Chương 1: Mở Đầu
Công Tử Hoan Hỉ
12/08/2017
CHƯƠNG 0: MỞ ĐẦU
Đêm trừ tịch năm nay, tuyết phủ ngập trời, Ninh Đức Đế cùng hoàng hậu đến Quảng Cực Điện thiết đãi yến tiệc chiêu đãi chúng thần cũng các quan quyến mệnh phụ.
Đang lúc rượu say tai nóng, những trản minh đăng bát giác trắng tinh ở hành lang dưới mái hiên lay động ánh sáng lấp lánh như tuyết, phía chân trời chợt vỡ ra từng chùm pháo hoa đủ màu, nào là đỏ, da cam và cả xanh lá chiếu sáng cả khoảng trời. Đèn đuốc sáng rực như ban ngày, đèn hoa rực rỡ lấp lánh. Tô điểm thêm là những y hương tấn ảnh, kim quan ngân sức làm thỏa lòng người. Trâm phượng trân châu nghiêng nghiêng, đai ngọc phỉ thúy đẹp đẽ, ngay cả màu sơn đỏ thẫm tô trên đầu ngón tay cũng lóng lánh ánh sáng pháo hoa.
[3: Y hương tấn ảnh: chỉ quan viên trong điện.]
Ấu muội của Ninh Đức Đế – Vĩnh An công chúa cùng Phương phò mã vừa mới thành thân, trước mặt người khác cũng không kìm lòng mà thân mật quấn quýt. Bộ dạng tiểu nhi nữ kiều diễm nhu mì ấy lọt vào mắt mọi người dẫn tới cả sảnh đường chọc ghẹo trêu đùa, tất cả đều chạy tới trước mặt phò mã kính rượu.
Người này nói: “Phò mã gia thật là may mắn, cùng với công chúa là trời sinh một đôi, tác thành một cặp. Tiểu nhân trước uống một ly, cung chúc nhị vị sớm sinh quý tử, con cháu đầy đàn.”
Người kia nói: “Lúc xưa huynh và ta là đồng môn cùng nhau đọc sách lại cùng tuổi, hiền huynh nay không giống khi xưa, ngu đệ sau này chỉ sợ không dám cùng huynh kề vai song hành. Huynh nếu còn nhớ chút tình nghĩa năm xưa thì xin cùng tiểu đệ đây uống cạn ba chén rượu nhạt cũng không uổng huynh đệ ta tương giao bao năm.”
Còn một người khác lại nói: “Hãy nể chút tình đồng liêu, cùng tại hạ uống một ly đi.”
Ngay cả lão sư của phò mã, Hoàng Ân Thái Hoàng các lão cũng đến chung vui, nâng chén tươi cười nhìn trò đùa của các môn sinh: “Rượu đồng môn, rượu đồng liêu, rượu đồng niên, con đều uống hết, nếu không uống chén rượu này của ta thì có thể nói gì chuyện cũ chứ?”
[4: Đồng niên: cùng tuổi.]
Câu nói làm cho phò mã uống đến khuôn mặt đỏ bừng sợ tới mức quỳ rạp trước lão sư, nói không dứt: “Không dám, không dám! Ân sư đừng nói như vậy, đệ tử xấu hổ.”
Quần thần bật cười vội đỡ hắn dậy: “Đứng lên đi, làm vậy công chúa sẽ đau lòng lắm, chúng ta không gánh nổi đâu!”
Trước điện còn dựng sân khấu, tiểu sinh y phục đỏ hài trắng cầm tay hoa đán hát xướng, bốn mắt nhìn nhau, trong vui sướng có e lệ. Rõ là đang diễn một đêm động phòng hoa chúc.
[5: Tiểu sinh: diễn viên nam trong kịch.][6: Hoa đán: diễn viên nữ trong kịch.]
Tiếng cười, tiếng hát, tiếng nói chuyện, tiếng chiêng trống, từng loại âm thanh theo gió xuyên qua bức tường nơi cung cấm quyện vào phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành.
Nhị hoàng tử Ninh Hi Diệp cùng thái tử Ninh Hi Trọng ngồi chung bàn, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn cái hiểu cái không ngồi xem tuồng, thỉnh thoảng quay đầu mở to hai mắt nghĩ nghĩ gì đó, cuối cùng lại nghĩ không ra, kéo tay áo Hi Trọng hỏi: “Hoàng huynh, động phòng là phòng gì? Cưới vợ là cái gì?”
Ninh Hi Trọng liền cười nói cho y: “Ngu ngốc! Chuyện này cũng không biết. Động phòng chính là cùng tân nương tử ngủ chung một cái gối. Cưới vợ có nghĩa là đệ thích nàng, nàng thích đệ, cả đời đệ sẽ đối tốt với nàng, cả đời nàng cũng sẽ đối tốt với đệ, hai người suốt đời sẽ cùng ở bên nhau.”
Ninh Hi Diệp như hiểu ra gật gật đầu, chạy đến chỗ ngồi của thừa tướng gia Lục Minh Trì đang kinh ngạc nhìn y.
“Nhị hoàng tử có gì phân phó?” – Thừa tướng có danh xưng Hiền tướng mỉm cười hỏi y.
Hi Diệp lại mân mê môi phớt lờ ông, đôi mắt trắng đen rõ ràng chăm chú nhìn đại công tử nhà Lục thừa tướng.
“Ta thích ngươi, ta muốn cưới ngươi làm vợ! Chúng ta cùng ngủ chung một cái gối!”
Mạnh mẽ kéo tay Lục gia công tử, Ninh Hi Diệp lớn tiếng nói. Gương mặt trắng nõn còn đỏ hơn cả Vĩnh An phò mã.
Tất cả đều im lặng, mọi người thấy vẻ mặt nghiêm túc của nhị hoàng tử, không biết nên lộ ra biểu cảm gì, chỉ dừng động tác lẳng lặng nhìn.
“Ha ha ha ha…” – Ninh Đức Đế trên long ỷ vỗ tay cười to: “Diệp nhi à…Ha ha ha ha…”
“Ha ha…” – Quần thần lúc này mới sực tỉnh, một trận cười vang: “Đứa bé này thật là…Ha ha…”
Tất cả đều buông tha phò mã, hứng thú nhìn sang phía bên này.
Chỉ có đại công tử Lục gia Lục Hằng Tu tuyệt không lên tiếng, cúi đầu xuống lộ ra khuôn mặt trắng nõn căng ra như muốn xuất huyết. Hơn nửa ngày hắn mới ngẩng đầu lên, mở to hai mắt lo lắng nhìn về phía phụ thân, chỉ thấy khuôn mặt ông tươi cười không rõ dụng ý, lúc này ngay cả hốc mắt cũng đỏ lên.
“Nè! Nói chuyện đi chứ!” – Nhị hoàng tử chờ đến mất kiên nhẫn, dùng sức kéo kéo tay hắn: “Này, ta thích ngươi. Cho nên, ngươi cũng phải thích ta, cả đời ta sẽ đối tốt với ngươi, cả đời ngươi cũng phải đối tốt với ta. Được không? Nói mau!”
“…” – Lục Hằng Tu hai mắt hồng hồng, ngỡ ngàng nhìn vị hoàng tử đầu đội kim quan vàng rực hết vênh váo hung hăng rồi lại mặt mày đỏ bừng, chỗ hai bàn tay giao nhau cũng ướt đẫm, liều mạng nắm chặt tay hắn, bàn tay ấy còn khẽ run, biểu cảm kia khẩu khí kia giống như một bá vương ngông cuồng tự đại.
Chỉ nghe y nói liên tục, thanh âm to rõ, hắn còn chưa hiểu hết đột nhiên lại nghe thấy một tiếng: “Nói mau!” – trong vô thức liền đáp ứng: “Được…”
“Ừm! Quyết định vậy đi!” – Vẫn khuôn mặt tươi cười, Ninh Hi Diệp xoay người lại reo lên với Ninh Hi Trọng: “Hoàng huynh, hoàng huynh, đệ có vợ rồi! Về sau không được nói đệ ngốc nữa!”
Âm thanh của trẻ con mềm mại lại dùng ngữ điệu nghiêm trang.
Tiếng cười của quần thần vang tới tận trời mây, Ninh Đức Đế cười đi xuống bậc thềm nói với Lục hiền tướng: “Ái khanh, khanh và ta kết thân rồi.”
Một đêm này, tiếng cười trong Quảng Cực Điện mãi đến khi mặt trời mọc lên ở phía đông vẫn chưa ngừng nghỉ.
Lúc đó, thái tử Ninh Hi Trọng của Đại Ninh vương triều bảy tuổi, nhị hoàng tử Ninh Hi Diệp cùng Lục gia đại công tử Lục Hằng Tu đều bốn tuổi.
Ninh Đức Đế Xương Khánh năm thứ ba mươi hai, hiền tướng Lục Minh Trì lao lực thành bệnh, cho đến đầu xuân thì qua đời. Lục thị được Thái Tổ hoàng đế Đại Ninh vương triều khen ngợi “Trung thuận hiền lương, vạn đời đều làm thừa tướng” trở thành vi thần tận trung, phụ chính chi hiền, được vạn dân ca tụng. Ninh Đức Đế đột nhiên mất đi cánh tay phải đắc lực, nhìn linh cửu thở dài, sửa niên hiệu thành Hoài Minh.
Ninh Đức Đế Hoài Minh năm thứ ba, thái tử Ninh Hi Trọng mất tích, trở thành một bí ẩn. Nhất thời mọi thứ rối ren. Lập nhị hoàng tử Ninh Hi Diệp làm thái tử.
Ninh Đức Đế Hoài Minh năm thứ năm, Ninh Đức Đế được hậu thế ca ngợi là Minh chủ băng hà. Thái tử Ninh Hi Diệp kế vị, niên hiệu Phụng Tiên. Danh hiệu Ninh Tuyên Đế. Theo di huấn của Thái Tổ hoàng đế “Lục thị muôn đời làm thừa tướng”, lập con của Lục Minh Trì, trưởng công tử Lục gia Lục Hằng Tu làm thừa tướng.
Đại Ninh vương triều trải qua hai trăm năm trầm bổng lên xuống, từng có thánh quân minh chủ cũng từng trải qua hôn quân bạo đế sau này rồi sẽ đi về phương nào?
Nguyên lão ba đời hầu hạ hai đời đế vương – Hoàng Ân Thái Hoàng các lão trở về nhà nói với phu nhân: “Không nhận ra điểm gì tốt cũng không tìm được điểm gì không tốt. Xem ra, thừa tướng Lục gia kia ở trong triều đình sẽ rất mệt mỏi đây. Tác nghiệt rồi…”
Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân trên mặt đã đầy nếp nhăn nằm trong ổ chăn hung hăng đá lão một cước: “Đã hơn nửa đêm rồi mà ông còn than thở cái gì đây? Ông không để cho người khác ngủ à?”
[7: Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân: một chức được ban cho phu nhân các quan có công.] Đăng bởi: admin
Đêm trừ tịch năm nay, tuyết phủ ngập trời, Ninh Đức Đế cùng hoàng hậu đến Quảng Cực Điện thiết đãi yến tiệc chiêu đãi chúng thần cũng các quan quyến mệnh phụ.
Đang lúc rượu say tai nóng, những trản minh đăng bát giác trắng tinh ở hành lang dưới mái hiên lay động ánh sáng lấp lánh như tuyết, phía chân trời chợt vỡ ra từng chùm pháo hoa đủ màu, nào là đỏ, da cam và cả xanh lá chiếu sáng cả khoảng trời. Đèn đuốc sáng rực như ban ngày, đèn hoa rực rỡ lấp lánh. Tô điểm thêm là những y hương tấn ảnh, kim quan ngân sức làm thỏa lòng người. Trâm phượng trân châu nghiêng nghiêng, đai ngọc phỉ thúy đẹp đẽ, ngay cả màu sơn đỏ thẫm tô trên đầu ngón tay cũng lóng lánh ánh sáng pháo hoa.
[3: Y hương tấn ảnh: chỉ quan viên trong điện.]
Ấu muội của Ninh Đức Đế – Vĩnh An công chúa cùng Phương phò mã vừa mới thành thân, trước mặt người khác cũng không kìm lòng mà thân mật quấn quýt. Bộ dạng tiểu nhi nữ kiều diễm nhu mì ấy lọt vào mắt mọi người dẫn tới cả sảnh đường chọc ghẹo trêu đùa, tất cả đều chạy tới trước mặt phò mã kính rượu.
Người này nói: “Phò mã gia thật là may mắn, cùng với công chúa là trời sinh một đôi, tác thành một cặp. Tiểu nhân trước uống một ly, cung chúc nhị vị sớm sinh quý tử, con cháu đầy đàn.”
Người kia nói: “Lúc xưa huynh và ta là đồng môn cùng nhau đọc sách lại cùng tuổi, hiền huynh nay không giống khi xưa, ngu đệ sau này chỉ sợ không dám cùng huynh kề vai song hành. Huynh nếu còn nhớ chút tình nghĩa năm xưa thì xin cùng tiểu đệ đây uống cạn ba chén rượu nhạt cũng không uổng huynh đệ ta tương giao bao năm.”
Còn một người khác lại nói: “Hãy nể chút tình đồng liêu, cùng tại hạ uống một ly đi.”
Ngay cả lão sư của phò mã, Hoàng Ân Thái Hoàng các lão cũng đến chung vui, nâng chén tươi cười nhìn trò đùa của các môn sinh: “Rượu đồng môn, rượu đồng liêu, rượu đồng niên, con đều uống hết, nếu không uống chén rượu này của ta thì có thể nói gì chuyện cũ chứ?”
[4: Đồng niên: cùng tuổi.]
Câu nói làm cho phò mã uống đến khuôn mặt đỏ bừng sợ tới mức quỳ rạp trước lão sư, nói không dứt: “Không dám, không dám! Ân sư đừng nói như vậy, đệ tử xấu hổ.”
Quần thần bật cười vội đỡ hắn dậy: “Đứng lên đi, làm vậy công chúa sẽ đau lòng lắm, chúng ta không gánh nổi đâu!”
Trước điện còn dựng sân khấu, tiểu sinh y phục đỏ hài trắng cầm tay hoa đán hát xướng, bốn mắt nhìn nhau, trong vui sướng có e lệ. Rõ là đang diễn một đêm động phòng hoa chúc.
[5: Tiểu sinh: diễn viên nam trong kịch.][6: Hoa đán: diễn viên nữ trong kịch.]
Tiếng cười, tiếng hát, tiếng nói chuyện, tiếng chiêng trống, từng loại âm thanh theo gió xuyên qua bức tường nơi cung cấm quyện vào phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành.
Nhị hoàng tử Ninh Hi Diệp cùng thái tử Ninh Hi Trọng ngồi chung bàn, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn cái hiểu cái không ngồi xem tuồng, thỉnh thoảng quay đầu mở to hai mắt nghĩ nghĩ gì đó, cuối cùng lại nghĩ không ra, kéo tay áo Hi Trọng hỏi: “Hoàng huynh, động phòng là phòng gì? Cưới vợ là cái gì?”
Ninh Hi Trọng liền cười nói cho y: “Ngu ngốc! Chuyện này cũng không biết. Động phòng chính là cùng tân nương tử ngủ chung một cái gối. Cưới vợ có nghĩa là đệ thích nàng, nàng thích đệ, cả đời đệ sẽ đối tốt với nàng, cả đời nàng cũng sẽ đối tốt với đệ, hai người suốt đời sẽ cùng ở bên nhau.”
Ninh Hi Diệp như hiểu ra gật gật đầu, chạy đến chỗ ngồi của thừa tướng gia Lục Minh Trì đang kinh ngạc nhìn y.
“Nhị hoàng tử có gì phân phó?” – Thừa tướng có danh xưng Hiền tướng mỉm cười hỏi y.
Hi Diệp lại mân mê môi phớt lờ ông, đôi mắt trắng đen rõ ràng chăm chú nhìn đại công tử nhà Lục thừa tướng.
“Ta thích ngươi, ta muốn cưới ngươi làm vợ! Chúng ta cùng ngủ chung một cái gối!”
Mạnh mẽ kéo tay Lục gia công tử, Ninh Hi Diệp lớn tiếng nói. Gương mặt trắng nõn còn đỏ hơn cả Vĩnh An phò mã.
Tất cả đều im lặng, mọi người thấy vẻ mặt nghiêm túc của nhị hoàng tử, không biết nên lộ ra biểu cảm gì, chỉ dừng động tác lẳng lặng nhìn.
“Ha ha ha ha…” – Ninh Đức Đế trên long ỷ vỗ tay cười to: “Diệp nhi à…Ha ha ha ha…”
“Ha ha…” – Quần thần lúc này mới sực tỉnh, một trận cười vang: “Đứa bé này thật là…Ha ha…”
Tất cả đều buông tha phò mã, hứng thú nhìn sang phía bên này.
Chỉ có đại công tử Lục gia Lục Hằng Tu tuyệt không lên tiếng, cúi đầu xuống lộ ra khuôn mặt trắng nõn căng ra như muốn xuất huyết. Hơn nửa ngày hắn mới ngẩng đầu lên, mở to hai mắt lo lắng nhìn về phía phụ thân, chỉ thấy khuôn mặt ông tươi cười không rõ dụng ý, lúc này ngay cả hốc mắt cũng đỏ lên.
“Nè! Nói chuyện đi chứ!” – Nhị hoàng tử chờ đến mất kiên nhẫn, dùng sức kéo kéo tay hắn: “Này, ta thích ngươi. Cho nên, ngươi cũng phải thích ta, cả đời ta sẽ đối tốt với ngươi, cả đời ngươi cũng phải đối tốt với ta. Được không? Nói mau!”
“…” – Lục Hằng Tu hai mắt hồng hồng, ngỡ ngàng nhìn vị hoàng tử đầu đội kim quan vàng rực hết vênh váo hung hăng rồi lại mặt mày đỏ bừng, chỗ hai bàn tay giao nhau cũng ướt đẫm, liều mạng nắm chặt tay hắn, bàn tay ấy còn khẽ run, biểu cảm kia khẩu khí kia giống như một bá vương ngông cuồng tự đại.
Chỉ nghe y nói liên tục, thanh âm to rõ, hắn còn chưa hiểu hết đột nhiên lại nghe thấy một tiếng: “Nói mau!” – trong vô thức liền đáp ứng: “Được…”
“Ừm! Quyết định vậy đi!” – Vẫn khuôn mặt tươi cười, Ninh Hi Diệp xoay người lại reo lên với Ninh Hi Trọng: “Hoàng huynh, hoàng huynh, đệ có vợ rồi! Về sau không được nói đệ ngốc nữa!”
Âm thanh của trẻ con mềm mại lại dùng ngữ điệu nghiêm trang.
Tiếng cười của quần thần vang tới tận trời mây, Ninh Đức Đế cười đi xuống bậc thềm nói với Lục hiền tướng: “Ái khanh, khanh và ta kết thân rồi.”
Một đêm này, tiếng cười trong Quảng Cực Điện mãi đến khi mặt trời mọc lên ở phía đông vẫn chưa ngừng nghỉ.
Lúc đó, thái tử Ninh Hi Trọng của Đại Ninh vương triều bảy tuổi, nhị hoàng tử Ninh Hi Diệp cùng Lục gia đại công tử Lục Hằng Tu đều bốn tuổi.
Ninh Đức Đế Xương Khánh năm thứ ba mươi hai, hiền tướng Lục Minh Trì lao lực thành bệnh, cho đến đầu xuân thì qua đời. Lục thị được Thái Tổ hoàng đế Đại Ninh vương triều khen ngợi “Trung thuận hiền lương, vạn đời đều làm thừa tướng” trở thành vi thần tận trung, phụ chính chi hiền, được vạn dân ca tụng. Ninh Đức Đế đột nhiên mất đi cánh tay phải đắc lực, nhìn linh cửu thở dài, sửa niên hiệu thành Hoài Minh.
Ninh Đức Đế Hoài Minh năm thứ ba, thái tử Ninh Hi Trọng mất tích, trở thành một bí ẩn. Nhất thời mọi thứ rối ren. Lập nhị hoàng tử Ninh Hi Diệp làm thái tử.
Ninh Đức Đế Hoài Minh năm thứ năm, Ninh Đức Đế được hậu thế ca ngợi là Minh chủ băng hà. Thái tử Ninh Hi Diệp kế vị, niên hiệu Phụng Tiên. Danh hiệu Ninh Tuyên Đế. Theo di huấn của Thái Tổ hoàng đế “Lục thị muôn đời làm thừa tướng”, lập con của Lục Minh Trì, trưởng công tử Lục gia Lục Hằng Tu làm thừa tướng.
Đại Ninh vương triều trải qua hai trăm năm trầm bổng lên xuống, từng có thánh quân minh chủ cũng từng trải qua hôn quân bạo đế sau này rồi sẽ đi về phương nào?
Nguyên lão ba đời hầu hạ hai đời đế vương – Hoàng Ân Thái Hoàng các lão trở về nhà nói với phu nhân: “Không nhận ra điểm gì tốt cũng không tìm được điểm gì không tốt. Xem ra, thừa tướng Lục gia kia ở trong triều đình sẽ rất mệt mỏi đây. Tác nghiệt rồi…”
Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân trên mặt đã đầy nếp nhăn nằm trong ổ chăn hung hăng đá lão một cước: “Đã hơn nửa đêm rồi mà ông còn than thở cái gì đây? Ông không để cho người khác ngủ à?”
[7: Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân: một chức được ban cho phu nhân các quan có công.] Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.