Chương 58
Lâm Thất Niên
05/03/2024
Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)
*
Tần Tử Quy không hề thiếu tiền, Thịnh Diễn có thể lựa chọn đưa tiền cho hắn để hắn tự mình đi mua thứ mình thích.
Nhưng đây là món quà sinh nhật đầu tiên Thịnh Diễn tặng hắn sau khi Tần Tử Quy tỏ tình với cậu, Thịnh Diễn muốn tặng hắn món quà độc nhất vô nhị trên thế giới.
Cậu biết Tần Tử Quy rất thích câu chuyện hoàng tử bé và chú cáo nhỏ, lúc ở hội chợ Tần Tử Quy còn hỏi Thịnh Diễn có thể đưa hoàng tử bé về nhà giúp hắn không.
Lúc đó Thịnh Diễn không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Tần Tử Quy, nhưng bây giờ cậu đã hiểu. Hoá ra trong lòng Tần Tử Quy, hắn là chú cáo kia, còn Thịnh Diễn chính là hoàng tử bé.
Cho nên Thịnh Diễn muốn tự tay làm một hoàng tử bé và cáo nhỏ cho Tần Tử Quy.
Nhưng mấy thứ như nặn đất sét rồi khắc gỗ, chưa kể đến những công cụ phức tạp, cậu không thể học trong một thời gian ngắn được. Mấy thứ như làm bánh kem còn khó hơn, lại còn không thể giữ được lâu.
Thịnh Diễn đã bí mật tra Baidu rất nhiều ngày, đến khi nhận ra có một thứ gọi là móc len.
Sau khi tìm kiếm trên Taobao, cậu thấy thứ này khá đẹp, cậu cũng hỏi người bán, người bán bảo dễ lắm.
Thịnh Diễn tin người nên trực tiếp đặt hàng luôn, rồi đợi Tần Tử Quy mỗi ngày phải đi học đội tuyển, tranh thủ bí mật móc len.
Đường đường đàn ông con trai thân cao mét tám, đêm nào cũng lén lút nằm trên bàn tự học, xếp sách thành một chồng thật cao, trốn đằng sau móc từng mũi kim nhỏ, nguyên một tuần liền cậu chẳng làm được thành hình dáng gì ra hồn. Kết quả là, Ngô Sơn mở miệng ra là một quả bóng xanh rồi một con lợn nâu.
Thịnh Diễn ngồi trên ghế trong nhà tắm, nhìn đống đồ trong tay, suy lắm rồi. Chẳng lẽ lúc đó đầu óc cậu không tỉnh táo nên mới nảy ra cái ý định này?
Mua một đôi giày thể thao cho Tần Tử Quy không phải là xong à?
Thịnh Diễn cáu kỉnh gói toàn bộ đống đồ lại thành một nùi, định vứt đi nhưng được nửa chừng cậu lại thấy bất đắc dĩ.
Cậu đã chọc chọc rất lâu, thật sự rất muốn tặng Tần Tử Quy một hoàng tử bé.
Cho nên cậu đành nhìn thẳng thứ đó một lần nữa, cảm thấy dù có hơi khác so với tưởng tượng, nhưng theo một cách nào đó thì vẫn khá dễ thương.
Bỏ đi, cố chọc thêm 2 ngày nữa xem sao.
Nhỡ đâu Tần Tử Quy lại thích thì sao!
Suy cho cùng, thẩm mỹ của gay và của đàn ông dị tính vẫn khác nhau.
Chỉ có những kẻ thiển cận như Ngô Sơn mới nói đây là một con lợn.
Làm gì có con lợn nào đuôi lại to thế này!
Cho nên không phải là do cậu không móc giỏi, là do thẩm mỹ của Ngô Sơn không ổn.
Thịnh Diễn nghĩ nghĩ, thu dọn đồ đạc. Sau khi tắm rửa xong thì trực tiếp cầm tài liệu lên giường, phủ chăn bông lên, hoàn toàn không nói chuyện với Ngô Sơn.
Ngô Sơn vẫn chưa nhận ra mình vừa bị úp nồi, hắn mặc quần ngồi ở giường đối diện, lấy sách làm quạt, không hiểu lắm: "Không đúng, Diễn à, mày vừa cho tao xem cái gì ấy đấy? Đừng nói là mày định tặng cho cô gái của mày cái đấy đấy nhé? Nếu mày tặng cái này, tao thề kiểu gì mày cũng sẽ bị bỏ bom. Mà này, mày làm gì dưới cái bọc chăn nóng nực thế, không thấy nực à? Mày không định nói chuyện với tao à...Oops, á đù má!"
Thứ duy nhất trả lời hắn là cuốn từ điển dày cộp được ném qua và lời nói lạnh lùng của Thịnh Diễn: "Mày còn nói nữa, coi chừng tao giết người diệt khẩu!"
Mong muốn sống sót của Ngô Sơn cuối cùng cũng xuất hiện, ngón cái và ngón trỏ đưa lên miệng kéo một đường rồi ngậm miệng.
Thịnh Diễn bọc người trong chăn rồi tiếp tục chọc chọc hoàng tử bé của mình.
Cậu là một người kiêu ngạo, cậu chưa bao giờ làm kiểu công việc tỉ mỉ này, cậu không có kiên nhẫn, cũng không có năng lượng. Bất kể là cách cầm kim hay là đưa kim, cậu đều vụng về, thường không chú ý quá nhiều đến tiểu tiết.
Và để bản thân không bị phơi bày là một kẻ ngốc vì tình, Thịnh Diễn chỉ có thể trốn trong chăn rồi chọc chọc, trong một căn phòng không có điều hoà và chỉ có một cái quạt, nóng đến mức mồ hôi đầm đìa.
Nếu không phải vì tên chó Tần Tử Quy, cậu cũng sẽ không rơi vào cảnh này.
Nhưng nghĩ đến tên chó Tần Tử Quy, Thịnh Diễn lại mím môi, vẻ mặt nghiêm túc móc len.
Ngày mai sẽ bắt đầu huấn luyện chính thức, chắc chắn sẽ không có thời gian, nhưng may mắn là cậu đã sắp hoàn thiện, cho nên tối nay cậu sẽ làm việc thật chăm chỉ!
Dù sao cậu cũng muốn cho Tần Tử Quy một hoàng tử bé độc nhất vô nhị.
Nhưng luôn có người muốn làm xáo trộn kế hoạch tình yêu của cậu.
Thịnh Diễn đang nằm trên giường chọc chọc chọc, không biết đã chọc bao lâu, đột nhiên có người gọi cậu "A Diễn".
Không phải giọng của Tần Tử Quy.
Thịnh Diễn cau mày, nhét đồ xuống dưới gối rồi nhấc chăn ngồi dậy, nhìn Tiết Dịch đứng ở cửa, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì?"
Tiết Dịch muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn thấy cổ Thịnh Diễn.
Cậu mới tắm xong nên đã thay thành một chiếc áo phông rộng rãi, những vết hôn đỏ nhàn nhạt trên cổ Thịnh Diễn trông cực kỳ bắt mắt.
Ánh mắt Tiết Dịch tối sầm lại, rồi thản nhiên nói: "Không có gì, chỉ là tôi mới từ nhà đến, nghe họ nói cậu quay về huấn luyện nên mới đến gặp."
"Ừ, vậy bây giờ cậu gặp rồi thì có thể đi rồi đấy."
Thịnh Diễn không chút che giấu sự xa lánh và không thích Tiết Dịch.
Tiết Dịch không nóng nảy, chỉ gật đầu: "Vậy được, cậu nghỉ ngơi sớm nhé, tôi ở phòng đối diện, nếu cậu thấy có gì không ổn hoặc cần đồ gì thì cứ sang gặp tôi lúc nào cũng được, cái gì cần tôi cũng đều có."
"Không cần, tôi có mọi thứ ở đây rồi. Tần Tử Quy đã chuẩn bị sẵn cho tôi." Thịnh Diễn vẫn nhớ lần trước cậu tình cờ nghe được Tiết Dịch chế nhạo Tần Tử Quy, cho nên như muốn cố ý bảo vệ Tần Tử Quy, lời nói của cậu rất chân thành.
Vừa nói xong, cậu rút chăn về, lấy hoàng tử bé và cáo con ra định hoàn thành những bước cuối cùng.
Nhưng Tiết Dịch nghe thế thì nghĩ đến nguồn gốc của những dấu hôn trên cổ Thịnh Diễn, các đốt ngón tay đang nắm quai balo siết đến trắng bệch.
Sau một hồi im lặng, như thể muốn chắc chắn điều gì đó, hắn thản nhiên đáp: "Tần Tử Quy chuẩn bị sẵn cho cậu là tốt rồi, tôi còn tưởng bố cậu ấy ở đây nên cậu ấy không có thời gian chăm sóc cậu."
Cái quỷ gì cơ?
Thịnh Diễn nhíu mày, quay đầu nhìn Tiết Dịch.
Tiết Dịch nhìn ánh mắt cậu, ngón tay cầm cặp cuộn lại: "Hôm nay lúc tôi đi ra ngoài thì thấy cậu ta đi theo một người đàn ông lên chiếc Mercedes-Benz màu đen, người đàn ông đó khá giống Tần Tử Quy mà cũng đối xử tốt với cậu ta, tôi nghĩ đó là bố Tần Tử Quy, đúng không?"
Mercedes-Benz màu đen, một người đàn ông rất giống Tần Tử Quy.
Thịnh Diễn đột nhiên nhớ đến chiếc Mercedes-Benz đi ngang qua lúc cậu rời đi vào buổi trưa hôm nay, và người đàn ông mà cậu cảm thấy có phần quen thuộc.
Đệch!
Hôm nay, những sự khác thường của Tần Tử Quy và sự hoảng loạn không giải thích được của cậu đột nhiên xâu chuỗi lại với nhau.
Bố của Tần Tử Quy thật sự đến tìm hắn.
Thịnh Diễn nhất thời không muốn quan tâm đến gì khác, cầm điện thoại lên gọi cho Tần Tử Quy, nhưng chỉ có một giọng nữ lạnh lùng lặp đi lặp lại: "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Cậu gọi cho ông ngoại, cũng không ai trả lời.
Cậu gọi cho điện thoại bàn ở nhà bà, cũng không ai trả lời.
Cuối cùng, cậu gọi điện cho Tần Như và Giang Bình, nhưng cũng không ai phản hồi như cũ.
Tại sao đột nhiên không một người nào nghe máy của cậu?
Trừ khi tất cả mọi người đã thoả thuận với nhau, cố tình muốn giấu cậu.
Vì sợ ảnh hưởng đến việc huấn luyện của cậu, sợ ảnh hưởng đến cuộc thi của cậu, sợ ảnh hưởng đến việc nhập học vào một trường đại học tốt của cậu, nên mới che giấu tất cả những chuyện không vui, rồi đợi đến khi mọi thứ đều ổn thoả.
Thịnh Diễn đã được bảo vệ và nuôi dưỡng như thế từ khi còn nhỏ, cậu đã từng nghĩ chẳng sao cả, dù sao hầu hết mọi thứ đều không quá quan trọng với cậu, nhưng lần này thì khác. Đó là Tần Tử Quy, là Tần Tử Quy mà cậu luôn nghĩ rằng sẽ không bao giờ bỏ cậu mà đi.
Thịnh Diễn chưa bao giờ hoảng sợ như thế, cậu nhét mọi thứ vào balo, xỏ giày vào rồi bước ra khỏi cửa.
Ngô Sơn đang chơi game trên giường tự nhiên thấy có tiếng động, ngẩng đầu lên rồi hỏi: "Tối hoắc rồi, Diễn, mày định đi đâu đấy?"
Thịnh Diễn hoàn toàn không có sức lực trả lời hắn, vừa gọi điện cho thầy Lý vừa đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Tiết Dịch, Tiết Dịch cố gắng nắm lấy cổ tay cậu nhưng bị cậu trực tiếp hất ra: "Đừng chạm vào tôi, bây giờ tôi không có thời gian nói chuyện vớ vẩn với anh!"
Nói xong thì cậu nhanh chóng đi vào màn đêm bên ngoài, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại.
Ngô Sơn bối rối hỏi: "Diễn bị sao thế, tự nhiên lại tức giận như vậy?"
Tiết Dịch rút lại bàn tay phải trống rỗng của mình, nhẹ giọng nói: "Không có gì, chỉ là một người quan trọng với cậu ấy có lẽ sẽ rời đi."
"...?"
Ai rất quan trọng cơ?
Ngay lúc đó, Ngô Sơn đột nhiên có linh cảm xấu, chẳng lẽ miệng quạ của hắn đã trở thành sự thật ư?
Mà Thịnh Diễn cũng chỉ sợ miệng quạ của Ngô Sơn thành sự thật.
Không ai trả lời điện thoại bàn ở nhà bà, vậy nên cậu chỉ có thể bắt taxi về nhà Tần Tử Quy.
Cậu gọi điện thoại đến tuyệt vọng, rồi thúc giục tài xế đi càng nhanh hơn, đến khi xe dừng lại trước cổng chung cư, cậu gần như chạy vào nhà nhanh nhất có thể, thậm chí còn ấn mật khẩu nhanh hơn nhiều bình thường.
Cậu tự nhủ, Tần Tử Quy đã nói sẽ không rời đi rồi, nhưng cậu chỉ sợ một giây sau Tần Tử Quy sẽ đi mất.
Nhưng lúc cậu mở cửa, phòng khách tối đen như mực, cậu thậm chí không cả thay giày đã đi thẳng vào phòng ngủ Tần Tử Quy.
Khoảnh khắc cậu đẩy cửa ra, tim cậu gần như ngừng đập.
Phòng ngủ sạch sẽ đến mức khủng khiếp.
Sách vở và tài liệu học tập Tần Tử Quy thường đọc đã biến mất, những chiếc gối cậu hay dùng để tẩn Tần Tử Quy cũng không còn, quần áo Tần Tử Quy thường mặc trên giá áo cũng không thấy, ngay cả đồ dùng vệ sinh cá nhân của Tần Tử Quy cũng không còn.
Vậy Tần Tử Quy đã đi rồi ư?
Thịnh Diễn nghĩ đến chuyện này, còn chưa kịp nghĩ đến ý nghĩa sâu xa của nó đã cảm thấy như mình bị hụt hơi, trái tim đau đến mức không thể đứng nổi.
Tần Tử Quy mới đây còn cười nói với cậu nói muốn có một danh phận lúc sáng, sao lại rời đi vào ban đêm rồi?
Trước khi cậu kịp đồng ý với Tần Tử Quy, trước khi cậu kịp đưa cho Tần Tử Quy hoàng tử bé độc nhất vô nhị mà cậu làm cho Tần Tử Quy, trước khi cậu kịp nói với Tần Tử Quy cậu cũng thích hắn, tại sao hắn lại rời đi mà không nói một lời?
Không phải đã nói chỉ cần cậu không buông tay thì hắn sẽ không bao giờ rời đi ư?
Thịnh Diễn ôm chặt hoàng tử bé và cáo nhỏ cậu làm cho Tần Tử Quy trong tay, đứng trong phòng ngủ trống không, đột nhiên không biết từ nay về sau cậu sẽ làm gì nếu Tần Tử Quy thật sự rời đi.
Cậu chưa bao giờ thật sự rời khỏi Tần Tử Quy, cậu chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó Tần Tử Quy sẽ thật sự rời bỏ cậu.
Khi ngày này đến, cậu phát hiện hơn mười năm thời gian đã biến Tần Tử Quy thành máu thịt cậu.
Đừng nói đến chia ly, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đau đớn lắm rồi.
Thịnh Diễn cúi đầu, sao khoé mắt cậu lại chua xót đến thế?
*
Hết chương 58.
*
Tần Tử Quy không hề thiếu tiền, Thịnh Diễn có thể lựa chọn đưa tiền cho hắn để hắn tự mình đi mua thứ mình thích.
Nhưng đây là món quà sinh nhật đầu tiên Thịnh Diễn tặng hắn sau khi Tần Tử Quy tỏ tình với cậu, Thịnh Diễn muốn tặng hắn món quà độc nhất vô nhị trên thế giới.
Cậu biết Tần Tử Quy rất thích câu chuyện hoàng tử bé và chú cáo nhỏ, lúc ở hội chợ Tần Tử Quy còn hỏi Thịnh Diễn có thể đưa hoàng tử bé về nhà giúp hắn không.
Lúc đó Thịnh Diễn không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Tần Tử Quy, nhưng bây giờ cậu đã hiểu. Hoá ra trong lòng Tần Tử Quy, hắn là chú cáo kia, còn Thịnh Diễn chính là hoàng tử bé.
Cho nên Thịnh Diễn muốn tự tay làm một hoàng tử bé và cáo nhỏ cho Tần Tử Quy.
Nhưng mấy thứ như nặn đất sét rồi khắc gỗ, chưa kể đến những công cụ phức tạp, cậu không thể học trong một thời gian ngắn được. Mấy thứ như làm bánh kem còn khó hơn, lại còn không thể giữ được lâu.
Thịnh Diễn đã bí mật tra Baidu rất nhiều ngày, đến khi nhận ra có một thứ gọi là móc len.
Sau khi tìm kiếm trên Taobao, cậu thấy thứ này khá đẹp, cậu cũng hỏi người bán, người bán bảo dễ lắm.
Thịnh Diễn tin người nên trực tiếp đặt hàng luôn, rồi đợi Tần Tử Quy mỗi ngày phải đi học đội tuyển, tranh thủ bí mật móc len.
Đường đường đàn ông con trai thân cao mét tám, đêm nào cũng lén lút nằm trên bàn tự học, xếp sách thành một chồng thật cao, trốn đằng sau móc từng mũi kim nhỏ, nguyên một tuần liền cậu chẳng làm được thành hình dáng gì ra hồn. Kết quả là, Ngô Sơn mở miệng ra là một quả bóng xanh rồi một con lợn nâu.
Thịnh Diễn ngồi trên ghế trong nhà tắm, nhìn đống đồ trong tay, suy lắm rồi. Chẳng lẽ lúc đó đầu óc cậu không tỉnh táo nên mới nảy ra cái ý định này?
Mua một đôi giày thể thao cho Tần Tử Quy không phải là xong à?
Thịnh Diễn cáu kỉnh gói toàn bộ đống đồ lại thành một nùi, định vứt đi nhưng được nửa chừng cậu lại thấy bất đắc dĩ.
Cậu đã chọc chọc rất lâu, thật sự rất muốn tặng Tần Tử Quy một hoàng tử bé.
Cho nên cậu đành nhìn thẳng thứ đó một lần nữa, cảm thấy dù có hơi khác so với tưởng tượng, nhưng theo một cách nào đó thì vẫn khá dễ thương.
Bỏ đi, cố chọc thêm 2 ngày nữa xem sao.
Nhỡ đâu Tần Tử Quy lại thích thì sao!
Suy cho cùng, thẩm mỹ của gay và của đàn ông dị tính vẫn khác nhau.
Chỉ có những kẻ thiển cận như Ngô Sơn mới nói đây là một con lợn.
Làm gì có con lợn nào đuôi lại to thế này!
Cho nên không phải là do cậu không móc giỏi, là do thẩm mỹ của Ngô Sơn không ổn.
Thịnh Diễn nghĩ nghĩ, thu dọn đồ đạc. Sau khi tắm rửa xong thì trực tiếp cầm tài liệu lên giường, phủ chăn bông lên, hoàn toàn không nói chuyện với Ngô Sơn.
Ngô Sơn vẫn chưa nhận ra mình vừa bị úp nồi, hắn mặc quần ngồi ở giường đối diện, lấy sách làm quạt, không hiểu lắm: "Không đúng, Diễn à, mày vừa cho tao xem cái gì ấy đấy? Đừng nói là mày định tặng cho cô gái của mày cái đấy đấy nhé? Nếu mày tặng cái này, tao thề kiểu gì mày cũng sẽ bị bỏ bom. Mà này, mày làm gì dưới cái bọc chăn nóng nực thế, không thấy nực à? Mày không định nói chuyện với tao à...Oops, á đù má!"
Thứ duy nhất trả lời hắn là cuốn từ điển dày cộp được ném qua và lời nói lạnh lùng của Thịnh Diễn: "Mày còn nói nữa, coi chừng tao giết người diệt khẩu!"
Mong muốn sống sót của Ngô Sơn cuối cùng cũng xuất hiện, ngón cái và ngón trỏ đưa lên miệng kéo một đường rồi ngậm miệng.
Thịnh Diễn bọc người trong chăn rồi tiếp tục chọc chọc hoàng tử bé của mình.
Cậu là một người kiêu ngạo, cậu chưa bao giờ làm kiểu công việc tỉ mỉ này, cậu không có kiên nhẫn, cũng không có năng lượng. Bất kể là cách cầm kim hay là đưa kim, cậu đều vụng về, thường không chú ý quá nhiều đến tiểu tiết.
Và để bản thân không bị phơi bày là một kẻ ngốc vì tình, Thịnh Diễn chỉ có thể trốn trong chăn rồi chọc chọc, trong một căn phòng không có điều hoà và chỉ có một cái quạt, nóng đến mức mồ hôi đầm đìa.
Nếu không phải vì tên chó Tần Tử Quy, cậu cũng sẽ không rơi vào cảnh này.
Nhưng nghĩ đến tên chó Tần Tử Quy, Thịnh Diễn lại mím môi, vẻ mặt nghiêm túc móc len.
Ngày mai sẽ bắt đầu huấn luyện chính thức, chắc chắn sẽ không có thời gian, nhưng may mắn là cậu đã sắp hoàn thiện, cho nên tối nay cậu sẽ làm việc thật chăm chỉ!
Dù sao cậu cũng muốn cho Tần Tử Quy một hoàng tử bé độc nhất vô nhị.
Nhưng luôn có người muốn làm xáo trộn kế hoạch tình yêu của cậu.
Thịnh Diễn đang nằm trên giường chọc chọc chọc, không biết đã chọc bao lâu, đột nhiên có người gọi cậu "A Diễn".
Không phải giọng của Tần Tử Quy.
Thịnh Diễn cau mày, nhét đồ xuống dưới gối rồi nhấc chăn ngồi dậy, nhìn Tiết Dịch đứng ở cửa, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì?"
Tiết Dịch muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn thấy cổ Thịnh Diễn.
Cậu mới tắm xong nên đã thay thành một chiếc áo phông rộng rãi, những vết hôn đỏ nhàn nhạt trên cổ Thịnh Diễn trông cực kỳ bắt mắt.
Ánh mắt Tiết Dịch tối sầm lại, rồi thản nhiên nói: "Không có gì, chỉ là tôi mới từ nhà đến, nghe họ nói cậu quay về huấn luyện nên mới đến gặp."
"Ừ, vậy bây giờ cậu gặp rồi thì có thể đi rồi đấy."
Thịnh Diễn không chút che giấu sự xa lánh và không thích Tiết Dịch.
Tiết Dịch không nóng nảy, chỉ gật đầu: "Vậy được, cậu nghỉ ngơi sớm nhé, tôi ở phòng đối diện, nếu cậu thấy có gì không ổn hoặc cần đồ gì thì cứ sang gặp tôi lúc nào cũng được, cái gì cần tôi cũng đều có."
"Không cần, tôi có mọi thứ ở đây rồi. Tần Tử Quy đã chuẩn bị sẵn cho tôi." Thịnh Diễn vẫn nhớ lần trước cậu tình cờ nghe được Tiết Dịch chế nhạo Tần Tử Quy, cho nên như muốn cố ý bảo vệ Tần Tử Quy, lời nói của cậu rất chân thành.
Vừa nói xong, cậu rút chăn về, lấy hoàng tử bé và cáo con ra định hoàn thành những bước cuối cùng.
Nhưng Tiết Dịch nghe thế thì nghĩ đến nguồn gốc của những dấu hôn trên cổ Thịnh Diễn, các đốt ngón tay đang nắm quai balo siết đến trắng bệch.
Sau một hồi im lặng, như thể muốn chắc chắn điều gì đó, hắn thản nhiên đáp: "Tần Tử Quy chuẩn bị sẵn cho cậu là tốt rồi, tôi còn tưởng bố cậu ấy ở đây nên cậu ấy không có thời gian chăm sóc cậu."
Cái quỷ gì cơ?
Thịnh Diễn nhíu mày, quay đầu nhìn Tiết Dịch.
Tiết Dịch nhìn ánh mắt cậu, ngón tay cầm cặp cuộn lại: "Hôm nay lúc tôi đi ra ngoài thì thấy cậu ta đi theo một người đàn ông lên chiếc Mercedes-Benz màu đen, người đàn ông đó khá giống Tần Tử Quy mà cũng đối xử tốt với cậu ta, tôi nghĩ đó là bố Tần Tử Quy, đúng không?"
Mercedes-Benz màu đen, một người đàn ông rất giống Tần Tử Quy.
Thịnh Diễn đột nhiên nhớ đến chiếc Mercedes-Benz đi ngang qua lúc cậu rời đi vào buổi trưa hôm nay, và người đàn ông mà cậu cảm thấy có phần quen thuộc.
Đệch!
Hôm nay, những sự khác thường của Tần Tử Quy và sự hoảng loạn không giải thích được của cậu đột nhiên xâu chuỗi lại với nhau.
Bố của Tần Tử Quy thật sự đến tìm hắn.
Thịnh Diễn nhất thời không muốn quan tâm đến gì khác, cầm điện thoại lên gọi cho Tần Tử Quy, nhưng chỉ có một giọng nữ lạnh lùng lặp đi lặp lại: "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Cậu gọi cho ông ngoại, cũng không ai trả lời.
Cậu gọi cho điện thoại bàn ở nhà bà, cũng không ai trả lời.
Cuối cùng, cậu gọi điện cho Tần Như và Giang Bình, nhưng cũng không ai phản hồi như cũ.
Tại sao đột nhiên không một người nào nghe máy của cậu?
Trừ khi tất cả mọi người đã thoả thuận với nhau, cố tình muốn giấu cậu.
Vì sợ ảnh hưởng đến việc huấn luyện của cậu, sợ ảnh hưởng đến cuộc thi của cậu, sợ ảnh hưởng đến việc nhập học vào một trường đại học tốt của cậu, nên mới che giấu tất cả những chuyện không vui, rồi đợi đến khi mọi thứ đều ổn thoả.
Thịnh Diễn đã được bảo vệ và nuôi dưỡng như thế từ khi còn nhỏ, cậu đã từng nghĩ chẳng sao cả, dù sao hầu hết mọi thứ đều không quá quan trọng với cậu, nhưng lần này thì khác. Đó là Tần Tử Quy, là Tần Tử Quy mà cậu luôn nghĩ rằng sẽ không bao giờ bỏ cậu mà đi.
Thịnh Diễn chưa bao giờ hoảng sợ như thế, cậu nhét mọi thứ vào balo, xỏ giày vào rồi bước ra khỏi cửa.
Ngô Sơn đang chơi game trên giường tự nhiên thấy có tiếng động, ngẩng đầu lên rồi hỏi: "Tối hoắc rồi, Diễn, mày định đi đâu đấy?"
Thịnh Diễn hoàn toàn không có sức lực trả lời hắn, vừa gọi điện cho thầy Lý vừa đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Tiết Dịch, Tiết Dịch cố gắng nắm lấy cổ tay cậu nhưng bị cậu trực tiếp hất ra: "Đừng chạm vào tôi, bây giờ tôi không có thời gian nói chuyện vớ vẩn với anh!"
Nói xong thì cậu nhanh chóng đi vào màn đêm bên ngoài, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại.
Ngô Sơn bối rối hỏi: "Diễn bị sao thế, tự nhiên lại tức giận như vậy?"
Tiết Dịch rút lại bàn tay phải trống rỗng của mình, nhẹ giọng nói: "Không có gì, chỉ là một người quan trọng với cậu ấy có lẽ sẽ rời đi."
"...?"
Ai rất quan trọng cơ?
Ngay lúc đó, Ngô Sơn đột nhiên có linh cảm xấu, chẳng lẽ miệng quạ của hắn đã trở thành sự thật ư?
Mà Thịnh Diễn cũng chỉ sợ miệng quạ của Ngô Sơn thành sự thật.
Không ai trả lời điện thoại bàn ở nhà bà, vậy nên cậu chỉ có thể bắt taxi về nhà Tần Tử Quy.
Cậu gọi điện thoại đến tuyệt vọng, rồi thúc giục tài xế đi càng nhanh hơn, đến khi xe dừng lại trước cổng chung cư, cậu gần như chạy vào nhà nhanh nhất có thể, thậm chí còn ấn mật khẩu nhanh hơn nhiều bình thường.
Cậu tự nhủ, Tần Tử Quy đã nói sẽ không rời đi rồi, nhưng cậu chỉ sợ một giây sau Tần Tử Quy sẽ đi mất.
Nhưng lúc cậu mở cửa, phòng khách tối đen như mực, cậu thậm chí không cả thay giày đã đi thẳng vào phòng ngủ Tần Tử Quy.
Khoảnh khắc cậu đẩy cửa ra, tim cậu gần như ngừng đập.
Phòng ngủ sạch sẽ đến mức khủng khiếp.
Sách vở và tài liệu học tập Tần Tử Quy thường đọc đã biến mất, những chiếc gối cậu hay dùng để tẩn Tần Tử Quy cũng không còn, quần áo Tần Tử Quy thường mặc trên giá áo cũng không thấy, ngay cả đồ dùng vệ sinh cá nhân của Tần Tử Quy cũng không còn.
Vậy Tần Tử Quy đã đi rồi ư?
Thịnh Diễn nghĩ đến chuyện này, còn chưa kịp nghĩ đến ý nghĩa sâu xa của nó đã cảm thấy như mình bị hụt hơi, trái tim đau đến mức không thể đứng nổi.
Tần Tử Quy mới đây còn cười nói với cậu nói muốn có một danh phận lúc sáng, sao lại rời đi vào ban đêm rồi?
Trước khi cậu kịp đồng ý với Tần Tử Quy, trước khi cậu kịp đưa cho Tần Tử Quy hoàng tử bé độc nhất vô nhị mà cậu làm cho Tần Tử Quy, trước khi cậu kịp nói với Tần Tử Quy cậu cũng thích hắn, tại sao hắn lại rời đi mà không nói một lời?
Không phải đã nói chỉ cần cậu không buông tay thì hắn sẽ không bao giờ rời đi ư?
Thịnh Diễn ôm chặt hoàng tử bé và cáo nhỏ cậu làm cho Tần Tử Quy trong tay, đứng trong phòng ngủ trống không, đột nhiên không biết từ nay về sau cậu sẽ làm gì nếu Tần Tử Quy thật sự rời đi.
Cậu chưa bao giờ thật sự rời khỏi Tần Tử Quy, cậu chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó Tần Tử Quy sẽ thật sự rời bỏ cậu.
Khi ngày này đến, cậu phát hiện hơn mười năm thời gian đã biến Tần Tử Quy thành máu thịt cậu.
Đừng nói đến chia ly, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đau đớn lắm rồi.
Thịnh Diễn cúi đầu, sao khoé mắt cậu lại chua xót đến thế?
*
Hết chương 58.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.