Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết
Chương 68
Mạc Hoa Dung
24/05/2013
Ngắm mình trong gương, Hải mỉm cười mãn nguyện. Nếu mà cậu mà không phải là mỹ nam thì ai trên đời này dám nhận mình là mỹ nam nữa. Đây không phải là lần đầu tiên cậu mặc vest, nhưng
là lần đầu tiên cậu ặc bộ vest mà chỉ dành riêng cho các chú rể. Cảm
giác khi khoác bộ trang phục này lên khiến cậu vui thích vô cùng, tuy nó đánh dấu sự chấm hết cho cuộc đời tự do của cậu nhưng lại là điểm khởi
đầu cho cuộc sống mới của một người đàn ông trưởng thành. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, trên hành trình của cuộc đời, cậu sẽ có một người bạn đồng
hành, người con gái ấy là người cậu đã chọn để cùng cậu bước đến đích
của chặng đường dài, người mà cậu đã tin tưởng giao cho cả thể xác lẫn
tâm hồn. Cô gái ấy không ai khác chính là Dương Chi Lan.
Niềm vui vì sắp được làm chú rể khiến cậu quên bẵng mất thời gian, lúc ngước lên nhìn đồng hồ thì cậu giật nảy mình, chỉ còn nửa tiếng nữa là buổi lễ bắt đầu. Giờ Trần Đông Hải lại vướng vào một rắc rối khác. Trước đây, mỗi sáng đi làm đều có một người nhận nhiệm vụ thắt ca vát cho cậu, nên hiển nhiên Trần Đông Hải không hề biết thắt ca vát, nếu biết sẽ có lúc này thì ngày xưa cậu đã bỏ ra chút ít thời gian để học rồi.
- Ngẩng cao đầu lên, tôi thắt cho.
Hải ngạc nhiên tột độ khi thấy người con gái đứng trước mặt mình, nên nhất thời không nói được câu nào.
- Tôi biết kiểu gì cậu cũng loay hoay với cái ca vát nên mới cất công đến đây giúp cậu đấy. Không cần phải ngạc nhiên đến thế đâu, ngậm mồm vào không con ruồi nó chui vào đấy.
Vừa nói, Dung vừa chăm chú làm việc với cái ca vát của Hải, nhìn những động tác của cô xem ra Dung rất thành thục với công việc này.
Đã lấy lại được bình tĩnh, cậu cất giọng hỏi.
- Cậu đến đây chỉ vì về việc này thôi sao.
Nhìn ánh mắt dò hỏi của Hải, Dung biết ngay cậu ta muốn nói đến vấn đề gì. Tuy trong lòng không phải là không có chút tức giận, nhưng đây là ngày vui của cậu ta, với tư cách người đã từng là bạn thân nhất chẳng lẽ Dung lại lôi cái chuyện ấy nói ra vào cái lúc không không thích hợp này.
- Đương nhiên là không? Tôi không phải kẻ rảnh dỗi.
Đặt cái ca vát đã chỉnh tề vào cổ cậu, cô nhìn thẳng vào mắt Hải. Dù đã là thanh niên, nhưng đôi mắt cậu ta cũng chẳng khác mười lăm năm trước là mấy, vẫn tròn xoe, ngây thơ như lần đầu tiên gặp gỡ.
Dung bỗng chống hai tay vào vai Hải, cô rướn người lên để cho môi mình ngang tầm với môi cại. Và rồi ... cô đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng.
Hải nhìn cô với vẻ mặt sững sờ, trong đầu cậu bỗng hiện lên một mảnh kí ức từ xa xưa.
Flack back
Cậu thiếu niên khỏang tầm mười ba tuổi nắm tay người bạn thân nhất của mình chạy khắp trên cánh đồng hoa vàng. Cảnh vật hữu tình, gió đưa hương thoang thoảng, bốn mắt nhìn nhau, môi kề sát môi và chuyện gì đến cũng sẽ đến.
- Thằng điên này, cậu muốn ăn đấm hông, đó là nụ hôn đầu của tôi, cậu dám cướp của tôi.
Thấy người bạn của mình tứ điên lên, nhưng cậu trai không hề mảy may lo lắng mà chỉ cười thong thả.
- Đó chỉ là một nụ hôn khi hai người thực sự yêu nhau, còn trong trường hơp của chúng ta nó đơn thuần chỉ là một cách đánh dấu bản quền thôi. Cậu xem nhiều phim Hàn quá nên đầu óc thật bậy bạ.
- Lại ngụy biện, làm gì có chuyện đánh dấu bản quyền ở người, cậu tưởng tôi là đứa ngu à.
- Haizzz, cậu đúng là con ngốc mà, tôi làm vậy chỉ là để đảm bảo rằng cậu bây giờ thuộc về mình tôi. Nếu sau này cậu có ai khác thì cậu phải dẫn gã đó đến trước mặt tôi, tôi sẽ ra cái giá thích hợp bắt hắn mua lại bản quyền mới được đụng chạm vào cậu. Hiểu chưa.
Cô bé không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, rồi vuốt nhẹ vào má câu. Cô thực sự hạnh phúc vì trong mắt ai kia mình quan trọng đến vậy.
End Flack back.
- Bạch tuyết à, tôi trả bản quyền lại cho cậu rồi đấy, từ giờ tôi sẽ là người tự do.
Cô ôm chặt lấy cậu, ghé sát vào tai cậu thì thầm. Hơi thở nóng hổi của cô khiến Hải cảm thấy tim mình rộn ràng, khuân mặt cậu bống dưng ủng đỏ, đâu là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu có cảm giác ngượng ngùng khi gần gũi với người bạn này. Hình như trong khoảnh khắc ấy cậu đã không còn coi cô là bạn nữa mà là một người phụ nữ.
- Hãy cho tôi làm điều này, lần cuối thôi.
Hải đặt môi mình lên môi Dung, đây là gì vậy là cái cách đánh dấu bản quyền mà chỉ có cậu mới có hay là một nụ hôn thật sự. Nhưng trong giây phút này cậu không thể tìm cho mình một câu trả lời đúng đắn
Niềm vui vì sắp được làm chú rể khiến cậu quên bẵng mất thời gian, lúc ngước lên nhìn đồng hồ thì cậu giật nảy mình, chỉ còn nửa tiếng nữa là buổi lễ bắt đầu. Giờ Trần Đông Hải lại vướng vào một rắc rối khác. Trước đây, mỗi sáng đi làm đều có một người nhận nhiệm vụ thắt ca vát cho cậu, nên hiển nhiên Trần Đông Hải không hề biết thắt ca vát, nếu biết sẽ có lúc này thì ngày xưa cậu đã bỏ ra chút ít thời gian để học rồi.
- Ngẩng cao đầu lên, tôi thắt cho.
Hải ngạc nhiên tột độ khi thấy người con gái đứng trước mặt mình, nên nhất thời không nói được câu nào.
- Tôi biết kiểu gì cậu cũng loay hoay với cái ca vát nên mới cất công đến đây giúp cậu đấy. Không cần phải ngạc nhiên đến thế đâu, ngậm mồm vào không con ruồi nó chui vào đấy.
Vừa nói, Dung vừa chăm chú làm việc với cái ca vát của Hải, nhìn những động tác của cô xem ra Dung rất thành thục với công việc này.
Đã lấy lại được bình tĩnh, cậu cất giọng hỏi.
- Cậu đến đây chỉ vì về việc này thôi sao.
Nhìn ánh mắt dò hỏi của Hải, Dung biết ngay cậu ta muốn nói đến vấn đề gì. Tuy trong lòng không phải là không có chút tức giận, nhưng đây là ngày vui của cậu ta, với tư cách người đã từng là bạn thân nhất chẳng lẽ Dung lại lôi cái chuyện ấy nói ra vào cái lúc không không thích hợp này.
- Đương nhiên là không? Tôi không phải kẻ rảnh dỗi.
Đặt cái ca vát đã chỉnh tề vào cổ cậu, cô nhìn thẳng vào mắt Hải. Dù đã là thanh niên, nhưng đôi mắt cậu ta cũng chẳng khác mười lăm năm trước là mấy, vẫn tròn xoe, ngây thơ như lần đầu tiên gặp gỡ.
Dung bỗng chống hai tay vào vai Hải, cô rướn người lên để cho môi mình ngang tầm với môi cại. Và rồi ... cô đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng.
Hải nhìn cô với vẻ mặt sững sờ, trong đầu cậu bỗng hiện lên một mảnh kí ức từ xa xưa.
Flack back
Cậu thiếu niên khỏang tầm mười ba tuổi nắm tay người bạn thân nhất của mình chạy khắp trên cánh đồng hoa vàng. Cảnh vật hữu tình, gió đưa hương thoang thoảng, bốn mắt nhìn nhau, môi kề sát môi và chuyện gì đến cũng sẽ đến.
- Thằng điên này, cậu muốn ăn đấm hông, đó là nụ hôn đầu của tôi, cậu dám cướp của tôi.
Thấy người bạn của mình tứ điên lên, nhưng cậu trai không hề mảy may lo lắng mà chỉ cười thong thả.
- Đó chỉ là một nụ hôn khi hai người thực sự yêu nhau, còn trong trường hơp của chúng ta nó đơn thuần chỉ là một cách đánh dấu bản quền thôi. Cậu xem nhiều phim Hàn quá nên đầu óc thật bậy bạ.
- Lại ngụy biện, làm gì có chuyện đánh dấu bản quyền ở người, cậu tưởng tôi là đứa ngu à.
- Haizzz, cậu đúng là con ngốc mà, tôi làm vậy chỉ là để đảm bảo rằng cậu bây giờ thuộc về mình tôi. Nếu sau này cậu có ai khác thì cậu phải dẫn gã đó đến trước mặt tôi, tôi sẽ ra cái giá thích hợp bắt hắn mua lại bản quyền mới được đụng chạm vào cậu. Hiểu chưa.
Cô bé không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, rồi vuốt nhẹ vào má câu. Cô thực sự hạnh phúc vì trong mắt ai kia mình quan trọng đến vậy.
End Flack back.
- Bạch tuyết à, tôi trả bản quyền lại cho cậu rồi đấy, từ giờ tôi sẽ là người tự do.
Cô ôm chặt lấy cậu, ghé sát vào tai cậu thì thầm. Hơi thở nóng hổi của cô khiến Hải cảm thấy tim mình rộn ràng, khuân mặt cậu bống dưng ủng đỏ, đâu là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu có cảm giác ngượng ngùng khi gần gũi với người bạn này. Hình như trong khoảnh khắc ấy cậu đã không còn coi cô là bạn nữa mà là một người phụ nữ.
- Hãy cho tôi làm điều này, lần cuối thôi.
Hải đặt môi mình lên môi Dung, đây là gì vậy là cái cách đánh dấu bản quyền mà chỉ có cậu mới có hay là một nụ hôn thật sự. Nhưng trong giây phút này cậu không thể tìm cho mình một câu trả lời đúng đắn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.