Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết
Chương 32
Mạc Hoa Dung
24/05/2013
Bàn tay cậu siết chặt thành nắm
đấm, đôi mắt gằn đỏ những tia máu đáng sợ. Cảnh tượng này
thật hết sức thú vị, người bạn thân nhất đang ở bên cạnh tay
tình địch ngạo mạn mà cậu chỉ muốn hắn biết mất mãi mãi.
Thật kì lạ, theo lẽ thường thì cậu phải vui mừng mới đúng,
nếu hắn thích Dung thật thì con đường tiến tới với Chi Lan của cậu sẽ dễ dàng hơn, nhưng thực lòng lúc này cậu chỉ muốn
đập cho hắn hết đường mà siêu sinh.
Dung, cậu dám phản bội tôi sao? Cậu dám ở bên người đàn ông không khác mà không phải là tôi, vậy mà ngày trước ai còn nói tôi là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Hay cậu muốn trả thù vì suốt mấy ngày qua tôi đã lạnh hạt với cậu, tôi đã chót quên mất sự tồn tại của cậu khi ở bên Chi Lan. Đừng làm thế, tôi xin cậu, dù là đàn ông nhưng tôi không có được mạnh mẽ như cậu đâu, tôi không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy cậu vui vẻ bên hắn. Phải, tôi ích kỉ, nhưng là vì ai tôi mới làm vậy.
Mồ hôi cậu vã ra như tắm, khuôn mặt thất thần như người mất hồn, điều đó là Chi Lan không khỏi lo lắng.
- Anh làm sao thế, sao tự dưng lại lịm đi vậy - Cô cuống cuồng níu lấy con người đang dần dần khụy xuống.
- Đưa tôi ra khỏi nơi nay đi - Cậu thì thào, đôi môi tái nhợt mất hết sức sống.
- Nhưng nơi này rất đẹp và thoáng đãng, tôi phải tìm kiếm rất lâu mới tìm ra được đấy, chúng ta còn chưa tham quan hết mà - Lan cứ tưởng Hải đùa, tại vì những lời cậu nói ra có 10 câu thì 9 câu đều là giả. - Hay là anh cố tình chơi tôi đấy.
- TÔI GHÉT NƠI NÀY, KHÔNG ĐƯỢC SAO, BỎ RA - Cậu tức giận gạt phắt tay Lan ra, rồi vùng vằng bỏ đii trước con mắt tròn xoe vì ngạc nhiên của cô.
Tên này chắc bị trúng tà rồi.
Bên bờ bên kia dường như linh cảm thấy điều gì đó cô liền gỡ bàn tay đang đặt trên mắt mình xuống.
- Anh có nghe thấy gì không, hình như là tiếng của Hải thì phải - Cô ngó ráo rác xung quanh mong tìm bóng người quen thuộc. Nhưng đáp lại sự hy vọng của cô chỉ là những khoảng trống xanh ngắt một màu lá. - Tự dưng tôi lại cảm thấy bất an quá, không biết cậu ấy có bị làm sao không.
- Cậu ta thì khỏe rồi, bị làm sao được chứ chắc giờ này đang hí hửng vì được ở bên cạnh Chi Lan. - Hắn khó chịu đáp trả.
- Anh không hiểu cậu ấy đâu, đã mấy ngày nay không gặp tôi rồi không biết cậu ấy có khỏe không nữa - Cô lo lắng.
- Thôi đi, cô làm tôi ghê quá, mới có hai ngày không gặp ma như hai ngàn năm xa cách ấy, cậu ta đâu phải trẻ con nữa - Đến lúc này hắn không khỏi nghi ngờ về mói quan hệ giữa hai người, bạn bè dù có thân thiết đến mấy cũng không đến nỗi không nhìn thấy nhau 48 tiếng mà sống giở chết dở như vậy chứ. - Này tôi hỏi thật, hay người còn có gì khác ngoài bạn bè không.
- Có giải thích thì anh cũng không hiểu được đâu, tình cảm của chúng tôi phức tạp lắm, giờ anh có thể gọi điện cho Chi Lan hỏi cậu ấy có ổn không. Đi mà
- Điện thoại của cô đâu, sao không gọi tược tiếp cho cậu ta qua Chi Lan làm gì.
- Tôi để ở thành phố mất rồi có mang theo đâu, mà hơn nữa tôi cũng không nhớ số của cậu ấy.
- Cái gì, lúc nào cũng mở miệng là bảo thân thiết với cậu ta lắm nhưng đến số máy cũng quên là số, hay cô là người ngoài hành tinh.
- Tôi chưa từng bao giờ xa cậu ấy quá ba tiếng nên cần gì phải nhớ số chứ, hỏi vớ vẩn, anh có giúp toi không.
- Cô nên nghĩ trước khi nói đi, ở nơi núi rừng thế này thì lấy đâu ra sóng mà kêu tôi gọi, thôi nếu cô đã lo cho cậu ta như vậy thì chúng ta về thôi.
- Xin lỗi anh, hẹn gặp anh lần khác vậy - Cô chạy vội đi để lại mình hắn chân trối nhìn theo.
" Cô làm tôi thất bất ổn đấy, nhìn cô và cậu ta chẳng giống bạn bè gì cả, tình nhân thì cũng hơi nhang nhác, nhưng có lẽ vẫn hưa đúng lắm, đúng là thứ tình cảm phức tạo mà"
Chi Lan vội chạy thẳng vào lều của Hải cuống quýt hỏi han.
- Sao anh đi nhanh thế, làm tôi lo đến chết đi được. - Cô càng hoảng hốt khi thất cậu nằm vật ra trên đóng chăn đệm.
- Tôi ổn, chắc là hơi say nắng thôi.
- Nói dối, tôi không tin, nắng chỉ dìu dịu có chói chang đâu mà anh say được, anh coi tôi là bạn thì phải nói thật chứ - Cô vẫn kiên trì hỏi dồn cậu.
- Cô mau đi ra, hỏi nhiều quá, thật phiền phức.
- Phiền phức cũng mặc, anh mau nói đi.
- Muốn biết thì cô đi mà hỏi tên bạn trai "hoàn mỹ" của cô ấy, hỏi xem lúc trua nay ở bên bờ suối hắn ta đã làm gì. Sao kẻ như hắn cứ xuất hiện trong cuộc đời tôi không biết, phá hoại đến bao giờ hắn mới cam lòng. - Trợn mắt hét to, bao nhiêu cơn giận dữ trong lòng cứ trút hết lên đầu cô gái tội nghiệp.
- Anh . . . anh
Nhìn theo bóng dang cô gái nhỏ đang khuất dần bất chợt cậu cười buồn.
" Tôi xin lỗi, những chuyện này đáng lẽ không liên quan đến cô, nhưng vì tôi giận quá mà mất khôn rồi"
Dung, cậu dám phản bội tôi sao? Cậu dám ở bên người đàn ông không khác mà không phải là tôi, vậy mà ngày trước ai còn nói tôi là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Hay cậu muốn trả thù vì suốt mấy ngày qua tôi đã lạnh hạt với cậu, tôi đã chót quên mất sự tồn tại của cậu khi ở bên Chi Lan. Đừng làm thế, tôi xin cậu, dù là đàn ông nhưng tôi không có được mạnh mẽ như cậu đâu, tôi không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy cậu vui vẻ bên hắn. Phải, tôi ích kỉ, nhưng là vì ai tôi mới làm vậy.
Mồ hôi cậu vã ra như tắm, khuôn mặt thất thần như người mất hồn, điều đó là Chi Lan không khỏi lo lắng.
- Anh làm sao thế, sao tự dưng lại lịm đi vậy - Cô cuống cuồng níu lấy con người đang dần dần khụy xuống.
- Đưa tôi ra khỏi nơi nay đi - Cậu thì thào, đôi môi tái nhợt mất hết sức sống.
- Nhưng nơi này rất đẹp và thoáng đãng, tôi phải tìm kiếm rất lâu mới tìm ra được đấy, chúng ta còn chưa tham quan hết mà - Lan cứ tưởng Hải đùa, tại vì những lời cậu nói ra có 10 câu thì 9 câu đều là giả. - Hay là anh cố tình chơi tôi đấy.
- TÔI GHÉT NƠI NÀY, KHÔNG ĐƯỢC SAO, BỎ RA - Cậu tức giận gạt phắt tay Lan ra, rồi vùng vằng bỏ đii trước con mắt tròn xoe vì ngạc nhiên của cô.
Tên này chắc bị trúng tà rồi.
Bên bờ bên kia dường như linh cảm thấy điều gì đó cô liền gỡ bàn tay đang đặt trên mắt mình xuống.
- Anh có nghe thấy gì không, hình như là tiếng của Hải thì phải - Cô ngó ráo rác xung quanh mong tìm bóng người quen thuộc. Nhưng đáp lại sự hy vọng của cô chỉ là những khoảng trống xanh ngắt một màu lá. - Tự dưng tôi lại cảm thấy bất an quá, không biết cậu ấy có bị làm sao không.
- Cậu ta thì khỏe rồi, bị làm sao được chứ chắc giờ này đang hí hửng vì được ở bên cạnh Chi Lan. - Hắn khó chịu đáp trả.
- Anh không hiểu cậu ấy đâu, đã mấy ngày nay không gặp tôi rồi không biết cậu ấy có khỏe không nữa - Cô lo lắng.
- Thôi đi, cô làm tôi ghê quá, mới có hai ngày không gặp ma như hai ngàn năm xa cách ấy, cậu ta đâu phải trẻ con nữa - Đến lúc này hắn không khỏi nghi ngờ về mói quan hệ giữa hai người, bạn bè dù có thân thiết đến mấy cũng không đến nỗi không nhìn thấy nhau 48 tiếng mà sống giở chết dở như vậy chứ. - Này tôi hỏi thật, hay người còn có gì khác ngoài bạn bè không.
- Có giải thích thì anh cũng không hiểu được đâu, tình cảm của chúng tôi phức tạp lắm, giờ anh có thể gọi điện cho Chi Lan hỏi cậu ấy có ổn không. Đi mà
- Điện thoại của cô đâu, sao không gọi tược tiếp cho cậu ta qua Chi Lan làm gì.
- Tôi để ở thành phố mất rồi có mang theo đâu, mà hơn nữa tôi cũng không nhớ số của cậu ấy.
- Cái gì, lúc nào cũng mở miệng là bảo thân thiết với cậu ta lắm nhưng đến số máy cũng quên là số, hay cô là người ngoài hành tinh.
- Tôi chưa từng bao giờ xa cậu ấy quá ba tiếng nên cần gì phải nhớ số chứ, hỏi vớ vẩn, anh có giúp toi không.
- Cô nên nghĩ trước khi nói đi, ở nơi núi rừng thế này thì lấy đâu ra sóng mà kêu tôi gọi, thôi nếu cô đã lo cho cậu ta như vậy thì chúng ta về thôi.
- Xin lỗi anh, hẹn gặp anh lần khác vậy - Cô chạy vội đi để lại mình hắn chân trối nhìn theo.
" Cô làm tôi thất bất ổn đấy, nhìn cô và cậu ta chẳng giống bạn bè gì cả, tình nhân thì cũng hơi nhang nhác, nhưng có lẽ vẫn hưa đúng lắm, đúng là thứ tình cảm phức tạo mà"
Chi Lan vội chạy thẳng vào lều của Hải cuống quýt hỏi han.
- Sao anh đi nhanh thế, làm tôi lo đến chết đi được. - Cô càng hoảng hốt khi thất cậu nằm vật ra trên đóng chăn đệm.
- Tôi ổn, chắc là hơi say nắng thôi.
- Nói dối, tôi không tin, nắng chỉ dìu dịu có chói chang đâu mà anh say được, anh coi tôi là bạn thì phải nói thật chứ - Cô vẫn kiên trì hỏi dồn cậu.
- Cô mau đi ra, hỏi nhiều quá, thật phiền phức.
- Phiền phức cũng mặc, anh mau nói đi.
- Muốn biết thì cô đi mà hỏi tên bạn trai "hoàn mỹ" của cô ấy, hỏi xem lúc trua nay ở bên bờ suối hắn ta đã làm gì. Sao kẻ như hắn cứ xuất hiện trong cuộc đời tôi không biết, phá hoại đến bao giờ hắn mới cam lòng. - Trợn mắt hét to, bao nhiêu cơn giận dữ trong lòng cứ trút hết lên đầu cô gái tội nghiệp.
- Anh . . . anh
Nhìn theo bóng dang cô gái nhỏ đang khuất dần bất chợt cậu cười buồn.
" Tôi xin lỗi, những chuyện này đáng lẽ không liên quan đến cô, nhưng vì tôi giận quá mà mất khôn rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.