, còn trồng một khu hoa anh đào cánh kép. Hoàng hôn trải dài, gió đêm thổi tới, cánh hoa như mưa phất phơ rơi xuống, xa xa là một hồ nước yên tĩnh, không gian vô cùng thoải mái.
Tống Thanh Sương ngồi cạnh một cái bàn đá, trên bàn có một bình rượu mơ với hai đĩa đồ ăn vặt. Giờ phút này, vị tổng tài trẻ tuổi của Tống thị đang ngửa khuôn mặt trắng như tuyết của mình lên ngơ ngác nhìn cánh hoa bay đầy trời, không biết đang suy nghĩ gì.
Tống Nhiên ho nhẹ một tiếng: "Tiểu Tống tổng, cậu tìm tôi?"
"Ừ, ngồi đi." Tống Thanh Sương phục hồi tinh thần, nhàn nhạt nói.
Tống Nhiên không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống đối diện hắn. Tống Thanh Sương liếc mắt nhìn anh, vậy mà lại tự tay rót rượu cho anh, sau đó bình tĩnh nói: "Tống Tiểu Nhiên, gần đây cậu luôn chăm sóc cho anh tôi, cực khổ rồi."
Bạch nhãn lang cứ nghĩ anh cái gì cũng không biết, còn giả vờ giả vịt cơ đấy, chậc. Tống Nhiên mặt không thay đổi kéo kéo khóe môi: "Cũng được, không tính là quá vất vả."
Tống Thanh Sương cụp mắt nhìn cánh hoa vụn trên mặt bàn, bỗng nhiên nói: "Khi còn bé, anh thường mang tôi đến đây chơi."
"Ồ, vậy hả?" Tống Nhiên không biết trong lòng hắn có mưu đồ gì, chỉ có thể thuận miệng đáp lại.
Tống Thanh Sương cười cười: "Ngày bé thân thể tôi không được tốt, lá gan cũng bé, bị cha mẹ quản nghiêm. Nhưng anh ấy thì khác, gan lớn lại rất biết cách chơi, trò gì cũng biết, trèo cây, tìm tổ chim, mò cua đồng...."
Tống Nhiên thầm nghĩ, lão tử trưởng thành từ viện mồ côi của trấn, lớn hơn một chút đã chạy loạn khắp núi, đương nhiên cái gì cũng biết, khác hẳn với yểu điệu tiểu công chúa như nhóc nhé.
Tống Thanh Sương nhẹ giọng nói: "Sinh nhật 16 tuổi của tôi, cha tổ chức một bữa tiệc long trọng tại nhà cũ cho tôi, mời rất nhiều người có địa vị trong xã hội đến. Bọn họ ai cũng vây quanh tôi, nghĩ một đằng nói một nẻo, thoạt nhìn hòa ái dễ mến nhưng khi tôi nhìn họ chỉ cảm thấy ai cũng đang đeo mặt mặt, giả tạo, buồn nôn, nhàm chán vô cùng."
"Hết cách rồi, xã hội là như vậy đấy."Tống Nhiên nhàn nhạt đáp.
Bạch nhãn lang từ nhỏ đã không thích xã giao, mà thực ra anh cũng không thích, nhưng sau đó cha mẹ Tống Thanh Sương gặp tai nạn, anh vì muốn chống đỡ cho Tống thị, cơ hồ từ sáng tới tối đều phải tham gia các loại xã giao, uống đến xuất huyết dạ dày cũng không thể ngã xuống. Anh chẳng muốn như vậy, nhưng còn cách khác ư? Chỉ có thể như vậy.
Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Anh biết Tống Thanh Sương không thích những thứ này nên cũng đã cố gắng bảo vệ Tống Thanh Sương nhiều năm như thế, nhưng sau khi anh rời đi, bạch nhãn lang vẫn trở thành người tự mình gánh vác Tống Thị, một mình đối mặt với ấm lạnh của cuộc sống.
Tống Thanh Sương lẩm bẩm nói: "Thật sự, tôi cảm thấy rất ngột ngạt nhưng lại chẳng ai nhìn ra, chỉ có anh thôi. Anh đưa tôi trốn khỏi những khách mời ấy, lặng lẽ đi đến đây, còn trộm mang theo một bình rượu mơ. Hai chúng tôi ngồi ở đây, nhìn mặt hồ phía xa, ngắm hoa ban đêm, uống trộm rượu mơ... Sau đó tôi uống say, lung ta lung tung kéo anh ngồi tâm sự."
Nói tới chỗ này, Tống Thanh Sương cười như tự giễu: "Càng nói tôi càng lớn mật, thậm chí còn nói... Kết quả khi tôi quay đầu lại, anh đã ngủ rồi, coi như nói cũng vô ích."
Tống Nhiên cũng nhớ lại sinh nhật 16 tuổi của Tống Thanh Sương. Tống Thanh Sương thoạt nhìn kiêu ngạo lạnh nhạt, nhưng kỳ thật tâm tư vô cùng mẫn cảm tinh tế, hoàn toàn khác với cái tính tùy tiện của anh, cũng khác với tính hoạt bát thích cười của Lâm Phi Vũ. Ngày đó anh bị ép phải nghe một đống chuyện buồn của thiếu niên trung nhị, kết quả bất tri bất giác liền ngủ mất, không nghĩ tới bạch nhãn lang còn ghi hận đến bây giờ.
Anh nhún vai một cái, làm như không sao hết: "Nếu cậu thực sự không vui, có thể thừa dịp anh ấy đang ngủ mà vẽ linh tinh lên mặt anh ấy, anh ấy hẳn là sẽ không để ý."
"Thừa dịp anh ấy đang ngủ..." Tống Thanh Sương lẩm bẩm lập lại một lần, nhưng không nói tiếp chuyện tối sinh nhật đó, ngược lại kể sang chuyện vặt khác.
Mấy chuyện này không quan trọng lắm, cơ bản chỉ là một ít chuyện vặt vãnh lúc nhỏ. Gì mà Tống Nhiên chèo thuyền không vững khiến Tống Thanh Sương rơi xuống hồ, gì mà Tống Nhiên đánh nhau nhưng kéo theo Tống Thanh Sương cùng chịu phat,.. đều là mất chuyện vụn vặt thuở nhỏ. Lúc ấy bọn họ chưa ra tay đánh nhau ở trước mặt ban giám đốc, càng chưa xảy ra chuyện trên núi Liên Hoa kia, hết thảy đều xa xôi nhưng lại tốt đẹp như vậy.
Tống Nhiên nghe hắn thấp giọng kể lại những chuyện xưa, vừa bắt đầu không có cảm giác gì, dần dần mà cũng có chút phiền muộn, cuối cùng không nhịn được cầm chén rượu lên, uống vào mấy ngụm rượu mơ, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Mùi rượu mơ chua chua mà ngọt ngọt, men say lại không nhỏ. Tống Nhiên bất tri bất giác liền uống vài chén sau đó cảm thấy có chút choáng váng, không nhịn nằm nhoài trên bàn đá, hô hấp dần dần đều đặn.
Tống Thanh Sương cụp mắt nhìn anh, ánh mắt dần nhu hòa: "Anh, sao lại ngủ rồi."
Tống Nhiên vô tri vô giác nằm úp sấp, bên môi còn vương chút rượu ướt át.
Tống Thanh Sương nhìn chằm chằm chút rượu đó, do dự hồi lâu rồi cẩn thận đưa tay ra, cực kỳ nhẹ nhàng mà dùng ngón cái xoa xoa chút nước đó. Hắn cụp mắt nhìn chút ẩm ướt trên ngón tay, cổ họng trắng như tuyết hơi giật giật, cuối cùng cúi đầu nhẹ liếm một chút, cũng coi như gián tiếp nếm chút tư vị ngọt ngào.
Nhiều năm trước cũng vậy, hắn cũng đã vụng trộm làm qua chuyện này, nhiều năm sau đó, hắn vẫn chỉ có thể lén lút làm chuyện ấy, thật đáng buồn.
Những năm này, hắn lau người cho anh vô số lần, vô số lần ghé tai anh mà biểu lộ yêu thương nhưng anh chỉ yên lặng nằm đó. Đôi mắt màu hổ phách câu đảo thần hồn hắn khép chặt, không một hồi đpá, không một ánh mắt.
Có lúc tuyệt vọng tới cực điểm, hắn thậm chí còn muốn làm loại chuyện kia với thân thể tái nhợt không hề có sức phản khảng này... Nhưng không được, hắn đã sai quá nhiều lần rôid, không thể phạm lỗi thêm nữa.
Cũng may trời cao thương xót, ngay tại lúc hắn cơ hồ hỏng mất, ông trời đã mang anh về bên cạnh hắn.
Nhưng dường như anh rất hận hắn, không chỉ không muốn nhận hắn mà còn muốn báo thù, thaajmc hỉ còn lén lút tìm kiếm chứng cứ trốn thuế của Tống thị. Mấy thứ này cũng không quan trọng, hắn không để ý, cho dù anh muốn đánh muốn mắng muốn báo thù cũng không sao, chỉ cần có thể kéo anh vào ngực, cái gì hắn cũng không quan tâm, nhưng... cái tên chết tiệt Lâm Phi Vũ.
Anh từ thương yêu bao dung hắn đến căm hận chán ghét hắn, lại tới... yêu người khác. Một lần lại một lần hắn cứ đánh mất cơ hội, nhưng lần này sẽ không, lần này hắn chắc chắn sẽ không thất thủ, chắc chắn sẽ không.
Tống Thanh Sương híp mắt, nhớ lại cú điện thoại ngày đó Lâm Phi Vũ gọi cho Tống Nhiên. Ngay lúc anh từ chối Lâm Phi Vũ đến đây, hắn cố ý trào phúng bật cười. Nhất định Lâm Phi Vũ đã nghe thấy tiếng cười của hắn, hơn nữa dựa theo tính cách đa nghi của tên tiểu tử ấy, cậu ta khẳng định sẽ nghi ngờ.
Chỉ cần Lâm Phi Vũ nổi lên nghi ngờ, chỉ cần cậu ta phát hiện kia đóa hoa hồng kia, cậu ta sẽ tự cho là đúng mà "hiểu rõ" mọi chuyện. Cậu ta chắc chắn sẽ thống khổ đau đớn đến phát điên rồi liều mạng trả thù anh. Nhưng phát điên thì sao, trả thù thì sao chứ, bất quá cũng chỉ là một diễn viên quèn mà thôi. Cứ coi như đã tính toán cẩn thận từng bước nhưng cũng chỉ nắm trong tay 2% cổ phần, căn bản không đáng nhắc tới, giống như một con kiến nhỏ, hắn tiện tay là có thể giết chết.
Nếu tên nhóc đê tiện kia lợ dụng tên ngốc Ngô Minh Hạo, tỉ mỉ sắp đặt một màn lừa đảo, dụ dỗ anh cùng cậu ta... Như vậy, như vậy hắn có thể dùng cậu ta làm đá lót đường, dưới sự trả thù điên cuồng của cậu ta, nỗ lực che chở cho anh, ôn nhu đối xử thật tốt với anh, cuối cùng đoạt được anh.
Lấy cách của người trị lại người, điều này thật sự là chuyện không thể công bằng hơn nữa.
Đúng vào lúc này, điện thoại Tống Thanh Sương rung lên, trên màn hình hiện ba chữ "Lâm Phi Vũ".
Rốt cuộc cũng tới. Tống Thanh Sương đắc ý kéo kéo khóe môi, kiên nhẫn chờ điện thoại vang lên ba tiếng, lúc này mới không nhanh không chậm nhấn nhận, nhàn nhạt nói: "Ai vậy?"
Lâm Phi Vũ ho nhẹ một tiếng, ngữ khí thành khẩn tràn đầy hổ thẹn: "Tiểu Tống tổng, tôi là Lâm Phi Vũ. Chuyện ngày đó... Thực sự xin lỗi."
Tống Thanh Sương cười nói: "Không có gì, lúc đó tôi cũng có chút đường đột. Cậu cũng biết, tôi đã cảm thấy hướng thú với cậu trước, nhìn thấy cậu và Tống Tiểu Nhiên cùng nhau, nhất thời kích động liền động thủ, bất quá hiện tại tôi đã buông xuống, cũng không sao. Đúng rồi, cậu có chuyện gì không?"
"Tôi có mua chút hoa quả mà anh tôi thích, muốn đưa đến Tống trạch." Nói tới chỗ này, Lâm Phi Vũ hơi dừng lại một chút, như không có chuyện gì xảy ra mà nói bổ sung, "Nhưng là, tôi muốn tạo bất ngờ cho anh ấy."
Tống Thanh Sương cực kỳ chậm rãi nhếch khóe môi: "Được thôi, tôi có thể cho phép cậu chờ cậu ta trong thư phòng, cho cậu ta một niềm vui bất ngờ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.