Chương 26: Chim sơn ca và hoa hồng (8)
YY Đích Liệt Tích
15/12/2021
"Ở đây."
Một người phục vụ đẩy cửa phòng. "Phòng của Dương Vân khi còn sống, chúng tôi chưa từng động vào thứ gì trong này."
Từ Thượng Vũ bước vào phòng, Ninh Tiêu và đội viên của hắn đi theo sau lưng.
"Không, các cậu không cần vào đây." Từ Thượng Vũ nói với mấy người Triệu Vân đi theo mình: "Chỗ này cứ giao cho tôi và Ninh Tiêu là được, các cậu đi điều tra chỗ khác đi."
"Rõ!"
Đội cảnh sát nghe lời làm việc, người phục vụ mở cửa cho bọn họ cũng lùi ra ngoài.
Trong căn phòng này giờ chỉ còn lại Ninh Tiêu và Từ Thượng Vũ.
Lúc này, đã hai tiếng kể từ lúc cảnh sát tuyên bố chính thức điều tra vụ án của Tô Lệ. Người và xe từ Cục cảnh sát đến bao vây xung quanh nơi này theo yêu cầu của Từ Thượng Vũ, dù có là một con chuột cũng đừng hòng chạy ra được.
"Bây giờ có thể nói được chưa?"
Từ Thượng Vũ đi tới trước cửa sổ, đẩy mạnh cánh cửa, mùi ánh nắng pha với bụi bặm bay vào.
"Nãy giờ cứ thấy cậu không vui, cậu đang nghĩ đến điều gì?" Từ Thượng Vũ tựa vào song cửa nhìn cậu, "Đừng nói tôi là cậu còn đang nghĩ đến Hách Dã đấy?"
"Thật ra thì..." Ninh Tiêu cầm điện thoại, tầm mắt dời khỏi màn hình. "Tôi bỗng nhớ ngày mốt là deadline nộp bản thảo của tôi, nhưng tôi chưa viết được chữ nào hết." Mãi cho đến vừa nãy thấy tin nhắn hối bản thảo của biên tập thì Ninh Tiêu mới nhớ mình còn là một tiểu thuyết gia, nhưng hình như cậu đã vứt nghề chính của mình ra sau lưng rồi.
Từ Thượng Vũ ngạc nhiên, cười, "Đúng là một tin không tốt chút nào, vậy thì cậu định bù thế nào?"
"Kết thúc vụ án này trước ngày mai, sau đó về nhà ngủ một giấc." Ninh Tiêu nói.
"Tiểu thuyết thì sao?"
"... Từ từ tính." Ninh Tiêu xoa huyệt Thái dương, trốn tránh.
Từ Thượng Vũ nhịn cười, "Mỗi lần tôi chuẩn bị nghĩ cậu không phải là con người thì cậu luôn có cách để tự đẩy mình xuống khỏi thần đàn, Ninh Tiêu. Nếu cậu muốn kết án trong vòng hai ngày, cậu đã nghĩ ra cách gì để ứng phó với câu đố này chưa?"
Ninh Tiêu cất điện thoại. "Đúng vậy, đây đúng là một cái bẫy được bố trí rất tỉ mỉ, nhưng tôi cũng có ưu thế riêng."
"Ồ?"
"Nếu Hách Dã muốn chơi trò cosplay như thế, thì mỗi một vụ án đặc biệt mà hắn thúc đẩy sẽ có một hình mẫu nhất định. Mà thân là người tạo ra hình mẫu đấy, sẽ không còn ai hiểu được chúng hơn tôi." Ninh Tiêu nói: "Đương nhiên, Hách Dã chắc chắn sẽ không hoàn toàn phục dựng lại vụ án của tôi, nhưng dù có thế nào thì cốt lõi của nó vẫn sẽ không thay đổi."
Vẻ mặt Từ Thượng Vũ nghiêm túc: "Tức là cậu đã tìm ra được hình mẫu à?"
Ninh Tiêu đi ngang qua người hắn, đến trước cái bàn.
"Vụ án đầu tiên Đề Moore lên sân khấu." Cậu vỗ nhẹ mặt bàn, cảm nhận bề mặt thô ráp của nó. "Một nữ chủ nhân trong trang viên được người hầu phát hiện đã chết thảm trong hoa viên, quần áo xộc xệch. Người chủ của trang viên vì muốn che giấu vụ gièm pha này quyết định lấp liếm cái chết của vợ mình, đồng thời cũng tuyên bố với người ngoài rằng cô ta đã bỏ trốn theo người đàn ông khác. Không may thay, Đề Moore là đối tượng bị đưa ra đỡ đạn, bởi vì người nữ đã chết nọ là người mà hắn ngưỡng mộ."
"Đúng là một vị thám tử đáng thương." Từ Thượng Vũ bình luận. "Vậy cuối cùng có phải vị thám tử này chỉ cần một khoảng thời gian ngắn là tìm được hung thủ không?"
"Không, thật ra lần đầu lên sân khấu, hắn đã phạm phải một sai lầm nhỏ." Ninh Tiêu tạm ngừng một lúc, "Cái này không quan trọng, quan trọng là... điểm giống nhau giữa nó và vụ án của Tô Lệ. Đầu tiên là hành vi che giấu vụ án; nguyên nhân chết cũng giống nhau --- quên nói, nữ chủ nhân trong trang viên đó cũng bị cắt cổ họng mà chết; quan trọng hơn hết là có một nữ hầu trung thành luôn mong muốn báo thù cho cô ta, mà trong vụ án của chúng ta là Dương Vân."
"Trong tiểu thuyết, nữ hầu bị sát hại trước khi tìm được hung thủ, nhưng cô ta vẫn để lại được một vài manh mối."
Ánh mắt Từ Thượng Vũ sáng ngời. "Cho nên cậu cho rằng Dương Vân cũng sẽ để lại manh mối về hung thủ."
"Không phải Dương Vân để lại manh mối, mà là Hách Dã cố ý bảo cô ta để lại manh mối." Ninh Tiêu vỗ nhẹ lên mặt bàn, giọng điệu hơi bất mãn, "Là người đứng sau màn điều khiển, chắc chắn hắn sẽ cố khiến cho vụ án này dựa sát theo tình tiết trong tiểu thuyết của tôi một cách cẩn thận, tỉ mỉ."
"Cậu hiểu hắn thật đấy."
"Nhưng hắn hiểu tôi hơn." Ninh Tiêu xoay người nhìn xuống mặt bàn, đầu ngón tay cẩn thận cảm nhận hoa văn trên mặt bàn. "Hắn biết tôi sẽ đến phòng Dương Vân, cho nên để lại manh mối ở đây."
"Hai người chết." Ninh Tiêu vuốt mặt bàn, thì thầm.
"Hả?"
"Chữ nổi." Ninh Tiêu nói: "Trên cái bàn này, đây là manh mối mà Dương Vân để lại."
Từ Thượng Vũ nghe vậy thì bước qua, hắn ngồi xuống quan sát mặt bàn, trên bàn có vài chỗ bị lõm xuống. "Một cô gái tiếp rượu mới tốt nghiệp cấp hai mà biết viết chữ nổi?"
"Rất rõ ràng, đây là trò xiếc của Hách Dã." Ninh Tiêu ấn mặt bàn, sắc mặt khó đoán, "Hắn dùng cách này để nói cho tôi biết rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Ai sống, ai chết, làm cách nào để có được manh mối, hắn đều đã sắp xếp hết. Tôi có thể phá án hay không đều nằm dưới sự điều khiển của hắn. Người này, đúng là..."
Quá kiêu ngạo!
Đối với những người có cái tôi cao mà nói thì kiểu khiêu khích này càng không thể nhẫn nhịn nổi nữa.
Ninh Tiêu chống mặt bàn, hai mắt như chìm vào trạng thái thất thần.
"Hắn có thể điều khiển Dương Vân, làm cho cô ta tự sát, làm cho cô ta để lại manh mối bằng chữ nổi. Chắc chắn rằng bọn họ đã từng tiếp xúc, vậy thì là ai? Khi nào? Dùng cách nào?" Đại não của cậu lúc này đang xoay với tốc độ cao, một vạn khả năng xuất hiện rồi lại bị cậu phủ định từng cái một. Có quá nhiều khả năng, người có thể tiếp xúc với một cô gái tiếp rượu, sau đó mê hoặc cô ta dùng một cách cực đoan thế này để báo thù, rất có thể là...
"Từ Thượng Vũ!" Ninh Tiêu ngẩng đầu, ánh mắt tỏa sáng. "Tôi cần thông tin về tất cả những người khách đã đến câu lạc bộ này trong một tháng qua, dù là nam hay nữ! Sau đó so sánh vân tay trên con dao với vân tay của bọn họ, nhanh lên, nhanh lên. Chắc chắn là người nọ vẫn còn ở gần đây... chắc chắn..." Nếu chỉ là mồi để đến mê hoặc Dương Vân thì có lẽ con cờ mà Hách Dã gài vào vẫn còn chưa kịp lùi về, rất có thể còn đang ở nơi mà bọn họ có thể vươn tới được.
Người mà Hách Dã phái tới là ai?
Là bản thân hắn sao? Hay là người giả làm khách, hoặc nhân viên ở nơi này?
Hắn...
"Không, tôi từ chối."
Ninh Tiêu đang suy nghĩ, đột ngột nghe được một câu trả lời lạnh như băng. Cậu hơi kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Từ Thượng Vũ đứng bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu xuống từ phía sau lưng viên cảnh sát trẻ, khiến khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối.
"Lực lượng điều tra của đội cảnh sát chỉ dùng để phá án, tìm ra hung thủ, chứ không phải để cho cậu và Hách Dã chơi trò đuổi bắt." Từ Thượng Vũ lạnh lùng nói: "Nếu tôi điều tra về khách khứa lui tới câu lạc bộ thì cũng là vì muốn tìm cho ra hung thủ."
"Ninh Tiêu." Từ Thượng Vũ nói: "Sở dĩ xin cho cậu làm cố vấn đặc biệt cũng là vì có thể tìm ra hung thủ trong thời gian ngắn nhất. Tranh đấu giữa cậu và Hách Dã, tôi cũng không quan tâm dù ai thắng, ai thua. Cái tôi quan tâm là hung thủ, và khiến cho tất cả hung thủ đều bị trừng trị. Đứng trên lập trường truy đuổi hung thủ, tôi hy vọng chúng ta sẽ hợp tác chứ không mong cậu lẫn lộn đầu đuôi."
Ninh Tiêu ngạc nhiên, trái tim kinh hoàng dần bình tĩnh lại, đại não đang chuyển động với tốc độ điên cuồng cũng dần trở về trạng thái bình thường. Sau đó cậu mới có thể nhìn nhận những chuyện này một cách lý trí, cũng hiểu vừa nãy mình đã nói ra một câu thiếu suy nghĩ như thế nào.
"Xin lỗi." Ninh Tiêu nói: "Tôi hơi quá đáng, tôi sẽ tìm ra hung thủ."
"Không phải cậu, mà là chúng ta." Từ Thượng Vũ đi tới, rút đi âm sắc lạnh như băng, hơi nở nụ cười, "Tôi vẫn tin vào khả năng của cậu."
"... Cám ơn."
Hít sâu một hơi, Ninh Tiêu một lần nữa đi tới trước bàn, "Manh mối là: hai người chết."
"Là chỉ Tô Lệ và Dương Vân à? Không, khi Dương Vân khắc những chữ này, cô ta còn chưa tự sát, vậy thì tức là vẫn còn một nạn nhân khác? Hoặc trước Tô Lệ vẫn còn người bị hại nào nữa?" Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt của Từ Thượng Vũ không tốt cho lắm.
"Không, anh quên mất một điều đặc biệt, quan trọng của phụ nữ." Ninh Tiêu nói xong, nhẹ nhàng che lên bụng mình. "Ở đây, có chứa một sinh mệnh khác."
Từ Thượng Vũ trông như bị chấn động rất mạnh.
"... Cậu có thai à?"
Ninh Tiêu kiềm nén gân xanh đang giật ầm ầm. "Đùa không buồn cười đâu đấy biết không?"
"Thả lỏng đi, đừng để ý." Từ Thượng Vũ cười vẫy tay, nói: "Thế tức là, rất có thể Tô Lệ bị giết khi đang mang thai, mà người cha của đứa bé trong bụng cô ta rất có thể là hung thủ."
Ninh Tiêu gật đầu. "Nên chúng ta cần điều tra thử trong một tháng qua có vị khách nào đã từng tiếp xúc với cô ta."
Từ Thượng Vũ hỏi: "Cậu không đi tìm thi thể à?"
"Tạm thời không cần." Ninh Tiêu nói: "Tôi nghĩ với tình hình bây giờ, thi thể bị giấu đi còn an toàn hơn là nằm trong tay chúng ta." Cậu nhìn ra cửa sổ, "Chuyện phiền phức bây giờ mới bắt đầu."
Phía xa xa, cuối ngã tư đường, rất nhiều chiếc xe màu đen có rèm che vây xung quanh xe cảnh sát, bệ vệ, kiêu ngạo.
Ninh Tiêu biết, nếu hung thủ là khách của câu lạc bộ này thật thì sẽ có vấn đề rất lớn.
Bởi vì hội viên của câu lạc bộ này không có một ai là dễ động vào cả.
Một người phục vụ đẩy cửa phòng. "Phòng của Dương Vân khi còn sống, chúng tôi chưa từng động vào thứ gì trong này."
Từ Thượng Vũ bước vào phòng, Ninh Tiêu và đội viên của hắn đi theo sau lưng.
"Không, các cậu không cần vào đây." Từ Thượng Vũ nói với mấy người Triệu Vân đi theo mình: "Chỗ này cứ giao cho tôi và Ninh Tiêu là được, các cậu đi điều tra chỗ khác đi."
"Rõ!"
Đội cảnh sát nghe lời làm việc, người phục vụ mở cửa cho bọn họ cũng lùi ra ngoài.
Trong căn phòng này giờ chỉ còn lại Ninh Tiêu và Từ Thượng Vũ.
Lúc này, đã hai tiếng kể từ lúc cảnh sát tuyên bố chính thức điều tra vụ án của Tô Lệ. Người và xe từ Cục cảnh sát đến bao vây xung quanh nơi này theo yêu cầu của Từ Thượng Vũ, dù có là một con chuột cũng đừng hòng chạy ra được.
"Bây giờ có thể nói được chưa?"
Từ Thượng Vũ đi tới trước cửa sổ, đẩy mạnh cánh cửa, mùi ánh nắng pha với bụi bặm bay vào.
"Nãy giờ cứ thấy cậu không vui, cậu đang nghĩ đến điều gì?" Từ Thượng Vũ tựa vào song cửa nhìn cậu, "Đừng nói tôi là cậu còn đang nghĩ đến Hách Dã đấy?"
"Thật ra thì..." Ninh Tiêu cầm điện thoại, tầm mắt dời khỏi màn hình. "Tôi bỗng nhớ ngày mốt là deadline nộp bản thảo của tôi, nhưng tôi chưa viết được chữ nào hết." Mãi cho đến vừa nãy thấy tin nhắn hối bản thảo của biên tập thì Ninh Tiêu mới nhớ mình còn là một tiểu thuyết gia, nhưng hình như cậu đã vứt nghề chính của mình ra sau lưng rồi.
Từ Thượng Vũ ngạc nhiên, cười, "Đúng là một tin không tốt chút nào, vậy thì cậu định bù thế nào?"
"Kết thúc vụ án này trước ngày mai, sau đó về nhà ngủ một giấc." Ninh Tiêu nói.
"Tiểu thuyết thì sao?"
"... Từ từ tính." Ninh Tiêu xoa huyệt Thái dương, trốn tránh.
Từ Thượng Vũ nhịn cười, "Mỗi lần tôi chuẩn bị nghĩ cậu không phải là con người thì cậu luôn có cách để tự đẩy mình xuống khỏi thần đàn, Ninh Tiêu. Nếu cậu muốn kết án trong vòng hai ngày, cậu đã nghĩ ra cách gì để ứng phó với câu đố này chưa?"
Ninh Tiêu cất điện thoại. "Đúng vậy, đây đúng là một cái bẫy được bố trí rất tỉ mỉ, nhưng tôi cũng có ưu thế riêng."
"Ồ?"
"Nếu Hách Dã muốn chơi trò cosplay như thế, thì mỗi một vụ án đặc biệt mà hắn thúc đẩy sẽ có một hình mẫu nhất định. Mà thân là người tạo ra hình mẫu đấy, sẽ không còn ai hiểu được chúng hơn tôi." Ninh Tiêu nói: "Đương nhiên, Hách Dã chắc chắn sẽ không hoàn toàn phục dựng lại vụ án của tôi, nhưng dù có thế nào thì cốt lõi của nó vẫn sẽ không thay đổi."
Vẻ mặt Từ Thượng Vũ nghiêm túc: "Tức là cậu đã tìm ra được hình mẫu à?"
Ninh Tiêu đi ngang qua người hắn, đến trước cái bàn.
"Vụ án đầu tiên Đề Moore lên sân khấu." Cậu vỗ nhẹ mặt bàn, cảm nhận bề mặt thô ráp của nó. "Một nữ chủ nhân trong trang viên được người hầu phát hiện đã chết thảm trong hoa viên, quần áo xộc xệch. Người chủ của trang viên vì muốn che giấu vụ gièm pha này quyết định lấp liếm cái chết của vợ mình, đồng thời cũng tuyên bố với người ngoài rằng cô ta đã bỏ trốn theo người đàn ông khác. Không may thay, Đề Moore là đối tượng bị đưa ra đỡ đạn, bởi vì người nữ đã chết nọ là người mà hắn ngưỡng mộ."
"Đúng là một vị thám tử đáng thương." Từ Thượng Vũ bình luận. "Vậy cuối cùng có phải vị thám tử này chỉ cần một khoảng thời gian ngắn là tìm được hung thủ không?"
"Không, thật ra lần đầu lên sân khấu, hắn đã phạm phải một sai lầm nhỏ." Ninh Tiêu tạm ngừng một lúc, "Cái này không quan trọng, quan trọng là... điểm giống nhau giữa nó và vụ án của Tô Lệ. Đầu tiên là hành vi che giấu vụ án; nguyên nhân chết cũng giống nhau --- quên nói, nữ chủ nhân trong trang viên đó cũng bị cắt cổ họng mà chết; quan trọng hơn hết là có một nữ hầu trung thành luôn mong muốn báo thù cho cô ta, mà trong vụ án của chúng ta là Dương Vân."
"Trong tiểu thuyết, nữ hầu bị sát hại trước khi tìm được hung thủ, nhưng cô ta vẫn để lại được một vài manh mối."
Ánh mắt Từ Thượng Vũ sáng ngời. "Cho nên cậu cho rằng Dương Vân cũng sẽ để lại manh mối về hung thủ."
"Không phải Dương Vân để lại manh mối, mà là Hách Dã cố ý bảo cô ta để lại manh mối." Ninh Tiêu vỗ nhẹ lên mặt bàn, giọng điệu hơi bất mãn, "Là người đứng sau màn điều khiển, chắc chắn hắn sẽ cố khiến cho vụ án này dựa sát theo tình tiết trong tiểu thuyết của tôi một cách cẩn thận, tỉ mỉ."
"Cậu hiểu hắn thật đấy."
"Nhưng hắn hiểu tôi hơn." Ninh Tiêu xoay người nhìn xuống mặt bàn, đầu ngón tay cẩn thận cảm nhận hoa văn trên mặt bàn. "Hắn biết tôi sẽ đến phòng Dương Vân, cho nên để lại manh mối ở đây."
"Hai người chết." Ninh Tiêu vuốt mặt bàn, thì thầm.
"Hả?"
"Chữ nổi." Ninh Tiêu nói: "Trên cái bàn này, đây là manh mối mà Dương Vân để lại."
Từ Thượng Vũ nghe vậy thì bước qua, hắn ngồi xuống quan sát mặt bàn, trên bàn có vài chỗ bị lõm xuống. "Một cô gái tiếp rượu mới tốt nghiệp cấp hai mà biết viết chữ nổi?"
"Rất rõ ràng, đây là trò xiếc của Hách Dã." Ninh Tiêu ấn mặt bàn, sắc mặt khó đoán, "Hắn dùng cách này để nói cho tôi biết rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Ai sống, ai chết, làm cách nào để có được manh mối, hắn đều đã sắp xếp hết. Tôi có thể phá án hay không đều nằm dưới sự điều khiển của hắn. Người này, đúng là..."
Quá kiêu ngạo!
Đối với những người có cái tôi cao mà nói thì kiểu khiêu khích này càng không thể nhẫn nhịn nổi nữa.
Ninh Tiêu chống mặt bàn, hai mắt như chìm vào trạng thái thất thần.
"Hắn có thể điều khiển Dương Vân, làm cho cô ta tự sát, làm cho cô ta để lại manh mối bằng chữ nổi. Chắc chắn rằng bọn họ đã từng tiếp xúc, vậy thì là ai? Khi nào? Dùng cách nào?" Đại não của cậu lúc này đang xoay với tốc độ cao, một vạn khả năng xuất hiện rồi lại bị cậu phủ định từng cái một. Có quá nhiều khả năng, người có thể tiếp xúc với một cô gái tiếp rượu, sau đó mê hoặc cô ta dùng một cách cực đoan thế này để báo thù, rất có thể là...
"Từ Thượng Vũ!" Ninh Tiêu ngẩng đầu, ánh mắt tỏa sáng. "Tôi cần thông tin về tất cả những người khách đã đến câu lạc bộ này trong một tháng qua, dù là nam hay nữ! Sau đó so sánh vân tay trên con dao với vân tay của bọn họ, nhanh lên, nhanh lên. Chắc chắn là người nọ vẫn còn ở gần đây... chắc chắn..." Nếu chỉ là mồi để đến mê hoặc Dương Vân thì có lẽ con cờ mà Hách Dã gài vào vẫn còn chưa kịp lùi về, rất có thể còn đang ở nơi mà bọn họ có thể vươn tới được.
Người mà Hách Dã phái tới là ai?
Là bản thân hắn sao? Hay là người giả làm khách, hoặc nhân viên ở nơi này?
Hắn...
"Không, tôi từ chối."
Ninh Tiêu đang suy nghĩ, đột ngột nghe được một câu trả lời lạnh như băng. Cậu hơi kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Từ Thượng Vũ đứng bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu xuống từ phía sau lưng viên cảnh sát trẻ, khiến khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối.
"Lực lượng điều tra của đội cảnh sát chỉ dùng để phá án, tìm ra hung thủ, chứ không phải để cho cậu và Hách Dã chơi trò đuổi bắt." Từ Thượng Vũ lạnh lùng nói: "Nếu tôi điều tra về khách khứa lui tới câu lạc bộ thì cũng là vì muốn tìm cho ra hung thủ."
"Ninh Tiêu." Từ Thượng Vũ nói: "Sở dĩ xin cho cậu làm cố vấn đặc biệt cũng là vì có thể tìm ra hung thủ trong thời gian ngắn nhất. Tranh đấu giữa cậu và Hách Dã, tôi cũng không quan tâm dù ai thắng, ai thua. Cái tôi quan tâm là hung thủ, và khiến cho tất cả hung thủ đều bị trừng trị. Đứng trên lập trường truy đuổi hung thủ, tôi hy vọng chúng ta sẽ hợp tác chứ không mong cậu lẫn lộn đầu đuôi."
Ninh Tiêu ngạc nhiên, trái tim kinh hoàng dần bình tĩnh lại, đại não đang chuyển động với tốc độ điên cuồng cũng dần trở về trạng thái bình thường. Sau đó cậu mới có thể nhìn nhận những chuyện này một cách lý trí, cũng hiểu vừa nãy mình đã nói ra một câu thiếu suy nghĩ như thế nào.
"Xin lỗi." Ninh Tiêu nói: "Tôi hơi quá đáng, tôi sẽ tìm ra hung thủ."
"Không phải cậu, mà là chúng ta." Từ Thượng Vũ đi tới, rút đi âm sắc lạnh như băng, hơi nở nụ cười, "Tôi vẫn tin vào khả năng của cậu."
"... Cám ơn."
Hít sâu một hơi, Ninh Tiêu một lần nữa đi tới trước bàn, "Manh mối là: hai người chết."
"Là chỉ Tô Lệ và Dương Vân à? Không, khi Dương Vân khắc những chữ này, cô ta còn chưa tự sát, vậy thì tức là vẫn còn một nạn nhân khác? Hoặc trước Tô Lệ vẫn còn người bị hại nào nữa?" Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt của Từ Thượng Vũ không tốt cho lắm.
"Không, anh quên mất một điều đặc biệt, quan trọng của phụ nữ." Ninh Tiêu nói xong, nhẹ nhàng che lên bụng mình. "Ở đây, có chứa một sinh mệnh khác."
Từ Thượng Vũ trông như bị chấn động rất mạnh.
"... Cậu có thai à?"
Ninh Tiêu kiềm nén gân xanh đang giật ầm ầm. "Đùa không buồn cười đâu đấy biết không?"
"Thả lỏng đi, đừng để ý." Từ Thượng Vũ cười vẫy tay, nói: "Thế tức là, rất có thể Tô Lệ bị giết khi đang mang thai, mà người cha của đứa bé trong bụng cô ta rất có thể là hung thủ."
Ninh Tiêu gật đầu. "Nên chúng ta cần điều tra thử trong một tháng qua có vị khách nào đã từng tiếp xúc với cô ta."
Từ Thượng Vũ hỏi: "Cậu không đi tìm thi thể à?"
"Tạm thời không cần." Ninh Tiêu nói: "Tôi nghĩ với tình hình bây giờ, thi thể bị giấu đi còn an toàn hơn là nằm trong tay chúng ta." Cậu nhìn ra cửa sổ, "Chuyện phiền phức bây giờ mới bắt đầu."
Phía xa xa, cuối ngã tư đường, rất nhiều chiếc xe màu đen có rèm che vây xung quanh xe cảnh sát, bệ vệ, kiêu ngạo.
Ninh Tiêu biết, nếu hung thủ là khách của câu lạc bộ này thật thì sẽ có vấn đề rất lớn.
Bởi vì hội viên của câu lạc bộ này không có một ai là dễ động vào cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.