Chương 25: Án Giết Người Liên Hoàn?
Lưu Manh Tang
28/02/2021
Tô Mục Nhiên, sửng sốt ba giây.
Chợt hắn cười nhạt một tiếng, phong khinh vân đạm: "Cô uy hiếp tôi? Ha ha ~ Cô đi báo cảnh sát đi, tốt nhất là đi ngay bây giờ, nếu cô không báo cảnh sát thì con mẹ nó cô chính là tiện nhân!"
Cúp điện thoại.
Ha ha.
Mẹ nó đần độn.
Uy hiếp tôi?
Tôi sợ cô cái rắm!
Ở một quán cơm nào đó, trong nhà vệ sinh nam, Lý Mộc Đồng cắn răng giậm chân, bị chọc giận không nhẹ.
Mắng mình!
Không ngờ tên háo sắc chết tiệt kia dám mắng mình!
Lý Tiểu Long khóc ròng: "Chị họ, chị ruột, nơi này là nhà vệ sinh nam, em có thể đi ra ngoài trước không?"
Cả ngày hôm qua, hết Liễu Thiểu Long lại đến tiểu loli chơi đầu.
Hắn ta chờ đợi lo lắng cả ngày, còn chưa tỉnh hồn, kết quả lại phải gánh thêm tội "đêm khuya đi đua xe" của Tô Mục Nhiên mà vào cục cảnh sát, vốn tưởng rằng đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì, chỉ cần gọi điện thoại cho ông già nhà hắn ta là có thể giải quyết chuyện này ngay ——
Kết quả, không ngờ mãi tới buổi trưa hôm nay cha hắn ta mới tới cục cảnh sát.
Còn chưa hết, mới vừa rời khỏi cục cảnh sát Lý Mộc Đồng lại gọi điện thoại tới, nói rằng muốn đón gió tẩy trần vì chính mình.
Lý Tiểu Long vui sướng hài lòng.
Kết quả đĩ mẹ nó.
Mình bị đói nguyên một đêm, hiện tại có một bàn đầy món ngon thế mà ngay cả một ngụm canh hắn ta cũng chưa được húp.
Chẳng qua.
Không hổ là Tô đại sư!
Mạnh mẽ!
Thực sự quá mạnh mẽ!
Chẳng qua... hình như đại sư cũng đang độc thân mà?
Không cần phải nói thêm gì nữa, đây là dựa vào thực lực của độc thân đấy!
... ... ... ... ...
Cửa cục cảnh sát thành phố.
Vẻ mặt Điền Trấn Bắc vô cùng nghiêm túc đi ra, mà Trương Đại Niên đã sớm chờ ở bên ngoài cũng vội vã đi lên nghênh đón, cười nói: "Anh rể, bận bịu cả ngày rồi, anh có mệt không? Hay là hai anh em mình đi uống vài chén?"
Điền Trấn Bắc trừng mắt liếc em vợ mình một cái.
"Tên nhóc em ngày nào cũng lái xe Audi chạy tới cục cảnh sát, không sợ anh bị người ta nhìn chằm chằm vào sao?"
"Gần đây có tin tức, có thể người đứng đầu sắp thăng chức rồi, ông ta dời mông đi nhưng có không ít người muốn ngồi vào cái ghế kia của ông ta, em đừng con mẹ nó gây chuyện thêm cho anh nữa."
Vẻ mặt Trương Đại Niên tràn đầy kinh hỉ.
"Anh rể muốn cạnh tranh vị trí cục trưởng cục công an thành phố sao?"
"Vụ án trên công trường của em còn chưa được kết án đâu, em có tới cục cảnh sát cũng chỉ là chuyện quá đỗi bình thường, mặt khác, hôm nay hai anh em ta nhất định phải uống vài chén, coi như là chúc mừng anh rể trước."
"Lấy tư chất của anh rễ, đương nhiên trong cục công an thành phố này nào có ai có thể tạo thành uy hiếp với anh, đúng không?"
Một người làm thuê chỉ có trình độ học vấn trung học cơ sở như Trương Đại Niên hắn, hiện tại có thể đạt được thành công như ngày hôm nay ngoại trừ hắn ta có bản lĩnh ra, càng nhiều hơn là do người anh rể này của hắn ta giúp đỡ.
Nếu Điền Trấn Bắc có thể thăng chức thật, đối với Trương Đại Niên đây cũng là một chuyện đáng vui mừng.
Được em vợ nịnh nọt, khóe miệng Điền Trấn Bắc vểnh lên.
"Được rồi."
"Chém gió ít thôi."
Hắn ta giả vờ nghiêm túc, nói: "Không cần lái xe, chúng ta đi bộ là được, phía trước có quán cơm nhỏ, chúng ta qua đó luôn cho tiện."
"Đúng rồi."
"Cảnh sát đã tìm về được khoản bồi thường ba trăm ngàn em đưa cho Vương Ngũ Lục."
"Người là do hắn ta giết, đây là vụ án hình sự mà không phải chuyện ngoài ý muốn, dựa theo lẽ thường ba trăm ngàn ấy em nên thu lại."
Điền Trấn Bắc nhớ lại việc công, nói tiếp: "Anh đã điều tra tình huống của người bị hại, rất khổ, trong nhà cô ta chỉ có một em trai bị tàn tật, cha mẹ đều là người đã có tuổi, nếu không cũng không đến mức bị nhà chồng bắt nạt như vậy."
"Nếu em có tâm thì ba trăm ngàn ấy em nên đưa qua cho cha mẹ của người bị hại đi."
"Đương nhiên, đưa hay không đưa cũng đều là chuyện của em, dù sao em cũng không có nghĩa vụ phải làm như vậy."
Giọng điệu của Điền Trấn Bắc lại thay đổi.
"Những lời anh vừa nói là nói với tư cách một người cảnh sát, nhưng anh cũng nói thêm, với tư cách là anh rể của em, anh cho em một kiến nghị như thế này."
"Đối với em ba trăm ngàn cũng không tính là nhiều."
"Nếu có thể lấy ra làm một chuyện tốt đẹp, cũng có thể coi là tích chút đức cho mình."
Nếu là trước kia, nhất định Trương Đại Niên sẽ có lệ một phen.
Về phần có làm theo hay không? Đại khái là không thể nào.
Nhưng sau khi trải qua những chuyện trong mấy ngày gần đây, thái độ của hắn ta đối với cuộc đời này đã có thay đổi thật lớn, hắn ta vội vã nhận lời anh rể mình.
Quán cơm nhỏ.
Sau khi gọi 1kg thịt cừu nắm tay(1), hai phần mì nóng, một ít rau trộn, em vợ cùng anh rể ngồi xuống với nhau.
(1) Thịt cừu nắm tay: một món ăn yêu thích của người Mông Cổ, được làm từ phần sườn cừu.
Trương Đại Niên nói bóng nói gió.
Điền Trấn Bắc trừng mắt liếc hắn ta một cái, mắng: "Mấy thứ này đều là thông tin bảo mật của cảnh sát, em cũng đừng hỏi nhiều."
"Đừng, anh rể, trong chuyện này em cũng có thể coi như là người bị hại đúng không?"
"Chẳng lẽ ngay cả quyền được cảm kích tối thiểu nhất mà em cũng không có sao?"
Trầm ngâm chốc lát, Điền Trấn Bắc một hơi uống cạn một chén rượu.
"Chuyện này anh có thể để lộ cho em biết một chút, chẳng qua em phải nhớ kỹ, nhất định phải bảo mật, để tránh tiết lộ tiếng gió, khiến dân chúng khủng hoảng."
Sắc mặt Điền Trấn Bắc cực kỳ trịnh trọng.
"Ngày hôm trước bọn anh nhận được một cuộc điện thoại báo cảnh sát, phát hiện một xác chết bên trong một căn phòng cho thuê, tình huống của hắn ta rất giống Vương Ngũ Lục này."
"Ngày hôm qua, cũng có người xảy ra chuyện."
"Vương Ngũ Lục là người thứ ba."
"Cách chết cùng báo cáo khám nghiệm tử thi của bọn họ đều rất giống nhau."
Trương Đại Niên đang ngồi bên cạnh hơi động lòng.
"Đây là vụ án giết người liên hoàn sao?"
"Lúc trước bọn anh cũng hoài nghi đây là án giết người liên hoàn, dù sao sau khi cảnh sát điều tra hai người bị hại phía trước, lại phát hiện cả hai bọn họ đều có tiền án trong người, đều đã từng trực tiếp hoặc gián tiếp hại chết người."
Điền Trấn Bắc lại uống thêm một chén rượu, trầm giọng nói: "Chẳng qua trên người cả hai người bị hại kia đều có một tờ tiền âm phủ, thế nhưng trên người Vương Ngũ Lục lại không có."
"Không thể loại trừ khả năng khác."
"Tiền âm phủ?"
Trương Đại Niên thất thanh kêu lên.
"Ồn ào cái gì, ngồi xuống."
Điền Trấn Bắc trừng mắt liếc Trương Đại Niên một cái.
Hắn ta lắc đầu nói: "Vụ án này được phía trên cực kỳ quan tâm, người bị hại đều là người có tiền án, không lẽ kẻ giết hai tên này đang muốn thị uy với đơn vị tư pháp sao?"
"Hơn nữa, thi thể của ba người bị hại... đều chạy mất, đây mới là chuyện quái dị nhất."
"Pháp y đã giám định rồi."
"Chắc chắn bọn họ đã chết."
"Nhưng người chết làm sao có thể phục sinh được?"
"Anh cũng đã điều tra camera giám sát trong thành phố cùng cục cảnh sát, thế nhưng không tìm được đầu mối gì, hiện tại đầu mối duy nhất chính là hai tờ tiền âm phủ này."
Chợt hắn cười nhạt một tiếng, phong khinh vân đạm: "Cô uy hiếp tôi? Ha ha ~ Cô đi báo cảnh sát đi, tốt nhất là đi ngay bây giờ, nếu cô không báo cảnh sát thì con mẹ nó cô chính là tiện nhân!"
Cúp điện thoại.
Ha ha.
Mẹ nó đần độn.
Uy hiếp tôi?
Tôi sợ cô cái rắm!
Ở một quán cơm nào đó, trong nhà vệ sinh nam, Lý Mộc Đồng cắn răng giậm chân, bị chọc giận không nhẹ.
Mắng mình!
Không ngờ tên háo sắc chết tiệt kia dám mắng mình!
Lý Tiểu Long khóc ròng: "Chị họ, chị ruột, nơi này là nhà vệ sinh nam, em có thể đi ra ngoài trước không?"
Cả ngày hôm qua, hết Liễu Thiểu Long lại đến tiểu loli chơi đầu.
Hắn ta chờ đợi lo lắng cả ngày, còn chưa tỉnh hồn, kết quả lại phải gánh thêm tội "đêm khuya đi đua xe" của Tô Mục Nhiên mà vào cục cảnh sát, vốn tưởng rằng đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì, chỉ cần gọi điện thoại cho ông già nhà hắn ta là có thể giải quyết chuyện này ngay ——
Kết quả, không ngờ mãi tới buổi trưa hôm nay cha hắn ta mới tới cục cảnh sát.
Còn chưa hết, mới vừa rời khỏi cục cảnh sát Lý Mộc Đồng lại gọi điện thoại tới, nói rằng muốn đón gió tẩy trần vì chính mình.
Lý Tiểu Long vui sướng hài lòng.
Kết quả đĩ mẹ nó.
Mình bị đói nguyên một đêm, hiện tại có một bàn đầy món ngon thế mà ngay cả một ngụm canh hắn ta cũng chưa được húp.
Chẳng qua.
Không hổ là Tô đại sư!
Mạnh mẽ!
Thực sự quá mạnh mẽ!
Chẳng qua... hình như đại sư cũng đang độc thân mà?
Không cần phải nói thêm gì nữa, đây là dựa vào thực lực của độc thân đấy!
... ... ... ... ...
Cửa cục cảnh sát thành phố.
Vẻ mặt Điền Trấn Bắc vô cùng nghiêm túc đi ra, mà Trương Đại Niên đã sớm chờ ở bên ngoài cũng vội vã đi lên nghênh đón, cười nói: "Anh rể, bận bịu cả ngày rồi, anh có mệt không? Hay là hai anh em mình đi uống vài chén?"
Điền Trấn Bắc trừng mắt liếc em vợ mình một cái.
"Tên nhóc em ngày nào cũng lái xe Audi chạy tới cục cảnh sát, không sợ anh bị người ta nhìn chằm chằm vào sao?"
"Gần đây có tin tức, có thể người đứng đầu sắp thăng chức rồi, ông ta dời mông đi nhưng có không ít người muốn ngồi vào cái ghế kia của ông ta, em đừng con mẹ nó gây chuyện thêm cho anh nữa."
Vẻ mặt Trương Đại Niên tràn đầy kinh hỉ.
"Anh rể muốn cạnh tranh vị trí cục trưởng cục công an thành phố sao?"
"Vụ án trên công trường của em còn chưa được kết án đâu, em có tới cục cảnh sát cũng chỉ là chuyện quá đỗi bình thường, mặt khác, hôm nay hai anh em ta nhất định phải uống vài chén, coi như là chúc mừng anh rể trước."
"Lấy tư chất của anh rễ, đương nhiên trong cục công an thành phố này nào có ai có thể tạo thành uy hiếp với anh, đúng không?"
Một người làm thuê chỉ có trình độ học vấn trung học cơ sở như Trương Đại Niên hắn, hiện tại có thể đạt được thành công như ngày hôm nay ngoại trừ hắn ta có bản lĩnh ra, càng nhiều hơn là do người anh rể này của hắn ta giúp đỡ.
Nếu Điền Trấn Bắc có thể thăng chức thật, đối với Trương Đại Niên đây cũng là một chuyện đáng vui mừng.
Được em vợ nịnh nọt, khóe miệng Điền Trấn Bắc vểnh lên.
"Được rồi."
"Chém gió ít thôi."
Hắn ta giả vờ nghiêm túc, nói: "Không cần lái xe, chúng ta đi bộ là được, phía trước có quán cơm nhỏ, chúng ta qua đó luôn cho tiện."
"Đúng rồi."
"Cảnh sát đã tìm về được khoản bồi thường ba trăm ngàn em đưa cho Vương Ngũ Lục."
"Người là do hắn ta giết, đây là vụ án hình sự mà không phải chuyện ngoài ý muốn, dựa theo lẽ thường ba trăm ngàn ấy em nên thu lại."
Điền Trấn Bắc nhớ lại việc công, nói tiếp: "Anh đã điều tra tình huống của người bị hại, rất khổ, trong nhà cô ta chỉ có một em trai bị tàn tật, cha mẹ đều là người đã có tuổi, nếu không cũng không đến mức bị nhà chồng bắt nạt như vậy."
"Nếu em có tâm thì ba trăm ngàn ấy em nên đưa qua cho cha mẹ của người bị hại đi."
"Đương nhiên, đưa hay không đưa cũng đều là chuyện của em, dù sao em cũng không có nghĩa vụ phải làm như vậy."
Giọng điệu của Điền Trấn Bắc lại thay đổi.
"Những lời anh vừa nói là nói với tư cách một người cảnh sát, nhưng anh cũng nói thêm, với tư cách là anh rể của em, anh cho em một kiến nghị như thế này."
"Đối với em ba trăm ngàn cũng không tính là nhiều."
"Nếu có thể lấy ra làm một chuyện tốt đẹp, cũng có thể coi là tích chút đức cho mình."
Nếu là trước kia, nhất định Trương Đại Niên sẽ có lệ một phen.
Về phần có làm theo hay không? Đại khái là không thể nào.
Nhưng sau khi trải qua những chuyện trong mấy ngày gần đây, thái độ của hắn ta đối với cuộc đời này đã có thay đổi thật lớn, hắn ta vội vã nhận lời anh rể mình.
Quán cơm nhỏ.
Sau khi gọi 1kg thịt cừu nắm tay(1), hai phần mì nóng, một ít rau trộn, em vợ cùng anh rể ngồi xuống với nhau.
(1) Thịt cừu nắm tay: một món ăn yêu thích của người Mông Cổ, được làm từ phần sườn cừu.
Trương Đại Niên nói bóng nói gió.
Điền Trấn Bắc trừng mắt liếc hắn ta một cái, mắng: "Mấy thứ này đều là thông tin bảo mật của cảnh sát, em cũng đừng hỏi nhiều."
"Đừng, anh rể, trong chuyện này em cũng có thể coi như là người bị hại đúng không?"
"Chẳng lẽ ngay cả quyền được cảm kích tối thiểu nhất mà em cũng không có sao?"
Trầm ngâm chốc lát, Điền Trấn Bắc một hơi uống cạn một chén rượu.
"Chuyện này anh có thể để lộ cho em biết một chút, chẳng qua em phải nhớ kỹ, nhất định phải bảo mật, để tránh tiết lộ tiếng gió, khiến dân chúng khủng hoảng."
Sắc mặt Điền Trấn Bắc cực kỳ trịnh trọng.
"Ngày hôm trước bọn anh nhận được một cuộc điện thoại báo cảnh sát, phát hiện một xác chết bên trong một căn phòng cho thuê, tình huống của hắn ta rất giống Vương Ngũ Lục này."
"Ngày hôm qua, cũng có người xảy ra chuyện."
"Vương Ngũ Lục là người thứ ba."
"Cách chết cùng báo cáo khám nghiệm tử thi của bọn họ đều rất giống nhau."
Trương Đại Niên đang ngồi bên cạnh hơi động lòng.
"Đây là vụ án giết người liên hoàn sao?"
"Lúc trước bọn anh cũng hoài nghi đây là án giết người liên hoàn, dù sao sau khi cảnh sát điều tra hai người bị hại phía trước, lại phát hiện cả hai bọn họ đều có tiền án trong người, đều đã từng trực tiếp hoặc gián tiếp hại chết người."
Điền Trấn Bắc lại uống thêm một chén rượu, trầm giọng nói: "Chẳng qua trên người cả hai người bị hại kia đều có một tờ tiền âm phủ, thế nhưng trên người Vương Ngũ Lục lại không có."
"Không thể loại trừ khả năng khác."
"Tiền âm phủ?"
Trương Đại Niên thất thanh kêu lên.
"Ồn ào cái gì, ngồi xuống."
Điền Trấn Bắc trừng mắt liếc Trương Đại Niên một cái.
Hắn ta lắc đầu nói: "Vụ án này được phía trên cực kỳ quan tâm, người bị hại đều là người có tiền án, không lẽ kẻ giết hai tên này đang muốn thị uy với đơn vị tư pháp sao?"
"Hơn nữa, thi thể của ba người bị hại... đều chạy mất, đây mới là chuyện quái dị nhất."
"Pháp y đã giám định rồi."
"Chắc chắn bọn họ đã chết."
"Nhưng người chết làm sao có thể phục sinh được?"
"Anh cũng đã điều tra camera giám sát trong thành phố cùng cục cảnh sát, thế nhưng không tìm được đầu mối gì, hiện tại đầu mối duy nhất chính là hai tờ tiền âm phủ này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.