Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết
Chương 19: Chương19
Mạc Hoa Dung
24/05/2013
Kể từ lúc Dung biến mất đã hơn
môt tiếng đồng hồ, điện thoại cũng không gọi đươc, tự dưng hắn
thấy lo lắng vô cùng. Lo vì nếu cô có mệnh hệ gì thì sự thật về kí ức của hắn sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi. Cây còn có cội, nước còn có nguồn chẳng lẽ hắn lại không biết xuất thân của
mình từ đâu ư. Chủ tịch của KH company lại thê thảm đến vậy
sao.
Không, nhất định phải tìm ra cô ta, rồi hỏi cô ta ngọn ngành sự thật. Nếu muốn chết thì cũng phải đợi làm rõ mọi chuyện rồi hãy chết, lúc đấy thì hắn cũng mặc kệ.
Bất chợt hắn dừng lại, cái người đang ngồi trên tảng đá kia trông quen lắm. Hình như là cô ta thì phải.
- Cô còn muốn che giấu nữa sao.
Hắn tiến lại gần giật mạnh tay cô.
- Nếu không có chuyện gì thì tại sao khi nhìn thấy mẹ tôi cô lại bỏ chay, nói gì đi chứ. - Hắn quát lên. Hắn rất khi bộc lộ cảm xuc, khi đã to tiếng thế này chứng tỏ hắn đang rất tức giận.
- Tại sao annh cứ phải hành hạ tôi, mười lăm trước còn chưa đủ sao - Gương mặt cô ướt đẫm nước mắt.
- Cô nói vậy là sao - Hắn tỏ ra nghi hoặc. Chẳng lẽ trong quá khứ hắn đã làm gì có lỗi ghê gớm với cô ta.
- Phải rồi, anh thì làm sao mà nhớ được chứ, vốn dĩ tôi chỉ là con búp bê của anh thôi, chơi xong thì anh quẳng tôi đi như thứ rẻ rách, tôi có đáng gì để anh phải nhớ. - Cô hét lên tay tím lấy cổ áo hắn. Đây là lần đầu tiên hắn không gạt tay cô gái khác ra khỏi người mình ngoài Chi Lan. Tâm trạng hắn bây giờ làm gì còn để làm mấy thứ vô bỏ đó nữa, hắn đang cố hiểu những lời cô nói vừa rồi.
- Cô nói gì, hãy giải thích đi, tôi không có tính đùa dai đâu.
- Khỏi đi, giải thích gì nữa. ANH VÀ MẸ ANH HÃY VĨNH VIỄN BIẾN RA KHỎI CUỘC ĐỜI TÔI. CÁC NGƯỜI LÀ LŨ KHỐN.
CHÁT
- Cô là cái quái gì mà dám nói về mẹ tôi như thế - Hắn tát cô một cái như trời giáng. Tuy tức giận nhưng hắn vẫn nhận ra hình ảnh quen thuộc ấy, làn da mỏng manh với dấu tay đỏ ửng trên mặt. Bỗng hắn sững lại, ngây ra như người mất hồn.
- Sao anh dám đánh cô ấy, hả - Hải bỗng dưng xuất hiện, cậu túm lấy hắn, quát lên.
Nhưng dường như hắn không có phản ứng gì cả, người hắn cư nhũn ra khuôn mặt thẫn thờ. Điều đó như đang chọc tức.
BỐP
Hắn gục xuống khóe môi chảy máu, từ nhỏ hắn đã ốm yếu nên khi lớn lên thể lực của hắn cũng không được tốt.
- Hải, anh ta bị bệnh tim bẩm sinh, đừng mạnh tay. - Như tỉnh khỏi cơn mộng, cô chợt đưng dậy chắn trước cậu và hắn. - Cậu mau lấy lọ thuốc ở chiếc ngăn nhỏ bên cạnh túi cách của anh ta đi mau lên.
- Sao cậu biết - Hải cảm thấy kì lạ, theo cậu biết cô mới gặp hắn chưa đầy một tháng sao lại hiểu rõ bệnh tình và thói quen của hắn đến thế sao.
- Nhanh lên, nếu không không kịp đâu.
Không, nhất định phải tìm ra cô ta, rồi hỏi cô ta ngọn ngành sự thật. Nếu muốn chết thì cũng phải đợi làm rõ mọi chuyện rồi hãy chết, lúc đấy thì hắn cũng mặc kệ.
Bất chợt hắn dừng lại, cái người đang ngồi trên tảng đá kia trông quen lắm. Hình như là cô ta thì phải.
- Cô còn muốn che giấu nữa sao.
Hắn tiến lại gần giật mạnh tay cô.
- Nếu không có chuyện gì thì tại sao khi nhìn thấy mẹ tôi cô lại bỏ chay, nói gì đi chứ. - Hắn quát lên. Hắn rất khi bộc lộ cảm xuc, khi đã to tiếng thế này chứng tỏ hắn đang rất tức giận.
- Tại sao annh cứ phải hành hạ tôi, mười lăm trước còn chưa đủ sao - Gương mặt cô ướt đẫm nước mắt.
- Cô nói vậy là sao - Hắn tỏ ra nghi hoặc. Chẳng lẽ trong quá khứ hắn đã làm gì có lỗi ghê gớm với cô ta.
- Phải rồi, anh thì làm sao mà nhớ được chứ, vốn dĩ tôi chỉ là con búp bê của anh thôi, chơi xong thì anh quẳng tôi đi như thứ rẻ rách, tôi có đáng gì để anh phải nhớ. - Cô hét lên tay tím lấy cổ áo hắn. Đây là lần đầu tiên hắn không gạt tay cô gái khác ra khỏi người mình ngoài Chi Lan. Tâm trạng hắn bây giờ làm gì còn để làm mấy thứ vô bỏ đó nữa, hắn đang cố hiểu những lời cô nói vừa rồi.
- Cô nói gì, hãy giải thích đi, tôi không có tính đùa dai đâu.
- Khỏi đi, giải thích gì nữa. ANH VÀ MẸ ANH HÃY VĨNH VIỄN BIẾN RA KHỎI CUỘC ĐỜI TÔI. CÁC NGƯỜI LÀ LŨ KHỐN.
CHÁT
- Cô là cái quái gì mà dám nói về mẹ tôi như thế - Hắn tát cô một cái như trời giáng. Tuy tức giận nhưng hắn vẫn nhận ra hình ảnh quen thuộc ấy, làn da mỏng manh với dấu tay đỏ ửng trên mặt. Bỗng hắn sững lại, ngây ra như người mất hồn.
- Sao anh dám đánh cô ấy, hả - Hải bỗng dưng xuất hiện, cậu túm lấy hắn, quát lên.
Nhưng dường như hắn không có phản ứng gì cả, người hắn cư nhũn ra khuôn mặt thẫn thờ. Điều đó như đang chọc tức.
BỐP
Hắn gục xuống khóe môi chảy máu, từ nhỏ hắn đã ốm yếu nên khi lớn lên thể lực của hắn cũng không được tốt.
- Hải, anh ta bị bệnh tim bẩm sinh, đừng mạnh tay. - Như tỉnh khỏi cơn mộng, cô chợt đưng dậy chắn trước cậu và hắn. - Cậu mau lấy lọ thuốc ở chiếc ngăn nhỏ bên cạnh túi cách của anh ta đi mau lên.
- Sao cậu biết - Hải cảm thấy kì lạ, theo cậu biết cô mới gặp hắn chưa đầy một tháng sao lại hiểu rõ bệnh tình và thói quen của hắn đến thế sao.
- Nhanh lên, nếu không không kịp đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.