Chương 37: Thật Muốn Đi Chăn Dê Quá Đi
Lưu Manh Tang
28/02/2021
Xe việt dã lái đến đỉnh núi Bắc Sơn.
Bắc Sơn rất nhỏ, thế nên rất nhanh bọn họ đã phát hiện được sơn động, sau khi tiến vào huyệt động, người đàn ông mặc âu phục cùng người phụ nữ mặc áo da cầm đèn pin không ngừng soi trái rọi phải, tới khi thấy một màn trước mắt cả hai mới ngây ngẩn cả người.
Bốn thi thể không đầu.
Năm cương thi không đầu.
Một... thi thể bị chém thành hai nửa, cùng với bốn năm cái đầu lâu khô quắt rơi xuống ở bên cạnh.
Bọn hắn đi tới bên cạnh quan tài.
Sắc mặt của người phụ nữ mặc áo da lại biến đổi lớn.
"Xác ướp cổ hóa cương?"
"Xác ướp cổ này đã sắp biến dị tới mức có thể hóa cương thi..."
Dò xét một chút.
Trên người xác ướp cổ có vết thương.
Nhưng đối với xác ướp cổ đã gần hóa thành cương thi, những vũ khí bình thường căn bản không thể tạo thành vết thương có hại cho nó.
Thế nhưng người đã ra tay lại chỉ cần dùng mấy kiếm đã có thể cắt đứt sinh cơ của cương thi, làm sao hắn có thể làm được?
Người đàn ông mặc âu phục thở một hơi thật dài, trầm giọng nói: "Người bị chém thành hai khúc hẳn là Chúc Vu Sơn, hậu thiên cực hạn, khí huyết khoảng chừng 1500 thẻ, tinh thông thuật pháp cản thi, mấy năm gần đây hắn ta thường hay hoạt động ở vùng Tương Tây, cũng đã dính phải không ít vụ án, thế nhưng vì sao tên này lại chạy đến Tây Bắc?"
Ngày nay thiên hạ thái bình, võ giả chân chính vốn đã rất hiếm có.
Hậu thiên cực hạn lại càng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Võ giả tầng thứ này, tố chất thân thể đã cao gấp mười mấy lần người bình thường, lực phá hoại cực kì khủng bố, mà quốc gia cũng giám sát mấy cường giả cấp bậc ấy cực kỳ gắt.
Người đàn ông mặc âu phục cùng người phụ nữ mặc áo da này đều xuất thân từ “ngành đặc biệt” kia, hiển nhiên cũng biết Chúc Vu Sơn.
"Nếu là Chúc Vu Sơn thì tất cả đã có thể giải thích được." Rất nhanh người phụ nữ mặc áo da đã suy đoán được tình hình thực tế, nói: "Án mạng liên hoàn thần quái của thành Linh Châu đều là do hắn ta làm, về phần năm thi thể của người bị hại hẳn đã bị hắn dùng thuận pháp cản thi phối hợp với sát khí do xác ướp cổ sắp hóa thành cương thi này tản ra, luyện chế chúng thành cương thi."
"Nhưng..."
"Rốt cuộc là ai đã đánh chết Chúc Vu Sơn?"
Từ khi máy bắt đầu phát hiện có năng lượng giao động tới khi năng lượng giao động kết thúc, toàn bộ quá trình vẻn vẹn chỉ duy trì chừng vài phút đồng hồ.
Chỉ mấy phút đã có thể đánh chết năm cương thi, một võ giả hậu thiên cực hạn 1500 thẻ khí huyết...
Người xuất thủ phải có thực lực mạnh tới cỡ nào?
Người đàn ông mặc âu phục trầm ngâm chốc lát, cắn răng nói: "Việc này phải lập tức báo cáo lên... chỉ sợ thực lực của người ra tay đã hơn cả hậu thiên cực hạn, mà hành động này của hắn cũng có thể coi là vì dân trừ hại, tạm thời chúng ta không nên điều tra thì hơn."
"Điều này sao có thể!"
Trên hậu thiên cực hạn chính là "cảnh giới Tiên Thiên" trong truyền thuyết.
Loại cao thủ này đã phá vỡ cực hạn của cơ thể người, là "siêu phàm" chân chính, người như vậy làm sao có thể xuất hiện ở một Linh Châu nho nhỏ này?
... ... ... ...
Một đêm tu hành.
9h sáng, Tô Mục Nhiên chậm rãi mở hai mắt ra.
Hít một hơi thật sâu, sau đó bật hơi.
Rầm!
Rèm cửa sổ kịch liệt đong đưa, cả gian phòng nổi lên một trận gió mạnh.
"Chậc chậc."
"Nếu bản thân mình đi trên đường lớn thổi bay váy..."
"Ta nhổ vào!"
"Mệt ngươi đường đường là một võ giả hậu thiên cực hạn, sao ngươi có thể có ý nghĩ xấu xa bẩn thỉu như vậy? Lấy tướng mạo khí chất của Tô Mục Nhiên mình, mẹ nó còn cần phải thổi trộm sao? Chỉ cần ngoắc ngoắc đầu ngón tay, đừng nói váy, ngay cả đồ lót cũng bay mất."
Tô Mục Nhiên đùa cợt ngẫm nghĩ.
Hắn mở hệ thống.
Tính danh: Tô Mục Nhiên
Thân phận: Truyền nhân đời thứ sáu mươi sáu của Long Hổ Sơn
Công pháp: Thái Huyền Kinh
Phù chú: Tam Động Pháp Lục
Tu vi / giá trị pháp lực: 435/499
Luyện Thể / HP: 1920 thẻ / 1999 thẻ
Điểm công đức: 160 điểm (chuyển đổi)
Không gian trữ vật: 1 mét vuông (+)
Pháp bảo: Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm, Dương Bình Trì Đô Công Ấn.
Một trận đánh trong mộ trên núi Bắc Sơn lúc trước, pháp lực cùng khí huyết của Tô Mục Nhiên đều bị tiêu hao một chút, trải qua một đêm tu luyện, giá trị pháp lực khôi phục 35 điểm, HP thì khôi phục 20.
"Mình bắt đầu tu hành từ hơn hai giờ, đến hiện tại đại khái đã bảy giờ..."
"Tốc độ tu hành của giá trị pháp lực đã tăng một chút."
"Một giờ xấp xỉ 5 điểm."
Tô Mục Nhiên mặc quần áo tử tế xong lại đi ra khỏi phòng, thấy Vương Tư Tư đang trốn trong phòng chứa đồ lặt vặt, không nhịn được lại sờ sờ đầu của cô bé, cười nói: "Cháu ráng đợi thêm hai ngày nữa, rèm cửa sổ sẽ được làm xong nhanh thôi."
Thế nhưng thêm một bộ rèm cửa chỉ có thể trị ngọn mà không trị gốc.
Nhưng cụ thể nên làm như thế nào, Tô Mục Nhiên cũng không có manh mối.
Đi xuống tầng.
Tô Mục Nhiên mở cửa tiệm.
Ngoài cửa có một người trẻ tuổi da hơi đen đang ngồi xổm ở góc tiệm hút thuốc đây.
Hắn vứt tàn thuốc xuống.
Mắng: "Tô Mục Nhiên, cmn, mặt trời đã chiếu tới mông rồi cậu mới mở cửa, có ai làm ăn như cậu không?"
Tô Mục Nhiên không tức giận.
Ngược lại hắn còn nở nụ cười.
Bạn bè của hắn không nhiều lắm.
Thế nhưng tên “Hắc Tử” trước mắt này lại có thể tính là một trong số đó, lại còn là loại bạn vô cùng tốt.
"Ha, tiểu địa chủ đến thành Linh Châu lúc nào thế? Sao không gọi điện thoại cho tôi?" Tô Mục Nhiên trêu ghẹo một tiếng, để tên Hắc Tử đi vào cửa hàng Zhizha, Hắc Tử lại nhổ một ngụm nước miếng mắng: "Xui xẻo, đi, tôi mời cậu đi ăn bún thập cẩm cay, mẹ nó, một thời gian ngắn không tới Linh Châu thật sự quá nhớ món bún thập cẩm cay nơi này, bún thập cẩm cay ở Thông Thành kia ăn không khác gì giẻ lau."
Thật ra Hắc Tử không phải họ Hắc.
Hắn ta họ Dương, tên Dương Vạn Thành, là người dân tộc Hồi.
Bên phía Linh Châu là khu tự trị dân tộc Hồi thuộc Tây Hạ, vì thế nơi này có nhiều người dân tộc Hồi cũng không có gì kỳ quái.
Hắn ta là người Thông Thành, sau khi lên tới trung học phổ thông đã chuyển đến Linh Châu học tiếp, là bạn cùng bàn của Tô Mục Nhiên.
Từ khi mới vào cấp ba tới khi gần thi tốt nghiệp trung học, hắn ta và Tô Mục Nhiên cùng nhau "bỏ học".
Về phần nguyên nhân khiến hai người bỏ học, Tô Mục Nhiên là vì phải về nhà kế thừa cửa hàng Zhizha ông cụ lưu lại.
Mà Hắc Tử lại càng trâu bò hơn.
Gia đình hắn ta có một trang trại chăn nuôi lớn.
Nuôi hơn một ngàn con dê.
Một mình cha của hắn ta không thể chăn hết được, vì thế hắn ta cũng bỏ học về nhà chăn dê.
Nhưng chớ xem thường chuyện chăn dê này.
Mấy năm gần đây, giá cả thịt dê liên tục tăng cao.
Một cân thịt dê có giá ba mươi đồng.
Một con dê ấy đoán chừng phải bán được hơn một ngàn đồng, mà hơn một ngàn con dê chính là một triệu đấy, một triệu, ở loại thành phố nhỏ như Linh Châu này số tiền ấy đã đủ để mua ba bốn căn nhà.
Tô Mục Nhiên gọi hắn ta là "tiểu địa chủ", cũng đều là không lửa thì sao có khói.
Quán cơm nhỏ.
Hai người mỗi người đều gọi một bát bún thập cẩm cay lớn.
Vẻ mặt Hắc Tử vô cùng tự đắc, cười nói: "Đúng rồi, Tô Mục Nhiên, đại khái là chừng cuối tháng này tôi sẽ chuyển tới thành Linh Châu, mấy năm gần đây, quốc gia phong núi cấm chăn nuôi nên cũng không dễ chăn dê nữa."
"Vì thế chúng tôi có dự định di dân, di dời cả thôn luôn."
"Cha tôi đã bán hết tất cả dê trong nhà, được chừng hai trăm vạn (~10,1 tỷ vnđ), chuẩn bị mua một căn nhà nhỏ ở thành Linh Châu, sau đó lại đầu tư mở một tiệm lẩu."
Hắn ta nhỏ giọng cười thầm: "Hôm nay tôi đến Linh Châu một là để xem nhà, hai là... Ha ha, nghe nói hôm nay có một nữ streamer rất nổi tiếng tới thành Linh Châu này livestream, tôi là fans đứng đầu bảng khen thưởng của cô ấy, lần này qua đây tôi phải vui đùa một lần thật sung sướng mới được."
"... ..."
Tô Mục Nhiên há to miệng.
Này đkm!
Thật muốn đi chăn dê quá đi...
Bắc Sơn rất nhỏ, thế nên rất nhanh bọn họ đã phát hiện được sơn động, sau khi tiến vào huyệt động, người đàn ông mặc âu phục cùng người phụ nữ mặc áo da cầm đèn pin không ngừng soi trái rọi phải, tới khi thấy một màn trước mắt cả hai mới ngây ngẩn cả người.
Bốn thi thể không đầu.
Năm cương thi không đầu.
Một... thi thể bị chém thành hai nửa, cùng với bốn năm cái đầu lâu khô quắt rơi xuống ở bên cạnh.
Bọn hắn đi tới bên cạnh quan tài.
Sắc mặt của người phụ nữ mặc áo da lại biến đổi lớn.
"Xác ướp cổ hóa cương?"
"Xác ướp cổ này đã sắp biến dị tới mức có thể hóa cương thi..."
Dò xét một chút.
Trên người xác ướp cổ có vết thương.
Nhưng đối với xác ướp cổ đã gần hóa thành cương thi, những vũ khí bình thường căn bản không thể tạo thành vết thương có hại cho nó.
Thế nhưng người đã ra tay lại chỉ cần dùng mấy kiếm đã có thể cắt đứt sinh cơ của cương thi, làm sao hắn có thể làm được?
Người đàn ông mặc âu phục thở một hơi thật dài, trầm giọng nói: "Người bị chém thành hai khúc hẳn là Chúc Vu Sơn, hậu thiên cực hạn, khí huyết khoảng chừng 1500 thẻ, tinh thông thuật pháp cản thi, mấy năm gần đây hắn ta thường hay hoạt động ở vùng Tương Tây, cũng đã dính phải không ít vụ án, thế nhưng vì sao tên này lại chạy đến Tây Bắc?"
Ngày nay thiên hạ thái bình, võ giả chân chính vốn đã rất hiếm có.
Hậu thiên cực hạn lại càng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Võ giả tầng thứ này, tố chất thân thể đã cao gấp mười mấy lần người bình thường, lực phá hoại cực kì khủng bố, mà quốc gia cũng giám sát mấy cường giả cấp bậc ấy cực kỳ gắt.
Người đàn ông mặc âu phục cùng người phụ nữ mặc áo da này đều xuất thân từ “ngành đặc biệt” kia, hiển nhiên cũng biết Chúc Vu Sơn.
"Nếu là Chúc Vu Sơn thì tất cả đã có thể giải thích được." Rất nhanh người phụ nữ mặc áo da đã suy đoán được tình hình thực tế, nói: "Án mạng liên hoàn thần quái của thành Linh Châu đều là do hắn ta làm, về phần năm thi thể của người bị hại hẳn đã bị hắn dùng thuận pháp cản thi phối hợp với sát khí do xác ướp cổ sắp hóa thành cương thi này tản ra, luyện chế chúng thành cương thi."
"Nhưng..."
"Rốt cuộc là ai đã đánh chết Chúc Vu Sơn?"
Từ khi máy bắt đầu phát hiện có năng lượng giao động tới khi năng lượng giao động kết thúc, toàn bộ quá trình vẻn vẹn chỉ duy trì chừng vài phút đồng hồ.
Chỉ mấy phút đã có thể đánh chết năm cương thi, một võ giả hậu thiên cực hạn 1500 thẻ khí huyết...
Người xuất thủ phải có thực lực mạnh tới cỡ nào?
Người đàn ông mặc âu phục trầm ngâm chốc lát, cắn răng nói: "Việc này phải lập tức báo cáo lên... chỉ sợ thực lực của người ra tay đã hơn cả hậu thiên cực hạn, mà hành động này của hắn cũng có thể coi là vì dân trừ hại, tạm thời chúng ta không nên điều tra thì hơn."
"Điều này sao có thể!"
Trên hậu thiên cực hạn chính là "cảnh giới Tiên Thiên" trong truyền thuyết.
Loại cao thủ này đã phá vỡ cực hạn của cơ thể người, là "siêu phàm" chân chính, người như vậy làm sao có thể xuất hiện ở một Linh Châu nho nhỏ này?
... ... ... ...
Một đêm tu hành.
9h sáng, Tô Mục Nhiên chậm rãi mở hai mắt ra.
Hít một hơi thật sâu, sau đó bật hơi.
Rầm!
Rèm cửa sổ kịch liệt đong đưa, cả gian phòng nổi lên một trận gió mạnh.
"Chậc chậc."
"Nếu bản thân mình đi trên đường lớn thổi bay váy..."
"Ta nhổ vào!"
"Mệt ngươi đường đường là một võ giả hậu thiên cực hạn, sao ngươi có thể có ý nghĩ xấu xa bẩn thỉu như vậy? Lấy tướng mạo khí chất của Tô Mục Nhiên mình, mẹ nó còn cần phải thổi trộm sao? Chỉ cần ngoắc ngoắc đầu ngón tay, đừng nói váy, ngay cả đồ lót cũng bay mất."
Tô Mục Nhiên đùa cợt ngẫm nghĩ.
Hắn mở hệ thống.
Tính danh: Tô Mục Nhiên
Thân phận: Truyền nhân đời thứ sáu mươi sáu của Long Hổ Sơn
Công pháp: Thái Huyền Kinh
Phù chú: Tam Động Pháp Lục
Tu vi / giá trị pháp lực: 435/499
Luyện Thể / HP: 1920 thẻ / 1999 thẻ
Điểm công đức: 160 điểm (chuyển đổi)
Không gian trữ vật: 1 mét vuông (+)
Pháp bảo: Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm, Dương Bình Trì Đô Công Ấn.
Một trận đánh trong mộ trên núi Bắc Sơn lúc trước, pháp lực cùng khí huyết của Tô Mục Nhiên đều bị tiêu hao một chút, trải qua một đêm tu luyện, giá trị pháp lực khôi phục 35 điểm, HP thì khôi phục 20.
"Mình bắt đầu tu hành từ hơn hai giờ, đến hiện tại đại khái đã bảy giờ..."
"Tốc độ tu hành của giá trị pháp lực đã tăng một chút."
"Một giờ xấp xỉ 5 điểm."
Tô Mục Nhiên mặc quần áo tử tế xong lại đi ra khỏi phòng, thấy Vương Tư Tư đang trốn trong phòng chứa đồ lặt vặt, không nhịn được lại sờ sờ đầu của cô bé, cười nói: "Cháu ráng đợi thêm hai ngày nữa, rèm cửa sổ sẽ được làm xong nhanh thôi."
Thế nhưng thêm một bộ rèm cửa chỉ có thể trị ngọn mà không trị gốc.
Nhưng cụ thể nên làm như thế nào, Tô Mục Nhiên cũng không có manh mối.
Đi xuống tầng.
Tô Mục Nhiên mở cửa tiệm.
Ngoài cửa có một người trẻ tuổi da hơi đen đang ngồi xổm ở góc tiệm hút thuốc đây.
Hắn vứt tàn thuốc xuống.
Mắng: "Tô Mục Nhiên, cmn, mặt trời đã chiếu tới mông rồi cậu mới mở cửa, có ai làm ăn như cậu không?"
Tô Mục Nhiên không tức giận.
Ngược lại hắn còn nở nụ cười.
Bạn bè của hắn không nhiều lắm.
Thế nhưng tên “Hắc Tử” trước mắt này lại có thể tính là một trong số đó, lại còn là loại bạn vô cùng tốt.
"Ha, tiểu địa chủ đến thành Linh Châu lúc nào thế? Sao không gọi điện thoại cho tôi?" Tô Mục Nhiên trêu ghẹo một tiếng, để tên Hắc Tử đi vào cửa hàng Zhizha, Hắc Tử lại nhổ một ngụm nước miếng mắng: "Xui xẻo, đi, tôi mời cậu đi ăn bún thập cẩm cay, mẹ nó, một thời gian ngắn không tới Linh Châu thật sự quá nhớ món bún thập cẩm cay nơi này, bún thập cẩm cay ở Thông Thành kia ăn không khác gì giẻ lau."
Thật ra Hắc Tử không phải họ Hắc.
Hắn ta họ Dương, tên Dương Vạn Thành, là người dân tộc Hồi.
Bên phía Linh Châu là khu tự trị dân tộc Hồi thuộc Tây Hạ, vì thế nơi này có nhiều người dân tộc Hồi cũng không có gì kỳ quái.
Hắn ta là người Thông Thành, sau khi lên tới trung học phổ thông đã chuyển đến Linh Châu học tiếp, là bạn cùng bàn của Tô Mục Nhiên.
Từ khi mới vào cấp ba tới khi gần thi tốt nghiệp trung học, hắn ta và Tô Mục Nhiên cùng nhau "bỏ học".
Về phần nguyên nhân khiến hai người bỏ học, Tô Mục Nhiên là vì phải về nhà kế thừa cửa hàng Zhizha ông cụ lưu lại.
Mà Hắc Tử lại càng trâu bò hơn.
Gia đình hắn ta có một trang trại chăn nuôi lớn.
Nuôi hơn một ngàn con dê.
Một mình cha của hắn ta không thể chăn hết được, vì thế hắn ta cũng bỏ học về nhà chăn dê.
Nhưng chớ xem thường chuyện chăn dê này.
Mấy năm gần đây, giá cả thịt dê liên tục tăng cao.
Một cân thịt dê có giá ba mươi đồng.
Một con dê ấy đoán chừng phải bán được hơn một ngàn đồng, mà hơn một ngàn con dê chính là một triệu đấy, một triệu, ở loại thành phố nhỏ như Linh Châu này số tiền ấy đã đủ để mua ba bốn căn nhà.
Tô Mục Nhiên gọi hắn ta là "tiểu địa chủ", cũng đều là không lửa thì sao có khói.
Quán cơm nhỏ.
Hai người mỗi người đều gọi một bát bún thập cẩm cay lớn.
Vẻ mặt Hắc Tử vô cùng tự đắc, cười nói: "Đúng rồi, Tô Mục Nhiên, đại khái là chừng cuối tháng này tôi sẽ chuyển tới thành Linh Châu, mấy năm gần đây, quốc gia phong núi cấm chăn nuôi nên cũng không dễ chăn dê nữa."
"Vì thế chúng tôi có dự định di dân, di dời cả thôn luôn."
"Cha tôi đã bán hết tất cả dê trong nhà, được chừng hai trăm vạn (~10,1 tỷ vnđ), chuẩn bị mua một căn nhà nhỏ ở thành Linh Châu, sau đó lại đầu tư mở một tiệm lẩu."
Hắn ta nhỏ giọng cười thầm: "Hôm nay tôi đến Linh Châu một là để xem nhà, hai là... Ha ha, nghe nói hôm nay có một nữ streamer rất nổi tiếng tới thành Linh Châu này livestream, tôi là fans đứng đầu bảng khen thưởng của cô ấy, lần này qua đây tôi phải vui đùa một lần thật sung sướng mới được."
"... ..."
Tô Mục Nhiên há to miệng.
Này đkm!
Thật muốn đi chăn dê quá đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.