Chương 62: Đánh Gãy Chân
Lưu Manh Tang
28/02/2021
"..."
Tô Mục Nhiên ngây ngẩn cả người, mẹ nó tên này thật sự chỉ là một tên ngốc không hơn không kém, mà Hắc Tử vốn đang đen mặt, lúc này mặt lại càng đen tới đáng sợ.
Mình cũng là đồ ngốc.
Tìm một tên đần độn như thế tới đây đi cửa sau làm gì?
Đây nào phải tìm quan hệ đi cửa sau, căn bản là cầm giày size 42 tự đánh mặt mình mà.
Tô Mục Nhiên không nhịn được phất phất tay.
Không đợi Chung Chấn Quốc ra tay, Liễu Như Yên đã sải bước đi tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Đạc, quát lớn: "Cút! Nếu mày còn dám nói thêm một câu nào nữa tao sẽ đánh gãy chân của mày!"
"..."
Lý Đạc đang gọi điện thoại đột nhiên bị uy hiếp.
Anh ta há miệng.
Muốn mở miệng nói gì đó, thế nhưng dường như trên người Liễu Như Yên có một luồng khí tràng vô hình, khiến anh ta không khỏi nảy sinh lòng kính sợ.
Đàn ông Tây Bắc.
Bình thường đều tương đối sĩ diện.
Mặc dù trong lòng sợ sệt nhưng ngoài miệng tuyệt đối không thể rơi vào thế hạ phong.
Anh ta cố lấy dũng khí, cắn răng nói: "Đám đàn bà, ngay cả tay cũng bị người ta đánh gãy rồi còn dám uy hiếp tôi? Cô thử chạm vào một đầu ngón tay của tôi thử xem? Tôi là nhân viên cảnh sát của cục công an Thông Thành, bạn của tôi càng là nhân viên cảnh sát của cục công an thành phố."
"Còn đòi đánh gãy chân của tôi? Cô cho rằng cô có thể trốn khỏi thành Linh Châu này sao?"
Sau đó...
Chân của anh ta thật sự bị đánh gãy.
Tuy rằng hai tay của Liễu Như Yên đã bị Tô Mục Nhiên đánh gãy xương, nhưng nói cho cùng cô ấy vẫn là cao thủ có khí huyết 1000 thẻ, tố chất thân thể cao gấp mười lần người bình thường, đánh mấy cái loại ba hoa như Lý Đạc dễ như chơi.
Vẻn vẹn chỉ một cước.
Lý Đạc lập tức nằm trên mặt đất, ôm một chân kêu rên lăn lộn.
"Sau khi trở về nhớ điều tra hắn ta một chút, nếu như hắn ta thật sự là cảnh sát thì trực tiếp khai trừ đi."
Chung Chấn Quốc cũng mở miệng.
Thằng này, dám mở miệng trào phúng một vị Tông sư ngay trước mặt mình và Liễu Như Yên, gan thật đúng là quá mập.
Lúc này, Điền Trấn Bắc cũng đã chạy tới cục cảnh sát.
Hắn ta vừa xuống xe đã một đường chạy chậm, chạy tới trước mặt Tô Mục Nhiên, hơi có vẻ cẩn trọng nói: "Tô tông sư, xấu hổ, đêm qua tôi tăng ca cả đêm, vừa rồi sau khi nhận được điện thoại của tên nhóc Trương Đại Niên kia tôi lập tức chạy tới đây ngay."
Sau khi hàn huyên với Tô Mục Nhiên một câu.
Lúc này hắn ta mới nhìn thấy Lý Đạc đang nằm dưới đất.
Chung Chấn Quốc giải thích một chút nguyên nhân cho hắn ta, Điền Trấn Bắc nghe xong giận tím mặt: "Khốn kiếp, cậu thì tính là cái thá gì? Tự mình cút ra ngoài bắt xe đến bệnh viện đi, sau khi chữa trị xong bảo cục trưởng của các cậu đích thân gọi điện thoại cho tôi."
Điền Trấn Bắc rất sợ Lý Đạc không biết mình là ai, vì thế hắn ta báo tên của mình ra: "Nói cho cục trưởng của các cậu biết, tôi tên Điền Trấn Bắc."
Lý Đạc đang nằm trên mặt đất kêu rên, đột nhiên tiếng kêu thảm thiết im bặt mà dừng.
Điền Trấn Bắc?
Cái tên này anh ta đã từng nghe thấy một lần.
Dường như... là phó cục trưởng cục công an thành phố?
Mắng Lý Đạc xong.
Điền Trấn Bắc lập tức thay một khuôn mặt tươi cười, quay qua nói chuyện với Tô Mục Nhiên: "Tô tông sư, đi, đi đến phòng làm việc của tôi, gần đây tôi mới mua được một loại trà rất ngon."
Trong lúc Tô Mục Nhiên nói chuyện với Chung Chấn Quốc, Điền Trấn Bắc đã biết đại khái chỗ mạnh mẽ đáng sợ của một vị "Tông sư".
Nếu đổi thành thời cổ đại, Tông sư chính là nhân vật thần tiên, nếu Tông sư đích thân xuất quân đánh trận chắc chắn có thể trở thành một phương vương hầu.
Cho dù là ở hiện đại.
Chỉ cần hắn nguyện ý gia nhập quân đội quốc gia, sau khi thông qua quá trình xét duyệt chính trị, muốn có quân hàm Thiếu tướng danh dự tuyệt đối không phải chuyện khó khăn gì.
Nhân vật như vậy, nếu là một lão già họm hẹm thì cũng thôi đi.
Nhưng người ấy lại chỉ mới là một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi...
Sớm muộn gì cũng sẽ một bước lên trời.
Nhất định phải lôi kéo tạo quan hệ tốt, ôm bắp đùi.
Quan trọng nhất là Chung Chấn Quốc đã nói, trên thế giới này có yêu ma quỷ mị, ngộ nhỡ sau này mình gặp phải loại án kiện thần quái như vậy, phải có quan hệ tốt mới có thể tiện mời Tô Mục Nhiên ra tay.
Phải hứa hẹn một chỗ tốt nhất định.
Thậm chí còn có thể để hắn nhận một chức vị nào đó trong cục công an thành phố này.
"Không cần."
Tô Mục Nhiên cự tuyệt ý tốt của Điền Trấn Bắc, cười nói: "Cục trưởng Điền, tôi còn có một số việc, không quấy rầy ông nữa."
"Vậy được."
Điền Trấn Bắc cũng không nhiều lời.
Lập tức gọi người đưa nữ streamer "Nghiên Nghiên" cùng với hai trợ lý của cô ấy tới.
Hiển nhiên "Nghiên Nghiên" chưa từng trải qua tai ương lao ngục như thế này bao giờ, sau khi cô ấy nhìn thấy Hắc Tử liền tủi thân tới mức chảy nước mắt, lập tức nhào vào lòng Hắc Tử.
Được rồi.
Tô Mục Nhiên đoán chừng thế nào tối nay hai đứa này cũng phải làm mấy phát.
"Hắc Tử, cảm ơn anh."
Nghiên Nghiên nói lời cảm ơn ngay trước mặt mọi người.
Hắc Tử ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ cảm thấy bản thân vô cùng có mặt mũi, khoát tay chặn lại, nói: "Đây chỉ là việc nhỏ thôi mà, cần gì phải nói cảm ơn? Chẳng qua chuyện ngày hôm nay em phải cảm ơn người anh em của anh nhiều hơn mới phải."
"Được rồi, làm gì mà nói nhảm nhiều như vậy?"
Tô Mục Nhiên mắng một câu, sau khi lên tiếng chào Điền Trấn Bắc cùng với Chung Chấn Quốc hắn lại quay qua nói với Hắc Tử: "Cửa hàng bận rộn nhiều việc, chờ cậu xử lý xong chuyện này lại tới cửa hàng của tôi ngồi một lát."
Nói xong, hắn lập tức đi ra bên ngoài.
Điền Trấn Bắc thì lại cười nói: "Tô tông sư, có cần tôi phái xe đưa cậu trở về không?"
Tô Mục Nhiên thiếu chút nữa lảo đảo một cái.
Mẹ trứng.
Lão tử hiếm lạ lắm sao?
Huống chi nếu bản thân mình thật sự ngồi xe cảnh sát trở về, không biết mấy người hàng xóm láng giềng lắm chuyện kia còn có thể biên ra mấy chuyện đáng sợ tới cỡ nào.
"Được rồi, lão Tô, xong việc tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu." Hắc Tử gật đầu.
Tô Mục Nhiên vừa đi, Điền Trấn Bắc lại đi tới trước mặt Lý Đạc.
Lúc này, Lý Đạc đã không kêu la thảm thiết nữa.
Anh ta giãy giụa vịn tường đứng lên, sắc mặt trắng bệch, trên trán có mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu không ngừng rơi xuống.
Loại nhân viên cảnh sát trẻ tuổi giống như anh ta bình thường chỉ là một chân chạy trong cục, đừng nói tới cảnh tượng hoành tráng, ngay cả một tên trộm cũng chưa từng bắt, đối với anh ta, nỗi đau bị đánh gãy chân thật sự là khó có thể chịu nổi.
"Khốn kiếp!"
"Mắt chó của cậu bị mù rồi sao!"
"Người vừa rồi kia ngay cả tôi gặp hắn cũng phải hết sức nịnh nọt, cậu là cái rắm gì? Ngay cả một chút bản lĩnh cũng không có, không ngờ lại dám giả trâu bò ở trước mặt hắn?"
"Được rồi, tự mình gọi điện thoại cho 120 đi."
Điền Trấn Bắc, Liễu Như Yên, Chung Chấn Quốc lại đi vào tòa nhà của cục cảnh sát.
Lý Đạc vội vã.
Dựa vào trình độ y học hiện tại, sau khi gãy chân chỉ cần tĩnh dưỡng 100 ngày là có thể khỏi hẳn, nhưng nếu anh ta đánh mất công việc ổn định này đừng mong có thể kiếm lại được.
"Dương Vạn Thành."
"Em họ, em họ tốt của anh mau giúp đỡ anh, em phải nói giúp anh mấy lời tốt đẹp ngay trước mặt người bạn kia của em, hiểu không?"
"Phần công việc 757(1) này anh không thể mất được, thật sự không thể mất được."
(1) Công việc 757: Công việc làm từ bảy giờ sáng tới năm giờ chiều, bảy ngày trong tuần.
Đường đường là một người đàn ông không ngờ lại có thể bật khóc nức nở như thế.
Hắc Tử lắc đầu.
Tự làm tự chịu?
"Anh họ."
"Từ đầu đến cuối bạn em chưa từng nói câu gì quá đáng với anh, hơn nữa, cũng không phải hắn ra tay đánh anh, vì chuyện của em mà anh tới thành phố nên chuyện này em cũng có phần trách nhiệm."
Sắc mặt Lý Đạc trở nên vui vẻ.
Nhưng ngay sau đó ——
Hắc Tử thì lại lấy điện thoại di động ra, nói: "Như vậy đi, em gọi 120 giúp anh, anh tốn hết bao nhiêu tiền viện phí em sẽ trả cho anh."
"Anh họ."
"Tính tình của anh thật sự phải thay đổi một chút mới được."
"Chỉ là một cảnh sát nhỏ ở một huyện thành nhỏ, dám uy phong ra vẻ ta đây ngay trước mặt mấy người họ hàng thân thích trong nhà thì cũng không sao... Một người chưa từng học đại học như em lại không có công việc đàng hoàng, cũng không tiện nói gì."
"Không phải em bỏ đá xuống giếng, nhưng người như anh mẹ nó thật sự đáng bị đánh."
Hắn ta ôm nữ streamer "Nghiên Nghiên" đang mặc trang phục mát mẻ bước ra khỏi cục công an thành phố.
Tên nhóc chăn dê sao?
Lão tử đây đúng là một tên nhóc chăn dê thật, nhưng lão tử vừa có thể mua được nhà lại vừa có mấy triệu gửi ngân hàng, cho dù chơi đùa cũng chỉ chơi đùa người mẫu trẻ tuổi.
Còn anh?
Cũng chỉ bỏ chút tiền mua được công việc nhà nước lập tức cảm thấy bản thân mình là bậc ăn trên ngồi trước rồi sao?
Tô Mục Nhiên ngây ngẩn cả người, mẹ nó tên này thật sự chỉ là một tên ngốc không hơn không kém, mà Hắc Tử vốn đang đen mặt, lúc này mặt lại càng đen tới đáng sợ.
Mình cũng là đồ ngốc.
Tìm một tên đần độn như thế tới đây đi cửa sau làm gì?
Đây nào phải tìm quan hệ đi cửa sau, căn bản là cầm giày size 42 tự đánh mặt mình mà.
Tô Mục Nhiên không nhịn được phất phất tay.
Không đợi Chung Chấn Quốc ra tay, Liễu Như Yên đã sải bước đi tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Đạc, quát lớn: "Cút! Nếu mày còn dám nói thêm một câu nào nữa tao sẽ đánh gãy chân của mày!"
"..."
Lý Đạc đang gọi điện thoại đột nhiên bị uy hiếp.
Anh ta há miệng.
Muốn mở miệng nói gì đó, thế nhưng dường như trên người Liễu Như Yên có một luồng khí tràng vô hình, khiến anh ta không khỏi nảy sinh lòng kính sợ.
Đàn ông Tây Bắc.
Bình thường đều tương đối sĩ diện.
Mặc dù trong lòng sợ sệt nhưng ngoài miệng tuyệt đối không thể rơi vào thế hạ phong.
Anh ta cố lấy dũng khí, cắn răng nói: "Đám đàn bà, ngay cả tay cũng bị người ta đánh gãy rồi còn dám uy hiếp tôi? Cô thử chạm vào một đầu ngón tay của tôi thử xem? Tôi là nhân viên cảnh sát của cục công an Thông Thành, bạn của tôi càng là nhân viên cảnh sát của cục công an thành phố."
"Còn đòi đánh gãy chân của tôi? Cô cho rằng cô có thể trốn khỏi thành Linh Châu này sao?"
Sau đó...
Chân của anh ta thật sự bị đánh gãy.
Tuy rằng hai tay của Liễu Như Yên đã bị Tô Mục Nhiên đánh gãy xương, nhưng nói cho cùng cô ấy vẫn là cao thủ có khí huyết 1000 thẻ, tố chất thân thể cao gấp mười lần người bình thường, đánh mấy cái loại ba hoa như Lý Đạc dễ như chơi.
Vẻn vẹn chỉ một cước.
Lý Đạc lập tức nằm trên mặt đất, ôm một chân kêu rên lăn lộn.
"Sau khi trở về nhớ điều tra hắn ta một chút, nếu như hắn ta thật sự là cảnh sát thì trực tiếp khai trừ đi."
Chung Chấn Quốc cũng mở miệng.
Thằng này, dám mở miệng trào phúng một vị Tông sư ngay trước mặt mình và Liễu Như Yên, gan thật đúng là quá mập.
Lúc này, Điền Trấn Bắc cũng đã chạy tới cục cảnh sát.
Hắn ta vừa xuống xe đã một đường chạy chậm, chạy tới trước mặt Tô Mục Nhiên, hơi có vẻ cẩn trọng nói: "Tô tông sư, xấu hổ, đêm qua tôi tăng ca cả đêm, vừa rồi sau khi nhận được điện thoại của tên nhóc Trương Đại Niên kia tôi lập tức chạy tới đây ngay."
Sau khi hàn huyên với Tô Mục Nhiên một câu.
Lúc này hắn ta mới nhìn thấy Lý Đạc đang nằm dưới đất.
Chung Chấn Quốc giải thích một chút nguyên nhân cho hắn ta, Điền Trấn Bắc nghe xong giận tím mặt: "Khốn kiếp, cậu thì tính là cái thá gì? Tự mình cút ra ngoài bắt xe đến bệnh viện đi, sau khi chữa trị xong bảo cục trưởng của các cậu đích thân gọi điện thoại cho tôi."
Điền Trấn Bắc rất sợ Lý Đạc không biết mình là ai, vì thế hắn ta báo tên của mình ra: "Nói cho cục trưởng của các cậu biết, tôi tên Điền Trấn Bắc."
Lý Đạc đang nằm trên mặt đất kêu rên, đột nhiên tiếng kêu thảm thiết im bặt mà dừng.
Điền Trấn Bắc?
Cái tên này anh ta đã từng nghe thấy một lần.
Dường như... là phó cục trưởng cục công an thành phố?
Mắng Lý Đạc xong.
Điền Trấn Bắc lập tức thay một khuôn mặt tươi cười, quay qua nói chuyện với Tô Mục Nhiên: "Tô tông sư, đi, đi đến phòng làm việc của tôi, gần đây tôi mới mua được một loại trà rất ngon."
Trong lúc Tô Mục Nhiên nói chuyện với Chung Chấn Quốc, Điền Trấn Bắc đã biết đại khái chỗ mạnh mẽ đáng sợ của một vị "Tông sư".
Nếu đổi thành thời cổ đại, Tông sư chính là nhân vật thần tiên, nếu Tông sư đích thân xuất quân đánh trận chắc chắn có thể trở thành một phương vương hầu.
Cho dù là ở hiện đại.
Chỉ cần hắn nguyện ý gia nhập quân đội quốc gia, sau khi thông qua quá trình xét duyệt chính trị, muốn có quân hàm Thiếu tướng danh dự tuyệt đối không phải chuyện khó khăn gì.
Nhân vật như vậy, nếu là một lão già họm hẹm thì cũng thôi đi.
Nhưng người ấy lại chỉ mới là một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi...
Sớm muộn gì cũng sẽ một bước lên trời.
Nhất định phải lôi kéo tạo quan hệ tốt, ôm bắp đùi.
Quan trọng nhất là Chung Chấn Quốc đã nói, trên thế giới này có yêu ma quỷ mị, ngộ nhỡ sau này mình gặp phải loại án kiện thần quái như vậy, phải có quan hệ tốt mới có thể tiện mời Tô Mục Nhiên ra tay.
Phải hứa hẹn một chỗ tốt nhất định.
Thậm chí còn có thể để hắn nhận một chức vị nào đó trong cục công an thành phố này.
"Không cần."
Tô Mục Nhiên cự tuyệt ý tốt của Điền Trấn Bắc, cười nói: "Cục trưởng Điền, tôi còn có một số việc, không quấy rầy ông nữa."
"Vậy được."
Điền Trấn Bắc cũng không nhiều lời.
Lập tức gọi người đưa nữ streamer "Nghiên Nghiên" cùng với hai trợ lý của cô ấy tới.
Hiển nhiên "Nghiên Nghiên" chưa từng trải qua tai ương lao ngục như thế này bao giờ, sau khi cô ấy nhìn thấy Hắc Tử liền tủi thân tới mức chảy nước mắt, lập tức nhào vào lòng Hắc Tử.
Được rồi.
Tô Mục Nhiên đoán chừng thế nào tối nay hai đứa này cũng phải làm mấy phát.
"Hắc Tử, cảm ơn anh."
Nghiên Nghiên nói lời cảm ơn ngay trước mặt mọi người.
Hắc Tử ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ cảm thấy bản thân vô cùng có mặt mũi, khoát tay chặn lại, nói: "Đây chỉ là việc nhỏ thôi mà, cần gì phải nói cảm ơn? Chẳng qua chuyện ngày hôm nay em phải cảm ơn người anh em của anh nhiều hơn mới phải."
"Được rồi, làm gì mà nói nhảm nhiều như vậy?"
Tô Mục Nhiên mắng một câu, sau khi lên tiếng chào Điền Trấn Bắc cùng với Chung Chấn Quốc hắn lại quay qua nói với Hắc Tử: "Cửa hàng bận rộn nhiều việc, chờ cậu xử lý xong chuyện này lại tới cửa hàng của tôi ngồi một lát."
Nói xong, hắn lập tức đi ra bên ngoài.
Điền Trấn Bắc thì lại cười nói: "Tô tông sư, có cần tôi phái xe đưa cậu trở về không?"
Tô Mục Nhiên thiếu chút nữa lảo đảo một cái.
Mẹ trứng.
Lão tử hiếm lạ lắm sao?
Huống chi nếu bản thân mình thật sự ngồi xe cảnh sát trở về, không biết mấy người hàng xóm láng giềng lắm chuyện kia còn có thể biên ra mấy chuyện đáng sợ tới cỡ nào.
"Được rồi, lão Tô, xong việc tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu." Hắc Tử gật đầu.
Tô Mục Nhiên vừa đi, Điền Trấn Bắc lại đi tới trước mặt Lý Đạc.
Lúc này, Lý Đạc đã không kêu la thảm thiết nữa.
Anh ta giãy giụa vịn tường đứng lên, sắc mặt trắng bệch, trên trán có mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu không ngừng rơi xuống.
Loại nhân viên cảnh sát trẻ tuổi giống như anh ta bình thường chỉ là một chân chạy trong cục, đừng nói tới cảnh tượng hoành tráng, ngay cả một tên trộm cũng chưa từng bắt, đối với anh ta, nỗi đau bị đánh gãy chân thật sự là khó có thể chịu nổi.
"Khốn kiếp!"
"Mắt chó của cậu bị mù rồi sao!"
"Người vừa rồi kia ngay cả tôi gặp hắn cũng phải hết sức nịnh nọt, cậu là cái rắm gì? Ngay cả một chút bản lĩnh cũng không có, không ngờ lại dám giả trâu bò ở trước mặt hắn?"
"Được rồi, tự mình gọi điện thoại cho 120 đi."
Điền Trấn Bắc, Liễu Như Yên, Chung Chấn Quốc lại đi vào tòa nhà của cục cảnh sát.
Lý Đạc vội vã.
Dựa vào trình độ y học hiện tại, sau khi gãy chân chỉ cần tĩnh dưỡng 100 ngày là có thể khỏi hẳn, nhưng nếu anh ta đánh mất công việc ổn định này đừng mong có thể kiếm lại được.
"Dương Vạn Thành."
"Em họ, em họ tốt của anh mau giúp đỡ anh, em phải nói giúp anh mấy lời tốt đẹp ngay trước mặt người bạn kia của em, hiểu không?"
"Phần công việc 757(1) này anh không thể mất được, thật sự không thể mất được."
(1) Công việc 757: Công việc làm từ bảy giờ sáng tới năm giờ chiều, bảy ngày trong tuần.
Đường đường là một người đàn ông không ngờ lại có thể bật khóc nức nở như thế.
Hắc Tử lắc đầu.
Tự làm tự chịu?
"Anh họ."
"Từ đầu đến cuối bạn em chưa từng nói câu gì quá đáng với anh, hơn nữa, cũng không phải hắn ra tay đánh anh, vì chuyện của em mà anh tới thành phố nên chuyện này em cũng có phần trách nhiệm."
Sắc mặt Lý Đạc trở nên vui vẻ.
Nhưng ngay sau đó ——
Hắc Tử thì lại lấy điện thoại di động ra, nói: "Như vậy đi, em gọi 120 giúp anh, anh tốn hết bao nhiêu tiền viện phí em sẽ trả cho anh."
"Anh họ."
"Tính tình của anh thật sự phải thay đổi một chút mới được."
"Chỉ là một cảnh sát nhỏ ở một huyện thành nhỏ, dám uy phong ra vẻ ta đây ngay trước mặt mấy người họ hàng thân thích trong nhà thì cũng không sao... Một người chưa từng học đại học như em lại không có công việc đàng hoàng, cũng không tiện nói gì."
"Không phải em bỏ đá xuống giếng, nhưng người như anh mẹ nó thật sự đáng bị đánh."
Hắn ta ôm nữ streamer "Nghiên Nghiên" đang mặc trang phục mát mẻ bước ra khỏi cục công an thành phố.
Tên nhóc chăn dê sao?
Lão tử đây đúng là một tên nhóc chăn dê thật, nhưng lão tử vừa có thể mua được nhà lại vừa có mấy triệu gửi ngân hàng, cho dù chơi đùa cũng chỉ chơi đùa người mẫu trẻ tuổi.
Còn anh?
Cũng chỉ bỏ chút tiền mua được công việc nhà nước lập tức cảm thấy bản thân mình là bậc ăn trên ngồi trước rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.