Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết
Chương 5
Mạc Hoa Dung
24/05/2013
- Thật ra tôi cũng có chuyện cần nói với anh.
- Vậy cô nói trước đi, tôi sẽ chờ - Nhường nhịn phái yếu là một trong những phóng thái cần có của những người đàn ông thành đạt, và cậu cũng không phải ngoại lệ.
- Chuyện xem mặt ngày hôm nay là do bố mẹ tôi sắp xếp, tôi hoàn toàn không hay biết gì, hơn nữa tôi cũng có . . . "bạn trai" rồi - Khi nhắc đến từ " bạn trai" gò má cô chợt ửng hồng, gôi mắt trở nên rạng rỡ hơn.
- Cô muốn từ chối khéo tôi phải không - Cậu nhường mày.
- À, không . . . không . . . ý tôi là . . . là - Cô luống uống cố gằng tìm từ ngữ sao cho thật phù hợp để giải thích cho cậu hiểu.
- Cô cú bình tĩnh, tôi chỉ đùa thôi - Hải mỉm cười chấn an Lan - Thật ra đây cũng chính là vấn đề tôi định nói với cô. Tôi không thích ai nhúng tay vào cuộc đời mình. Hôn nhân là phải xây dựn trên nền tảng của tình yêu, nếu không thì đó chỉ là cuộc hôn nhân thát bại, và những người trong cuộc sẽ đau khổ.
- Anh hiểu vậy thì thật tốt quá, nhưng còn người lớn thì phải làm thế nào? Thật ra tôi cũng cảm thấy có lỗi với bác trai bên nhà lắm, bác tìm hiểu tôi cho anh chứng tỏ bác cũng có coi trọng tôi, vậy mà . . . - Cậu gật đầu, nhưng trong lòng thầm thương cô gái tội nghiệp bị ông bố cáo già qua mặt. Phải, có coi trọng nhưng coi trọng cô hơn hay gia tài của cô hơn thì ngoài ông ta ra ai mà biết được. À không, có cậu biết, dù rất căm hận ông ta nhưng giữa hai người vẫn có thần giao cách cảm, cậu đi guốc trong bụng lão già đó. Khả năng diễn xuất của ông ta càng ngày càng khiến cậu khâm phục.
- Hãy cho họ thời gian, người lớn không dễ gì mà quay ngoắt 180 độ đâu.
- Tôi chỉ lo về bố mẹ tôi. Bố tôi là người sắt đá lắm, một khi đã quyết cái gì thì đừng mong ông đổi ý, còn mẹ tôi thì chỉ thuận theo bố - Giọng cô thể hiện rõ bất lực.
- Để tôi xem có cách nào không - Cậu nghiêng đầu suy nghĩ, đó là thói quen của cậu khi gặp phải vấn đề hóc búa. Thỉnh thoảng Dung cũng hay trêu cậu là sông mới được 1/3 cuộc đời mà cứ như ông cụ non, nhưng cậu đương nhiên là đặc biêt hơn người, ai bảo sinh ra đã là người thừa kế nên chững chạc trước tuổi đâu có gì là lạ. - À, tôi thấy cách này cũng hay, co xem có được không.
- Anh nói đi, chỉ cần thuyết phục được bố mẹ tôi, thì tôi sẽ cố gắng hết sức - Lan mừng rỡ như người chết đuối vớ đước cọc.
- Xích đầu lại gần đây tôi nói cho . . . . - Hải đưa mặt gần sát và tai Lan, hơi thở nóng ẩm của cậu khiến tim ai đó đập thình thịch.
- Cô là, . . . - Người thanh niên tóc bạch kim giật mình quay lại, hắn nhíu mày khó chịu trước sự làm phiền của người lạ mặt.
- Anh không biết tôi thật sao - Cô gỏi lại tỏ ý hoài nghi. Hắn quên cô thật rồi sao? Vậy mà cô cứ tưởng rằng cả đời này hăn sẽ nhớ cô, nhớ trọng hận thù. Mà thôi, quên rồi cũng tốt, như vậy cả cô và hắn sẽ nhẹ lọng hơn.
- Lại giở trò gì nữa đây, đừng mong kiếm chác gì ở tôi, không ngờ một nơi thế này cũng có các dịch vụ " tươi mát" hoạt động - Hắn ném cho cô ánh mắt khinh bỉ, giọng nói chưa đầy thái độ giễu cợt. Chính hắn cũng không biết vì sao sau vụ tai nạn năm mười lăm tuổi hắn không còn lưu lại chút kí ức nào nhưng đặc biệt lại rất ác cảm với loại gái làng chơi, dường như trong quá khứ đã có mối thâm thì gì đó.
- À, xin lỗi, tôi nhận nhầm người - Cô cười mỉm tỏ ý hối lỗi. Nhận nhầm người ư, không bao giờ, con người này dù có biến thành tro bụi cô cũng nhận ra, mái tóc bạch kim tự nhiên ấy cả đời cô cũng không quên được. Bao năm trôi qua tính tình vẫn chẳng thay đổi, vẫn cứ lạnh lùng, độc đoán và coi thường người khác như thế. - Nhưng cho hỏi chút, người nằm đây là ai thế ạ.
- Thím tôi, hỏi làm gì, đừng cố tiêp cận nữa, đi mau đi - Giọng nói đều đều vô cảm, y như các xác không hồn. Hắn ta đẹp thật, nhưng lại chẳng có chút sức sống, cứ phảng phút nét thương tâm u buồn.
Thím, chẳng lẽ là thím An, vậy là thím đã mất rồi. Người tốt đúng là người tốt hay yểu mệnh. Chả trách hắn đau lòng đến thế, ngày bé hắn ta thương thím Anh nhất, vì thims ấy chăm sóc hắn còn hơn cả mẹ đẻ.
- Thôi chào anh - Cô quay người bỏ đi đê lại hắn với nỗi nghi hoặc lớn.
" Cô ta gọi mình là Trương Thanh Phong, phải là Trịnh Thanh Phong mới đúng chứ, sao cô ta lại biết tên ngày nhỏ của mình "
Hắn sẽ phản ứng ra sao khi bức màn quá khứ được hé mở, sẽ tiếp tục trả thù hay sẽ có một quyết định khác, cứ đợ đến khi mọi thứ được phơi bày.
- Vậy cô nói trước đi, tôi sẽ chờ - Nhường nhịn phái yếu là một trong những phóng thái cần có của những người đàn ông thành đạt, và cậu cũng không phải ngoại lệ.
- Chuyện xem mặt ngày hôm nay là do bố mẹ tôi sắp xếp, tôi hoàn toàn không hay biết gì, hơn nữa tôi cũng có . . . "bạn trai" rồi - Khi nhắc đến từ " bạn trai" gò má cô chợt ửng hồng, gôi mắt trở nên rạng rỡ hơn.
- Cô muốn từ chối khéo tôi phải không - Cậu nhường mày.
- À, không . . . không . . . ý tôi là . . . là - Cô luống uống cố gằng tìm từ ngữ sao cho thật phù hợp để giải thích cho cậu hiểu.
- Cô cú bình tĩnh, tôi chỉ đùa thôi - Hải mỉm cười chấn an Lan - Thật ra đây cũng chính là vấn đề tôi định nói với cô. Tôi không thích ai nhúng tay vào cuộc đời mình. Hôn nhân là phải xây dựn trên nền tảng của tình yêu, nếu không thì đó chỉ là cuộc hôn nhân thát bại, và những người trong cuộc sẽ đau khổ.
- Anh hiểu vậy thì thật tốt quá, nhưng còn người lớn thì phải làm thế nào? Thật ra tôi cũng cảm thấy có lỗi với bác trai bên nhà lắm, bác tìm hiểu tôi cho anh chứng tỏ bác cũng có coi trọng tôi, vậy mà . . . - Cậu gật đầu, nhưng trong lòng thầm thương cô gái tội nghiệp bị ông bố cáo già qua mặt. Phải, có coi trọng nhưng coi trọng cô hơn hay gia tài của cô hơn thì ngoài ông ta ra ai mà biết được. À không, có cậu biết, dù rất căm hận ông ta nhưng giữa hai người vẫn có thần giao cách cảm, cậu đi guốc trong bụng lão già đó. Khả năng diễn xuất của ông ta càng ngày càng khiến cậu khâm phục.
- Hãy cho họ thời gian, người lớn không dễ gì mà quay ngoắt 180 độ đâu.
- Tôi chỉ lo về bố mẹ tôi. Bố tôi là người sắt đá lắm, một khi đã quyết cái gì thì đừng mong ông đổi ý, còn mẹ tôi thì chỉ thuận theo bố - Giọng cô thể hiện rõ bất lực.
- Để tôi xem có cách nào không - Cậu nghiêng đầu suy nghĩ, đó là thói quen của cậu khi gặp phải vấn đề hóc búa. Thỉnh thoảng Dung cũng hay trêu cậu là sông mới được 1/3 cuộc đời mà cứ như ông cụ non, nhưng cậu đương nhiên là đặc biêt hơn người, ai bảo sinh ra đã là người thừa kế nên chững chạc trước tuổi đâu có gì là lạ. - À, tôi thấy cách này cũng hay, co xem có được không.
- Anh nói đi, chỉ cần thuyết phục được bố mẹ tôi, thì tôi sẽ cố gắng hết sức - Lan mừng rỡ như người chết đuối vớ đước cọc.
- Xích đầu lại gần đây tôi nói cho . . . . - Hải đưa mặt gần sát và tai Lan, hơi thở nóng ẩm của cậu khiến tim ai đó đập thình thịch.
- Cô là, . . . - Người thanh niên tóc bạch kim giật mình quay lại, hắn nhíu mày khó chịu trước sự làm phiền của người lạ mặt.
- Anh không biết tôi thật sao - Cô gỏi lại tỏ ý hoài nghi. Hắn quên cô thật rồi sao? Vậy mà cô cứ tưởng rằng cả đời này hăn sẽ nhớ cô, nhớ trọng hận thù. Mà thôi, quên rồi cũng tốt, như vậy cả cô và hắn sẽ nhẹ lọng hơn.
- Lại giở trò gì nữa đây, đừng mong kiếm chác gì ở tôi, không ngờ một nơi thế này cũng có các dịch vụ " tươi mát" hoạt động - Hắn ném cho cô ánh mắt khinh bỉ, giọng nói chưa đầy thái độ giễu cợt. Chính hắn cũng không biết vì sao sau vụ tai nạn năm mười lăm tuổi hắn không còn lưu lại chút kí ức nào nhưng đặc biệt lại rất ác cảm với loại gái làng chơi, dường như trong quá khứ đã có mối thâm thì gì đó.
- À, xin lỗi, tôi nhận nhầm người - Cô cười mỉm tỏ ý hối lỗi. Nhận nhầm người ư, không bao giờ, con người này dù có biến thành tro bụi cô cũng nhận ra, mái tóc bạch kim tự nhiên ấy cả đời cô cũng không quên được. Bao năm trôi qua tính tình vẫn chẳng thay đổi, vẫn cứ lạnh lùng, độc đoán và coi thường người khác như thế. - Nhưng cho hỏi chút, người nằm đây là ai thế ạ.
- Thím tôi, hỏi làm gì, đừng cố tiêp cận nữa, đi mau đi - Giọng nói đều đều vô cảm, y như các xác không hồn. Hắn ta đẹp thật, nhưng lại chẳng có chút sức sống, cứ phảng phút nét thương tâm u buồn.
Thím, chẳng lẽ là thím An, vậy là thím đã mất rồi. Người tốt đúng là người tốt hay yểu mệnh. Chả trách hắn đau lòng đến thế, ngày bé hắn ta thương thím Anh nhất, vì thims ấy chăm sóc hắn còn hơn cả mẹ đẻ.
- Thôi chào anh - Cô quay người bỏ đi đê lại hắn với nỗi nghi hoặc lớn.
" Cô ta gọi mình là Trương Thanh Phong, phải là Trịnh Thanh Phong mới đúng chứ, sao cô ta lại biết tên ngày nhỏ của mình "
Hắn sẽ phản ứng ra sao khi bức màn quá khứ được hé mở, sẽ tiếp tục trả thù hay sẽ có một quyết định khác, cứ đợ đến khi mọi thứ được phơi bày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.